Chạm Tới Mây Trời - Mộ Tây Viễn Đạo
Chương 7
Nam nhân nghe thấy âm thanh liền sững sờ, dừng lại động tác trên tay, chậm rãi xoay người.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, cũng không có chút gì là hoảng sợ khi bị bại lộ, dường như chỉ là tình cờ bắt gặp cô ở đây, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: “Thanh Ý.”
Đường Thanh Ý nhìn chằm chằm anh rất lâu, kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cất bước đi đến trước mặt anh: “Y0702?”
“Là anh.”
“Người mỗi tháng đều đến ở?”
“Là anh.”
Đường Thanh Ý đem tầm mắt dời đến bên trong phòng nhỏ, Phó Hoài Ngôn theo tầm mắt của nàng nhìn vào, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ muốn ở trong này một lát.”
Muốn ở nơi đã từng tồn tại bóng hình của em đợi, muốn ở lại nơi do chính tay em bài trí đợi, muốn ở nơi gần em nhất đợi em.
Đường Thanh Ý ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu chắc chắn: “Anh đã tìm thấy em từ rất sơm.”
Phó Hoài Ngôn nghe được hai chữ ‘tìm thấy’, trong lòng khẽ run lên, giọng nói có chút rụt rè: “Phải…trước khi em tới gặp anh ở sân bay, anh đã tìm thấy em rồi.”
“Lúc nào?”
“Hai năm trước, ngày 2 tháng 7.”
Ngay từ khi sinh ra anh đã có ký ức của kiếp trước, lại lần nữa được sinh ra ở Phó Gia, nhưng tính cách, ngoại hình của cha mẹ và em trai lại rất khác so với hình ảnh trong đầu, ngay cả tên của anh cũng không phải là Phó Hoài Ngôn.
Mấy năm nay anh giống như người bình thường, đi học, tìm việc, anh đã từng lên mạng tra Phó Hoài Ngôn, anh ở trong trường học tìm kiếm Đường Duy Thư, anh chạy đến các trường cấp 3 nữ sinh tìm Đường Thanh Ý, nhưng tất cả đều không có kết quả.
Thỉnh thoảng, anh còn tự hỏi liệu có phải những ký ức đó là do anh tự tưởng tượng ra không. Phó Hoài Ngôn, Đường Thanh Ý, Đường Duy Thư,… tất cả đều không tồn tại.
Anh có lẽ chỉ là Phó Vân Khoát.
Mãi cho đến một ngày, anh cũng giống như bình thường, tan làm liền lái xe về nhà, lúc đang đợi đèn đỏ, anh bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên vệ đường.
Sườn xám trắng, tóc dài xoăn sóng, giày cao gót nhọn thướt tha lả lướt đi qua người anh, như một cơn gió trong đêm hè, khe khẽ thổi qua mặt hồ bình lặng, tạo ra từng đợt sóng nhẹ.
Gần như không cần suy nghĩ, anh liền đuổi theo, đi theo cô đến một cửa hàng bánh ngọt, ngồi đối diện với cô, bình tĩnh lẳng lặng nhìn cô.
Cô cùng với người trong giấc mơ kia có chút không giống, không phải một cô gái trẻ con nữa, ngũ quan thanh tú hơn, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng, cử chỉ tao nhã, quý phái mà hào phóng.
Phía sau anh không nhìn được những hình ảnh, đây chắc là bộ dạng của cô lúc ấy đi.
Kiếp trước ngày 2 tháng 7, anh viết cho cô một bức di thư.
Đời này ngày 2 tháng 7, anh cuối cùng cũng đã tìm thấy cô.
Đường Thanh Ý bấm đầu ngón tay vào lòng bàn tay, thanh âm như cũ rất nhẹ nhàng: “Vậy tại sao lại không chủ động đi tìm em?”
“Anh không biết em có nhớ hay không”
“Em không nhớ, nên anh không đến tìm em?” Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào anh, từng câu từng chữ nói: “Những việc đã trải qua ở kiếp trước, không đủ để anh chủ động đi tìm em sao? Nếu như em không tìm được anh, vậy anh liền chuẩn bị quên đi em sao?”
Đường Thanh Ý nâng cao giọng, cuối cùng nói: “Anh nói với em chúng ta đã từng yêu nhau, đều là lừa em sao?”
“Không phải…”
Phó Hoài Ngôn khẽ mấp máy, dường như là cân nhắc không biết nên nói như thế nào.
Một giây, hai giây, ba giây,…
Hai người yên tĩnh đứng đó nhìn nhau, Phó Hoài Ngôn như cũ không có giải thích, Đường Thanh Ý thu hồi tầm mắt, quay đầu bước đi.
Về đến nhà, Đường Tiêu Cảnh đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy, hỏi dò: “Mời từ trong tiệm về sao?”
Đường Thanh Ý thẳng thắn trả lời: “Vừa cùng Phó Hoài Ngôn gặp mặt trở về.”
Sắc mặt Đường Tiêu Cảnh nháy mắt biến đen, muốn mở miệng nói mấy câu, lại phát hiện tâm trạng em gái không tốt, vẻ mặt mệt mỏi ỉu xỉu, rõ ràng là một bộ dáng gặp mặt không mấy vui vẻ.
Anh bất giác hạ giọng: “Phó Hoài Ngôn bắt nạt em?”
‘Không có.” Đường Thanh Ý lắc đầu đáp: “Chỉ là có một vài chuyện nghĩ không thông.”
“Có phải là liên quan đến Phó Hoài Ngôn không?” Đường Tiêu Cảnh dù không tình nguyện vẫn bất đắc dĩ hỏi: “Hôm qua anh có hỏi qua Dương Tự, anh ta và anh cũng coi như có chút tương đồng, nói không chừng anh có thể giúp em đoán xem anh ta nghĩ gì.”
Đều là nam nhân, đều là phi công, trừ những điểm này ra làm gì còn cái gì giống nhau, nhưng mà vì muốn giúp em gái.
Đường Thanh Ý suy nghĩ một lát, mang theo vài phần mong đợi hỏi: “Anh, nếu như có kiếp sau, anh vẫn còn nhớ A Tự, thì anh có đi tìm chị ấy không?”
Đường Tiêu Cảnh không chút nghĩ ngợi: “Chắc chắn là có rồi.”
Nhìn ánh mắt từ từ mất đi thần sắc của Đường Thanh Ý, anh vội vàng hỏi: “Phó Hoài Ngôn nói kiếp sau sẽ không đi tìm em? Em đừng để ý, anh chắc chắn đời này hắn ta cũng không có gì thú vị.”
“Không phải a anh.” Đường Thanh Ý suýt nữa bị thái độ của Đường Tiêu Cảnh chọc cười: “Bọn em vẫn chưa nói đến những chuyện này.”
“À cũng phải, hai đứa quen nhau cũng chưa lâu.”
Vậy vấn đề nghĩ không thông kia là cái gì chứ?
Đường Thanh Ý nhớ đến đời trước Phó Hoài Ngôn và Đường Tiêu Cảnh là bạn bè, lại còn cùng là phi công, ở dưới ánh mắt tò mò của anh cất tiếng hỏi: “Anh, nếu như có kiếp sau, anh sẽ gặp phải chuyện gì thì mới không đi tìm A Tự.”
“Gặp phải chuyện gì?” Đường Tiêu Cảnh lặp lại bốn chữ, sau khi suy ngẫm nghiêm túc mới đáp: “Cô ấy có người yêu mới hoặc đời này anh phụ cô ấy.”
Đường Thanh Ý không có bạn trai, nên trường hợp này có thể loại trừ.
Đời trước bọn họ… cô dường như chưa từng hỏi qua anh về kết cục.
“Em hiểu rồi.” Đường Thanh Ý cong khóe môi cười: “Cảm ơn anh.”
Đường Tiêu Cảnh cưng chiều xoa xoa mái tóc dài của cô: “Nói cảm ơn với anh làm gì, nếu nghĩ thông rồi thì mau lên lầu nghỉ ngơi đi.”
“Anh cũng vậy.”
Đường Thanh Ý rửa mặt xong, nằm ở trên giường một lần nữa đi vào giấc mộng.
Hình ảnh trong mơ vẫn như cũ mơ hồ, nhưng thanh âm lại cực kỳ rõ ràng.
“Đợi anh quay về, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Em chỉ chờ thêm một năm, một năm sau anh trở về cưới em.”
“Bây giờ anh ta chia tay với em, tất cả cũng đều là vì tốt cho em.”
“Thanh Ý đừng ngốc nữa, đã đến lúc rồi, nên buông tay đi thôi.”
“Chúc mừng Đường tiểu thư mừng mối lương duyên này.”
“Hoài Ngôn không muốn để em phải chờ đợi, nên chỉ có thể để em quên đi anh ta.”
“Đội trưởng đội 3 Phó Hoài Ngôn, không may tử nạn.”
“…”
Cảnh tượng đột nhiên chuyển đến trên bàn, mặt bàn có đặt một phong thư, cô nhanh chóng mở phong thư ra, bên trong chữ viết rõ ràng, nội dung không ngừng hiện lên trong đầu.
Từ trong điện thoại biết em muốn kết hôn, anh đã rất đau khổ và bất lực.
Đời này anh không thể chờ được đến ngày này, nhưng em thì có thể.
Nếu như có kiếp sau, nếu như em nguyện ý, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Chúc em quãng đời còn lại trong sáng vô ưu, mãn nguyện tự do.
Ngày 2 tháng 7.
Cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông đang đứng dưới cây long não trong sân, cười ôn nhu, nhẹ giọng gọi: “Thanh Ý.”
Cô nhìn anh mà nước mắt tuôn dài, mở miệng muốn gọi “A Ngôn” nhưng cổ họng dường như có thứ gì đó chặn lại, làm thế nào cũng không phát ra tiếng.
Bóng người trong tầm mắt cô từ từ mờ đi, cô dường như phát điện chạy đến trong sân, vươn tay muốn nắm lấy nhưng chỉ có thể nhìn anh biến mất từng chút một.
Đợi, đợi em, có được không?
Mang em cùng nhau rời đi, có được không?
Đừng bỏ rơi em một lần nữa, có được không?
Không có ai trả lời, cho dù cô có gào thét như thế nào cũng không có tiếng hồi đáp.
Cô nhìn thấy chiếc máy bay từ trên trời xanh rơi xuống, cô nhìn thấy những tấm bia mộ phủ đầy tên.
Cô như rơi vào trong bóng tối không lối thoát, và cô không thể tìm thấy Phó Hoài Ngôn.
Sắc trời hơi hừng sáng, Đường Thanh Ý từ trong mộng tỉnh lại, mồ hôi đầy mình.
Cô vội vội vàng vàng đi xuống giường, ghé vào bên bệ cửa sổ nhìn cây long não bên ngoài, mọi thứ đều khác xa với cảnh tượng trong mơ, dưới tán cây cũng không có bóng người trong mơ.
Hôm nay anh ấy trực ca ngày, chắc bây giờ anh vẫn đang ở trọ.
Cô thay quần áo, rồi lon ton chạy ra sân, đang muốn chạy tới bãi đậu xe, thì nghe thấy âm thanh quen thuộc ở phía sau.
“Thanh Ý.”
Đường Thanh Ý quay đầu lại, thấy Phó Hoài Ngôn đứng ở bên ngoài rào chắn của vườn hoa, vẻ mặt có chút kinh ngạc, lại giống như trong mơ một bộ ôn nhu dáng người.
Cô chạy tới bổ nhào vào trong ngực anh, gắt gao ôm chặt lấy eo anh.
Cô đã bắt được anh rồi, và anh sẽ không biến mất nữa.
Phó Hoài Ngôn cảm nhận được sự bất an và lo sợ của cô, nói nhỏ vào tai cô: “Đừng sợ, không sao đâu, không sao đâu.”
Anh vỗ nhẹ sau lưng cô: “Không sao đâu, Thanh Ý, đừng sợ, anh ở đây.”
Đường Thanh Ý rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt hơi đỏ lên: “Em đều biết cả rồi, A Ngôn, em biết hết rồi.”
Anh sợ em không muốn nhìn thấy anh, anh sợ em không tha thứ cho anh.
“A Ngôn.” Cô cất tiếng nói: “Anh nợ em một lời hứa.”
Phó Hoài Ngôn bỗng giật mình, bàn tay đang vỗ sau lưng cô cũng buông xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
Lúc ở tiệm bánh ngọt kia, cô cũng đã từng ngẩng đầu nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở ngưng trệ, anh bất giác nắm chặt tay.
Cô có phải hay không…. cũng nhớ rõ anh rồi.
Nghĩ đến khả năng này, tim anh hồi hộp, nhảy dựng, vẻ mặt không giấu nổi sự hưng phấn.
Cô đột nhiên cong môi cười rộ lên, ra hiệu về hướng sau lưng anh, nhẹ giọng gọi: “Bên này.”
Trái tim treo cao của anh bỗng rơi xuống.
Hóa ra là cô không có nhớ anh, cũng không có nhận ra anh.
Bạn của cô đi tới, ngồi xuống, mỉm cười goi: “Thanh Ý.”
Thanh Ý, thanh tịnh không lo, mãn nguyện như ý.
Tên của cô vẫn không thay đổi.
Anh ngồi ở cách đó không xa, nghe các cô lên kế hoạch đi du lịch vào kỳ nghỉ hè, nghe các cô bàn luận về những nam sinh lớn lên đẹp trai lại học giỏi trong trường, nghe các cô cũng nhau chia sẻ về những dự định và kỳ vọng trong tương lai.
Mọi thứ đều rất tươi sáng, sống động và đẹp mắt.
Ở kiếp này cô có một cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Anh âm thầm dõi theo cô hai năm, anh không dám để cô phát hiện ra anh, đến ngay cả chút dũng khí tiến lên chào hỏi cô cũng không có.
Kiếp trước, là anh phụ cô, bỏ lỡ cô, nên hiện tại anh không có chút tư cách gì cả.
Phó Hoài Ngôn ở dưới ánh mắt chăm chú của cô, gật đầu: “Đúng vậy, anh muốn thực hiện lời hứa kết hôn với em, nhưng anh không biết em như thế nào? Nếu em không muốn thì…”
“Nếu như em không muốn, thì anh sẽ làm gì?”
“Ở bên cạnh nhìn em, cả đời!”
Nhìn em cùng người khác kết hôn, nhìn em kết tình vợ chồng với người khác, nhìn em con cháu hạnh phúc.
Đường Thanh Ý nắm lấy bàn tay buông xuống của anh, nhỏ giọng đáp: “Em nguyện ý.”
“A Ngôn, em nguyện ý.”
Vẻ mặt anh bình tĩnh, cũng không có chút gì là hoảng sợ khi bị bại lộ, dường như chỉ là tình cờ bắt gặp cô ở đây, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: “Thanh Ý.”
Đường Thanh Ý nhìn chằm chằm anh rất lâu, kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cất bước đi đến trước mặt anh: “Y0702?”
“Là anh.”
“Người mỗi tháng đều đến ở?”
“Là anh.”
Đường Thanh Ý đem tầm mắt dời đến bên trong phòng nhỏ, Phó Hoài Ngôn theo tầm mắt của nàng nhìn vào, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ muốn ở trong này một lát.”
Muốn ở nơi đã từng tồn tại bóng hình của em đợi, muốn ở lại nơi do chính tay em bài trí đợi, muốn ở nơi gần em nhất đợi em.
Đường Thanh Ý ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu chắc chắn: “Anh đã tìm thấy em từ rất sơm.”
Phó Hoài Ngôn nghe được hai chữ ‘tìm thấy’, trong lòng khẽ run lên, giọng nói có chút rụt rè: “Phải…trước khi em tới gặp anh ở sân bay, anh đã tìm thấy em rồi.”
“Lúc nào?”
“Hai năm trước, ngày 2 tháng 7.”
Ngay từ khi sinh ra anh đã có ký ức của kiếp trước, lại lần nữa được sinh ra ở Phó Gia, nhưng tính cách, ngoại hình của cha mẹ và em trai lại rất khác so với hình ảnh trong đầu, ngay cả tên của anh cũng không phải là Phó Hoài Ngôn.
Mấy năm nay anh giống như người bình thường, đi học, tìm việc, anh đã từng lên mạng tra Phó Hoài Ngôn, anh ở trong trường học tìm kiếm Đường Duy Thư, anh chạy đến các trường cấp 3 nữ sinh tìm Đường Thanh Ý, nhưng tất cả đều không có kết quả.
Thỉnh thoảng, anh còn tự hỏi liệu có phải những ký ức đó là do anh tự tưởng tượng ra không. Phó Hoài Ngôn, Đường Thanh Ý, Đường Duy Thư,… tất cả đều không tồn tại.
Anh có lẽ chỉ là Phó Vân Khoát.
Mãi cho đến một ngày, anh cũng giống như bình thường, tan làm liền lái xe về nhà, lúc đang đợi đèn đỏ, anh bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên vệ đường.
Sườn xám trắng, tóc dài xoăn sóng, giày cao gót nhọn thướt tha lả lướt đi qua người anh, như một cơn gió trong đêm hè, khe khẽ thổi qua mặt hồ bình lặng, tạo ra từng đợt sóng nhẹ.
Gần như không cần suy nghĩ, anh liền đuổi theo, đi theo cô đến một cửa hàng bánh ngọt, ngồi đối diện với cô, bình tĩnh lẳng lặng nhìn cô.
Cô cùng với người trong giấc mơ kia có chút không giống, không phải một cô gái trẻ con nữa, ngũ quan thanh tú hơn, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng, cử chỉ tao nhã, quý phái mà hào phóng.
Phía sau anh không nhìn được những hình ảnh, đây chắc là bộ dạng của cô lúc ấy đi.
Kiếp trước ngày 2 tháng 7, anh viết cho cô một bức di thư.
Đời này ngày 2 tháng 7, anh cuối cùng cũng đã tìm thấy cô.
Đường Thanh Ý bấm đầu ngón tay vào lòng bàn tay, thanh âm như cũ rất nhẹ nhàng: “Vậy tại sao lại không chủ động đi tìm em?”
“Anh không biết em có nhớ hay không”
“Em không nhớ, nên anh không đến tìm em?” Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào anh, từng câu từng chữ nói: “Những việc đã trải qua ở kiếp trước, không đủ để anh chủ động đi tìm em sao? Nếu như em không tìm được anh, vậy anh liền chuẩn bị quên đi em sao?”
Đường Thanh Ý nâng cao giọng, cuối cùng nói: “Anh nói với em chúng ta đã từng yêu nhau, đều là lừa em sao?”
“Không phải…”
Phó Hoài Ngôn khẽ mấp máy, dường như là cân nhắc không biết nên nói như thế nào.
Một giây, hai giây, ba giây,…
Hai người yên tĩnh đứng đó nhìn nhau, Phó Hoài Ngôn như cũ không có giải thích, Đường Thanh Ý thu hồi tầm mắt, quay đầu bước đi.
Về đến nhà, Đường Tiêu Cảnh đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy, hỏi dò: “Mời từ trong tiệm về sao?”
Đường Thanh Ý thẳng thắn trả lời: “Vừa cùng Phó Hoài Ngôn gặp mặt trở về.”
Sắc mặt Đường Tiêu Cảnh nháy mắt biến đen, muốn mở miệng nói mấy câu, lại phát hiện tâm trạng em gái không tốt, vẻ mặt mệt mỏi ỉu xỉu, rõ ràng là một bộ dáng gặp mặt không mấy vui vẻ.
Anh bất giác hạ giọng: “Phó Hoài Ngôn bắt nạt em?”
‘Không có.” Đường Thanh Ý lắc đầu đáp: “Chỉ là có một vài chuyện nghĩ không thông.”
“Có phải là liên quan đến Phó Hoài Ngôn không?” Đường Tiêu Cảnh dù không tình nguyện vẫn bất đắc dĩ hỏi: “Hôm qua anh có hỏi qua Dương Tự, anh ta và anh cũng coi như có chút tương đồng, nói không chừng anh có thể giúp em đoán xem anh ta nghĩ gì.”
Đều là nam nhân, đều là phi công, trừ những điểm này ra làm gì còn cái gì giống nhau, nhưng mà vì muốn giúp em gái.
Đường Thanh Ý suy nghĩ một lát, mang theo vài phần mong đợi hỏi: “Anh, nếu như có kiếp sau, anh vẫn còn nhớ A Tự, thì anh có đi tìm chị ấy không?”
Đường Tiêu Cảnh không chút nghĩ ngợi: “Chắc chắn là có rồi.”
Nhìn ánh mắt từ từ mất đi thần sắc của Đường Thanh Ý, anh vội vàng hỏi: “Phó Hoài Ngôn nói kiếp sau sẽ không đi tìm em? Em đừng để ý, anh chắc chắn đời này hắn ta cũng không có gì thú vị.”
“Không phải a anh.” Đường Thanh Ý suýt nữa bị thái độ của Đường Tiêu Cảnh chọc cười: “Bọn em vẫn chưa nói đến những chuyện này.”
“À cũng phải, hai đứa quen nhau cũng chưa lâu.”
Vậy vấn đề nghĩ không thông kia là cái gì chứ?
Đường Thanh Ý nhớ đến đời trước Phó Hoài Ngôn và Đường Tiêu Cảnh là bạn bè, lại còn cùng là phi công, ở dưới ánh mắt tò mò của anh cất tiếng hỏi: “Anh, nếu như có kiếp sau, anh sẽ gặp phải chuyện gì thì mới không đi tìm A Tự.”
“Gặp phải chuyện gì?” Đường Tiêu Cảnh lặp lại bốn chữ, sau khi suy ngẫm nghiêm túc mới đáp: “Cô ấy có người yêu mới hoặc đời này anh phụ cô ấy.”
Đường Thanh Ý không có bạn trai, nên trường hợp này có thể loại trừ.
Đời trước bọn họ… cô dường như chưa từng hỏi qua anh về kết cục.
“Em hiểu rồi.” Đường Thanh Ý cong khóe môi cười: “Cảm ơn anh.”
Đường Tiêu Cảnh cưng chiều xoa xoa mái tóc dài của cô: “Nói cảm ơn với anh làm gì, nếu nghĩ thông rồi thì mau lên lầu nghỉ ngơi đi.”
“Anh cũng vậy.”
Đường Thanh Ý rửa mặt xong, nằm ở trên giường một lần nữa đi vào giấc mộng.
Hình ảnh trong mơ vẫn như cũ mơ hồ, nhưng thanh âm lại cực kỳ rõ ràng.
“Đợi anh quay về, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Em chỉ chờ thêm một năm, một năm sau anh trở về cưới em.”
“Bây giờ anh ta chia tay với em, tất cả cũng đều là vì tốt cho em.”
“Thanh Ý đừng ngốc nữa, đã đến lúc rồi, nên buông tay đi thôi.”
“Chúc mừng Đường tiểu thư mừng mối lương duyên này.”
“Hoài Ngôn không muốn để em phải chờ đợi, nên chỉ có thể để em quên đi anh ta.”
“Đội trưởng đội 3 Phó Hoài Ngôn, không may tử nạn.”
“…”
Cảnh tượng đột nhiên chuyển đến trên bàn, mặt bàn có đặt một phong thư, cô nhanh chóng mở phong thư ra, bên trong chữ viết rõ ràng, nội dung không ngừng hiện lên trong đầu.
Từ trong điện thoại biết em muốn kết hôn, anh đã rất đau khổ và bất lực.
Đời này anh không thể chờ được đến ngày này, nhưng em thì có thể.
Nếu như có kiếp sau, nếu như em nguyện ý, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Chúc em quãng đời còn lại trong sáng vô ưu, mãn nguyện tự do.
Ngày 2 tháng 7.
Cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông đang đứng dưới cây long não trong sân, cười ôn nhu, nhẹ giọng gọi: “Thanh Ý.”
Cô nhìn anh mà nước mắt tuôn dài, mở miệng muốn gọi “A Ngôn” nhưng cổ họng dường như có thứ gì đó chặn lại, làm thế nào cũng không phát ra tiếng.
Bóng người trong tầm mắt cô từ từ mờ đi, cô dường như phát điện chạy đến trong sân, vươn tay muốn nắm lấy nhưng chỉ có thể nhìn anh biến mất từng chút một.
Đợi, đợi em, có được không?
Mang em cùng nhau rời đi, có được không?
Đừng bỏ rơi em một lần nữa, có được không?
Không có ai trả lời, cho dù cô có gào thét như thế nào cũng không có tiếng hồi đáp.
Cô nhìn thấy chiếc máy bay từ trên trời xanh rơi xuống, cô nhìn thấy những tấm bia mộ phủ đầy tên.
Cô như rơi vào trong bóng tối không lối thoát, và cô không thể tìm thấy Phó Hoài Ngôn.
Sắc trời hơi hừng sáng, Đường Thanh Ý từ trong mộng tỉnh lại, mồ hôi đầy mình.
Cô vội vội vàng vàng đi xuống giường, ghé vào bên bệ cửa sổ nhìn cây long não bên ngoài, mọi thứ đều khác xa với cảnh tượng trong mơ, dưới tán cây cũng không có bóng người trong mơ.
Hôm nay anh ấy trực ca ngày, chắc bây giờ anh vẫn đang ở trọ.
Cô thay quần áo, rồi lon ton chạy ra sân, đang muốn chạy tới bãi đậu xe, thì nghe thấy âm thanh quen thuộc ở phía sau.
“Thanh Ý.”
Đường Thanh Ý quay đầu lại, thấy Phó Hoài Ngôn đứng ở bên ngoài rào chắn của vườn hoa, vẻ mặt có chút kinh ngạc, lại giống như trong mơ một bộ ôn nhu dáng người.
Cô chạy tới bổ nhào vào trong ngực anh, gắt gao ôm chặt lấy eo anh.
Cô đã bắt được anh rồi, và anh sẽ không biến mất nữa.
Phó Hoài Ngôn cảm nhận được sự bất an và lo sợ của cô, nói nhỏ vào tai cô: “Đừng sợ, không sao đâu, không sao đâu.”
Anh vỗ nhẹ sau lưng cô: “Không sao đâu, Thanh Ý, đừng sợ, anh ở đây.”
Đường Thanh Ý rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt hơi đỏ lên: “Em đều biết cả rồi, A Ngôn, em biết hết rồi.”
Anh sợ em không muốn nhìn thấy anh, anh sợ em không tha thứ cho anh.
“A Ngôn.” Cô cất tiếng nói: “Anh nợ em một lời hứa.”
Phó Hoài Ngôn bỗng giật mình, bàn tay đang vỗ sau lưng cô cũng buông xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
Lúc ở tiệm bánh ngọt kia, cô cũng đã từng ngẩng đầu nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở ngưng trệ, anh bất giác nắm chặt tay.
Cô có phải hay không…. cũng nhớ rõ anh rồi.
Nghĩ đến khả năng này, tim anh hồi hộp, nhảy dựng, vẻ mặt không giấu nổi sự hưng phấn.
Cô đột nhiên cong môi cười rộ lên, ra hiệu về hướng sau lưng anh, nhẹ giọng gọi: “Bên này.”
Trái tim treo cao của anh bỗng rơi xuống.
Hóa ra là cô không có nhớ anh, cũng không có nhận ra anh.
Bạn của cô đi tới, ngồi xuống, mỉm cười goi: “Thanh Ý.”
Thanh Ý, thanh tịnh không lo, mãn nguyện như ý.
Tên của cô vẫn không thay đổi.
Anh ngồi ở cách đó không xa, nghe các cô lên kế hoạch đi du lịch vào kỳ nghỉ hè, nghe các cô bàn luận về những nam sinh lớn lên đẹp trai lại học giỏi trong trường, nghe các cô cũng nhau chia sẻ về những dự định và kỳ vọng trong tương lai.
Mọi thứ đều rất tươi sáng, sống động và đẹp mắt.
Ở kiếp này cô có một cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Anh âm thầm dõi theo cô hai năm, anh không dám để cô phát hiện ra anh, đến ngay cả chút dũng khí tiến lên chào hỏi cô cũng không có.
Kiếp trước, là anh phụ cô, bỏ lỡ cô, nên hiện tại anh không có chút tư cách gì cả.
Phó Hoài Ngôn ở dưới ánh mắt chăm chú của cô, gật đầu: “Đúng vậy, anh muốn thực hiện lời hứa kết hôn với em, nhưng anh không biết em như thế nào? Nếu em không muốn thì…”
“Nếu như em không muốn, thì anh sẽ làm gì?”
“Ở bên cạnh nhìn em, cả đời!”
Nhìn em cùng người khác kết hôn, nhìn em kết tình vợ chồng với người khác, nhìn em con cháu hạnh phúc.
Đường Thanh Ý nắm lấy bàn tay buông xuống của anh, nhỏ giọng đáp: “Em nguyện ý.”
“A Ngôn, em nguyện ý.”