Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 21



La Phi làm thêm một lúc, tổng cộng đào được mười mấy cái hố, sau đó y không động vào xẻng nữa. Y càng không thèm sờ vào đống hạt ngô, chỉ mải ăn táo, đậu phộng và kẹo. Đều là đồ ăn vặt Tịch Yến Thanh chuẩn bị cho y.
Trên đường ra đồng Tịch Yến Thanh vốn không tính để La Phi làm lụng vất vả, chẳng qua hắn chỉ muốn đưa La Phi đi quanh ruộng đồng của nhà mình để biết vị trí. Ngoài ra hắn còn muốn mỗi khi quay đầu đều nhìn thấy vợ yêu, cảm giác làm việc sẽ hăng hái hơn. Cho nên La Phi đi cùng chỉ như dạo mát!
Giang Bạch Ninh không có số hưởng như La Phi, từ sau khi thành thân gã vẫn chưa có tin vui, Tần Quế Chi hiện giờ vô cùng bất mãn. Nếu La Phi không thể xuất giá, có lẽ Tần Quế Chi sẽ không nóng ruột đến thế, nhưng La Phi lại gả cho Tịch Yến Thanh! Lỡ như y đậu thai trước Giang Bạch Ninh, đó chẳng phải sẽ là một cái tát lên mặt mụ!? Cho nên hiện tại mụ rất ngứa mắt Giang Bạch Ninh, luôn giục gã phải nỗ lực hơn nữa.
Trước khi ra đồng, Tần Quế Chi đã nói trước với Giang Bạch Ninh, khi nào có tin vui mới được nghỉ làm.
Hiện tại Giang Bạch Ninh khổ tâm không nói thành lời, gã cũng muốn cố gắng, nhưng loại chuyện này không phải một mình gã cố là thành. Gần đây Trương Dương Phàm như bị ma ám, trừ ăn cơm và đi cầu, toàn bộ thời gian còn lại gã đều vùi đầu đọc sách. Nếu thực sự chuyên tâm thì tốt, Giang Bạch Ninh còn trông cậy một ngày nào đó được làm phu nhân Trạng nguyên... Nhưng Trương Dương Phàm rõ ràng chỉ nhìn chằm chằm quyển sách, còn hồn phách đã lạc tận nơi nào.
Có vài lần Giang Bạch Ninh bắt gặp Trương Dương Phàm thất thần trong lúc đọc sách, nhưng khi gã gọi trượng phu tỉnh lại, Trương Dương Phàm liền bắt đầu nổi nóng. Vài lần như vậy gã đành mặc kệ, dù sao hiện tại bọn họ cũng không hạnh phúc. Gã cảm thấy lúc này Trương Dương Phàm không còn đặt tâm tư trên người gã, chính xác là bắt đầu từ ngày Tịch Yến Thanh mang sính lễ tới La gia, cho nên nói đi nói lại, tất cả đều do tên tiểu yêu tinh La Phi kia gây ra!
Giang Bạch Ninh tức giận La Phi, đố kỵ La Phi, vừa thấy La Phi gã liền bực bội, không tự chủ được mà hành xử quái gở. Nếu La Phi mất hứng vì bị gã châm chọc, trong lòng gã sẽ thoải mái đôi chút, nhưng cố tình La Phi còn giỏi đấu võ mồm hơn gã, chẳng bao giờ cãi thua!
La Phi cảm thấy phản ứng của Giang Bạch Ninh rất tầm thường, y gặm táo và ăn đậu phộng, cảm giác hơi khô cổ định nhấp một ngụm nước, nhưng nghĩ tới nghĩ lui y lại không uống. Y trèo xuống ruộng nói với Tịch Yến Thanh: "Thanh ca, uống nước đã."
Tịch Yến Thanh cực kỳ hưởng thụ cảm giác này, hắn uống một hớp rồi trả lại bình cho La Phi. La Phi uống nước xong, phát hiện Tịch Yến Thanh đã đào được kha khá hố thì lén lút đi tới cầm bao hạt ngô, y cười khà khà bắt đầu rắc hạt vào hố.
Rốt cuộc là ai gieo hạt? Hừ!
Tịch Yến Thanh sao không nhận ra tâm tư nhỏ bé ấy của La Phi, nhưng hắn không vạch trần, cứ vậy đi theo sau phủ đất lấp hố. Dù sao thì, bộ dạng La Phi nhảy nhót rắc hạt giống không khác gì thỏ nhỏ đi hái nấm, đáng yêu chết đi được!
"Giang Bạch Ninh, cho ngươi ra đồng là để làm việc chứ không phải ra ngắm cảnh, ngươi cứ nhìn đi đâu vậy!" Tần Quế Chi hùng hục làm việc một hồi, quay đầu phát hiện Giang Bạch Ninh còn chưa làm bằng một nửa mụ ta, nhất thời vô cùng cáu kỉnh. Mụ còn phải gom góp nuôi Trạng nguyên tương lai ăn học, sao có thể để yên cho người khác rảnh rỗi nhàn hạ ngay dưới mí mắt?
"Nương, con cũng mệt rồi, muốn nghỉ một lát." Giang Bạch Ninh vỗ vỗ thắt lưng.
"Ruộng rộng thế này, nghỉ ngơi thì bao giờ mới làm xong?" Tần Quế Chi trừng mắt liếc La Phi bên kia: "Ngươi cũng đừng học theo cái loại không biết nhìn xa trông rộng kia. Trong nhà có mỗi mảnh ruộng bé như trôn kim mà còn ngồi ăn chơi phè phỡn, chẳng mấy mà chết đói nhăn răng."
"Con biết rồi nương." Giang Bạch Ninh cúi đầu làm việc, trong bụng thầm mắng Tần Quế Chi không ra gì. Trước khi gã gả cho Trương Dương Phàm, mụ ta nịnh bợ nói ngon nói ngọt, lúc này thấy gã không hợp ý bắt đầu bày ra bộ dạng mẹ chồng khó tính. Đồng thời gã lại sinh ra chút hâm mộ La Phi. Không ngờ một người chẳng có gia thế gì lại được trượng phu sủng nịch đến thế, ngẫm lại uất ức vô cùng.
La Phi loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện giữa Tần Quế Chi và Giang Bạch Ninh, nhưng y cũng không để tâm. Ruộng nhiều ruộng ít liên quan cái rắm gì đến bọn họ? Y và Tịch Yến Thanh tự có cách để không chết đói, con mụ già lắm điều, hay chõ mũi vào chuyện của người khác.
"Được rồi, ta trồng xong rồi." La Phi thả hạt ngô vào cái hố cuối cùng, rất có cảm giác thành tựu mà vươn vai đứng lên: "Thanh ca thế nào rồi?"
"Ta cũng sắp xong rồi." Tịch Yến Thanh cười cười nhìn La Phi: "Nếu em mệt thì đi nghỉ một lát đi, ta giúp em dọn dẹp tàn cúc*."
"Có cái gì mà tàn cục*? Anh cứ..." La Phi đột nhiên phát hiện mìn: "Anh anh anh... anh nhìn đi đâu đấy!?" Sao có thể nhìn mông y bằng ánh mắt dâ.m dục ấy!?
*残菊/can ju/đóa cúc tàn, đồng âm với 残局/tàn cục
"Chậc, phản ứng nhanh hơn rồi đấy." Tịch Yến Thanh nói xong thì vươn tay xoa đầu La Phi. Hắn bắt đầu thu dọn nông cụ.
Chàng dâu nhỏ La Phi lẽo đẽo theo sau, nhỏ giọng rít qua kẽ răng: "Về sau không được xoa đầu tôi! Bà ngoại tôi nói bị xoa đầu nhiều sẽ ngốc đi."
Tịch Yến Thanh "ừm" một tiếng: "Không xoa đầu thì xoa mông vậy."
La Phi nhảy dựng lên: "Thôi cứ xoa đầu đi! À không! Không được xoa gì hết!"
Tịch Yến Thanh không quan tâm, dịu dàng nâng tay đặt lên đỉnh đầu La Phi: "Cứ xoa đấy! Có giỏi em cắn tôi một miếng!"
La Phi lao tới định đánh, Tịch Yến Thanh phản xạ nhanh xoay người chạy vụt đi. Hai người như hai đứa trẻ cười khúc khích đuổi bắt nhau trên cánh đồng, mãi tới cổng thôn mới dừng lại, La Phi thở hổn hển, chụp cánh tay Tịch Yến Thanh rồi reo lên đắc ý: "Ha! Bắt được anh rồi!"
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của y, Tịch Yến Thanh phải đánh thức hồng hoang chi lực mới có thể khắc chế ý nghĩ muốn ôm chầm lấy y.
"Chậc, đúng là vợ chồng son, dính nhau như sam." Có người cùng làng nhìn cảnh đôi trẻ âu yếm thì cười nói: "La Phi, hôm kia nương con cứ nhắc mãi, đã sắp đến ngày lại mặt chưa?"
"Con về nhà một hôm rồi, dù sao cũng gần, thích về là về thôi." La Phi dùng khuỷu tay huých Tịch Yến Thanh: "Thanh ca nhà con cũng không có ý kiến gì, hắn rất chiều con."
"Chẳng phải nên vậy sao... Ta vẫn còn nhớ, khi con mới lớn bằng này..." Thím béo giơ tay ngang thắt lưng: "Tịch tiểu tử đi đâu cũng dắt theo con, đúng là coi như bảo bối."
"Con đã xác định sẽ ở bên y, đương nhiên phải che chở cho y." Tâm tình Tịch Yến Thanh đã tốt hơn sau vài phút nô đùa vừa rồi, hắn cười nói: "Thím béo, Đại Trụ ca không ở nhà, nếu thím cần bê vác gì cứ gọi con một tiếng."
"Được được được, tiểu tử con từ nhỏ đã tốt bụng." Thím béo cười nói: "Mau về nhà đi thôi, hôm nay tám phần là mưa."
"Đúng vậy, mây đen kéo về rồi." La Phi ngẩng đầu quan sát, sáng nay khi bọn họ rời nhà bầu trời còn trong xanh ấm áp, vừa nhắc đến mưa vậy mà thực sự đã có hạt mưa lộp bộp.
"Bọn con về trước đây, thím béo cũng về nhanh đi." Tịch Yến Thanh rất tự nhiên mà khoác vai La Phi, một tay hắn giơ lên che trên đỉnh đầu y, dìu y chạy nhanh về phía trước.
La Phi muốn tách ra, nhưng nghĩ đến việc bọn họ đang ở ngoài y đành thuận theo, chỉ vờ như không phát hiện ý đồ của Tịch Yến Thanh.
Chẹp, tuy rằng như vậy có chút xấu tính, nhưng nghĩ đến việc Giang Bạch Ninh sắp dính mưa La Phi liền thấy vui vui trong lòng!
Hahaha, đáng đời!
Lẽ ra Giang Bạch Ninh sẽ không mắc mưa, sau khi đám La Phi rời đi, gã thấy sắc trời âm u thì nói Tần Quế Chi đừng gieo hạt vội, trời sắp mưa rồi. Nhưng Tần Quế Chi cố tình bỏ ngoài tai. Mụ đang ngứa mắt với Giang Bạch Ninh, lúc này càng thêm bất mãn con dâu này, mụ khẳng định nếu trời đổ mưa sau khi gieo hạt thì ngô càng dễ nảy mầm, cho nên bắt buộc phải gieo xong mới được về. Sau đó thì hay rồi, trời mưa như trút nước, bọn họ chạy vội về nhà nhưng vẫn ướt sũng từ đầu đến chân.
Nghe nói mẹ mắc mưa, Trương Dương Phàm lo lắng không thôi sợ mụ cảm lạnh, còn Giang Bạch Ninh bị vứt sang một bên. Ban ngày thấy La Phi và Tịch Yến Thanh thắm thiết bên nhau trong lòng Giang Bạch Ninh vốn cay cú, lúc này lại ăn thêm một cục tức. Rốt cuộc Tần Quế Chi bình an vô sự còn họ Giang lại thực sự ngã bệnh.
Cách một ngày sau La Phi mới nghe được tin từ Hàn Húc, nói là Giang Bạch Ninh ốm rồi.
"Bọn họ nói là sốt cao, người Giang gia cũng đến làm loạn một trận với Tần Quế Chi. Lúc ấy ta vừa đi ngang, nghe nói Giang gia muốn đưa Giang Bạch Ninh về nhà." Hàn Húc đột nhiên nở nụ cười xấu xa: "Nhưng ngươi có biết chuyện khôi hài nhất là gì không? Tần Quế Chi chẳng thèm cản, mụ ta nói bớt được tiền khám bệnh, sau đó người Giang gia mới nổi điên đập phá đồ đạc Trương gia."
"Chậc chậc chậc, nghe náo nhiệt ghê! Vẫn là các cụ nói cấm có sai, xa thơm gần thối, chưa sống với nhau cái gì cũng tươi đẹp, về chung một nhà mới vỡ mộng." La Phi duỗi thắt lưng: "Có điều trận mưa kia đổ xuống đúng lúc lắm, hôm ấy ta và đại lão hổ vừa về đến thôn thì bắt đầu mưa, ban đầu ta còn lo ruộng bị ngập úng, không ngờ mưa sầm sập một lúc lại tạnh khô. Đại lão hổ nói như vậy càng dễ nảy mầm, chỉ cần trời không đột ngột chuyển lạnh, vài ngày nữa sẽ thấy đâm chồi." Y chưa bao giờ thấy hạt ngô nảy mầm cho nên rất tò mò.
"Ông trời có mắt, thương nhà các ngươi. Giang Bạch Ninh và Tần Quế Chi cứ không hòa thuận như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện." Hàn Húc cười: "Đúng rồi, sao hôm nay không thấy lão hổ huynh nhà ngươi?" Từ khi vào nhà y chưa gặp Tịch Yến Thanh.
"Ra ngoài rồi, nói là đi tìm cái gì đó." La Phi nói: "Trừ lúc ngủ và ăn cơm thì hắn chẳng bao giờ ngơi tay, lúc nào cũng bận bịu."
"Ngươi cũng rất cần mẫn. Lại đang thêu cái gì đây?" Hai ngày không tới thăm, Hàn Húc phát hiện La Phi lại sáng tạo ra một đồ vật gì đó.
"Hà bao hồ điệp." Đây là phát minh độc đáo của bà ngoại y, chế tác rất phức tạp, hơn nữa nó yêu cầu độ chính xác cực kỳ cao. Nhưng thành phẩm lại vô cùng tinh xảo, y đang thử nghiệm một chiếc xem có thể mang đi bán hay không.
"Đẹp quá, có thể tặng cho ta làm lễ vật thành thân được không?" Hàn Húc mặt dày xin xỏ.
"Được thôi!" La Phi có chút luyến tiếc, dù nó chỉ là món đồ nhỏ nhưng y phải bỏ khá nhiều công sức, nhưng hễ Hàn Húc có của ngon vật lạ đều sẽ nhớ tới y, nếu ngay cả chuyện vặt này y cũng keo kiệt thì khó mà làm bạn bè. Tặng thì tặng đi, nếu không tặng thứ này vẫn phải tặng thứ khác.
"Ta biết ngươi sẽ không tính toán với ta mà. Được rồi ta về trước nhé, buổi chiều Mộc tượng huynh tới chơi, ta phải chuẩn bị chút điểm tâm cho hắn." Hàn Húc cười nói rồi phất tay áo chào La Phi, xoay người rời đi.
La Phi tiếp tục thêu trong chốc lát, y xoa cổ và dụi mắt, công việc thêu thùa đòi hỏi phải cúi đầu, về lâu về dài rất hay đau mỏi.
Đời trước, mặc dù có khả năng nhưng y không thể theo đến cùng vì cảm thấy nó quá vất vả. Tuy rằng không cần di chuyển nhiều, chỉ cần ngồi im một vị trí làm bạn với kim chỉ là được, nhưng kỳ thực nó không hề dễ dàng.
Còn đời này y không có nhiều sự lựa chọn, ít nhất là cho tới bây giờ.
Y muốn mỗi bữa có cơm có thịt, hoặc cho dù ăn mì cũng phải có hai loại topping, ngoài ra còn có hoa quả hàng ngày. Mà muốn có cuộc sống như vậy y nhất định phải cố gắng. Tịch Yến Thanh rất nỗ lực, hắn có cách của riêng hắn, cho nên y đương nhiên không thể nhàn hạ.
Kỳ thực cuộc sống ở thôn Hoa Bình không tính là quá tốt, chỉ có thể coi là đủ sống qua ngày, cố gắng cày cấy gieo trồng vẫn sẽ đủ ăn. Vấn đề là y phải có thật nhiều ruộng.
Trương gia tính thêm Giang Bạch Ninh là năm nhân khẩu, bọn họ sở hữu tới ba, bốn mươi mẫu ruộng. Bởi vì số đất này không chỉ bao gồm ruộng được phân, mà còn bao gồm đất rẫy mà bọn họ tự khai phá và đất ruộng bọn họ bỏ tiền mua. Theo lệ, ruộng được chia sẽ đến lúc bị thu hồi, nhưng đất tự khai hoang hoặc đất tự mua có thể được truyền cho đời sau. Trương gia nhiều đời sinh sống ở thôn Hoa Bình, có nhiều ruộng đất như vậy, nói bọn họ là một trong ba dòng họ lớn nhất thôn cũng không ngoa.
Nhưng La gia và Tịch gia thì khác, hai nhà đều xảy ra biến cố, đất ruộng bị bán đi không ít, cho nên bọn họ không có của cải dư thừa, chỉ là ăn bữa nay lo bữa mai, không được để đau ốm và hầu như rất ít khi may quần áo mới.
Không may quần áo mới cũng thôi đi, nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không bao giờ mắc bệnh?
Vấn đề mấu chốt chính là, sản lượng thu hoạch quá thấp!
Thời hiện đại, La Phi không có khái niệm gì về năng suất cây trồng, nhưng theo những gì Tịch Yến Thanh nói, một mẫu đất thời hiện đại có thể thu được bốn đến năm tạ thóc, nếu lai giống tối ưu và ứng dụng các kỹ thuật canh tác tiên tiến có thể tăng gấp đôi sản lượng, lên đến tám tạ hoặc một tấn. Nhưng ở nơi này thì sao? Mỗi mẫu đất trồng lúa nước chỉ thu được một thạch rưỡi đến hai thạch thóc, tính ra khoảng tám mươi cân đến một tạ hai? Kém xa với trình độ nông nghiệp hiện đại.
Nói ngắn gọn một câu, nên từ bỏ ý định làm giàu dựa vào nghề nông. Trừ khi có một ngày y đột nhiên trở thành địa chủ, chỉ cần thu địa tô để sống, hoặc đi tìm Viên Long Bình* xem ông ta có mang theo các thiết bị nghiên cứu khoa học xuyên tới đây hay không, nếu không đành chịu thua. Có nhiều đất như Trương gia mà vẫn phải xắn quần xuống ruộng làm việc không phải sao?
*Viên Long Bình là một nhà nông học nổi tiếng Trung Quốc, được biết đến là người lai tạo ra các giống lúa lai đầu tiên vào thập kỷ 70 của thế kỷ trước.
La Phi vừa thêu hà bao vừa tự nhủ với bản thân. Một lát sau y đã hoàn thành hình thêu của ngày hôm nay, đã đến giờ quay về La gia. Y còn phải học nấu ăn cùng La Như, không được phép vắng mặt.
Tịch Yến Thanh về tới nhà không thấy La Phi thì biết y đã sang nhà mẹ. Hắn cũng không vội đi tìm vợ, còn kịp sàng qua số vỏ kiều mạch mà thím béo vừa cho.
Thời điểm La Phi trở về, thấy Tịch Yến Thanh đổ thứ gì đó vào một chiếc bao bố bèn hỏi hắn: "Anh đổ gì đấy?"
Tịch Yến Thanh cười nói: "Vỏ kiều mạch. Em nói nằm gối gỗ rất cứng mà, tôi nhồi ruột gối mới cho em, chẳng phải bao gối kia em đã may xong rồi sao, lồng vào nằm thử xem."
La Phi nghe vậy, không biết vì lý do gì, y đứng ngẩn ở cửa hồi lâu.
Một trận gió thổi qua, cánh hoa đào bay lả tả rơi đầy trên vai Tịch Yến Thanh.
La Phi ma xui quỷ khiến bước tới, vươn tay nhặt cánh hoa đào vương trên tóc Tịch Yến Thanh, y cúi đầu nhìn người đang ngồi trên ghế đôn nhỏ bới đống vỏ kiều mạch, hắn đang cố nhặt hết những mảnh vụn cứng có thể sẽ chọc vào người y, đột nhiên La Phi cảm thấy có chút nghẹn ngào.
Y muốn hỏi Tịch Yến Thanh một câu.
Thanh ca, rốt cuộc từ khi nào, anh bắt đầu thích tôi?
"Sao thế? Sao nhìn tôi như vậy?" Tịch Yến Thanh ngửa đầu nhìn La Phi: "Cảm động đến mức hạ quyết tâm muốn để tôi "cày đất" của em rồi sao?"
"Anh biến đi! Đầu óc toàn thứ đen tối!" Cảnh đẹp ý tốt như vậy lại bị phá hủy, đúng là loại người không đứng đắn!
"Chậc, tôi còn cho rằng tiểu yêu tinh đã nghĩ thông, quyết định dụ dỗ tên nông phu dương khí dồi dào là tôi đây cùng song tu một trận kinh thiên động địa cơ." Tịch Yến Thanh gật gù, cười cười cợt cợt nhìn La Phi: "Phu nhân à, vi phu cảm thấy mất mát."
"Mất mát cái rắm!" La Phi trừng Tịch Yến Thanh: "Tôi cũng chưa chập mạch! Đi tìm cái loại chày gỗ như anh để song tu..."
"Chày gỗ à?" Tịch Yến Thanh có chút đăm chiêu, sau đó cười nói: "Quả nhiên là em vẫn nhớ..."
"Tôi chưa nói gì hết!" La Phi giật bọc kiều mạch chạy trối chết!
Chương trước Chương tiếp
Loading...