Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam
Chương 15: Về Quảng Tây
Hai ngày sau, Thẩm Phong cũng lên đường đi Quảng Tây cùng với nhóm người Lữ Lạc.
Họ đặt vé hạng thương gia, Thẩm Phong đi cùng Lộ Đào, lúc chuẩn bị cất cánh, Lữ Lạc thấy mắt anh khẽ nhắm lại liền hỏi: "Lạnh không? Em mượn cho anh một chiếc chăn nhé."
"Không cần, cảm ơn."
"..."
Không nghe thấy tiếng trả lời, Thẩm Phong mở mắt ra, thấy Lữ Lạc mím môi, cúi đầu, chớp chớp mắt để che giấu sự bối rối, liền nói: "Xin lỗi."
Anh đã nghĩ đó là một tiếp viên hàng không.
“Không sao đâu,” Lữ Lạc ngước mắt, mỉm cười nói: “Đàn anh có lẽ rất được các tiếp viên quan tâm nên thấy phiền đúng không?"
Quả thật, tần suất anh được các tiếp viên chăm sóc cao hơn bình thường.
Thẩm Phong lịch sự mỉm cười, không đáp. Lữ Lạc nói: “Xin lỗi, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi.”
Anh không đủ nhạy cảm với người lạ, chỉ qua loa trả lời: "Không sao đâu."
“Nói mới nhớ, đây là lần thứ hai em cùng đàn anh đi du lịch đấy."
Lần đầu tiên là khi họ đến Hòa Trung để tham gia vòng chung kết hùng biện với tư cách là nhà vô địch khu vực Bắc Kinh. Cô ta đặc biệt mừng vì những năm đó còn khá chật vật, trường chỉ có thể mua vé tàu cho bọn họ, vì vậy cô ta có hơn hai mươi giờ ngồi cùng anh.
“Đã bảy tám năm rồi.” Lữ Lạc nói: “Đàn anh, anh nhớ không, anh mắc chứng bệnh sạch sẽ vì vậy đã rất khó chịu khi không thể tắm rửa, còn bị đám bạn học trêu chọc là giống một cô gái Giang Nam. Anh còn nhớ bọn họ không?"
“Nhớ chứ. Đội trưởng đội hùng biện lúc đó họ Mã."
Lữ Lạc nói: “Cậu ta cưới Phương Phi, anh còn nhớ Phương Phi không?”
“Không có ấn tượng gì cả.”
"Cậu ấy cùng khoá với em. Lúc đó bọn em đều ở chung tổ của anh."
"Không thể nhớ được."
"Hai người bọn họ rất tốt, kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, con của hai người bây giờ cũng hai tuổi rồi."
"Ừm"
"Cưới một người bạn học, lại có chung sở thích, như vậy quá may mắn."
"Ừm."
"..." Lữ Lạc bỏ cuộc, cô ta không thể đào thêm chuyện để nói với Thẩm Phong nữa.
Khi máy bay lên tầng bình lưu, Thẩm Phong kéo tấm che nắng xuống, điều chỉnh tựa lưng, nói “xin lỗi” rồi đeo kính bảo hộ, ngửa đầu muốn nghỉ ngơi.
Anh lịch sự ra dấu cho cô ta rằng anh cần yên tĩnh, cũng mong người phụ nữ bên cạnh này phối hợp.
Lữ Lạc ừ nhẹ một tiếng rồi không tìm chủ đề nữa. Cô ta luôn không hiểu được thái độ của Thẩm Phong, vốn dĩ anh đã từ chối lời mời, thực ra việc đi khảo sát hiện trường lần này cũng chẳng cần sự góp mặt của anh, chỉ là cô ta có chút tâm cơ nên mặt dày gửi lời mời. Việc anh từ chối không làm cô ta ngạc nhiên, vậy mà ngày hôm sau anh lại đổi ý muốn đi cùng.
Lộ Đào nói: "Hôm qua giám đốc Thẩm gọi báo sẽ đi cùng, tôi đoán 80% là vì muốn gặp cô đấy."
Đây dường như là lời giải thích duy nhất.
Nhưng khi gặp nhau thái độ của anh rất lạnh nhạt, không khác gì với những lần chạm mặt từ khi hai người gặp lại.
Anh không quan tâm đến âm nhạc dân gian nhưng lại sẵn sàng nhận đầu tư kịch bản của cô ta; anh không thích giao tiếp với người lạ nhưng khi cô ta mời thì anh lại đi cùng.
Lữ Lạc tự hỏi, không biết vấn đề là gì.
Tối hôm đó trở về, cô ta lịch sự hỏi Lộ Đào xem anh ta có biết người phụ nữ đến đón Thẩm Phong hay không, tiếc là khi đó Lộ Đào không nhìn thấy người kia.
Nghĩ đến tiếng gọi "vợ" kia, Lữ Lạc thấy bối rối.
Nhớ lúc đó ở trên tàu, vì Thẩm Phong không ngủ nên ra ngoài chơi bài cùng nhân viên toa tàu và một người bạn khác. Cô ta nằm ở giường trên lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
Đám con trai ngồi cùng nhau cũng chỉ có vài đề tài, học hành, sự nghiệp, dự định tương lai và bạn gái. Những chuyện khác thì không sao, nhưng nói đến bạn gái, Thẩm Phong dường như cự tuyệt.
Thẩm Phong nói: “Tôi không muốn nói đến chuyện đó”.
“Không có người nào khiến cậu thích à?”
“Không biết.” Thẩm Phong nói.
"Không biết là sao?"
"Là không biết, theo nghĩa đen."
Cô ta nằm ở giường trên, mắt mở to.
Nghĩa đen
Tôi không biết mình có thích ai không.
Tôi không biết người đó có thích mình hay không.
Vậy nghĩa là, anh thực sự có đối tượng trong lòng.
Người bạn thấp giọng nói: “Trong đội chúng ta có rất nhiều cô gái tài năng, tôi thấy Lữ Lạc là người vừa giỏi giang lại xinh xắn."
Cô ta siết chặt chăn.
Thẩm Phong nói: "Cũng được."
Đám người cười lớn, cô ta cũng cười thầm, sau khi nghe được câu trả lời thỏa đáng, cô ta chìm vào giấc ngủ, lại còn ngủ rất say.
Vốn cô ta định sau cuộc thi nếu anh không chủ động thì cô ta sẽ tấn công trước, chuẩn bị một món quà thật tỉ mỉ đi tìm anh, không ngờ nghe nói anh đã ra nước ngoài.
Anh đổi số điện thoại và hình đại diện trong nhóm chat QQ không bao giờ sáng lên nữa, cô ta cũng phát hiện Thẩm Phong chưa nhận lời mời kết bạn mà cô ta gửi đi từ những ngày đầu hai người vào nhóm hùng biện.
Sau đó, cô ta gửi cho anh một vài email, nhưng tất cả đều không có hồi âm. Cô ta không biết liệu anh đã từng đọc chúng chưa.
Cô ta mừng thầm, ngày đó cô không quá hấp tấp, vì vậy bây giờ mọi người gặp mặt cũng không quá ngượng ngùng. Huống chi thời gian đã tôi luyện Thẩm Phong thành một người đàn ông chững chạc, khí chất quyến rũ hơn xưa rất nhiều.
Thẩm Phong chưa từng tỏ ra thích thú với văn hoá của các dân tộc thiểu số, nhưng lần này anh đột ngột đi theo nhóm của cô ta đến đây. Lữ Lạc không tin đây là trùng hợp, trong lòng mang hy vọng anh còn chút hoài niệm thời đi học của hai người.
Chỉ là cô ta không biết phần hoài niệm này còn được bao nhiêu phần.
Với tuổi tác và địa vị hiện tại của anh, không thể tin là anh không có người phụ nữ nào bên cạnh. Tuy nhiên, trước nay mọi người chưa từng thấy anh đi cùng người phụ nữ nào ở các buổi tiệc chính thức, truyền thông cũng không đưa tin gì về nhà họ Thẩm, vì vậy mọi việc vẫn chỉ là suy đoán.
Cái gọi là duyên phận cũng cần có người tạo ra, cho dù bây giờ anh không mấy nhiệt tình với cô ta thì cô ta vẫn cố gắng tạo ra duyên phận giữa họ.
Nhìn nghiêng Thẩm Phong một lúc, Lữ Lạc nhắm mắt nghỉ ngơi.
***
Doãn Tang đang chuẩn bị đón năm mới.
Miêu tộc có kỳ nghỉ Tết riêng của họ. Thời gian đón năm mới không nhất quán ở các nơi khác nhau. Ở làng của Doãn Tang, ngày 30 tháng 11 âm lịch được định là đêm giao thừa. Trước đó, mỗi gia đình phải chuẩn bị đón giao thừa thịnh soạn, giết lợn, bò, nấu rượu nếp và thịt xông khói. Loại gạo nếp ngon nhất sẽ được dùng để làm bánh mang biếu người thân.
Hai ngày sau khi trở về, Doãn Tang và bà nội lên núi hái thuốc và ngâm gạo nếp.
Hôm nay cô định đi Lô Sênh Bình nấu bánh Tết với vài Đạt Phối (phụ nữ Miêu tộc chưa chồng) trong làng. Nói mới nhớ, hồi nhỏ cô cũng chưa từng tham gia nấu bánh Tết. Vừa hiểu chuyện thì bà ngoại đã gửi cô đến Bắc Kinh, vì vậy cô không có cơ hội trải nghiệm những lễ hội này.
Cối đá và búa được sử dụng để đập bánh nếp. Điểm khác biệt ở đây là sử dụng đòn bẩy, giống như chiếc bập bênh được treo lơ lửng, còn cối đá được đặt cố định thấp hơn mặt đất, chỉ cần dùng chân dẫm mạnh thì cối đá sẽ nhấc lên. Bên trong cối đá là gạo nếp đã ngâm mềm, chỉ vài lượt là gạo nếp sẽ nát nhừ. Bên cạnh cối đá sẽ có ít nhất một người nhanh tay đảo gạo, tránh làm chúng bị giã nát quá mức.
Doãn Tang học rất nhanh, liền háo hức muốn thử. Cô cảm thấy thích thú khi những hạt gạo dần chuyển thành một khối mềm mềm thơm mùi gạo.
Ngay lúc cô còn đang cười thích thú thì nhịp đạp của Đạt Phối bắt đầu thay đổi, bên tai là những câu thảo luận sôi nổi bằng tiếng Miêu.
"Nhiều xe quá."
"Lần trước chúng ta đến đài truyền hình, ở đó cũng có rất nhiều xe."
"Xe này có vẻ cao cấp hơn đài truyền hình."
"Ồ, nhìn anh chàng đó kìa, đẹp trai quá, là diễn viên phải không?"
“Tôi chưa bao giờ thấy ai mặc loại quần áo đó cả.”
"Chỉ có trên TV người ta mới ăn mặc như thế này."
"Nghe nói có người tới thôn chúng ta quay phim, có đúng không?"
"Ahhhh..."
Một tiếng kêu đau đớn làm gián đoạn tiếng ríu rít của mấy cô gái.
“A Tang!” Một Đạt Phối đang đạp trên ván hét lên: “Ôi, tại tôi đạp nhanh quá, trời ơi, chảy máu rồi”.
Trên thực tế, không chỉ chảy máu mà toàn bộ tảng đá đập lên ngón tay của cô, móng tay gần như dập nát. Các cô gái trước đây chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ sợ hãi chạy đến, vây xung quanh Doãn Tang.
Cả nhóm vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng kêu từ túp lều bên cạnh Lô Sênh Bình. Mọi người nhìn sang thì thấy một nhóm người đang tụ tập bên trong nhà kho, đang nói chuyện rôm rả bằng thứ ngôn ngữ họ không hiểu.
Bí thư thôn đi tới nói: “Xin lỗi, vừa mới nhận được tin nên không kịp chào hỏi.”
Tiểu Lâm trả lời: "Chúng tôi mới là người cần xin lỗi, đến mà không báo trước."
Thẩm Phong cắt ngang cuộc trò chuyện: “Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Bí thư thôn hỏi to bằng tiếng Miêu, có người trả lời lại với ông, bí thư liền quay qua nói với Thẩm Phong: "Có người bị dập tay khi làm bánh gạo. Tôi đã gọi bác sĩ xuống rồi. Không sao đâu."
Lữ Lạc nói: “Lúc đi dạy tôi cũng làm bánh nếp, khá thú vị, còn từng bị dập tay một lần."
Thẩm Phong hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Lữ Lạc giật mình: "Hả? Không, không nghiêm trọng đâu, chỉ trầy xước một chút thôi."
Anh vẫn cau mày và liên tục nhìn về phía nhà kho chứa cỏ khô.
Bí thư thôn nói: “Tôi đưa mọi người đi vào làng, Y Muội sống ở trên núi."
“Được rồi,” Lữ Lạc nói, “làm phiền quá.”
Một đám người đi tới, thấy Thẩm Phong bất động, Lữ Lạc gọi: "Đàn anh?"
***
Ngón tay thông với tim, cơn đau khiến Doãn Tang toát mồ hôi lạnh, tầm nhìn mơ hồ, thấy móng tay ở ngón giữa của mình đã bong ra gần như toàn bộ, cô cảm thấy run rẩy hoảng loạn.
Doãn Tang nghiến răng mạnh đến nỗi cơn đau kéo lên đỉnh đầu.
Cô cảm thấy ngón tay mình sắp gãy lìa.
Lúc này, cô nghe thấy một giọng nữ trong trẻo nói tiếng phổ thông, giọng nói này khác biệt hoàn toàn với người nói tiếng Miêu ở vùng này.
Doãn Tang ngã gục, bất tỉnh.
Họ đặt vé hạng thương gia, Thẩm Phong đi cùng Lộ Đào, lúc chuẩn bị cất cánh, Lữ Lạc thấy mắt anh khẽ nhắm lại liền hỏi: "Lạnh không? Em mượn cho anh một chiếc chăn nhé."
"Không cần, cảm ơn."
"..."
Không nghe thấy tiếng trả lời, Thẩm Phong mở mắt ra, thấy Lữ Lạc mím môi, cúi đầu, chớp chớp mắt để che giấu sự bối rối, liền nói: "Xin lỗi."
Anh đã nghĩ đó là một tiếp viên hàng không.
“Không sao đâu,” Lữ Lạc ngước mắt, mỉm cười nói: “Đàn anh có lẽ rất được các tiếp viên quan tâm nên thấy phiền đúng không?"
Quả thật, tần suất anh được các tiếp viên chăm sóc cao hơn bình thường.
Thẩm Phong lịch sự mỉm cười, không đáp. Lữ Lạc nói: “Xin lỗi, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi.”
Anh không đủ nhạy cảm với người lạ, chỉ qua loa trả lời: "Không sao đâu."
“Nói mới nhớ, đây là lần thứ hai em cùng đàn anh đi du lịch đấy."
Lần đầu tiên là khi họ đến Hòa Trung để tham gia vòng chung kết hùng biện với tư cách là nhà vô địch khu vực Bắc Kinh. Cô ta đặc biệt mừng vì những năm đó còn khá chật vật, trường chỉ có thể mua vé tàu cho bọn họ, vì vậy cô ta có hơn hai mươi giờ ngồi cùng anh.
“Đã bảy tám năm rồi.” Lữ Lạc nói: “Đàn anh, anh nhớ không, anh mắc chứng bệnh sạch sẽ vì vậy đã rất khó chịu khi không thể tắm rửa, còn bị đám bạn học trêu chọc là giống một cô gái Giang Nam. Anh còn nhớ bọn họ không?"
“Nhớ chứ. Đội trưởng đội hùng biện lúc đó họ Mã."
Lữ Lạc nói: “Cậu ta cưới Phương Phi, anh còn nhớ Phương Phi không?”
“Không có ấn tượng gì cả.”
"Cậu ấy cùng khoá với em. Lúc đó bọn em đều ở chung tổ của anh."
"Không thể nhớ được."
"Hai người bọn họ rất tốt, kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, con của hai người bây giờ cũng hai tuổi rồi."
"Ừm"
"Cưới một người bạn học, lại có chung sở thích, như vậy quá may mắn."
"Ừm."
"..." Lữ Lạc bỏ cuộc, cô ta không thể đào thêm chuyện để nói với Thẩm Phong nữa.
Khi máy bay lên tầng bình lưu, Thẩm Phong kéo tấm che nắng xuống, điều chỉnh tựa lưng, nói “xin lỗi” rồi đeo kính bảo hộ, ngửa đầu muốn nghỉ ngơi.
Anh lịch sự ra dấu cho cô ta rằng anh cần yên tĩnh, cũng mong người phụ nữ bên cạnh này phối hợp.
Lữ Lạc ừ nhẹ một tiếng rồi không tìm chủ đề nữa. Cô ta luôn không hiểu được thái độ của Thẩm Phong, vốn dĩ anh đã từ chối lời mời, thực ra việc đi khảo sát hiện trường lần này cũng chẳng cần sự góp mặt của anh, chỉ là cô ta có chút tâm cơ nên mặt dày gửi lời mời. Việc anh từ chối không làm cô ta ngạc nhiên, vậy mà ngày hôm sau anh lại đổi ý muốn đi cùng.
Lộ Đào nói: "Hôm qua giám đốc Thẩm gọi báo sẽ đi cùng, tôi đoán 80% là vì muốn gặp cô đấy."
Đây dường như là lời giải thích duy nhất.
Nhưng khi gặp nhau thái độ của anh rất lạnh nhạt, không khác gì với những lần chạm mặt từ khi hai người gặp lại.
Anh không quan tâm đến âm nhạc dân gian nhưng lại sẵn sàng nhận đầu tư kịch bản của cô ta; anh không thích giao tiếp với người lạ nhưng khi cô ta mời thì anh lại đi cùng.
Lữ Lạc tự hỏi, không biết vấn đề là gì.
Tối hôm đó trở về, cô ta lịch sự hỏi Lộ Đào xem anh ta có biết người phụ nữ đến đón Thẩm Phong hay không, tiếc là khi đó Lộ Đào không nhìn thấy người kia.
Nghĩ đến tiếng gọi "vợ" kia, Lữ Lạc thấy bối rối.
Nhớ lúc đó ở trên tàu, vì Thẩm Phong không ngủ nên ra ngoài chơi bài cùng nhân viên toa tàu và một người bạn khác. Cô ta nằm ở giường trên lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
Đám con trai ngồi cùng nhau cũng chỉ có vài đề tài, học hành, sự nghiệp, dự định tương lai và bạn gái. Những chuyện khác thì không sao, nhưng nói đến bạn gái, Thẩm Phong dường như cự tuyệt.
Thẩm Phong nói: “Tôi không muốn nói đến chuyện đó”.
“Không có người nào khiến cậu thích à?”
“Không biết.” Thẩm Phong nói.
"Không biết là sao?"
"Là không biết, theo nghĩa đen."
Cô ta nằm ở giường trên, mắt mở to.
Nghĩa đen
Tôi không biết mình có thích ai không.
Tôi không biết người đó có thích mình hay không.
Vậy nghĩa là, anh thực sự có đối tượng trong lòng.
Người bạn thấp giọng nói: “Trong đội chúng ta có rất nhiều cô gái tài năng, tôi thấy Lữ Lạc là người vừa giỏi giang lại xinh xắn."
Cô ta siết chặt chăn.
Thẩm Phong nói: "Cũng được."
Đám người cười lớn, cô ta cũng cười thầm, sau khi nghe được câu trả lời thỏa đáng, cô ta chìm vào giấc ngủ, lại còn ngủ rất say.
Vốn cô ta định sau cuộc thi nếu anh không chủ động thì cô ta sẽ tấn công trước, chuẩn bị một món quà thật tỉ mỉ đi tìm anh, không ngờ nghe nói anh đã ra nước ngoài.
Anh đổi số điện thoại và hình đại diện trong nhóm chat QQ không bao giờ sáng lên nữa, cô ta cũng phát hiện Thẩm Phong chưa nhận lời mời kết bạn mà cô ta gửi đi từ những ngày đầu hai người vào nhóm hùng biện.
Sau đó, cô ta gửi cho anh một vài email, nhưng tất cả đều không có hồi âm. Cô ta không biết liệu anh đã từng đọc chúng chưa.
Cô ta mừng thầm, ngày đó cô không quá hấp tấp, vì vậy bây giờ mọi người gặp mặt cũng không quá ngượng ngùng. Huống chi thời gian đã tôi luyện Thẩm Phong thành một người đàn ông chững chạc, khí chất quyến rũ hơn xưa rất nhiều.
Thẩm Phong chưa từng tỏ ra thích thú với văn hoá của các dân tộc thiểu số, nhưng lần này anh đột ngột đi theo nhóm của cô ta đến đây. Lữ Lạc không tin đây là trùng hợp, trong lòng mang hy vọng anh còn chút hoài niệm thời đi học của hai người.
Chỉ là cô ta không biết phần hoài niệm này còn được bao nhiêu phần.
Với tuổi tác và địa vị hiện tại của anh, không thể tin là anh không có người phụ nữ nào bên cạnh. Tuy nhiên, trước nay mọi người chưa từng thấy anh đi cùng người phụ nữ nào ở các buổi tiệc chính thức, truyền thông cũng không đưa tin gì về nhà họ Thẩm, vì vậy mọi việc vẫn chỉ là suy đoán.
Cái gọi là duyên phận cũng cần có người tạo ra, cho dù bây giờ anh không mấy nhiệt tình với cô ta thì cô ta vẫn cố gắng tạo ra duyên phận giữa họ.
Nhìn nghiêng Thẩm Phong một lúc, Lữ Lạc nhắm mắt nghỉ ngơi.
***
Doãn Tang đang chuẩn bị đón năm mới.
Miêu tộc có kỳ nghỉ Tết riêng của họ. Thời gian đón năm mới không nhất quán ở các nơi khác nhau. Ở làng của Doãn Tang, ngày 30 tháng 11 âm lịch được định là đêm giao thừa. Trước đó, mỗi gia đình phải chuẩn bị đón giao thừa thịnh soạn, giết lợn, bò, nấu rượu nếp và thịt xông khói. Loại gạo nếp ngon nhất sẽ được dùng để làm bánh mang biếu người thân.
Hai ngày sau khi trở về, Doãn Tang và bà nội lên núi hái thuốc và ngâm gạo nếp.
Hôm nay cô định đi Lô Sênh Bình nấu bánh Tết với vài Đạt Phối (phụ nữ Miêu tộc chưa chồng) trong làng. Nói mới nhớ, hồi nhỏ cô cũng chưa từng tham gia nấu bánh Tết. Vừa hiểu chuyện thì bà ngoại đã gửi cô đến Bắc Kinh, vì vậy cô không có cơ hội trải nghiệm những lễ hội này.
Cối đá và búa được sử dụng để đập bánh nếp. Điểm khác biệt ở đây là sử dụng đòn bẩy, giống như chiếc bập bênh được treo lơ lửng, còn cối đá được đặt cố định thấp hơn mặt đất, chỉ cần dùng chân dẫm mạnh thì cối đá sẽ nhấc lên. Bên trong cối đá là gạo nếp đã ngâm mềm, chỉ vài lượt là gạo nếp sẽ nát nhừ. Bên cạnh cối đá sẽ có ít nhất một người nhanh tay đảo gạo, tránh làm chúng bị giã nát quá mức.
Doãn Tang học rất nhanh, liền háo hức muốn thử. Cô cảm thấy thích thú khi những hạt gạo dần chuyển thành một khối mềm mềm thơm mùi gạo.
Ngay lúc cô còn đang cười thích thú thì nhịp đạp của Đạt Phối bắt đầu thay đổi, bên tai là những câu thảo luận sôi nổi bằng tiếng Miêu.
"Nhiều xe quá."
"Lần trước chúng ta đến đài truyền hình, ở đó cũng có rất nhiều xe."
"Xe này có vẻ cao cấp hơn đài truyền hình."
"Ồ, nhìn anh chàng đó kìa, đẹp trai quá, là diễn viên phải không?"
“Tôi chưa bao giờ thấy ai mặc loại quần áo đó cả.”
"Chỉ có trên TV người ta mới ăn mặc như thế này."
"Nghe nói có người tới thôn chúng ta quay phim, có đúng không?"
"Ahhhh..."
Một tiếng kêu đau đớn làm gián đoạn tiếng ríu rít của mấy cô gái.
“A Tang!” Một Đạt Phối đang đạp trên ván hét lên: “Ôi, tại tôi đạp nhanh quá, trời ơi, chảy máu rồi”.
Trên thực tế, không chỉ chảy máu mà toàn bộ tảng đá đập lên ngón tay của cô, móng tay gần như dập nát. Các cô gái trước đây chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ sợ hãi chạy đến, vây xung quanh Doãn Tang.
Cả nhóm vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng kêu từ túp lều bên cạnh Lô Sênh Bình. Mọi người nhìn sang thì thấy một nhóm người đang tụ tập bên trong nhà kho, đang nói chuyện rôm rả bằng thứ ngôn ngữ họ không hiểu.
Bí thư thôn đi tới nói: “Xin lỗi, vừa mới nhận được tin nên không kịp chào hỏi.”
Tiểu Lâm trả lời: "Chúng tôi mới là người cần xin lỗi, đến mà không báo trước."
Thẩm Phong cắt ngang cuộc trò chuyện: “Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Bí thư thôn hỏi to bằng tiếng Miêu, có người trả lời lại với ông, bí thư liền quay qua nói với Thẩm Phong: "Có người bị dập tay khi làm bánh gạo. Tôi đã gọi bác sĩ xuống rồi. Không sao đâu."
Lữ Lạc nói: “Lúc đi dạy tôi cũng làm bánh nếp, khá thú vị, còn từng bị dập tay một lần."
Thẩm Phong hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Lữ Lạc giật mình: "Hả? Không, không nghiêm trọng đâu, chỉ trầy xước một chút thôi."
Anh vẫn cau mày và liên tục nhìn về phía nhà kho chứa cỏ khô.
Bí thư thôn nói: “Tôi đưa mọi người đi vào làng, Y Muội sống ở trên núi."
“Được rồi,” Lữ Lạc nói, “làm phiền quá.”
Một đám người đi tới, thấy Thẩm Phong bất động, Lữ Lạc gọi: "Đàn anh?"
***
Ngón tay thông với tim, cơn đau khiến Doãn Tang toát mồ hôi lạnh, tầm nhìn mơ hồ, thấy móng tay ở ngón giữa của mình đã bong ra gần như toàn bộ, cô cảm thấy run rẩy hoảng loạn.
Doãn Tang nghiến răng mạnh đến nỗi cơn đau kéo lên đỉnh đầu.
Cô cảm thấy ngón tay mình sắp gãy lìa.
Lúc này, cô nghe thấy một giọng nữ trong trẻo nói tiếng phổ thông, giọng nói này khác biệt hoàn toàn với người nói tiếng Miêu ở vùng này.
Doãn Tang ngã gục, bất tỉnh.