Chân Linh Cửu Biến
Chương 1387: Chiến công tranh đoạt (tiếp 5)
Thanh Hồ rất nóng nảy, trong lòng cũng âm thầm có chút oán giận với Lưu Thiên Viễn. Nguyên vốn Thanh Hồ còn muốn đợi đến sau khi Ngũ Hành tông cùng Vũ Văn thế gia xuất thủ lập tức xoay người phá vòng vây, có thể đi ra ngoài một người tính là một người, cuối cùng vẫn mạnh hơn là so với đều chết ở chỗ này:
Nhưng lúc này đây, người chủ sự cũng là Lưu Thiên Viễn. Hơn nữa trước khi ra khỏi trú địa, Lục Bình biết được đám người Thanh Hồ từ trước đến giờ buông tuồng, vì vậy đặc biệt dặn dò Thanh Hồ, làm việc hết thảy lấy Lưu Thiên Viễn làm chủ. Thanh Hồ lúc này mới dựa theo Lưu Thiên Viễn phân phó tử thủ, nhưng lọt vào tình cảnh hôm nay, chính là muốn phá vòng vây cũng khó khăn. Tuy nhiên thần sắc của Lưu Thiên Viễn bên cạnh vẫn không chút hốt hoảng.
Ngũ Hành tông cùng Vũ Văn thế gia cơ bản nhất trí đối với phương thức công kích một đội ma là đội ngũ. Đó chính là nhanh chóng xông vào trong đội ngũ, thừa dịp lúc ma la đội ngũ lâm vào hỗn loạn, hảo thủ của mỗi người tập trung tạo thành cục bộ ưu thế đối với ma la cao cấp sau đó cướp giết. Dù sao ma la đại quân chiếm cứ số lượng ưu thế, một khi phản ứng kịp tạo thành thế vây công, tức chính là có thể thoát thân, chỉ sợ chiến công cũng phải giảm bớt nhiều.
Vũ Lâm Linh của Thủy Chí Nhu tựa hồ cũng có tác dụng phòng ngự cực mạnh đối với phệ hồn thần thông của Ngọc Ma. Dưới sự giúp đỡ của một tên Ngũ Hành tông pháp tướng trung kỳ tu sĩ rất nhanh sau đó lấy được ưu thế tuyệt đối. Còn một con Ngọc Tu La khác thì bị Trác Nghị đeo bám. Ngũ Hành tông tu sĩ còn thừa lại chặn sáu con Huyết Ma La cùng với hơn trăm con ma la lớn nhỏ còn lại bên ngoài điên cuồng vây công.
Ngũ Hành tông hiển nhiên là muốn đầu tiên khai ích lô hồng trên người Ngọc Ma, mà Vũ Văn thế gia lúc này đem điểm mấu chốt đánh vỡ bế tắc đặt trên người Ngọc Tu La. Vũ Văn Kinh Lối cùng một tên Vũ Văn thế gia pháp tướng trung kỳ tu sĩ liên thủ áp chế con Ngọc Tu La đó. Vũ Văn Khác thì đeo bám một con Ngọc Ma khác. Vũ Văn thế gia tu sĩ còn thừa lại giống vậy ngăn trở ma la vây công phía bên ngoài.
Thế công của hai nhà thi hành cực kỳ triệt để, hoàn toàn có thể nói là nắm chắc phần thắng. Sự khác biệt duy nhất chẳng ô qua là tốc độ đánh vỡ bế tắc nhanh chậm bất đồng thôi.
Ngay vào lúc Thủy Chị Nhu liên tục thất bại hết mấy lần phệ hồn thần thông của Ngọc Ma. Một vị pháp tướng trung kỳ Ngũ Hành tông tu sĩ khác nhân cơ hội bị thương nặng con Ngọc Ma đó. Thời điểm Thủy Chí Nhu sắp bổ thêm một kích trí mạng, bên ngoài ma la đại quân đang vây công Ngũ Hành tông chúng tu đột nhiên xảy ra hỗn loạn.
Bảy tên Ngũ Hành tông tu sĩ đang chống đỡ ma la điện cuồng vây công áp lực nhất thời nhẹ một chút, nhưng không chờ tới lúc bọn họ lấy lại hơi sức, chạm mặt lập tức thấy kiểm quang đầy trời cậy mạnh bá đạo chém phá tạo ra một lối đi từ bên trong ma la đại quân. Một con Huyết Ma dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng lúc này bị kiếm quang vô không bất nhập xé nát.
Mà kiếm làng ngập trời sau khi đụng vỡ sự ngăn trở của ma la không ngờ lại không dừng nghỉ chút nào. Trong tiếng kinh hô của Ngũ Hành tổng tu sĩ, chẳng thèm nói lý, xé rách phòng tuyển do bảy tên Ngũ Hành tông tu sĩ tạo thành. Một đạo nhân hình đã theo kiếm quang xông vào trong chiến đoàn của Ngũ Hành tông.
Thủy Chí Nhu nhìn kiếm quang cùng với đạo thân hình quen thuộc đó, thất thanh kêu lên:
- Là Lục Thiên Bình!
- Ha ha!
Giữa không trung chỉ để lại một tiếng cười lạnh, song phi kiếm của Lục Bình đã hóa thành hai con giao long màu xanh vọt vào trong chiến đoàn của con Ngọc Ma bị Thủy Chí Nhu cùng bản phái tu sĩ liên thủ áp chế. Một con giao long đánh bay Vũ Lâm Linh. Trong khi một con khác thì vây quanh lượn một vòng quanh Ngọc Ma, đợi đến khi kiếm quang giao long tản đi, Ngọc Ma sớm đã bị cắt thành bảy tám mảnh rơi tán lạc trên đất.
- Lục Thiên Bình ngươi lấn hiếp người quá đáng!
Thủy Chí Nhu mắt thấy chiến công tới tay bị người đoạt đi làm gì chịu ăn thiệt thòi. Huống chi lúc này, Lục Bình xâm nhập trong sự bao vây của Ngũ Hành tông, Thủy Chí Nhu lay linh bảo cầm trong tay một cái, Vũ Lâm Linh hóa thành một miệng chuông khổng lồ trùm tới đỉnh đầu Lục Bình.
Thế nhưng một kích của Lục Bình trú mưu đã lâu há có thể không nghĩ xong đường lui. Trong nháy mắt hắn cường sát Ngọc Ma đặc thù, cả người đã hóa thành một than lưu thủy tán lạc không thấy. Dưới Thuần Dương linh bảo Lưỡng Đoạn Hóa Thủy thần thông gia trì, Lục Bình “Man Thiên Quá Hải quyết” lộ ra càng lúc càng quỷ thần khó lường.
Bên trong ma la đại quân lần nữa một mảnh hỗn loạn, mấy tên Ngũ Hành tổng tu sĩ thậm chí đều không rõ ràng Lục Bình làm sao lại từ trong trận của Ngũ Hành tông đánh giết đi ra ngoài. Lại có một con Huyết Tu La bị một đạo trường kiếm lóe lên lội quang chém chết, xa xa truyền tới tiếng cười hài hước của Lục Bình:
- Mấy con ma là tại hạ giúp các người chém chết, Ngũ Hành tông chư vị đạo hữu không cần cám ơn!
Cùng lúc đó, Vũ Văn Kinh Lôi cũng đã liên thủ một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ khác vỗ vào con Ngọc Tu La trước mắt làm cả người trên dưới một mảnh nám đen. Nhưng ngay vào lúc đó, bên trong chiến đoàn của Ngũ Hành tông đột nhiên một mảnh sợ hãi kêu lên hỗn loạn. Tiếng cười của Lục Bình truyền tới xa xa thậm chí đưa đến tinh thần của tất cả Vũ Văn thế gia tu sĩ đều loạn theo.
Ngay vào lúc này, thần niệm của Vũ Văn Khác đột nhiên phát hiện trong chiến trường không biết vì sao xuất hiện thêm một người, nhất thời kinh hộ: -
- Lôi để cẩn thận!
Nhưng đã chậm, một đạo thân ảnh màu đen nhanh như tia chớp đột nhập trong trận của Vũ Văn Kinh Lôi. Thái Huyền Chi Thứ nhất cử đâm thủng ngực của Ngọc Tu La thoi thóp õ hơi tàn, theo sát một đạo hàn mang thoáng qua, đầu lâu của Ngọc Tu La đã bay lên thật cao. An Thiên Sở liếc mắt nhìn ô Vũ Văn Khác, trong tầm mắt lạnh lùng lóe ra giễu cợt cùng sát ý.
- Muốn chết!
Mắt thấy chiến công đến tay không cánh mà bay, Vũ Văn Kinh Lôi nổi trận lôi đình. Một đạo lối quang lớn bằng thùng nước đẩy ra từ giữa hai tay của Vũ Văn Kinh Lôi, nổ tới Ân Thiên Sở.
- Lôi đệ dừng tay!
Vũ Văn Khác hét lớn một tiếng, nhưng không ngăn cản Vũ Văn Kinh Lôi xuất thủ.
Lôi quang nổ tung, một đạo hư ảnh bị nổ bay. Ân Thiên Sở sớm đã biến mất.
Vũ Văn Khác hừ lạnh một tiếng, đưa tay dẫn một cái. Một đạo lội quang to bằng ngón tay chợt lóe rồi biến mất. Trong bầy ma la kháng cự Vũ Văn gia tộc mấy vị tu sĩ, một tiếng đau truyền tới. Ân Thiên Sở biến mất thân hình bị một đạo lội quang đánh lảo đảo ra.
Ma la đội ngũ thấy một nhân tộc tu sĩ đột ngột xuất hiện bên cạnh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó gào lên vọt tới gã.
Nhưng Ân Thiên Sở đương nhiên sẽ không bị những con ma la lớn nhỏ đó vây khốn. Một đạo lưu quang phổ ra từ dưới chân của gã, phạm vi diện tích mười trường đều bị lớp băng bao trùm. Mấy con tu la vọt tới gã đều bị đóng băng tại chỗ, Ân Thiên Sở sau mấy lần lập lòe, người đã biến mất không thấy đầu nữa.
Nhưng lúc này đây, người chủ sự cũng là Lưu Thiên Viễn. Hơn nữa trước khi ra khỏi trú địa, Lục Bình biết được đám người Thanh Hồ từ trước đến giờ buông tuồng, vì vậy đặc biệt dặn dò Thanh Hồ, làm việc hết thảy lấy Lưu Thiên Viễn làm chủ. Thanh Hồ lúc này mới dựa theo Lưu Thiên Viễn phân phó tử thủ, nhưng lọt vào tình cảnh hôm nay, chính là muốn phá vòng vây cũng khó khăn. Tuy nhiên thần sắc của Lưu Thiên Viễn bên cạnh vẫn không chút hốt hoảng.
Ngũ Hành tông cùng Vũ Văn thế gia cơ bản nhất trí đối với phương thức công kích một đội ma là đội ngũ. Đó chính là nhanh chóng xông vào trong đội ngũ, thừa dịp lúc ma la đội ngũ lâm vào hỗn loạn, hảo thủ của mỗi người tập trung tạo thành cục bộ ưu thế đối với ma la cao cấp sau đó cướp giết. Dù sao ma la đại quân chiếm cứ số lượng ưu thế, một khi phản ứng kịp tạo thành thế vây công, tức chính là có thể thoát thân, chỉ sợ chiến công cũng phải giảm bớt nhiều.
Vũ Lâm Linh của Thủy Chí Nhu tựa hồ cũng có tác dụng phòng ngự cực mạnh đối với phệ hồn thần thông của Ngọc Ma. Dưới sự giúp đỡ của một tên Ngũ Hành tông pháp tướng trung kỳ tu sĩ rất nhanh sau đó lấy được ưu thế tuyệt đối. Còn một con Ngọc Tu La khác thì bị Trác Nghị đeo bám. Ngũ Hành tông tu sĩ còn thừa lại chặn sáu con Huyết Ma La cùng với hơn trăm con ma la lớn nhỏ còn lại bên ngoài điên cuồng vây công.
Ngũ Hành tông hiển nhiên là muốn đầu tiên khai ích lô hồng trên người Ngọc Ma, mà Vũ Văn thế gia lúc này đem điểm mấu chốt đánh vỡ bế tắc đặt trên người Ngọc Tu La. Vũ Văn Kinh Lối cùng một tên Vũ Văn thế gia pháp tướng trung kỳ tu sĩ liên thủ áp chế con Ngọc Tu La đó. Vũ Văn Khác thì đeo bám một con Ngọc Ma khác. Vũ Văn thế gia tu sĩ còn thừa lại giống vậy ngăn trở ma la vây công phía bên ngoài.
Thế công của hai nhà thi hành cực kỳ triệt để, hoàn toàn có thể nói là nắm chắc phần thắng. Sự khác biệt duy nhất chẳng ô qua là tốc độ đánh vỡ bế tắc nhanh chậm bất đồng thôi.
Ngay vào lúc Thủy Chị Nhu liên tục thất bại hết mấy lần phệ hồn thần thông của Ngọc Ma. Một vị pháp tướng trung kỳ Ngũ Hành tông tu sĩ khác nhân cơ hội bị thương nặng con Ngọc Ma đó. Thời điểm Thủy Chí Nhu sắp bổ thêm một kích trí mạng, bên ngoài ma la đại quân đang vây công Ngũ Hành tông chúng tu đột nhiên xảy ra hỗn loạn.
Bảy tên Ngũ Hành tông tu sĩ đang chống đỡ ma la điện cuồng vây công áp lực nhất thời nhẹ một chút, nhưng không chờ tới lúc bọn họ lấy lại hơi sức, chạm mặt lập tức thấy kiểm quang đầy trời cậy mạnh bá đạo chém phá tạo ra một lối đi từ bên trong ma la đại quân. Một con Huyết Ma dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng lúc này bị kiếm quang vô không bất nhập xé nát.
Mà kiếm làng ngập trời sau khi đụng vỡ sự ngăn trở của ma la không ngờ lại không dừng nghỉ chút nào. Trong tiếng kinh hô của Ngũ Hành tổng tu sĩ, chẳng thèm nói lý, xé rách phòng tuyển do bảy tên Ngũ Hành tông tu sĩ tạo thành. Một đạo nhân hình đã theo kiếm quang xông vào trong chiến đoàn của Ngũ Hành tông.
Thủy Chí Nhu nhìn kiếm quang cùng với đạo thân hình quen thuộc đó, thất thanh kêu lên:
- Là Lục Thiên Bình!
- Ha ha!
Giữa không trung chỉ để lại một tiếng cười lạnh, song phi kiếm của Lục Bình đã hóa thành hai con giao long màu xanh vọt vào trong chiến đoàn của con Ngọc Ma bị Thủy Chí Nhu cùng bản phái tu sĩ liên thủ áp chế. Một con giao long đánh bay Vũ Lâm Linh. Trong khi một con khác thì vây quanh lượn một vòng quanh Ngọc Ma, đợi đến khi kiếm quang giao long tản đi, Ngọc Ma sớm đã bị cắt thành bảy tám mảnh rơi tán lạc trên đất.
- Lục Thiên Bình ngươi lấn hiếp người quá đáng!
Thủy Chí Nhu mắt thấy chiến công tới tay bị người đoạt đi làm gì chịu ăn thiệt thòi. Huống chi lúc này, Lục Bình xâm nhập trong sự bao vây của Ngũ Hành tông, Thủy Chí Nhu lay linh bảo cầm trong tay một cái, Vũ Lâm Linh hóa thành một miệng chuông khổng lồ trùm tới đỉnh đầu Lục Bình.
Thế nhưng một kích của Lục Bình trú mưu đã lâu há có thể không nghĩ xong đường lui. Trong nháy mắt hắn cường sát Ngọc Ma đặc thù, cả người đã hóa thành một than lưu thủy tán lạc không thấy. Dưới Thuần Dương linh bảo Lưỡng Đoạn Hóa Thủy thần thông gia trì, Lục Bình “Man Thiên Quá Hải quyết” lộ ra càng lúc càng quỷ thần khó lường.
Bên trong ma la đại quân lần nữa một mảnh hỗn loạn, mấy tên Ngũ Hành tổng tu sĩ thậm chí đều không rõ ràng Lục Bình làm sao lại từ trong trận của Ngũ Hành tông đánh giết đi ra ngoài. Lại có một con Huyết Tu La bị một đạo trường kiếm lóe lên lội quang chém chết, xa xa truyền tới tiếng cười hài hước của Lục Bình:
- Mấy con ma là tại hạ giúp các người chém chết, Ngũ Hành tông chư vị đạo hữu không cần cám ơn!
Cùng lúc đó, Vũ Văn Kinh Lôi cũng đã liên thủ một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ khác vỗ vào con Ngọc Tu La trước mắt làm cả người trên dưới một mảnh nám đen. Nhưng ngay vào lúc đó, bên trong chiến đoàn của Ngũ Hành tông đột nhiên một mảnh sợ hãi kêu lên hỗn loạn. Tiếng cười của Lục Bình truyền tới xa xa thậm chí đưa đến tinh thần của tất cả Vũ Văn thế gia tu sĩ đều loạn theo.
Ngay vào lúc này, thần niệm của Vũ Văn Khác đột nhiên phát hiện trong chiến trường không biết vì sao xuất hiện thêm một người, nhất thời kinh hộ: -
- Lôi để cẩn thận!
Nhưng đã chậm, một đạo thân ảnh màu đen nhanh như tia chớp đột nhập trong trận của Vũ Văn Kinh Lôi. Thái Huyền Chi Thứ nhất cử đâm thủng ngực của Ngọc Tu La thoi thóp õ hơi tàn, theo sát một đạo hàn mang thoáng qua, đầu lâu của Ngọc Tu La đã bay lên thật cao. An Thiên Sở liếc mắt nhìn ô Vũ Văn Khác, trong tầm mắt lạnh lùng lóe ra giễu cợt cùng sát ý.
- Muốn chết!
Mắt thấy chiến công đến tay không cánh mà bay, Vũ Văn Kinh Lôi nổi trận lôi đình. Một đạo lối quang lớn bằng thùng nước đẩy ra từ giữa hai tay của Vũ Văn Kinh Lôi, nổ tới Ân Thiên Sở.
- Lôi đệ dừng tay!
Vũ Văn Khác hét lớn một tiếng, nhưng không ngăn cản Vũ Văn Kinh Lôi xuất thủ.
Lôi quang nổ tung, một đạo hư ảnh bị nổ bay. Ân Thiên Sở sớm đã biến mất.
Vũ Văn Khác hừ lạnh một tiếng, đưa tay dẫn một cái. Một đạo lội quang to bằng ngón tay chợt lóe rồi biến mất. Trong bầy ma la kháng cự Vũ Văn gia tộc mấy vị tu sĩ, một tiếng đau truyền tới. Ân Thiên Sở biến mất thân hình bị một đạo lội quang đánh lảo đảo ra.
Ma la đội ngũ thấy một nhân tộc tu sĩ đột ngột xuất hiện bên cạnh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó gào lên vọt tới gã.
Nhưng Ân Thiên Sở đương nhiên sẽ không bị những con ma la lớn nhỏ đó vây khốn. Một đạo lưu quang phổ ra từ dưới chân của gã, phạm vi diện tích mười trường đều bị lớp băng bao trùm. Mấy con tu la vọt tới gã đều bị đóng băng tại chỗ, Ân Thiên Sở sau mấy lần lập lòe, người đã biến mất không thấy đầu nữa.