Cậu Ấy Giống Như Mặt Trời
Chương 7
33
Khi về nhà, tôi nói với Cố Hoành những gì tôi đã thấy.
Cậu ấy bảo, chắc là do tôi bị áp lực học hành quá nên bị ảo giác.
Nhưng tôi luôn cảm thấy đó không phải là ảo giác của mình.
Vì nỗi đau quá chân thật.
“Aiya, cái bạn học này, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, học tập mới là mục tiêu chính của em, hiểu chưa?”
Thấy tôi muốn hỏi, Cố Hoành liền cắt ngang.
Tôi có cảm giác như cậu ấy đang cố giấu tôi điều gì đó.
Nhưng cậu ấy từ chối hợp tác, tôi cũng không có cách nào hỏi thêm.
Ngoài việc học tập chăm chỉ, quả thật tôi cũng không có cách nào khác.
34
Việc có Từ Nhược Phi gia nhập, nhóm học tập ba người của chúng tôi đã có thêm một thành viên mới.
Sau khi Tần Phát Đạt chế nhạo tôi vài lần, cậu ta cũng chọn tham gia.
Thành thật mà nói, tôi đã khá ngạc nhiên.
Từ Nhược Phi lặng lẽ nói với tôi rằng cô ấy và Tần Phát Đạt đã chia tay.
Cô ấy nói rằng sau khi sự việc xảy ra, cô ấy nghĩ lại những gì tôi đã mắng cô ấy ngày hôm đó, nghĩ rằng tôi nói khá đúng.
Hai người lựa chọn ở bên nhau, đáng lẽ nên cùng hướng tới mục tiêu tốt đẹp. Nhưng từ sau khi cô ấy ở bên Tần Phát Đạt, cô ấy đã trở nên sa đọa hơn.
Tôi hỏi cô ấy, Tần Phát Đạt có đồng ý chia tay không?
Cô ấy lắc đầu: "Cậu ấy nói rằng cậu ấy cũng muốn thay đổi cách sống."
Tôi không ngờ rằng tên này sẽ cải tà quy chính.
Vì cậu ta chịu khó học tập nên tôi rất hoan nghênh, dù sao cũng là bạn cùng bàn cũ, tên này ngoài việc dốt nát kém cỏi và thường xuyên đổi bạn gái ra, thì làm việc cũng khá thoáng.
Cố Hoành không vui lắm và kiên quyết từ chối giúp Tần Phát Đạt làm bài tập về nhà.
Tuy nhiên, với sự dạy dỗ của Từ Nhược Phi, điểm số của cậu ta cũng tăng lên không ít.
35
Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.
Trong kỳ thi cuối kỳ, thứ hạng của tôi đã được cải thiện rất nhiều.
Lần này là đứng thứ 56.
Giang Dĩ Thần lại giành lại hạng nhất.
Vào ngày có kết quả, Giang Dĩ Thần chặn tôi ở lối vào hành lang, "Tôi thi được 716 điểm, Lâm Kiều."
Tôi sững người một lúc, 716 điểm là số điểm lần đầu tiên Cố Hoành làm bài kiểm tra cho tôi.
Hôm nay cậu ta cố ý chặn tôi lại vì chyện này, xem ra những gì Cố Hoành nói ngày hôm đó thực sự khiến cậu ta bị kích động rồi.
Nhìn khuôn mặt vẫn luôn đẹp trai của cậu ta, tôi mới nhận ra gần đây cậu ta đã không còn chơi bóng rổ nữa.
“Chúc mừng.” Ngoài chúc mừng ra, tôi không biết nên nói gì.
“Lâm Kiều, cậu sao vậy, cố ý giấu dốt sao?” Cậu ta có chút tức giận hỏi tôi.
“Không giấu.” Tôi nói thật.
Cậu ta không tin lắm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Kiều, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đánh bại tôi nữa.”
Tôi á khẩu, không biết trả lời như thế nào.
Cố Hoành cũng không có xuất hiện.
Điều này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, trước đây mỗi khi Giang Dĩ Thần xuất hiện, cậu ấy sẽ phấn khích hơn bất kỳ ai khác.
Lần này, đến cái bóng cũng không thấy đâu.
Tôi chỉ có thể giả vờ hợp tác gật đầu, "Ồ, được."
Giang Dĩ Thần: "..."
"Tôi có thể đi được chưa?" Tôi hỏi một cách lịch sự.
"Có bệnh!" Giang Dĩ Thần lắc vai trong bộ đồng phục học sinh, nhìn tôi với một cái nhìn rất không mấy thiện cảm, bỏ đi trước cả tôi.
Cố Hoành vẫn không nói chuyện, tôi gọi mấy lần cũng không có tiếng trả lời.
36
Đêm đó, Cố Hoành cuối cùng cũng xuất hiện.
Tôi hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ấy nói cậu ấy cũng không biết rõ, không có cách nào để xuất hiện giống như trước đây. Còn thường xuyên bị lạc trong ý thức của tôi.
Tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, lo lắng hỏi: "Cậu sắp biến mất sao?"
"Biến mất?" Cố Hoành cũng bị câu này làm sửng sốt,
"Chắc là sẽ không đâu."
“Cậu còn chưa nói cho tôi biết vì sao cậu vào được cơ thể của tôi?"
Không phải cậu ấy đến từ tương lai sao?
Tại sao Cố Hoành ở tương lai lại xuất hiện ở trong ý thức của tôi?
Cậu ấy có còn sống trong thời gian và không gian đó không?
"Tôi không biết." Cố Hoành do dự một chút, nói: "Cảm giác giống như là bị thứ gì triệu hồi, nên mới tới nơi này."
"Cậu chắc chắn là không bị ô tô đâm hay rơi từ trên cao xuống?" Tôi hỏi.
“Trù tôi phải không!” Cố Hoành rất khó chịu.
“Không có” tôi lo lắng, “Tôi đọc tiểu thuyết thường hay có kiểu đó.”
“Thật sự không có, giống như tôi bị triệu hồi nên mới xuất hiện ở đây vậy!” Cố Hoành lại nhấn mạnh.
“Biết rồi.”
Tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, có lẽ cậu ấy bị xe đâm mất trí nhớ rồi.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết cậu đến từ trường nào không, tôi sẽ đi tìm cậu.”
Như vậy, cho dù cậu ấy có gặp tai nạn vào năm 2023, tôi cũng có thể đến cứu cậu ấy trước.
"Em hỏi cái này làm gì?" Giọng nói Cố Hoành có chút khẩn trương.
“Kết bạn không được sao.”
“Tôi buồn ngủ quá, lần sau nói chuyện tiếp.”
Nói xong, cậu ấy lập tức biến mất.
Anh chàng này đang giấu tôi điều gì vậy?
Thật kỳ quái.
37
Điểm thi đại học đã có.
Bạn trai của An Tuệ đã đăng ký vào Bắc Đại.
Cô ấy nói với chúng tôi rằng sau này cô ấy cũng muốn đến Bắc Đại, học chuyên ngành triết học.
Lí Tư Kỳ nói: "Tớ sẽ đến Thanh Hoa, Lâm Kiều, cậu thì sao?"
Tôi nghĩ một lúc và nói, "Tớ cũng sẽ đến Thanh Hoa.”
"Cắt!" Tần Phát Đạt ở bên cạnh cười khẩy: "Hạng 56 toàn trường, cậu đang nằm mơ à!"
Từ Nhược Phi nghe thấy điều này, trừng mắt nhìn nhìn cậu ta, sau đó đi tới kéo tay áo tôi, "Kiều Kiều, cậu không thi đậu Thanh Hoa cũng không sao, chỉ cần có thể thi đậu 985 là được."
"Không được, tớ nhất định phải vào Thanh Hoa."
Bởi vì năm 2023, Cố Hoành đang ở Thanh Hoa.
38
Thấy thứ hạng của tôi không ngừng tăng lên, em trai tôi cuối cùng cũng ngừng đấu khẩu với tôi.
Thỉnh thoảng, sẽ cầm bài tập về nhà đến hỏi tôi.
Những thứ tôi biết đều dạy nó..
Những thứ không biết thì nhờ Cố Hoành.
Mỗi khi Cố Hoành nói xong, em trai tôi đều ngưỡng mộ nhìn tôi.
“Chị, chị lợi hại quá.”
“Chuyện nhỏ.” Cố Hoành rất kiêu ngạo hỏi, “Mau nói xem, trong lòng em có phải chị là vị thần quyền năng nhất không?”
“Không phải.” Em tôi cười chạy về phòng và thè lưỡi về phía "tôi".
“Người em ngưỡng mộ nhất mãi mãi là Cố Thần.”
“Cố Thần?” Tôi sửng sốt.
Cố Hoành cũng sửng sốt, hiếm thấy cậu ấy không tra rõ Cố Thần là ai, cũng không muốn cùng đối phương so đo.
Cậu ấy nhanh chóng trả lại cơ thể của mình cho tôi rồi trốn mất tiêu.
Cho dù tôi gọi thế nào cũng không có phản hồi.
39
Ban đêm, tôi không thể ngủ được.
Tôi ngồi dậy và sử dụng điện thoại di động để tìm tên của Cố Hoành trên baidu một lần nữa.
Lần này, có một mẩu tin nằm ở trên cùng.
“Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh cấp ba của Giang Tân, bảy môn đạt điểm tuyệt đối, nói rằng câu hỏi quá dễ, nhắm mắt cũng có thể qua.”
Sau khi nhấp vào, tên của Cố Hoành cứ như vậy xuất hiện trên bản tin.
Ngoài ra còn có một bức ảnh của cậu ấy.
Trong ảnh, cậu ấy gầy gò và nhỏ con, trông hơi kém phát triển.
Tôi nhìn lại tuổi.
Cậu bé thần đồng mười lăm tuổi.
Cậu ấy thực sự nhỏ hơn tôi hai tuổi.
Cậu ấy chỉ mới lên lớp 10 vào tháng chín tới, làm sao cậu ấy có thể trở thành thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau được.
Chẳng lẽ cậu ấy đang lừa tôi.
Tôi không có cách nào liên tưởng Cố Hoành trong cơ thể tôi với cậu bé thoạt nhìn hơi còi cọc này.
Đáng tiếc, cho dù tôi gọi thế nào, Cố Hoành cũng không xuất hiện.
40
Sau khi gọi cho Cố Hoành bảy ngày liên tục, cậu ấy cũng không hề xuất hiện.
Tôi đã nói chuyện với em trai tôi.
Em trai tôi nói rằng, trường học của nó đều phát điên rồi.
Nghe nói học sinh đứng đầu kỳ thi tuyển sinh cấp ba năm nay xuất thân là một học sinh cấp hai ở một thị trấn nhỏ, trường đó đã hơn mười năm không đào tạo ra một người tài giỏi như vậy.
Cả thị trấn đánh trống khua chiếng ăn mừng mấy ngày.
Vừa nói, em tôi vừa lấy điện thoại ra và cho tôi xem video trên Douyin.
Trong video, Cố Hoành đối diện với ống kính với khuôn mặt non nớt và rụt rè, khi được hỏi là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, tổng điểm của cậu ấy cao hơn người đứng thứ hai là 23 điểm, cậu có điều gì muốn nói không?
Cố Hoành bất đắc dĩ nói: "Nghỉ hè để cậu ta tới tìm tôi, tôi dạy cậu ta làm cách nào đạt điểm cao."
Phong cách nói chuyện này quá giống Cố Hoành rồi.
Tôi không nhận ra cũng không được.
“Chị, trâu bò không?” Em trai tôi lộ vẻ ngưỡng mộ, tôi có thể nhìn ra đó không phải là diễn kịch.
Tôi gật đầu, “Trâu bò.”
“Nhưng mà chị cũng rất giỏi, trong thời gian ngắn như vậy có thể đếm ngược đến hạng 56, tuy rằng đầu óc không thông minh như trời, nhưng chị có lòng kiên trì." Em trai tôi khen không chân thành chút nào.
“Em cũng cố lên.”
Trở lại phòng, tôi tìm thêm một số video phỏng vấn Cố Hoành.
Phổ biến nhất là câu nói rằng sẽ dạy cho vị trí thứ hai cách đạt điểm cao.
Khu vực bình luận có khen cũng có mắng chửi, chia làm hai luồng trái chiều.
Chắc là cậu ấy cũng quan tâm đến những điều này.
Rốt cuộc, cậu ấy rất tự tin và kiêu ngạo, luôn lạc quan và tràn đầy năng lượng.
Khi về nhà, tôi nói với Cố Hoành những gì tôi đã thấy.
Cậu ấy bảo, chắc là do tôi bị áp lực học hành quá nên bị ảo giác.
Nhưng tôi luôn cảm thấy đó không phải là ảo giác của mình.
Vì nỗi đau quá chân thật.
“Aiya, cái bạn học này, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, học tập mới là mục tiêu chính của em, hiểu chưa?”
Thấy tôi muốn hỏi, Cố Hoành liền cắt ngang.
Tôi có cảm giác như cậu ấy đang cố giấu tôi điều gì đó.
Nhưng cậu ấy từ chối hợp tác, tôi cũng không có cách nào hỏi thêm.
Ngoài việc học tập chăm chỉ, quả thật tôi cũng không có cách nào khác.
34
Việc có Từ Nhược Phi gia nhập, nhóm học tập ba người của chúng tôi đã có thêm một thành viên mới.
Sau khi Tần Phát Đạt chế nhạo tôi vài lần, cậu ta cũng chọn tham gia.
Thành thật mà nói, tôi đã khá ngạc nhiên.
Từ Nhược Phi lặng lẽ nói với tôi rằng cô ấy và Tần Phát Đạt đã chia tay.
Cô ấy nói rằng sau khi sự việc xảy ra, cô ấy nghĩ lại những gì tôi đã mắng cô ấy ngày hôm đó, nghĩ rằng tôi nói khá đúng.
Hai người lựa chọn ở bên nhau, đáng lẽ nên cùng hướng tới mục tiêu tốt đẹp. Nhưng từ sau khi cô ấy ở bên Tần Phát Đạt, cô ấy đã trở nên sa đọa hơn.
Tôi hỏi cô ấy, Tần Phát Đạt có đồng ý chia tay không?
Cô ấy lắc đầu: "Cậu ấy nói rằng cậu ấy cũng muốn thay đổi cách sống."
Tôi không ngờ rằng tên này sẽ cải tà quy chính.
Vì cậu ta chịu khó học tập nên tôi rất hoan nghênh, dù sao cũng là bạn cùng bàn cũ, tên này ngoài việc dốt nát kém cỏi và thường xuyên đổi bạn gái ra, thì làm việc cũng khá thoáng.
Cố Hoành không vui lắm và kiên quyết từ chối giúp Tần Phát Đạt làm bài tập về nhà.
Tuy nhiên, với sự dạy dỗ của Từ Nhược Phi, điểm số của cậu ta cũng tăng lên không ít.
35
Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.
Trong kỳ thi cuối kỳ, thứ hạng của tôi đã được cải thiện rất nhiều.
Lần này là đứng thứ 56.
Giang Dĩ Thần lại giành lại hạng nhất.
Vào ngày có kết quả, Giang Dĩ Thần chặn tôi ở lối vào hành lang, "Tôi thi được 716 điểm, Lâm Kiều."
Tôi sững người một lúc, 716 điểm là số điểm lần đầu tiên Cố Hoành làm bài kiểm tra cho tôi.
Hôm nay cậu ta cố ý chặn tôi lại vì chyện này, xem ra những gì Cố Hoành nói ngày hôm đó thực sự khiến cậu ta bị kích động rồi.
Nhìn khuôn mặt vẫn luôn đẹp trai của cậu ta, tôi mới nhận ra gần đây cậu ta đã không còn chơi bóng rổ nữa.
“Chúc mừng.” Ngoài chúc mừng ra, tôi không biết nên nói gì.
“Lâm Kiều, cậu sao vậy, cố ý giấu dốt sao?” Cậu ta có chút tức giận hỏi tôi.
“Không giấu.” Tôi nói thật.
Cậu ta không tin lắm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Kiều, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đánh bại tôi nữa.”
Tôi á khẩu, không biết trả lời như thế nào.
Cố Hoành cũng không có xuất hiện.
Điều này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, trước đây mỗi khi Giang Dĩ Thần xuất hiện, cậu ấy sẽ phấn khích hơn bất kỳ ai khác.
Lần này, đến cái bóng cũng không thấy đâu.
Tôi chỉ có thể giả vờ hợp tác gật đầu, "Ồ, được."
Giang Dĩ Thần: "..."
"Tôi có thể đi được chưa?" Tôi hỏi một cách lịch sự.
"Có bệnh!" Giang Dĩ Thần lắc vai trong bộ đồng phục học sinh, nhìn tôi với một cái nhìn rất không mấy thiện cảm, bỏ đi trước cả tôi.
Cố Hoành vẫn không nói chuyện, tôi gọi mấy lần cũng không có tiếng trả lời.
36
Đêm đó, Cố Hoành cuối cùng cũng xuất hiện.
Tôi hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ấy nói cậu ấy cũng không biết rõ, không có cách nào để xuất hiện giống như trước đây. Còn thường xuyên bị lạc trong ý thức của tôi.
Tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, lo lắng hỏi: "Cậu sắp biến mất sao?"
"Biến mất?" Cố Hoành cũng bị câu này làm sửng sốt,
"Chắc là sẽ không đâu."
“Cậu còn chưa nói cho tôi biết vì sao cậu vào được cơ thể của tôi?"
Không phải cậu ấy đến từ tương lai sao?
Tại sao Cố Hoành ở tương lai lại xuất hiện ở trong ý thức của tôi?
Cậu ấy có còn sống trong thời gian và không gian đó không?
"Tôi không biết." Cố Hoành do dự một chút, nói: "Cảm giác giống như là bị thứ gì triệu hồi, nên mới tới nơi này."
"Cậu chắc chắn là không bị ô tô đâm hay rơi từ trên cao xuống?" Tôi hỏi.
“Trù tôi phải không!” Cố Hoành rất khó chịu.
“Không có” tôi lo lắng, “Tôi đọc tiểu thuyết thường hay có kiểu đó.”
“Thật sự không có, giống như tôi bị triệu hồi nên mới xuất hiện ở đây vậy!” Cố Hoành lại nhấn mạnh.
“Biết rồi.”
Tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, có lẽ cậu ấy bị xe đâm mất trí nhớ rồi.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết cậu đến từ trường nào không, tôi sẽ đi tìm cậu.”
Như vậy, cho dù cậu ấy có gặp tai nạn vào năm 2023, tôi cũng có thể đến cứu cậu ấy trước.
"Em hỏi cái này làm gì?" Giọng nói Cố Hoành có chút khẩn trương.
“Kết bạn không được sao.”
“Tôi buồn ngủ quá, lần sau nói chuyện tiếp.”
Nói xong, cậu ấy lập tức biến mất.
Anh chàng này đang giấu tôi điều gì vậy?
Thật kỳ quái.
37
Điểm thi đại học đã có.
Bạn trai của An Tuệ đã đăng ký vào Bắc Đại.
Cô ấy nói với chúng tôi rằng sau này cô ấy cũng muốn đến Bắc Đại, học chuyên ngành triết học.
Lí Tư Kỳ nói: "Tớ sẽ đến Thanh Hoa, Lâm Kiều, cậu thì sao?"
Tôi nghĩ một lúc và nói, "Tớ cũng sẽ đến Thanh Hoa.”
"Cắt!" Tần Phát Đạt ở bên cạnh cười khẩy: "Hạng 56 toàn trường, cậu đang nằm mơ à!"
Từ Nhược Phi nghe thấy điều này, trừng mắt nhìn nhìn cậu ta, sau đó đi tới kéo tay áo tôi, "Kiều Kiều, cậu không thi đậu Thanh Hoa cũng không sao, chỉ cần có thể thi đậu 985 là được."
"Không được, tớ nhất định phải vào Thanh Hoa."
Bởi vì năm 2023, Cố Hoành đang ở Thanh Hoa.
38
Thấy thứ hạng của tôi không ngừng tăng lên, em trai tôi cuối cùng cũng ngừng đấu khẩu với tôi.
Thỉnh thoảng, sẽ cầm bài tập về nhà đến hỏi tôi.
Những thứ tôi biết đều dạy nó..
Những thứ không biết thì nhờ Cố Hoành.
Mỗi khi Cố Hoành nói xong, em trai tôi đều ngưỡng mộ nhìn tôi.
“Chị, chị lợi hại quá.”
“Chuyện nhỏ.” Cố Hoành rất kiêu ngạo hỏi, “Mau nói xem, trong lòng em có phải chị là vị thần quyền năng nhất không?”
“Không phải.” Em tôi cười chạy về phòng và thè lưỡi về phía "tôi".
“Người em ngưỡng mộ nhất mãi mãi là Cố Thần.”
“Cố Thần?” Tôi sửng sốt.
Cố Hoành cũng sửng sốt, hiếm thấy cậu ấy không tra rõ Cố Thần là ai, cũng không muốn cùng đối phương so đo.
Cậu ấy nhanh chóng trả lại cơ thể của mình cho tôi rồi trốn mất tiêu.
Cho dù tôi gọi thế nào cũng không có phản hồi.
39
Ban đêm, tôi không thể ngủ được.
Tôi ngồi dậy và sử dụng điện thoại di động để tìm tên của Cố Hoành trên baidu một lần nữa.
Lần này, có một mẩu tin nằm ở trên cùng.
“Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh cấp ba của Giang Tân, bảy môn đạt điểm tuyệt đối, nói rằng câu hỏi quá dễ, nhắm mắt cũng có thể qua.”
Sau khi nhấp vào, tên của Cố Hoành cứ như vậy xuất hiện trên bản tin.
Ngoài ra còn có một bức ảnh của cậu ấy.
Trong ảnh, cậu ấy gầy gò và nhỏ con, trông hơi kém phát triển.
Tôi nhìn lại tuổi.
Cậu bé thần đồng mười lăm tuổi.
Cậu ấy thực sự nhỏ hơn tôi hai tuổi.
Cậu ấy chỉ mới lên lớp 10 vào tháng chín tới, làm sao cậu ấy có thể trở thành thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau được.
Chẳng lẽ cậu ấy đang lừa tôi.
Tôi không có cách nào liên tưởng Cố Hoành trong cơ thể tôi với cậu bé thoạt nhìn hơi còi cọc này.
Đáng tiếc, cho dù tôi gọi thế nào, Cố Hoành cũng không xuất hiện.
40
Sau khi gọi cho Cố Hoành bảy ngày liên tục, cậu ấy cũng không hề xuất hiện.
Tôi đã nói chuyện với em trai tôi.
Em trai tôi nói rằng, trường học của nó đều phát điên rồi.
Nghe nói học sinh đứng đầu kỳ thi tuyển sinh cấp ba năm nay xuất thân là một học sinh cấp hai ở một thị trấn nhỏ, trường đó đã hơn mười năm không đào tạo ra một người tài giỏi như vậy.
Cả thị trấn đánh trống khua chiếng ăn mừng mấy ngày.
Vừa nói, em tôi vừa lấy điện thoại ra và cho tôi xem video trên Douyin.
Trong video, Cố Hoành đối diện với ống kính với khuôn mặt non nớt và rụt rè, khi được hỏi là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, tổng điểm của cậu ấy cao hơn người đứng thứ hai là 23 điểm, cậu có điều gì muốn nói không?
Cố Hoành bất đắc dĩ nói: "Nghỉ hè để cậu ta tới tìm tôi, tôi dạy cậu ta làm cách nào đạt điểm cao."
Phong cách nói chuyện này quá giống Cố Hoành rồi.
Tôi không nhận ra cũng không được.
“Chị, trâu bò không?” Em trai tôi lộ vẻ ngưỡng mộ, tôi có thể nhìn ra đó không phải là diễn kịch.
Tôi gật đầu, “Trâu bò.”
“Nhưng mà chị cũng rất giỏi, trong thời gian ngắn như vậy có thể đếm ngược đến hạng 56, tuy rằng đầu óc không thông minh như trời, nhưng chị có lòng kiên trì." Em trai tôi khen không chân thành chút nào.
“Em cũng cố lên.”
Trở lại phòng, tôi tìm thêm một số video phỏng vấn Cố Hoành.
Phổ biến nhất là câu nói rằng sẽ dạy cho vị trí thứ hai cách đạt điểm cao.
Khu vực bình luận có khen cũng có mắng chửi, chia làm hai luồng trái chiều.
Chắc là cậu ấy cũng quan tâm đến những điều này.
Rốt cuộc, cậu ấy rất tự tin và kiêu ngạo, luôn lạc quan và tràn đầy năng lượng.