Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam
Chương 22: Đấu mã
"Đấu mã kia có lẽ là dân nghiệp dư, không biết liệu anh ta có bị Miêu Sơn vĩ đại của chúng ta hù dọa bỏ chạy hay không. Mời đấu mã Thẩm Phong và chú ngựa yêu quý của anh ta tiến vào."
Lúc này cô mới để ý Thẩm Phong đã đứng đợi từ khi nào, anh mặc vest, nhìn lạc lõng khi đặt trong toàn bộ khung cảnh, Doãn Tang nghĩ, hình như anh cũng chỉ mới làm quen với chú ngựa kia vào hôm qua.
Con ngựa rất bướng bỉnh, Thẩm Phong trấn an rất lâu mới dẫn được nó vào sân, đối thủ của anh vừa thắng trận trước đó nên tinh thần khá phấn chấn, thậm chí thấy Thẩm Phong dù cao nhưng lại chật vật điều khiển ngựa làm anh ta lớn tiếng cười nhạo.
Đây là trường đua ngựa, những con chiến mã này đều được huấn luyện kỹ càng, không phải trong thời gian ngắn mà có thể kiềm chế chúng.
Doãn Tang chợt tò mò không biết anh có sợ hãi mà bỏ cuộc không.
Tối qua, anh kiên nhẫn nhìn cô ăn xong rồi thay ga trải giường sạch sẽ, ôm cô vào lòng và hôn cô thật lâu trước khi rời đi.
Cô gọi anh "Này," và cuối cùng nói thêm, "Thẩm Phong."
Anh ở bên dưới, ngẩng đầu nhìn cô. Cô đang nằm bò trên lan can, chớp mắt: "Anh không được à?"
Thẩm Phong: “Em có biết mình đang phá vỡ hình ảnh Romeo và Juliet lén lút hẹn hò không vậy?”
Doãn Tang nhướng mày, ánh trăng sáng ngời, cảm thấy thực sự rất thú vị.
Anh nói: "Ngày mai anh đến đón em."
“Ngày mai,” Doãn Tang vừa nói vừa đếm các con số một cách cẩn thận, “Ngày mai là sau ngày chu kỳ của em à?”
“…” Thẩm Phong lần này liếc nhìn cô xong bỏ đi mà không quay lại.
Cô đứng ở lan can, nhìn anh bước xuống con đường núi quanh co dưới ánh đèn vàng leo lét. Khi trở về phòng, Doãn Tang nhướng mày nhìn tấm ga trải giường sạch sẽ.
Lúc này Doãn Tang mới nhướn mày nhìn bản danh sách trong tay, hình như là lần này Thẩm Phon không tự lượng sức mình.
Thẩm Phong cầm roi cưỡi ngựa trong tay, rõ ràng là không có sự chuẩn bị tốt, ngay cả chiếc roi cưỡi ngựa cũng có vẻ tạm bợ, chỉ là một tấm vải đỏ buộc vào một khúc tre mỏng.
Rất mộc mạc
Doãn Tang bật cười.
Bằng cách này, hai người họ dường như tìm thấy ánh mắt nhau, cùng mỉm cười.
Trên khán đài có rất nhiều vị khách quý đang ngồi.
"Bí thư nói, đây là mỹ nhân của làng sao?"
“Không phải chỉ ở làng thôi đâu.”
“Anh có thấy giọng cô ấy giống giọng Bắc Kinh không?”
Lữ Lạc ngồi giữa khán đài chính, nhìn sang Doãn Tang, cả người dường như mất hết ý chí. Cô ta tưởng hoa khôi của làng chỉ đơn giản là một cô gái đẹp, ai ngờ lại là một người quen cũ.
Doãn Tang hôm nay rất khác so với một tháng trước.
Hôm đó, Doãn Tang mặc áo len, đội mũ len, tóc búi cao, một lọn tóc mai rơi trước trán, làn da trắng mịn tôn lên nét thanh tú.
Hôm nay cô cũng ăn mặc rất giản dị, áo len và quần tây vừa vặn. Trông như một bộ trang phục ngày thường nhưng lại rất tôn dáng.
Hấp dẫn mọi ánh mắt
Doãn Tang đang mím môi mỉm cười, Lữ Lạc nhìn theo, cô ta thấy Thẩm Phong cũng đang mỉm cười.
Dường như trong mắt hai người họ chỉ có nhau.
Lữ Lạc ngoảnh mặt đi, thờ ơ nhìn thẳng về phía trước, hai tay nắm chặt váy dưới gầm bàn.
Trên sân đấu mã, trọng tài đang trêu chọc hai người đàn ông, người chiến thắng trận đấu trước lẩm bẩm điều gì đó vào tai con ngựa, vỗ nhẹ vào cổ nó rồi hét “yahu," sau đó buông ra, mở dây cương, khoanh tay nhìn Thẩm Phong.
Thẩm Phong lắc dây cương, con ngựa của anh lười biếng ngẩng đầu lên, trông bớt hung hãn hơn một chút. Anh vuốt ve bụng ngựa, vỗ mạnh rồi dùng tay kia kéo dây cương, con ngựa lắc đầu chạy về phía con ngựa cái.
Ngựa của anh nhỏ hơn nhiều so với đối thủ nhưng cơ bắp trông khá rắn chắc nên hẳn là tốc độ không tồi.
Doãn Tang bắt đầu giải thích: "Hiện tại, xét theo sở thích và tình trạng của con ngựa, con ngựa chính số 13 có vẻ có cơ hội chiến thắng cao hơn. Con ngựa số 7, xét theo kích thước và tình trạng, thì không lạc quan lắm. Hay lắm, con cái đã bắt đầu thu hút các con đực, con ngựa số 13 đã tiếp cận con cái và con ngựa số 7 cũng đang đến gần.”
Lúc này Thẩm Phong đứng một bên hét lớn. Doãn Tang dừng lại giọng bình luận, nhướng mày. Phát âm của anh là Miêu ngữ, có nghĩa gần giống như "đi," mấu chốt là nó rất khó phát âm, ít nhất là trong phiên âm tiếng Trung Quốc và phiên âm tiếng Anh, nhưng Thẩm Phong lại nói rất chuẩn.
Quả nhiên, ngựa của anh bắt đầu tăng tốc, anh đi vòng sang bên kia, đối mặt với con ngựa của mình, giơ roi tre lên.
Hai con ngựa bắt đầu cọ xát bờm vào nhau, phát ra những âm thanh nghèn nghẹt từ mũi. Doãn Tang bình luận: “Hai con ngựa bắt đầu trở nên thù địch”.
Đối thủ của Thẩm Phong lại hét lên "yahu," con ngựa của anh ta nhảy lên, giơ móng trước rồi bất ngờ đá vào ngực con ngựa số 7 làm con ngựa số 7 loạng choạng.
Anh ta lần nữa đắc ý nhìn Thẩm Phong, chỉ giơ roi lên, không nhúc nhích, quát: “Ngựa của anh quá tệ!”
Giữa hai đấu mã xảy ra tranh chấp, ngựa số 13 đuổi theo ngựa số 7, chạy xung quanh gần hai vòng, người chiến thắng ở vòng trước lại hét lên: “Ông chủ, ngựa của anh chỉ giỏi chạy vòng vòng thôi à?"
Thẩm Phong nói: “Nếu đuổi kịp thì coi như ngựa của anh có bản lĩnh.”
Đối thủ cười khúc khích, sau đó lại hét lớn "yahu."
Con ngựa số 13 nhận được lệnh, đột nhiên tăng tốc và quả thực đã đuổi kịp con ngựa số 7. Nó bay lên không trung, gần như đụng được đối thủ, chỉ khoảnh khắc thôi nó có thể đá bay ngựa của Thẩm Phong.
"Nguy hiểm!" Doãn Tang bình luận: “Ngựa số 7 sẽ bị tấn công."
Thẩm Phong cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, nhưng anh chỉ thong thả di chuyển quanh sân đấu, không giống như đối thủ vừa chạy vừa la hét.
Khi đến trước đầu ngựa, anh giơ roi tre lên và vung xuống rất nhanh.
Đúng lúc này, ngựa của anh đột nhiên dừng lại, vó sau nhảy dựng lên, dồn hết sức đá lại đối thủ.
Con ngựa số 13 đang bay trên không. Lúc này, con ngựa số 7 đá vào phần bụng của nó. Con ngựa số 13 ngã xuống đất, ngựa số 7 quay lại, nhanh chóng lao tới bồi thêm hai cú đá, ngựa số 13 không còn sức để chống trả.
Doãn Tang bình luận: “Tình thế đảo chiều quá nhanh."
“Anh thua rồi, chúc mừng ngựa số 7 và ông chủ Thẩm.”
Đối thủ hiển nhiên cũng không ngờ tới điều này, một phút trước anh ta đang ôm cánh tay chờ đợi nhìn thấy ngựa số 7 bị hạ gục, nhưng trong nháy mắt, con ngựa của anh ta đã nằm trên mặt đất.
Khán đài tràn ngập tiếng reo hò, những người quen biết đổ xô đến đấu trường và hét lên: "Ông chủ Thẩm giỏi quá!"
Doãn Tang nhìn xuống, Thẩm Phong đang vung roi, chủ nhân thật sự của con ngựa đến địa điểm dẫn ngựa cúi đầu nói gì đó với Thẩm Phong, liếc nhìn khán giả, người đàn ông cũng nhìn sang. Một lúc sau, Thẩm Phong đi về phía khán đài, sau đó người đàn ông dắt ngựa đi sang một bên nhận tiền thưởng.
Thẩm Phong bước đi chậm rãi, nắng rất chói, anh vừa đi vừa cởi áo khoác vắt lên vai, cúi đầu cởi bớt nút áo sơ mi.
Mọi ánh mắt của phụ nữ đều đổ dồn vào anh, Doãn Tang nhìn quanh và thầm nghĩ.
Anh đến gần khán đài trong lời chúc tụng của mọi người.
"Kỵ sĩ của chúng ta đây rồi, đây là giống ngựa rất cứng đầu, sao anh có thể thuần hoá nó nhanh như vậy?"
"Chỉ sợ giám đốc Thẩm lần này không về được rồi, nhìn ánh mắt các cô gái Miêu mà xem."
“Có phải mục đích chính của đấu mã là để tán gái không?"
“Giám đốc Thẩm, anh tính rồi à?”
Thẩm Phong đứng ở khán đài, ngẩng đầu cười lớn.
Anh không đi lên bằng các bậc thang ở bên hông khán đài mà đưa tay nói với người trước mặt: "Kéo anh lên đi."
Doãn Tang đưa micro cho bí thư, lặng lẽ nhìn anh.
Thẩm Phong lắc lắc tay: "Hả?"
"Này này," có người hét lên, "Sao cô lại làm ra vẻ lạnh lùng thế?"
Doãn Tang cúi xuống, duỗi tay ra, anh đưa tay kéo mạnh tay cô.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã ngã từ trên bục xuống, Thẩm Phong đỡ lấy cô, cả người cô như treo lơ lửng trên người anh.
Áo khoác của anh cũng rơi xuống đất, nhưng anh không quan tâm, ôm lấy eo cô và nâng cô lên.
Giữa tiếng reo hò, Thẩm Phong ngẩng đầu mỉm cười với Doãn Tang, ánh mắt lấp lánh ý cười, giống hệt vẻ mặt tự hào và kiêu hãnh mà cô dành cho anh trước khi anh vào sân đấu.
Nhìn xem, anh không sợ.
Bí thư thấy không khí phấn khích nên vội mời Thẩm Phong lên sân khấu phát biểu.
Những người ở công ty điện ảnh gần đó vui vẻ chứng kiến sự náo nhiệt, nghiêng người trước micro nói: “Giám đốc Thẩm của chúng tôi hẳn là muốn cướp hoa khôi của làng rồi.”
Âm thanh truyền qua loa, vang vọng khắp sân đấu mã. Có khán giả reo hò, có người vỗ tay, có người lấy điện thoại di động quay lại cảnh tượng trước mặt.
Doãn Tang cúi đầu nhìn Thẩm Phong: “Có vẻ anh chơi môn này không tệ.”
“Hình như anh chưa từng chính thức cầu hôn em phải không?”
Giữa tiếng ồn ào, chỉ có cô mới nghe được giọng nói của anh.
Trên sân khấu, bí thư cười nói: "Phần thưởng chính là được lấy đồ thêu của đạt phối, cũng được đến nhà đạt phối cầu hôn."
Lãnh đạo thị trấn cũng đến góp vui: “Vậy trước tiên xin chúc giám đốc Thẩm may mắn.”
Doãn Tang nhìn qua, cau mày. Dù sao thì bí thư và lãnh đạo thị trấn đều biết cô đã có gia đình.
Thẩm Phong đặt cô xuống, cầm áo khoác lên, dẫn Doãn Tang lên bục giảng.
“Tranh thêu của Doãn Tang là cái nào?” Anh hỏi.
Người quản trò sửng sốt: "Không phải nói A Tang đã có gia đình rồi sao? Cô ấy không có đồ thêu ở đây."
“Vậy làm sao tôi có thể cầu hôn cô ấy đây?” Anh buột miệng.
Mọi người xung quanh đều bật cười. Doãn Tang ở phía sau không nhịn được cười, đánh vào vai anh: "Này, tới đây thôi, lần sau em sẽ tặng anh đồ thêu."
Thẩm Phong hỏi đạt hanh kia: “Có cách nào khác để cầu hôn không?”
“Cách nhanh nhất là leo lên cầu thang và hôn trộm đạt phối."
"Làm như thế nào?" Anh nghiêm túc hỏi.
"Nửa đêm trèo lên lan can rồi gõ cửa sổ."
“Nếu cô ấy không mở thì sao?”
“Vậy thì đành phải nhảy xuống lại.”
"..."
Người xem xung quanh cười đến mang tai, Thẩm Phong nói: “Vậy thì thử xem.”
Tiếng la hét lại vang lên, Thẩm Phong quay lại, nhưng giữa những cái đầu không thấy bóng dáng Doãn Tang đâu nữa.
Anh đẩy đám đông sang một bên thì nhìn thấy bóng lưng Doãn Tang đang đi về phía nhà cô.
Nụ cười trên mặt Thẩm Phong lập tức tắt ngấm, vội vã đuổi theo.
Cánh tay Doãn Tang bị nắm lấy, cô khẽ mỉm cười: "Hỏi xong rồi à?" Cô nhẹ giọng nói, như thể nhân vật chính không phải cô, "Tất cả chỉ là nói đùa thôi, anh không tin đúng không?"
Thẩm Phong hỏi: “Vậy làm sao mới có thể cầu hôn?”
Doãn Tang nhìn tay anh, thấy trên cổ tay còn dính bùn, chắc là do luyện ngựa, cô từ từ lau sạch cho anh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: "Vừa xuống giường anh đã cầu hôn em, anh quên rồi à?"
Lần đó, cô còn nói mình không phải thiếu nữ trong trắng.
Vẻ mặt Thẩm Phong trong nháy mắt thay đổi, vẻ dịu dàng không còn giữ được nữa, anh nhìn Doãn Tang bằng ánh mắt sắc bén. Anh là người trưởng thành, biết rõ không phải cô gái nào cũng có dấu máu ở lần đầu, nhưng khi đó anh đã quá bối rối nên hành vi bị rối loạn.
Mặc dù cô khiêu khích nói rằng đây không phải là lần đầu tiên của cô, anh vẫn muốn cưới cô. Bây giờ cô muốn khiêu khích anh lần nữa à?
Thẩm Phong nói: "Anh quên rồi."
Tim Doãn Tang cứng đờ, đầu ngón tay cũng cứng đờ.
Một lúc lâu sau, hai ngườii nghe thấy có tiếng gọi lớn: "Giám đốc Thẩm, đã đến giờ phát biểu rồi.”
Thẩm Phong ngơ ngác nhìn cô, Doãn Tang mỉm cười.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh đã biết cô lại đang trong trạng thái "diễn xuất." Anh cau mày, quả nhiên nghe thấy cô nói: “Khi nào bà dì của em đi rồi thì anh nhớ leo lan can nhé," giọng điệu trêu chọc nói, "xem anh có thể làm được gì."
Thẩm Phong bước đi.
Doãn Tang nhìn bóng lưng anh, sau đó quay người đi về nhà.
Khi đi ngang qua Lô Sênh Bình, cô nghe có người gọi tên mình bằng tiếng phổ thông, giọng rõ ràng.
"Doãn Tang!"
Cô quay đầu lại.
Lữ Lạc đi về phía cô, vẫn đang mặc bộ váy Miêu tộc, bên dưới váy xếp ly đã có nếp nhăn. Khi cô ta đến gần, Doãn Tang nói: “Chị không thể ngồi đè lên chiếc váy này.”
Lữ Lạc cúi đầu thờ ơ nói: “Không sao đâu, tôi cũng chỉ mặc một lần thôi.”
"Tôi không quan tâm chị mặc nó bao nhiêu lần hay đã mua nó giá bao nhiêu," Doãn Tang nói, "đây là sự báng bổ. Lần sau đừng để tôi thấy chị mặc nó nữa."
Giọng điệu Doãn Tang vô cùng cứng rắn.
Lữ Lạc sửng sốt một lúc rồi nói: “Khác hẳn với lần trước tôi gặp cô.”
Lần này Doãn Tang không ngoan ngoãn như lần trước mà hung hãn hơn nhiều. Dù sao cô ta cũng là vai đàn chị nên Lữ Lạc có chút không vui, nhưng trước mặt Doãn Tang, cô ta không thể mất bình tĩnh, mỉm cười, nói: "Không có ý gì, tôi chỉ nghĩ, một cô gái Miêu lên Bắc Kinh như cô, hẳn là không dễ dàng. Cô quả thật rất giỏi."
"Với tôi thì mọi việc rất dễ dàng, cảm ơn chị." Doãn Tang nói.
Lữ Lạc nghẹn ngào gật đầu: “Quả thực, nhan sắc là tài sản quý giá nhất của phụ nữ nhỉ?”
"Phải không? Tôi lại cho rằng năng lực của mình vượt trội cơ."
“Năng lực?” Lữ Lạc nhắc lại, giọng mỉa mai. Năng lực của Doãn Tang, theo cô ta, cũng chỉ xoay quanh "tính dục."
"Ừm, quan hệ tình dục không phải là điều mà người bình thường có thể hiểu được." Doãn Tang dường như biết cô ta đang nghĩ gì, "Nhà văn tôi yêu thích nhất là người viết các tác phẩm người lớn, đàn chị coi thường à?"
Doãn Tang không cảm thấy phải xấu hổ.
Lữ Lạc vẫn nhẫn nhịn nói: “Doãn Tang, tôi nghĩ cô là đàn em nên muốn nói với cô vài lời. Nếu cô có ác ý với tôi vì công ty bỏ mặc cô sau khi tôi trở về thì tôi cũng đành chịu. Tuy nhiên, cô cũng không nên dùng việc thân cận với Thẩm Phong mà khiêu khích tôi."
“Ồ, tôi có thể khiêu khích anh ấy như thế nào?” Doãn Tang bắt đầu tỏ vẻ quan tâm.
“Thẩm Phong là người rất giỏi quan sát hiện trường, dù anh ấy ở đâu, muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản được, nhưng anh ấy cũng là người không coi trọng bất cứ thứ gì. Tôi quen anh ấy nhiều năm rồi, chưa từng thấy anh ấy thực sự coi trọng người phụ nữ nào."
Doãn Tang nghiêng đầu nhìn Lữ Lạc, bỗng nhiên không muốn nói tiếp.
"Đối tượng xem phim chuyển thể của chị đều là học sinh tiểu học phải không?"
“…” Lữ Lạc ánh mắt trở nên sắc bén, “Cô có ý gì?”
"Nếu lo lắng cho tôi thì chị cũng nên lo lắng cho Thẩm Phong đi. Tôi hỏi chị, chị từng ngủ trên giường của anh ấy chưa?"
“Hả?” Sự thẳng thắn của Doãn Tang khiến Lữ Lạc khó chịu.
"Tại sao chị lại quan tâm đến những vấn đề râu ria này ngay cả khi chị chưa từng ngủ với anh ấy?"
Nói xong, cô liếc nhìn Lữ Lạc rồi quay người rời đi.
Đi được nửa đường, cô nhớ đến vẻ giận dữ của Tống Vũ Phỉ nên quay lại.
Được rồi, coi như đây là dịp để cô trút giận giùm quản lý của mình.
Doãn Tang nói: “Khi chị mới quen anh ấy, thì Thẩm Phong đã ở trên giường của tôi rồi."
Lúc này cô mới để ý Thẩm Phong đã đứng đợi từ khi nào, anh mặc vest, nhìn lạc lõng khi đặt trong toàn bộ khung cảnh, Doãn Tang nghĩ, hình như anh cũng chỉ mới làm quen với chú ngựa kia vào hôm qua.
Con ngựa rất bướng bỉnh, Thẩm Phong trấn an rất lâu mới dẫn được nó vào sân, đối thủ của anh vừa thắng trận trước đó nên tinh thần khá phấn chấn, thậm chí thấy Thẩm Phong dù cao nhưng lại chật vật điều khiển ngựa làm anh ta lớn tiếng cười nhạo.
Đây là trường đua ngựa, những con chiến mã này đều được huấn luyện kỹ càng, không phải trong thời gian ngắn mà có thể kiềm chế chúng.
Doãn Tang chợt tò mò không biết anh có sợ hãi mà bỏ cuộc không.
Tối qua, anh kiên nhẫn nhìn cô ăn xong rồi thay ga trải giường sạch sẽ, ôm cô vào lòng và hôn cô thật lâu trước khi rời đi.
Cô gọi anh "Này," và cuối cùng nói thêm, "Thẩm Phong."
Anh ở bên dưới, ngẩng đầu nhìn cô. Cô đang nằm bò trên lan can, chớp mắt: "Anh không được à?"
Thẩm Phong: “Em có biết mình đang phá vỡ hình ảnh Romeo và Juliet lén lút hẹn hò không vậy?”
Doãn Tang nhướng mày, ánh trăng sáng ngời, cảm thấy thực sự rất thú vị.
Anh nói: "Ngày mai anh đến đón em."
“Ngày mai,” Doãn Tang vừa nói vừa đếm các con số một cách cẩn thận, “Ngày mai là sau ngày chu kỳ của em à?”
“…” Thẩm Phong lần này liếc nhìn cô xong bỏ đi mà không quay lại.
Cô đứng ở lan can, nhìn anh bước xuống con đường núi quanh co dưới ánh đèn vàng leo lét. Khi trở về phòng, Doãn Tang nhướng mày nhìn tấm ga trải giường sạch sẽ.
Lúc này Doãn Tang mới nhướn mày nhìn bản danh sách trong tay, hình như là lần này Thẩm Phon không tự lượng sức mình.
Thẩm Phong cầm roi cưỡi ngựa trong tay, rõ ràng là không có sự chuẩn bị tốt, ngay cả chiếc roi cưỡi ngựa cũng có vẻ tạm bợ, chỉ là một tấm vải đỏ buộc vào một khúc tre mỏng.
Rất mộc mạc
Doãn Tang bật cười.
Bằng cách này, hai người họ dường như tìm thấy ánh mắt nhau, cùng mỉm cười.
Trên khán đài có rất nhiều vị khách quý đang ngồi.
"Bí thư nói, đây là mỹ nhân của làng sao?"
“Không phải chỉ ở làng thôi đâu.”
“Anh có thấy giọng cô ấy giống giọng Bắc Kinh không?”
Lữ Lạc ngồi giữa khán đài chính, nhìn sang Doãn Tang, cả người dường như mất hết ý chí. Cô ta tưởng hoa khôi của làng chỉ đơn giản là một cô gái đẹp, ai ngờ lại là một người quen cũ.
Doãn Tang hôm nay rất khác so với một tháng trước.
Hôm đó, Doãn Tang mặc áo len, đội mũ len, tóc búi cao, một lọn tóc mai rơi trước trán, làn da trắng mịn tôn lên nét thanh tú.
Hôm nay cô cũng ăn mặc rất giản dị, áo len và quần tây vừa vặn. Trông như một bộ trang phục ngày thường nhưng lại rất tôn dáng.
Hấp dẫn mọi ánh mắt
Doãn Tang đang mím môi mỉm cười, Lữ Lạc nhìn theo, cô ta thấy Thẩm Phong cũng đang mỉm cười.
Dường như trong mắt hai người họ chỉ có nhau.
Lữ Lạc ngoảnh mặt đi, thờ ơ nhìn thẳng về phía trước, hai tay nắm chặt váy dưới gầm bàn.
Trên sân đấu mã, trọng tài đang trêu chọc hai người đàn ông, người chiến thắng trận đấu trước lẩm bẩm điều gì đó vào tai con ngựa, vỗ nhẹ vào cổ nó rồi hét “yahu," sau đó buông ra, mở dây cương, khoanh tay nhìn Thẩm Phong.
Thẩm Phong lắc dây cương, con ngựa của anh lười biếng ngẩng đầu lên, trông bớt hung hãn hơn một chút. Anh vuốt ve bụng ngựa, vỗ mạnh rồi dùng tay kia kéo dây cương, con ngựa lắc đầu chạy về phía con ngựa cái.
Ngựa của anh nhỏ hơn nhiều so với đối thủ nhưng cơ bắp trông khá rắn chắc nên hẳn là tốc độ không tồi.
Doãn Tang bắt đầu giải thích: "Hiện tại, xét theo sở thích và tình trạng của con ngựa, con ngựa chính số 13 có vẻ có cơ hội chiến thắng cao hơn. Con ngựa số 7, xét theo kích thước và tình trạng, thì không lạc quan lắm. Hay lắm, con cái đã bắt đầu thu hút các con đực, con ngựa số 13 đã tiếp cận con cái và con ngựa số 7 cũng đang đến gần.”
Lúc này Thẩm Phong đứng một bên hét lớn. Doãn Tang dừng lại giọng bình luận, nhướng mày. Phát âm của anh là Miêu ngữ, có nghĩa gần giống như "đi," mấu chốt là nó rất khó phát âm, ít nhất là trong phiên âm tiếng Trung Quốc và phiên âm tiếng Anh, nhưng Thẩm Phong lại nói rất chuẩn.
Quả nhiên, ngựa của anh bắt đầu tăng tốc, anh đi vòng sang bên kia, đối mặt với con ngựa của mình, giơ roi tre lên.
Hai con ngựa bắt đầu cọ xát bờm vào nhau, phát ra những âm thanh nghèn nghẹt từ mũi. Doãn Tang bình luận: “Hai con ngựa bắt đầu trở nên thù địch”.
Đối thủ của Thẩm Phong lại hét lên "yahu," con ngựa của anh ta nhảy lên, giơ móng trước rồi bất ngờ đá vào ngực con ngựa số 7 làm con ngựa số 7 loạng choạng.
Anh ta lần nữa đắc ý nhìn Thẩm Phong, chỉ giơ roi lên, không nhúc nhích, quát: “Ngựa của anh quá tệ!”
Giữa hai đấu mã xảy ra tranh chấp, ngựa số 13 đuổi theo ngựa số 7, chạy xung quanh gần hai vòng, người chiến thắng ở vòng trước lại hét lên: “Ông chủ, ngựa của anh chỉ giỏi chạy vòng vòng thôi à?"
Thẩm Phong nói: “Nếu đuổi kịp thì coi như ngựa của anh có bản lĩnh.”
Đối thủ cười khúc khích, sau đó lại hét lớn "yahu."
Con ngựa số 13 nhận được lệnh, đột nhiên tăng tốc và quả thực đã đuổi kịp con ngựa số 7. Nó bay lên không trung, gần như đụng được đối thủ, chỉ khoảnh khắc thôi nó có thể đá bay ngựa của Thẩm Phong.
"Nguy hiểm!" Doãn Tang bình luận: “Ngựa số 7 sẽ bị tấn công."
Thẩm Phong cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, nhưng anh chỉ thong thả di chuyển quanh sân đấu, không giống như đối thủ vừa chạy vừa la hét.
Khi đến trước đầu ngựa, anh giơ roi tre lên và vung xuống rất nhanh.
Đúng lúc này, ngựa của anh đột nhiên dừng lại, vó sau nhảy dựng lên, dồn hết sức đá lại đối thủ.
Con ngựa số 13 đang bay trên không. Lúc này, con ngựa số 7 đá vào phần bụng của nó. Con ngựa số 13 ngã xuống đất, ngựa số 7 quay lại, nhanh chóng lao tới bồi thêm hai cú đá, ngựa số 13 không còn sức để chống trả.
Doãn Tang bình luận: “Tình thế đảo chiều quá nhanh."
“Anh thua rồi, chúc mừng ngựa số 7 và ông chủ Thẩm.”
Đối thủ hiển nhiên cũng không ngờ tới điều này, một phút trước anh ta đang ôm cánh tay chờ đợi nhìn thấy ngựa số 7 bị hạ gục, nhưng trong nháy mắt, con ngựa của anh ta đã nằm trên mặt đất.
Khán đài tràn ngập tiếng reo hò, những người quen biết đổ xô đến đấu trường và hét lên: "Ông chủ Thẩm giỏi quá!"
Doãn Tang nhìn xuống, Thẩm Phong đang vung roi, chủ nhân thật sự của con ngựa đến địa điểm dẫn ngựa cúi đầu nói gì đó với Thẩm Phong, liếc nhìn khán giả, người đàn ông cũng nhìn sang. Một lúc sau, Thẩm Phong đi về phía khán đài, sau đó người đàn ông dắt ngựa đi sang một bên nhận tiền thưởng.
Thẩm Phong bước đi chậm rãi, nắng rất chói, anh vừa đi vừa cởi áo khoác vắt lên vai, cúi đầu cởi bớt nút áo sơ mi.
Mọi ánh mắt của phụ nữ đều đổ dồn vào anh, Doãn Tang nhìn quanh và thầm nghĩ.
Anh đến gần khán đài trong lời chúc tụng của mọi người.
"Kỵ sĩ của chúng ta đây rồi, đây là giống ngựa rất cứng đầu, sao anh có thể thuần hoá nó nhanh như vậy?"
"Chỉ sợ giám đốc Thẩm lần này không về được rồi, nhìn ánh mắt các cô gái Miêu mà xem."
“Có phải mục đích chính của đấu mã là để tán gái không?"
“Giám đốc Thẩm, anh tính rồi à?”
Thẩm Phong đứng ở khán đài, ngẩng đầu cười lớn.
Anh không đi lên bằng các bậc thang ở bên hông khán đài mà đưa tay nói với người trước mặt: "Kéo anh lên đi."
Doãn Tang đưa micro cho bí thư, lặng lẽ nhìn anh.
Thẩm Phong lắc lắc tay: "Hả?"
"Này này," có người hét lên, "Sao cô lại làm ra vẻ lạnh lùng thế?"
Doãn Tang cúi xuống, duỗi tay ra, anh đưa tay kéo mạnh tay cô.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã ngã từ trên bục xuống, Thẩm Phong đỡ lấy cô, cả người cô như treo lơ lửng trên người anh.
Áo khoác của anh cũng rơi xuống đất, nhưng anh không quan tâm, ôm lấy eo cô và nâng cô lên.
Giữa tiếng reo hò, Thẩm Phong ngẩng đầu mỉm cười với Doãn Tang, ánh mắt lấp lánh ý cười, giống hệt vẻ mặt tự hào và kiêu hãnh mà cô dành cho anh trước khi anh vào sân đấu.
Nhìn xem, anh không sợ.
Bí thư thấy không khí phấn khích nên vội mời Thẩm Phong lên sân khấu phát biểu.
Những người ở công ty điện ảnh gần đó vui vẻ chứng kiến sự náo nhiệt, nghiêng người trước micro nói: “Giám đốc Thẩm của chúng tôi hẳn là muốn cướp hoa khôi của làng rồi.”
Âm thanh truyền qua loa, vang vọng khắp sân đấu mã. Có khán giả reo hò, có người vỗ tay, có người lấy điện thoại di động quay lại cảnh tượng trước mặt.
Doãn Tang cúi đầu nhìn Thẩm Phong: “Có vẻ anh chơi môn này không tệ.”
“Hình như anh chưa từng chính thức cầu hôn em phải không?”
Giữa tiếng ồn ào, chỉ có cô mới nghe được giọng nói của anh.
Trên sân khấu, bí thư cười nói: "Phần thưởng chính là được lấy đồ thêu của đạt phối, cũng được đến nhà đạt phối cầu hôn."
Lãnh đạo thị trấn cũng đến góp vui: “Vậy trước tiên xin chúc giám đốc Thẩm may mắn.”
Doãn Tang nhìn qua, cau mày. Dù sao thì bí thư và lãnh đạo thị trấn đều biết cô đã có gia đình.
Thẩm Phong đặt cô xuống, cầm áo khoác lên, dẫn Doãn Tang lên bục giảng.
“Tranh thêu của Doãn Tang là cái nào?” Anh hỏi.
Người quản trò sửng sốt: "Không phải nói A Tang đã có gia đình rồi sao? Cô ấy không có đồ thêu ở đây."
“Vậy làm sao tôi có thể cầu hôn cô ấy đây?” Anh buột miệng.
Mọi người xung quanh đều bật cười. Doãn Tang ở phía sau không nhịn được cười, đánh vào vai anh: "Này, tới đây thôi, lần sau em sẽ tặng anh đồ thêu."
Thẩm Phong hỏi đạt hanh kia: “Có cách nào khác để cầu hôn không?”
“Cách nhanh nhất là leo lên cầu thang và hôn trộm đạt phối."
"Làm như thế nào?" Anh nghiêm túc hỏi.
"Nửa đêm trèo lên lan can rồi gõ cửa sổ."
“Nếu cô ấy không mở thì sao?”
“Vậy thì đành phải nhảy xuống lại.”
"..."
Người xem xung quanh cười đến mang tai, Thẩm Phong nói: “Vậy thì thử xem.”
Tiếng la hét lại vang lên, Thẩm Phong quay lại, nhưng giữa những cái đầu không thấy bóng dáng Doãn Tang đâu nữa.
Anh đẩy đám đông sang một bên thì nhìn thấy bóng lưng Doãn Tang đang đi về phía nhà cô.
Nụ cười trên mặt Thẩm Phong lập tức tắt ngấm, vội vã đuổi theo.
Cánh tay Doãn Tang bị nắm lấy, cô khẽ mỉm cười: "Hỏi xong rồi à?" Cô nhẹ giọng nói, như thể nhân vật chính không phải cô, "Tất cả chỉ là nói đùa thôi, anh không tin đúng không?"
Thẩm Phong hỏi: “Vậy làm sao mới có thể cầu hôn?”
Doãn Tang nhìn tay anh, thấy trên cổ tay còn dính bùn, chắc là do luyện ngựa, cô từ từ lau sạch cho anh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: "Vừa xuống giường anh đã cầu hôn em, anh quên rồi à?"
Lần đó, cô còn nói mình không phải thiếu nữ trong trắng.
Vẻ mặt Thẩm Phong trong nháy mắt thay đổi, vẻ dịu dàng không còn giữ được nữa, anh nhìn Doãn Tang bằng ánh mắt sắc bén. Anh là người trưởng thành, biết rõ không phải cô gái nào cũng có dấu máu ở lần đầu, nhưng khi đó anh đã quá bối rối nên hành vi bị rối loạn.
Mặc dù cô khiêu khích nói rằng đây không phải là lần đầu tiên của cô, anh vẫn muốn cưới cô. Bây giờ cô muốn khiêu khích anh lần nữa à?
Thẩm Phong nói: "Anh quên rồi."
Tim Doãn Tang cứng đờ, đầu ngón tay cũng cứng đờ.
Một lúc lâu sau, hai ngườii nghe thấy có tiếng gọi lớn: "Giám đốc Thẩm, đã đến giờ phát biểu rồi.”
Thẩm Phong ngơ ngác nhìn cô, Doãn Tang mỉm cười.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh đã biết cô lại đang trong trạng thái "diễn xuất." Anh cau mày, quả nhiên nghe thấy cô nói: “Khi nào bà dì của em đi rồi thì anh nhớ leo lan can nhé," giọng điệu trêu chọc nói, "xem anh có thể làm được gì."
Thẩm Phong bước đi.
Doãn Tang nhìn bóng lưng anh, sau đó quay người đi về nhà.
Khi đi ngang qua Lô Sênh Bình, cô nghe có người gọi tên mình bằng tiếng phổ thông, giọng rõ ràng.
"Doãn Tang!"
Cô quay đầu lại.
Lữ Lạc đi về phía cô, vẫn đang mặc bộ váy Miêu tộc, bên dưới váy xếp ly đã có nếp nhăn. Khi cô ta đến gần, Doãn Tang nói: “Chị không thể ngồi đè lên chiếc váy này.”
Lữ Lạc cúi đầu thờ ơ nói: “Không sao đâu, tôi cũng chỉ mặc một lần thôi.”
"Tôi không quan tâm chị mặc nó bao nhiêu lần hay đã mua nó giá bao nhiêu," Doãn Tang nói, "đây là sự báng bổ. Lần sau đừng để tôi thấy chị mặc nó nữa."
Giọng điệu Doãn Tang vô cùng cứng rắn.
Lữ Lạc sửng sốt một lúc rồi nói: “Khác hẳn với lần trước tôi gặp cô.”
Lần này Doãn Tang không ngoan ngoãn như lần trước mà hung hãn hơn nhiều. Dù sao cô ta cũng là vai đàn chị nên Lữ Lạc có chút không vui, nhưng trước mặt Doãn Tang, cô ta không thể mất bình tĩnh, mỉm cười, nói: "Không có ý gì, tôi chỉ nghĩ, một cô gái Miêu lên Bắc Kinh như cô, hẳn là không dễ dàng. Cô quả thật rất giỏi."
"Với tôi thì mọi việc rất dễ dàng, cảm ơn chị." Doãn Tang nói.
Lữ Lạc nghẹn ngào gật đầu: “Quả thực, nhan sắc là tài sản quý giá nhất của phụ nữ nhỉ?”
"Phải không? Tôi lại cho rằng năng lực của mình vượt trội cơ."
“Năng lực?” Lữ Lạc nhắc lại, giọng mỉa mai. Năng lực của Doãn Tang, theo cô ta, cũng chỉ xoay quanh "tính dục."
"Ừm, quan hệ tình dục không phải là điều mà người bình thường có thể hiểu được." Doãn Tang dường như biết cô ta đang nghĩ gì, "Nhà văn tôi yêu thích nhất là người viết các tác phẩm người lớn, đàn chị coi thường à?"
Doãn Tang không cảm thấy phải xấu hổ.
Lữ Lạc vẫn nhẫn nhịn nói: “Doãn Tang, tôi nghĩ cô là đàn em nên muốn nói với cô vài lời. Nếu cô có ác ý với tôi vì công ty bỏ mặc cô sau khi tôi trở về thì tôi cũng đành chịu. Tuy nhiên, cô cũng không nên dùng việc thân cận với Thẩm Phong mà khiêu khích tôi."
“Ồ, tôi có thể khiêu khích anh ấy như thế nào?” Doãn Tang bắt đầu tỏ vẻ quan tâm.
“Thẩm Phong là người rất giỏi quan sát hiện trường, dù anh ấy ở đâu, muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản được, nhưng anh ấy cũng là người không coi trọng bất cứ thứ gì. Tôi quen anh ấy nhiều năm rồi, chưa từng thấy anh ấy thực sự coi trọng người phụ nữ nào."
Doãn Tang nghiêng đầu nhìn Lữ Lạc, bỗng nhiên không muốn nói tiếp.
"Đối tượng xem phim chuyển thể của chị đều là học sinh tiểu học phải không?"
“…” Lữ Lạc ánh mắt trở nên sắc bén, “Cô có ý gì?”
"Nếu lo lắng cho tôi thì chị cũng nên lo lắng cho Thẩm Phong đi. Tôi hỏi chị, chị từng ngủ trên giường của anh ấy chưa?"
“Hả?” Sự thẳng thắn của Doãn Tang khiến Lữ Lạc khó chịu.
"Tại sao chị lại quan tâm đến những vấn đề râu ria này ngay cả khi chị chưa từng ngủ với anh ấy?"
Nói xong, cô liếc nhìn Lữ Lạc rồi quay người rời đi.
Đi được nửa đường, cô nhớ đến vẻ giận dữ của Tống Vũ Phỉ nên quay lại.
Được rồi, coi như đây là dịp để cô trút giận giùm quản lý của mình.
Doãn Tang nói: “Khi chị mới quen anh ấy, thì Thẩm Phong đã ở trên giường của tôi rồi."