Cậy Quân Sủng - Trang 3
Chương 52
Minh Oái thấy Minh Trăn chẳng tức giận gì, bản thân cũng ngại ngùng.
Thật ra khi Minh Phương nhắc đến chuyện quá khứ, nàng ấy cũng xấu hổ. Chỉ là chuyện quá khứ không thể sửa đổi, lúc trước đối xử với Minh Trăn như thế, thật ra Minh Oái cũng không vui vẻ.
Nàng ấy túm lấy ống tay áo của Minh Trăn: “Gần đây có một mối hôn sự không tệ, nương ta muốn hứa cho muội, người kia trẻ tuổi có ông cố* là thừa tướng, lớn lên ở hoàng thành, từ trong ra ngoài ta đều hỏi thăm rồi, tuy con cháu vô dụng khí gia tộc xuống dốc, cũng có vài bí mật nhưng gia thế lại trong sạch, hơn nữa mẫu thân hắn ta cũng là tiểu thư khuê các, rất biết cách làm người…”
*Tằng tổ phụ
Minh Trăn không hứng thú với mấy chuyện này lắm, nàng vuốt v3 lỗ tai con thỏ, không có nói gì.
Minh Oái nghĩ nàng thẹn thùng, khẽ cười một tiếng: “Có phải nghe thấy lại đỏ mặt không?”
Minh Trăn nói: “A Trăn không muốn nghĩ xa như thế.”
“Cũng nên nghĩ lại đi.” Minh Oái nói: “Tuy không phải nhà cao cửa rộng nhưng từ trong ra ngoài không cần phải tranh đấu gay gắt, hắn cũng là con trai độc nhất, như thế cũng rất tốt. Mỗi nhà đều có cái khổ riêng, gia đình chúng ta như thế, trong kinh thành có mấy người sánh được? Nương ta thân là chủ mẫu, có lúc cũng rất khó chịu bởi vì phụ thân nạp thiếp, cũng bởi vì nhiều chuyện của các di nương nên ta rất ghét nam nhân hai ba lòng, nếu Kỳ Đình nạp thiếp thì có thể làm ta tức ch3t luôn.”
Minh Trăn rũ mắt: “Điện hạ chắc sẽ không đâu.”
Minh Oái không nghe rõ: “Cái gì?”
Đột nhiên Minh Trăn nhớ đến không thể nhắc đến Kỳ Sùng trước mặt người ngoài.
Đang mơ hồ, mông lung, nàng cảm thấy gốc rễ của mình như cây bồ công anh vậy, con đường phía trước luôn mơ hồ không rõ, bản thân cũng không thấy được, bởi vì không thấy rõ đường nên không biết trước được.
Lo lắng cũng tốt, không lo cũng thế, nàng không thể nắm hết mọi chuyện trong tay được.
Thật ra có thể làm bạn bên cạnh điện hạ, bản thân nàng biết mình không thể rời xa ngài ấy nhưng cái này cũng vượt xa sức tưởng tượng của nàng rồi. Nhưng lần này bị đưa về phủ An Quốc công, liên hệ giữa nàng và điện hạ tự nhiên bị cắt đứt, không biết sao mà cảm giác bất an lại nổi lên trong lòng.
Minh Trăn xoa con thỏ nằm trong lòng, lòng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông thỏ mềm mềm, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hai cô nương mềm mại xinh đẹp, tay áo lại tung bay trong gió, một người vô cùng thần thái, một người thì im lặng không nói, họ cùng nhau đi về phía trước.
Minh Phương tức giận trở về, về đến nơi nàng ta mới biết Ngô di nương cũng vừa từ bên phu nhân trở về. Sau khi vào viện, nàng ta lại nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong, vốn dĩ muốn gọi một tiếng “nương” nhưng lại bị lời bên trong hấp dẫn.
Nàng ta chầm chậm đứng yên tại chỗ.
Qua một lúc lâu, Ngô di nương và một phụ nhân mới đi ra, người phụ nhân này ăn mặc sặc sỡ lòe loẹt, sau khi Minh Phương thấy thì nhìn bà ta một lúc lâu, cảm xúc trong mắt cũng chưa kịp chớp xuống.
Ngô di nương cảm thấy không đúng: “Con nghe thấy hết rồi hả?”
Đây là mẹ đẻ của nàng ta, cho dù không yêu thương nàng ta nữa thì cũng trên cùng một chiến tuyến.
Minh Phương vò khăn tay: “Không có.”
Ngô di nương đảo mắt nhìn quanh, biết Minh Phương không dễ dàng tính kế mình, dù sao cũng là con gái ruột cho nên đưa mấy lượng bạc cho phụ nhân kia để người rời đi trước.
Lúc bà ta quay lại nhìn Minh Phương thì sắc mặt lại thay đổi, Ngô di nương liếc nàng ta một cái: “Càng bôi càng xấu, chi bằng đừng bôi nữa.”
Thật ra bà ta nói cũng có lý, Minh Phương nghe xong cũng không thoải mái: “Hôm nay con muốn đến gặp công chúa Ninh Đức và quận chúa Gia Hàn, người ta cố ý mời con ở tửu lâu, đãi ngộ như thế, ngay cả Lục tỷ cũng không có đâu.”
Nghe Minh Phương nói phải đi gặp công chúa, Ngô di nương ngậm miệng lại.
Gần đây không biết Minh Phương đạp phải vận chó ch3t gì mà lọt vào mắt xanh của quận chúa Gia Hàn, hơn nữa còn được nàng ta ra ngoài chơi. Cũng không khác tỷ muội kết giao là mấy, bây giờ nàng ta có thể vào trong lòng luẩn quẩn của Gia Hàn làm chính bà ta cũng thấy thụ sủng nhược kinh.
Thời tiết ngày càng lạnh, rất nhanh mà bên ngoài đã có tuyết, nước bên ngoài đóng thành băng, phòng Minh Trăn cũng coi như ấm áp nhưng nàng vẫn mặc y phục rất dày.
Thiên Cầm để người mang than từ phủ Tần vương về cho Minh Trăn dùng, Minh Oái về nhà bà ngoại* chơi một thời gian, ở đó cũng có ca ca muội muội, nghe nói lễ mừng năm mới mới trở về. Cho nên cũng không lo lắng người ngoài sẽ tiến vào phòng Minh Trăn.
*Ngoại tổ mẫu
Nàng ấy sai Tân Dạ: “Đặt miếng đệm lông cáo này lên ghế dựa cạnh cửa sổ đi, cô nương thích ngồi đấy đọc sách, ban ngày ngủ ở đấy cũng ấm.”
Bởi vì Tần vương rất thích săn nên trong nhà có không ít lông lá.
Nếu ở phủ Tần vương, mỗi khi Minh Trăn ra ngoài thì trên người phải mặc một bộ y phục da cáo đỏ, mỗi một sợi lông đều đỏ rực, không pha thêm màu khác, áo choàng cũng có giá trị rất đắt, áo này của Minh Trăn càng quý hơn mười áo khác cộng lại.
Lý Phúc cũng từng nhắc nhở Kỳ Sùng, nói có phải ngày thường cô nương quá xa hoa lãng phí rồi không, uống thuốc cũng dùng thuốc tốt nhất, ăn cơm cũng là nguyên liệu tốt nhất, cái đó thôi khỏi tính nhưng y phục thì sao, áo quần nhiều màu thì mua nhiều bộ mà áo quần cùng một màu cũng mua nhiều bộ là sao? Y phục cũ của Minh cô nương đều có thể xếp kín một phòng.
Kỳ Sùng chỉ nói một câu “Cô nuôi nổi.”
Từ đó về sau Lý Phúc không nhắc lại nữa. Dù sao ở phủ Tần vương cũng có nhiều phòng, Tần vương cũng có rất nhiều cách kiếm tiền, cái người này là ưa cô nương sống sung sướng, gì cũng không tiếc thì sao bản thân y lại đau lòng giùm được?
Thiên Cầm mang thảm lót bằng lông gấu màu xanh phủ lên trên giường Minh Trăn. Tấm da gấu xanh này vô cùng ấm, da gấu dài khoảng hai thước, buổi tối Minh Trăn ngủ trên đó có thể hoàn toàn ngủ ngon, như thế cũng rất ấm.
Trước kia lúc ở phủ Tần vương, bởi vì ở phòng ấm còn được đốt lửa sưởi ấm nên không có cảm giác lạnh, không cần trải quá dày, đây cũng là lần đầu tiên trải.
Sắp xếp dọn dẹp đến trưa mới xong, Thiên Cầm thở dài nhẹ nhõm: “Cũng miễn cưỡng chấp nhận được, chỉ hy vọng tối nay Lục tiểu thư không đến đây, nếu không sau khi nàng ấy đi rồi lại phải thu dọn lần nữa.”
Minh Trăn ho khan vài tiếng, Tân Dạ nói: “Thuốc nấu xong rồi, cô nương uống đi.”
Trong khoảng thời gian uống thuốc này, hai nha hoàn đều luôn nhìn chằm chằm Minh Trăn.
Minh Trăn không thể đổ được, chỉ có thể cau mày uống từng ngụm từng ngụm cho xong. Thật sự rất khó uống, một tháng uống một lần cũng thôi đi, đây lại là mỗi ngày đều phải uống, mỗi ngày Minh Trăn đều phải uống hai lần, loại cảm giác này không bằng ch3t đi cho rồi.
Nàng cảm thấy bản thân mình đều chua chát.
Sau khi uống thuốc xong thì nhanh chóng uống trà.
Minh Trăn nói: “Ta ôm thỏ con ra ngoài chơi, các ngươi không cần theo ta.”
Dù sao trong nhà cũng an toàn, phủ An Quốc công cũng không thiếu ám vệ của Vương phủ, Thiên Cầm và Tân Dạ cũng yên tâm.
Minh Trăn ôm thỏ của mình ra ngoài, con thỏ này tên là Miên Miên.
Một người một thỏ ngồi trong hoa viên.
Minh Trăn nhìn thỏ con rồi nói chuyện: “Miên Miên, thuốc đó thật sự rất đắng.”
Mắt đỏ của thỏ con cứ nhìn chằm chằm vào Minh Trăn, cánh môi cũng động động.
Minh Trăn nói: “Ngươi cũng biết thuốc rất đắng có phải không?”
Tuy nghe không hiểu chủ nhân đang nói gì nhưng con thỏ vẫn vểnh lỗ tai lên như cũ.
Minh Trăn tự lấy cớ cho mình: “Sau khi uống thuốc xong ta rất khó chịu, có phải ta nên nhổ ra không?”
Nhìn ánh mắt của Miên Miên, Minh Trăn cảm thấy nên nhổ ra.
Nhổ ra cũng đắng nhưng chất lỏng chua xót ấy không ở trong dạ dày của nàng, Minh Trăn cũng sẽ không cảm thấy ghê tởm, nếu không nàng sẽ cảm thấy cả người đều chua xót không chịu nổi.
Nàng im lặng tìm một chỗ không người rồi để thỏ trắng sang một bên, nhịn không được nôn hết đống thuốc vừa uống vào ra ngoài.
Bởi vì thuốc phải uống khi đói nên nàng nôn ra đều là nước thuốc màu đen.
Tay Minh Trăn nắm vào chậu cây, ngón tay tinh tế vì dùng quá nhiều sức mà trở nên trắng bệch.
Sau khi nôn xong, nàng cảm thấy dạ dày mình tốt hơn rất nhiều.
Vốn dĩ thỏ con đang im lặng ở bên cạnh nhìn Minh Trăn, đột nhiên thấy có người đến đây nên vội vàng nhảy sang một bên.
Minh Trăn vẫn còn chưa biết, tay vẫn còn đang vỗ vỗ ng.ực.
Lúc này có một cánh tay vươn từ phía sau ra: “Có phải rất khó chịu không? Lau một chút đi.”
Minh Trăn nhận lấy khăn tay, trên khăn tay có mang theo một mùi hương rất nhẹ nhàng, dễ chịu, nàng lau khóe môi một chút, lúc này mới nâng mắt lên nhìn người mới tới.
Người nam nhân này và Tần vương không kém nhau là mấy nhưng mà thân hình hắn yếu đuối nho nhã hơn, trâm ngọc cài mái tóc đen nhánh như mực, một bộ thanh y vô cùng lộng lẫy, giọng nói dịu dàng đau lòng.
“A Trăn, muội không thoải mái sao?”
Minh Trăn lùi về sau hai bước, đương nhiên nàng nhớ rõ Ngu Hoài Phong nhưng mà lúc một mình một người thấy hắn, Minh Trăn vẫn ngạc nhiên.
Nàng nắm chặt khăn tay: “Cảm ơn khăn tay của ngươi.”
Ngu Hoài Phong dịu dàng cười, trong mắt đầy vẻ thân thiết: “Không cần phải cảm ơn. Muội làm sao thế? Không thoải mái sao?”
Minh Trăn “ừm” một tiếng, cúi đầu: “Vừa mới uống thuốc, không chịu được lại muốn nôn ra.”
“Ta cũng rất ghét uống thuốc, đây cũng là chuyện ta ghét nhất.” Ngu Hoài Phong dịu dàng nhìn Minh Trăn: “Nhưng mà A Trăn bị bệnh gì vậy, vì sao lại phải uống thuốc?”
Có lẽ do cùng huyết thống nên Minh Trăn cảm thấy tin cậy đại ca ca dịu dàng, xinh đẹp này, nàng lắc đầu: “Không có bệnh, chỉ là cơ thể yếu ớt.”
Ngu Hoài Phong nói: “Muốn nôn thì cứ nôn ra đi, đi, ca ca bắt mạch cho muội.”
Hắn tinh thông chút y thuật nên cũng có thể bắt mạch được.
Minh Trăn cẩn thận đưa cổ tay ra.
Nhìn thấy cổ tay yếu ớt, mảnh khảnh của cô nương, Ngu Hoài Phong đau lòng ch3t đi được, muội muội thật sự rất gầy.
Hắn đặt ngón tay lên mạch đập của nàng.
Sau khi bắt mạch của nàng, sắc mặt Ngu Hoài Phong khẽ thay đổi, thân thể Minh Trăn quả thật còn kém hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn: “Vẫn nên uống thuốc mỗi ngày, A Trăn, sau này muội không thể tùy tiện nôn thuốc ra như thế đâu.”
Minh Trăn rũ mắt: “Rất đắng.”
Nếu thỉnh thoảng một hai lần thì được chứ mỗi ngày uống hai chén, bản thân nàng không thể chịu nổi.
Ngu Hoài Phong nhìn xuống theo tầm mắt Minh Trăn, thấy bên hông tiểu cô nương có đeo miếng ngọc bội.
Đây là ngọc bội hắn cho nàng.
Nhìn thấy dáng vẻ suy yếu này của Minh Trăn, Ngu Hoài Phong cũng đau lòng. Thật ra hắn không thể tưởng tượng được, thân thể Minh Trăn như thế làm sao có thể kéo dài đến mấy năm nay được.
Nhưng mà, tâm lý phòng bị của tiểu cô nương không nhiều, vẻ mặt khờ dại cũng làm cho Ngu Hoài Phong kinh ngạc.
Những đứa nhỏ nhà họ Ngu đều là người xinh đẹp, Minh Trăn là thứ nữ, cho dù nàng được An Quốc công và huynh trưởng, tỷ muội chăm sóc, thì cũng không tránh được chuyện cơ thể suy yếu, làm sao có thể rực rỡ như thế này được?
Dung mạo và thần thái của Minh Trăn cũng giống hệt như khi còn nhỏ, giống hệt như trong trí nhớ của hắn, trong chớp mắt, trong đầu Ngu Hoài Phong hiện ra một suy nghĩ không tốt.
- -----oOo------
Thật ra khi Minh Phương nhắc đến chuyện quá khứ, nàng ấy cũng xấu hổ. Chỉ là chuyện quá khứ không thể sửa đổi, lúc trước đối xử với Minh Trăn như thế, thật ra Minh Oái cũng không vui vẻ.
Nàng ấy túm lấy ống tay áo của Minh Trăn: “Gần đây có một mối hôn sự không tệ, nương ta muốn hứa cho muội, người kia trẻ tuổi có ông cố* là thừa tướng, lớn lên ở hoàng thành, từ trong ra ngoài ta đều hỏi thăm rồi, tuy con cháu vô dụng khí gia tộc xuống dốc, cũng có vài bí mật nhưng gia thế lại trong sạch, hơn nữa mẫu thân hắn ta cũng là tiểu thư khuê các, rất biết cách làm người…”
*Tằng tổ phụ
Minh Trăn không hứng thú với mấy chuyện này lắm, nàng vuốt v3 lỗ tai con thỏ, không có nói gì.
Minh Oái nghĩ nàng thẹn thùng, khẽ cười một tiếng: “Có phải nghe thấy lại đỏ mặt không?”
Minh Trăn nói: “A Trăn không muốn nghĩ xa như thế.”
“Cũng nên nghĩ lại đi.” Minh Oái nói: “Tuy không phải nhà cao cửa rộng nhưng từ trong ra ngoài không cần phải tranh đấu gay gắt, hắn cũng là con trai độc nhất, như thế cũng rất tốt. Mỗi nhà đều có cái khổ riêng, gia đình chúng ta như thế, trong kinh thành có mấy người sánh được? Nương ta thân là chủ mẫu, có lúc cũng rất khó chịu bởi vì phụ thân nạp thiếp, cũng bởi vì nhiều chuyện của các di nương nên ta rất ghét nam nhân hai ba lòng, nếu Kỳ Đình nạp thiếp thì có thể làm ta tức ch3t luôn.”
Minh Trăn rũ mắt: “Điện hạ chắc sẽ không đâu.”
Minh Oái không nghe rõ: “Cái gì?”
Đột nhiên Minh Trăn nhớ đến không thể nhắc đến Kỳ Sùng trước mặt người ngoài.
Đang mơ hồ, mông lung, nàng cảm thấy gốc rễ của mình như cây bồ công anh vậy, con đường phía trước luôn mơ hồ không rõ, bản thân cũng không thấy được, bởi vì không thấy rõ đường nên không biết trước được.
Lo lắng cũng tốt, không lo cũng thế, nàng không thể nắm hết mọi chuyện trong tay được.
Thật ra có thể làm bạn bên cạnh điện hạ, bản thân nàng biết mình không thể rời xa ngài ấy nhưng cái này cũng vượt xa sức tưởng tượng của nàng rồi. Nhưng lần này bị đưa về phủ An Quốc công, liên hệ giữa nàng và điện hạ tự nhiên bị cắt đứt, không biết sao mà cảm giác bất an lại nổi lên trong lòng.
Minh Trăn xoa con thỏ nằm trong lòng, lòng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông thỏ mềm mềm, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hai cô nương mềm mại xinh đẹp, tay áo lại tung bay trong gió, một người vô cùng thần thái, một người thì im lặng không nói, họ cùng nhau đi về phía trước.
Minh Phương tức giận trở về, về đến nơi nàng ta mới biết Ngô di nương cũng vừa từ bên phu nhân trở về. Sau khi vào viện, nàng ta lại nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong, vốn dĩ muốn gọi một tiếng “nương” nhưng lại bị lời bên trong hấp dẫn.
Nàng ta chầm chậm đứng yên tại chỗ.
Qua một lúc lâu, Ngô di nương và một phụ nhân mới đi ra, người phụ nhân này ăn mặc sặc sỡ lòe loẹt, sau khi Minh Phương thấy thì nhìn bà ta một lúc lâu, cảm xúc trong mắt cũng chưa kịp chớp xuống.
Ngô di nương cảm thấy không đúng: “Con nghe thấy hết rồi hả?”
Đây là mẹ đẻ của nàng ta, cho dù không yêu thương nàng ta nữa thì cũng trên cùng một chiến tuyến.
Minh Phương vò khăn tay: “Không có.”
Ngô di nương đảo mắt nhìn quanh, biết Minh Phương không dễ dàng tính kế mình, dù sao cũng là con gái ruột cho nên đưa mấy lượng bạc cho phụ nhân kia để người rời đi trước.
Lúc bà ta quay lại nhìn Minh Phương thì sắc mặt lại thay đổi, Ngô di nương liếc nàng ta một cái: “Càng bôi càng xấu, chi bằng đừng bôi nữa.”
Thật ra bà ta nói cũng có lý, Minh Phương nghe xong cũng không thoải mái: “Hôm nay con muốn đến gặp công chúa Ninh Đức và quận chúa Gia Hàn, người ta cố ý mời con ở tửu lâu, đãi ngộ như thế, ngay cả Lục tỷ cũng không có đâu.”
Nghe Minh Phương nói phải đi gặp công chúa, Ngô di nương ngậm miệng lại.
Gần đây không biết Minh Phương đạp phải vận chó ch3t gì mà lọt vào mắt xanh của quận chúa Gia Hàn, hơn nữa còn được nàng ta ra ngoài chơi. Cũng không khác tỷ muội kết giao là mấy, bây giờ nàng ta có thể vào trong lòng luẩn quẩn của Gia Hàn làm chính bà ta cũng thấy thụ sủng nhược kinh.
Thời tiết ngày càng lạnh, rất nhanh mà bên ngoài đã có tuyết, nước bên ngoài đóng thành băng, phòng Minh Trăn cũng coi như ấm áp nhưng nàng vẫn mặc y phục rất dày.
Thiên Cầm để người mang than từ phủ Tần vương về cho Minh Trăn dùng, Minh Oái về nhà bà ngoại* chơi một thời gian, ở đó cũng có ca ca muội muội, nghe nói lễ mừng năm mới mới trở về. Cho nên cũng không lo lắng người ngoài sẽ tiến vào phòng Minh Trăn.
*Ngoại tổ mẫu
Nàng ấy sai Tân Dạ: “Đặt miếng đệm lông cáo này lên ghế dựa cạnh cửa sổ đi, cô nương thích ngồi đấy đọc sách, ban ngày ngủ ở đấy cũng ấm.”
Bởi vì Tần vương rất thích săn nên trong nhà có không ít lông lá.
Nếu ở phủ Tần vương, mỗi khi Minh Trăn ra ngoài thì trên người phải mặc một bộ y phục da cáo đỏ, mỗi một sợi lông đều đỏ rực, không pha thêm màu khác, áo choàng cũng có giá trị rất đắt, áo này của Minh Trăn càng quý hơn mười áo khác cộng lại.
Lý Phúc cũng từng nhắc nhở Kỳ Sùng, nói có phải ngày thường cô nương quá xa hoa lãng phí rồi không, uống thuốc cũng dùng thuốc tốt nhất, ăn cơm cũng là nguyên liệu tốt nhất, cái đó thôi khỏi tính nhưng y phục thì sao, áo quần nhiều màu thì mua nhiều bộ mà áo quần cùng một màu cũng mua nhiều bộ là sao? Y phục cũ của Minh cô nương đều có thể xếp kín một phòng.
Kỳ Sùng chỉ nói một câu “Cô nuôi nổi.”
Từ đó về sau Lý Phúc không nhắc lại nữa. Dù sao ở phủ Tần vương cũng có nhiều phòng, Tần vương cũng có rất nhiều cách kiếm tiền, cái người này là ưa cô nương sống sung sướng, gì cũng không tiếc thì sao bản thân y lại đau lòng giùm được?
Thiên Cầm mang thảm lót bằng lông gấu màu xanh phủ lên trên giường Minh Trăn. Tấm da gấu xanh này vô cùng ấm, da gấu dài khoảng hai thước, buổi tối Minh Trăn ngủ trên đó có thể hoàn toàn ngủ ngon, như thế cũng rất ấm.
Trước kia lúc ở phủ Tần vương, bởi vì ở phòng ấm còn được đốt lửa sưởi ấm nên không có cảm giác lạnh, không cần trải quá dày, đây cũng là lần đầu tiên trải.
Sắp xếp dọn dẹp đến trưa mới xong, Thiên Cầm thở dài nhẹ nhõm: “Cũng miễn cưỡng chấp nhận được, chỉ hy vọng tối nay Lục tiểu thư không đến đây, nếu không sau khi nàng ấy đi rồi lại phải thu dọn lần nữa.”
Minh Trăn ho khan vài tiếng, Tân Dạ nói: “Thuốc nấu xong rồi, cô nương uống đi.”
Trong khoảng thời gian uống thuốc này, hai nha hoàn đều luôn nhìn chằm chằm Minh Trăn.
Minh Trăn không thể đổ được, chỉ có thể cau mày uống từng ngụm từng ngụm cho xong. Thật sự rất khó uống, một tháng uống một lần cũng thôi đi, đây lại là mỗi ngày đều phải uống, mỗi ngày Minh Trăn đều phải uống hai lần, loại cảm giác này không bằng ch3t đi cho rồi.
Nàng cảm thấy bản thân mình đều chua chát.
Sau khi uống thuốc xong thì nhanh chóng uống trà.
Minh Trăn nói: “Ta ôm thỏ con ra ngoài chơi, các ngươi không cần theo ta.”
Dù sao trong nhà cũng an toàn, phủ An Quốc công cũng không thiếu ám vệ của Vương phủ, Thiên Cầm và Tân Dạ cũng yên tâm.
Minh Trăn ôm thỏ của mình ra ngoài, con thỏ này tên là Miên Miên.
Một người một thỏ ngồi trong hoa viên.
Minh Trăn nhìn thỏ con rồi nói chuyện: “Miên Miên, thuốc đó thật sự rất đắng.”
Mắt đỏ của thỏ con cứ nhìn chằm chằm vào Minh Trăn, cánh môi cũng động động.
Minh Trăn nói: “Ngươi cũng biết thuốc rất đắng có phải không?”
Tuy nghe không hiểu chủ nhân đang nói gì nhưng con thỏ vẫn vểnh lỗ tai lên như cũ.
Minh Trăn tự lấy cớ cho mình: “Sau khi uống thuốc xong ta rất khó chịu, có phải ta nên nhổ ra không?”
Nhìn ánh mắt của Miên Miên, Minh Trăn cảm thấy nên nhổ ra.
Nhổ ra cũng đắng nhưng chất lỏng chua xót ấy không ở trong dạ dày của nàng, Minh Trăn cũng sẽ không cảm thấy ghê tởm, nếu không nàng sẽ cảm thấy cả người đều chua xót không chịu nổi.
Nàng im lặng tìm một chỗ không người rồi để thỏ trắng sang một bên, nhịn không được nôn hết đống thuốc vừa uống vào ra ngoài.
Bởi vì thuốc phải uống khi đói nên nàng nôn ra đều là nước thuốc màu đen.
Tay Minh Trăn nắm vào chậu cây, ngón tay tinh tế vì dùng quá nhiều sức mà trở nên trắng bệch.
Sau khi nôn xong, nàng cảm thấy dạ dày mình tốt hơn rất nhiều.
Vốn dĩ thỏ con đang im lặng ở bên cạnh nhìn Minh Trăn, đột nhiên thấy có người đến đây nên vội vàng nhảy sang một bên.
Minh Trăn vẫn còn chưa biết, tay vẫn còn đang vỗ vỗ ng.ực.
Lúc này có một cánh tay vươn từ phía sau ra: “Có phải rất khó chịu không? Lau một chút đi.”
Minh Trăn nhận lấy khăn tay, trên khăn tay có mang theo một mùi hương rất nhẹ nhàng, dễ chịu, nàng lau khóe môi một chút, lúc này mới nâng mắt lên nhìn người mới tới.
Người nam nhân này và Tần vương không kém nhau là mấy nhưng mà thân hình hắn yếu đuối nho nhã hơn, trâm ngọc cài mái tóc đen nhánh như mực, một bộ thanh y vô cùng lộng lẫy, giọng nói dịu dàng đau lòng.
“A Trăn, muội không thoải mái sao?”
Minh Trăn lùi về sau hai bước, đương nhiên nàng nhớ rõ Ngu Hoài Phong nhưng mà lúc một mình một người thấy hắn, Minh Trăn vẫn ngạc nhiên.
Nàng nắm chặt khăn tay: “Cảm ơn khăn tay của ngươi.”
Ngu Hoài Phong dịu dàng cười, trong mắt đầy vẻ thân thiết: “Không cần phải cảm ơn. Muội làm sao thế? Không thoải mái sao?”
Minh Trăn “ừm” một tiếng, cúi đầu: “Vừa mới uống thuốc, không chịu được lại muốn nôn ra.”
“Ta cũng rất ghét uống thuốc, đây cũng là chuyện ta ghét nhất.” Ngu Hoài Phong dịu dàng nhìn Minh Trăn: “Nhưng mà A Trăn bị bệnh gì vậy, vì sao lại phải uống thuốc?”
Có lẽ do cùng huyết thống nên Minh Trăn cảm thấy tin cậy đại ca ca dịu dàng, xinh đẹp này, nàng lắc đầu: “Không có bệnh, chỉ là cơ thể yếu ớt.”
Ngu Hoài Phong nói: “Muốn nôn thì cứ nôn ra đi, đi, ca ca bắt mạch cho muội.”
Hắn tinh thông chút y thuật nên cũng có thể bắt mạch được.
Minh Trăn cẩn thận đưa cổ tay ra.
Nhìn thấy cổ tay yếu ớt, mảnh khảnh của cô nương, Ngu Hoài Phong đau lòng ch3t đi được, muội muội thật sự rất gầy.
Hắn đặt ngón tay lên mạch đập của nàng.
Sau khi bắt mạch của nàng, sắc mặt Ngu Hoài Phong khẽ thay đổi, thân thể Minh Trăn quả thật còn kém hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn: “Vẫn nên uống thuốc mỗi ngày, A Trăn, sau này muội không thể tùy tiện nôn thuốc ra như thế đâu.”
Minh Trăn rũ mắt: “Rất đắng.”
Nếu thỉnh thoảng một hai lần thì được chứ mỗi ngày uống hai chén, bản thân nàng không thể chịu nổi.
Ngu Hoài Phong nhìn xuống theo tầm mắt Minh Trăn, thấy bên hông tiểu cô nương có đeo miếng ngọc bội.
Đây là ngọc bội hắn cho nàng.
Nhìn thấy dáng vẻ suy yếu này của Minh Trăn, Ngu Hoài Phong cũng đau lòng. Thật ra hắn không thể tưởng tượng được, thân thể Minh Trăn như thế làm sao có thể kéo dài đến mấy năm nay được.
Nhưng mà, tâm lý phòng bị của tiểu cô nương không nhiều, vẻ mặt khờ dại cũng làm cho Ngu Hoài Phong kinh ngạc.
Những đứa nhỏ nhà họ Ngu đều là người xinh đẹp, Minh Trăn là thứ nữ, cho dù nàng được An Quốc công và huynh trưởng, tỷ muội chăm sóc, thì cũng không tránh được chuyện cơ thể suy yếu, làm sao có thể rực rỡ như thế này được?
Dung mạo và thần thái của Minh Trăn cũng giống hệt như khi còn nhỏ, giống hệt như trong trí nhớ của hắn, trong chớp mắt, trong đầu Ngu Hoài Phong hiện ra một suy nghĩ không tốt.
- -----oOo------