Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi
Chương 4
Vì sắp phải đối mặt với một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, La Phi chẳng còn tâm tư đôi co với Tịch Yến Thanh, y cảm thấy việc cần ưu tiên giải quyết lúc này chính là đi vót một miếng gỗ! Quan trọng là, người ở đây không dùng "xí trù" một lần rồi vứt, mà sau khi dùng xong bọn họ sẽ rửa sạch và tái sử dụng nhiều lần, hơn nữa còn là cả nhà dùng chung một cái! Tưởng tượng đến chuyện, miếng gỗ "cạo cúc" của mình là đồ vật mà nhiều người đã dùng qua, La Phi cảm thấy đầu như muốn nứt ra làm đôi, à không! nứt ra làm tư, nứt lớn đến nỗi y không bao giờ muốn đi đại tiện nữa.
Đột nhiên y cảm thấy nhân loại nên trao giải Nobel cho người phát minh ra bồn cầu tự hoại. Vốn dĩ nó chẳng phải vật gì quá hiếm lạ, thế nhưng hiện tại y lại nhớ nó da diết.
Về đến nhà, La Phi bắt đầu đi tìm vật liệu để chế tạo "xí trù" cho riêng mình – y nghĩ tới việc sử dụng lá cây. Nhưng mùa này ở phương Bắc cây cối đều trụi lủi, đào đâu ra lá cây? Cũng may vật liệu làm từ gỗ khá dễ tìm, bởi vì thôn Hoa Bình được bao bọc bởi hai ngọn núi lớn, rất dễ tìm củi khô, hơn nữa vào mùa này trên cơ bản nhà nào cũng tích trữ củi đốt. Cho nên vấn đề nan giải nhất lúc này chính là, miếng gỗ mà y vót ra sẽ có bề mặt gồ ghề thô ráp, không được nhẵn nhụi.
"Nhị ca, huynh đang làm gì đấy?" La Nghị thấy huynh trưởng nhà mình vừa về đã chạy thẳng vào phòng củi, bận rộn nửa ngày trong đó.
"Ta ấy à, đang gọt xí trù." La Phi không biết đây có phải hiệu ứng tâm lý hay không, y đột nhiên cảm thấy hơi mót.
"Trong nhà xí có mà?" La Nghị nhìn nhị ca bằng vẻ mặt hồ nghi: "Vì sao phải vót tấm mới?"
"Không phải như thế sẽ có hai cái sao? Ta tranh thủ gọt thêm mấy cái. Ta nghe Tịch Yến Thanh nói thứ này tốt nhất nên chia nhau ra dùng." La Phi bất chấp khó khăn tiếp tục vót vót gọt gọt, y cảm thấy trừ gỗ và dao nhỏ, có lẽ nên chuẩn bị thêm ít giấy nhám hoặc gì đó...
"Huynh thực sự đi gặp Tịch ca rồi sao? Lúc nghe nương nói đệ còn tưởng huynh sẽ tìm cách trốn tránh. Vậy Tịch ca nói gì với huynh? Có kể chuyện đánh giặc không? Nhị ca, huynh nói cho đệ nghe với." La Nghị hào hứng đề nghị.
"Đánh giặc cái mông!" La Phi nói xong, liếc mắt nhìn thấy lão cha La Thiên đang đến gần, y vội cao giọng kể lể: "Ta bắt hắn từ hôn, tránh để người ta nói hắn bị đội mũ xanh, hắn nói cái gì mà thà bị chê cười còn hơn bị chết đói, nói hiện tại trong nhà nghèo rớt mùng tơi, đang nhắm tới của hồi môn mà ta mang sang. Đệ nói xem, hắn có phải là quá thiếu đòn hay không?"
"Ta thấy con mới là đứa thiếu đòn!" La Thiên vỗ "Bép" một cái sau gáy La Phi: "Nó đang chọc con thôi. Nếu thực sự nó là loại tiểu bạch kiểm ăn bám nhà vợ thì lúc trước cần gì tòng quân. Trong đầu con có phải chứa toàn phân hay không? Sao lại không biết tốt xấu như thế!"
"Cha, ngươi có thể đừng đánh vào đầu được không?" La Phi thò tay xoa đầu. Đánh gì mà mạnh thế, đau thấy mồ! Cũng không ngẫm lại người cha mới này của y cao to lực lưỡng ra sao, lưng hùm vai gấu như thế nào.
"Không muốn bị ăn đánh nhiều thì bớt lằng nhằng đi. Cha ngươi là kẻ đọc ít sách, thế nhưng cũng không ngốc như ngươi. Ta vừa đến gần, tiểu tử nhà con liền cao giọng kể tội tiểu tử Tịch gia, con định giở trò gì, hả?" La Thiên phủi phủi bụi trên quần áo: "Đi, rót cho ta chén nước."
"Để Tứ Bảo đi đi, con đang bận việc." La Phi tiếp tục đẽo gọt.
"Làm cái gì đây?" La Thiên cảm thấy, đứa con thứ này từ sau khi nhảy sông cứ có chỗ nào đó quái quái.
"Làm xí trù ấy." La Phi nói: "Con nghe Tịch Yến Thanh nói thứ này mỗi người nên có một cái để dùng riêng, cho nên con phải vót ngay một cái mới. Có điều gọt mãi vẫn không nhẵn, bề mặt thô ráp thế này, cha nói nên làm sao đây?"
"Làm sao là làm sao? Tìm tảng đá mà mài là được cứ sao." La Thiên hớp một ngụm nước lớn: "Nương con đâu?"
"Nương đang kiểm kê lại hạt giống, nói lát nữa phân cho Tịch gia một phần. Có lẽ phải trồng thêm rau củ gì đó, Tịch ca bên kia khẳng định chẳng có gì để trồng." La Nghị nhận lại bát nước từ tay La Thiên, đã lâu không thấy La Cát, nó bèn hỏi: "Cha, đại ca lại lên núi khai hoang sao?"
"Ừ." La Thiên nghe vậy thì nhíu mày. Đứa con lớn này của ông, từ sau khi thê tử qua đời liền trở nên trầm mặc lặng lẽ, lại cảm thấy mình làm liên lụy gia đình cho nên lao đầu vào làm lụng, đến đầu xuân lại lên núi khai khẩn, luôn nghĩ cách trồng thêm ít hoa màu cải thiện cho nhà.
La Nghị nghe được đáp án thì cúi đầu không lên tiếng, thoạt nhìn nó có chút rối rắm.
La Phi cảm thấy không khí hơi quái dị, bởi vậy y cũng nhíu mày.
Cả gia đình này không ai được ăn học đàng hoàng, trước kia trong nhà không có điều kiện, sau đó mọi người quyết tâm dồn sức cho La Nghị đọc sách. Chỉ là khi nó đến tuổi đi học, thê tử của La Cát lại ngã bệnh, toàn bộ của cải đều dùng để chạy chữa cho đại tẩu, bởi vậy chuyện học hành của La Nghị vẫn gác lại tới giờ.
Năm nay La Nghị mười bốn, cứ tiếp tục thế này không biết tới khi nào mới có thể học chữ.
La Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời, y cảm thấy dường như vẫn đang nằm mơ. Nếu không phải bị miếng xí trù quẹt vào tay, y nhất định cho rằng giây tiếp theo mình sẽ tỉnh lại.
Bực mình!
Tình hình này, biết đến bao giờ mới có giấy vệ sinh để dùng đây?
Lúc này ánh mắt La Phi chợt liếc qua cái bát trên tay La Nghị, đầu óc nảy số, bóng đèn bật sáng trên đỉnh đầu y.
"Nhị Bảo con đang nhìn gì thế?" La Thiên hỏi.
"Con đang nhìn... Nếu dùng miếng sành kia cạo mông, nhất định sẽ rất sạch không phải sao?" La Phi đột nhiên vỗ đùi: "Đúng rồi! Vậy mà không nghĩ ra từ sớm, ta thực là thông minh nha!"
"Ta nhổ vào!" La Thiên lại vỗ một chưởng lên gáy La Phi: "Thông minh cái rắm! Cả nhà ta có mỗi một cái bát sành, lão tử ta dùng để uống nước, mà con định đem đi cạo mông? Con cái mất dạy!"
"A a a a...! Cha cha cha! Con nói đùa, con nói đùa thôi mà! Ai u..." La Phi ném hết mọi thứ trên tay, co cẳng chạy quanh sân: "Nương! Cứu mạng a a a...!"— Không hét như vậy, thật sự sẽ bị đập què giò.
"La Thiên!" Lý Nguyệt Hoa gào lên: "Ông còn nói tôi chiều hư nó, tôi thấy là ông đánh hư nó mới đúng! Ông còn đánh tiếp thì không xong với tôi đâu!"
"Nương, vẫn là người hiểu con nhất." La Phi không cần mặt mũi núp sau lưng Lý Nguyệt Hoa: "Cha rất hung dữ!"
"Không phải sợ, cha con chỉ dọa mà thôi, nếu ông ấy thực sự đập con thì cỏ trên mộ con đã cao quá đầu người rồi." Lý Nguyệt Hoa vuốt lông an ủi con trai thứ: "Đi thôi, mang ít hạt giống này sang Tịch gia."
"Hả? Lại đi nữa?" La Phi tiếp nhận một bao bố đầy bụi đất, mở ra bên trong thấy đủ loại hạt giống, mỗi loại được phân chia cẩn thận trong từng ngăn.
"Mấy ngày nữa phải dùng đến rồi, còn nữa, cái giỏ đựng bánh bao con không mang về trả nương sao? Chốc nữa còn phải đưa đồ ăn lên núi cho đại ca con, thuận đường lấy về cho nương." Lý Nguyệt Hoa vỗ vỗ La Phi: "Đi nhanh đi."
"Hắn mà biết trồng sao?" La Phi đảo mắt xem thường, vừa lẩm bẩm vừa bước ra cổng.
Vẫn là con đường y đi lúc sáng, vẫn là cáu kỉnh đập cửa, sau khi bước vào Tịch gia, La Phi đặt mông ngồi xuống cái ghế gấp trong sân: "Này."
"Cái gì đây?"
"Hạt giống." Nói xong y nhướng mày: "Anh đang làm gì đấy?" So với buổi sáng khi y ghé thăm, lúc này trong sân có nhiều thêm vài khúc gỗ.
"Nông cụ hỏng hết rồi, phải sửa lại để dùng." Tịch Yến Thanh tiếp nhận gói hạt giống: "Nhà cậu cũng sắp vào vụ chứ."
"Ừm. Tôi nói chứ, anh nhập vai cũng nhanh đấy, còn nhanh hơn cả tôi." La Phi quan sát bộ dạng Tịch Yến Thanh, cảm thấy hắn thực sự muốn ổn định cuộc sống nơi này: "Thấy bảo anh cũng biết làm ruộng à? Nếu không thì tôi thực sự khuyên anh nên tìm cách khác đi, lỡ chẳng may chết đói đấy. Dù sao thì của hồi môn với gì gì đấy, anh tốt nhất nên quên đi, nhà tôi cũng nghèo rớt mùng tơi thôi."
"Chuyên ngành của tôi vốn dĩ có liên quan đến nông nghiệp, hơn nữa tôi còn có..." Tịch Yến Thanh chỉ chỉ ấn đường: "Còn có trí nhớ của nguyên chủ, cho nên mấy việc này không khó."
"Ừ nhỉ, anh thì ngon rồi. Mẹ kiếp, tôi đây học gì không học lại đi chọn trường nghệ thuật." Tưởng rằng sẽ hot lên trong giới nghệ sĩ, ai ngờ lại xuyên tới cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này. Xã hội hiện đại, idol minh tinh đi đâu cũng được săn đón, nhưng thời cổ đại này nghệ sĩ chẳng là cái thá gì. Ầy, ở đây không dùng từ "diễn viên", phải gọi là "con hát" mới đúng.
"Không sao, cậu xuyên đến đây vẫn còn một đường sống." Tịch Yến Thanh dùng ngữ khí trêu chọc: "Cậu vẫn còn cách lấy chồng mà."
"Biến!" La Phi đứng lên: "Giỏ đựng bánh nhà tôi đâu? Mang ra đây! Tôi phải đem về nhà."
"Không ngồi thêm chốc nữa sao?"
"Anh có từ hôn không? Nếu đồng ý thì tôi! vô! cùng! mãn! nguyện! ngồi thêm chốc nữa."
"Xí trù giải quyết xong chưa?"
"Im đi!" Nghĩ đến đồ vật y dùng cả buổi sáng đẽo gọt mà vẫn chưa dám dùng, La Phi lại muốn xù lông! Y giật lấy giỏ bánh trên tay Tịch Yến Thanh, hùng hổ ra về.
"La Phi!" Tịch Yến Thanh lên tiếng gọi: "Tôi nghiêm túc đấy, cậu cân nhắc lại đi, ít nhất chúng ta có chung hoàn cảnh, chung tiếng nói. Hơn nữa tôi có thể hứa với cậu..." Tịch Yến Thanh vừa thay đổi giọng điệu, cười cười nói tiếp: "Nếu cậu gả tới đây, mỗi ngày cậu đều có thể tùy thời tùy chỗ rửa mông."
"Cút mẹ nhà anh đi!" La Phi sập cửa cái "rầm", bước chân giậm bình bịch như vừa ăn phải thuốc nổ.
Tuy rằng hơi vô nhân đạo, nhưng vì sao người cùng xuyên tới đây không phải nam thần của y, oa oa oa... Ông trời à!
Sớm biết thế này, lúc trước y sẽ chẳng thi vào trường nghệ thuật!
Ban đầu La Phi dự định học thiết kế, nhưng y không cưỡng nổi lời dụ dỗ ngon ngọt của dì nhỏ, hơn nữa y quả thực có chút thiên phú diễn xuất, điều kiện ngoại hình khá ổn, cho nên nhất thời kích động đăng ký vào Học viện Điện ảnh. Nam thần Lương Bác Uyên trong lòng y chính là một nhân vật đình đám của Học viện, chẳng những có vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời mà thành tích học tập còn rất xuất sắc, điểm chuyên ngành cao chót vót, rất nhiều người si mê anh ta.
Đương nhiên La Phi cũng là một trong số đó, hơn nữa y luôn ôm ấp dự định tỏ tình với vị học trưởng ưu tú này.
Kết quả, một lần y tình cờ phát hiện Tịch Yến Thanh và học trưởng Lương ôm nhau. Y gặng hỏi Lương Bác Uyên, anh ta cũng không phủ nhận quan hệ của hai người bọn họ. Quả thực là một cây cải trắng nõn bị heo gặm mất, việc này khiến trái tim La Phi tan nát.
Được rồi, thực lòng mà nói con heo kia cũng khá đẹp trai, nhưng có đẹp trai đi chăng nữa cũng không phải y!
"Còn cái gì mà tiếng nói chung, tiếng nói chung cái rắm. Một lần làm tìn.h địch! Cả đời làm tì.nh địch!" La Phi quay về La gia, thấy phòng bếp không một bóng người thì hậm hực quăng giỏ bánh lên bệ, không ngờ dùng lực quá mạnh, y cảm giác có thứ gì đó đang tụt xuống mông.
Không ổn rồi, phải đi nhà xí!
La Phi lập tức nhớ tới miếng xí trù mà y đẽo gọt cả buổi sáng. Sau đó, thân là một người có tính khiết phích ở mức độ nhẹ, giữa hai lựa chọn "dùng đồ công cộng" và "có thể bị cạo xước hoa cúc", La Phi không chút do dự mà dùng cái thứ hai. Mà cái giá phải trả cho quyết định táo bạo này chính là, hoa cúc quả nhiên bị cạo xước.
La Nghị đang quét dọn chuồng gà, đột nhiên nó nghe thấy tiếng hét thảm "Ái dồ ôi...". Nó chạy nhanh tới cửa nhà xí: "Sao đấy sao đấy? Nhị ca, huynh không sao chứ?"
"Không sao!" La Phi vịt chết mạnh miệng, kiên cường bước ra: "Vừa bị cái gai trên cửa chọc một cái." Y sợ La Nghị không tin nên bịa đại lý do. Nếu khai thật chuyện y bị rách mông bởi chính miếng xí trù do y vót, quả thực không biết giấu mặt đi đâu.
"Không sao thì tốt, huynh làm đệ sợ hết hồn." La Nghị nói xong thì quay về chuồng gà tiếp tục dọn dẹp.
La Phi xuýt xoa thở ra một hơi, chầm chậm tiến vào phòng, y không hề biết miếng gỗ mà y vót kia căn bản không thích hợp để làm xí trù.
Ngay cả Tịch Yến Thanh cũng không biết, suốt hôm ấy La Phi phải âm thầm xuýt xoa nhịn đau.
Y sợ trước khi vết thương kịp lành lại phải đi cầu, cho nên cơm tối ăn rất ít, đi đường cũng chậm rì rì, thoạt nhìn như đang đầy một bụng tâm sự. Mà cảnh tượng này lọt vào mắt người mẹ thương con như Lý Nguyệt Hoa lại biến thành con trai vẫn đang nhớ thương tên tra nam họ Trương, bởi vậy không có tâm tình ăn uống.
"Cha đứa nhỏ, tôi cảm thấy như vậy không được." Thấy đàn con đã yên giấc, Lý Nguyệt Hoa thủ thỉ với trượng phu: "Phải nghĩ cách thôi!"
"Cách gì?"
"Thế này nhé..." Lý Nguyệt Hoa nhỏ giọng bàn kế với La Thiên hồi lâu: "...ông thấy được không?"
"Bà nỡ sao?" La Thiên có chút ngạc nhiên nhìn thê tử, không ngờ vợ mình lại có suy tính như vậy.
"Có gì mà không nỡ. Các cụ nói rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!" Lý Nguyệt Hoa nói: "Phải mạnh tay lên!"
"Được! Vậy cứ làm theo cách của bà đi!"
Trong gian phòng phía Tây, La Phi vốn đang ngủ say sưa, không rõ vì sao lại hắt xì hơi một cái!
Đột nhiên y cảm thấy nhân loại nên trao giải Nobel cho người phát minh ra bồn cầu tự hoại. Vốn dĩ nó chẳng phải vật gì quá hiếm lạ, thế nhưng hiện tại y lại nhớ nó da diết.
Về đến nhà, La Phi bắt đầu đi tìm vật liệu để chế tạo "xí trù" cho riêng mình – y nghĩ tới việc sử dụng lá cây. Nhưng mùa này ở phương Bắc cây cối đều trụi lủi, đào đâu ra lá cây? Cũng may vật liệu làm từ gỗ khá dễ tìm, bởi vì thôn Hoa Bình được bao bọc bởi hai ngọn núi lớn, rất dễ tìm củi khô, hơn nữa vào mùa này trên cơ bản nhà nào cũng tích trữ củi đốt. Cho nên vấn đề nan giải nhất lúc này chính là, miếng gỗ mà y vót ra sẽ có bề mặt gồ ghề thô ráp, không được nhẵn nhụi.
"Nhị ca, huynh đang làm gì đấy?" La Nghị thấy huynh trưởng nhà mình vừa về đã chạy thẳng vào phòng củi, bận rộn nửa ngày trong đó.
"Ta ấy à, đang gọt xí trù." La Phi không biết đây có phải hiệu ứng tâm lý hay không, y đột nhiên cảm thấy hơi mót.
"Trong nhà xí có mà?" La Nghị nhìn nhị ca bằng vẻ mặt hồ nghi: "Vì sao phải vót tấm mới?"
"Không phải như thế sẽ có hai cái sao? Ta tranh thủ gọt thêm mấy cái. Ta nghe Tịch Yến Thanh nói thứ này tốt nhất nên chia nhau ra dùng." La Phi bất chấp khó khăn tiếp tục vót vót gọt gọt, y cảm thấy trừ gỗ và dao nhỏ, có lẽ nên chuẩn bị thêm ít giấy nhám hoặc gì đó...
"Huynh thực sự đi gặp Tịch ca rồi sao? Lúc nghe nương nói đệ còn tưởng huynh sẽ tìm cách trốn tránh. Vậy Tịch ca nói gì với huynh? Có kể chuyện đánh giặc không? Nhị ca, huynh nói cho đệ nghe với." La Nghị hào hứng đề nghị.
"Đánh giặc cái mông!" La Phi nói xong, liếc mắt nhìn thấy lão cha La Thiên đang đến gần, y vội cao giọng kể lể: "Ta bắt hắn từ hôn, tránh để người ta nói hắn bị đội mũ xanh, hắn nói cái gì mà thà bị chê cười còn hơn bị chết đói, nói hiện tại trong nhà nghèo rớt mùng tơi, đang nhắm tới của hồi môn mà ta mang sang. Đệ nói xem, hắn có phải là quá thiếu đòn hay không?"
"Ta thấy con mới là đứa thiếu đòn!" La Thiên vỗ "Bép" một cái sau gáy La Phi: "Nó đang chọc con thôi. Nếu thực sự nó là loại tiểu bạch kiểm ăn bám nhà vợ thì lúc trước cần gì tòng quân. Trong đầu con có phải chứa toàn phân hay không? Sao lại không biết tốt xấu như thế!"
"Cha, ngươi có thể đừng đánh vào đầu được không?" La Phi thò tay xoa đầu. Đánh gì mà mạnh thế, đau thấy mồ! Cũng không ngẫm lại người cha mới này của y cao to lực lưỡng ra sao, lưng hùm vai gấu như thế nào.
"Không muốn bị ăn đánh nhiều thì bớt lằng nhằng đi. Cha ngươi là kẻ đọc ít sách, thế nhưng cũng không ngốc như ngươi. Ta vừa đến gần, tiểu tử nhà con liền cao giọng kể tội tiểu tử Tịch gia, con định giở trò gì, hả?" La Thiên phủi phủi bụi trên quần áo: "Đi, rót cho ta chén nước."
"Để Tứ Bảo đi đi, con đang bận việc." La Phi tiếp tục đẽo gọt.
"Làm cái gì đây?" La Thiên cảm thấy, đứa con thứ này từ sau khi nhảy sông cứ có chỗ nào đó quái quái.
"Làm xí trù ấy." La Phi nói: "Con nghe Tịch Yến Thanh nói thứ này mỗi người nên có một cái để dùng riêng, cho nên con phải vót ngay một cái mới. Có điều gọt mãi vẫn không nhẵn, bề mặt thô ráp thế này, cha nói nên làm sao đây?"
"Làm sao là làm sao? Tìm tảng đá mà mài là được cứ sao." La Thiên hớp một ngụm nước lớn: "Nương con đâu?"
"Nương đang kiểm kê lại hạt giống, nói lát nữa phân cho Tịch gia một phần. Có lẽ phải trồng thêm rau củ gì đó, Tịch ca bên kia khẳng định chẳng có gì để trồng." La Nghị nhận lại bát nước từ tay La Thiên, đã lâu không thấy La Cát, nó bèn hỏi: "Cha, đại ca lại lên núi khai hoang sao?"
"Ừ." La Thiên nghe vậy thì nhíu mày. Đứa con lớn này của ông, từ sau khi thê tử qua đời liền trở nên trầm mặc lặng lẽ, lại cảm thấy mình làm liên lụy gia đình cho nên lao đầu vào làm lụng, đến đầu xuân lại lên núi khai khẩn, luôn nghĩ cách trồng thêm ít hoa màu cải thiện cho nhà.
La Nghị nghe được đáp án thì cúi đầu không lên tiếng, thoạt nhìn nó có chút rối rắm.
La Phi cảm thấy không khí hơi quái dị, bởi vậy y cũng nhíu mày.
Cả gia đình này không ai được ăn học đàng hoàng, trước kia trong nhà không có điều kiện, sau đó mọi người quyết tâm dồn sức cho La Nghị đọc sách. Chỉ là khi nó đến tuổi đi học, thê tử của La Cát lại ngã bệnh, toàn bộ của cải đều dùng để chạy chữa cho đại tẩu, bởi vậy chuyện học hành của La Nghị vẫn gác lại tới giờ.
Năm nay La Nghị mười bốn, cứ tiếp tục thế này không biết tới khi nào mới có thể học chữ.
La Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời, y cảm thấy dường như vẫn đang nằm mơ. Nếu không phải bị miếng xí trù quẹt vào tay, y nhất định cho rằng giây tiếp theo mình sẽ tỉnh lại.
Bực mình!
Tình hình này, biết đến bao giờ mới có giấy vệ sinh để dùng đây?
Lúc này ánh mắt La Phi chợt liếc qua cái bát trên tay La Nghị, đầu óc nảy số, bóng đèn bật sáng trên đỉnh đầu y.
"Nhị Bảo con đang nhìn gì thế?" La Thiên hỏi.
"Con đang nhìn... Nếu dùng miếng sành kia cạo mông, nhất định sẽ rất sạch không phải sao?" La Phi đột nhiên vỗ đùi: "Đúng rồi! Vậy mà không nghĩ ra từ sớm, ta thực là thông minh nha!"
"Ta nhổ vào!" La Thiên lại vỗ một chưởng lên gáy La Phi: "Thông minh cái rắm! Cả nhà ta có mỗi một cái bát sành, lão tử ta dùng để uống nước, mà con định đem đi cạo mông? Con cái mất dạy!"
"A a a a...! Cha cha cha! Con nói đùa, con nói đùa thôi mà! Ai u..." La Phi ném hết mọi thứ trên tay, co cẳng chạy quanh sân: "Nương! Cứu mạng a a a...!"— Không hét như vậy, thật sự sẽ bị đập què giò.
"La Thiên!" Lý Nguyệt Hoa gào lên: "Ông còn nói tôi chiều hư nó, tôi thấy là ông đánh hư nó mới đúng! Ông còn đánh tiếp thì không xong với tôi đâu!"
"Nương, vẫn là người hiểu con nhất." La Phi không cần mặt mũi núp sau lưng Lý Nguyệt Hoa: "Cha rất hung dữ!"
"Không phải sợ, cha con chỉ dọa mà thôi, nếu ông ấy thực sự đập con thì cỏ trên mộ con đã cao quá đầu người rồi." Lý Nguyệt Hoa vuốt lông an ủi con trai thứ: "Đi thôi, mang ít hạt giống này sang Tịch gia."
"Hả? Lại đi nữa?" La Phi tiếp nhận một bao bố đầy bụi đất, mở ra bên trong thấy đủ loại hạt giống, mỗi loại được phân chia cẩn thận trong từng ngăn.
"Mấy ngày nữa phải dùng đến rồi, còn nữa, cái giỏ đựng bánh bao con không mang về trả nương sao? Chốc nữa còn phải đưa đồ ăn lên núi cho đại ca con, thuận đường lấy về cho nương." Lý Nguyệt Hoa vỗ vỗ La Phi: "Đi nhanh đi."
"Hắn mà biết trồng sao?" La Phi đảo mắt xem thường, vừa lẩm bẩm vừa bước ra cổng.
Vẫn là con đường y đi lúc sáng, vẫn là cáu kỉnh đập cửa, sau khi bước vào Tịch gia, La Phi đặt mông ngồi xuống cái ghế gấp trong sân: "Này."
"Cái gì đây?"
"Hạt giống." Nói xong y nhướng mày: "Anh đang làm gì đấy?" So với buổi sáng khi y ghé thăm, lúc này trong sân có nhiều thêm vài khúc gỗ.
"Nông cụ hỏng hết rồi, phải sửa lại để dùng." Tịch Yến Thanh tiếp nhận gói hạt giống: "Nhà cậu cũng sắp vào vụ chứ."
"Ừm. Tôi nói chứ, anh nhập vai cũng nhanh đấy, còn nhanh hơn cả tôi." La Phi quan sát bộ dạng Tịch Yến Thanh, cảm thấy hắn thực sự muốn ổn định cuộc sống nơi này: "Thấy bảo anh cũng biết làm ruộng à? Nếu không thì tôi thực sự khuyên anh nên tìm cách khác đi, lỡ chẳng may chết đói đấy. Dù sao thì của hồi môn với gì gì đấy, anh tốt nhất nên quên đi, nhà tôi cũng nghèo rớt mùng tơi thôi."
"Chuyên ngành của tôi vốn dĩ có liên quan đến nông nghiệp, hơn nữa tôi còn có..." Tịch Yến Thanh chỉ chỉ ấn đường: "Còn có trí nhớ của nguyên chủ, cho nên mấy việc này không khó."
"Ừ nhỉ, anh thì ngon rồi. Mẹ kiếp, tôi đây học gì không học lại đi chọn trường nghệ thuật." Tưởng rằng sẽ hot lên trong giới nghệ sĩ, ai ngờ lại xuyên tới cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này. Xã hội hiện đại, idol minh tinh đi đâu cũng được săn đón, nhưng thời cổ đại này nghệ sĩ chẳng là cái thá gì. Ầy, ở đây không dùng từ "diễn viên", phải gọi là "con hát" mới đúng.
"Không sao, cậu xuyên đến đây vẫn còn một đường sống." Tịch Yến Thanh dùng ngữ khí trêu chọc: "Cậu vẫn còn cách lấy chồng mà."
"Biến!" La Phi đứng lên: "Giỏ đựng bánh nhà tôi đâu? Mang ra đây! Tôi phải đem về nhà."
"Không ngồi thêm chốc nữa sao?"
"Anh có từ hôn không? Nếu đồng ý thì tôi! vô! cùng! mãn! nguyện! ngồi thêm chốc nữa."
"Xí trù giải quyết xong chưa?"
"Im đi!" Nghĩ đến đồ vật y dùng cả buổi sáng đẽo gọt mà vẫn chưa dám dùng, La Phi lại muốn xù lông! Y giật lấy giỏ bánh trên tay Tịch Yến Thanh, hùng hổ ra về.
"La Phi!" Tịch Yến Thanh lên tiếng gọi: "Tôi nghiêm túc đấy, cậu cân nhắc lại đi, ít nhất chúng ta có chung hoàn cảnh, chung tiếng nói. Hơn nữa tôi có thể hứa với cậu..." Tịch Yến Thanh vừa thay đổi giọng điệu, cười cười nói tiếp: "Nếu cậu gả tới đây, mỗi ngày cậu đều có thể tùy thời tùy chỗ rửa mông."
"Cút mẹ nhà anh đi!" La Phi sập cửa cái "rầm", bước chân giậm bình bịch như vừa ăn phải thuốc nổ.
Tuy rằng hơi vô nhân đạo, nhưng vì sao người cùng xuyên tới đây không phải nam thần của y, oa oa oa... Ông trời à!
Sớm biết thế này, lúc trước y sẽ chẳng thi vào trường nghệ thuật!
Ban đầu La Phi dự định học thiết kế, nhưng y không cưỡng nổi lời dụ dỗ ngon ngọt của dì nhỏ, hơn nữa y quả thực có chút thiên phú diễn xuất, điều kiện ngoại hình khá ổn, cho nên nhất thời kích động đăng ký vào Học viện Điện ảnh. Nam thần Lương Bác Uyên trong lòng y chính là một nhân vật đình đám của Học viện, chẳng những có vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời mà thành tích học tập còn rất xuất sắc, điểm chuyên ngành cao chót vót, rất nhiều người si mê anh ta.
Đương nhiên La Phi cũng là một trong số đó, hơn nữa y luôn ôm ấp dự định tỏ tình với vị học trưởng ưu tú này.
Kết quả, một lần y tình cờ phát hiện Tịch Yến Thanh và học trưởng Lương ôm nhau. Y gặng hỏi Lương Bác Uyên, anh ta cũng không phủ nhận quan hệ của hai người bọn họ. Quả thực là một cây cải trắng nõn bị heo gặm mất, việc này khiến trái tim La Phi tan nát.
Được rồi, thực lòng mà nói con heo kia cũng khá đẹp trai, nhưng có đẹp trai đi chăng nữa cũng không phải y!
"Còn cái gì mà tiếng nói chung, tiếng nói chung cái rắm. Một lần làm tìn.h địch! Cả đời làm tì.nh địch!" La Phi quay về La gia, thấy phòng bếp không một bóng người thì hậm hực quăng giỏ bánh lên bệ, không ngờ dùng lực quá mạnh, y cảm giác có thứ gì đó đang tụt xuống mông.
Không ổn rồi, phải đi nhà xí!
La Phi lập tức nhớ tới miếng xí trù mà y đẽo gọt cả buổi sáng. Sau đó, thân là một người có tính khiết phích ở mức độ nhẹ, giữa hai lựa chọn "dùng đồ công cộng" và "có thể bị cạo xước hoa cúc", La Phi không chút do dự mà dùng cái thứ hai. Mà cái giá phải trả cho quyết định táo bạo này chính là, hoa cúc quả nhiên bị cạo xước.
La Nghị đang quét dọn chuồng gà, đột nhiên nó nghe thấy tiếng hét thảm "Ái dồ ôi...". Nó chạy nhanh tới cửa nhà xí: "Sao đấy sao đấy? Nhị ca, huynh không sao chứ?"
"Không sao!" La Phi vịt chết mạnh miệng, kiên cường bước ra: "Vừa bị cái gai trên cửa chọc một cái." Y sợ La Nghị không tin nên bịa đại lý do. Nếu khai thật chuyện y bị rách mông bởi chính miếng xí trù do y vót, quả thực không biết giấu mặt đi đâu.
"Không sao thì tốt, huynh làm đệ sợ hết hồn." La Nghị nói xong thì quay về chuồng gà tiếp tục dọn dẹp.
La Phi xuýt xoa thở ra một hơi, chầm chậm tiến vào phòng, y không hề biết miếng gỗ mà y vót kia căn bản không thích hợp để làm xí trù.
Ngay cả Tịch Yến Thanh cũng không biết, suốt hôm ấy La Phi phải âm thầm xuýt xoa nhịn đau.
Y sợ trước khi vết thương kịp lành lại phải đi cầu, cho nên cơm tối ăn rất ít, đi đường cũng chậm rì rì, thoạt nhìn như đang đầy một bụng tâm sự. Mà cảnh tượng này lọt vào mắt người mẹ thương con như Lý Nguyệt Hoa lại biến thành con trai vẫn đang nhớ thương tên tra nam họ Trương, bởi vậy không có tâm tình ăn uống.
"Cha đứa nhỏ, tôi cảm thấy như vậy không được." Thấy đàn con đã yên giấc, Lý Nguyệt Hoa thủ thỉ với trượng phu: "Phải nghĩ cách thôi!"
"Cách gì?"
"Thế này nhé..." Lý Nguyệt Hoa nhỏ giọng bàn kế với La Thiên hồi lâu: "...ông thấy được không?"
"Bà nỡ sao?" La Thiên có chút ngạc nhiên nhìn thê tử, không ngờ vợ mình lại có suy tính như vậy.
"Có gì mà không nỡ. Các cụ nói rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!" Lý Nguyệt Hoa nói: "Phải mạnh tay lên!"
"Được! Vậy cứ làm theo cách của bà đi!"
Trong gian phòng phía Tây, La Phi vốn đang ngủ say sưa, không rõ vì sao lại hắt xì hơi một cái!