Cây Khô Gặp Xuân Về
Chương 56
Để thứ bảy có tinh thần sảng khoái đi họp phụ huynh cho “nhóc ngốc”, Tô Ý Tiện và Thẩm Tri Hành đổi vé máy bay, về trước một ngày để thích ứng với chênh lệch múi giờ.
Sau khi máy bay hạ cánh, tâm trạng của Tô Ý Tiện rất tốt, nhìn thấy Tiền Tiễn đến đón bọn họ, cô chủ động chào anh ấy: “Lâu rồi không gặp trợ lý Tiền, anh đã khỏe chưa?”
“Khỏe, khỏe rồi.” Tiền Tiễn nhìn hai bàn tay nắm chặt của bọn họ, bất ngờ mất một giây rồi nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.
“Sếp Thẩm, bây giờ đi đâu?” Tiền Tiễn hỏi.
“Về chung cư.” Thẩm Tri Hành đáp.
Lên xe, Tô Ý Tiện sáp tới hỏi anh: “Đưa em về trước sao?”
Thẩm Tri Hành véo má cô: “Anh về với em.”
Tất cả mọi đồ đạc của Tô Ý Tiện đều đã dọn tới chung cư rồi, Thẩm Tri Hành sợ cô sống chỗ khác không quen.
Trước năm mới, Thẩm Tri Hành mua một căn nhà gần tập đoàn, gần đây mới trang trí nội thất, tạm thời chưa dọn vào ở được.
Nhưng nói căn nhà đó gần công ty thì thà nói nó gần Đại học Giang Thành còn hơn.
Công ty và Đại học Giang Thành cách nhau tám kilomet theo đường chim bay, căn nhà đó cách công ty sáu kilomet, cách Đại học Giang Thành hai kilomet. Lúc Tiền Tiễn chọn cho anh mấy căn ở các vị trí khác nhau, Thẩm Tri Hành mới liếc mắt đã chọn luôn căn gần Đại học Giang Thành nhất.
“Vậy là anh muốn ở nhà em cho đến khi nhà mới có thể ở được à?” Tô Ý Tiện hơi ngạc nhiên, “Trang trí nội thất xong còn phải dọn dẹp vệ sinh, sau đó dọn nhà… Trước sau cũng phải mất ít nhất gần nửa tháng đấy.”
Cô liếc nhìn Tiền Tiễn chăm chú lái xe với vẻ mặt nghiêm túc ở ghế lái, sau đó áp sát tới bên tai Thẩm Tri Hành thì thầm: “Sống chung nhanh như thế, có phải không hay lắm không?”
“Hả?” Thẩm Tri Hành rất bất ngờ khi cô nói vậy, “Không phải chúng ta đã sống chung hơn một năm rồi sao?”
“Hả?” Tô Ý Tiện trợn to mắt, luống cuống dựng vách ngăn trong xe lên.
Cô khôi phục âm lượng bình thường: “Nhưng đó là mỗi người một phòng mà!”
“Sao?” Hai chữ đứng đắn viết đầy mặt Thẩm Tri Hành, “Không phải phòng sách của em có giường sao?”
Tô Ý Tiện chớp mắt: “À… Ngủ phòng sách ấy à? Được, là chính anh nói đấy, mong anh nói được làm được.”
Sau khi về đến nhà, Tô Ý Tiện đẩy Thẩm Tri Hành đi xem căn phòng anh sắp ở mấy ngày tới như không thể chờ đợi được nữa.
Thẩm Tri Hành kéo vali đi vào, mới nhìn qua đã thấy vị trí vốn có cái giường gấp đã trống không rồi.
Anh lại đẩy vali ra: “Phòng sách không có giường.”
Tô Ý Tiện nghe vậy thì dở khóc dở cười: “Thẩm Tri Hành, sao anh mạnh miệng thế?”
Một CEO hàng đầu như thế mà yêu đương vào cái lại trẻ con muốn chết, nhất quyết trợn mắt nói dối rằng phòng sách không có giường, bảo không muốn ngủ ở phòng sách thì đã làm sao?
“Không có thật mà.” Thẩm Tri Hành chỉ phòng sách đằng sau, “Em vào mà xem.”
Tô Ý Tiện nửa tin nửa ngờ đi tới, liếc nhìn vào trong phòng sách: “Đang yên đang lành sao cái giường của em lại không cánh mà… bay?”
“Ơ? Giường của em đâu rồi?”
Cô nhìn sàn nhà trống không ngây ra một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Sài Ứng.
Tô Ý Tiện: [Đàn anh, lần trước anh lên nhà em mượn giường gấp là cái ở đâu thế?]
Sài Ứng: [Cái ở phòng sách ấy.]
Thấy cô hỏi như thế, Sài Ứng lờ mờ cảm thấy mình đã lấy nhầm.
Cậu ấy đạp một phát vào đùi bạn mình khiến bạn cậu ấy vội vàng nhảy dựng lên khỏi giường.
Sài Ứng: [Em cần dùng gấp sao? Nếu cần gấp thì hôm nay anh mang lên cho em luôn.]
Tô Ý Tiện: [Không gấp không gấp, em tạm thời không cần dùng.]
Sài Ứng: [Không sao đâu mà, muốn dùng thì lát nữa anh mang lên cho em, bạn anh về rồi.]
Sài Ứng gửi tin nhắn đó xong thì đạp Tiểu Nam một cái: “Mau lên, dọn đồ đi, phải trả lại giường rồi.]
Tô Ý Tiện: [Không cần, anh cứ giữ trước đi. Thật ra ban đầu em muốn anh lấy cái ở kho cơ, vừa nãy về thấy phòng sách không có nên sợ hết hồn, muốn hỏi lại anh thôi.]
Sài Ứng nhắn lại một cái nhãn dán gập người cảm ơn, sau đó lại đá Tiểu Nam: “Hết chuyện rồi, ông nằm tiếp đi.”
Tiểu Nam ôm đống chăn đệm vừa vội vàng vơ lên đứng ngây tại chỗ, rống lên với sức lực sung mãn: “Ông bị hâm hả Sài Ứng!”
…
Tô Ý Tiện cất điện thoại đi, giải thích với tốc độ nói cực nhanh: “Sài Ứng mượn giường rồi, mấy ngày nay tường ở ký túc xác của bạn anh ấy bị bong tróc không ở được nên tới nhà anh ấy ở nhờ. Nhưng giường gấp anh ấy mua trên mạng mãi không giao đến, hôm đó em nghe thấy anh ấy bảo bạn định trải đệm ra đất ngủ thì em bảo em cho anh ấy mượn giường gấp, nhờ chị Khương tới mở cửa.”
Nhưng chắc là cô và chị Khương trao đổi có chút nhầm lẫn, vốn dĩ Tô Ý Tiện bảo cô ấy lấy cái giường gấp ở kho, cuối cùng không biết tại sao lại lấy cái ở phòng sách.
Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một của Thẩm Tri Hành, cố ý nói: “Sài Ứng bảo sẽ mang lên cho em ngay.”
Thẩm Tri Hành nói luôn: “Không cần đâu, chuyển đi chuyển lại phiền phức lắm, hay là…”
Tô Ý Tiện nhịn cười: “À! Hay là anh xuống nhà anh ấy ngủ đi?”
“Con người cậu ấy rất tốt, hay là em tặng cậu ấy luôn đi.”
…
Chiều hôm đó, Thẩm Tri Hành ngồi trong kho nghiên cứu cái giường gấp suốt một tiếng, cuối cùng đi ra nói với Tô Ý Tiện là anh không biết lắp. Sau đó anh lại tốn thêm mười lăm phút tra cứu tài liệu rồi nói với Tô Ý Tiện rằng sô pha mềm quá nên không thích hợp để ngủ.
Vì thế đêm đó, anh chui vào cái chăn hồng nhạt của Tô Ý Tiện một cách công khai rồi ôm cô ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Tri Hành ăn sáng xong thì đi vào thay drap trải giường màu vàng kem cho Tô Ý Tiện.
Động tác của anh rất lưu loát, dáng cao tay dài vung chăn lên mang lại hiệu suất cực cao.
Tô Ý Tiện dựa một bên nhìn anh thay bộ chăn ga chỉ mất có mất phút, còn gấp phần thừa ra của drap trải giường lại nhét xuống dưới đệm.
Thẩm Tri Hành vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên giường, sau đó quay đầu hỏi cô: “Bộ màu tím cũng chưa dùng lần nào đúng không?”
Vừa nãy anh thấy bộ chăn ga màu tím mới ở trong tủ, còn chưa bóc tem nữa.
“Chưa.” Bình thường Tô Ý Tiện cách mấy ngày mới thay drap giường vỏ chăn một lần, hai bộ là đủ dùng rồi.
Thấy Thẩm Tri Hành bóc bộ chăn ga màu tím mang đi ngâm giặt, tai Tô Ý Tiện hơi nóng lên, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Anh tém tém lại thì không cần thay hàng ngày đâu…”
Thẩm Tri Hành ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt u tối không rõ, cứ như đang nói: Rốt cuộc ai mới là người không tém tém lại?
Bị anh nhìn như thế mấy giây, Tô Ý Tiện giơ tay đầu hàng.
Nhìn từ kết quả thì đúng là cô khiến mấy cục cưng chăn ga này chịu ấm ức.
Vải tơ tằm mềm mại dễ hỏng, không giặt bằng máy được mà sau khi giặt xong chỉ được hong khô ở chỗ râm chứ không thể cho ra ngoài ánh nắng trực tiếp, thay một bộ cũng là một công trình khá lớn.
Lần trước Tô Ý Tiện giặt hỏng một bộ, vì thế hôm nay cô vô cùng căng thẳng, nhìn Thẩm Tri Hành giặt drap trải giường bằng tay mà một tấc không rời, thỉnh thoảng còn đưa ra chỉ đạo kỹ thuật: “Ôi trời, không thể vắt như thế được, anh làm bánh quai chèo đấy à?”
Thẩm Tri Hành nghe vậy thì giảm bớt lực vắt khô ngay lập tức, nhẹ nhàng mang drap trải giường lên trên bồn tắm, rũ nước cho khô.
“Nhẹ thôi nhẹ thôi, nếu không hong khô sẽ bị nhăn đấy.”
“Sớm muộn gì cũng nhăn thôi.”
Lúc cảm xúc dâng trào, cô thích túm drap trải giường, lần nào cũng để lại nếp nhăn rất sâu, phủi kiểu gì cũng không phẳng lại được.
…
Sáng thứ bảy.
Tô Ý Tiện đau lòng nhìn nếp nhăn ở giữa drap giường, dùng tay phủi mấy lần mà cũng không phẳng được.
“Đổi sang loại vải khác đi.” Thẩm Tri Hành đứng một bên thắt cà vạt.
Trưa hôm nay anh phải đi gặp một nhà đầu tư, vì thế buổi họp phụ huynh của Nhan Nghiên chỉ đành để Tô Ý Tiện đi thôi.
Tô Ý Tiện hơi hờn dỗi: “Em cảm thấy đổi bạn trai khác thì sẽ vất vả một lần suốt đời nhàn nhã.”
Ánh mắt Thẩm Tri Hành nhìn cô hơi phức tạp: “Tối hôm qua ai nói muốn mãi mãi ở bên anh?”
Hơn nữa người ta sau khi chia tay đều tìm người yêu tốt hơn, sao cô lại muốn tìm người kém hơn chứ?
“Ơ… Lời nói trên giường không thể coi là thật được.” Tô Ý Tiện biết chắc rằng sáng nay hai bọn họ đều có việc phải giải quyết nên nói năng không hề kiêng dè gì, “Một số lời khen mang tính lịch sự chỉ để tăng thêm tự tin cho người kia thôi.”
Cô nói hết câu là đi ra khỏi phòng ngay lập tức, khoác áo măng tô màu hạnh nhân nhạt treo ở cửa hồi tối qua vào, chọn một cái túi màu kaki cỡ vừa phối cùng.
Sau khi xuống tầng, chú Vương đã chờ ở cửa.
Khoảng thời gian này, Thẩm Tri Hành tạm thời để chú Vương phụ trách đưa đón Tô Ý Tiện.
Mấy hôm trước chị Khương vừa mới làm visa lao động nên được Thẩm Tri Hành đưa ra nước ngoài thi giấy phép lái xe rồi.
Thẩm Tri Hành đã trưng cầu ý kiến của cô ấy, hỏi cô ấy có đồng ý theo Tô Ý Tiện ra nước ngoài nửa năm không, chị Khương vui vẻ đồng ý, đồng thời còn kiếm được một khoản lương dành cho người nước ngoài không ít.
Chú Vương đưa Tô Ý Tiện đến cổng trường THPT số 1 Giang Thành, cô quen cửa quen nẻo đi vào, đi thẳng tới tòa giảng dạy thí nghiệm.
Đi tới tầng một tòa giảng dạy thí nghiệm, nhìn thấy biển lớp mười hai, Tô Ý Tiện muộn màng nhớ ra Nhan Nghiên đang học lớp mười.
Cô đổi hướng, đi về phía tòa của lớp mười, nhìn thấy Nhan Nghiên mỏi mắt ngóng chờ ở dưới chân tòa nhà.
“Mau lên, muộn rồi chị ơi.” Nhan Nghiên nhanh chóng dẫn cô vào lớp.
Tô Ý Tiện nhìn thấy giáo viên đứng trên bục giảng thì vô thức dừng ở cửa lớp, cô hơi sợ.
“Biết trước thế này thì bảo cậu em đi cho rồi.” Tô Ý Tiện khóc không ra nước mắt, “Đó là giáo viên ngữ văn cấp ba của chị đấy.”
Từ nhỏ tốc độ đọc thuộc lòng văn cổ của Tô Ý Tiện đã rất chậm, người khác học hai ngày là có thể thuộc lòng văn cổ nhưng cô phải học mất bốn ngày, vì thế mà không ít lần phải tới văn phòng của Ông Diệc Xảo để đọc thuộc lòng và viết chính tả.
“Nhan Nghiên, đó là…” Ông Diệc Xảo chăm chú nhìn lại, “Tô Ý Tiện?”
“Cô Ông…” Tô Ý Tiện bước từng bước nặng nề đi tới, nở một nụ cười nhút nhát không khác gì hồi cấp ba, “Em chào cô, em là chị của Nhan Nghiên ạ.”
Mặc dù cô đã tốt nghiệp hai năm rồi, cũng đã cởi bỏ đồng phục học sinh, tô thêm son nhưng Tô Ý Tiện vừa nhìn thấy Ông Diệc Xảo, trong đầu vẫn luẩn quẩn “Ôi, nguy hiểm thay, cao thay!*”.
* “Ôi, nguy hiểm thay, cao thay!” là câu đầu tiên trong bài “Thục Đạo Nan” của Lý Bạch.
“Là em à, vốn dĩ Nhan Nghiên nói chị con bé đi họp phụ huynh cô còn không đồng ý cơ nhưng con bé cứ khẳng định chị con bé là sinh viên Đại học Giang Thành, có thể ra quyết định ở nhà.” Ông Diệc Xảo bỗng nhớ ra gì đó, nói nhỏ: “Nhà em và nhà con bé…”
“Quan hệ của hai nhà bọn em rất tốt.” Tô Ý Tiện giải thích.
Ông Diệc Xảo gật gù, cô ấy cũng hiểu đôi chút về tình hình nhà Nhan Nhiên và Tô Ý Tiện: “Được rồi, ngồi đi.”
Trong suốt buổi họp phụ huynh, Tô Ý Tiện nghe giọng điệu và câu cửa miệng quen thuộc của Ông Diệc Xảo mà như quay về lúc điên cuồng học thuộc lòng văn cổ hai năm trước.
Nhan Nghiên rất có chủ kiến, cô bé đã điền tờ đơn nguyện vọng phân ban xong hết rồi, hôm nay Tô Ý Tiện đến cũng chỉ tới cho có hình thức thôi.
Nửa đoạn sau, hai chị em nhìn lên bảng đen thất thần.
“Được rồi, vốn dĩ theo kế hoạch của tôi thì buổi họp phụ huynh của lớp 10-1 của chúng ta ngày hôm nay sẽ kết thúc ở đây nhưng hôm nay lại rất khéo là có một học trò của tôi hai năm trước đang ngồi ở bên dưới.”
Ông Diệc Xảo cười chỉ vào Tô Ý Tiện ngồi ở khu vực giữa, giới thiệu: “Bạn ấy tên là Tô Ý Tiện, một cô gái vô cùng xuất sắc, bây giờ đang học năm hai ngành tài chính ở Đại học Giang Thành. Tôi muốn mới bạn ấy lên chia sẻ kinh nghiệm học tập hồi cấp ba của bạn ấy cho các bạn học sinh của chúng ta, mọi người cùng hoan nghênh.”
Biểu cảm của Tô Ý Tiện cứng đờ, lúc đứng dậy nhỏ giọng nói với Nhan Nghiên: “Cô Ông vẫn thích làm những chuyện ngẫu hứng thế này…”
Ông Diệc Xảo là giáo viên dạy ngữ văn, việc đầu tiên cô ấy dạy cho Tô Ý Tiện hồi trước là “Học cách thể hiện ngẫu hứng”.
Lúc đó mỗi lần trước khi vào học, Ông Diệc Xảo đều gọi ngẫu nhiên một học sinh lên bục diễn thuyết ngẫu hứng, ra đề ngay tại chỗ, có ba phút chuẩn bị và ba phút diễn thuyết.
Nhưng không thể không nói, phương pháp dạy học của Ông Diệc Xảo vô cùng hữu hiệu.
Lúc đầu, phần lớn học sinh trong lớp Tô Ý Tiện đều xấu hổ căng thẳng, nói lắp, nhưng sau đó trước khi tốt nghiệp cấp ba đã có thể ung dung đi lên bục giảng nói một cách đĩnh đạc.
Trong lúc đi lên bục giảng, Tô Ý Tiện sắp xếp từ ngữ một cách đơn giản, cô chia sẻ ngắn gọn về phương pháp học tập của mình, cuối cùng còn cổ vũ mọi người sau này đăng ký nguyện vọng vào Đại học Giang Thành.
“Các em có gì muốn hỏi đàn chị của các em không?” Thời gian còn dư dả lắm, Ông Diệc Xảo cổ vũ mọi người đặt câu hỏi.
Có một cô bé hỏi Tô Ý Tiện xếp hạng bao nhiêu của tỉnh thì có thể đăng ký nguyện vọng vào Đại học Giang Thành, Tô Ý Tiện trả lời xong thì gọi một cậu bạn trông có vẻ rất sôi nổi ở hàng ghế sau.
Cậu bạn đó cao gầy, gò má hơi ửng đỏ, cậu nhóc đứng lên rồi gãi sau đầu: “Đàn chị, xin hỏi chị có bạn trai chưa?”
Ông Diệc Xảo luôn cho rằng giáo dục học sinh một mực chặn kín không bằng khai thông hợp lý, cô ấy khá là thoáng trong vấn đề nam nữ trong lớp tiếp xúc với nhau.
Nghe thấy câu hỏi của cậu bạn đó xong cô ấy mỉm cười, không ngăn cấm.
“Chị có bạn trai rồi.” Tô Ý Tiện trả lời.
Ông Diệc Xảo tiếp nối đề tài đúng lúc: “Nhưng trong vòng ba năm học cấp ba, đàn chị của các em tuyệt đối không có đâu.”
“Đúng vậy.” Tô Ý Tiện gật đầu, “Khi đó không có thật.”
Ông Diệc Xảo tuyên bố buổi họp phụ huynh kết thúc: “Có bạn hay phụ huynh nào vẫn còn thắc mắc về việc chọn ban thì có thể ở lại trao đổi với giáo viên bộ môn, các vị phụ huynh còn lại có thể đưa con về.”
Tô Ý Tiện đứng trên bục giảng ra hiệu cho Nhan Nghiên bảo cô ra bên ngoài chờ cô bé.
Cô vừa mới đi ra hành lang, Nhan Nghiên đã vội vàng xách cặp của mình chen khỏi đám người đi ra.
“Chị có bạn trai từ bao giờ thế?” Mắt Nhan Nghiên trợn trừng lên như sắp nhảy ngoài đến nơi, “Không phải lần trước chị không thành đôi với nghiên cứu sinh kia sao?”
“Không phải anh ấy.”
Nhan Nghiên hít sâu một hơi: “Vậy, vậy là lúc chị ở, ở nước ngoài…”
Tô Ý Tiện gật đầu: “Coi là vậy đi.”
Cô và Thẩm Tri Hành xác nhận quan hệ ở nước ngoài thật mà.
“Thật ra em cũng biết…”
Tô Ý Tiện chưa kịp nói gì, Nhan Nghiên đã vội vàng rút điện thoại ra quay số: “Oa! Vậy là bây giờ cậu em là người duy nhất đã thành niên mà vẫn độc thân trong nhà sao? Em muốn gọi điện cười nhạo cậu mấy câu.”
Cuộc gọi được kết nối chỉ trong một giây, trên mặt Nhan Nghiên đong đầy ý cười trên sự đau khổ của người khác: “Alo? Cậu à, hí hí hí, cậu biết gì chưa? Chị…”
“Xong rồi thì mau ra cổng đi, cậu đợi hai người ở cổng.”
“Dạ? Cậu tới đón cháu ạ?” Nhan Nghiên bỗng cảm thấy được cưng chiều mà sợ, cô bé đáp hai tiếng rồi cúp máy.
Tô Ý Tiện thấy cô bé cúp máy nhanh như thế thì nghiêng đầu hỏi cô bé: “Không phải em muốn gọi điện cười nhạo chú ấy sao?”
“Thôi ạ…” Nhan Nghiên thở dài, cô bé vẫn còn chút lương tâm.
“Nể mặt cậu tự mình tới đón em tan học, em vẫn nên lương thiện một chút vậy, chó già độc thân rất thê thảm mà.”
Tô Ý Tiện nhịn cười, cô vuốt bím tóc đuôi ngựa của Nhan Nghiên, sau đó lén lút lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Tri Hành.
Tô Ý Tiện: [Cháu ngoại của anh thực sự rất hiểu thảo đấy *rưng rưng nước mắt*.]
Hai người nhanh chóng đi ra cổng trường, Nhan Nghiên liếc mắt một cái đã thấy xe Thẩm Tri Hành, kéo Tô Ý Tiện bước nhanh qua đó.
Thẩm Tri Hành nhìn thấy bọn họ thì xuống xe, anh đi mấy bước về phía Tô Ý Tiện đón cô rồi chìa tay ra: “Đưa túi cho anh.”
Tô Ý Tiện chưa kịp bỏ túi trên vai xuống, Nhan Nghiên ở bên cạnh đã đưa cái cặp sách nặng như chứa gạch qua.
Cô bé cảm động nhìn người cậu tuấn tú đẹp trai của mình, kéo dài giọng ra: “Cậu… Dạo này cậu tốt với cháu thật đấy.”
Thẩm Tri Hành im lặng nhìn cô bé một lúc, cuối cùng vẫn ừ một tiếng.
Anh đeo cái cặp đầu con gấu lòe loẹt của Nhan Nghiên lên vai rồi xách cả túi đeo vai của Tô Ý Tiện.
Mở cửa xe cho hai người họ lên xe xong, Thẩm Tri Hành bỏ cặp sách ra sau cốp, sau đó xách túi đeo vai của Tô Ý Tiện ngồi vào ghế lái phụ.
“Chị ơi, kiểu túi đó của chị rất khó mua sao?” Nhan Nghiên thấy Thẩm Tri Hành đặt túi của Tô Ý Tiện lên đùi chứ không bỏ bừa vào cốp.
Trước kia anh còn chẳng cẩn thận với những chiếc túi xa xỉ của Thẩm Cẩm đến mức đó.
“Ừ, rất khó mua.”
Tô Ý Tiện liếc Thẩm Tri Hành, hôm đó ở khách sạn, anh còn ghen vì cái túi này.
Xe vừa mới lăn bánh, Nhan Nghiên đã không thể chờ đợi được nữa sáp tới hỏi Thẩm Tri Hành: “Cậu ơi cậu ơi, cậu có biết chị có bạn trai rồi không?”
Đuôi lông mày Thẩm Tri Hành khẽ nhướng lên, nghiêng đầu qua nhìn cô bé.
Nhan Nghiên không nhận ra biểu cảm khác thường của Thẩm Tri Hành, tự nói tiếp: “Chẳng trách mấy hôm trước chị đổi ảnh đại diện, cháu còn tưởng chị thấy con mèo đó đẹp thôi, không ngờ lại là ảnh đại diện đôi.”
Thẩm Tri Hành khựng người, sau đó chuyển tầm mắt sang Tô Ý Tiện.
Tô Ý Tiện xua tay với anh với vẻ mặt vô tội, tỏ ý mình không biết ảnh đại diện là hình dành cho cặp đôi.
Tô Ý Tiện hỏi Nhan Nghiên: “Ảnh đại diện cho cặp đôi á? Lúc đó chị chỉ thấy một bức này thôi mà.”
“Đúng mà, chị đợi xíu em tìm cho chị xem, đúng lúc chị có thể gửi cho bạn trai chị…”
Nhan Nghiên tìm thấy ảnh rất nhanh, gửi vào Wechat của Tô Ý Tiện.
Ảnh đại diện của Tô Ý Tiện là một con mèo trắng, đầu con mèo nghiêng sang phải, lúc đó cô tưởng mèo con dựa vào tường.
Lúc này nhìn thấy ảnh Nhan Nghiên gửi, Tô Ý Tiện mới biết mèo con không dựa vào tường mà dựa vào đầu của một con mèo đen khác.
Đầu mèo đen nghiêng sang trái, nếu đặt hai bức ảnh cạnh nhau để xem thì má hai con mèo vừa khéo chạm vào nhau.
Tô Ý Tiện tiện tay gửi ảnh đại diện mèo đen cho Thẩm Tri Hành.
Nhan Nghiên tiếp tục vỗ vai cậu mình, giọng điệu ngứa đòn: “Aida, cậu à, bây giờ cậu là người duy nhất đã thành niên mà vẫn độc thân trong nhà chúng ta đấy, cậu có cảm nghĩ gì không?”
Thẩm Tri Hành không đáp, anh tỉnh bơ ấn màn hình điện thoại mấy cái, sau đó bỏ điện thoại vào túi.
Mấy giây sau, điện thoại của Nhan Nghiên vang lên.
Cô bé lấy ra xem thì thấy Thẩm Tri Hành gửi tin nhắn đến.
Thẩm Tri Hành: [?]
“Cậu ngồi trước cháu mà còn gửi tin nhắn cho cháu làm gì?” Nhan Nghiên cảm thấy anh thật khó hiểu.
Thẩm Tri Hành hơi nghi hoặc quay đầu lại, chìa tay về phía Nhan Nghiên: “Đưa điện thoại đây cậu xem xem.”
Nhan Nghiên lơ mơ đưa điện thoại cho anh.
Cô bé thấy Thẩm Tri Hành ấn hai phát trên điện thoại mình rồi nhanh chóng trả lại cho cô bé.
“Gì thế? Tin nhắn cậu tự gửi thì có gì đáng xem đâu chứ…” Nhan Nghiên liếc qua màn hình điện thoại của mình, bỗng giật nảy mình.
Tại sao bức ảnh mèo đen cô bé vừa gửi cho Tô Ý Tiện lại xuất hiện trên ảnh đại diện của Thẩm Tri Hành?
Wechat bị lỗi à?
Nhan Nghiên mở đi mở lại ảnh đại diện của Thẩm Tri Hành, làm mới vài lượt, con mèo đen kia vẫn sừng sững bất động.
Cô bé chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Tri Hành rồi lại nhìn Tô Ý Tiện…
“Hai người…” Nhan Nghiên nuốt nước bọt, hình như cô bé hơi mất năng lực ngôn ngữ.
Nhan Nghiên mở miệng nhịn một lúc lâu, cuối cùng chỉ bật ra được một âm tiết từ trong cuống họng, giọng cô bé cao lên, còn hơi rung rung: “Hả?”
Thấy Thẩm Tri Hành gật đầu, Nhan Nghiên chỉ Tô Ý Tiện bên cạnh, khó mà tin nổi: “Mợ nhỏ?”
Vậy là trong cuộc gọi lần trước, Thẩm Tri Hành không nói đùa sao?
Muốn mợ cô bé đi họp phụ huynh thật?
Mà cô bé lại không hiểu rõ ý của Thẩm Tri Hành, thậm chí còn cho rằng anh mất lịch sự, nói đùa linh tinh với phụ nữ?
Bộ não Nhan Nghiên dần khôi phục năng lực vận hành, hỏi Tô Ý Tiện: “Thế sao vừa nãy chị lại nói với cô Ông chị là chị của em?”
Tô Ý Tiện chưa kịp trả lời, Nhan Nghiên tự ồ một tiếng, lẩm bẩm: “Cũng phải thôi, chẳng may sau này chị và cậu chia tay thì chị không phải mợ của em nữa, nhưng chắc chắn chị sẽ mãi mãi là chị của em.
Sau khi máy bay hạ cánh, tâm trạng của Tô Ý Tiện rất tốt, nhìn thấy Tiền Tiễn đến đón bọn họ, cô chủ động chào anh ấy: “Lâu rồi không gặp trợ lý Tiền, anh đã khỏe chưa?”
“Khỏe, khỏe rồi.” Tiền Tiễn nhìn hai bàn tay nắm chặt của bọn họ, bất ngờ mất một giây rồi nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.
“Sếp Thẩm, bây giờ đi đâu?” Tiền Tiễn hỏi.
“Về chung cư.” Thẩm Tri Hành đáp.
Lên xe, Tô Ý Tiện sáp tới hỏi anh: “Đưa em về trước sao?”
Thẩm Tri Hành véo má cô: “Anh về với em.”
Tất cả mọi đồ đạc của Tô Ý Tiện đều đã dọn tới chung cư rồi, Thẩm Tri Hành sợ cô sống chỗ khác không quen.
Trước năm mới, Thẩm Tri Hành mua một căn nhà gần tập đoàn, gần đây mới trang trí nội thất, tạm thời chưa dọn vào ở được.
Nhưng nói căn nhà đó gần công ty thì thà nói nó gần Đại học Giang Thành còn hơn.
Công ty và Đại học Giang Thành cách nhau tám kilomet theo đường chim bay, căn nhà đó cách công ty sáu kilomet, cách Đại học Giang Thành hai kilomet. Lúc Tiền Tiễn chọn cho anh mấy căn ở các vị trí khác nhau, Thẩm Tri Hành mới liếc mắt đã chọn luôn căn gần Đại học Giang Thành nhất.
“Vậy là anh muốn ở nhà em cho đến khi nhà mới có thể ở được à?” Tô Ý Tiện hơi ngạc nhiên, “Trang trí nội thất xong còn phải dọn dẹp vệ sinh, sau đó dọn nhà… Trước sau cũng phải mất ít nhất gần nửa tháng đấy.”
Cô liếc nhìn Tiền Tiễn chăm chú lái xe với vẻ mặt nghiêm túc ở ghế lái, sau đó áp sát tới bên tai Thẩm Tri Hành thì thầm: “Sống chung nhanh như thế, có phải không hay lắm không?”
“Hả?” Thẩm Tri Hành rất bất ngờ khi cô nói vậy, “Không phải chúng ta đã sống chung hơn một năm rồi sao?”
“Hả?” Tô Ý Tiện trợn to mắt, luống cuống dựng vách ngăn trong xe lên.
Cô khôi phục âm lượng bình thường: “Nhưng đó là mỗi người một phòng mà!”
“Sao?” Hai chữ đứng đắn viết đầy mặt Thẩm Tri Hành, “Không phải phòng sách của em có giường sao?”
Tô Ý Tiện chớp mắt: “À… Ngủ phòng sách ấy à? Được, là chính anh nói đấy, mong anh nói được làm được.”
Sau khi về đến nhà, Tô Ý Tiện đẩy Thẩm Tri Hành đi xem căn phòng anh sắp ở mấy ngày tới như không thể chờ đợi được nữa.
Thẩm Tri Hành kéo vali đi vào, mới nhìn qua đã thấy vị trí vốn có cái giường gấp đã trống không rồi.
Anh lại đẩy vali ra: “Phòng sách không có giường.”
Tô Ý Tiện nghe vậy thì dở khóc dở cười: “Thẩm Tri Hành, sao anh mạnh miệng thế?”
Một CEO hàng đầu như thế mà yêu đương vào cái lại trẻ con muốn chết, nhất quyết trợn mắt nói dối rằng phòng sách không có giường, bảo không muốn ngủ ở phòng sách thì đã làm sao?
“Không có thật mà.” Thẩm Tri Hành chỉ phòng sách đằng sau, “Em vào mà xem.”
Tô Ý Tiện nửa tin nửa ngờ đi tới, liếc nhìn vào trong phòng sách: “Đang yên đang lành sao cái giường của em lại không cánh mà… bay?”
“Ơ? Giường của em đâu rồi?”
Cô nhìn sàn nhà trống không ngây ra một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Sài Ứng.
Tô Ý Tiện: [Đàn anh, lần trước anh lên nhà em mượn giường gấp là cái ở đâu thế?]
Sài Ứng: [Cái ở phòng sách ấy.]
Thấy cô hỏi như thế, Sài Ứng lờ mờ cảm thấy mình đã lấy nhầm.
Cậu ấy đạp một phát vào đùi bạn mình khiến bạn cậu ấy vội vàng nhảy dựng lên khỏi giường.
Sài Ứng: [Em cần dùng gấp sao? Nếu cần gấp thì hôm nay anh mang lên cho em luôn.]
Tô Ý Tiện: [Không gấp không gấp, em tạm thời không cần dùng.]
Sài Ứng: [Không sao đâu mà, muốn dùng thì lát nữa anh mang lên cho em, bạn anh về rồi.]
Sài Ứng gửi tin nhắn đó xong thì đạp Tiểu Nam một cái: “Mau lên, dọn đồ đi, phải trả lại giường rồi.]
Tô Ý Tiện: [Không cần, anh cứ giữ trước đi. Thật ra ban đầu em muốn anh lấy cái ở kho cơ, vừa nãy về thấy phòng sách không có nên sợ hết hồn, muốn hỏi lại anh thôi.]
Sài Ứng nhắn lại một cái nhãn dán gập người cảm ơn, sau đó lại đá Tiểu Nam: “Hết chuyện rồi, ông nằm tiếp đi.”
Tiểu Nam ôm đống chăn đệm vừa vội vàng vơ lên đứng ngây tại chỗ, rống lên với sức lực sung mãn: “Ông bị hâm hả Sài Ứng!”
…
Tô Ý Tiện cất điện thoại đi, giải thích với tốc độ nói cực nhanh: “Sài Ứng mượn giường rồi, mấy ngày nay tường ở ký túc xác của bạn anh ấy bị bong tróc không ở được nên tới nhà anh ấy ở nhờ. Nhưng giường gấp anh ấy mua trên mạng mãi không giao đến, hôm đó em nghe thấy anh ấy bảo bạn định trải đệm ra đất ngủ thì em bảo em cho anh ấy mượn giường gấp, nhờ chị Khương tới mở cửa.”
Nhưng chắc là cô và chị Khương trao đổi có chút nhầm lẫn, vốn dĩ Tô Ý Tiện bảo cô ấy lấy cái giường gấp ở kho, cuối cùng không biết tại sao lại lấy cái ở phòng sách.
Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một của Thẩm Tri Hành, cố ý nói: “Sài Ứng bảo sẽ mang lên cho em ngay.”
Thẩm Tri Hành nói luôn: “Không cần đâu, chuyển đi chuyển lại phiền phức lắm, hay là…”
Tô Ý Tiện nhịn cười: “À! Hay là anh xuống nhà anh ấy ngủ đi?”
“Con người cậu ấy rất tốt, hay là em tặng cậu ấy luôn đi.”
…
Chiều hôm đó, Thẩm Tri Hành ngồi trong kho nghiên cứu cái giường gấp suốt một tiếng, cuối cùng đi ra nói với Tô Ý Tiện là anh không biết lắp. Sau đó anh lại tốn thêm mười lăm phút tra cứu tài liệu rồi nói với Tô Ý Tiện rằng sô pha mềm quá nên không thích hợp để ngủ.
Vì thế đêm đó, anh chui vào cái chăn hồng nhạt của Tô Ý Tiện một cách công khai rồi ôm cô ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Tri Hành ăn sáng xong thì đi vào thay drap trải giường màu vàng kem cho Tô Ý Tiện.
Động tác của anh rất lưu loát, dáng cao tay dài vung chăn lên mang lại hiệu suất cực cao.
Tô Ý Tiện dựa một bên nhìn anh thay bộ chăn ga chỉ mất có mất phút, còn gấp phần thừa ra của drap trải giường lại nhét xuống dưới đệm.
Thẩm Tri Hành vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên giường, sau đó quay đầu hỏi cô: “Bộ màu tím cũng chưa dùng lần nào đúng không?”
Vừa nãy anh thấy bộ chăn ga màu tím mới ở trong tủ, còn chưa bóc tem nữa.
“Chưa.” Bình thường Tô Ý Tiện cách mấy ngày mới thay drap giường vỏ chăn một lần, hai bộ là đủ dùng rồi.
Thấy Thẩm Tri Hành bóc bộ chăn ga màu tím mang đi ngâm giặt, tai Tô Ý Tiện hơi nóng lên, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Anh tém tém lại thì không cần thay hàng ngày đâu…”
Thẩm Tri Hành ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt u tối không rõ, cứ như đang nói: Rốt cuộc ai mới là người không tém tém lại?
Bị anh nhìn như thế mấy giây, Tô Ý Tiện giơ tay đầu hàng.
Nhìn từ kết quả thì đúng là cô khiến mấy cục cưng chăn ga này chịu ấm ức.
Vải tơ tằm mềm mại dễ hỏng, không giặt bằng máy được mà sau khi giặt xong chỉ được hong khô ở chỗ râm chứ không thể cho ra ngoài ánh nắng trực tiếp, thay một bộ cũng là một công trình khá lớn.
Lần trước Tô Ý Tiện giặt hỏng một bộ, vì thế hôm nay cô vô cùng căng thẳng, nhìn Thẩm Tri Hành giặt drap trải giường bằng tay mà một tấc không rời, thỉnh thoảng còn đưa ra chỉ đạo kỹ thuật: “Ôi trời, không thể vắt như thế được, anh làm bánh quai chèo đấy à?”
Thẩm Tri Hành nghe vậy thì giảm bớt lực vắt khô ngay lập tức, nhẹ nhàng mang drap trải giường lên trên bồn tắm, rũ nước cho khô.
“Nhẹ thôi nhẹ thôi, nếu không hong khô sẽ bị nhăn đấy.”
“Sớm muộn gì cũng nhăn thôi.”
Lúc cảm xúc dâng trào, cô thích túm drap trải giường, lần nào cũng để lại nếp nhăn rất sâu, phủi kiểu gì cũng không phẳng lại được.
…
Sáng thứ bảy.
Tô Ý Tiện đau lòng nhìn nếp nhăn ở giữa drap giường, dùng tay phủi mấy lần mà cũng không phẳng được.
“Đổi sang loại vải khác đi.” Thẩm Tri Hành đứng một bên thắt cà vạt.
Trưa hôm nay anh phải đi gặp một nhà đầu tư, vì thế buổi họp phụ huynh của Nhan Nghiên chỉ đành để Tô Ý Tiện đi thôi.
Tô Ý Tiện hơi hờn dỗi: “Em cảm thấy đổi bạn trai khác thì sẽ vất vả một lần suốt đời nhàn nhã.”
Ánh mắt Thẩm Tri Hành nhìn cô hơi phức tạp: “Tối hôm qua ai nói muốn mãi mãi ở bên anh?”
Hơn nữa người ta sau khi chia tay đều tìm người yêu tốt hơn, sao cô lại muốn tìm người kém hơn chứ?
“Ơ… Lời nói trên giường không thể coi là thật được.” Tô Ý Tiện biết chắc rằng sáng nay hai bọn họ đều có việc phải giải quyết nên nói năng không hề kiêng dè gì, “Một số lời khen mang tính lịch sự chỉ để tăng thêm tự tin cho người kia thôi.”
Cô nói hết câu là đi ra khỏi phòng ngay lập tức, khoác áo măng tô màu hạnh nhân nhạt treo ở cửa hồi tối qua vào, chọn một cái túi màu kaki cỡ vừa phối cùng.
Sau khi xuống tầng, chú Vương đã chờ ở cửa.
Khoảng thời gian này, Thẩm Tri Hành tạm thời để chú Vương phụ trách đưa đón Tô Ý Tiện.
Mấy hôm trước chị Khương vừa mới làm visa lao động nên được Thẩm Tri Hành đưa ra nước ngoài thi giấy phép lái xe rồi.
Thẩm Tri Hành đã trưng cầu ý kiến của cô ấy, hỏi cô ấy có đồng ý theo Tô Ý Tiện ra nước ngoài nửa năm không, chị Khương vui vẻ đồng ý, đồng thời còn kiếm được một khoản lương dành cho người nước ngoài không ít.
Chú Vương đưa Tô Ý Tiện đến cổng trường THPT số 1 Giang Thành, cô quen cửa quen nẻo đi vào, đi thẳng tới tòa giảng dạy thí nghiệm.
Đi tới tầng một tòa giảng dạy thí nghiệm, nhìn thấy biển lớp mười hai, Tô Ý Tiện muộn màng nhớ ra Nhan Nghiên đang học lớp mười.
Cô đổi hướng, đi về phía tòa của lớp mười, nhìn thấy Nhan Nghiên mỏi mắt ngóng chờ ở dưới chân tòa nhà.
“Mau lên, muộn rồi chị ơi.” Nhan Nghiên nhanh chóng dẫn cô vào lớp.
Tô Ý Tiện nhìn thấy giáo viên đứng trên bục giảng thì vô thức dừng ở cửa lớp, cô hơi sợ.
“Biết trước thế này thì bảo cậu em đi cho rồi.” Tô Ý Tiện khóc không ra nước mắt, “Đó là giáo viên ngữ văn cấp ba của chị đấy.”
Từ nhỏ tốc độ đọc thuộc lòng văn cổ của Tô Ý Tiện đã rất chậm, người khác học hai ngày là có thể thuộc lòng văn cổ nhưng cô phải học mất bốn ngày, vì thế mà không ít lần phải tới văn phòng của Ông Diệc Xảo để đọc thuộc lòng và viết chính tả.
“Nhan Nghiên, đó là…” Ông Diệc Xảo chăm chú nhìn lại, “Tô Ý Tiện?”
“Cô Ông…” Tô Ý Tiện bước từng bước nặng nề đi tới, nở một nụ cười nhút nhát không khác gì hồi cấp ba, “Em chào cô, em là chị của Nhan Nghiên ạ.”
Mặc dù cô đã tốt nghiệp hai năm rồi, cũng đã cởi bỏ đồng phục học sinh, tô thêm son nhưng Tô Ý Tiện vừa nhìn thấy Ông Diệc Xảo, trong đầu vẫn luẩn quẩn “Ôi, nguy hiểm thay, cao thay!*”.
* “Ôi, nguy hiểm thay, cao thay!” là câu đầu tiên trong bài “Thục Đạo Nan” của Lý Bạch.
“Là em à, vốn dĩ Nhan Nghiên nói chị con bé đi họp phụ huynh cô còn không đồng ý cơ nhưng con bé cứ khẳng định chị con bé là sinh viên Đại học Giang Thành, có thể ra quyết định ở nhà.” Ông Diệc Xảo bỗng nhớ ra gì đó, nói nhỏ: “Nhà em và nhà con bé…”
“Quan hệ của hai nhà bọn em rất tốt.” Tô Ý Tiện giải thích.
Ông Diệc Xảo gật gù, cô ấy cũng hiểu đôi chút về tình hình nhà Nhan Nhiên và Tô Ý Tiện: “Được rồi, ngồi đi.”
Trong suốt buổi họp phụ huynh, Tô Ý Tiện nghe giọng điệu và câu cửa miệng quen thuộc của Ông Diệc Xảo mà như quay về lúc điên cuồng học thuộc lòng văn cổ hai năm trước.
Nhan Nghiên rất có chủ kiến, cô bé đã điền tờ đơn nguyện vọng phân ban xong hết rồi, hôm nay Tô Ý Tiện đến cũng chỉ tới cho có hình thức thôi.
Nửa đoạn sau, hai chị em nhìn lên bảng đen thất thần.
“Được rồi, vốn dĩ theo kế hoạch của tôi thì buổi họp phụ huynh của lớp 10-1 của chúng ta ngày hôm nay sẽ kết thúc ở đây nhưng hôm nay lại rất khéo là có một học trò của tôi hai năm trước đang ngồi ở bên dưới.”
Ông Diệc Xảo cười chỉ vào Tô Ý Tiện ngồi ở khu vực giữa, giới thiệu: “Bạn ấy tên là Tô Ý Tiện, một cô gái vô cùng xuất sắc, bây giờ đang học năm hai ngành tài chính ở Đại học Giang Thành. Tôi muốn mới bạn ấy lên chia sẻ kinh nghiệm học tập hồi cấp ba của bạn ấy cho các bạn học sinh của chúng ta, mọi người cùng hoan nghênh.”
Biểu cảm của Tô Ý Tiện cứng đờ, lúc đứng dậy nhỏ giọng nói với Nhan Nghiên: “Cô Ông vẫn thích làm những chuyện ngẫu hứng thế này…”
Ông Diệc Xảo là giáo viên dạy ngữ văn, việc đầu tiên cô ấy dạy cho Tô Ý Tiện hồi trước là “Học cách thể hiện ngẫu hứng”.
Lúc đó mỗi lần trước khi vào học, Ông Diệc Xảo đều gọi ngẫu nhiên một học sinh lên bục diễn thuyết ngẫu hứng, ra đề ngay tại chỗ, có ba phút chuẩn bị và ba phút diễn thuyết.
Nhưng không thể không nói, phương pháp dạy học của Ông Diệc Xảo vô cùng hữu hiệu.
Lúc đầu, phần lớn học sinh trong lớp Tô Ý Tiện đều xấu hổ căng thẳng, nói lắp, nhưng sau đó trước khi tốt nghiệp cấp ba đã có thể ung dung đi lên bục giảng nói một cách đĩnh đạc.
Trong lúc đi lên bục giảng, Tô Ý Tiện sắp xếp từ ngữ một cách đơn giản, cô chia sẻ ngắn gọn về phương pháp học tập của mình, cuối cùng còn cổ vũ mọi người sau này đăng ký nguyện vọng vào Đại học Giang Thành.
“Các em có gì muốn hỏi đàn chị của các em không?” Thời gian còn dư dả lắm, Ông Diệc Xảo cổ vũ mọi người đặt câu hỏi.
Có một cô bé hỏi Tô Ý Tiện xếp hạng bao nhiêu của tỉnh thì có thể đăng ký nguyện vọng vào Đại học Giang Thành, Tô Ý Tiện trả lời xong thì gọi một cậu bạn trông có vẻ rất sôi nổi ở hàng ghế sau.
Cậu bạn đó cao gầy, gò má hơi ửng đỏ, cậu nhóc đứng lên rồi gãi sau đầu: “Đàn chị, xin hỏi chị có bạn trai chưa?”
Ông Diệc Xảo luôn cho rằng giáo dục học sinh một mực chặn kín không bằng khai thông hợp lý, cô ấy khá là thoáng trong vấn đề nam nữ trong lớp tiếp xúc với nhau.
Nghe thấy câu hỏi của cậu bạn đó xong cô ấy mỉm cười, không ngăn cấm.
“Chị có bạn trai rồi.” Tô Ý Tiện trả lời.
Ông Diệc Xảo tiếp nối đề tài đúng lúc: “Nhưng trong vòng ba năm học cấp ba, đàn chị của các em tuyệt đối không có đâu.”
“Đúng vậy.” Tô Ý Tiện gật đầu, “Khi đó không có thật.”
Ông Diệc Xảo tuyên bố buổi họp phụ huynh kết thúc: “Có bạn hay phụ huynh nào vẫn còn thắc mắc về việc chọn ban thì có thể ở lại trao đổi với giáo viên bộ môn, các vị phụ huynh còn lại có thể đưa con về.”
Tô Ý Tiện đứng trên bục giảng ra hiệu cho Nhan Nghiên bảo cô ra bên ngoài chờ cô bé.
Cô vừa mới đi ra hành lang, Nhan Nghiên đã vội vàng xách cặp của mình chen khỏi đám người đi ra.
“Chị có bạn trai từ bao giờ thế?” Mắt Nhan Nghiên trợn trừng lên như sắp nhảy ngoài đến nơi, “Không phải lần trước chị không thành đôi với nghiên cứu sinh kia sao?”
“Không phải anh ấy.”
Nhan Nghiên hít sâu một hơi: “Vậy, vậy là lúc chị ở, ở nước ngoài…”
Tô Ý Tiện gật đầu: “Coi là vậy đi.”
Cô và Thẩm Tri Hành xác nhận quan hệ ở nước ngoài thật mà.
“Thật ra em cũng biết…”
Tô Ý Tiện chưa kịp nói gì, Nhan Nghiên đã vội vàng rút điện thoại ra quay số: “Oa! Vậy là bây giờ cậu em là người duy nhất đã thành niên mà vẫn độc thân trong nhà sao? Em muốn gọi điện cười nhạo cậu mấy câu.”
Cuộc gọi được kết nối chỉ trong một giây, trên mặt Nhan Nghiên đong đầy ý cười trên sự đau khổ của người khác: “Alo? Cậu à, hí hí hí, cậu biết gì chưa? Chị…”
“Xong rồi thì mau ra cổng đi, cậu đợi hai người ở cổng.”
“Dạ? Cậu tới đón cháu ạ?” Nhan Nghiên bỗng cảm thấy được cưng chiều mà sợ, cô bé đáp hai tiếng rồi cúp máy.
Tô Ý Tiện thấy cô bé cúp máy nhanh như thế thì nghiêng đầu hỏi cô bé: “Không phải em muốn gọi điện cười nhạo chú ấy sao?”
“Thôi ạ…” Nhan Nghiên thở dài, cô bé vẫn còn chút lương tâm.
“Nể mặt cậu tự mình tới đón em tan học, em vẫn nên lương thiện một chút vậy, chó già độc thân rất thê thảm mà.”
Tô Ý Tiện nhịn cười, cô vuốt bím tóc đuôi ngựa của Nhan Nghiên, sau đó lén lút lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Tri Hành.
Tô Ý Tiện: [Cháu ngoại của anh thực sự rất hiểu thảo đấy *rưng rưng nước mắt*.]
Hai người nhanh chóng đi ra cổng trường, Nhan Nghiên liếc mắt một cái đã thấy xe Thẩm Tri Hành, kéo Tô Ý Tiện bước nhanh qua đó.
Thẩm Tri Hành nhìn thấy bọn họ thì xuống xe, anh đi mấy bước về phía Tô Ý Tiện đón cô rồi chìa tay ra: “Đưa túi cho anh.”
Tô Ý Tiện chưa kịp bỏ túi trên vai xuống, Nhan Nghiên ở bên cạnh đã đưa cái cặp sách nặng như chứa gạch qua.
Cô bé cảm động nhìn người cậu tuấn tú đẹp trai của mình, kéo dài giọng ra: “Cậu… Dạo này cậu tốt với cháu thật đấy.”
Thẩm Tri Hành im lặng nhìn cô bé một lúc, cuối cùng vẫn ừ một tiếng.
Anh đeo cái cặp đầu con gấu lòe loẹt của Nhan Nghiên lên vai rồi xách cả túi đeo vai của Tô Ý Tiện.
Mở cửa xe cho hai người họ lên xe xong, Thẩm Tri Hành bỏ cặp sách ra sau cốp, sau đó xách túi đeo vai của Tô Ý Tiện ngồi vào ghế lái phụ.
“Chị ơi, kiểu túi đó của chị rất khó mua sao?” Nhan Nghiên thấy Thẩm Tri Hành đặt túi của Tô Ý Tiện lên đùi chứ không bỏ bừa vào cốp.
Trước kia anh còn chẳng cẩn thận với những chiếc túi xa xỉ của Thẩm Cẩm đến mức đó.
“Ừ, rất khó mua.”
Tô Ý Tiện liếc Thẩm Tri Hành, hôm đó ở khách sạn, anh còn ghen vì cái túi này.
Xe vừa mới lăn bánh, Nhan Nghiên đã không thể chờ đợi được nữa sáp tới hỏi Thẩm Tri Hành: “Cậu ơi cậu ơi, cậu có biết chị có bạn trai rồi không?”
Đuôi lông mày Thẩm Tri Hành khẽ nhướng lên, nghiêng đầu qua nhìn cô bé.
Nhan Nghiên không nhận ra biểu cảm khác thường của Thẩm Tri Hành, tự nói tiếp: “Chẳng trách mấy hôm trước chị đổi ảnh đại diện, cháu còn tưởng chị thấy con mèo đó đẹp thôi, không ngờ lại là ảnh đại diện đôi.”
Thẩm Tri Hành khựng người, sau đó chuyển tầm mắt sang Tô Ý Tiện.
Tô Ý Tiện xua tay với anh với vẻ mặt vô tội, tỏ ý mình không biết ảnh đại diện là hình dành cho cặp đôi.
Tô Ý Tiện hỏi Nhan Nghiên: “Ảnh đại diện cho cặp đôi á? Lúc đó chị chỉ thấy một bức này thôi mà.”
“Đúng mà, chị đợi xíu em tìm cho chị xem, đúng lúc chị có thể gửi cho bạn trai chị…”
Nhan Nghiên tìm thấy ảnh rất nhanh, gửi vào Wechat của Tô Ý Tiện.
Ảnh đại diện của Tô Ý Tiện là một con mèo trắng, đầu con mèo nghiêng sang phải, lúc đó cô tưởng mèo con dựa vào tường.
Lúc này nhìn thấy ảnh Nhan Nghiên gửi, Tô Ý Tiện mới biết mèo con không dựa vào tường mà dựa vào đầu của một con mèo đen khác.
Đầu mèo đen nghiêng sang trái, nếu đặt hai bức ảnh cạnh nhau để xem thì má hai con mèo vừa khéo chạm vào nhau.
Tô Ý Tiện tiện tay gửi ảnh đại diện mèo đen cho Thẩm Tri Hành.
Nhan Nghiên tiếp tục vỗ vai cậu mình, giọng điệu ngứa đòn: “Aida, cậu à, bây giờ cậu là người duy nhất đã thành niên mà vẫn độc thân trong nhà chúng ta đấy, cậu có cảm nghĩ gì không?”
Thẩm Tri Hành không đáp, anh tỉnh bơ ấn màn hình điện thoại mấy cái, sau đó bỏ điện thoại vào túi.
Mấy giây sau, điện thoại của Nhan Nghiên vang lên.
Cô bé lấy ra xem thì thấy Thẩm Tri Hành gửi tin nhắn đến.
Thẩm Tri Hành: [?]
“Cậu ngồi trước cháu mà còn gửi tin nhắn cho cháu làm gì?” Nhan Nghiên cảm thấy anh thật khó hiểu.
Thẩm Tri Hành hơi nghi hoặc quay đầu lại, chìa tay về phía Nhan Nghiên: “Đưa điện thoại đây cậu xem xem.”
Nhan Nghiên lơ mơ đưa điện thoại cho anh.
Cô bé thấy Thẩm Tri Hành ấn hai phát trên điện thoại mình rồi nhanh chóng trả lại cho cô bé.
“Gì thế? Tin nhắn cậu tự gửi thì có gì đáng xem đâu chứ…” Nhan Nghiên liếc qua màn hình điện thoại của mình, bỗng giật nảy mình.
Tại sao bức ảnh mèo đen cô bé vừa gửi cho Tô Ý Tiện lại xuất hiện trên ảnh đại diện của Thẩm Tri Hành?
Wechat bị lỗi à?
Nhan Nghiên mở đi mở lại ảnh đại diện của Thẩm Tri Hành, làm mới vài lượt, con mèo đen kia vẫn sừng sững bất động.
Cô bé chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Tri Hành rồi lại nhìn Tô Ý Tiện…
“Hai người…” Nhan Nghiên nuốt nước bọt, hình như cô bé hơi mất năng lực ngôn ngữ.
Nhan Nghiên mở miệng nhịn một lúc lâu, cuối cùng chỉ bật ra được một âm tiết từ trong cuống họng, giọng cô bé cao lên, còn hơi rung rung: “Hả?”
Thấy Thẩm Tri Hành gật đầu, Nhan Nghiên chỉ Tô Ý Tiện bên cạnh, khó mà tin nổi: “Mợ nhỏ?”
Vậy là trong cuộc gọi lần trước, Thẩm Tri Hành không nói đùa sao?
Muốn mợ cô bé đi họp phụ huynh thật?
Mà cô bé lại không hiểu rõ ý của Thẩm Tri Hành, thậm chí còn cho rằng anh mất lịch sự, nói đùa linh tinh với phụ nữ?
Bộ não Nhan Nghiên dần khôi phục năng lực vận hành, hỏi Tô Ý Tiện: “Thế sao vừa nãy chị lại nói với cô Ông chị là chị của em?”
Tô Ý Tiện chưa kịp trả lời, Nhan Nghiên tự ồ một tiếng, lẩm bẩm: “Cũng phải thôi, chẳng may sau này chị và cậu chia tay thì chị không phải mợ của em nữa, nhưng chắc chắn chị sẽ mãi mãi là chị của em.