Chân Linh Cửu Biến
Chương 127: Cục trung cục
Dịch giả: Titan
Mười tám nhân ảnh có hình dáng giống y hệt Lục Bình trong tay pháp quyết biến đổi liên tục, liền có một thanh trung cấp phi kiếm từ trong tay mỗi nhân ảnh này bay ra, hóa thành mười tám thanh phi kiếm. Phi kiếm đằng không rạch ngang trời một cái, trên mặt biển nhất thời dâng lên mười tám con sóng biển, mỗi con sóng hóa thành một con thủy giao kỳ dị. Phi kiêm từ trên trán thủy giao phó chui ra, phảng phất như hình thành một cái độc giác vô cùng sắc bén.Thủy giao uốn lượn thân người, hướng tu sĩ dùng đầu cụng tới với khí thế vô cùng hung hăng.
Đây chính là "Thanh giao nháo hải quyết" trong "Bắc Hải Thập Nhị tuyệt"!
Tu sĩ không có cách nào phân biệt ra mười tám con thủy giao này con nào là thật, con nào là giả. Y chỉ đành phải lần nữa tế lên một thanh trung cấp phi kiếm phòng hờ sẵn ở trong trữ vật đại, hướng một con thủy giao trong đó chém thẳng, còn dư lại 17 con kia thì chỉ có thể dựa vào cái thượng phẩm pháp khí đằng võng mà ngạnh kháng đòn tấn công của chúng.
Tu sĩ dùng thanh phi kiếm dự bị đó một kích đem một con thủy giao đánh tan thành một đám hơi nước, con thủy giao này quả nhiên là giả.
Cùng lúc ấy, mười bảy con thủy giao còn lại đã va chạm vào mặt ngoài đằng võng, ầm ầm phát nổ, mười bảy con thủy giao kể cả độc giác trên đầu của chúng đều nhất tề nổ tung, thoáng cái đã đem hai sợi dây leo trên đằng võng làm cho đứt đoạn.
- "Huyết tế thuật!"
Tu sĩ khí cấp bại phôi hét lên.
Tuy nhiên, điều này chỉ mới là sự bắt đầu. Ngay sau đó, tu sĩ vốn cho là đã tạm thời thoát khỏi chiêu công, nào ngời dưới đáy biển đột nhiên lần nữa chui ra một con thủy giao. Mặc dù có hải tảo ngăn trở, nhưng con thủy giao này sau khi nổ tung, đã đánh gãy thêm một dây leo nữa ở trên đằng võng pháp khí.
Đằng võng vốn có phẩm chất của thượng cấp pháp khí, bị hủy đi 3 dây leo trong đó, nhất thời giảm cấp xuống trở thành trung phẩm thủ hộ pháp khí.
Lục Bình đánh ra một phen pháp thuật làm đối phương hoa cả mắt, hoàn toàn khiến tên Phúc Hải bang tu sĩ này lo chống đỡ để rồi phân tán lực chú ý, quên cả thượng cấp phi kiếm ở trên không trung của y lúc này đang chặn đánh nhạn linh song đao của Lục Bình, rốt cục bị song đao thoát ra, song đao nhanh chóng bắn vào trong biển, lúc quay trở lên đã lại trở thành mười tám con thủy giao với hai cái cánh dài hai bên.
Cảm thấy cả kinh, Phúc Hải bang tu sĩ vội vàng đem tốc độ phi kiếm thi triển đến mức tận cùng, liên tiếp đâm xuyên qua người mười hai con thủy giao. Nhưng với sáu con thủy giao còn dư lại, tu sĩ đã không kịp ngăn cản, bị chúng đem hai cánh lượn vòng lách tới, rồi đồng thời xoay tròn hướng người y mà cắt tới.
Tu sĩ trong lúc cấp thiết, lần nữa tế lên một món thủ hộ pháp thuẫn đặt phòng hờ trong trữ vật đại. Nhưng y hiện tại cũng không biết nên ngăn trở ở phương hướng nào, chỉ có thể tùy ý chọn một phía, dùng thuẫn cản ở trước người, kết quả dĩ nhiên là không chọn đúng.
Một trận thanh âm khiến cho người ta nghe mà đau buốt răng thanh "kít kít két két" vang lên liên tục, cái thượng hạng phòng thủ pháp khí đằng võng đã bị hủy ở trong tay Lục Bình.
Tu sĩ rốt cục kịp đem thượng cấp phi kiếm chiêu đến bên người khi thủy giao phá vỡ phòng thủ pháp khí, ra tay chặn lại hai cánh của thủy giao vốn do nhạn linh song đao đã kiệt lực hóa thành.
Đang khi tu sĩ kinh hãi xuất cả mồ hôi lạnh khắp người, mới vừa thở lây hơi được một chút, đột nhiên cảm giác đỉnh đầu khác thường. Tu sĩ vừa ngẩng đầu, đã thấy lại một con thủy giao hướng xuống định đầu của y há mở cái miệng khổng lồ. Tu sĩ đờ đẫn cả tay chân, bị thủy giao thoáng cái nuốt trọn.
Khoảng không trên đỉnh đầu của tu sĩ vốn trống trãi không một vật nào, đột nhiên lung lay hoảng động, phảng phất như một mặt kính bị phá ra vậy. Nhìn lại, thì ra là Lục Bình đang đứng lơ lửng ở chỗ đó. Đồng thời, mười tám Lục Bình chung quanh trên mặt biển đều hóa thành một đám nước biển giải tán đi.
Trận chiến này, Lục Bình về tu vi, pháp khí đều không sánh kịp đối phương, nhưng trong tình huống như vậy lại đem đối phương đánh chết, khiến cho hắn đối với thực lực của mình có một nhận thức vô cùng trực quan. Đồng thời, hắn cũng đối với việc tu luyện "Bắc Hải thính đào quyết" càng thêm tín tâm và kiên định.
Lục Bình tuy chiến thắng xong cố gắng hết sức khiêm tốn, nhưng "Bắc Hải Thập Nhị tuyệt" thể hiện ra không phải chuyện đùa, nên vẫn dẫn tới sự chú ý của những tu sĩ khác.
Khi Lục Bình mới vừa đánh chết tên tu sĩ này không lâu, một tên Phúc Hải bang dung huyết hậu kỳ tu sĩ khác đã hét lớn phẫn nộ:
- Tiểu tử, sao dám như thế, người phải chết!
Trong tiếng quát dài, tên này đã hướng Lục Bình bắn nhanh tới. Lục Bình than khổ trong lòng, hiện giờ ( tuy không kiêng kỵ dung huyết hậu kỳ tu sĩ giống như trước nữa, nhưng ở trong trận hỗn chiến này, hắn không muốn mình hiển lộ thực lực quá sớm.
Cũng may một đạo thanh quang ngang trờ tới, đem thế tiến của Phúc Hải bang hậu kỳ tu sĩ chặn lại, một người cất cao giọng nói:
- Các hạ dung huyết hậu kỳ tu vi sao lại ý lớn hiếp nhỏ, hãy để cho tại hạ hầu các hạ đánh nhau mấy chiều rồi hắn tính.
Lục Bình định thần nhìn lại, thì ra là Ngả Bá Thao. Chỉ thấy trong tay y liên tiếp bắn ra chín cái tiểu phiên, nhất thời đem Phúc Hải bang tu sĩ vây vào giữa. Phúc Hải bang tu sĩ rống giận liên tiếp, nhưng trong lúc nhất thời không cách nào đột phá sự ngăn trở của Ngả Bá Thao.
Hai người tu vi tương đương, pháp khí pháp thuật cũng phải không phân bá trọng, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp. Lục Bình cảm kích nhìn Ngả Bá Thao một cái, thầm nói:
- “Quả nhiên không sai, Ngả Bá Thao này cũng sử dụng một bộ pháp khí, giống như Nga Thư Đào huynh đệ mà ta đã gặp kia, chẳng qua là không biết hai người có quan hệ như thế nào."
Lục Bình lăng không bay lên, đang muốn tìm kiếm chỗ nào cần sự trợ giúp, thì đã nghe thấy một tiếng thét kinh hãi truyền tới:
- Bảo tàng là giả, trên đảo căn bản không có bảo tàng!
Lục Bình nhướng mày, theo tiếng kêu nhìn lại, phát hiện mười mấy tên Bắc Hải tu sĩ lúc nãy thừa dịp Ngả Bá Thao dẫn lĩnh mọi người đánh thốc vào người của Phúc Hải bang, đã kích phá Tứ Ngục trận tiến vào thăm dò bảo tàng. Bây giờ bọn họ lại hoảng hoảng hốt hột quay trở lại chiến trường, đồng thời mang theo cái tin tức làm người ta kinh ngạc.
Lần này chẳng những Bắc Hải tu sĩ phát giác không ổn, mà ngay cả chính Phúc Hải bang tu sĩ cũng trong thoáng chốc bị tin tức này làm cho kinh hãi ngẩn ngờ.
Mọi người sau khi phát hiện sự tình vô cùng quỷ dị, dung huyết hậu kỳ tu sĩ của ba bên liền trong nháy mắt đạt thành hiệp nghị, rối rít ra lệnh cho tu sĩ của phía mình dùng tay lại.
Tuy nhiên, lúc này ba bên tổng cộng đã bỏ mình hơn một phần ba trong tổng số hai trăm người. Hầu hết mọi người đều chém giết đến mức mù quáng, trong ngắn thời gian khó có thể tách ra. Tu sĩ ba bên quấn vào một chỗ, cho dù có tu sĩ đầu óc thanh minh muốn thoát khỏi chiến trường, cũng bị người khác công kích rồi không thể không tự vệ phản kích lại.
Lục Bình sau khi nghe Ngả Bá Thao phát ra hiệu lệnh ngừng chiến, liền trước tiên hướng Ngả Bá Thao và các dung huyết hậu kỳ tu sĩ thối lui. Tuy trên đường hắn còn liên tiếp bị ba tên Phúc Hải bang tu sĩ ngăn trở, không thể không xuống tay hạ sát thủ, giết liên tiếp hai tên, mới làm cho người thứ ba kinh sợ thối lui.
Đang khi Lục Bình mới vừa thoát khỏi chiến đoàn, sắp tới được trước mặt đám người Ngả Bá Thao, thì đột nhiên một tiếng động thật lớn truyền tới. Ngay sau đó, trên mặt biển đột nhiên vang dội một loạt tiếng trống trận hùng hồn.
"Đông đông đông!"
Tiếng trống trận liên miên không dứt, truyền từ xa đến gần, càng ngày càng vang, rồi lại giống như từ bốn phương tám hướng truyền tới, khiến cho mọi người không cách nào phát hiện tiếng trống trận xác thực truyền tới từ phương hướng nào, mà chỉ biết là địch nhân càng ngày càng gần.
Lần này, trên chiến trường, tu sĩ ba phía rốt cục đều ý thức được không ổn, rối rít ngưng chiến, lại đột nhiên cảm giác được pháp lực trong cơ thể phảng phất như bị tiếng trống trận ảnh hưởng vậy, có cảm giác chúng không chịu bị khống chế, buồng tim theo tiếng trống nhảy đập liên hồi, dường như muốn nổ tung. Đồng thời, một cổ sát phạt chi khí làm người ta rúng động và cảm thấy e sợ trong lòng lại vang truyền trên mặt biển cùng trời không, đem tu sĩ ba phía ép tới thở không nổi.
Đang khi đám tu sĩ mỗi người hướng phe mình hội tụ, đại hải bình tĩnh đột nhiên giống như nước sôi ùng ục vậy, mười mấy con dung huyết kỳ yêu thú hình thái khác nhau từ trong những bọt nước nổ tung thoát ra, hướng tu sĩ ở bên cạnh đột nhiên phát khởi tập kích.
Hai ba mươi dung huyết trung kỳ tu sĩ bị yêu thú tập kích vẫn lạc tại chỗ, có mười mấy người khác mặc dù tránh khỏi số mạng vẫn lạc, nhưng cũng bị thương nặng.
Mười tám nhân ảnh có hình dáng giống y hệt Lục Bình trong tay pháp quyết biến đổi liên tục, liền có một thanh trung cấp phi kiếm từ trong tay mỗi nhân ảnh này bay ra, hóa thành mười tám thanh phi kiếm. Phi kiếm đằng không rạch ngang trời một cái, trên mặt biển nhất thời dâng lên mười tám con sóng biển, mỗi con sóng hóa thành một con thủy giao kỳ dị. Phi kiêm từ trên trán thủy giao phó chui ra, phảng phất như hình thành một cái độc giác vô cùng sắc bén.Thủy giao uốn lượn thân người, hướng tu sĩ dùng đầu cụng tới với khí thế vô cùng hung hăng.
Đây chính là "Thanh giao nháo hải quyết" trong "Bắc Hải Thập Nhị tuyệt"!
Tu sĩ không có cách nào phân biệt ra mười tám con thủy giao này con nào là thật, con nào là giả. Y chỉ đành phải lần nữa tế lên một thanh trung cấp phi kiếm phòng hờ sẵn ở trong trữ vật đại, hướng một con thủy giao trong đó chém thẳng, còn dư lại 17 con kia thì chỉ có thể dựa vào cái thượng phẩm pháp khí đằng võng mà ngạnh kháng đòn tấn công của chúng.
Tu sĩ dùng thanh phi kiếm dự bị đó một kích đem một con thủy giao đánh tan thành một đám hơi nước, con thủy giao này quả nhiên là giả.
Cùng lúc ấy, mười bảy con thủy giao còn lại đã va chạm vào mặt ngoài đằng võng, ầm ầm phát nổ, mười bảy con thủy giao kể cả độc giác trên đầu của chúng đều nhất tề nổ tung, thoáng cái đã đem hai sợi dây leo trên đằng võng làm cho đứt đoạn.
- "Huyết tế thuật!"
Tu sĩ khí cấp bại phôi hét lên.
Tuy nhiên, điều này chỉ mới là sự bắt đầu. Ngay sau đó, tu sĩ vốn cho là đã tạm thời thoát khỏi chiêu công, nào ngời dưới đáy biển đột nhiên lần nữa chui ra một con thủy giao. Mặc dù có hải tảo ngăn trở, nhưng con thủy giao này sau khi nổ tung, đã đánh gãy thêm một dây leo nữa ở trên đằng võng pháp khí.
Đằng võng vốn có phẩm chất của thượng cấp pháp khí, bị hủy đi 3 dây leo trong đó, nhất thời giảm cấp xuống trở thành trung phẩm thủ hộ pháp khí.
Lục Bình đánh ra một phen pháp thuật làm đối phương hoa cả mắt, hoàn toàn khiến tên Phúc Hải bang tu sĩ này lo chống đỡ để rồi phân tán lực chú ý, quên cả thượng cấp phi kiếm ở trên không trung của y lúc này đang chặn đánh nhạn linh song đao của Lục Bình, rốt cục bị song đao thoát ra, song đao nhanh chóng bắn vào trong biển, lúc quay trở lên đã lại trở thành mười tám con thủy giao với hai cái cánh dài hai bên.
Cảm thấy cả kinh, Phúc Hải bang tu sĩ vội vàng đem tốc độ phi kiếm thi triển đến mức tận cùng, liên tiếp đâm xuyên qua người mười hai con thủy giao. Nhưng với sáu con thủy giao còn dư lại, tu sĩ đã không kịp ngăn cản, bị chúng đem hai cánh lượn vòng lách tới, rồi đồng thời xoay tròn hướng người y mà cắt tới.
Tu sĩ trong lúc cấp thiết, lần nữa tế lên một món thủ hộ pháp thuẫn đặt phòng hờ trong trữ vật đại. Nhưng y hiện tại cũng không biết nên ngăn trở ở phương hướng nào, chỉ có thể tùy ý chọn một phía, dùng thuẫn cản ở trước người, kết quả dĩ nhiên là không chọn đúng.
Một trận thanh âm khiến cho người ta nghe mà đau buốt răng thanh "kít kít két két" vang lên liên tục, cái thượng hạng phòng thủ pháp khí đằng võng đã bị hủy ở trong tay Lục Bình.
Tu sĩ rốt cục kịp đem thượng cấp phi kiếm chiêu đến bên người khi thủy giao phá vỡ phòng thủ pháp khí, ra tay chặn lại hai cánh của thủy giao vốn do nhạn linh song đao đã kiệt lực hóa thành.
Đang khi tu sĩ kinh hãi xuất cả mồ hôi lạnh khắp người, mới vừa thở lây hơi được một chút, đột nhiên cảm giác đỉnh đầu khác thường. Tu sĩ vừa ngẩng đầu, đã thấy lại một con thủy giao hướng xuống định đầu của y há mở cái miệng khổng lồ. Tu sĩ đờ đẫn cả tay chân, bị thủy giao thoáng cái nuốt trọn.
Khoảng không trên đỉnh đầu của tu sĩ vốn trống trãi không một vật nào, đột nhiên lung lay hoảng động, phảng phất như một mặt kính bị phá ra vậy. Nhìn lại, thì ra là Lục Bình đang đứng lơ lửng ở chỗ đó. Đồng thời, mười tám Lục Bình chung quanh trên mặt biển đều hóa thành một đám nước biển giải tán đi.
Trận chiến này, Lục Bình về tu vi, pháp khí đều không sánh kịp đối phương, nhưng trong tình huống như vậy lại đem đối phương đánh chết, khiến cho hắn đối với thực lực của mình có một nhận thức vô cùng trực quan. Đồng thời, hắn cũng đối với việc tu luyện "Bắc Hải thính đào quyết" càng thêm tín tâm và kiên định.
Lục Bình tuy chiến thắng xong cố gắng hết sức khiêm tốn, nhưng "Bắc Hải Thập Nhị tuyệt" thể hiện ra không phải chuyện đùa, nên vẫn dẫn tới sự chú ý của những tu sĩ khác.
Khi Lục Bình mới vừa đánh chết tên tu sĩ này không lâu, một tên Phúc Hải bang dung huyết hậu kỳ tu sĩ khác đã hét lớn phẫn nộ:
- Tiểu tử, sao dám như thế, người phải chết!
Trong tiếng quát dài, tên này đã hướng Lục Bình bắn nhanh tới. Lục Bình than khổ trong lòng, hiện giờ ( tuy không kiêng kỵ dung huyết hậu kỳ tu sĩ giống như trước nữa, nhưng ở trong trận hỗn chiến này, hắn không muốn mình hiển lộ thực lực quá sớm.
Cũng may một đạo thanh quang ngang trờ tới, đem thế tiến của Phúc Hải bang hậu kỳ tu sĩ chặn lại, một người cất cao giọng nói:
- Các hạ dung huyết hậu kỳ tu vi sao lại ý lớn hiếp nhỏ, hãy để cho tại hạ hầu các hạ đánh nhau mấy chiều rồi hắn tính.
Lục Bình định thần nhìn lại, thì ra là Ngả Bá Thao. Chỉ thấy trong tay y liên tiếp bắn ra chín cái tiểu phiên, nhất thời đem Phúc Hải bang tu sĩ vây vào giữa. Phúc Hải bang tu sĩ rống giận liên tiếp, nhưng trong lúc nhất thời không cách nào đột phá sự ngăn trở của Ngả Bá Thao.
Hai người tu vi tương đương, pháp khí pháp thuật cũng phải không phân bá trọng, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp. Lục Bình cảm kích nhìn Ngả Bá Thao một cái, thầm nói:
- “Quả nhiên không sai, Ngả Bá Thao này cũng sử dụng một bộ pháp khí, giống như Nga Thư Đào huynh đệ mà ta đã gặp kia, chẳng qua là không biết hai người có quan hệ như thế nào."
Lục Bình lăng không bay lên, đang muốn tìm kiếm chỗ nào cần sự trợ giúp, thì đã nghe thấy một tiếng thét kinh hãi truyền tới:
- Bảo tàng là giả, trên đảo căn bản không có bảo tàng!
Lục Bình nhướng mày, theo tiếng kêu nhìn lại, phát hiện mười mấy tên Bắc Hải tu sĩ lúc nãy thừa dịp Ngả Bá Thao dẫn lĩnh mọi người đánh thốc vào người của Phúc Hải bang, đã kích phá Tứ Ngục trận tiến vào thăm dò bảo tàng. Bây giờ bọn họ lại hoảng hoảng hốt hột quay trở lại chiến trường, đồng thời mang theo cái tin tức làm người ta kinh ngạc.
Lần này chẳng những Bắc Hải tu sĩ phát giác không ổn, mà ngay cả chính Phúc Hải bang tu sĩ cũng trong thoáng chốc bị tin tức này làm cho kinh hãi ngẩn ngờ.
Mọi người sau khi phát hiện sự tình vô cùng quỷ dị, dung huyết hậu kỳ tu sĩ của ba bên liền trong nháy mắt đạt thành hiệp nghị, rối rít ra lệnh cho tu sĩ của phía mình dùng tay lại.
Tuy nhiên, lúc này ba bên tổng cộng đã bỏ mình hơn một phần ba trong tổng số hai trăm người. Hầu hết mọi người đều chém giết đến mức mù quáng, trong ngắn thời gian khó có thể tách ra. Tu sĩ ba bên quấn vào một chỗ, cho dù có tu sĩ đầu óc thanh minh muốn thoát khỏi chiến trường, cũng bị người khác công kích rồi không thể không tự vệ phản kích lại.
Lục Bình sau khi nghe Ngả Bá Thao phát ra hiệu lệnh ngừng chiến, liền trước tiên hướng Ngả Bá Thao và các dung huyết hậu kỳ tu sĩ thối lui. Tuy trên đường hắn còn liên tiếp bị ba tên Phúc Hải bang tu sĩ ngăn trở, không thể không xuống tay hạ sát thủ, giết liên tiếp hai tên, mới làm cho người thứ ba kinh sợ thối lui.
Đang khi Lục Bình mới vừa thoát khỏi chiến đoàn, sắp tới được trước mặt đám người Ngả Bá Thao, thì đột nhiên một tiếng động thật lớn truyền tới. Ngay sau đó, trên mặt biển đột nhiên vang dội một loạt tiếng trống trận hùng hồn.
"Đông đông đông!"
Tiếng trống trận liên miên không dứt, truyền từ xa đến gần, càng ngày càng vang, rồi lại giống như từ bốn phương tám hướng truyền tới, khiến cho mọi người không cách nào phát hiện tiếng trống trận xác thực truyền tới từ phương hướng nào, mà chỉ biết là địch nhân càng ngày càng gần.
Lần này, trên chiến trường, tu sĩ ba phía rốt cục đều ý thức được không ổn, rối rít ngưng chiến, lại đột nhiên cảm giác được pháp lực trong cơ thể phảng phất như bị tiếng trống trận ảnh hưởng vậy, có cảm giác chúng không chịu bị khống chế, buồng tim theo tiếng trống nhảy đập liên hồi, dường như muốn nổ tung. Đồng thời, một cổ sát phạt chi khí làm người ta rúng động và cảm thấy e sợ trong lòng lại vang truyền trên mặt biển cùng trời không, đem tu sĩ ba phía ép tới thở không nổi.
Đang khi đám tu sĩ mỗi người hướng phe mình hội tụ, đại hải bình tĩnh đột nhiên giống như nước sôi ùng ục vậy, mười mấy con dung huyết kỳ yêu thú hình thái khác nhau từ trong những bọt nước nổ tung thoát ra, hướng tu sĩ ở bên cạnh đột nhiên phát khởi tập kích.
Hai ba mươi dung huyết trung kỳ tu sĩ bị yêu thú tập kích vẫn lạc tại chỗ, có mười mấy người khác mặc dù tránh khỏi số mạng vẫn lạc, nhưng cũng bị thương nặng.