Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam
Chương 13: Trúng ngải
Quán cà phê có tầng hai thoáng đãng. Đêm mùa đông gió lạnh, Thẩm Phong ngồi một mình trong bóng tối. Khi ra ngoài, anh để lại một ngọn đèn trong phòng Doãn Tang, nhìn từ góc độ này, anh có thể cảm thấy sự ấm áp lan toả.
Bên ngoài, những tán cây đã trụi lá, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy khoảnh sân xi-măng lạnh lẽo. Nó rất khác với phòng ngủ và quán cà phê, nơi mọi chi tiết đều được chăm sóc tỉ mỉ. Đó là phong cách của Doãn Tang, cô chỉ dành thời gian cho những gì cô quan tâm, còn lại đều không để vào mắt.
Đối với con người cũng vậy.
Lúc còn nhỏ cô đã có mắt quan sát, biết được người nào có tác động trực tiếp đến cuộc sống của cô, từ đó tìm cách làm vui lòng họ, những người không liên quan thì cô hoàn toàn không thèm liếc mắt.
Ở nhà, cô thường xuyên khiến ông nội cười vui vẻ thoải mái. Cô cũng là người ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên không bao giờ gây phiền phức cho người khác. Ngay cả mẹ anh, bà Lý Nhược Hứa, cũng luôn cố gắng bù đắp thiệt thời cho cô.
Sau khi rời khỏi nhà thì khác hẳn. Bạn bè đồng lứa khi được hỏi về cô đều đưa ra câu trả lời giống nhau: “Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng Doãn Tang hơi đáng sợ”.
Lời nhận xét này được đưa ra trước khi bí mật về mặt dây chuyền vỡ lở, sau khi biết trên cổ cô đeo bùa máu, bạn bè xung quanh càng có lý do để cô lập Doãn Tang. Có lẽ mọi người cho rằng, ở lứa tuổi như vậy, việc không có bạn bè xung quanh rất đáng thương, nhưng Doãn Tang thì không, cô vẫn đi học, vẫn sống cuộc sống của chính mình.
Sự im lặng có thể giải quyết được nhiều vấn đề, nhưng tất nhiên nó cũng sẽ gây ra nhiều tai họa. Cô càng không quan tâm thì càng có người bị đả kích và tìm cách động tay động chân.
Khi Doãn Tang học năm thứ nhất cao trung, cô bị các bạn nữ cùng lớp trêu chọc, nhốt cô trong nhà vệ sinh nữ và cho phát những đoạn ghi âm truyện ma bên ngoài. Họ đã lên kế hoạch kỹ lưỡng nên còn thuê người gọi về nhà, nói rằng Doãn Tang phải học nhóm nên sẽ về muộn.
Người giúp việc trả lời cuộc gọi, mọi người cũng không có nghi ngờ gì, cho đến hơn chín giờ tối, ông cụ mới sốt ruột gọi cho hiệu trưởng, lúc này mọi việc dần sáng tỏ.
Thẩm Phong được cử đi tìm Doãn Tang.
Anh nghe thấy giọng nữ la hét chói tai, tim đập thình thịch, anh chạy về phía nguồn phát ra âm thanh, cuối cùng anh nhặt được chiếc máy MP3 vẫn đang phát ra những tiếng kêu ghê rợn.
May mắn thay, tiếng hét đó không phải của Doãn Tang. Thẩm Phong thở ra một hơi. Anh chạy đi gọi bảo vệ mở khoá, trong thâm tâm cảm thấy vô cùng xót xa cho cô gái nhỏ, tay anh run lên nhè nhẹ.
Tất cả đã đinh ninh sẽ nhìn thấy Doãn Tang đang sợ hãi hoảng loạn.
Nhưng không.
Trong phòng vệ sinh rất tối, cô ngồi xổm bên bồn rửa tay. Phía trên có một cửa sổ nhỏ, đèn đường chiếu vào, rọi những vệt sáng yếu ớt lên cuốn sổ nhỏ của cô. Cô đang học từ vựng.
Khi nghe thấy động tĩnh, cô chỉ quay đầu lại nhìn, ánh mắt vô cùng lãnh đạm.
Thẩm Phong gọi cô: "Doãn Tang."
Một lúc lâu sau cô mới trả lời: “Ừ, Thẩm Phong.”
Anh đưa cô về nhà, dọc đường anh không hỏi cô có sợ không, cô cũng không hỏi anh tại sao lại tìm thấy cô.
Hôm sau, Thẩm Phong đưa Doãn Tang đến trường.
Doãn Tang đợi tài xế rời đi, kéo tay Thẩm Phong, cười hỏi: “Anh có thích em không?”
Anh thấy buồn cười nhưng cũng không muốn làm cô tổn thương, chỉ đáp: “Con nhóc này, em đang nói mớ gì vậy?"
Doãn Tang không phải là người đầu tiên đặt câu hỏi này. Thiệu Cẩm Kiêu và nhiều người khác cũng từng đặt ra câu hỏi này.
Trên đường trở về, Thẩm Phong suy nghĩ, có lẽ thế giới này thật sự có bùa ngải.
Đối với một cô gái như Doãn Tang, không nói đến việc cô còn quá trẻ, mà anh thì không thích những cô gái nhỏ tuổi hơn mình quá nhiều, cái chính là, cô không phải mẫu con gái anh thích.
Trưởng thành sớm, làm những việc hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác, nói những điều không phù hợp với khí chất, bộc trực, nịnh nọt khi cần thiết, đó không phải sự ngây thơ mà một cô gái nên có. Doãn Tang luôn có thể thay đổi cách cư xử tuỳ theo hoàn cảnh, khi cần kiêu ngạo lại vô cùng kiêu ngạo, tính cách vô cùng phức tạp.
Tóm lại, trong mắt Thẩm Phong, Doãn Tang giống một chú hề, lá mặt lá trái, luôn tự cho bản thân mình đứng trên tất cả những người khác.
Tuy nhiên, bản thân Thẩm Phong cũng nhận ra chính anh đang có những hành động đi ngược với nội tâm.
Cô không thông thạo tiếng phổ thông, vì vậy bị bạn bè chế nhạo. Khi đi đón Doãn Tang, Thẩm Phong tiện tay tẩn cho đám con trai kia một trận nhớ đời. Lúc đầu anh làm vì muốn trút giận cho cô, sau đó về nhà, anh lại chống chế rằng làm vậy để lấy lại mặt mũi cho gia đình.
Điểm của cô không tốt, đặc biệt là môn Anh ngữ, anh liền tìm một vài tài liệu âm thanh, tải về máy MP3 rồi nhét vào cặp để cô nghe lúc rảnh. Thẩm Phong tự nhủ, anh làm như vậy để Doãn Tang sớm có khả năng tự lập.
Đêm nào cô cũng phải dậy uống nước nên anh nhờ người giúp việc chuẩn bị một ấm đun nước ở tầng hai.
Nói tóm lại, Thẩm Phong từng bước làm những việc mà chính mình cũng không thể tin, đối tượng lại còn là trẻ vị thành niên.
Khi đối mặt với cô, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự ghê tởm chính mình từ trong ra ngoài.
Một lần, tình cờ Thẩm Phong nghe thấy người giúp việc lâu năm chuyện với trợ lý.
Họ đang nói về bà ngoại của Doãn Tang, là một bà đồng Miêu tộc. Trợ lý nói khi còn trẻ bà đồng kia rất xinh đẹp, nhưng lúc đó ông nội anh không hề rung động. Nhiều năm sau gặp lại, ngoại hình của bà đồng thay đổi rất nhiều, xương gò má cao, mũi khoằm, các nét đều rất hung dữ.
Người trợ lý nói: “Nhìn cực kỳ xấu xí và đáng sợ”.
Nhưng điều kỳ lạ là ông nội anh bắt đầu hành xử kỳ lạ từ sau lần gặp đó.
Sau khi trở về Bắc Kinh, hàng ngày ông cụ đều hỏi thăm về bà đồng, hỏi thăm tình hình hiện tại, sức khỏe có tốt không, nói chung là rất quan tâm.
“Ông cụ bị mê hoặc rồi.” Người phụ tá thì thầm, anh ta nói ở Miêu tộc có một loại bùa yêu khiến người ta cả đời khó dứt.
Có hai loại bùa yêu, một loại là bùa hoa đào và loại còn lại là bùa trái tim.
Bùa hoa đào, như tên của nó, là một tà thuật thu hút đào hoa về phía mình, người bị bỏ bùa sẽ vô thức quan tâm, chăm sóc, yêu điên cuồng người kia. Nếu bùa bị hoá giải thì người bỏ bùa sẽ bị tàn phá nặng nề.
Người trợ lý cho rằng ông cụ bị bỏ bùa hoa đào. Có người trong làng cho rằng sở dĩ bà đồng kia trở nên xấu xí là do bị phản thệ, bùa ngải vật bà ấy nên mới trở nên như vậy.
Bùa chân tâm thì khác, trúng bùa này thì cả hai phía sẽ yêu thương nhau, sống vì nhau. Nếu một bên phản bội thì cả hai người sẽ lập tức bị ngải quật.
Thẩm Phong không bao giờ tin những truyền thuyết này, chỉ im lặng lắng nghe.
Trong một cuộc thi tranh luận, chủ đề là "Có nên bãi bỏ mê tín thời phong kiến," khi nhóm đang thảo luận, họ đề cập đến bùa ngải Miêu tộc và một số hiện tượng mê tín thực chất là hiện tượng khoa học nhưng chưa được chứng minh đúng cách, chẳng hạn như lời nguyền bùa ngải có thể liên quan đến các vấn đề tâm lý.
Sau khi thảo luận xong đề tài, Thẩm Phong đến đón Doãn Tang như thường lệ, cô nhìn chằm chằm vào anh rồi lại cười: “Anh có tin em biết bỏ bùa người khác không?”
Thẩm Phong giật mình, người từ nhỏ luôn trầm ổn kín kẽ như anh vậy mà lại để một cô gái nhỏ đọc được ý nghĩ.
Doãn Tang tỉnh giấc lúc nửa đêm, hai người gặp nhau ở hành lang vào phòng ngủ. Doãn Tang mỉm cười với anh, cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, trông rất kỳ lạ, anh bực tức chặn cô lại và hỏi: "Em sẽ làm thật à? "
Đó là một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Doãn Tang hiểu ý anh: “Em sẽ.”
Dù tin hay không thì anh vẫn chọn cách bỏ chạy.
Nếu là Thẩm Phong của bây giờ, có lẽ anh đã có lựa chọn khác, nhưng lúc đó Thẩm Phong chỉ cảm thấy có một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, chỉ muốn nhanh chóng khạc ra càng nhanh càng tốt.
Anh cảm thấy mình bị một cô gái nhỏ trêu đùa, mà anh thì lại rất phối hợp, ngoan ngoãn nằm im trong bàn tay cô. Chết tiệt!
Theo kế hoạch thì anh sẽ đi du học, chỉ là kế hoạch này được thực hiện sớm hơn dự tính. Vào mùa hè khi Doãn Tang vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, Thẩm Phong lên máy bay sang Mỹ.
Bây giờ nghĩ lại, anh đúng là không có chút giá nào trước mặt cô. Tự bỏ đi Mỹ, tự về Bắc Kinh, tự chủ động lên giường với cô. Còn cô thì sao? Từ chối kết hôn với anh ngay cả khi hai người đã trải qua đêm đó.
Cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự chia ly, tưởng chừng như đó là từ hai phía, không ngờ cuối cùng anh lại không chịu được sự giày vò mà trở về tìm cô, thậm chí còn không giữ mặt mũi mà bám dính lấy cô.
Chuyện của hai người giống như một cuộc kháng chiến trường kỳ.
Thẩm Phong bất giác thở dài, muốn hút thuốc, lại nhớ ra mình đang dần cai thuốc. Quán cà phê đã đóng cửa, anh chậm chạp đi xuống dưới lầu.
Đột nhiên, anh cảm thấy việc đi học ở nước ngoài những năm qua thật sự lãng phí. Còn có, nhiều năm du học đã luyện cho anh tay nghề nấu nướng rất ổn, anh không nên bỏ quên tài năng này.
Thế là anh nhắn tin cho Tiểu Lâm.
"Tìm người thiết kế lại tứ hợp viện giúp tôi."
Dường như trong không khí lúc này dậy lên mùi khói lửa nhân gian.
***
Thẩm Phong quyết định sẽ giành thời gian cuối tuần để nghỉ ngơi, nhưng khi tỉnh dậy anh đã không còn thấy Doãn Tang trong nhà. Anh thu dọn đồ đạc đi ra quán cà phê nhưng cũng chỉ có Mễ Thụy đang bận rộn ở quầy tính tiền.
Thấy anh, cô bé chào: "Ông chủ, à không đúng, chào giám đốc Thẩm."
Anh cau mày phớt lờ sự thay đổi xưng hô của cô bé: "Doãn Tang đâu rồi?"
"Bà chủ đã về Quảng Tây rồi. Hai ngày nữa là đến năm mới của người Miêu, nghe nói náo nhiệt lắm, tôi cũng muốn đến đó trải nghiệm nhưng không xin được ngày nghỉ."
Tết của người Miêu.
Thẩm Phong mở điện thoại, xem email mà Tiểu Lâm gửi.
Một lá thư mời mà trước đó anh đã từ chối.
Có lẽ, đi chơi một chuyến cũng tốt.
Bên ngoài, những tán cây đã trụi lá, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy khoảnh sân xi-măng lạnh lẽo. Nó rất khác với phòng ngủ và quán cà phê, nơi mọi chi tiết đều được chăm sóc tỉ mỉ. Đó là phong cách của Doãn Tang, cô chỉ dành thời gian cho những gì cô quan tâm, còn lại đều không để vào mắt.
Đối với con người cũng vậy.
Lúc còn nhỏ cô đã có mắt quan sát, biết được người nào có tác động trực tiếp đến cuộc sống của cô, từ đó tìm cách làm vui lòng họ, những người không liên quan thì cô hoàn toàn không thèm liếc mắt.
Ở nhà, cô thường xuyên khiến ông nội cười vui vẻ thoải mái. Cô cũng là người ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên không bao giờ gây phiền phức cho người khác. Ngay cả mẹ anh, bà Lý Nhược Hứa, cũng luôn cố gắng bù đắp thiệt thời cho cô.
Sau khi rời khỏi nhà thì khác hẳn. Bạn bè đồng lứa khi được hỏi về cô đều đưa ra câu trả lời giống nhau: “Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng Doãn Tang hơi đáng sợ”.
Lời nhận xét này được đưa ra trước khi bí mật về mặt dây chuyền vỡ lở, sau khi biết trên cổ cô đeo bùa máu, bạn bè xung quanh càng có lý do để cô lập Doãn Tang. Có lẽ mọi người cho rằng, ở lứa tuổi như vậy, việc không có bạn bè xung quanh rất đáng thương, nhưng Doãn Tang thì không, cô vẫn đi học, vẫn sống cuộc sống của chính mình.
Sự im lặng có thể giải quyết được nhiều vấn đề, nhưng tất nhiên nó cũng sẽ gây ra nhiều tai họa. Cô càng không quan tâm thì càng có người bị đả kích và tìm cách động tay động chân.
Khi Doãn Tang học năm thứ nhất cao trung, cô bị các bạn nữ cùng lớp trêu chọc, nhốt cô trong nhà vệ sinh nữ và cho phát những đoạn ghi âm truyện ma bên ngoài. Họ đã lên kế hoạch kỹ lưỡng nên còn thuê người gọi về nhà, nói rằng Doãn Tang phải học nhóm nên sẽ về muộn.
Người giúp việc trả lời cuộc gọi, mọi người cũng không có nghi ngờ gì, cho đến hơn chín giờ tối, ông cụ mới sốt ruột gọi cho hiệu trưởng, lúc này mọi việc dần sáng tỏ.
Thẩm Phong được cử đi tìm Doãn Tang.
Anh nghe thấy giọng nữ la hét chói tai, tim đập thình thịch, anh chạy về phía nguồn phát ra âm thanh, cuối cùng anh nhặt được chiếc máy MP3 vẫn đang phát ra những tiếng kêu ghê rợn.
May mắn thay, tiếng hét đó không phải của Doãn Tang. Thẩm Phong thở ra một hơi. Anh chạy đi gọi bảo vệ mở khoá, trong thâm tâm cảm thấy vô cùng xót xa cho cô gái nhỏ, tay anh run lên nhè nhẹ.
Tất cả đã đinh ninh sẽ nhìn thấy Doãn Tang đang sợ hãi hoảng loạn.
Nhưng không.
Trong phòng vệ sinh rất tối, cô ngồi xổm bên bồn rửa tay. Phía trên có một cửa sổ nhỏ, đèn đường chiếu vào, rọi những vệt sáng yếu ớt lên cuốn sổ nhỏ của cô. Cô đang học từ vựng.
Khi nghe thấy động tĩnh, cô chỉ quay đầu lại nhìn, ánh mắt vô cùng lãnh đạm.
Thẩm Phong gọi cô: "Doãn Tang."
Một lúc lâu sau cô mới trả lời: “Ừ, Thẩm Phong.”
Anh đưa cô về nhà, dọc đường anh không hỏi cô có sợ không, cô cũng không hỏi anh tại sao lại tìm thấy cô.
Hôm sau, Thẩm Phong đưa Doãn Tang đến trường.
Doãn Tang đợi tài xế rời đi, kéo tay Thẩm Phong, cười hỏi: “Anh có thích em không?”
Anh thấy buồn cười nhưng cũng không muốn làm cô tổn thương, chỉ đáp: “Con nhóc này, em đang nói mớ gì vậy?"
Doãn Tang không phải là người đầu tiên đặt câu hỏi này. Thiệu Cẩm Kiêu và nhiều người khác cũng từng đặt ra câu hỏi này.
Trên đường trở về, Thẩm Phong suy nghĩ, có lẽ thế giới này thật sự có bùa ngải.
Đối với một cô gái như Doãn Tang, không nói đến việc cô còn quá trẻ, mà anh thì không thích những cô gái nhỏ tuổi hơn mình quá nhiều, cái chính là, cô không phải mẫu con gái anh thích.
Trưởng thành sớm, làm những việc hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác, nói những điều không phù hợp với khí chất, bộc trực, nịnh nọt khi cần thiết, đó không phải sự ngây thơ mà một cô gái nên có. Doãn Tang luôn có thể thay đổi cách cư xử tuỳ theo hoàn cảnh, khi cần kiêu ngạo lại vô cùng kiêu ngạo, tính cách vô cùng phức tạp.
Tóm lại, trong mắt Thẩm Phong, Doãn Tang giống một chú hề, lá mặt lá trái, luôn tự cho bản thân mình đứng trên tất cả những người khác.
Tuy nhiên, bản thân Thẩm Phong cũng nhận ra chính anh đang có những hành động đi ngược với nội tâm.
Cô không thông thạo tiếng phổ thông, vì vậy bị bạn bè chế nhạo. Khi đi đón Doãn Tang, Thẩm Phong tiện tay tẩn cho đám con trai kia một trận nhớ đời. Lúc đầu anh làm vì muốn trút giận cho cô, sau đó về nhà, anh lại chống chế rằng làm vậy để lấy lại mặt mũi cho gia đình.
Điểm của cô không tốt, đặc biệt là môn Anh ngữ, anh liền tìm một vài tài liệu âm thanh, tải về máy MP3 rồi nhét vào cặp để cô nghe lúc rảnh. Thẩm Phong tự nhủ, anh làm như vậy để Doãn Tang sớm có khả năng tự lập.
Đêm nào cô cũng phải dậy uống nước nên anh nhờ người giúp việc chuẩn bị một ấm đun nước ở tầng hai.
Nói tóm lại, Thẩm Phong từng bước làm những việc mà chính mình cũng không thể tin, đối tượng lại còn là trẻ vị thành niên.
Khi đối mặt với cô, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự ghê tởm chính mình từ trong ra ngoài.
Một lần, tình cờ Thẩm Phong nghe thấy người giúp việc lâu năm chuyện với trợ lý.
Họ đang nói về bà ngoại của Doãn Tang, là một bà đồng Miêu tộc. Trợ lý nói khi còn trẻ bà đồng kia rất xinh đẹp, nhưng lúc đó ông nội anh không hề rung động. Nhiều năm sau gặp lại, ngoại hình của bà đồng thay đổi rất nhiều, xương gò má cao, mũi khoằm, các nét đều rất hung dữ.
Người trợ lý nói: “Nhìn cực kỳ xấu xí và đáng sợ”.
Nhưng điều kỳ lạ là ông nội anh bắt đầu hành xử kỳ lạ từ sau lần gặp đó.
Sau khi trở về Bắc Kinh, hàng ngày ông cụ đều hỏi thăm về bà đồng, hỏi thăm tình hình hiện tại, sức khỏe có tốt không, nói chung là rất quan tâm.
“Ông cụ bị mê hoặc rồi.” Người phụ tá thì thầm, anh ta nói ở Miêu tộc có một loại bùa yêu khiến người ta cả đời khó dứt.
Có hai loại bùa yêu, một loại là bùa hoa đào và loại còn lại là bùa trái tim.
Bùa hoa đào, như tên của nó, là một tà thuật thu hút đào hoa về phía mình, người bị bỏ bùa sẽ vô thức quan tâm, chăm sóc, yêu điên cuồng người kia. Nếu bùa bị hoá giải thì người bỏ bùa sẽ bị tàn phá nặng nề.
Người trợ lý cho rằng ông cụ bị bỏ bùa hoa đào. Có người trong làng cho rằng sở dĩ bà đồng kia trở nên xấu xí là do bị phản thệ, bùa ngải vật bà ấy nên mới trở nên như vậy.
Bùa chân tâm thì khác, trúng bùa này thì cả hai phía sẽ yêu thương nhau, sống vì nhau. Nếu một bên phản bội thì cả hai người sẽ lập tức bị ngải quật.
Thẩm Phong không bao giờ tin những truyền thuyết này, chỉ im lặng lắng nghe.
Trong một cuộc thi tranh luận, chủ đề là "Có nên bãi bỏ mê tín thời phong kiến," khi nhóm đang thảo luận, họ đề cập đến bùa ngải Miêu tộc và một số hiện tượng mê tín thực chất là hiện tượng khoa học nhưng chưa được chứng minh đúng cách, chẳng hạn như lời nguyền bùa ngải có thể liên quan đến các vấn đề tâm lý.
Sau khi thảo luận xong đề tài, Thẩm Phong đến đón Doãn Tang như thường lệ, cô nhìn chằm chằm vào anh rồi lại cười: “Anh có tin em biết bỏ bùa người khác không?”
Thẩm Phong giật mình, người từ nhỏ luôn trầm ổn kín kẽ như anh vậy mà lại để một cô gái nhỏ đọc được ý nghĩ.
Doãn Tang tỉnh giấc lúc nửa đêm, hai người gặp nhau ở hành lang vào phòng ngủ. Doãn Tang mỉm cười với anh, cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, trông rất kỳ lạ, anh bực tức chặn cô lại và hỏi: "Em sẽ làm thật à? "
Đó là một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Doãn Tang hiểu ý anh: “Em sẽ.”
Dù tin hay không thì anh vẫn chọn cách bỏ chạy.
Nếu là Thẩm Phong của bây giờ, có lẽ anh đã có lựa chọn khác, nhưng lúc đó Thẩm Phong chỉ cảm thấy có một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, chỉ muốn nhanh chóng khạc ra càng nhanh càng tốt.
Anh cảm thấy mình bị một cô gái nhỏ trêu đùa, mà anh thì lại rất phối hợp, ngoan ngoãn nằm im trong bàn tay cô. Chết tiệt!
Theo kế hoạch thì anh sẽ đi du học, chỉ là kế hoạch này được thực hiện sớm hơn dự tính. Vào mùa hè khi Doãn Tang vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, Thẩm Phong lên máy bay sang Mỹ.
Bây giờ nghĩ lại, anh đúng là không có chút giá nào trước mặt cô. Tự bỏ đi Mỹ, tự về Bắc Kinh, tự chủ động lên giường với cô. Còn cô thì sao? Từ chối kết hôn với anh ngay cả khi hai người đã trải qua đêm đó.
Cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự chia ly, tưởng chừng như đó là từ hai phía, không ngờ cuối cùng anh lại không chịu được sự giày vò mà trở về tìm cô, thậm chí còn không giữ mặt mũi mà bám dính lấy cô.
Chuyện của hai người giống như một cuộc kháng chiến trường kỳ.
Thẩm Phong bất giác thở dài, muốn hút thuốc, lại nhớ ra mình đang dần cai thuốc. Quán cà phê đã đóng cửa, anh chậm chạp đi xuống dưới lầu.
Đột nhiên, anh cảm thấy việc đi học ở nước ngoài những năm qua thật sự lãng phí. Còn có, nhiều năm du học đã luyện cho anh tay nghề nấu nướng rất ổn, anh không nên bỏ quên tài năng này.
Thế là anh nhắn tin cho Tiểu Lâm.
"Tìm người thiết kế lại tứ hợp viện giúp tôi."
Dường như trong không khí lúc này dậy lên mùi khói lửa nhân gian.
***
Thẩm Phong quyết định sẽ giành thời gian cuối tuần để nghỉ ngơi, nhưng khi tỉnh dậy anh đã không còn thấy Doãn Tang trong nhà. Anh thu dọn đồ đạc đi ra quán cà phê nhưng cũng chỉ có Mễ Thụy đang bận rộn ở quầy tính tiền.
Thấy anh, cô bé chào: "Ông chủ, à không đúng, chào giám đốc Thẩm."
Anh cau mày phớt lờ sự thay đổi xưng hô của cô bé: "Doãn Tang đâu rồi?"
"Bà chủ đã về Quảng Tây rồi. Hai ngày nữa là đến năm mới của người Miêu, nghe nói náo nhiệt lắm, tôi cũng muốn đến đó trải nghiệm nhưng không xin được ngày nghỉ."
Tết của người Miêu.
Thẩm Phong mở điện thoại, xem email mà Tiểu Lâm gửi.
Một lá thư mời mà trước đó anh đã từ chối.
Có lẽ, đi chơi một chuyến cũng tốt.