Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam
Chương 24: Lời ước trong đêm giao thừa
Ồn ào đến già, ân ái đến già.
Nhưng trong cuộc hôn nhân của cô và Thẩm Phong không hề có cãi vã, những cuộc cãi vã đó chỉ thoáng qua, sau đó rơi vào im lặng.
Anh không yêu cô, cũng không quan tâm đến cô, cho nên sự quan tâm và gần gũi đột ngột này khiến cô bối rối. Doãn Tang không có cách nào khước từ Thẩm Phong, nhưng nếu chấp nhận, cô sợ rằng một ngày nào đó sự dịu dàng này sẽ biến mất.
Cảm thấy phiền, cuối cùng chỉ còn cách phớt lờ nhau.
"Tôi sẽ không bao giờ coi trọng một cô gái nhỏ như Doãn Tang."
Doãn Tang sờ vào chiếc túi thêu nhỏ, im lặng.
Trong mắt bà nội, sự im lặng của cháu gái chính là sự cam chịu, mắt bà ầng ậng nước nhìn cô: "A Tang, nếu sống không tốt, hay là trở về..."
Người lớn tuổi vốn nói chuyện rất đơn giản nhưng trong mắt đều viết lên sự lo lắng.
“Mễ Lạc…” Doãn Tang nói: “Người ở bên ngoài, Thẩm Phong, là…”
"Ông chủ Thẩm, bà biết, cậu ta cũng chưa kết hôn với cô gái đi cùng đúng không? Nhưng như vậy cũng không được. A Tang, ai cũng biết con đã kết hôn rồi, chuyện này là sai trái, huống chi cậu ta cũng đã nắm tay cô gái kia lúc khiêu vũ, không thể để người khác bàn tán về nhân phẩm của mình như vậy."
Tất cả chuyện này là sao?
Người Miêu có tập tục, nếu nam nữ nắm tay nhau lúc khiêu vũ thì có thể bàn chuyện hôn nhân.
Thẩm Phong và Lữ Lạc?
Doãn Tang: “Họ có nắm tay nhau rồi ạ?”
Bà nội: “Lúc mua dầu trà bà có thuận miệng hỏi…”
Doãn Tang: "À vâng."
Có tiếng gõ cửa, nhưng không đợi có người trả lời, cửa mở ra, một bóng người cao lớn khom lưng đi ngược ánh sáng.
Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Doãn Tang, chăm chú xem xét. Mới hai ngày mà vết thương đã kết vảy.
Vừa xem, anh vừa nói: “Bà nội, Tang Tang vẫn chưa giới thiệu với bà ạ?”
Vừa rồi ở bên ngoài, Thẩm Phong đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Khả năng duy nhất khiến bà cụ có thái độ dè chừng với anh chính là cô cháu gái thân yêu vẫn chưa nói rõ với bà.
Vì Doãn Tang không cho anh cơ hội bước ra ánh sáng, anh đành tự mình đi lên phía trước. Chỉ là, việc xảy ra hơi gấp, anh còn chưa chuẩn bị gì cho lần gặp mặt này nhưng dù có đột ngột thì anh vẫn nhận thấy thiện cảm bà cụ dành cho anh từ lần gặp đầu tiên.
Nói xong, anh phết dược liệu đã nướng lên trên băng vải rồi từ từ quấn quanh vết thương cho cô. Khi buộc băng lại, lực tay anh vừa đủ, nhìn cẩn thận một lần nữa rồi mới thả tay cô ra.
Bà nội nhìn anh từ trên xuống dưới với ánh mắt rất không thân thiện, vỗ nhẹ vào đầu gối, đứng dậy bỏ đi, lẩm bẩm điều gì đó.
Những lời bà nói, anh không hiểu...
Doãn Tang nhìn những ngón tay được quấn thuốc cẩn thận, bình tĩnh nói: "Dù anh có mục đích gì, hay nói cách khác, dù là bất cứ mục đích gì, thì cũng đừng nghĩ tới nữa. Em sẽ không làm theo ý anh muốn đâu. Anh đi đi."
...
Bà nội bắt một con gà, Doãn Tang đứng dậy lấy một cái chén và một sợi dây, đặt xuống đất. Một tay nắm cổ gà, một tay giữ chặt hai cánh con gà, sau đó dùng cây kéo chọc vào cổ, máu gà ứa ra, nhỏ lên chiếc chén.
Doãn Tang tiện tay, nhặt những chiếc lông trên cánh gà, rút ra chiếc lông lớn nhất, nhúng vào huyết gà rồi chắp hai tay đưa cho bà nội,. Bà lẩm bẩm điều gì đó trong miệng sau đó đặt chùm lông gà lên bếp lò.
Con gà được đặt trên phiến đá dưới vòi nước ở cửa, vùng vẫy một lúc rồi không cử động nữa.
Doãn Tang cúi xuống cầm chén máu gà lên, múc nước từ phiến đá bên ngoài rồi nấu sôi. Bà nội cho gà vào nồi nước sôi rồi vớt ra. Lông gà sau khi luộc bằng nước nóng sẽ rất dễ vặt, chỉ một lúc con gà đã được làm sạch.
Hai bà cháu thoăn thoắt phối hợp, như thể xung quanh không có ai khác, Thẩm Phong vẫn ở bên cạnh bếp, lặng lẽ nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt.
Doãn Tang bưng nồi, cho gà vào, đổ nước, nhóm lửa từ bếp lò bên cạnh, sốt ruột nói: “Anh nhường đường một chút.”
Thẩm Phong bước sang một bên, ngồi xổm xuống, giúp cô: “Đặt củi lên cao cho dễ cháy.” Anh nói rồi tự động giơ tay lên.
Những đốm lửa bắt đầu cháy, hắt lên mặt anh một vệt ửng đỏ.
"Sao anh còn chưa đi, đang đợi cái gì vậy?"
Thẩm Phong ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh chợt khựng lại.
Vào đêm đầu tiên của năm mới, người Miêu có tập tục ăn thịt gà. Gà bản địa thường có bộ lông nhiều màu sắc, người Miêu cho rằng đó là ý nghĩa tốt lành trong năm mới, vì vậy dùng thịt gà làm thức ăn cúng. Sau khi cúng, họ sẽ lạy trời đất ba lạy, người Miêu tin máu gà sẽ xua đuổi tà ma, lông gà thì mang lại phước lành, nguyện cầu cho năm mới được mọi việc bình an, gia súc mạnh khoẻ, sinh trưởng dồi dào.
Đây là niềm tin của người Miêu, nhưng trong mắt người thành thị lại là hành vi mê tín ấu trĩ. Bây giờ Doãn Tang và Thẩm Phong đã có kiến thức khoa học nhiều hơn, đã biết thạch tín thực ra là thứ gì, nhưng trong quá khứ thì không.
Đó là cái Tết đầu tiên Doãn Tang ăn tết ở nhà họ Thẩm, cô mua được huyết gà ở chợ, đem về bôi lên gạch men sứ trắng trong bếp khiến những người giúp việc và cả nhà đều sửng sốt. Mọi người bu lại xem, có người ác ý còn nói rằng cô muốn trù ếm người trong gia tộc.
Doãn Tang khi đó cũng hoảng loạn, không ngờ mình lại gây ra tội lớn như vậy. Vẻ sợ hãi của cô lọt vào mắt Thẩm Phong. Khi mọi người giải tán, anh đã giữ cô lại, khi đó cô chỉ đứng tới ngực anh, do suy dinh dưỡng từ nhỏ nên mái tóc cô lưa thưa vàng hoe, thân hình gầy guộc nhỏ bé.
Cô thẳng thắn thừa nhận, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh có sợ không?”
"Tại sao em lại làm vậy?" Anh hỏi.
Cô cúi đầu, nói rất nhiều, nghĩ rằng lời giải thích của cô đã đủ rõ ràng nhưng vì cô nói nhỏ và vì tiếng phổ thông không chuẩn nên anh chỉ có thể hiểu được một cách mơ hồ.
"Đừng làm mấy hủ tục phong kiến này lần nào nữa."
Cô nhận được lời cảnh cáo và ánh mắt khinh thường khó hiểu từ Thẩm Phong.
Anh bảo vệ không để cô tiếp xúc với người lớn. Tuy nhiên, đêm đó Doãn Tang vẫn mất ngủ. Cho đến khi bầu trời xuất hiện những vệt sáng, cô nhận ra khoảng cách giữa hai người không chỉ có khía cạnh vật chất. Cô thậm chí còn không dám nói với anh rằng khi lẩm bẩm lời cầu nguyện, cô đã dành lời cầu nguyện cho bà nội cô, hai lời cầu nguyện còn lại là dành cho anh.
Doãn Tang hy vọng anh được bình an và khỏe mạnh, cũng hy vọng anh đạt được thành công trong cuộc sống sau này.
Có lẽ, nếu biết, anh sẽ chỉ nói rằng mong muốn của cô đều là những thứ vớ vẩn, cho rằng cô trẻ con và thiển cận. Hiện tại anh đã có tất cả, gia cảnh tốt, nền tảng vững chắc, không cần đến lời cầu nguyện của cô nữa.
Cô không miễn cưỡng giữ lại một điều ước cho riêng mình mỗi năm một lần vì cô biết ngay cả ông trời cũng không thể giúp cô toại nguyện.
Thẩm Phong lúc này đang nhìn chằm chằm vào đống lửa và chùm lông gà sặc sỡ trên đó, nội tâm cảm thấy một sự thành kính không thể gọi tên.
Ánh lửa tỏa sáng, mặt Doãn Tang đỏ bừng. Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
Bà nội đi tới, bỏ thêm củi, lửa càng cháy lớn.
"Ông chủ Thẩm, ở đây không có món gì ngon để đãi cậu đâu."
Thẩm Phong đứng dậy tránh cái nóng thiêu đốt của ngọn lửa, trước câu đuổi khách thẳng thừng, anh thở dài gần như không nghe được: “Bà ơi, con gà này nhìn tươi ngon quá, nếu có thể…”
"Không mời,” Doãn Tang ngắt lời, "ông chủ Thẩm, mời anh đi cho.”
Cuối cùng, cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nói: "Thật đấy, anh đi đi."
Thẩm Phong rời đi, hai bà cháu cũng không ai đề cập đến chuyện này nữa, yên lặng ăn cơm cùng nhau.
Sau khi rời khỏi làng, Thẩm Phong không yên lòng, chân đạp ga, kéo kiếng xe xuống để gió núi lạnh lẽo thổi bớt sự nặng nề trong lòng. Anh vô thức tìm thuốc lá nhưng đương nhiên là không có. Anh đã bỏ thuốc được hơn nửa tháng nay.
Thẩm Phong dùng lòng bàn tay đập vào vô lăng như muốn trút giận, vùi đầu vào vô lăng, suy nghĩ...
Tiểu Lâm đi mua sắm về nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đậu bên đường, cửa kính mở, cậu bước tới thì thấy ông chủ đầu bù xù, hai tay ôm đầu, gân xanh nổi lên.
“Sếp?” Cậu nhẹ nhàng gọi.
Thẩm Phong hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tiểu Lâm hồi lâu, thấy Tiểu Lâm có chút sợ hãi mới nói: “Tiểu Lâm, cậu đi tìm hiểu phong tục cưới hỏi của người Miêu giúp tôi, tìm hiểu cặn kẽ đầy đủ sáu nghi thức, sau đó báo lại cụ thể cho tôi."
Tiểu Lâm trốn khỏi tiệc rượu, lúc này đang mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, mang đôi dép dùng một lần của khách sạn, tay xách theo mì ăn liền mới mua, có chút bối rối: “Cái gì? Phong tục cưới hỏi gì ạ?"
Vừa dứt lời, cậu mới nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc. Quả nhiên, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Phong, cậu vội vàng tự cứu mình: "Em hiểu rồi, là phong tục cưới xin của vợ sếp."
Sau đó cậu nhìn thời gian trên bảng điều khiển ô tô, đã chín giờ rưỡi...
Tiểu Lâm giẫm lên đôi dép dùng một lần nhãn hiệu "Phong Hỏa Luân" rồi biến mất trước cửa khách sạn.
Thẩm Phong cũng bình tĩnh lại, gọi cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân đã quen với việc luôn bị anh quấy rầy, chờ anh nói xong sự việc, Thiệu Quân nói: “Anh nên cảm thấy vui vẻ”.
“Tình trạng hiện tại của cô ấy, ít nhất chính là con người thật của cô ấy, có thể là bởi vì bà cụ ở bên cạnh nên khả năng diễn xuất của cô ấy bị áp chế, cũng có nguyên nhân là do hai người đang bắt đầu tìm hiểu lẫn nhau."
Thẩm Phong nói: “Chúng tôi biết nhau rất rõ."
Thiệu Quân hỏi: "Anh có chắc không?"
Thẩm Phong tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, trầm ngâm.
Thiệu Quân lặng lẽ chờ đợi, một lúc lâu, Thẩm Phong mới nói: “Tôi phải làm sao đây?”
"Anh có thể cố gắng tiến thêm một bước nữa. Ở giai đoạn này, anh nên đặt nhiều câu hỏi với cô ấy hơn, hỏi bất cứ điều gì, bao gồm thói quen ăn uống, mua sắm quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại của cô ấy, hoặc thậm chí là về quá khứ. Nhưng cũng phải cẩn thận, cô ấy có thể không thành thật trả lời, nhưng chỉ cần anh kiên trì, giữ giao tiếp bằng ánh mắt với cô ấy, tôi nghĩ sẽ có thể thành công."
"Cảm ơn anh."
"Không có gì, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Chiếc xe lại rơi vào im lặng, Thẩm Phong kéo cửa sổ, đang định xuống xe thì có người gõ cửa.
Anh lại hạ cửa sổ xuống, Lữ Lạc hơi cúi người, cười hỏi: "Đàn anh về muộn vậy, đã ăn cơm chưa?"
Thẩm Phong: "Ừm."
Lữ Lạc: “Anh ăn trong làng à?”
Thẩm Phong: "Ừ."
Lữ Lạc: "Vậy là tốt rồi, quá giờ cơm tối ở đây cũng không có chỗ nào mở cửa."
Thẩm Phong: "Ừ."
Lữ Lạc ở trên lầu, thấy xe của anh đậu một lúc nhưng không có ai xuống, liền vội vàng đi tới nhìn thử. Thấy vẻ mặt anh buồn bã, hình như đang lo lắng điều gì đó, liền hỏi: “Có phải Y Muội vẫn không đồng ý?”
“Không rõ.”
“Cứ để bên quan hệ công chúng xử lý, anh cũng đừng lo lắng.”
Thẩm Phong nhìn cô ta, nói: "Không phải, tôi chỉ đang nghĩ đến vợ tôi thôi."
Nhưng trong cuộc hôn nhân của cô và Thẩm Phong không hề có cãi vã, những cuộc cãi vã đó chỉ thoáng qua, sau đó rơi vào im lặng.
Anh không yêu cô, cũng không quan tâm đến cô, cho nên sự quan tâm và gần gũi đột ngột này khiến cô bối rối. Doãn Tang không có cách nào khước từ Thẩm Phong, nhưng nếu chấp nhận, cô sợ rằng một ngày nào đó sự dịu dàng này sẽ biến mất.
Cảm thấy phiền, cuối cùng chỉ còn cách phớt lờ nhau.
"Tôi sẽ không bao giờ coi trọng một cô gái nhỏ như Doãn Tang."
Doãn Tang sờ vào chiếc túi thêu nhỏ, im lặng.
Trong mắt bà nội, sự im lặng của cháu gái chính là sự cam chịu, mắt bà ầng ậng nước nhìn cô: "A Tang, nếu sống không tốt, hay là trở về..."
Người lớn tuổi vốn nói chuyện rất đơn giản nhưng trong mắt đều viết lên sự lo lắng.
“Mễ Lạc…” Doãn Tang nói: “Người ở bên ngoài, Thẩm Phong, là…”
"Ông chủ Thẩm, bà biết, cậu ta cũng chưa kết hôn với cô gái đi cùng đúng không? Nhưng như vậy cũng không được. A Tang, ai cũng biết con đã kết hôn rồi, chuyện này là sai trái, huống chi cậu ta cũng đã nắm tay cô gái kia lúc khiêu vũ, không thể để người khác bàn tán về nhân phẩm của mình như vậy."
Tất cả chuyện này là sao?
Người Miêu có tập tục, nếu nam nữ nắm tay nhau lúc khiêu vũ thì có thể bàn chuyện hôn nhân.
Thẩm Phong và Lữ Lạc?
Doãn Tang: “Họ có nắm tay nhau rồi ạ?”
Bà nội: “Lúc mua dầu trà bà có thuận miệng hỏi…”
Doãn Tang: "À vâng."
Có tiếng gõ cửa, nhưng không đợi có người trả lời, cửa mở ra, một bóng người cao lớn khom lưng đi ngược ánh sáng.
Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Doãn Tang, chăm chú xem xét. Mới hai ngày mà vết thương đã kết vảy.
Vừa xem, anh vừa nói: “Bà nội, Tang Tang vẫn chưa giới thiệu với bà ạ?”
Vừa rồi ở bên ngoài, Thẩm Phong đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Khả năng duy nhất khiến bà cụ có thái độ dè chừng với anh chính là cô cháu gái thân yêu vẫn chưa nói rõ với bà.
Vì Doãn Tang không cho anh cơ hội bước ra ánh sáng, anh đành tự mình đi lên phía trước. Chỉ là, việc xảy ra hơi gấp, anh còn chưa chuẩn bị gì cho lần gặp mặt này nhưng dù có đột ngột thì anh vẫn nhận thấy thiện cảm bà cụ dành cho anh từ lần gặp đầu tiên.
Nói xong, anh phết dược liệu đã nướng lên trên băng vải rồi từ từ quấn quanh vết thương cho cô. Khi buộc băng lại, lực tay anh vừa đủ, nhìn cẩn thận một lần nữa rồi mới thả tay cô ra.
Bà nội nhìn anh từ trên xuống dưới với ánh mắt rất không thân thiện, vỗ nhẹ vào đầu gối, đứng dậy bỏ đi, lẩm bẩm điều gì đó.
Những lời bà nói, anh không hiểu...
Doãn Tang nhìn những ngón tay được quấn thuốc cẩn thận, bình tĩnh nói: "Dù anh có mục đích gì, hay nói cách khác, dù là bất cứ mục đích gì, thì cũng đừng nghĩ tới nữa. Em sẽ không làm theo ý anh muốn đâu. Anh đi đi."
...
Bà nội bắt một con gà, Doãn Tang đứng dậy lấy một cái chén và một sợi dây, đặt xuống đất. Một tay nắm cổ gà, một tay giữ chặt hai cánh con gà, sau đó dùng cây kéo chọc vào cổ, máu gà ứa ra, nhỏ lên chiếc chén.
Doãn Tang tiện tay, nhặt những chiếc lông trên cánh gà, rút ra chiếc lông lớn nhất, nhúng vào huyết gà rồi chắp hai tay đưa cho bà nội,. Bà lẩm bẩm điều gì đó trong miệng sau đó đặt chùm lông gà lên bếp lò.
Con gà được đặt trên phiến đá dưới vòi nước ở cửa, vùng vẫy một lúc rồi không cử động nữa.
Doãn Tang cúi xuống cầm chén máu gà lên, múc nước từ phiến đá bên ngoài rồi nấu sôi. Bà nội cho gà vào nồi nước sôi rồi vớt ra. Lông gà sau khi luộc bằng nước nóng sẽ rất dễ vặt, chỉ một lúc con gà đã được làm sạch.
Hai bà cháu thoăn thoắt phối hợp, như thể xung quanh không có ai khác, Thẩm Phong vẫn ở bên cạnh bếp, lặng lẽ nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt.
Doãn Tang bưng nồi, cho gà vào, đổ nước, nhóm lửa từ bếp lò bên cạnh, sốt ruột nói: “Anh nhường đường một chút.”
Thẩm Phong bước sang một bên, ngồi xổm xuống, giúp cô: “Đặt củi lên cao cho dễ cháy.” Anh nói rồi tự động giơ tay lên.
Những đốm lửa bắt đầu cháy, hắt lên mặt anh một vệt ửng đỏ.
"Sao anh còn chưa đi, đang đợi cái gì vậy?"
Thẩm Phong ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh chợt khựng lại.
Vào đêm đầu tiên của năm mới, người Miêu có tập tục ăn thịt gà. Gà bản địa thường có bộ lông nhiều màu sắc, người Miêu cho rằng đó là ý nghĩa tốt lành trong năm mới, vì vậy dùng thịt gà làm thức ăn cúng. Sau khi cúng, họ sẽ lạy trời đất ba lạy, người Miêu tin máu gà sẽ xua đuổi tà ma, lông gà thì mang lại phước lành, nguyện cầu cho năm mới được mọi việc bình an, gia súc mạnh khoẻ, sinh trưởng dồi dào.
Đây là niềm tin của người Miêu, nhưng trong mắt người thành thị lại là hành vi mê tín ấu trĩ. Bây giờ Doãn Tang và Thẩm Phong đã có kiến thức khoa học nhiều hơn, đã biết thạch tín thực ra là thứ gì, nhưng trong quá khứ thì không.
Đó là cái Tết đầu tiên Doãn Tang ăn tết ở nhà họ Thẩm, cô mua được huyết gà ở chợ, đem về bôi lên gạch men sứ trắng trong bếp khiến những người giúp việc và cả nhà đều sửng sốt. Mọi người bu lại xem, có người ác ý còn nói rằng cô muốn trù ếm người trong gia tộc.
Doãn Tang khi đó cũng hoảng loạn, không ngờ mình lại gây ra tội lớn như vậy. Vẻ sợ hãi của cô lọt vào mắt Thẩm Phong. Khi mọi người giải tán, anh đã giữ cô lại, khi đó cô chỉ đứng tới ngực anh, do suy dinh dưỡng từ nhỏ nên mái tóc cô lưa thưa vàng hoe, thân hình gầy guộc nhỏ bé.
Cô thẳng thắn thừa nhận, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh có sợ không?”
"Tại sao em lại làm vậy?" Anh hỏi.
Cô cúi đầu, nói rất nhiều, nghĩ rằng lời giải thích của cô đã đủ rõ ràng nhưng vì cô nói nhỏ và vì tiếng phổ thông không chuẩn nên anh chỉ có thể hiểu được một cách mơ hồ.
"Đừng làm mấy hủ tục phong kiến này lần nào nữa."
Cô nhận được lời cảnh cáo và ánh mắt khinh thường khó hiểu từ Thẩm Phong.
Anh bảo vệ không để cô tiếp xúc với người lớn. Tuy nhiên, đêm đó Doãn Tang vẫn mất ngủ. Cho đến khi bầu trời xuất hiện những vệt sáng, cô nhận ra khoảng cách giữa hai người không chỉ có khía cạnh vật chất. Cô thậm chí còn không dám nói với anh rằng khi lẩm bẩm lời cầu nguyện, cô đã dành lời cầu nguyện cho bà nội cô, hai lời cầu nguyện còn lại là dành cho anh.
Doãn Tang hy vọng anh được bình an và khỏe mạnh, cũng hy vọng anh đạt được thành công trong cuộc sống sau này.
Có lẽ, nếu biết, anh sẽ chỉ nói rằng mong muốn của cô đều là những thứ vớ vẩn, cho rằng cô trẻ con và thiển cận. Hiện tại anh đã có tất cả, gia cảnh tốt, nền tảng vững chắc, không cần đến lời cầu nguyện của cô nữa.
Cô không miễn cưỡng giữ lại một điều ước cho riêng mình mỗi năm một lần vì cô biết ngay cả ông trời cũng không thể giúp cô toại nguyện.
Thẩm Phong lúc này đang nhìn chằm chằm vào đống lửa và chùm lông gà sặc sỡ trên đó, nội tâm cảm thấy một sự thành kính không thể gọi tên.
Ánh lửa tỏa sáng, mặt Doãn Tang đỏ bừng. Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
Bà nội đi tới, bỏ thêm củi, lửa càng cháy lớn.
"Ông chủ Thẩm, ở đây không có món gì ngon để đãi cậu đâu."
Thẩm Phong đứng dậy tránh cái nóng thiêu đốt của ngọn lửa, trước câu đuổi khách thẳng thừng, anh thở dài gần như không nghe được: “Bà ơi, con gà này nhìn tươi ngon quá, nếu có thể…”
"Không mời,” Doãn Tang ngắt lời, "ông chủ Thẩm, mời anh đi cho.”
Cuối cùng, cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nói: "Thật đấy, anh đi đi."
Thẩm Phong rời đi, hai bà cháu cũng không ai đề cập đến chuyện này nữa, yên lặng ăn cơm cùng nhau.
Sau khi rời khỏi làng, Thẩm Phong không yên lòng, chân đạp ga, kéo kiếng xe xuống để gió núi lạnh lẽo thổi bớt sự nặng nề trong lòng. Anh vô thức tìm thuốc lá nhưng đương nhiên là không có. Anh đã bỏ thuốc được hơn nửa tháng nay.
Thẩm Phong dùng lòng bàn tay đập vào vô lăng như muốn trút giận, vùi đầu vào vô lăng, suy nghĩ...
Tiểu Lâm đi mua sắm về nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đậu bên đường, cửa kính mở, cậu bước tới thì thấy ông chủ đầu bù xù, hai tay ôm đầu, gân xanh nổi lên.
“Sếp?” Cậu nhẹ nhàng gọi.
Thẩm Phong hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tiểu Lâm hồi lâu, thấy Tiểu Lâm có chút sợ hãi mới nói: “Tiểu Lâm, cậu đi tìm hiểu phong tục cưới hỏi của người Miêu giúp tôi, tìm hiểu cặn kẽ đầy đủ sáu nghi thức, sau đó báo lại cụ thể cho tôi."
Tiểu Lâm trốn khỏi tiệc rượu, lúc này đang mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, mang đôi dép dùng một lần của khách sạn, tay xách theo mì ăn liền mới mua, có chút bối rối: “Cái gì? Phong tục cưới hỏi gì ạ?"
Vừa dứt lời, cậu mới nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc. Quả nhiên, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Phong, cậu vội vàng tự cứu mình: "Em hiểu rồi, là phong tục cưới xin của vợ sếp."
Sau đó cậu nhìn thời gian trên bảng điều khiển ô tô, đã chín giờ rưỡi...
Tiểu Lâm giẫm lên đôi dép dùng một lần nhãn hiệu "Phong Hỏa Luân" rồi biến mất trước cửa khách sạn.
Thẩm Phong cũng bình tĩnh lại, gọi cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân đã quen với việc luôn bị anh quấy rầy, chờ anh nói xong sự việc, Thiệu Quân nói: “Anh nên cảm thấy vui vẻ”.
“Tình trạng hiện tại của cô ấy, ít nhất chính là con người thật của cô ấy, có thể là bởi vì bà cụ ở bên cạnh nên khả năng diễn xuất của cô ấy bị áp chế, cũng có nguyên nhân là do hai người đang bắt đầu tìm hiểu lẫn nhau."
Thẩm Phong nói: “Chúng tôi biết nhau rất rõ."
Thiệu Quân hỏi: "Anh có chắc không?"
Thẩm Phong tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, trầm ngâm.
Thiệu Quân lặng lẽ chờ đợi, một lúc lâu, Thẩm Phong mới nói: “Tôi phải làm sao đây?”
"Anh có thể cố gắng tiến thêm một bước nữa. Ở giai đoạn này, anh nên đặt nhiều câu hỏi với cô ấy hơn, hỏi bất cứ điều gì, bao gồm thói quen ăn uống, mua sắm quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại của cô ấy, hoặc thậm chí là về quá khứ. Nhưng cũng phải cẩn thận, cô ấy có thể không thành thật trả lời, nhưng chỉ cần anh kiên trì, giữ giao tiếp bằng ánh mắt với cô ấy, tôi nghĩ sẽ có thể thành công."
"Cảm ơn anh."
"Không có gì, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Chiếc xe lại rơi vào im lặng, Thẩm Phong kéo cửa sổ, đang định xuống xe thì có người gõ cửa.
Anh lại hạ cửa sổ xuống, Lữ Lạc hơi cúi người, cười hỏi: "Đàn anh về muộn vậy, đã ăn cơm chưa?"
Thẩm Phong: "Ừm."
Lữ Lạc: “Anh ăn trong làng à?”
Thẩm Phong: "Ừ."
Lữ Lạc: "Vậy là tốt rồi, quá giờ cơm tối ở đây cũng không có chỗ nào mở cửa."
Thẩm Phong: "Ừ."
Lữ Lạc ở trên lầu, thấy xe của anh đậu một lúc nhưng không có ai xuống, liền vội vàng đi tới nhìn thử. Thấy vẻ mặt anh buồn bã, hình như đang lo lắng điều gì đó, liền hỏi: “Có phải Y Muội vẫn không đồng ý?”
“Không rõ.”
“Cứ để bên quan hệ công chúng xử lý, anh cũng đừng lo lắng.”
Thẩm Phong nhìn cô ta, nói: "Không phải, tôi chỉ đang nghĩ đến vợ tôi thôi."