Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi
Chương 43
La Như không ngờ chỉ đi một chuyến sang nhà Mộc Linh lấy chút đồ, quay về lại đụng độ người ở bờ sông hôm nọ. Điều khiến nó hoang mang nhất chính là, người này đang sóng vai đi cạnh Tịch ca của nó? Đây là tình huống gì?
Hai người đều vô thức bước chậm lại, La Như quan sát Tịch Yến Thanh, sau đó quay sang nhìn Lạc Dũng. Còn Lạc Dũng ư, hắn lập tức hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tịch Yến Thanh và La Phi.
Lúc này La Phi và Tịch Yến Thanh đã thấy La Như, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, thiếu chút bật cười thành tiếng.
"Tam Bảo, sao muội lại đi ngang qua đây?" La Phi mở lời trước: "Ăn cơm chưa? Nhị ca ninh canh cá, vào đây ăn cùng cho vui."
"Thôi nhị ca, muội ăn rồi." Ánh mắt La Như tràn đầy nghi hoặc: "Nhị ca và Tịch ca quen biết người này sao?" Nó hất nhẹ cằm về phía Lạc Dũng.
"Biết chứ. Lúc trước muội chưa nghe Tứ Bảo kể chuyện à? Tịch ca muội có một người bằng hữu mới chuyển tới thôn mình sống, quê hắn gặp nạn lũ, không thể sinh sống nữa nên quyết định an cư lạc nghiệp tại đây." La Phi chỉ chỉ Lạc Dũng: "Chính là vị này."
"Tại hạ Lạc Dũng." Lạc Dũng có chút khó xử lên tiếng: "Lúc trước ở bờ sông, ta không nhận ra cô nương cao to đây là muội muội của Tịch ca và tề ca, nếu có chỗ nào thất lễ mong được thứ lỗi."
"Cô, cô nương gì cơ???" La Như siết chặt cái rổ trên tay, sắc mặt nó đen xì: "Ra là bằng hữu của Tịch ca và nhị ca, thôi ta bỏ qua! Hơn nữa nếu ngươi thất lễ cũng không phải thất lễ với ta, thứ lỗi gì đó cũng không tới lượt ta! Nhị ca và Tịch ca à, muội về trước đây!" La Như trừng mắt nhìn Lạc Dũng một cái rồi xoay người rời đi. Nhớ lại câu nói của tên này ngoài bờ sông nó không khỏi tức tối, dám nói nó hung dữ, nó hung dữ thì sao? Loại người có mắt như mù, còn dám vặn hỏi nó có được cha mẹ dạy dỗ hay không, thực sự quá thiếu đòn! Còn có, cái gì mà "cô nương cao to"???
Nếu không phải sợ nhị ca phiền lòng vì chuyện liên quan đến Giang Bạch Ninh, xem nó có chửi chết họ Lạc kia không? Là bằng hữu của nhị ca và Tịch ca mà dám giúp đỡ họ Giang!
Phì!
Bằng hữu cái chó má gì!
La Như nuốt không trôi cục tức này, về đến nhà nó lập tức kể lể với La Nghị. La Nghị suy xét một hồi: "Ôi tỷ, vậy khẳng định nhị ca và Tịch ca chưa nói với hắn về chuyện của Giang Bạch Ninh. Hắn không biết ân oán giữa nhị ca và họ Giang, ra tay giúp đỡ tên kia cũng là chuyện bình thường thôi mà?"
La Như cảm thấy cũng có lý, chỉ là nó vẫn tức giận khi nghĩ tới mấy câu nói người kia! Còn có bộ dạng vờ vịt của Giang Bạch Ninh hôm đó, quá là buồn nôn!
Lúc này ở phía Tịch gia, Lạc Dũng xấu hổ cười nói: "Xem ra ta đã làm Tam cô nương phật ý rồi."
Tịch Yến Thanh lắc đầu ngán ngẩm tựa như đang nói: ngươi cũng biết thế à?
La Phi cười nói: "Thôi, muội tử nhà ta vốn thẳng thắn, nếu nó nhìn ra con người thật của ngươi, tự nhiên nó sẽ không để bụng nữa. Hơn nữa chuyện này cũng nên trách ta, có một số chuyện ta chưa nói rõ với ngươi. Trước kia ta và Giang Bạch Ninh đã cạch mặt nhau, tuy chẳng phải chuyện hay ho gì, nhưng nếu người rảnh rỗi vô sự có thể nhờ Tịch ca ngươi kể lại cặn kẽ."
Một tô canh cá lớn được ba người chén sạch, La Phi lúc này đang thu dọn phòng bếp.
Tịch Yến Thanh đã ăn no, đang tính toán xem nên làm việc gì tiếp. Nghe lời này của La Phi thì nói với Lạc Dũng: "Đi thôi Lạc Dũng, chúng ta đi đào khoai tây."
Lạc Dũng nghe vậy, không nói hai lời liền theo chân Tịch Yến Thanh ra sân sau.
Thời tiết hôm nay mát mẻ, Tịch Yến Thanh xắn tay áo đi chân trần, lội ra luống khoai tây bắt đầu đào đất. Hắn sợ đào nát khoai nên làm động tác rất thận trọng.
Vừa đào khoai Tịch Yến Thanh vừa kể lại toàn bộ ân oán giữa La Phi, Trương Dương Phàm và Giang Bạch Ninh. Lời kể của hắn đương nhiên rành mạch hơn so với những tin đồn chắp vá mà Lạc Dũng nghe được từ người ngoài. Thực ra bọn họ nên kể chuyện này sớm hơn, có điều Tịch Yến Thanh cảm thấy nên để Lạc Dũng tự tiếp xúc và hiểu sơ về con người La Phi trước, như vậy sau khi biết chuyện này hắn sẽ không sinh ra ấn tượng xấu đối với La Phi. Dù sao thì trong thời cổ đại, hành động của nguyên chủ La Phi cũng đáng bị chỉ trích.
"Tóm lại tên Giang Bạch Ninh kia không phải hạng người tốt đẹp gì, ngươi đừng thấy bộ dạng nhu nhược ấy mà tưởng lầm ai đó bắt nạt gã." Tịch Yến Thanh nhìn hướng vào buồng, nghĩ đến việc lúc này La Phi vẫn đang bận rộn thu dọn nhà cửa, trong lòng hắn tràn đầy ấm áp: "Có đôi khi, ngoài miệng tề ca ngươi nói sẽ không bỏ qua chuyện cũ, nhưng y là người có tâm địa tốt hơn so với bất kỳ ai khác. Muội muội kia của y cũng là người như vậy. Lúc ngoài bờ sông, khẳng định họ Giang kia nói gì đó khó nghe nên Tam Bảo mới nổi xung lên như vậy."
"Là ta lỗ mãng rồi. Nhưng lúc đó ta thực sự không ngờ Tam cô nương lại to cao đến vậy. Ta còn tưởng rằng..." Một cô nương thông thường, cho dù không nhỏ bé và yếu ớt thì ít nhất cũng chỉ như các tiểu ca mà thôi. Không nghĩ rằng còn có thể to cao hơn cả hán tử?
"Tề ca ngươi giống nhạc mẫu, còn tiểu di tử lại giống nhạc phụ. Không phải người từng gặp nhạc phụ của ta sao?"
"Đúng vậy, nhưng Tam cô nương lại trắng trẻo, nhất thời ta không thể nhận ra." Vị La Thiên kia toàn thân rám nắng! Vừa cao to lừng lững vừa đen trũi toàn thân, thoạt nhìn không khác gì loài gấu!
"Thất vọng sao?" Tịch Yến Thanh thuận miệng hỏi: "Vốn tưởng là một tiểu cô nương liễu yếu đào tơ, không ngờ bộ dạng lại cao to đến thế?"
"Thất vọng gì chứ? Cao to không phải rất tốt sao?" Lạc Dũng lén nhìn về phía lối vào vườn rau, xác định không có La Phi mới nhỏ giọng nói: "Tịch ca, nói ra sợ huynh cười, kỳ thực ta rất sợ những người quá gầy gò. Bởi vì sức lực ta quá lớn, mấy cô nương mảnh mai sợ là không chịu nổi, không cẩn thận sẽ làm người ta bị thương mất. Trước đây ta vô tình huých phải một cô nương giả làm nam tử, vốn chỉ va nhẹ vào nhau vì ta đi hơi gấp, kết quả lại đụng ngã gãy tay người ta. Gia đinh nhà cô nương ấy xúm vào đập ta một trận."
"Hả? Còn có chuyện này sao? Trước kia chưa từng nghe ngươi nhắc đến?"
"Chuyện bị đánh có gì hay ho mà kể? Quá mất mặt!" Lạc Dũng xúc một xẻng, không cần dùng sức cũng có thể nhẹ nhàng xới tung đất, hắn cẩn thận bới khoai tây ra rồi nói: "Lúc trước ta đã nghĩ rồi, sau này thú thê không thể chọn người quá mảnh mai kẻo ban đêm ta lại đè nàng dẹp lép."
"Hahahahaha... thực sự chịu thua ngươi!" Tịch Yến Thanh phá lên cười.
Hai huynh đệ đào toàn bộ các luống khoai tây rồi xếp sang một bên, lúc này La Phi mang sọt bước ra vườn thu hoạch, trước khi trời tối đen bọn họ đã xong việc. Chủ yếu là vì Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng rất nhanh nhẹn.
Buổi tối Lạc Dũng vẫn ăn ké ở Tịch gia, hắn nói với La Phi: "Tề ca, lúc trước ta không biết Tam cô nương là muội tử của huynh, nói ra mấy lời không quá lọt tai. Về sau nếu huynh gặp được nàng, mong huynh nói đỡ giúp ta, ta thực sự không có ác ý."
La Phi lập tức nhận lời: "Được thôi, có điều ngươi cũng đừng để tâm quá, Tam Bảo rất tốt tính, nó nổi cáu một trận rồi quên luôn ấy mà."
Lạc Dũng cười ngây ngô: "Vậy tốt rồi, Tam cô nương quả là giống một nữ tráng sĩ, rất gan dạ, người bình thường thấy ta đều sợ rúm người, nàng ấy thậm chí còn chẳng chớp mắt."
Hắn vốn là người vạm vỡ tráng kiện, đừng nói các cô nương, thậm chí một số hán tử nhát gan cũng phải e dè khi nói chuyện cùng hắn. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một cô nương như La Như.
Vẻ mặt La Phi có chút bất lực: "Lạc huynh đệ, nể tình chúng ta là chỗ thân tình ta góp ý với ngươi, về sau có gặp muội muội ta, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cái gì mà "nữ tráng sĩ" cái gì mà "cô nương cao to", bằng không ta cam đoan nó sẽ nhảy bổ tới đập cho ngươi răng rụng đầy đất. Ngươi nói nó hung dữ ư, là ngươi chưa gặp thời điểm nó thực sự nổi cơn tam bành ấy. Hơn nữa, cũng bởi Tam Bảo nhà ta cao to hơn các cô nương bình thường nên lúc trước mới bị tiểu tử kia tới nhà làm loạn. Đây là vết sẹo trong lòng nó, ngươi đừng khoét ra nữa."
La Như quả thực to cao, nó tự biết mình khó gả đi chỉ vì lý do này, cho dù thế nào đi chăng nữa nó cũng là một cô gái, nghe những lời như vậy lẽ nào không thương tâm?
Lạc Dũng suy tư, quả thực là vậy, đều trách hắn chưa suy nghĩ thấu đáo.
Trước kia ở quân doanh có một đại thẩm rất to cao, biết chăm ngựa, thậm chí còn vạm vỡ hơn không ít huynh đệ của hắn, nhiều người gọi bà là "nữ tráng sĩ". Nhưng đại thẩm vô cùng vui vẻ với biệt danh này, bởi vậy Lạc Dũng cho rằng cách gọi ấy không hề mang theo ác ý. Lúc này nghĩ lại, hình như có gì đó không thỏa đáng.
Có điều hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, gọi cũng đã gọi rồi.
Lạc Dũng cảm thấy hắn còn chưa nhận được sự tha thứ của La Như đã lại gây thêm ấn tượng xấu cho nàng, hắn nhất định phải nghĩ cách cứu vãn mối quan hệ này mới được, bằng không về sau gặp nhau sẽ rất khó xử. Dù sao nàng ấy cũng là muội tử của Tịch ca và tề ca, hắn không thể gây thù chuốc oán với nàng ấy.
Hạ quyết tâm xong Lạc Dũng mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày tiếp theo trời vẫn trong xanh, La Phi ngủ dậy, quét dọn tro bếp rồi bắt tay vào chọn khoai tây. Y nhặt ra những củ nhỏ trước, rửa sạch rồi đun cho đến khi cạn nước, còn những củ to thì tích trữ cho mùa đông.
Cũng như bao nhà khác, gia đình bọn họ có một gian hầm đất ngoài sân, còn được đào khá sâu. Tịch Yến Thanh lên xuống vài chuyến, chuyển hết số khoai tây tích trữ vào hầm rồi nói với La Phi: "Hôm nay tôi và Lạc Dũng đi bắt cá, tranh thủ trước khi vào mùa gặt phơi ít cá khô để dành cho mùa đông."
La Phi cảm thấy đây là ý tưởng hay: "Vậy anh nhớ chú ý an toàn."
Tịch Yến Thanh mặc một bộ đồ cũ sang nhà Lương đại phu tìm Lạc Dũng. Nơi mà bọn họ dự định đi bắt cá ở khá gần Lương gia.
Trong lúc chờ nồi khoai nguội, La Phi tranh thủ giặt sạch chậu quần áo rồi mới quay lại lột vỏ khoai. Khoai tây lột sạch vỏ đem thái thành các miếng dày khoảng ba, bốn milimet, dàn đều trên tấm phên để phơi nắng.
Chu đại nương cách vách đang thái sợi củ cải, hai người rảnh rỗi còn trò chuyện qua lại. Ba con Đậu vẫn luôn bám theo chân La Phi, bởi vì mỗi ngày đều là y cho ăn và chơi đùa cùng nên chúng thân thiết với La Phi nhất.
Sau khi bê toàn bộ khoai tây đi phơi nắng, La Phi bắt đầu tính toán bao giờ có thể lên trấn một chuyến.
Chỉ còn vài ngày là tới Trung thu, ba bộ đồ may tặng gia đình Lý Tư Nguyên đã hoàn thiện, mà y và Tịch Yến Thanh cũng nên mua sắm gì đó, không thể chỉ qua loa như ngày thường. Đây là Tết Trung thu đầu tiên của bọn họ ở nơi này nha!
Thương thế của Tịch Yến Thanh đã hồi phục hoàn toàn, y cũng nên tìm gặp lão bản nương của phường thêu Như Ý để hỏi chuyện mang hàng thêu về gia công. Gần đây bận rộn phơi rau củ nên không có nhiều thời gian, nhưng qua giai đoạn này đương nhiên sẽ rảnh rang hơn.
La Phi quyết định chờ Tịch Yến Thanh về rồi cùng nhau bàn bạc.
Ngoài sông, Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng thu hoạch rất khá, tổng cộng gần bốn mươi con cá to nhỏ khác nhau, mẻ cá này khiến La Phi sửng sốt.
"Nhiều như vậy sao?" Bọn họ không có lưới, rốt cuộc làm thế nào bắt được từng này cá?
"Vài ngày trước mưa liên tiếp mấy trận, nước sông đều chảy xuống hạ lưu cho nên nguồn cá dồi dào, gần mảnh ruộng cạn nhà ta có tảng đá chặn giữa dòng, trong khe đá toàn là cá." Tịch Yến Thanh thay bộ đồ mới: "Tôi tranh thủ hốt một mẻ, em chọn vài con biếu cha mẹ với mang sang Hàn gia nhé."
"Lạc Dũng thì sao?"
"Hắn đã mang ba con về Lương gia rồi, nói là chỗ còn lại cứ cất ở nhà mình." Tịch Yến Thanh cười nói: "Bao giờ nấu món gì ngon ngon thì rủ hắn sang ăn cùng."
"Được, vậy anh cứ thay đồ đi, đợi em về xối nước cho anh." La Phi không cần ra cổng bẻ liễu, vừa vặn có hai, ba xâu cá đang buộc sẵn vào nhau. Có điều y xách hai xâu, nghĩ một hồi lại lấy thêm hai xâu: "Khà khà, em để Tam Bảo nấu ăn xong rồi mới nói đây là Lạc Dũng bắt."
"Con lừa hư hỏng."
"Sao hư bằng đại lão hổ!"
La Phi xách cá về nhà mẹ một chuyến, lại ghé Hàn gia một chuyến. Về phía Hàn Húc, y đưa cá cho Hàn gia tự nhiên sẽ có người mang sang cho y.
Bước ra khỏi Hàn gia, La Phi cảm thấy trên tay ám mùi cá, trùng hợp ven đường có vài cánh hoa khô, y bèn tiện tay nhặt lên chà xát để khử tanh. Ai ngờ cách đó không xa lại có người lên tiếng châm chọc: "Là hoa nhà ngươi sao? Cứ tự tiện hái như vậy à?"
La Phi vừa thấy là Tần Quế Chi và bà mối Vương thì cố ý nhặt thêm mấy nắm: "Ta cứ hái đấy, trên này viết tên bà à?"
Đm, chỉ là một bụi hoa dại, đúng là con mụ Tần lắm điều.
Tần Quế Chi vốn oán hận La Phi, mụ ta cảm thấy vì y mà gia đình mụ lâm vào cảnh này. Nếu không phải tiểu yêu tinh này câu mất linh hồn nhỏ bé của con trai mụ, Trương Dương Phàm sao có thể bỏ bê Giang Bạch Ninh? Sẽ không đến mức đẩy Giang Bạch Ninh đi vào con đường tội lỗi, làm xấu cả mặt mũi con trai mụ. Hiện giờ thì hay rồi, con trai mụ đã hưu họ Giang, tôn tử của mụ không biết đến bao giờ mới chào đời!
"Chà xát làm gì, có chà mạnh nữa thì bớt hoa mai trên tay ngươi cũng không đậm màu hơn đâu!" Tần Quế Chi hung hăng nguýt La Phi một cái: "Thành thân mãi mà cái rắm cũng chẳng đẻ được! Hừ!"
"Đúng vậy. Ta sao sinh được cái rắm." La Phi cười cười: "Chỉ có nhà bà mới sinh được thôi, sinh ra toàn rắm ấy!"
"Ngươi!" Tần Quế Chi tức nổ phổi: "Ta nói cho ngươi biết La Nhị Bảo! Đợi Dương Phàm nhà ta đậu kì thi Hương, ta cho ngươi đẹp mặt."
"Gã có đậu hay không thì ta vẫn đẹp, ta có đẹp hay không lại chẳng liên quan gì đến gã. Con mụ điên!" Trông chờ tên phế vật họ Trương kia đỗ đạt sao? Còn chưa yết bảng đâu, mạnh miệng ghê! Đứng đây vênh váo đắc ý hả? Không chừng trượt sấp mặt!
"Tiểu hồ ly tinh!" Tần Quế Chi hận không thể nhổ sạch cả bụi hoa kia.
"Ôi tẩu tử bà bớt giận đi, chấp nhặt với y làm gì? Trương tú tài nhà bà sau này nhất định sẽ làm quan." Bà mối Vương cũng không ưa La Phi, mụ ta dùng hết lời ngon ngọt nịnh bợ Tần Quế Chi: "Trương tiểu tử đâu phải loại người không ai thèm như y."
"Hahaha, không ai thèm?" La Phi vỗ tay: "Quả là vậy nha, thành thân rồi còn bị đội nón xanh, loại người không ai thèm phải là gã mới đúng."
"La Nhị Bảo! Ta, xem ta có xé rách miệng ngươi ra không?" Tần Quế Chi hét lên rồi nhảy bổ tới.
La Phi lập tức co giò chạy, đương nhiên mụ béo không thể đuổi kịp. Thấy đã đủ xa y mới bước chậm lại, vừa đi vừa lắc mông, bộ dạng trêu ngươi khiến Tần Quế Chi suýt thì hộc máu mồm, mụ ta cũng nhìn thấy Tịch Yến Thanh vừa đứng chờ La Phi và cười muốn tắt thở.
"Làm gì thế bảo bối? Đi catwalk à?" Tịch Yến Thanh nhỏ giọng hỏi.
"Không nha, bày trò mua vui thôi." La Phi vào nhà đóng cổng cẩn thận, thấy xung quanh không có ai mới nhào tới hôn Tịch Yến Thanh một cái: "Anh dọn dẹp xong hết rồi à?"
"Xong rồi, em về đúng lúc lắm, giúp tôi dội nước để rửa cá nào." Phải thay mấy lần nước mới có thể làm sạch cá, không bằng một người múc xối một người thao tác.
La Phi nhanh chóng cầm gáo, hai người phối hợp rửa sạch toàn bộ chỗ cá sau đó treo thành từng xâu.
Đêm xuống, sau một hồi ân ái vợ chồng, La Phi hỏi Tịch Yến Thanh có muốn lên trấn không. Tịch Yến Thanh thấy cũng nên sắm sửa gì đó liền đáp ứng: "Được, vậy sáng sớm mai đi một chuyến. Ngày mai Lạc Dũng cũng có chút việc phải làm."
Kỳ thực Lạc Dũng không nói rõ là chuyện gì, hắn chỉ thông báo hôm sau sẽ vắng mặt.
Ban đầu hắn có dự định tặng cá cho La Như rồi thành tâm nói lời xin lỗi với nàng, nhưng Tịch Yến Thanh cũng đi bắt cá nên đương nhiên sẽ chia cho La gia. Nếu hắn cũng tặng cá e là hơi thừa, cho nên hắn chưa dám nói gì.
Không tặng cá thì tặng gì đây?
Lạc Dũng bới bới đống quả phỉ trong bao vải, đây là thu hoạch của hắn sau chuyến lên núi lần trước cùng Tịch Yến Thanh, cũng không được bao nhiêu, vốn định mang đi bán kiếm chút tiền. Nhưng hắn quyết định thay đổi kế hoạch. Hắn nghĩ chẳng bằng tặng La Như ít quả phỉ, chỉ là nếu như vậy hắn phải kiếm thêm một chút, hiện tại số lượng quá ít.
Vì thế ngày hôm sau, Tịch Yến Thanh và La Phi mang theo ba bộ đồ lên trấn ghé thăm Thạch phủ, còn Lạc Dũng đeo bao bố lên rừng nhặt quả phỉ và hạch đào. Ngọn núi này có rất nhiều cây hạch đào.
La Phi và Tịch Yến Thanh cũng đem theo ít quả phỉ và hạch đào, bọn họ để lại một nửa ở nhà, một nửa biếu cho gia đình Lý Tư Nguyên. Đối với bọn họ, Thạch phủ có ơn nặng như núi, La Phi đương nhiên không chút tính toán đối với gia đình ba người ấy.
Đã một thời gian không gặp La Phi nhưng Tiểu Thường Nhạc vẫn nhớ rõ y, nó cười rạng rỡ: "La thúc thúc!"
La Phi bế bổng đứa nhỏ lên tay: "Thường Nhạc vẫn nhớ rõ thúc thúc sao, ta vui quá đi mất!"
"Cái này cũng quá tốn kém rồi." Lý Tư Nguyên ngắm nghía ba bộ đồ mới, trong lòng yêu thích không thôi. Nhưng đây là loại vải cao cấp có giá rất đắt, hơn nữa còn là hàng thủ công vô cùng tinh tế, y thực sự có chút bất ngờ.
"Đã nói chỉ may cho Tiểu Thường Nhạc vài kiện xiêm y, La huynh đệ ngươi cũng quá khách khí rồi." Thạch Thích cũng cảm thấy ngại. Lúc trước chính hắn đưa ra chủ ý may quần áo cho Thường Nhạc, nhưng hắn không ngờ La Phi lại may cho cả nhà. Thậm chí bọn họ không để lại số đo nhưng y vẫn may khéo đến mức vừa như in.
"Thạch đại ca, Lý đại ca không chê là tốt rồi, ta cũng không có tay nghề gì khác." La Phi cười đáp lời: "Tiểu Thường Nhạc thích không?"
"Thích ạ!" Thường Nhạc nhanh chóng thay đồ. La Phi dự định nếu quần áo không vừa, y đã mang sẵn đồ nghề để sửa ngay tại chỗ, cho nên mới giục bọn họ mặc thử luôn. Không ngờ lại rất vừa vặn, không quá cộc cũng không bị thùng thình mất dáng.
Lần này La Phi đã bỏ rất nhiều công sức, y chọn ba màu khác nhau cho ba bộ đồ. Bộ của Thạch Thích dùng màu lam trầm thêu họa tiết mây trắng, nhìn tổng thể vô cùng đứng đắn, phù hợp với khí chất của người này. Còn Lý Tư Nguyên lại sở hữu bộ đồ màu lam nhạt thoát tục như ánh trăng, cũng thêu họa tiết mây bay. Về phần Tiểu Thường Nhạc, La Phi chọn vải màu vàng kim sáng sủa, hoa văn cũng là các đám mây.
Một biển sao bao la, một mặt trăng dịu dàng và một mặt trời bé con. Hình thức tương đối giống nhau, nhưng vẫn có vài chi tiết nhỏ làm nổi bật sự khác biệt.
Lý Tư Nguyên thay xiêm y mới phát hiện, mặt trong của vạt áo có một hình thêu màu xám... một tảng đá???
"Tảng đá này là sao La Phi?" Lý Tư Nguyên hỏi.
"Haha, bị Lý đại ca phát hiện rồi. Chính là một tảng đá đấy." Vốn định giữ bí mật cho bọn họ từ từ tìm hiểu, không ngờ bọn họ lại là những người rất tinh tế.
"Còn của ta, đây là quả mận?" Thạch Thích phát hiện vạt trong của mình cũng có hình thêu bí ẩn.
"Đúng vậy Thạch đại ca, đó là một quả mận."
"Vì sao không thêu quả mận cho ta và tảng đá cho hắn?" Lý Tư Nguyên có chút khó hiểu, y họ Lý còn trượng phu họ Thạch* mà.
*石/Thạch/tảng đá
*李子/Lý tử/quả mận
"Lý đại ca, ngươi xem ta thêu hình ở vị trí nào?"
"Ngay gần..." Trái tim? Lý Tư Nguyên đột nhiên hiểu ra dụng ý của La Phi. Điều này có nghĩa rằng, trong lòng y có Thạch Thích, trong lòng Thạch Thích có y. Phát hiện này khiến cho món đồ càng trở nên trân quý: "Ngươi quả là tinh tế." Lý Tư Nguyên mỉm cười thẹn thùng.
"Vậy của con đâu của con đâu?" Thường Nhạc lật vạt áo một hồi vẫn không tìm thấy hình thêu bí ẩn nào trên bộ đồ mới của nó.
"Của con là một tiểu thái dương, thúc thúc hy vọng con sẽ luôn rực rỡ như một tiểu thái dương, được không nào?"
"Được nha!" Tiểu Thường Nhạc vẫn đang lật giở tìm kiếm, mãi mà chưa thấy nên rất sốt ruột, mặt nó đỏ bừng như sắp khóc. Mãi cho đến khi La Phi giúp nó chỉ ra hình thêu mặt trời nhỏ nó mới yên tĩnh trở lại.
Sau khi tặng đồ, La Phi và Tịch Yến Thanh xin phép cáo từ nhưng bị Lý Tư Nguyên và Thạch Thích một mực giữ lại. Cuối cùng hết cách, bọn họ đành lưu lại Thạch phủ dùng bữa trưa.
Lý Tư Nguyên là người nhiệt tình, sau khi mời bọn họ ăn cơm y còn tặng rất nhiều điểm tâm Trung thu để bọn họ mang về.
Lần này La Phi không khách khí nữa, có qua có lại mà thôi, y rất vui vẻ nhận lấy.
Tịch Yến Thanh xách bọc điểm tâm, bọn họ dạo trấn mua sắm ít đồ, lại ghé quá phường thêu Như Ý một chuyến. La Phi mua rất nhiều chỉ, còn nhõng nhẽo đòi Tịch Yến Thanh đồng ý cho y nhận về một ít hàng thêu tại nhà.
Ôm đống hàng bước ra khỏi Như Ý phường, La Phi phát hiện Tịch Yến Thanh đang nhìn cửa tiệm đối diện đến xuất thần. Y tò mò hỏi hắn: "Thanh ca, đang nhìn gì vậy?"
"Chỗ kia nhượng lại cửa hàng, chỉ có một trăm mười lượng."
La Phi vừa nghe số tiền thì giật mình: "Chúng ta mua không?"
Tịch Yến Thanh quan sát lượng người qua lại trên con phố này: "Đi, lại đó hỏi thăm xem sao."
Nơi này không giống thời hiện đại có các lô nhà ở thương mại, muốn mua lại cửa tiệm kinh doanh hay thuê phòng ở đều phải xem vận khí.
Vị trí cửa tiệm này không quá tệ, chỉ là diện tích khiêm tốn cho nên giá sang nhượng rất rẻ.
Tịch Yến Thanh thực sự có chút động lòng.
Hiện tại trong tay bọn họ có tổng cộng khoảng một trăm ba mươi lượng bạc, cho dù mua đứt cửa tiệm này bọn họ vẫn dư dả đôi chút. Tiền sinh hoạt khẳng định không thành vấn đề, nhưng nếu sang năm muốn cất nhà mới thì phải làm ăn gì đó mới được.
Cửa tiệm này mỗi năm ước chừng phải nộp sáu lượng bạc địa tô, vị trí mặt phố này, trừ khi có thiên tai bão lũ bất khả kháng gì đó, nếu không rất khó để thương lượng giá. Mà sáu lượng bạc là chi phí cho cả gia đình trong một năm.
La Phi nói: "Nếu không thì mua đứt đi? Cùng lắm để năm sau nữa rồi lợp nhà mới."
Y cố gắng nhận thêm hàng thêu, Tịch Yến Thanh thì chịu khó làm lụng, chậm nhất ba năm sau khẳng định sẽ cất được nhà mới. La Phi có niềm tin mãnh liệt!
Tịch Yến Thanh muốn xây nhà mới để nuôi con lừa to, con lừa con và con hổ con, cho nên hắn phải suy tính rất cẩn thận. Hắn nói: "Đi, đi tìm Tỉnh bá tán gẫu mấy câu."
Hai người đều vô thức bước chậm lại, La Như quan sát Tịch Yến Thanh, sau đó quay sang nhìn Lạc Dũng. Còn Lạc Dũng ư, hắn lập tức hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tịch Yến Thanh và La Phi.
Lúc này La Phi và Tịch Yến Thanh đã thấy La Như, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, thiếu chút bật cười thành tiếng.
"Tam Bảo, sao muội lại đi ngang qua đây?" La Phi mở lời trước: "Ăn cơm chưa? Nhị ca ninh canh cá, vào đây ăn cùng cho vui."
"Thôi nhị ca, muội ăn rồi." Ánh mắt La Như tràn đầy nghi hoặc: "Nhị ca và Tịch ca quen biết người này sao?" Nó hất nhẹ cằm về phía Lạc Dũng.
"Biết chứ. Lúc trước muội chưa nghe Tứ Bảo kể chuyện à? Tịch ca muội có một người bằng hữu mới chuyển tới thôn mình sống, quê hắn gặp nạn lũ, không thể sinh sống nữa nên quyết định an cư lạc nghiệp tại đây." La Phi chỉ chỉ Lạc Dũng: "Chính là vị này."
"Tại hạ Lạc Dũng." Lạc Dũng có chút khó xử lên tiếng: "Lúc trước ở bờ sông, ta không nhận ra cô nương cao to đây là muội muội của Tịch ca và tề ca, nếu có chỗ nào thất lễ mong được thứ lỗi."
"Cô, cô nương gì cơ???" La Như siết chặt cái rổ trên tay, sắc mặt nó đen xì: "Ra là bằng hữu của Tịch ca và nhị ca, thôi ta bỏ qua! Hơn nữa nếu ngươi thất lễ cũng không phải thất lễ với ta, thứ lỗi gì đó cũng không tới lượt ta! Nhị ca và Tịch ca à, muội về trước đây!" La Như trừng mắt nhìn Lạc Dũng một cái rồi xoay người rời đi. Nhớ lại câu nói của tên này ngoài bờ sông nó không khỏi tức tối, dám nói nó hung dữ, nó hung dữ thì sao? Loại người có mắt như mù, còn dám vặn hỏi nó có được cha mẹ dạy dỗ hay không, thực sự quá thiếu đòn! Còn có, cái gì mà "cô nương cao to"???
Nếu không phải sợ nhị ca phiền lòng vì chuyện liên quan đến Giang Bạch Ninh, xem nó có chửi chết họ Lạc kia không? Là bằng hữu của nhị ca và Tịch ca mà dám giúp đỡ họ Giang!
Phì!
Bằng hữu cái chó má gì!
La Như nuốt không trôi cục tức này, về đến nhà nó lập tức kể lể với La Nghị. La Nghị suy xét một hồi: "Ôi tỷ, vậy khẳng định nhị ca và Tịch ca chưa nói với hắn về chuyện của Giang Bạch Ninh. Hắn không biết ân oán giữa nhị ca và họ Giang, ra tay giúp đỡ tên kia cũng là chuyện bình thường thôi mà?"
La Như cảm thấy cũng có lý, chỉ là nó vẫn tức giận khi nghĩ tới mấy câu nói người kia! Còn có bộ dạng vờ vịt của Giang Bạch Ninh hôm đó, quá là buồn nôn!
Lúc này ở phía Tịch gia, Lạc Dũng xấu hổ cười nói: "Xem ra ta đã làm Tam cô nương phật ý rồi."
Tịch Yến Thanh lắc đầu ngán ngẩm tựa như đang nói: ngươi cũng biết thế à?
La Phi cười nói: "Thôi, muội tử nhà ta vốn thẳng thắn, nếu nó nhìn ra con người thật của ngươi, tự nhiên nó sẽ không để bụng nữa. Hơn nữa chuyện này cũng nên trách ta, có một số chuyện ta chưa nói rõ với ngươi. Trước kia ta và Giang Bạch Ninh đã cạch mặt nhau, tuy chẳng phải chuyện hay ho gì, nhưng nếu người rảnh rỗi vô sự có thể nhờ Tịch ca ngươi kể lại cặn kẽ."
Một tô canh cá lớn được ba người chén sạch, La Phi lúc này đang thu dọn phòng bếp.
Tịch Yến Thanh đã ăn no, đang tính toán xem nên làm việc gì tiếp. Nghe lời này của La Phi thì nói với Lạc Dũng: "Đi thôi Lạc Dũng, chúng ta đi đào khoai tây."
Lạc Dũng nghe vậy, không nói hai lời liền theo chân Tịch Yến Thanh ra sân sau.
Thời tiết hôm nay mát mẻ, Tịch Yến Thanh xắn tay áo đi chân trần, lội ra luống khoai tây bắt đầu đào đất. Hắn sợ đào nát khoai nên làm động tác rất thận trọng.
Vừa đào khoai Tịch Yến Thanh vừa kể lại toàn bộ ân oán giữa La Phi, Trương Dương Phàm và Giang Bạch Ninh. Lời kể của hắn đương nhiên rành mạch hơn so với những tin đồn chắp vá mà Lạc Dũng nghe được từ người ngoài. Thực ra bọn họ nên kể chuyện này sớm hơn, có điều Tịch Yến Thanh cảm thấy nên để Lạc Dũng tự tiếp xúc và hiểu sơ về con người La Phi trước, như vậy sau khi biết chuyện này hắn sẽ không sinh ra ấn tượng xấu đối với La Phi. Dù sao thì trong thời cổ đại, hành động của nguyên chủ La Phi cũng đáng bị chỉ trích.
"Tóm lại tên Giang Bạch Ninh kia không phải hạng người tốt đẹp gì, ngươi đừng thấy bộ dạng nhu nhược ấy mà tưởng lầm ai đó bắt nạt gã." Tịch Yến Thanh nhìn hướng vào buồng, nghĩ đến việc lúc này La Phi vẫn đang bận rộn thu dọn nhà cửa, trong lòng hắn tràn đầy ấm áp: "Có đôi khi, ngoài miệng tề ca ngươi nói sẽ không bỏ qua chuyện cũ, nhưng y là người có tâm địa tốt hơn so với bất kỳ ai khác. Muội muội kia của y cũng là người như vậy. Lúc ngoài bờ sông, khẳng định họ Giang kia nói gì đó khó nghe nên Tam Bảo mới nổi xung lên như vậy."
"Là ta lỗ mãng rồi. Nhưng lúc đó ta thực sự không ngờ Tam cô nương lại to cao đến vậy. Ta còn tưởng rằng..." Một cô nương thông thường, cho dù không nhỏ bé và yếu ớt thì ít nhất cũng chỉ như các tiểu ca mà thôi. Không nghĩ rằng còn có thể to cao hơn cả hán tử?
"Tề ca ngươi giống nhạc mẫu, còn tiểu di tử lại giống nhạc phụ. Không phải người từng gặp nhạc phụ của ta sao?"
"Đúng vậy, nhưng Tam cô nương lại trắng trẻo, nhất thời ta không thể nhận ra." Vị La Thiên kia toàn thân rám nắng! Vừa cao to lừng lững vừa đen trũi toàn thân, thoạt nhìn không khác gì loài gấu!
"Thất vọng sao?" Tịch Yến Thanh thuận miệng hỏi: "Vốn tưởng là một tiểu cô nương liễu yếu đào tơ, không ngờ bộ dạng lại cao to đến thế?"
"Thất vọng gì chứ? Cao to không phải rất tốt sao?" Lạc Dũng lén nhìn về phía lối vào vườn rau, xác định không có La Phi mới nhỏ giọng nói: "Tịch ca, nói ra sợ huynh cười, kỳ thực ta rất sợ những người quá gầy gò. Bởi vì sức lực ta quá lớn, mấy cô nương mảnh mai sợ là không chịu nổi, không cẩn thận sẽ làm người ta bị thương mất. Trước đây ta vô tình huých phải một cô nương giả làm nam tử, vốn chỉ va nhẹ vào nhau vì ta đi hơi gấp, kết quả lại đụng ngã gãy tay người ta. Gia đinh nhà cô nương ấy xúm vào đập ta một trận."
"Hả? Còn có chuyện này sao? Trước kia chưa từng nghe ngươi nhắc đến?"
"Chuyện bị đánh có gì hay ho mà kể? Quá mất mặt!" Lạc Dũng xúc một xẻng, không cần dùng sức cũng có thể nhẹ nhàng xới tung đất, hắn cẩn thận bới khoai tây ra rồi nói: "Lúc trước ta đã nghĩ rồi, sau này thú thê không thể chọn người quá mảnh mai kẻo ban đêm ta lại đè nàng dẹp lép."
"Hahahahaha... thực sự chịu thua ngươi!" Tịch Yến Thanh phá lên cười.
Hai huynh đệ đào toàn bộ các luống khoai tây rồi xếp sang một bên, lúc này La Phi mang sọt bước ra vườn thu hoạch, trước khi trời tối đen bọn họ đã xong việc. Chủ yếu là vì Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng rất nhanh nhẹn.
Buổi tối Lạc Dũng vẫn ăn ké ở Tịch gia, hắn nói với La Phi: "Tề ca, lúc trước ta không biết Tam cô nương là muội tử của huynh, nói ra mấy lời không quá lọt tai. Về sau nếu huynh gặp được nàng, mong huynh nói đỡ giúp ta, ta thực sự không có ác ý."
La Phi lập tức nhận lời: "Được thôi, có điều ngươi cũng đừng để tâm quá, Tam Bảo rất tốt tính, nó nổi cáu một trận rồi quên luôn ấy mà."
Lạc Dũng cười ngây ngô: "Vậy tốt rồi, Tam cô nương quả là giống một nữ tráng sĩ, rất gan dạ, người bình thường thấy ta đều sợ rúm người, nàng ấy thậm chí còn chẳng chớp mắt."
Hắn vốn là người vạm vỡ tráng kiện, đừng nói các cô nương, thậm chí một số hán tử nhát gan cũng phải e dè khi nói chuyện cùng hắn. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một cô nương như La Như.
Vẻ mặt La Phi có chút bất lực: "Lạc huynh đệ, nể tình chúng ta là chỗ thân tình ta góp ý với ngươi, về sau có gặp muội muội ta, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cái gì mà "nữ tráng sĩ" cái gì mà "cô nương cao to", bằng không ta cam đoan nó sẽ nhảy bổ tới đập cho ngươi răng rụng đầy đất. Ngươi nói nó hung dữ ư, là ngươi chưa gặp thời điểm nó thực sự nổi cơn tam bành ấy. Hơn nữa, cũng bởi Tam Bảo nhà ta cao to hơn các cô nương bình thường nên lúc trước mới bị tiểu tử kia tới nhà làm loạn. Đây là vết sẹo trong lòng nó, ngươi đừng khoét ra nữa."
La Như quả thực to cao, nó tự biết mình khó gả đi chỉ vì lý do này, cho dù thế nào đi chăng nữa nó cũng là một cô gái, nghe những lời như vậy lẽ nào không thương tâm?
Lạc Dũng suy tư, quả thực là vậy, đều trách hắn chưa suy nghĩ thấu đáo.
Trước kia ở quân doanh có một đại thẩm rất to cao, biết chăm ngựa, thậm chí còn vạm vỡ hơn không ít huynh đệ của hắn, nhiều người gọi bà là "nữ tráng sĩ". Nhưng đại thẩm vô cùng vui vẻ với biệt danh này, bởi vậy Lạc Dũng cho rằng cách gọi ấy không hề mang theo ác ý. Lúc này nghĩ lại, hình như có gì đó không thỏa đáng.
Có điều hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, gọi cũng đã gọi rồi.
Lạc Dũng cảm thấy hắn còn chưa nhận được sự tha thứ của La Như đã lại gây thêm ấn tượng xấu cho nàng, hắn nhất định phải nghĩ cách cứu vãn mối quan hệ này mới được, bằng không về sau gặp nhau sẽ rất khó xử. Dù sao nàng ấy cũng là muội tử của Tịch ca và tề ca, hắn không thể gây thù chuốc oán với nàng ấy.
Hạ quyết tâm xong Lạc Dũng mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày tiếp theo trời vẫn trong xanh, La Phi ngủ dậy, quét dọn tro bếp rồi bắt tay vào chọn khoai tây. Y nhặt ra những củ nhỏ trước, rửa sạch rồi đun cho đến khi cạn nước, còn những củ to thì tích trữ cho mùa đông.
Cũng như bao nhà khác, gia đình bọn họ có một gian hầm đất ngoài sân, còn được đào khá sâu. Tịch Yến Thanh lên xuống vài chuyến, chuyển hết số khoai tây tích trữ vào hầm rồi nói với La Phi: "Hôm nay tôi và Lạc Dũng đi bắt cá, tranh thủ trước khi vào mùa gặt phơi ít cá khô để dành cho mùa đông."
La Phi cảm thấy đây là ý tưởng hay: "Vậy anh nhớ chú ý an toàn."
Tịch Yến Thanh mặc một bộ đồ cũ sang nhà Lương đại phu tìm Lạc Dũng. Nơi mà bọn họ dự định đi bắt cá ở khá gần Lương gia.
Trong lúc chờ nồi khoai nguội, La Phi tranh thủ giặt sạch chậu quần áo rồi mới quay lại lột vỏ khoai. Khoai tây lột sạch vỏ đem thái thành các miếng dày khoảng ba, bốn milimet, dàn đều trên tấm phên để phơi nắng.
Chu đại nương cách vách đang thái sợi củ cải, hai người rảnh rỗi còn trò chuyện qua lại. Ba con Đậu vẫn luôn bám theo chân La Phi, bởi vì mỗi ngày đều là y cho ăn và chơi đùa cùng nên chúng thân thiết với La Phi nhất.
Sau khi bê toàn bộ khoai tây đi phơi nắng, La Phi bắt đầu tính toán bao giờ có thể lên trấn một chuyến.
Chỉ còn vài ngày là tới Trung thu, ba bộ đồ may tặng gia đình Lý Tư Nguyên đã hoàn thiện, mà y và Tịch Yến Thanh cũng nên mua sắm gì đó, không thể chỉ qua loa như ngày thường. Đây là Tết Trung thu đầu tiên của bọn họ ở nơi này nha!
Thương thế của Tịch Yến Thanh đã hồi phục hoàn toàn, y cũng nên tìm gặp lão bản nương của phường thêu Như Ý để hỏi chuyện mang hàng thêu về gia công. Gần đây bận rộn phơi rau củ nên không có nhiều thời gian, nhưng qua giai đoạn này đương nhiên sẽ rảnh rang hơn.
La Phi quyết định chờ Tịch Yến Thanh về rồi cùng nhau bàn bạc.
Ngoài sông, Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng thu hoạch rất khá, tổng cộng gần bốn mươi con cá to nhỏ khác nhau, mẻ cá này khiến La Phi sửng sốt.
"Nhiều như vậy sao?" Bọn họ không có lưới, rốt cuộc làm thế nào bắt được từng này cá?
"Vài ngày trước mưa liên tiếp mấy trận, nước sông đều chảy xuống hạ lưu cho nên nguồn cá dồi dào, gần mảnh ruộng cạn nhà ta có tảng đá chặn giữa dòng, trong khe đá toàn là cá." Tịch Yến Thanh thay bộ đồ mới: "Tôi tranh thủ hốt một mẻ, em chọn vài con biếu cha mẹ với mang sang Hàn gia nhé."
"Lạc Dũng thì sao?"
"Hắn đã mang ba con về Lương gia rồi, nói là chỗ còn lại cứ cất ở nhà mình." Tịch Yến Thanh cười nói: "Bao giờ nấu món gì ngon ngon thì rủ hắn sang ăn cùng."
"Được, vậy anh cứ thay đồ đi, đợi em về xối nước cho anh." La Phi không cần ra cổng bẻ liễu, vừa vặn có hai, ba xâu cá đang buộc sẵn vào nhau. Có điều y xách hai xâu, nghĩ một hồi lại lấy thêm hai xâu: "Khà khà, em để Tam Bảo nấu ăn xong rồi mới nói đây là Lạc Dũng bắt."
"Con lừa hư hỏng."
"Sao hư bằng đại lão hổ!"
La Phi xách cá về nhà mẹ một chuyến, lại ghé Hàn gia một chuyến. Về phía Hàn Húc, y đưa cá cho Hàn gia tự nhiên sẽ có người mang sang cho y.
Bước ra khỏi Hàn gia, La Phi cảm thấy trên tay ám mùi cá, trùng hợp ven đường có vài cánh hoa khô, y bèn tiện tay nhặt lên chà xát để khử tanh. Ai ngờ cách đó không xa lại có người lên tiếng châm chọc: "Là hoa nhà ngươi sao? Cứ tự tiện hái như vậy à?"
La Phi vừa thấy là Tần Quế Chi và bà mối Vương thì cố ý nhặt thêm mấy nắm: "Ta cứ hái đấy, trên này viết tên bà à?"
Đm, chỉ là một bụi hoa dại, đúng là con mụ Tần lắm điều.
Tần Quế Chi vốn oán hận La Phi, mụ ta cảm thấy vì y mà gia đình mụ lâm vào cảnh này. Nếu không phải tiểu yêu tinh này câu mất linh hồn nhỏ bé của con trai mụ, Trương Dương Phàm sao có thể bỏ bê Giang Bạch Ninh? Sẽ không đến mức đẩy Giang Bạch Ninh đi vào con đường tội lỗi, làm xấu cả mặt mũi con trai mụ. Hiện giờ thì hay rồi, con trai mụ đã hưu họ Giang, tôn tử của mụ không biết đến bao giờ mới chào đời!
"Chà xát làm gì, có chà mạnh nữa thì bớt hoa mai trên tay ngươi cũng không đậm màu hơn đâu!" Tần Quế Chi hung hăng nguýt La Phi một cái: "Thành thân mãi mà cái rắm cũng chẳng đẻ được! Hừ!"
"Đúng vậy. Ta sao sinh được cái rắm." La Phi cười cười: "Chỉ có nhà bà mới sinh được thôi, sinh ra toàn rắm ấy!"
"Ngươi!" Tần Quế Chi tức nổ phổi: "Ta nói cho ngươi biết La Nhị Bảo! Đợi Dương Phàm nhà ta đậu kì thi Hương, ta cho ngươi đẹp mặt."
"Gã có đậu hay không thì ta vẫn đẹp, ta có đẹp hay không lại chẳng liên quan gì đến gã. Con mụ điên!" Trông chờ tên phế vật họ Trương kia đỗ đạt sao? Còn chưa yết bảng đâu, mạnh miệng ghê! Đứng đây vênh váo đắc ý hả? Không chừng trượt sấp mặt!
"Tiểu hồ ly tinh!" Tần Quế Chi hận không thể nhổ sạch cả bụi hoa kia.
"Ôi tẩu tử bà bớt giận đi, chấp nhặt với y làm gì? Trương tú tài nhà bà sau này nhất định sẽ làm quan." Bà mối Vương cũng không ưa La Phi, mụ ta dùng hết lời ngon ngọt nịnh bợ Tần Quế Chi: "Trương tiểu tử đâu phải loại người không ai thèm như y."
"Hahaha, không ai thèm?" La Phi vỗ tay: "Quả là vậy nha, thành thân rồi còn bị đội nón xanh, loại người không ai thèm phải là gã mới đúng."
"La Nhị Bảo! Ta, xem ta có xé rách miệng ngươi ra không?" Tần Quế Chi hét lên rồi nhảy bổ tới.
La Phi lập tức co giò chạy, đương nhiên mụ béo không thể đuổi kịp. Thấy đã đủ xa y mới bước chậm lại, vừa đi vừa lắc mông, bộ dạng trêu ngươi khiến Tần Quế Chi suýt thì hộc máu mồm, mụ ta cũng nhìn thấy Tịch Yến Thanh vừa đứng chờ La Phi và cười muốn tắt thở.
"Làm gì thế bảo bối? Đi catwalk à?" Tịch Yến Thanh nhỏ giọng hỏi.
"Không nha, bày trò mua vui thôi." La Phi vào nhà đóng cổng cẩn thận, thấy xung quanh không có ai mới nhào tới hôn Tịch Yến Thanh một cái: "Anh dọn dẹp xong hết rồi à?"
"Xong rồi, em về đúng lúc lắm, giúp tôi dội nước để rửa cá nào." Phải thay mấy lần nước mới có thể làm sạch cá, không bằng một người múc xối một người thao tác.
La Phi nhanh chóng cầm gáo, hai người phối hợp rửa sạch toàn bộ chỗ cá sau đó treo thành từng xâu.
Đêm xuống, sau một hồi ân ái vợ chồng, La Phi hỏi Tịch Yến Thanh có muốn lên trấn không. Tịch Yến Thanh thấy cũng nên sắm sửa gì đó liền đáp ứng: "Được, vậy sáng sớm mai đi một chuyến. Ngày mai Lạc Dũng cũng có chút việc phải làm."
Kỳ thực Lạc Dũng không nói rõ là chuyện gì, hắn chỉ thông báo hôm sau sẽ vắng mặt.
Ban đầu hắn có dự định tặng cá cho La Như rồi thành tâm nói lời xin lỗi với nàng, nhưng Tịch Yến Thanh cũng đi bắt cá nên đương nhiên sẽ chia cho La gia. Nếu hắn cũng tặng cá e là hơi thừa, cho nên hắn chưa dám nói gì.
Không tặng cá thì tặng gì đây?
Lạc Dũng bới bới đống quả phỉ trong bao vải, đây là thu hoạch của hắn sau chuyến lên núi lần trước cùng Tịch Yến Thanh, cũng không được bao nhiêu, vốn định mang đi bán kiếm chút tiền. Nhưng hắn quyết định thay đổi kế hoạch. Hắn nghĩ chẳng bằng tặng La Như ít quả phỉ, chỉ là nếu như vậy hắn phải kiếm thêm một chút, hiện tại số lượng quá ít.
Vì thế ngày hôm sau, Tịch Yến Thanh và La Phi mang theo ba bộ đồ lên trấn ghé thăm Thạch phủ, còn Lạc Dũng đeo bao bố lên rừng nhặt quả phỉ và hạch đào. Ngọn núi này có rất nhiều cây hạch đào.
La Phi và Tịch Yến Thanh cũng đem theo ít quả phỉ và hạch đào, bọn họ để lại một nửa ở nhà, một nửa biếu cho gia đình Lý Tư Nguyên. Đối với bọn họ, Thạch phủ có ơn nặng như núi, La Phi đương nhiên không chút tính toán đối với gia đình ba người ấy.
Đã một thời gian không gặp La Phi nhưng Tiểu Thường Nhạc vẫn nhớ rõ y, nó cười rạng rỡ: "La thúc thúc!"
La Phi bế bổng đứa nhỏ lên tay: "Thường Nhạc vẫn nhớ rõ thúc thúc sao, ta vui quá đi mất!"
"Cái này cũng quá tốn kém rồi." Lý Tư Nguyên ngắm nghía ba bộ đồ mới, trong lòng yêu thích không thôi. Nhưng đây là loại vải cao cấp có giá rất đắt, hơn nữa còn là hàng thủ công vô cùng tinh tế, y thực sự có chút bất ngờ.
"Đã nói chỉ may cho Tiểu Thường Nhạc vài kiện xiêm y, La huynh đệ ngươi cũng quá khách khí rồi." Thạch Thích cũng cảm thấy ngại. Lúc trước chính hắn đưa ra chủ ý may quần áo cho Thường Nhạc, nhưng hắn không ngờ La Phi lại may cho cả nhà. Thậm chí bọn họ không để lại số đo nhưng y vẫn may khéo đến mức vừa như in.
"Thạch đại ca, Lý đại ca không chê là tốt rồi, ta cũng không có tay nghề gì khác." La Phi cười đáp lời: "Tiểu Thường Nhạc thích không?"
"Thích ạ!" Thường Nhạc nhanh chóng thay đồ. La Phi dự định nếu quần áo không vừa, y đã mang sẵn đồ nghề để sửa ngay tại chỗ, cho nên mới giục bọn họ mặc thử luôn. Không ngờ lại rất vừa vặn, không quá cộc cũng không bị thùng thình mất dáng.
Lần này La Phi đã bỏ rất nhiều công sức, y chọn ba màu khác nhau cho ba bộ đồ. Bộ của Thạch Thích dùng màu lam trầm thêu họa tiết mây trắng, nhìn tổng thể vô cùng đứng đắn, phù hợp với khí chất của người này. Còn Lý Tư Nguyên lại sở hữu bộ đồ màu lam nhạt thoát tục như ánh trăng, cũng thêu họa tiết mây bay. Về phần Tiểu Thường Nhạc, La Phi chọn vải màu vàng kim sáng sủa, hoa văn cũng là các đám mây.
Một biển sao bao la, một mặt trăng dịu dàng và một mặt trời bé con. Hình thức tương đối giống nhau, nhưng vẫn có vài chi tiết nhỏ làm nổi bật sự khác biệt.
Lý Tư Nguyên thay xiêm y mới phát hiện, mặt trong của vạt áo có một hình thêu màu xám... một tảng đá???
"Tảng đá này là sao La Phi?" Lý Tư Nguyên hỏi.
"Haha, bị Lý đại ca phát hiện rồi. Chính là một tảng đá đấy." Vốn định giữ bí mật cho bọn họ từ từ tìm hiểu, không ngờ bọn họ lại là những người rất tinh tế.
"Còn của ta, đây là quả mận?" Thạch Thích phát hiện vạt trong của mình cũng có hình thêu bí ẩn.
"Đúng vậy Thạch đại ca, đó là một quả mận."
"Vì sao không thêu quả mận cho ta và tảng đá cho hắn?" Lý Tư Nguyên có chút khó hiểu, y họ Lý còn trượng phu họ Thạch* mà.
*石/Thạch/tảng đá
*李子/Lý tử/quả mận
"Lý đại ca, ngươi xem ta thêu hình ở vị trí nào?"
"Ngay gần..." Trái tim? Lý Tư Nguyên đột nhiên hiểu ra dụng ý của La Phi. Điều này có nghĩa rằng, trong lòng y có Thạch Thích, trong lòng Thạch Thích có y. Phát hiện này khiến cho món đồ càng trở nên trân quý: "Ngươi quả là tinh tế." Lý Tư Nguyên mỉm cười thẹn thùng.
"Vậy của con đâu của con đâu?" Thường Nhạc lật vạt áo một hồi vẫn không tìm thấy hình thêu bí ẩn nào trên bộ đồ mới của nó.
"Của con là một tiểu thái dương, thúc thúc hy vọng con sẽ luôn rực rỡ như một tiểu thái dương, được không nào?"
"Được nha!" Tiểu Thường Nhạc vẫn đang lật giở tìm kiếm, mãi mà chưa thấy nên rất sốt ruột, mặt nó đỏ bừng như sắp khóc. Mãi cho đến khi La Phi giúp nó chỉ ra hình thêu mặt trời nhỏ nó mới yên tĩnh trở lại.
Sau khi tặng đồ, La Phi và Tịch Yến Thanh xin phép cáo từ nhưng bị Lý Tư Nguyên và Thạch Thích một mực giữ lại. Cuối cùng hết cách, bọn họ đành lưu lại Thạch phủ dùng bữa trưa.
Lý Tư Nguyên là người nhiệt tình, sau khi mời bọn họ ăn cơm y còn tặng rất nhiều điểm tâm Trung thu để bọn họ mang về.
Lần này La Phi không khách khí nữa, có qua có lại mà thôi, y rất vui vẻ nhận lấy.
Tịch Yến Thanh xách bọc điểm tâm, bọn họ dạo trấn mua sắm ít đồ, lại ghé quá phường thêu Như Ý một chuyến. La Phi mua rất nhiều chỉ, còn nhõng nhẽo đòi Tịch Yến Thanh đồng ý cho y nhận về một ít hàng thêu tại nhà.
Ôm đống hàng bước ra khỏi Như Ý phường, La Phi phát hiện Tịch Yến Thanh đang nhìn cửa tiệm đối diện đến xuất thần. Y tò mò hỏi hắn: "Thanh ca, đang nhìn gì vậy?"
"Chỗ kia nhượng lại cửa hàng, chỉ có một trăm mười lượng."
La Phi vừa nghe số tiền thì giật mình: "Chúng ta mua không?"
Tịch Yến Thanh quan sát lượng người qua lại trên con phố này: "Đi, lại đó hỏi thăm xem sao."
Nơi này không giống thời hiện đại có các lô nhà ở thương mại, muốn mua lại cửa tiệm kinh doanh hay thuê phòng ở đều phải xem vận khí.
Vị trí cửa tiệm này không quá tệ, chỉ là diện tích khiêm tốn cho nên giá sang nhượng rất rẻ.
Tịch Yến Thanh thực sự có chút động lòng.
Hiện tại trong tay bọn họ có tổng cộng khoảng một trăm ba mươi lượng bạc, cho dù mua đứt cửa tiệm này bọn họ vẫn dư dả đôi chút. Tiền sinh hoạt khẳng định không thành vấn đề, nhưng nếu sang năm muốn cất nhà mới thì phải làm ăn gì đó mới được.
Cửa tiệm này mỗi năm ước chừng phải nộp sáu lượng bạc địa tô, vị trí mặt phố này, trừ khi có thiên tai bão lũ bất khả kháng gì đó, nếu không rất khó để thương lượng giá. Mà sáu lượng bạc là chi phí cho cả gia đình trong một năm.
La Phi nói: "Nếu không thì mua đứt đi? Cùng lắm để năm sau nữa rồi lợp nhà mới."
Y cố gắng nhận thêm hàng thêu, Tịch Yến Thanh thì chịu khó làm lụng, chậm nhất ba năm sau khẳng định sẽ cất được nhà mới. La Phi có niềm tin mãnh liệt!
Tịch Yến Thanh muốn xây nhà mới để nuôi con lừa to, con lừa con và con hổ con, cho nên hắn phải suy tính rất cẩn thận. Hắn nói: "Đi, đi tìm Tỉnh bá tán gẫu mấy câu."