Chăm Cá - Lưu Thủy Thủy
Chương 33
Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 33
Cá voi con chọn một khu vực biển không có người, Hải Tam Nhi bơi dẫn theo Lục Huề vào bờ, Lục Huề phóng mắt ra biển khơi mênh mông vô tận, nghĩ đến lời Hải Tam Nhi nói, hễ Trân Châu trông thấy chòm Nhân Ngư nghĩa là một năm đã trôi qua, hàng năm vào thời điểm này họ sẽ có thể gặp Trân Châu trên hòn đảo nhỏ.
"Chòm Nhân Ngư gì đó vừa nãy cậu bảo có phải thật không?" Lần đầu tiên Lục Huề mới nghe thấy cái tên "chòm Nhân Ngư", động vật không sử dụng lịch, không có đồng hồ, hắn lo Trân Châu không biết giờ giấc ngày tháng, hắn lo Hải Tam Nhi lừa mình thế thôi.
Hải Tam Nhi nhìn vào mắt Lục Huề đầy chân thành, "Tuy nhân ngư không biết thời gian chính xác bằng con người được, nhưng nhân ngư nhạy cảm với sự luân chuyển bốn mùa hơn loài người nhiều, với cả em sẽ không lừa anh đâu."
Cũng đúng, Hải Tam Nhi không biết nói dối, trái tim thấp thỏm của Lục Huề tạm thời yên tâm phần nào, hắn cởi đồ ra vắt cho khô nước, liếc sang Hải Tam Nhi đang trần như nhộng, mình ngắm mãi quen rồi thì cũng chả sao, nhưng giờ họ đã tới một đất nước, một thành phố hoàn toàn mới, cái bộ cởi truồng đi tắm của Hải Tam Nhi thế này, có mà cả hai chưa kiếm được chỗ nghỉ chân thì Hải Tam Nhi đã bị cảnh sát tưởng là du côn bắt bớ trước rồi.
Lục Huề quay đầu quan sát thành phố phía sau lưng, đoạn xa xa có mấy căn nhà, hắn bảo Hải Tam Nhi chờ một lát, đi sang chào hỏi một gia đình, bịa đại một lí do bảo là trong lúc đi bơi bị ai trộm mất quần áo, muốn mua nhờ của họ một bộ mặc tạm, gia đình này rất tử tế, tặng cho Lục Huề một bộ quần áo gần như mới coóng.
Lục Huề cầm quần áo quay lại cho Hải Tam Nhi, "Mặc vào đi, xong mình đi tìm cái nhà nghỉ đã."
Quần áo tương đối vừa vặn, Hải Tam Nhi mặc vào xong chạy lên bắt kịp bước chân Lục Huề, "Nhà nghỉ là gì ạ?"
"Là chỗ để ở ấy."
"Chẳng phải trước đó mình ở trong nhà ạ? Sao giờ phải đi ở nhà nghỉ?" Hải Tam Nhi không hiểu lắm.
Lục Huề nhét chỗ xu vàng vào túi, chỗ đất khách quê người lạ lẫm, cứ đem túi tiền theo người thế này đúng là hơi nguy hiểm, mình phải nghĩ cách cất đi mới được.
"Bây giờ mình không có nhà nữa, nhà nghỉ chính là nhà cho mình thuê ở tạm thời."
Hải Tam Nhi thảng thốt, "Mình không có nhà nữa ư? Sao lại thế này ạ?"
"Cậu tưởng là đến chỗ mới xong sẽ có một căn nhà y xì đúc ngày xưa chờ mình dọn vào ở miễn phí hả?"
Chẳng lẽ không phải thế thật?
Hải Tam Nhi ngoẹo đầu, tiếp tục đặt câu hỏi: "Miễn phí là gì ạ?"
"Miễn phí nghĩa là không tốn tiền, cho không."
Hải Tam Nhi hít một hơi xuýt xoa, "Vậy ý anh là, giờ căn nhà mình muốn ở thì không miễn phí nữa, phải tốn tiền á?"
So với việc vắt óc nghĩ cách giấu tiền thì chẳng thà tiêu sạch đi cho xong, tiêu hết mới là cách an toàn nhất, phải tận dụng số tiền này để giải quyết vấn đề giấy tờ cho mình và Hải Tam Nhi nhanh nhất có thể, chỉ khi trở thành công dân hợp pháp thì mới tìm việc làm ăn đàng hoàng được.
Lục Huề vỗ vỗ vai Hải Tam Nhi trấn an, "Biết suy luận rồi đấy, giỏi lắm, có tiến bộ."
Hai người mua thêm quần áo thay đổi và đồ dùng hàng ngày ở một cửa tiệm nhỏ ven đường, do chưa có giấy tờ nên Lục Huề chỉ có thể dẫn Hải Tam Nhi vào nhà nghỉ bình dân trong khu phố đèn đỏ, dưới ánh đèn đỏ chói, toàn bộ căn nhà nghỉ ngập ngụa trong mùi vị bê tha mờ ám, người ta ăn mặc hở hang, đứng trong ngõ nhìn đăm đăm vào cả hai bằng ánh mắt mời gọi sâu xa.
Hải Tam Nhi là kiểu người khác vẫy tay thôi cậu sẽ lập tức đi theo với cái đầu đầy dấu chấm hỏi, phải có Lục Huề kéo giật cậu lại, Hải Tam Nhi chỉ vào một thành phần đứng đường trong góc tối bảo: "Cậu ta gọi em."
"Cậu quen người ta không? Chưa gì đã tót theo, mặc kệ đi." Lục Huề dắt Hải Tam Nhi đi tiếp về phía trước, chờ đến lúc xung quanh không còn ai mới thấp giọng nói, "Chẳng lẽ cậu quên những gì tôi nói với cậu rồi à? Không phải loài người nào cũng tốt đâu."
Hải Tam Nhi nghĩ đến Lục Huy.
"Không được thiếu cảnh giác tin tưởng bất cứ ai, nghe rõ chưa?"
Hải Tam Nhi gật đầu rất trịnh trọng, quả nhiên làm người khó ghê, dẫu sao ngày xưa ở dưới biển các bạn nói cái gì thì mình tin cái đó thôi, mình cũng sẽ không lừa tôm dối cá.
Thấy Hải Tam Nhi gật đầu như gà mổ thóc, Lục Huề dạy cậu tiếp, "Cậu xem như một nửa loài người đạt chuẩn rồi đấy."
"Sao lại một nửa ạ?" Lâu nay Hải Tam Nhi cứ tưởng mình là loài người hoàn chỉnh rồi cơ, không ngờ tới giờ mới được có một nửa.
"Cậu biết dùng bát đũa dao dĩa, biết mặc quần áo, ăn mặc ở đi lại, cậu nắm được một nửa rồi nên cậu là một nửa, vẫn còn đầy thứ phải học kia kìa."
Quả nhiên làm người khó lắm phải đâu chuyện đùa.
Đi đến nhà nghỉ, Lục Huề đặt phòng với bà cụ ở lễ tân, hiện giờ hai người vừa mệt vừa đói, nhiệm vụ hàng đầu là ăn no xong ngủ một bữa thật ngon, mấy ngày nay Lục Huề còn nằm chợp mắt trên lưng cá voi được chứ Hải Tam Nhi chưa hề nghỉ ngơi một tí nào.
"Tam Nhi, cậu đi tắm trước đi, tôi chờ lấy đồ ăn giao đến."
Chờ Hải Tam Nhi vào phòng tắm, theo thói quen nghề nghiệp Lục Huề kiểm tra khóa cửa trước, sau đó khoanh tay lượn một vòng trong phòng để xác nhận là không có camera, làm người đâu có dễ vậy, thói đời hiểm ác, nguy cơ rình rập, nhưng tạm thời Lục Huề chưa muốn nói cho Hải Tam Nhi các thứ thực tế thừa thãi quá.
Hải Tam Nhi tắm xong là đồ ăn cũng tới nơi, Lục Huề khóa trái cửa phòng dặn Hải Tam Nhi cứ ăn trước, dặn đi dặn lại cậu là không được mở cửa tùy tiện, rồi mới cầm các thứ đánh răng rửa mặt với quần áo thay đi vào nhà tắm.
Quần áo trên người cứ khô rồi lại ướt ướt xong lại khô, ngoài cát bùn ra còn lẫn cả mùi tanh của nước không tài nào xua tan, Lục Huề cảm giác mình kiểu bị ướp sắp ngấm đẫm nước biển luôn rồi, cuối cùng cũng được tắm táp sạch sẽ thoải mái, chốc nữa ăn cơm rồi ngủ một giấc đến sáng mai, đây là phố đèn đỏ của khu vực vùng ven, khả năng cao sẽ có người nhận lo liệu giấy tờ chính quy, miễn chịu bỏ tiền thì chắc chắn mình và Hải Tam Nhi đều sẽ kiếm được giấy tờ, có giấy tờ xong các chuyện khác cứ từ tốn sắp xếp dần.
Lên kế hoạch rõ ràng cái là đúng lúc Lục Huề cũng tắm xong luôn, đi ra ngoài phòng, đồ ăn trên bàn nguyên si không hề hao hụt, Hải Tam Nhi đang đứng trước cửa sổ ngửa đầu trông ra bầu trời đêm phía ngoài, gió đêm đã thổi tóc cậu gần khô, sợi tóc mềm mại đung đưa giữa không trung.
"Ngắm nghía gì đó? Bảo cậu cứ ăn trước đi mà?"
Vốn dĩ biểu cảm Hải Tam Nhi đang loáng thoáng đau thương, lúc nghe thấy giọng Lục Huề thì cậu lập tức nở nụ cười, cậu chạy ra cạnh Lục Huề, "Em muốn chờ anh ăn chung."
Đồ gọi ngoài ngon hơn món Lục Huề nấu nhiều, nhưng chắc do Hải Tam Nhi mới biến thành loài người, chưa thích nghi hẳn, đồng thời cũng mệt quá nên không có khẩu vị mấy, cậu ăn có mỗi tí.
Lục Huề cũng không ép cậu, ăn tạm cho qua rồi cả hai đánh răng lên giường nằm.
Cả hai đều đã mệt nhọc lắm rồi, nhưng cứ khó ngủ thế nào, Hải Tam Nhi trằn trọc trở mình cạnh Lục Huề, hiếm khi được một hôm Lục Huề không mắng cậu.
"Có phải vừa mới biến thành người nên chưa làm quen được không?"
Kiểu kiểu vậy, Hải Tam Nhi thở dài một hơi, hóa ra biến thành người xong mình không hề hào hứng phấn khởi như trong tưởng tượng, nổi bật hơn cả chỉ là sự mờ mịt, cậu ôm lấy cánh tay Lục Huề, dịch người lại gần theo phản xạ, khẽ khàng nói: "Em không biết về sau phải làm gì nữa."
Kể cả Lục Huề chuyển sang môi trường sống mới thì cũng cần thời gian thích ứng chứ nói gì Hải Tam Nhi, hắn rút cánh tay ra để đan ngón tay vào với Hải Tam Nhi, hắn phải vạch ra kế hoạch tương lai cùng Hải Tam Nhi, liệt kê cho Hải Tam Nhi một vài đầu việc cụ thể để Hải Tam Nhi mường tượng ra, cảm thấy đủ an toàn.
"Tôi có bảo đó, mình phải tìm mối làm giấy tờ, có tiền mới trót lọt được, may là mình vẫn còn xu vàng Trân Châu tìm thấy, tiền mang sang đây cũng thành đống giấy vụn thôi, cộng thêm việc chiến tranh khiến tiền tệ mất giá, không đáng một xu luôn ấy, nhưng vàng thì khác, xu vàng có giá cả thống nhất."
Hải Tam Nhi cực kì hay tò mò, cậu gác cằm lên đầu vai Lục Huề, "Giấy tờ là gì ạ?"
"Giấy tờ nghĩa là... trên ấy có tên, có tuổi, có ngày tháng năm sinh, có địa chỉ thường trú, là thứ để chứng minh danh tính cho cậu."
Hải Tam Nhi ngước mắt, mình có tên rồi, thế còn tuổi là sao?
"Tuổi thì là gì ạ?"
"Nghĩa là cậu lớn bằng nào, sống bao nhiêu năm rồi ấy." Nói đến đây Lục Huề khựng lại giây lát, mình còn chưa biết Hải Tam Nhi bao tuổi đây này, bản thân ẻm có nhớ không nhỉ?
Ngay giây tiếp theo Hải Tam Nhi hỏi luôn, "Thế em lớn bằng nào ạ?"
Y như rằng.
Lục Huề cười bất lực, "Cậu vừa chào đời, giống kiểu Trân Châu ý, sẽ tính là 1 tuổi, cứ một năm sẽ bằng một tuổi, hôm nay là ngày đầu tiên cậu biến thành người."
Hải Tam Nhi đã hiểu ví dụ của Lục Huề, "Thế là em cũng 1 tuổi đúng không?"
"Không phải, cậu 18 tuổi."
Hải Tam Nhi chớp mắt mấy cái ngờ vực, "Tại sao cơ?" Rõ ràng theo cách nói của Lục Huề thì mình phải 1 tuổi chứ.
"Tại vì cậu mà 1 tuổi là không được duyệt đâu."
"Ớ?" Hải Tam Nhi nghiêng đầu, mặt mũi lơ tơ mơ.
Tạm thời chưa thể giải thích rõ với Hải Tam Nhi, Lục Huề cười ha hả nói: "Tôi bảo cậu 18 tuổi thì cậu 18 tuổi, 18 tuổi vừa vặn mà, là người lớn rồi đấy."
"Thế được, em muốn làm người lớn!"
Nói đến đây tâm trạng Hải Tam Nhi đã tươi sáng lên hẳn, đúng là làm người rách việc thật, sống chính là giãy giụa giữa những gian nan, song Lục Huề muốn cố gắng hết sức để đem lại cho Hải Tam Nhi trải nghiệm tốt nhất có thể, để Hải Tam Nhi không phải hối hận vì lựa chọn của mình hôm nay.
"Lục Huề, em muốn hôn anh."
Lục Huề quay sang chạm phải ánh mắt đáng thương thiết tha của Hải Tam Nhi, hắn vừa cạn lời vừa buồn cười, thở dài một hơi rồi nói: "Làm người ấy à, quan trọng nhất là phải kín đáo, mấy cái việc này không cần báo cáo trước đâu."
Không cần hả? Hải Tam Nhi sợ chưa hỏi đã hôn Lục Huề sẽ xắn tay áo tẩn mình mất, cậu chần chờ kề sát gương mặt Lục Huề rồi hôn lên môi Lục Huề một cái cực nhanh, cú chạm thần tốc đến nỗi bản thân cậu cũng chưa nhấm nháp thấy gì, ấy thế mà Lục Huề không hề đánh cậu.
Hải Tam Nhi mạnh dạn xáp vào tiếp, lần này cậu không vội vàng rút lui, cánh môi áp vào nhau chầm chậm mân mê, đầu lưỡi thò vào qua kẽ hở giữa môi Lục Huề, Lục Huề không chỉ không cự nự mà còn lùi về sau chút ít dành thêm chỗ cho mình, càng lúc Hải Tam Nhi càng bạo, cả cái thân cậu đè lên người Lục Huề vừa gặm vừa cắn, hôn hết hơi mới nằm nhoài ở vai Lục Huề thở dốc.
Cậu nghe thấy tiếng tim Lục Huề đập, hoặc cũng có thể là nhịp tim của chính mình, rồi cả tiếng kêu của người nữ xa lạ, rất là ai oán và rất là... hưởng thụ.
Hải Tam Nhi chống người dậy, nhìn xuống Lục Huề, "Tiếng gì thế nhỉ?"
Cảm giác gường gượng xẹt qua gương mặt Lục Huề, ngay sau đó hắn bật cười, đây là nhà nghỉ, lại còn là nhà nghỉ của phố đèn đỏ, còn có thể là tiếng gì được nữa.
Nếu Hải Tam Nhi đã là người lớn thì Lục Huề cũng không định giấu giếm cậu, "Thực ra... ngoài là chỗ ở tạm thời thì nhà nghỉ cũng là địa điểm loài người thường chọn để giao phối nhất nữa."
Hóa ra là thế, làm người lắm phép tắc ghê, mình là người rồi, vào nhà nghỉ với Lục Huề, vậy chắc chắn cũng phải giao phối thôi.
"Lục Huề, mình giao phối đi."
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Tiếc là mị khum biết vẽ, có cái cảnh này chỉ đành chờ đoạn sau viết vậy, đại loại là Lục Huề đang ngái ngủ chưa tỉnh hẳn, đã cọc thì chớ lại còn phải chải đầu cho Hải Tam Nhi, hắn ngậm lược chải, càng chải càng bực, Hải Tam Nhi được chải tóc mà cứ như bị sét bổ phải, tóc tai lòa xòa che hết cả mặt, nhưng ẻm yếu thế mong manh, không dám lên tiếng, ẻm sợ Lục Huề nổi cơn.
Mong được mọi người ủng hộ
————Chương 33
Cá voi con chọn một khu vực biển không có người, Hải Tam Nhi bơi dẫn theo Lục Huề vào bờ, Lục Huề phóng mắt ra biển khơi mênh mông vô tận, nghĩ đến lời Hải Tam Nhi nói, hễ Trân Châu trông thấy chòm Nhân Ngư nghĩa là một năm đã trôi qua, hàng năm vào thời điểm này họ sẽ có thể gặp Trân Châu trên hòn đảo nhỏ.
"Chòm Nhân Ngư gì đó vừa nãy cậu bảo có phải thật không?" Lần đầu tiên Lục Huề mới nghe thấy cái tên "chòm Nhân Ngư", động vật không sử dụng lịch, không có đồng hồ, hắn lo Trân Châu không biết giờ giấc ngày tháng, hắn lo Hải Tam Nhi lừa mình thế thôi.
Hải Tam Nhi nhìn vào mắt Lục Huề đầy chân thành, "Tuy nhân ngư không biết thời gian chính xác bằng con người được, nhưng nhân ngư nhạy cảm với sự luân chuyển bốn mùa hơn loài người nhiều, với cả em sẽ không lừa anh đâu."
Cũng đúng, Hải Tam Nhi không biết nói dối, trái tim thấp thỏm của Lục Huề tạm thời yên tâm phần nào, hắn cởi đồ ra vắt cho khô nước, liếc sang Hải Tam Nhi đang trần như nhộng, mình ngắm mãi quen rồi thì cũng chả sao, nhưng giờ họ đã tới một đất nước, một thành phố hoàn toàn mới, cái bộ cởi truồng đi tắm của Hải Tam Nhi thế này, có mà cả hai chưa kiếm được chỗ nghỉ chân thì Hải Tam Nhi đã bị cảnh sát tưởng là du côn bắt bớ trước rồi.
Lục Huề quay đầu quan sát thành phố phía sau lưng, đoạn xa xa có mấy căn nhà, hắn bảo Hải Tam Nhi chờ một lát, đi sang chào hỏi một gia đình, bịa đại một lí do bảo là trong lúc đi bơi bị ai trộm mất quần áo, muốn mua nhờ của họ một bộ mặc tạm, gia đình này rất tử tế, tặng cho Lục Huề một bộ quần áo gần như mới coóng.
Lục Huề cầm quần áo quay lại cho Hải Tam Nhi, "Mặc vào đi, xong mình đi tìm cái nhà nghỉ đã."
Quần áo tương đối vừa vặn, Hải Tam Nhi mặc vào xong chạy lên bắt kịp bước chân Lục Huề, "Nhà nghỉ là gì ạ?"
"Là chỗ để ở ấy."
"Chẳng phải trước đó mình ở trong nhà ạ? Sao giờ phải đi ở nhà nghỉ?" Hải Tam Nhi không hiểu lắm.
Lục Huề nhét chỗ xu vàng vào túi, chỗ đất khách quê người lạ lẫm, cứ đem túi tiền theo người thế này đúng là hơi nguy hiểm, mình phải nghĩ cách cất đi mới được.
"Bây giờ mình không có nhà nữa, nhà nghỉ chính là nhà cho mình thuê ở tạm thời."
Hải Tam Nhi thảng thốt, "Mình không có nhà nữa ư? Sao lại thế này ạ?"
"Cậu tưởng là đến chỗ mới xong sẽ có một căn nhà y xì đúc ngày xưa chờ mình dọn vào ở miễn phí hả?"
Chẳng lẽ không phải thế thật?
Hải Tam Nhi ngoẹo đầu, tiếp tục đặt câu hỏi: "Miễn phí là gì ạ?"
"Miễn phí nghĩa là không tốn tiền, cho không."
Hải Tam Nhi hít một hơi xuýt xoa, "Vậy ý anh là, giờ căn nhà mình muốn ở thì không miễn phí nữa, phải tốn tiền á?"
So với việc vắt óc nghĩ cách giấu tiền thì chẳng thà tiêu sạch đi cho xong, tiêu hết mới là cách an toàn nhất, phải tận dụng số tiền này để giải quyết vấn đề giấy tờ cho mình và Hải Tam Nhi nhanh nhất có thể, chỉ khi trở thành công dân hợp pháp thì mới tìm việc làm ăn đàng hoàng được.
Lục Huề vỗ vỗ vai Hải Tam Nhi trấn an, "Biết suy luận rồi đấy, giỏi lắm, có tiến bộ."
Hai người mua thêm quần áo thay đổi và đồ dùng hàng ngày ở một cửa tiệm nhỏ ven đường, do chưa có giấy tờ nên Lục Huề chỉ có thể dẫn Hải Tam Nhi vào nhà nghỉ bình dân trong khu phố đèn đỏ, dưới ánh đèn đỏ chói, toàn bộ căn nhà nghỉ ngập ngụa trong mùi vị bê tha mờ ám, người ta ăn mặc hở hang, đứng trong ngõ nhìn đăm đăm vào cả hai bằng ánh mắt mời gọi sâu xa.
Hải Tam Nhi là kiểu người khác vẫy tay thôi cậu sẽ lập tức đi theo với cái đầu đầy dấu chấm hỏi, phải có Lục Huề kéo giật cậu lại, Hải Tam Nhi chỉ vào một thành phần đứng đường trong góc tối bảo: "Cậu ta gọi em."
"Cậu quen người ta không? Chưa gì đã tót theo, mặc kệ đi." Lục Huề dắt Hải Tam Nhi đi tiếp về phía trước, chờ đến lúc xung quanh không còn ai mới thấp giọng nói, "Chẳng lẽ cậu quên những gì tôi nói với cậu rồi à? Không phải loài người nào cũng tốt đâu."
Hải Tam Nhi nghĩ đến Lục Huy.
"Không được thiếu cảnh giác tin tưởng bất cứ ai, nghe rõ chưa?"
Hải Tam Nhi gật đầu rất trịnh trọng, quả nhiên làm người khó ghê, dẫu sao ngày xưa ở dưới biển các bạn nói cái gì thì mình tin cái đó thôi, mình cũng sẽ không lừa tôm dối cá.
Thấy Hải Tam Nhi gật đầu như gà mổ thóc, Lục Huề dạy cậu tiếp, "Cậu xem như một nửa loài người đạt chuẩn rồi đấy."
"Sao lại một nửa ạ?" Lâu nay Hải Tam Nhi cứ tưởng mình là loài người hoàn chỉnh rồi cơ, không ngờ tới giờ mới được có một nửa.
"Cậu biết dùng bát đũa dao dĩa, biết mặc quần áo, ăn mặc ở đi lại, cậu nắm được một nửa rồi nên cậu là một nửa, vẫn còn đầy thứ phải học kia kìa."
Quả nhiên làm người khó lắm phải đâu chuyện đùa.
Đi đến nhà nghỉ, Lục Huề đặt phòng với bà cụ ở lễ tân, hiện giờ hai người vừa mệt vừa đói, nhiệm vụ hàng đầu là ăn no xong ngủ một bữa thật ngon, mấy ngày nay Lục Huề còn nằm chợp mắt trên lưng cá voi được chứ Hải Tam Nhi chưa hề nghỉ ngơi một tí nào.
"Tam Nhi, cậu đi tắm trước đi, tôi chờ lấy đồ ăn giao đến."
Chờ Hải Tam Nhi vào phòng tắm, theo thói quen nghề nghiệp Lục Huề kiểm tra khóa cửa trước, sau đó khoanh tay lượn một vòng trong phòng để xác nhận là không có camera, làm người đâu có dễ vậy, thói đời hiểm ác, nguy cơ rình rập, nhưng tạm thời Lục Huề chưa muốn nói cho Hải Tam Nhi các thứ thực tế thừa thãi quá.
Hải Tam Nhi tắm xong là đồ ăn cũng tới nơi, Lục Huề khóa trái cửa phòng dặn Hải Tam Nhi cứ ăn trước, dặn đi dặn lại cậu là không được mở cửa tùy tiện, rồi mới cầm các thứ đánh răng rửa mặt với quần áo thay đi vào nhà tắm.
Quần áo trên người cứ khô rồi lại ướt ướt xong lại khô, ngoài cát bùn ra còn lẫn cả mùi tanh của nước không tài nào xua tan, Lục Huề cảm giác mình kiểu bị ướp sắp ngấm đẫm nước biển luôn rồi, cuối cùng cũng được tắm táp sạch sẽ thoải mái, chốc nữa ăn cơm rồi ngủ một giấc đến sáng mai, đây là phố đèn đỏ của khu vực vùng ven, khả năng cao sẽ có người nhận lo liệu giấy tờ chính quy, miễn chịu bỏ tiền thì chắc chắn mình và Hải Tam Nhi đều sẽ kiếm được giấy tờ, có giấy tờ xong các chuyện khác cứ từ tốn sắp xếp dần.
Lên kế hoạch rõ ràng cái là đúng lúc Lục Huề cũng tắm xong luôn, đi ra ngoài phòng, đồ ăn trên bàn nguyên si không hề hao hụt, Hải Tam Nhi đang đứng trước cửa sổ ngửa đầu trông ra bầu trời đêm phía ngoài, gió đêm đã thổi tóc cậu gần khô, sợi tóc mềm mại đung đưa giữa không trung.
"Ngắm nghía gì đó? Bảo cậu cứ ăn trước đi mà?"
Vốn dĩ biểu cảm Hải Tam Nhi đang loáng thoáng đau thương, lúc nghe thấy giọng Lục Huề thì cậu lập tức nở nụ cười, cậu chạy ra cạnh Lục Huề, "Em muốn chờ anh ăn chung."
Đồ gọi ngoài ngon hơn món Lục Huề nấu nhiều, nhưng chắc do Hải Tam Nhi mới biến thành loài người, chưa thích nghi hẳn, đồng thời cũng mệt quá nên không có khẩu vị mấy, cậu ăn có mỗi tí.
Lục Huề cũng không ép cậu, ăn tạm cho qua rồi cả hai đánh răng lên giường nằm.
Cả hai đều đã mệt nhọc lắm rồi, nhưng cứ khó ngủ thế nào, Hải Tam Nhi trằn trọc trở mình cạnh Lục Huề, hiếm khi được một hôm Lục Huề không mắng cậu.
"Có phải vừa mới biến thành người nên chưa làm quen được không?"
Kiểu kiểu vậy, Hải Tam Nhi thở dài một hơi, hóa ra biến thành người xong mình không hề hào hứng phấn khởi như trong tưởng tượng, nổi bật hơn cả chỉ là sự mờ mịt, cậu ôm lấy cánh tay Lục Huề, dịch người lại gần theo phản xạ, khẽ khàng nói: "Em không biết về sau phải làm gì nữa."
Kể cả Lục Huề chuyển sang môi trường sống mới thì cũng cần thời gian thích ứng chứ nói gì Hải Tam Nhi, hắn rút cánh tay ra để đan ngón tay vào với Hải Tam Nhi, hắn phải vạch ra kế hoạch tương lai cùng Hải Tam Nhi, liệt kê cho Hải Tam Nhi một vài đầu việc cụ thể để Hải Tam Nhi mường tượng ra, cảm thấy đủ an toàn.
"Tôi có bảo đó, mình phải tìm mối làm giấy tờ, có tiền mới trót lọt được, may là mình vẫn còn xu vàng Trân Châu tìm thấy, tiền mang sang đây cũng thành đống giấy vụn thôi, cộng thêm việc chiến tranh khiến tiền tệ mất giá, không đáng một xu luôn ấy, nhưng vàng thì khác, xu vàng có giá cả thống nhất."
Hải Tam Nhi cực kì hay tò mò, cậu gác cằm lên đầu vai Lục Huề, "Giấy tờ là gì ạ?"
"Giấy tờ nghĩa là... trên ấy có tên, có tuổi, có ngày tháng năm sinh, có địa chỉ thường trú, là thứ để chứng minh danh tính cho cậu."
Hải Tam Nhi ngước mắt, mình có tên rồi, thế còn tuổi là sao?
"Tuổi thì là gì ạ?"
"Nghĩa là cậu lớn bằng nào, sống bao nhiêu năm rồi ấy." Nói đến đây Lục Huề khựng lại giây lát, mình còn chưa biết Hải Tam Nhi bao tuổi đây này, bản thân ẻm có nhớ không nhỉ?
Ngay giây tiếp theo Hải Tam Nhi hỏi luôn, "Thế em lớn bằng nào ạ?"
Y như rằng.
Lục Huề cười bất lực, "Cậu vừa chào đời, giống kiểu Trân Châu ý, sẽ tính là 1 tuổi, cứ một năm sẽ bằng một tuổi, hôm nay là ngày đầu tiên cậu biến thành người."
Hải Tam Nhi đã hiểu ví dụ của Lục Huề, "Thế là em cũng 1 tuổi đúng không?"
"Không phải, cậu 18 tuổi."
Hải Tam Nhi chớp mắt mấy cái ngờ vực, "Tại sao cơ?" Rõ ràng theo cách nói của Lục Huề thì mình phải 1 tuổi chứ.
"Tại vì cậu mà 1 tuổi là không được duyệt đâu."
"Ớ?" Hải Tam Nhi nghiêng đầu, mặt mũi lơ tơ mơ.
Tạm thời chưa thể giải thích rõ với Hải Tam Nhi, Lục Huề cười ha hả nói: "Tôi bảo cậu 18 tuổi thì cậu 18 tuổi, 18 tuổi vừa vặn mà, là người lớn rồi đấy."
"Thế được, em muốn làm người lớn!"
Nói đến đây tâm trạng Hải Tam Nhi đã tươi sáng lên hẳn, đúng là làm người rách việc thật, sống chính là giãy giụa giữa những gian nan, song Lục Huề muốn cố gắng hết sức để đem lại cho Hải Tam Nhi trải nghiệm tốt nhất có thể, để Hải Tam Nhi không phải hối hận vì lựa chọn của mình hôm nay.
"Lục Huề, em muốn hôn anh."
Lục Huề quay sang chạm phải ánh mắt đáng thương thiết tha của Hải Tam Nhi, hắn vừa cạn lời vừa buồn cười, thở dài một hơi rồi nói: "Làm người ấy à, quan trọng nhất là phải kín đáo, mấy cái việc này không cần báo cáo trước đâu."
Không cần hả? Hải Tam Nhi sợ chưa hỏi đã hôn Lục Huề sẽ xắn tay áo tẩn mình mất, cậu chần chờ kề sát gương mặt Lục Huề rồi hôn lên môi Lục Huề một cái cực nhanh, cú chạm thần tốc đến nỗi bản thân cậu cũng chưa nhấm nháp thấy gì, ấy thế mà Lục Huề không hề đánh cậu.
Hải Tam Nhi mạnh dạn xáp vào tiếp, lần này cậu không vội vàng rút lui, cánh môi áp vào nhau chầm chậm mân mê, đầu lưỡi thò vào qua kẽ hở giữa môi Lục Huề, Lục Huề không chỉ không cự nự mà còn lùi về sau chút ít dành thêm chỗ cho mình, càng lúc Hải Tam Nhi càng bạo, cả cái thân cậu đè lên người Lục Huề vừa gặm vừa cắn, hôn hết hơi mới nằm nhoài ở vai Lục Huề thở dốc.
Cậu nghe thấy tiếng tim Lục Huề đập, hoặc cũng có thể là nhịp tim của chính mình, rồi cả tiếng kêu của người nữ xa lạ, rất là ai oán và rất là... hưởng thụ.
Hải Tam Nhi chống người dậy, nhìn xuống Lục Huề, "Tiếng gì thế nhỉ?"
Cảm giác gường gượng xẹt qua gương mặt Lục Huề, ngay sau đó hắn bật cười, đây là nhà nghỉ, lại còn là nhà nghỉ của phố đèn đỏ, còn có thể là tiếng gì được nữa.
Nếu Hải Tam Nhi đã là người lớn thì Lục Huề cũng không định giấu giếm cậu, "Thực ra... ngoài là chỗ ở tạm thời thì nhà nghỉ cũng là địa điểm loài người thường chọn để giao phối nhất nữa."
Hóa ra là thế, làm người lắm phép tắc ghê, mình là người rồi, vào nhà nghỉ với Lục Huề, vậy chắc chắn cũng phải giao phối thôi.
"Lục Huề, mình giao phối đi."
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Tiếc là mị khum biết vẽ, có cái cảnh này chỉ đành chờ đoạn sau viết vậy, đại loại là Lục Huề đang ngái ngủ chưa tỉnh hẳn, đã cọc thì chớ lại còn phải chải đầu cho Hải Tam Nhi, hắn ngậm lược chải, càng chải càng bực, Hải Tam Nhi được chải tóc mà cứ như bị sét bổ phải, tóc tai lòa xòa che hết cả mặt, nhưng ẻm yếu thế mong manh, không dám lên tiếng, ẻm sợ Lục Huề nổi cơn.
Mong được mọi người ủng hộ