Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam
Chương 29: Vết thương
Phòng khách yên tĩnh đến mức lạnh sống lưng, đám người giúp việc ngơ ngác, nhiều năm làm việc ở đây, họ chưa từng chứng kiến sự việc như hôm nay. Họ đều cho rằng mối quan hệ mẹ chồng và con dâu trong gia đình này vô cùng hoà hợp.
Doãn Tang mở cửa làm tuyết bay vào sảnh. Cô nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, chỉ mới vài phút mà cảnh tượng thay đổi, tưởng như một mùa mới đã đến.
Đây là mùa đông khắc nghiệt của Bắc Kinh, đặc biệt là với Doãn Tang. Trận tuyết đầu mùa không hề lãng mạn như phim ảnh miêu tả. Cô vừa từ miền Nam trở về, áo khoác mùa thu, giày vải, tay kéo một chiếc vali khá nặng. Tuyết rơi rất lớn, chỉ trong thời gian ngắn đã đóng thành một lớp dày, khi giẫm lên tạo ra âm thanh lạo xạo, để lại từng dấu chân trên đó.
Việc bắt taxi trong thời tiết này trở nên khó khăn hơn nhiều, gần như xe nào cũng đã có người ngồi sẵn. Doãn Tang mở ứng dụng đặt xe, chần chừ không biết nên gõ địa chỉ đến là nơi nào.
Còn đang ngẩn người thì tin nhắn của Tống Vũ Phỉ hiện lên: "Cô nên cập nhật mạng xã hội nhiều hơn."
Doãn Tang gõ địa chỉ nhà Tống Vũ Phỉ. Tài xế gọi cho cô, còn chưa kịp trả lời xong thì điện thoại tắt ngấm. Cô nhìn chằm chằm chiếc điện thoại lạnh ngắt trong tay.
Thật là xui xẻo, sợ tài xế không tìm được mình nên cô ở yên một chỗ chờ đợi.
Cô không đeo đồng hồ, không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ cảm thấy giày mình ướt đẫm, lạnh thấu xương. Cô cúi đầu đếm, nếu đếm đến một trăm mà tài xế chưa tới thì cô sẽ đi bộ một mình.
Khi cô vừa đếm đến 50, trước mặt cô bỗng loé sáng. Ai đó bước ra khỏi ghế lái và vẫy tay với cô: “Thật trùng hợp, cô đang đợi xe à?”
"Anh Thiệu." Doãn Tang ngạc nhiên.
"Cô đang đợi xe à? Để tôi cho cô quá giang."
"Sợ là không tiện đường," Doãn Tang nói.
"Cô đi đâu?"
"Đường cao tốc số 4."
"Lên xe đi"
Doãn Tang nhìn trời, gật đầu rồi ngồi vào ghế phụ.
Thiệu Quân hỏi địa chỉ: “Sao cô ra đường giờ này mà không mang điện thoại di động?”
"Tôi đặt xe rồi nhưng điện thoại hết pin."
"Lạnh lắm phải không, trước đây tôi từng bị như vậy rồi, cũng đúng vào ngày tuyết rơi."
"Ừm."
"Lâu rồi tôi không thấy cô đến tiệm..."
Thiệu Quân tích cực trò chuyện, Doãn Tang cũng bình tĩnh đáp lại, không khí khá tốt. Người đàn ông này luôn biết cách tạo ra một cuộc trò chuyện thú vị.
Khi đến nơi, Thiệu Quân nhất quyết tiễn cô đến tận sảnh toà nhà: “Tuyết rơi dày, cửa vào lại khá xa, để tôi tiễn Phật tới Tây thiên vậy."
Cô không từ chối, sau khi vào khu chung cư, Thiệu Quân vừa nhìn đường vừa nói: “Môi trường khu dân cư rất tốt nhưng nhà lại quá nhỏ. Phụ nữ sống một mình thì nhà cao tầng sẽ an toàn hơn”.
Doãn Tang nhẹ nhàng nói: "Tôi sống ở tầng mười một, rất an toàn."
Thiệu Quân gật đầu: "Vậy thì tốt.”
Cô cảm ơn rồi xuống xe, Thiệu Quân kéo cửa kính xuống nói: “Hẹn gặp lại cô ở quán cà phê."
Cô gật đầu: "Cảm ơn anh Thiệu. Tạm biệt."
***
Doãn Tang gõ cửa.
"Tới đây"
Tống Vũ Phỉ đang chờ người giao đồ ăn. Khi mở cửa và nhìn thấy Doãn Tang, cô ấy thực sự thất vọng.
"Đặt một tiếng rồi mà chưa thấy đâu, đói sắp chết rồi. Nhưng mà Tang Tang, sao cô lại đến đây?"
Doãn Tang đẩy cô ấy sang một bên, tỉnh táo bước vào, tìm giày, thay giày, cởi áo khoác rồi bước vào trong phòng khách ấm áp.
Tống Vũ Phỉ ngậm quả táo trong miệng, nhìn bóng lưng cô, lần cuối cùng cô đến đây là khi nào, không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng Doãn Tang khi ấy ghé vào giường, lặng lẽ ngủ, sáng sớm hôm sau thì lặng lẽ rời đi.
Còn lần này thì sao?
Tống Vũ Phỉ vứt lõi táo đi, nghiêng đầu nhìn cô: "Thất tình à?"
"Không, có yêu đâu mà thất tình."
"À, tức là cô đang yêu thầm."
Doãn Tang: “Sao cô lại nghĩ tôi chưa từng được yêu?”
Tống Vũ Phỉ: "Đừng nói nhảm. Dù tôi chỉ gặp cô mỗi tháng một lần, nhưng người đang yêu làm sao giấu được, cô chỉ cần đi ngang qua tôi cũng "ngửi" được mùi tình yêu trên nguời rồi."
"Phải không?"
"Tất nhiên."
“Vậy tại sao cô không "ngửi" thấy mùi tôi đã kết hôn?”
"Vì chuyện này không đáng tin, không đáng tin như Weibo của cô vậy."
Doãn Tang mỉm cười nói: “Tôi còn là con dâu nhà giàu đó."
"Nếu cô nói rằng cô đang được bao nuôi thì tôi sẽ tin đấy."
"Ồ, vậy hả."
Cô ấy vừa định nói gì đó thì chuông cửa lại reo, lần này thực sự là người giao đồ ăn. Tống Vũ Phỉ xin lỗi, nói: “Tôi mà biết cô ghé qua thì tôi đã gọi hai phần rồi."
"Tôi không đói, chỉ muốn mượn giường của cô ngủ một lát."
"Ngủ đi, ngủ bao lâu tùy thích."
"Thật sao?"
Tống Vũ Phỉ thản nhiên nói: “Có thể giả được à?”
***
Xe của Thiệu Quân vẫn đậu ở đó.
Thẩm Phong ở đầu bên kia trầm giọng nói: “Không biết có thể làm được như vậy không...”
Dũng cảm và kiên trì như Thẩm Phong, vậy mà trên con đường chữa trị cho Doãn Tang, mỗi bước đi đều giống như một canh bạc, cẩn trọng đến từng chi tiết.
Thiệu Quân: "Muốn cởi chuông thì cần tìm người buộc chuông. Tình hình hiện tại cũng không tệ lắm đâu."
Các vấn đề tâm lý như rối loạn nhân cách thường do trải nghiệm trong quá trình trưởng thành gây ra. Ở Doãn Tang, yếu tố ảnh hưởng lớn nhất là nhà họ Thẩm, và người liên quan trực tiếp nhất chính là mẹ Thẩm. Ngay cả ông nội cũng có thể thấy mối quan hệ của mẹ Thẩm và Doãn Tang không bình lặng như vẻ bên ngoài.
Giữa hai người là mối quan hệ mẹ chồng và con dâu, cộng với mối quan hệ mẹ con trước đây, lẽ ra xung đột phải rất rõ ràng, nhưng hai người này lại quá bình tĩnh, không có chút mâu thuẫn nào, chỉ có thể nói là do hai người quá giỏi che giấu. Nó giống như một cái mụn mủ, càng dùng phấn che phủ thì vi khuẩn càng phát triển bên trong, càng bị rách sớm thì càng có thể ngăn chặn sự nhiễm trùng để bắt đầu trị tận gốc.
Thiệu Quân nói: "Vết thương rách thì bôi thuốc sẽ nhanh lành hơn”.
Thẩm Phong hỏi: “Khi nào có thể bôi thuốc?”
Thiệu Quân cười: “Tôi là bác sĩ tâm thần chứ không phải thần thánh. Anh hiểu rõ họ hơn tôi rất nhiều, biết chắc việc sửa sang tứ hợp viện sẽ khiến họ có xung đột. Vậy theo anh thì khi nào là thời điểm thích hợp để bôi thuốc?”
Thẩm Phong không khỏi thở dài một tiếng rồi nói cảm ơn.
Thiệu Quân cúp máy, gửi Thẩm Phong địa chỉ mà anh ta vừa đưa Doãn Tang tới.
***
Tống Vũ Phỉ không ngờ Doãn Tang đang nói nghiêm túc, vì vậy chỉ có thể tiếp tục ăn cho xong bữa tối.
"Ngủ thì ngủ, nhưng cô nhớ phải cập nhật Weibo để quảng bá sách mới đấy."
Doãn Tang: "Cập nhật hàng ngày là quá nhiều, hẳn người đọc cũng sẽ cảm thấy nhàm chán."
Tống Vũ Phỉ Thỏa hiệp, "Vậy thì cập nhật ba ngày một lần."
Doãn Tang: "Được, thoả thuận xong."
“Nhớ mua các vật dụng cá nhân, cũng phải tự lo việc ăn uống.”
Nói xong Tống Vũ Phỉ bắt tay vào việc riêng của mình.
Doãn Tang thở phào nhẹ nhõm. Tống Vũ Phỉ chắc chắn biết cô đang gặp chuyện nhưng lại không cố tình hỏi sâu, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái.
Doãn Tang ở tạm nhà Tống Vũ Phỉ chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, mà Tống Vũ Phỉ thì luôn rất bận rộn, ngoài việc sống chung, hai người cũng không khác mấy so với trước đây.
Vì ở xa trường hơn nên Doãn Tang quyết định mua một chiếc ô tô. Từ ý tưởng đến thực hiện chỉ mất nửa ngày. Sau khi Doãn Tang lấy xe về, giờ tan sở liền lái xe thẳng đến công ty đón Tống Vũ Phỉ.
"Kiểu xe cứng cáp này thật sự hợp với cô đấy. Này, chiếc coupe kiêu kỳ lần trước cô lái là của ai vậy?"
Doãn Tang nhấn ga, xe phóng đi khỏi khu phố sầm uất. Cô bình tĩnh đáp: “Là của chồng tôi.”
Tống Vũ Phỉ liếc nhìn cô, đáp: "Vậy bây giờ chồng cô đang ở đâu?"
“Đã ly thân rồi.”
Tống Vũ Phỉ: "Sao thế? Tại sao lại ly thân? Không phải vì người thứ ba chứ?"
Doãn Tang: “Tôi cũng không biết, chúng tôi chia tay chẳng vì lý do gì cả.”
Tống Vũ Phỉ vỗ vai cô: "Cô diễn giống lắm, chiến tranh lạnh với bạn trai mà như đã ly thân rồi."
Doãn Tang nhún vai, cô chắc chắn vẻ mặt của mình rất nghiêm túc, tin hay không thì tùy cô ấy.
Tuy nhiên, nếu là cô thì cô cũng không tin, sống với nhau nửa tháng rồi mà bóng dáng "chồng cô" chưa từng xuất hiện.
Đúng là họ chia tay mà không có lý do.
Cô có xung đột với mẹ Thẩm, đúng, nhưng còn Thẩm Phong thì sao? Doãn Tang không biết, mối quan hệ giữa hai người dường như đã quay trở lại thời điểm anh đi du học, giữa hai người không hề có sự giao thoa.
Thời gian thi cuối kỳ cuối cùng cũng trôi qua. Sau khi nộp bài thi môn cuối, Doãn Tang xuống căn tin ăn tối theo lời mời của Cao Đức Minh.
Doãn Tang không thể từ chối vị học giả đáng kính này.
Cô đến sớm nhưng không ngờ Cao Đức Minh đã gọi món xong. Ngoài Thịnh Nhạc, còn có một nghiên cứu sinh nữa cũng ở đây.
Đây là thói quen của Cao Đức Minh, cuối mỗi học kỳ, ông ấy đều mời học trò đi ăn tối tại nhà ăn của giáo viên,sinh viên có thể gọi món gì tùy thích.
Nhưng lần này có điều gì đó khác biệt.
Sau khi hoàn thành dự án, Cao Đức Minh sẽ ra nước ngoài 1 năm, ba người sẽ phải tự mình tìm người hướng dẫn trong năm tới.
Khoa Văn Hoá Dân Gian vốn đã rất nhỏ, chỉ có một số ít giáo sư có trình độ học thuật. Ba người có trình độ cao nhất là Cao Đức Minh, giáo sư Lý và giáo sư Lâm.
Người rơi vào tình trạng khó xử nhất chính là Thịnh Nhạc khi anh đang trong giai đoạn gấp rút hoàn thành chương trình tiến sỹ.
Cao Đức Minh nói: "Tôi đã đề cử cô với giáo sư Lý, anh ấy đồng ý nhận cô, nhưng cũng chỉ có thể nhận đỡ đầu một người thôi."
Về việc không tiến cử họ với giáo sư Lâm thì ai cũng ngầm hiểu, là do danh tiếng ông ta không trong sạch lắm.
Doãn Tang nói: "Để đàn anh đi theo giáo sư Lý đi ạ, tôi vẫn sẽ theo giáo sư Cao."
Cao Đức Minh nói: “Tiếp tục chờ tôi hướng dẫn sẽ làm cô chậm trễ hoàn thành chương trình học, khoảng cách địa lý không tiện, trong khi cô cần một người hướng dẫn luôn sẵn sàng đóng góp ý kiến."
Doãn Tang nói: "Không sao đâu."
Đối với cô, việc này không quan trọng. Tính cách cô rất độc lập, sẽ không quá phụ thuộc vào người hướng dẫn. Cao Đức Minh nhìn Thịnh Nhạc gật đầu, nếu chỉ nhận một người thì Thịnh Nhạc là lựa chọn hợp lý nhất.
Dùng bữa xong, họ hẹn nhau sau Tết sẽ tổ chức tiệc chia tay Cao Đức Minh.
Doãn Tang bị Thịnh Nhạc chặn lại khi định ra về.
"Đàn em, cảm ơn rất nhiều, nhưng mà sắp tới em có kế hoạch gì không?"
Doãn Tang cau mày nói: “Không có kế hoạch gì cụ thể cả.”
Cô cũng không phải thực tâm nhường suất học kia cho Thịnh Nhạc.
Nghiên cứu văn hoá dân gian chủ yếu là cùng hợp tác cùng các học giả, nhưng cô lại không muốn làm quen và kết thân với các bạn học mới bên giáo sư Lý. Lúc đầu cô đã phải rất khó khăn mới kết thân với Thịnh Nhạc, bây giờ cô không muốn làm mình khó xử lần nữa.
Càng nhiều các mối quan hệ thì càng mệt mỏi.
Thịnh Nhạc vẫn lo lắng: “Em định tốt nghiệp xong không thi Tiến sĩ mà đi làm à?”
Doãn Tang mím môi: "Tôi không biết.”
Thịnh Nhạc: ""Không biết" cũng tính là kế hoạch à?”
“Dựa vào chuyên ngành này tìm việc thì chỉ có chết đói, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ tìm cách để có cơm ăn, chẳng phải còn có thần tài như anh hỗ trợ à?”
Thịnh Nhạc bật cười: “Suýt nữa quên mất đàn em cũng là bà chủ."
"Không đáng kể"
Cô chào tạm biệt rồi quay người rời đi. Thịnh Nhạc nghĩ nghĩ rồi cũng không ngăn cản. Có những lời, một khi đã nuốt vào, rất khó để nói ra lần nữa.
Thôi, thời gian còn dài.
Doãn Tang ngồi vào ghế lái, lắc lắc đầu cho tầm mắt nhìn rõ hơn. Khi xe phóng đi, mấy sinh viên thể thao cầm quả bóng rổ đi ngang qua huýt sáo với cô.
Những ngày không ở cùng Thẩm Phong, cuộc sống của cô rất thoải mái. Cô không còn cố hiểu Thẩm Phong đang làm gì nữa. Sau khi cầu hôn cô và nói những lời nghe rất chân tình kia, anh lại biến mất không tăm tích. Nếu không phải chiếc mũ sừng bò trong góc tủ xác nhận mọi việc, Doãn Tang gần như đã nghĩ rằng mình đang mắc chứng ảo tưởng.
Anh hỏi cô một câu quan trọng như vậy, nhưng anh không thèm trở lại để nghe câu trả lời, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không có.
Rất lạ
Hôm đó cô quay lại Ngũ Đào Doanh để thu dọn đồ đạc của mình, cũng gói ghém đồ đạc của anh rồi nhét vào thùng giấy, thậm chí còn gói luôn bàn chải cũ anh đã sử dụng.
Phòng phía Tây cũng không còn là phòng chứa đồ nữa.
Vì vậy, cô gọi cho anh và hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh muốn em để đồ của anh ở đâu?"
Im lặng vài giây, giọng Tiểu Lâm vang lên, nhắc anh tới lúc phải vào họp.
Thẩm Phong nói: “Anh phải đi họp.”
Rồi anh cúp máy.
Doãn Tang mở cửa làm tuyết bay vào sảnh. Cô nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, chỉ mới vài phút mà cảnh tượng thay đổi, tưởng như một mùa mới đã đến.
Đây là mùa đông khắc nghiệt của Bắc Kinh, đặc biệt là với Doãn Tang. Trận tuyết đầu mùa không hề lãng mạn như phim ảnh miêu tả. Cô vừa từ miền Nam trở về, áo khoác mùa thu, giày vải, tay kéo một chiếc vali khá nặng. Tuyết rơi rất lớn, chỉ trong thời gian ngắn đã đóng thành một lớp dày, khi giẫm lên tạo ra âm thanh lạo xạo, để lại từng dấu chân trên đó.
Việc bắt taxi trong thời tiết này trở nên khó khăn hơn nhiều, gần như xe nào cũng đã có người ngồi sẵn. Doãn Tang mở ứng dụng đặt xe, chần chừ không biết nên gõ địa chỉ đến là nơi nào.
Còn đang ngẩn người thì tin nhắn của Tống Vũ Phỉ hiện lên: "Cô nên cập nhật mạng xã hội nhiều hơn."
Doãn Tang gõ địa chỉ nhà Tống Vũ Phỉ. Tài xế gọi cho cô, còn chưa kịp trả lời xong thì điện thoại tắt ngấm. Cô nhìn chằm chằm chiếc điện thoại lạnh ngắt trong tay.
Thật là xui xẻo, sợ tài xế không tìm được mình nên cô ở yên một chỗ chờ đợi.
Cô không đeo đồng hồ, không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ cảm thấy giày mình ướt đẫm, lạnh thấu xương. Cô cúi đầu đếm, nếu đếm đến một trăm mà tài xế chưa tới thì cô sẽ đi bộ một mình.
Khi cô vừa đếm đến 50, trước mặt cô bỗng loé sáng. Ai đó bước ra khỏi ghế lái và vẫy tay với cô: “Thật trùng hợp, cô đang đợi xe à?”
"Anh Thiệu." Doãn Tang ngạc nhiên.
"Cô đang đợi xe à? Để tôi cho cô quá giang."
"Sợ là không tiện đường," Doãn Tang nói.
"Cô đi đâu?"
"Đường cao tốc số 4."
"Lên xe đi"
Doãn Tang nhìn trời, gật đầu rồi ngồi vào ghế phụ.
Thiệu Quân hỏi địa chỉ: “Sao cô ra đường giờ này mà không mang điện thoại di động?”
"Tôi đặt xe rồi nhưng điện thoại hết pin."
"Lạnh lắm phải không, trước đây tôi từng bị như vậy rồi, cũng đúng vào ngày tuyết rơi."
"Ừm."
"Lâu rồi tôi không thấy cô đến tiệm..."
Thiệu Quân tích cực trò chuyện, Doãn Tang cũng bình tĩnh đáp lại, không khí khá tốt. Người đàn ông này luôn biết cách tạo ra một cuộc trò chuyện thú vị.
Khi đến nơi, Thiệu Quân nhất quyết tiễn cô đến tận sảnh toà nhà: “Tuyết rơi dày, cửa vào lại khá xa, để tôi tiễn Phật tới Tây thiên vậy."
Cô không từ chối, sau khi vào khu chung cư, Thiệu Quân vừa nhìn đường vừa nói: “Môi trường khu dân cư rất tốt nhưng nhà lại quá nhỏ. Phụ nữ sống một mình thì nhà cao tầng sẽ an toàn hơn”.
Doãn Tang nhẹ nhàng nói: "Tôi sống ở tầng mười một, rất an toàn."
Thiệu Quân gật đầu: "Vậy thì tốt.”
Cô cảm ơn rồi xuống xe, Thiệu Quân kéo cửa kính xuống nói: “Hẹn gặp lại cô ở quán cà phê."
Cô gật đầu: "Cảm ơn anh Thiệu. Tạm biệt."
***
Doãn Tang gõ cửa.
"Tới đây"
Tống Vũ Phỉ đang chờ người giao đồ ăn. Khi mở cửa và nhìn thấy Doãn Tang, cô ấy thực sự thất vọng.
"Đặt một tiếng rồi mà chưa thấy đâu, đói sắp chết rồi. Nhưng mà Tang Tang, sao cô lại đến đây?"
Doãn Tang đẩy cô ấy sang một bên, tỉnh táo bước vào, tìm giày, thay giày, cởi áo khoác rồi bước vào trong phòng khách ấm áp.
Tống Vũ Phỉ ngậm quả táo trong miệng, nhìn bóng lưng cô, lần cuối cùng cô đến đây là khi nào, không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng Doãn Tang khi ấy ghé vào giường, lặng lẽ ngủ, sáng sớm hôm sau thì lặng lẽ rời đi.
Còn lần này thì sao?
Tống Vũ Phỉ vứt lõi táo đi, nghiêng đầu nhìn cô: "Thất tình à?"
"Không, có yêu đâu mà thất tình."
"À, tức là cô đang yêu thầm."
Doãn Tang: “Sao cô lại nghĩ tôi chưa từng được yêu?”
Tống Vũ Phỉ: "Đừng nói nhảm. Dù tôi chỉ gặp cô mỗi tháng một lần, nhưng người đang yêu làm sao giấu được, cô chỉ cần đi ngang qua tôi cũng "ngửi" được mùi tình yêu trên nguời rồi."
"Phải không?"
"Tất nhiên."
“Vậy tại sao cô không "ngửi" thấy mùi tôi đã kết hôn?”
"Vì chuyện này không đáng tin, không đáng tin như Weibo của cô vậy."
Doãn Tang mỉm cười nói: “Tôi còn là con dâu nhà giàu đó."
"Nếu cô nói rằng cô đang được bao nuôi thì tôi sẽ tin đấy."
"Ồ, vậy hả."
Cô ấy vừa định nói gì đó thì chuông cửa lại reo, lần này thực sự là người giao đồ ăn. Tống Vũ Phỉ xin lỗi, nói: “Tôi mà biết cô ghé qua thì tôi đã gọi hai phần rồi."
"Tôi không đói, chỉ muốn mượn giường của cô ngủ một lát."
"Ngủ đi, ngủ bao lâu tùy thích."
"Thật sao?"
Tống Vũ Phỉ thản nhiên nói: “Có thể giả được à?”
***
Xe của Thiệu Quân vẫn đậu ở đó.
Thẩm Phong ở đầu bên kia trầm giọng nói: “Không biết có thể làm được như vậy không...”
Dũng cảm và kiên trì như Thẩm Phong, vậy mà trên con đường chữa trị cho Doãn Tang, mỗi bước đi đều giống như một canh bạc, cẩn trọng đến từng chi tiết.
Thiệu Quân: "Muốn cởi chuông thì cần tìm người buộc chuông. Tình hình hiện tại cũng không tệ lắm đâu."
Các vấn đề tâm lý như rối loạn nhân cách thường do trải nghiệm trong quá trình trưởng thành gây ra. Ở Doãn Tang, yếu tố ảnh hưởng lớn nhất là nhà họ Thẩm, và người liên quan trực tiếp nhất chính là mẹ Thẩm. Ngay cả ông nội cũng có thể thấy mối quan hệ của mẹ Thẩm và Doãn Tang không bình lặng như vẻ bên ngoài.
Giữa hai người là mối quan hệ mẹ chồng và con dâu, cộng với mối quan hệ mẹ con trước đây, lẽ ra xung đột phải rất rõ ràng, nhưng hai người này lại quá bình tĩnh, không có chút mâu thuẫn nào, chỉ có thể nói là do hai người quá giỏi che giấu. Nó giống như một cái mụn mủ, càng dùng phấn che phủ thì vi khuẩn càng phát triển bên trong, càng bị rách sớm thì càng có thể ngăn chặn sự nhiễm trùng để bắt đầu trị tận gốc.
Thiệu Quân nói: "Vết thương rách thì bôi thuốc sẽ nhanh lành hơn”.
Thẩm Phong hỏi: “Khi nào có thể bôi thuốc?”
Thiệu Quân cười: “Tôi là bác sĩ tâm thần chứ không phải thần thánh. Anh hiểu rõ họ hơn tôi rất nhiều, biết chắc việc sửa sang tứ hợp viện sẽ khiến họ có xung đột. Vậy theo anh thì khi nào là thời điểm thích hợp để bôi thuốc?”
Thẩm Phong không khỏi thở dài một tiếng rồi nói cảm ơn.
Thiệu Quân cúp máy, gửi Thẩm Phong địa chỉ mà anh ta vừa đưa Doãn Tang tới.
***
Tống Vũ Phỉ không ngờ Doãn Tang đang nói nghiêm túc, vì vậy chỉ có thể tiếp tục ăn cho xong bữa tối.
"Ngủ thì ngủ, nhưng cô nhớ phải cập nhật Weibo để quảng bá sách mới đấy."
Doãn Tang: "Cập nhật hàng ngày là quá nhiều, hẳn người đọc cũng sẽ cảm thấy nhàm chán."
Tống Vũ Phỉ Thỏa hiệp, "Vậy thì cập nhật ba ngày một lần."
Doãn Tang: "Được, thoả thuận xong."
“Nhớ mua các vật dụng cá nhân, cũng phải tự lo việc ăn uống.”
Nói xong Tống Vũ Phỉ bắt tay vào việc riêng của mình.
Doãn Tang thở phào nhẹ nhõm. Tống Vũ Phỉ chắc chắn biết cô đang gặp chuyện nhưng lại không cố tình hỏi sâu, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái.
Doãn Tang ở tạm nhà Tống Vũ Phỉ chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, mà Tống Vũ Phỉ thì luôn rất bận rộn, ngoài việc sống chung, hai người cũng không khác mấy so với trước đây.
Vì ở xa trường hơn nên Doãn Tang quyết định mua một chiếc ô tô. Từ ý tưởng đến thực hiện chỉ mất nửa ngày. Sau khi Doãn Tang lấy xe về, giờ tan sở liền lái xe thẳng đến công ty đón Tống Vũ Phỉ.
"Kiểu xe cứng cáp này thật sự hợp với cô đấy. Này, chiếc coupe kiêu kỳ lần trước cô lái là của ai vậy?"
Doãn Tang nhấn ga, xe phóng đi khỏi khu phố sầm uất. Cô bình tĩnh đáp: “Là của chồng tôi.”
Tống Vũ Phỉ liếc nhìn cô, đáp: "Vậy bây giờ chồng cô đang ở đâu?"
“Đã ly thân rồi.”
Tống Vũ Phỉ: "Sao thế? Tại sao lại ly thân? Không phải vì người thứ ba chứ?"
Doãn Tang: “Tôi cũng không biết, chúng tôi chia tay chẳng vì lý do gì cả.”
Tống Vũ Phỉ vỗ vai cô: "Cô diễn giống lắm, chiến tranh lạnh với bạn trai mà như đã ly thân rồi."
Doãn Tang nhún vai, cô chắc chắn vẻ mặt của mình rất nghiêm túc, tin hay không thì tùy cô ấy.
Tuy nhiên, nếu là cô thì cô cũng không tin, sống với nhau nửa tháng rồi mà bóng dáng "chồng cô" chưa từng xuất hiện.
Đúng là họ chia tay mà không có lý do.
Cô có xung đột với mẹ Thẩm, đúng, nhưng còn Thẩm Phong thì sao? Doãn Tang không biết, mối quan hệ giữa hai người dường như đã quay trở lại thời điểm anh đi du học, giữa hai người không hề có sự giao thoa.
Thời gian thi cuối kỳ cuối cùng cũng trôi qua. Sau khi nộp bài thi môn cuối, Doãn Tang xuống căn tin ăn tối theo lời mời của Cao Đức Minh.
Doãn Tang không thể từ chối vị học giả đáng kính này.
Cô đến sớm nhưng không ngờ Cao Đức Minh đã gọi món xong. Ngoài Thịnh Nhạc, còn có một nghiên cứu sinh nữa cũng ở đây.
Đây là thói quen của Cao Đức Minh, cuối mỗi học kỳ, ông ấy đều mời học trò đi ăn tối tại nhà ăn của giáo viên,sinh viên có thể gọi món gì tùy thích.
Nhưng lần này có điều gì đó khác biệt.
Sau khi hoàn thành dự án, Cao Đức Minh sẽ ra nước ngoài 1 năm, ba người sẽ phải tự mình tìm người hướng dẫn trong năm tới.
Khoa Văn Hoá Dân Gian vốn đã rất nhỏ, chỉ có một số ít giáo sư có trình độ học thuật. Ba người có trình độ cao nhất là Cao Đức Minh, giáo sư Lý và giáo sư Lâm.
Người rơi vào tình trạng khó xử nhất chính là Thịnh Nhạc khi anh đang trong giai đoạn gấp rút hoàn thành chương trình tiến sỹ.
Cao Đức Minh nói: "Tôi đã đề cử cô với giáo sư Lý, anh ấy đồng ý nhận cô, nhưng cũng chỉ có thể nhận đỡ đầu một người thôi."
Về việc không tiến cử họ với giáo sư Lâm thì ai cũng ngầm hiểu, là do danh tiếng ông ta không trong sạch lắm.
Doãn Tang nói: "Để đàn anh đi theo giáo sư Lý đi ạ, tôi vẫn sẽ theo giáo sư Cao."
Cao Đức Minh nói: “Tiếp tục chờ tôi hướng dẫn sẽ làm cô chậm trễ hoàn thành chương trình học, khoảng cách địa lý không tiện, trong khi cô cần một người hướng dẫn luôn sẵn sàng đóng góp ý kiến."
Doãn Tang nói: "Không sao đâu."
Đối với cô, việc này không quan trọng. Tính cách cô rất độc lập, sẽ không quá phụ thuộc vào người hướng dẫn. Cao Đức Minh nhìn Thịnh Nhạc gật đầu, nếu chỉ nhận một người thì Thịnh Nhạc là lựa chọn hợp lý nhất.
Dùng bữa xong, họ hẹn nhau sau Tết sẽ tổ chức tiệc chia tay Cao Đức Minh.
Doãn Tang bị Thịnh Nhạc chặn lại khi định ra về.
"Đàn em, cảm ơn rất nhiều, nhưng mà sắp tới em có kế hoạch gì không?"
Doãn Tang cau mày nói: “Không có kế hoạch gì cụ thể cả.”
Cô cũng không phải thực tâm nhường suất học kia cho Thịnh Nhạc.
Nghiên cứu văn hoá dân gian chủ yếu là cùng hợp tác cùng các học giả, nhưng cô lại không muốn làm quen và kết thân với các bạn học mới bên giáo sư Lý. Lúc đầu cô đã phải rất khó khăn mới kết thân với Thịnh Nhạc, bây giờ cô không muốn làm mình khó xử lần nữa.
Càng nhiều các mối quan hệ thì càng mệt mỏi.
Thịnh Nhạc vẫn lo lắng: “Em định tốt nghiệp xong không thi Tiến sĩ mà đi làm à?”
Doãn Tang mím môi: "Tôi không biết.”
Thịnh Nhạc: ""Không biết" cũng tính là kế hoạch à?”
“Dựa vào chuyên ngành này tìm việc thì chỉ có chết đói, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ tìm cách để có cơm ăn, chẳng phải còn có thần tài như anh hỗ trợ à?”
Thịnh Nhạc bật cười: “Suýt nữa quên mất đàn em cũng là bà chủ."
"Không đáng kể"
Cô chào tạm biệt rồi quay người rời đi. Thịnh Nhạc nghĩ nghĩ rồi cũng không ngăn cản. Có những lời, một khi đã nuốt vào, rất khó để nói ra lần nữa.
Thôi, thời gian còn dài.
Doãn Tang ngồi vào ghế lái, lắc lắc đầu cho tầm mắt nhìn rõ hơn. Khi xe phóng đi, mấy sinh viên thể thao cầm quả bóng rổ đi ngang qua huýt sáo với cô.
Những ngày không ở cùng Thẩm Phong, cuộc sống của cô rất thoải mái. Cô không còn cố hiểu Thẩm Phong đang làm gì nữa. Sau khi cầu hôn cô và nói những lời nghe rất chân tình kia, anh lại biến mất không tăm tích. Nếu không phải chiếc mũ sừng bò trong góc tủ xác nhận mọi việc, Doãn Tang gần như đã nghĩ rằng mình đang mắc chứng ảo tưởng.
Anh hỏi cô một câu quan trọng như vậy, nhưng anh không thèm trở lại để nghe câu trả lời, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không có.
Rất lạ
Hôm đó cô quay lại Ngũ Đào Doanh để thu dọn đồ đạc của mình, cũng gói ghém đồ đạc của anh rồi nhét vào thùng giấy, thậm chí còn gói luôn bàn chải cũ anh đã sử dụng.
Phòng phía Tây cũng không còn là phòng chứa đồ nữa.
Vì vậy, cô gọi cho anh và hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh muốn em để đồ của anh ở đâu?"
Im lặng vài giây, giọng Tiểu Lâm vang lên, nhắc anh tới lúc phải vào họp.
Thẩm Phong nói: “Anh phải đi họp.”
Rồi anh cúp máy.