Cậy Thế Bắt Nạt Anh
Chương 25
Cảnh sát dẫn đầu chỉ chỉ mấy đồng nghiệp đi theo Tiền Hữu lên lầu, sau đó nói với Diệp Xán: “Cậu Diệp, không cần biết có lục soát được cái gì hay không, thực tập sinh này sẽ phải đi theo chúng tôi về điều tra, mời cậu cũng đi theo, chúng tôi chỉ làm theo quy củ thôi, cậu xem…”
Cậu chủ nhỏ này đứng ở đây giằng co với họ rất lâu, không biết tại sao mọi chuyện lại liên lụy đến cả Diệp thị, nước sau lưng quá sâu, cảnh sá cũng không dám dùng bạo lực.
Đông Linh là đô thị lâu đời sầm uất, vị trí địa lý được trời cao ưu ái, quyền lực to nhất là ở trung tâm thành phố, tự do cực độ nhưng cũng phong bế bên ngoài cực độ. Trong thành phố này, nếu nói một gia tộc nào đó một tay che trời cũng không phải nói phét.
Mặc dù Diệp thị chỉ có giới kinh doanh nhưng người đang nắm quyền lại có một nửa huyết thống của nhà họ Lâm…
Diệp Xán ngẩng đầu về phía đoàn người, trợ lý Chu vừa đi ra khỏi thang máy, nhìn về phía Diệp Xán, khẽ gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.”
Vượt ngoài suy đoán của cảnh sát, lần này Diệp Xán đồng ý rất nhanh, ông sững sờ, chỉ sợ cậu chủ nhỏ này đổi ý, không dám nhiều lời mà nhanh chóng đưa Diệp Xán ra ngoài: “Cậu Diệp, mời.”
“Mời ông.” – Diệp Xán đáp lại, mắt điếc tai ngơ với những lời x xào bàn tán xung quanh, đi ngang hàng với cảnh sát.
Cậu đã không còn quan tâm đến kết quả trên lầu nữa, cậu biết cản sát sẽ tìm thấy thứ mà cậu muốn.
“…Cái USB kia không chỉ có bí mật của Hồng Diệp mà còn có một ít tài liệu của hai công ty nhỏ của Diệp Quảng Thừa, ừm, tài liệu không đẹp lắm.” – Luật sư của Diệp Xán cẩn thận nói cho cậu biết tình huống bên ngoài: “Chuyện bây giờ lớn rồi, lúc tôi đến đây, chuyện này đã đến tai cơ quan thuế vụ, nói chung, vấn đề của cậu không lớn, chỉ cần nói rõ mấy chi tiết nhỏ nữa thôi, chờ tối nay hoặc ngày mai Diệp tổng về…”
“Còn chi tiết nhỏ gì nữa?” – Diệp Xán không hề nhiệt tình ngồi đối diện luật sư, cảnh sát đang tạm giữ điện thoại của cậu, trong căn phòng chuyên đón tiếp luật sư này chẳng có gì ngoài một bộ bàn ghế. Cậu gọi luật sư đến không phải để hỏi tiến triển sự việc mà chỉ muốn tìm người giết thời gian thôi:
“Mấy năm nay tôi không ở trong nước, bây giờ công an trong Đông Linh… Người đứng đầu họ Lâm phải không?”
Luật sư trầm mặc chốc lát, khẳng định nói: “Phải, Lâm cục trưởng vẫn đang giữ chức.”
“Thế thì được rồi. Bảo sao hôm nay cảnh sát ân cần thế… Diệp Tự Minh cũng coi như người nhà họ Lâm, hắn xảy ra chuyện thì nhà họ Lâm đương nhiên phải quản. Nói cho cùng, tính toán như nào vẫn phải để Diệp Tự Minh về quyết định.”
“Cậu nói đúng.” – Luật sư gật đầu, ông nghiêng người về trước, hạ giọng: “Cho nên, cậu nói cho tôi biết, việc này… Diệp tổng có biết không?”
“Biết.”
Luật sư thở phào nhẹ nhõm: “Há, thế thì tốt. Vừa nãy tôi có nghe nói thực tập sinh kia một mực nói cậu và cậu ta là đồng phạm, muốn kiện tụng theo quy trình, nếu thế thật thì cả tôi và cậu đều vất vả đấy… Nếu Diệp tổng biết thì chỉ cần cậu ấy trở về, cậu có thể ra ngoài ngay lập tức.”
“Hoặc là vào tù ngay lập tức.” – Diệp Xán cười cười: “Đợi lát nữa ông về, cứ chuẩn bị biện hộ đi là vừa.”
Luật sư cả kinh, bật thốt lên: “Sao lại thế? Không phải cậu nói Diệp tổng biết rồi à?”
“Nếu tôi là anh ra, tôi sẽ phản bội tôi luôn. Nhân cơ hội tốt thế này giải quyết hết phiền phức một lần cho xong.”
Lúc Diệp Xán nói lời này, trên mặt có vẻ chẳng có chuyện gì to tát cả, luật sư ngồi đối diện cậu lại đổi sắc mặt, cậu phải an ủi ngược lại ông:
“Không cần lo, tôi chỉ nói là nếu… Khả năng này tương đối thấp, dù sao tôi cũng nắm được nhược điểm của anh ta trong tay, nếu anh ta muốn phản bội tôi cũng phải tính cho kỹ.”
“Cậu không thấy đây đúng là động cơ có thể khiến cậu ấy phản bội à?” – Luật sư không nhịn được, lo lắng đề nghị: “Bây giờ còn phương án đánh phủ đầu, trước khi về nước cậu đã hỏi tôi về án chiếm đoạt tài sản thừa kế…”
Diệp Xán không chút suy nghĩ: “Không được.”
Luật sư này là luật sư giỏi nhất nhì trong thành phố, trước khi Diệp Xán về nước đã từng hợp tác vài lần, luật sư nhớ rất rõ, ban đầu Diệp Xán tới tìm ông là để hỏi về tranh cãi tài sản thừa kế. Mặc dù Diệp Xán đều mở đầu bằng câu “Tôi có một người bạn” nhưng cả hai đều hiểu trong lòng rằng họ đang bàn về chuyện của ai.
“Ông cứ coi như chưa từng nghe đến mấy chuyện đấy đi.” – Diệp Xán không nghĩ ngợi nhiều: “Không cần nhắc đến nó.”
Diệp Xán thấy mình điên thật rồi. Cậu dùng hết tiền bạc, không màng an nguy của bản thân chỉ để giúp Diệp Tự Minh giải quyết triệt để một nhân tố nguy hiểm mà chắc chắn hắn có thể tự giải quyết, mà từ khi bắt đầu lên kế hoạch cậu đã nghĩ rất kỹ càng đến tình huống sống còn, rất có thể Diệp Tự Minh sẽ nhân cơ hội phản bội mình, sẽ đẩy cậu xuống.
Nhưng mà, dù thế cậu vẫn làm, không chỉ làm xong, bây giờ đáng lẽ phải chuẩn bị cho mình đường lui thì cậu còn lo lắng đòn phản kích của mình sẽ ảnh hưởng đến Diệp Tự Minh, chủ động tháo xuống vũ khí mạnh nhất của mình.
Nếu như ngày mai Diệp Tự Minh trở về Đông Linh, hắn thật sự quyết tâm ném cả cậu lẫn cha con Diệp Tự Vinh vào tù, cậu sẽ thất bại toàn tập.
Diệp Tự Minh có nắm lấy cơ hội này không? Diệp Xán bình tĩnh ngoài suy đoán, thậm chí cậu còn có một loại mong chờ quỷ dị. Cậu nhớ lúc mình ngồi trên máy bay về nước vẫn ngập tràn hận ý, suy tính xem nên làm thế nào để trả thù Diệp Tự Minh gấp mười lần. Nhưng đến khi sống cùng Diệp Tự Minh một lần nữa, tất cả đều rối loạn hết lên, hành động trả thù của cậu cứ kéo dài rồi lại kéo dài, ngược lại, cậu càng lún sâu vào thứ tình cảm trái ngược với hận thù…
Nếu thật sự phải dùng mấy năm thanh xuân để đổi lấy cơ hội thanh tỉnh, Diệp Xán nghĩ thầm, cũng đáng lắm.
Luật sư rõ ràng lo lắng hơn lúc mới vào đây nhiều, ông đang tận lực nói những phương án biện hộ an toàn, Diệp Xán lại có vẻ như muốn mặc cho số phận, trả lời không tha thiết chút nào. Đúng lúc này, trong phòng gặp mặt vang lên tiếng gõ cửa.
“Chuyện gì thế? Vẫn chưa hết giờ mà.” – Luật sư nghi hoặc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, không chờ ông đứng lên, một cảnh sát đẩy cửa bước vào.
“Cậu Diệp, quấy rầy rồi.” – Cảnh sát khách sáo nói: “Thủ tục đã làm xong, Diệp tổng đang chờ ở ngoài đón cậu.”
Diệp Xán chợt đứng lên: “Anh nói… Ai đến đón tôi?”
” Diệp tổng, Diệp Tự Minh.”
“Mấy giờ rồi?” – Diệp Xán không thể tin nổi, hỏi. Cậu không có thói quen đeo đồng hồ, điện thoại đã bị thu giữ, không biết bây giờ là mấy giờ. Luật sư vừa mới xem đồng hồ, vội vàng trả lời cậu: “Sáu giờ mười.”
“Sao lại thế được, sáu giờ đến tám giờ anh ta còn một cuộc họp cuối cùng…”
“Cậu Diệp, hay là chúng ta ra ngoài trước nhé?” – Cảnh sát nói, trên mặt có vẻ hơi lúng túng: “Diệp tổng… Không thoải mái lắm, bây giờ đang muốn gọi cấp trên của tôi ra nói chuyện đây… Cậu thấy đấy, hiểu lầm chút thôi, cậu cũng không nói Diệp tổng cho phép cậu vào phòng làm việc…”
Diệp Xán bị vội vã trả lại điện thoại và áo khoác, cậu ra ngoài, chỉ thấy không khí trong đại sảnh cứng đờ, có mấy người nam nữ đứng nghiêm, cậu liếc nhìn người đứng giữa mặc áo gió màu đen, trên mặt dường như phủ một tầng sương lạnh lẽo, Diệp Tự Minh.
Lâm Cẩn cũng ở đâu, đang khó dễ nói gì đó với Diệp Tự Minh. Lúc này Diệp Xán mới nhớ ra Lâm Cẩn đang làm việc trong Bộ Công an. Diệp Tự Minh cứ như không nghe thấy gì cả, đứng yên không lay động, trợ lý Chu đứng bên cạnh trả lời Lâm Cẩn, những người khác đều không dám thở mạnh.
Vừa nhìn thấy Diệp Xán, vẻ sắc lạnh giữa lông mày và trong mắt Diệp Tự Minh dịu đi rõ rệt, hắn duỗi tay về phía Diệp Xán, Diệp Xán chạy tới, như mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, ôm chặt cánh tay hắn.
“Đừng sợ, anh đến rồi.” – Diệp Tự Minh cúi đầu nhẹ giọng nói, bàn tay kia âu yếm sờ lên mái tóc khô mềm của cậu, cơn nóng giận trong lòng cũng được giải tỏa.
Ai sợ đâu. Diệp Xán thầm nói, nhưng chắc chắn cậu sẽ không để Diệp Tự Minh mất mặt trong hoàn cảnh này, cậu không lên tiếng phản bác mà chỉ kéo kéo góc áo của Diệp Tự Minh, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn về nhà.”
“Bây giờ về luôn.” – Diệp Tự Minh đồng ý, cảnh sát xung quanh và cả Lâm Cẩn đều thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cuối cùng cũng có thể coi như không còn phiền phức nữa.
Diệp tự Minh cởi áo gió khoác lên người Diệp Xán, ôm vai cậu cùng đi ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, Diệp Tự Minh nói cho tài xế một câu: “Về nhà ở trung tâm thành phố.” – rồi yên lặng không lên tiếng.
Bình thường hắn sẽ ngồi ghế lái phụ, hôm nay lại ngồi phía sau cùng Diệp Xán, một tay cứ cầm lấy cánh tay nhỏ của Diệp Xán như đang giữ một con mèo con không ngoan vừa đi lạc.
Diệp Xán có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nhưng có tài xế ở đây nên đành nhìn, mãi đến khi theo Diệp Tự Minh vào nhà cậu mới hoàn toàn bĩnh tĩnh lại, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa. Diệp Tự Minh ngồi xuống cạnh cậu, chất vấn: “Kế hoạch có biến, sao em không nói cho anh biết?”
“Tôi có thể giải quyết được mà, đã bảo trợ lý Chu không cần nói cho anh rồi… Bây giờ anh về, họp hành bên đấy phải làm sao bây giờ?”
“Có phó tổng rồi, anh không cần đi. Em gặp chuyện, anh hai còn tâm trạng nào đi họp nữa.” – Diệp Tự Minh kéo Diệp Xán từ ghế sofa nằm dựa vào lồng ngực mình, vỗ nhẹ lưng cậu: “Có sợ không?”
Theo lý thuyết, đây là trong nhà, không có người ngoài, không cần giả bộ để giữ mặt mũi cho Diệp Tự Minh nữa, nhưng Diệp Xán do dự một chút vẫn không nói gì, chỉ cố gắng chui vào ngực hắn.
Đúng là giống như nằm mơ, Diệp Tự Minh không chỉ không đẩy cậu xuống vách núi, ngược lại còn bỏ một cuộc họp quan trọng chỉ để đón cậu về… Diệp Xán yên tĩnh nằm trong vòng tay Diệp Tự Minh, nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy lên kịch liệt, cậu biết mình xong đời rồi, đã ngã triệt để rồi, không biết sau này nhìn Diệp Tự Minh kết hôn mình có phát rồ không nữa.
Diệp Tự Minh vốn còn giận, Diệp Xán chỉ miêu tả hời hợt kế hoạch cho hắn thôi, không nhắc đến cảnh sát. Nhưng bây giờ Diệp Xán lại ôm hắn không nói một lời, hắn chỉ nghĩ là em trai đang sợ hãi, giận đến mấy cũng không nỡ mắng cậu, trong mắt chỉ còn lại vẻ thương tiếc: “Đừng sợ, anh hai sẽ không tha cho bọn họ.”
Diệp Tự Minh hứa xong, hắn nhìn em trai đang núp trong ngực mình, cuối cùng không nhịn nữa, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Diệp Xán.
Cậu chủ nhỏ này đứng ở đây giằng co với họ rất lâu, không biết tại sao mọi chuyện lại liên lụy đến cả Diệp thị, nước sau lưng quá sâu, cảnh sá cũng không dám dùng bạo lực.
Đông Linh là đô thị lâu đời sầm uất, vị trí địa lý được trời cao ưu ái, quyền lực to nhất là ở trung tâm thành phố, tự do cực độ nhưng cũng phong bế bên ngoài cực độ. Trong thành phố này, nếu nói một gia tộc nào đó một tay che trời cũng không phải nói phét.
Mặc dù Diệp thị chỉ có giới kinh doanh nhưng người đang nắm quyền lại có một nửa huyết thống của nhà họ Lâm…
Diệp Xán ngẩng đầu về phía đoàn người, trợ lý Chu vừa đi ra khỏi thang máy, nhìn về phía Diệp Xán, khẽ gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.”
Vượt ngoài suy đoán của cảnh sát, lần này Diệp Xán đồng ý rất nhanh, ông sững sờ, chỉ sợ cậu chủ nhỏ này đổi ý, không dám nhiều lời mà nhanh chóng đưa Diệp Xán ra ngoài: “Cậu Diệp, mời.”
“Mời ông.” – Diệp Xán đáp lại, mắt điếc tai ngơ với những lời x xào bàn tán xung quanh, đi ngang hàng với cảnh sát.
Cậu đã không còn quan tâm đến kết quả trên lầu nữa, cậu biết cản sát sẽ tìm thấy thứ mà cậu muốn.
“…Cái USB kia không chỉ có bí mật của Hồng Diệp mà còn có một ít tài liệu của hai công ty nhỏ của Diệp Quảng Thừa, ừm, tài liệu không đẹp lắm.” – Luật sư của Diệp Xán cẩn thận nói cho cậu biết tình huống bên ngoài: “Chuyện bây giờ lớn rồi, lúc tôi đến đây, chuyện này đã đến tai cơ quan thuế vụ, nói chung, vấn đề của cậu không lớn, chỉ cần nói rõ mấy chi tiết nhỏ nữa thôi, chờ tối nay hoặc ngày mai Diệp tổng về…”
“Còn chi tiết nhỏ gì nữa?” – Diệp Xán không hề nhiệt tình ngồi đối diện luật sư, cảnh sát đang tạm giữ điện thoại của cậu, trong căn phòng chuyên đón tiếp luật sư này chẳng có gì ngoài một bộ bàn ghế. Cậu gọi luật sư đến không phải để hỏi tiến triển sự việc mà chỉ muốn tìm người giết thời gian thôi:
“Mấy năm nay tôi không ở trong nước, bây giờ công an trong Đông Linh… Người đứng đầu họ Lâm phải không?”
Luật sư trầm mặc chốc lát, khẳng định nói: “Phải, Lâm cục trưởng vẫn đang giữ chức.”
“Thế thì được rồi. Bảo sao hôm nay cảnh sát ân cần thế… Diệp Tự Minh cũng coi như người nhà họ Lâm, hắn xảy ra chuyện thì nhà họ Lâm đương nhiên phải quản. Nói cho cùng, tính toán như nào vẫn phải để Diệp Tự Minh về quyết định.”
“Cậu nói đúng.” – Luật sư gật đầu, ông nghiêng người về trước, hạ giọng: “Cho nên, cậu nói cho tôi biết, việc này… Diệp tổng có biết không?”
“Biết.”
Luật sư thở phào nhẹ nhõm: “Há, thế thì tốt. Vừa nãy tôi có nghe nói thực tập sinh kia một mực nói cậu và cậu ta là đồng phạm, muốn kiện tụng theo quy trình, nếu thế thật thì cả tôi và cậu đều vất vả đấy… Nếu Diệp tổng biết thì chỉ cần cậu ấy trở về, cậu có thể ra ngoài ngay lập tức.”
“Hoặc là vào tù ngay lập tức.” – Diệp Xán cười cười: “Đợi lát nữa ông về, cứ chuẩn bị biện hộ đi là vừa.”
Luật sư cả kinh, bật thốt lên: “Sao lại thế? Không phải cậu nói Diệp tổng biết rồi à?”
“Nếu tôi là anh ra, tôi sẽ phản bội tôi luôn. Nhân cơ hội tốt thế này giải quyết hết phiền phức một lần cho xong.”
Lúc Diệp Xán nói lời này, trên mặt có vẻ chẳng có chuyện gì to tát cả, luật sư ngồi đối diện cậu lại đổi sắc mặt, cậu phải an ủi ngược lại ông:
“Không cần lo, tôi chỉ nói là nếu… Khả năng này tương đối thấp, dù sao tôi cũng nắm được nhược điểm của anh ta trong tay, nếu anh ta muốn phản bội tôi cũng phải tính cho kỹ.”
“Cậu không thấy đây đúng là động cơ có thể khiến cậu ấy phản bội à?” – Luật sư không nhịn được, lo lắng đề nghị: “Bây giờ còn phương án đánh phủ đầu, trước khi về nước cậu đã hỏi tôi về án chiếm đoạt tài sản thừa kế…”
Diệp Xán không chút suy nghĩ: “Không được.”
Luật sư này là luật sư giỏi nhất nhì trong thành phố, trước khi Diệp Xán về nước đã từng hợp tác vài lần, luật sư nhớ rất rõ, ban đầu Diệp Xán tới tìm ông là để hỏi về tranh cãi tài sản thừa kế. Mặc dù Diệp Xán đều mở đầu bằng câu “Tôi có một người bạn” nhưng cả hai đều hiểu trong lòng rằng họ đang bàn về chuyện của ai.
“Ông cứ coi như chưa từng nghe đến mấy chuyện đấy đi.” – Diệp Xán không nghĩ ngợi nhiều: “Không cần nhắc đến nó.”
Diệp Xán thấy mình điên thật rồi. Cậu dùng hết tiền bạc, không màng an nguy của bản thân chỉ để giúp Diệp Tự Minh giải quyết triệt để một nhân tố nguy hiểm mà chắc chắn hắn có thể tự giải quyết, mà từ khi bắt đầu lên kế hoạch cậu đã nghĩ rất kỹ càng đến tình huống sống còn, rất có thể Diệp Tự Minh sẽ nhân cơ hội phản bội mình, sẽ đẩy cậu xuống.
Nhưng mà, dù thế cậu vẫn làm, không chỉ làm xong, bây giờ đáng lẽ phải chuẩn bị cho mình đường lui thì cậu còn lo lắng đòn phản kích của mình sẽ ảnh hưởng đến Diệp Tự Minh, chủ động tháo xuống vũ khí mạnh nhất của mình.
Nếu như ngày mai Diệp Tự Minh trở về Đông Linh, hắn thật sự quyết tâm ném cả cậu lẫn cha con Diệp Tự Vinh vào tù, cậu sẽ thất bại toàn tập.
Diệp Tự Minh có nắm lấy cơ hội này không? Diệp Xán bình tĩnh ngoài suy đoán, thậm chí cậu còn có một loại mong chờ quỷ dị. Cậu nhớ lúc mình ngồi trên máy bay về nước vẫn ngập tràn hận ý, suy tính xem nên làm thế nào để trả thù Diệp Tự Minh gấp mười lần. Nhưng đến khi sống cùng Diệp Tự Minh một lần nữa, tất cả đều rối loạn hết lên, hành động trả thù của cậu cứ kéo dài rồi lại kéo dài, ngược lại, cậu càng lún sâu vào thứ tình cảm trái ngược với hận thù…
Nếu thật sự phải dùng mấy năm thanh xuân để đổi lấy cơ hội thanh tỉnh, Diệp Xán nghĩ thầm, cũng đáng lắm.
Luật sư rõ ràng lo lắng hơn lúc mới vào đây nhiều, ông đang tận lực nói những phương án biện hộ an toàn, Diệp Xán lại có vẻ như muốn mặc cho số phận, trả lời không tha thiết chút nào. Đúng lúc này, trong phòng gặp mặt vang lên tiếng gõ cửa.
“Chuyện gì thế? Vẫn chưa hết giờ mà.” – Luật sư nghi hoặc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, không chờ ông đứng lên, một cảnh sát đẩy cửa bước vào.
“Cậu Diệp, quấy rầy rồi.” – Cảnh sát khách sáo nói: “Thủ tục đã làm xong, Diệp tổng đang chờ ở ngoài đón cậu.”
Diệp Xán chợt đứng lên: “Anh nói… Ai đến đón tôi?”
” Diệp tổng, Diệp Tự Minh.”
“Mấy giờ rồi?” – Diệp Xán không thể tin nổi, hỏi. Cậu không có thói quen đeo đồng hồ, điện thoại đã bị thu giữ, không biết bây giờ là mấy giờ. Luật sư vừa mới xem đồng hồ, vội vàng trả lời cậu: “Sáu giờ mười.”
“Sao lại thế được, sáu giờ đến tám giờ anh ta còn một cuộc họp cuối cùng…”
“Cậu Diệp, hay là chúng ta ra ngoài trước nhé?” – Cảnh sát nói, trên mặt có vẻ hơi lúng túng: “Diệp tổng… Không thoải mái lắm, bây giờ đang muốn gọi cấp trên của tôi ra nói chuyện đây… Cậu thấy đấy, hiểu lầm chút thôi, cậu cũng không nói Diệp tổng cho phép cậu vào phòng làm việc…”
Diệp Xán bị vội vã trả lại điện thoại và áo khoác, cậu ra ngoài, chỉ thấy không khí trong đại sảnh cứng đờ, có mấy người nam nữ đứng nghiêm, cậu liếc nhìn người đứng giữa mặc áo gió màu đen, trên mặt dường như phủ một tầng sương lạnh lẽo, Diệp Tự Minh.
Lâm Cẩn cũng ở đâu, đang khó dễ nói gì đó với Diệp Tự Minh. Lúc này Diệp Xán mới nhớ ra Lâm Cẩn đang làm việc trong Bộ Công an. Diệp Tự Minh cứ như không nghe thấy gì cả, đứng yên không lay động, trợ lý Chu đứng bên cạnh trả lời Lâm Cẩn, những người khác đều không dám thở mạnh.
Vừa nhìn thấy Diệp Xán, vẻ sắc lạnh giữa lông mày và trong mắt Diệp Tự Minh dịu đi rõ rệt, hắn duỗi tay về phía Diệp Xán, Diệp Xán chạy tới, như mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, ôm chặt cánh tay hắn.
“Đừng sợ, anh đến rồi.” – Diệp Tự Minh cúi đầu nhẹ giọng nói, bàn tay kia âu yếm sờ lên mái tóc khô mềm của cậu, cơn nóng giận trong lòng cũng được giải tỏa.
Ai sợ đâu. Diệp Xán thầm nói, nhưng chắc chắn cậu sẽ không để Diệp Tự Minh mất mặt trong hoàn cảnh này, cậu không lên tiếng phản bác mà chỉ kéo kéo góc áo của Diệp Tự Minh, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn về nhà.”
“Bây giờ về luôn.” – Diệp Tự Minh đồng ý, cảnh sát xung quanh và cả Lâm Cẩn đều thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cuối cùng cũng có thể coi như không còn phiền phức nữa.
Diệp tự Minh cởi áo gió khoác lên người Diệp Xán, ôm vai cậu cùng đi ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, Diệp Tự Minh nói cho tài xế một câu: “Về nhà ở trung tâm thành phố.” – rồi yên lặng không lên tiếng.
Bình thường hắn sẽ ngồi ghế lái phụ, hôm nay lại ngồi phía sau cùng Diệp Xán, một tay cứ cầm lấy cánh tay nhỏ của Diệp Xán như đang giữ một con mèo con không ngoan vừa đi lạc.
Diệp Xán có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nhưng có tài xế ở đây nên đành nhìn, mãi đến khi theo Diệp Tự Minh vào nhà cậu mới hoàn toàn bĩnh tĩnh lại, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa. Diệp Tự Minh ngồi xuống cạnh cậu, chất vấn: “Kế hoạch có biến, sao em không nói cho anh biết?”
“Tôi có thể giải quyết được mà, đã bảo trợ lý Chu không cần nói cho anh rồi… Bây giờ anh về, họp hành bên đấy phải làm sao bây giờ?”
“Có phó tổng rồi, anh không cần đi. Em gặp chuyện, anh hai còn tâm trạng nào đi họp nữa.” – Diệp Tự Minh kéo Diệp Xán từ ghế sofa nằm dựa vào lồng ngực mình, vỗ nhẹ lưng cậu: “Có sợ không?”
Theo lý thuyết, đây là trong nhà, không có người ngoài, không cần giả bộ để giữ mặt mũi cho Diệp Tự Minh nữa, nhưng Diệp Xán do dự một chút vẫn không nói gì, chỉ cố gắng chui vào ngực hắn.
Đúng là giống như nằm mơ, Diệp Tự Minh không chỉ không đẩy cậu xuống vách núi, ngược lại còn bỏ một cuộc họp quan trọng chỉ để đón cậu về… Diệp Xán yên tĩnh nằm trong vòng tay Diệp Tự Minh, nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy lên kịch liệt, cậu biết mình xong đời rồi, đã ngã triệt để rồi, không biết sau này nhìn Diệp Tự Minh kết hôn mình có phát rồ không nữa.
Diệp Tự Minh vốn còn giận, Diệp Xán chỉ miêu tả hời hợt kế hoạch cho hắn thôi, không nhắc đến cảnh sát. Nhưng bây giờ Diệp Xán lại ôm hắn không nói một lời, hắn chỉ nghĩ là em trai đang sợ hãi, giận đến mấy cũng không nỡ mắng cậu, trong mắt chỉ còn lại vẻ thương tiếc: “Đừng sợ, anh hai sẽ không tha cho bọn họ.”
Diệp Tự Minh hứa xong, hắn nhìn em trai đang núp trong ngực mình, cuối cùng không nhịn nữa, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Diệp Xán.