Cậu Ấy Giống Như Mặt Trời
Chương 4
12
"Giang Dĩ Thần, cậu còn dám chạm vào tôi?" Cố Hoành ngay lập tức nổi giận.
Tôi vừa nhìn, cảm thấy xong đời rồi.
Nơi chúng tôi đang ở bây giờ là phòng dụng cụ thể thao của trường.
Giang Dĩ Thần ở trong đội bóng rổ của trường và có chìa khóa.
Ngay bây giờ, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách giận dữ.
Tôi sợ tới mức muốn chạy đi, nhưng cơ thể vẫn bị Cố Hoành khống chế, tên này chỉ biết nói lời cay nghiệt, lại còn không biết chạy trốn.
Giang Dĩ Thần... sẽ không đánh con gái phải không?
Tôi lo lắng, nhưng Giang Dĩ Thần thản nhiên cười, "Thử thì thử."
Cậu ta sờ mũi và tiến lên một bước.
“Đánh con gái không được coi là anh hùng.” Cố Hoành theo bản năng lui về phía sau một bước, cả người dựa vào ván cửa, giọng nói có chút run rẩy.
“Tôi không đánh con gái.” Giang Dĩ Thần lại gần tôi một bước, cười lạnh một tiếng, “Tôi chỉ cảm thấy có lỗi mà thôi.”
Cố Hoành không trả lời.
Giang Dĩ Thần tiếp tục: "Nếu tôi đã mang tiếng quấy rối bạn nữ cùng bàn của mình, vậy thì tôi cũng phải làm cho chót."
"Cậu, cậu muốn làm gì!" Lần này Cố Hoành thực sự hoảng sợ.
“Hôn cậu đó!” Nói xong, Giang Dĩ Thần đột nhiên nghiêng người, hơi thở ấm áp trong nháy mắt rơi vào chóp mũi của “tôi”.
Cố Hoành sợ đến tái mặt, giơ chân đá vào chỗ yếu của đối phương, nhưng sức lực của tôi có hạn, nên Giang Dĩ Thần dễ dàng đè tôi xuống.
“Cậu sợ à?” Giang Dĩ Thần giễu cợt nhìn tôi, cười nói: “Không phải biết chơi lắm sao?”
“Lâm Kiều, đừng giả bộ nữa.” Giang Dĩ Thần hơi buông lỏng tay ra, khẽ cười nói: “Cậu lúc thì thẹn thùng với tôi, lúc lại chán ghét tôi, không phải muốn thu hút sự chú ý của tôi sao?"
"Ai thẹn thùng với cậu, đừng hoang tưởng!" Cố Hoành tức giận nói.
"Cậu thắng rồi, Lâm Kiều."
"Hả?"
"Làm bạn gái của tôi."
"Sao cậu không đi chế.t đi!"
13
“Có phải mấy cô gái các cậu đều thích khẩu thị tâm phi như vậy không?”
“Ọe--”
Đừng nói Cố Hoành muốn ói, ngay cả tôi cũng vậy.
Tuổi còn trẻ như vậy mà đã đểu, chẳng lẽ đúng như lời Cố Hoành nói, thật sự là một tên tra nam?
Tôi đang suy nghĩ lung tung thì chuông vào lớp vang lên.
Cố Hoành nhân cơ hội đẩy cậu ta một cái, nói: "Đã đến giờ học, nếu cậu còn không buông ra, tôi sẽ hét lên cậu quấy rối tôi!"
Giang Dĩ Thần ngẩn ra một chút, chắc là nghĩ tới tất cả chiến công của "tôi" lúc trước, và từ từ buông tôi ra.
“Buổi tối cùng nhau tan học.” Cậu ta bỏ lại câu nói này, nháy mắt với tôi rồi rời đi.
Cậu ta vừa đi, Cố Hoành liền hận không thể đem cơ thể trả lại cho tôi.
“Thấy chưa, đây mới là bộ mặt thật của hắn, mặt dày và bẩn thỉu.”
“Ừ.” Quả thật là mặt dày, nhưng nhìn vào khuôn mặt của cậu ta, cậu ta vẫn đẹp trai.
“Hoa si.” Cố Hoành trở nên không vui, ý thức tiêu tán.
Cậu ấy thường làm điều này, phớt lờ mọi thứ khi cậu ấy không hài lòng.
Khi cậu ấy trốn đi, tôi không thể tìm thấy cậu ấy.
Trở lại lớp học, Giang Dĩ Thần đã ngồi đó nghiêm túc nghe bài giảng.
Sau khi báo cáo, tôi cũng trở về chỗ ngồi của mình.
Các bạn trong lớp nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi, tôi vô thức muốn trốn tránh.
May mắn thay, Giang Dĩ Thần không nói những lời hoang đường đó nữa.
Mãi đến lúc nghỉ trưa, Cố Hoành cũng không xuất hiện lại.
Có vẻ như cậu ấy thực sự chán ghét những gì đã xảy ra trong phòng dụng cụ trước đó.
Cậu ấy thậm chí còn không tham gia vào một vấn đề quan trọng như việc thay đổi chỗ ngồi.
14
Vào buổi trưa, Giang Dĩ Thần hỏi tôi có muốn đến quán ăn tự phục vụ cùng nhau không.
Tôi trực tiếp từ chối.
Thứ nhất, tôi đã có hẹn với Từ Nhược Phi.
Thứ hai, hành vi của cậu ta trong phòng dụng cụ khiến tôi cảm thấy hơi đáng sợ.
Thấy tôi từ chối thẳng thừng, cậu ta cũng không làm phiền tôi nữa.
Trước mặt mọi người, cậu ta luôn hoàn hảo như vậy, nhân cách tốt, ngoại hình đẹp, học lực giỏi.
Tôi dám chắc rằng một nửa số nữ sinh trong trường đã phải lòng cậu ta.
Tuy nhiên, có ấn tượng tốt không có nghĩa là tôi muốn yêu đương cùng cậu ta!
Cố Hoành nói không sai, cố gắng học tập, sau này vào đại học, không phải rất tốt sao?
15
Tôi không ngờ Từ Nhược Phi sẽ cho tôi leo cây.
Chúng tôi đã đồng ý học tập cùng nhau, nhưng tôi thậm chí không thể tìm thấy cô ấy.
Tôi chỉ có thể đến căn tin để lấy đồ ăn và trở lại ăn một mình.
Sau bữa trưa, tôi đến lớp 2 để kiểm tra lại, nhưng cô ấy vẫn chưa quay lại.
Khi tôi đi ngang qua lớp 3, tôi không thể không nhìn vào.
Ghế của Tần Phát Đạt trống.
Trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
16
Buổi chiều, Cố Hoành vẫn luôn im lặng.
Tôi gọi mấy lần cậu ấy cũng không trả lời.
Tôi không đủ can đảm để tiếp tục ngồi cạnh Giang Dĩ Thần nữa.
Tôi luôn cảm thấy rằng mọi người đang nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Tuy nhiên, tôi không biết phải hỏi ai để chuyển chỗ.
Tôi mới vào lớp này nên chưa quen ai lắm.
Mọi việc trước đây, Cố Hoành đều đứng ra bảo vệ tôi, còn tôi như con rùa chui vào mai, ngu ngốc và hèn nhát.
Thấy sắp đến giờ vào lớp, tôi chần chừ mãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm bước lên bục.
Tôi nói, cô Hàn đồng ý cho tôi đổi chỗ nếu có người chịu thay đổi với tôi.
Có một sự im lặng trong lớp học.
Đột nhiên có một bạn học nam lớn tiếng hỏi: "Bạn học mới, cậu đổi chỗ ngồi là sợ Giang soái của chúng ta quá yêu cậu sao?"
"Đây là sợ người khác không biết Giang Dĩ Thần đã gửi thư tình cho mình đấy chứ!"
"..."
Những cậu bạn nói chuyện đều chơi bóng rổ chung với Giang Dĩ Thần vào các ngày trong tuần, mối quan hệ tương đối bền chặt.
Ngoại trừ một vài người trong số họ, không ai trả lời câu hỏi của tôi.
Không ai đề nghị đổi chỗ với tôi.
Tôi lặng lẽ trở về chỗ ngồi, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi đi xuống bàn cuối cùng.
"Lâm Kiều, cậu làm vậy là có ý gì?" Giang Dĩ Thần lo lắng.
“Giang Dĩ Thần, tôi chỉ muốn học tập chăm chỉ.” Lần đầu tiên tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu ta và bày tỏ suy nghĩ của mình một cách rất trịnh trọng.
“Lâm Kiều, giỏi lắm!”
Cố Hoành cuối cùng cũng xuất hiện.
Toàn thân tôi vốn dĩ đang căng thẳng, ngay lập tức trở nên thả lỏng.
Thật tốt khi có cậu ấy ở đây.
“Tớ đổi với cậu!” Khi bầu không khí đang ngưng trệ, một cô gái tóc ngắn đứng lên.
Cô ấy đeo một cặp kính dày, nhưng các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú.
Tôi nhận ra cô ấy.
An Tuệ, người quanh năm đứng thứ hai.
Nếu tôi không giành được hạng nhất trong kỳ thi tháng này, thì cô ấy đã ngồi cùng bàn với Giang Dĩ Thần rồi.
Giờ thì ổn rồi, mọi thứ đã trở lại như cũ.
Giang Dĩ Thần quay đầu lại và lặng lẽ nhìn An Tuệ, trong mắt cậu ta hiện lên một chút giễu cợt.
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu ta đã trở lại nụ cười tỏa nắng thường ngày.
An Tuệ lặng lẽ di chuyển bàn của mình đến bên cạnh Giang Dĩ Thần ở hàng đầu tiên.
Giang Dĩ Thần nhìn cô ấy làm xong mọi việc, nhếch khóe môi và ngồi trở lại chỗ của mình.
17
Bạn cùng bàn mới của tôi là một cô gái mập mạp và dễ thương.
Tên là Lí Tư Kỳ.
Đạt vị trí thứ ba trong kỳ thi tháng này.
Khi thấy tôi đi qua, cô ấy nở một nụ cười thân thiện với tôi.
Tôi nhìn nụ cười dễ thương của cô ấy, cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.
18
Buối tối sau khi tan học.
Lí Tư Kỳ hỏi tôi có muốn đi cùng không.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Khi đến gần cổng trường, tôi nhìn thấy Giang Dĩ Thần đang đứng đó trong bộ đồng phục học sinh.
Tôi hơi khựng lại.
Thấy vậy, Lí Tư Kỳ do dự một lúc, nhỏ giọng nói: "Hay là tôi đi trước."
Tôi thấy cô ấy lo lắng và bối rối nên gật đầu để cô ấy đi trước.
Lí Tư Kỳ cúi đầu bỏ chạy không dấu vết.
“Lâm Kiều, nhà cậu ở đâu?” Đột nhiên, có người vỗ vào lưng tôi.
Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên bên tai tôi, theo sau là một khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp.
Là An Tuệ!
Thấy cô ấy mỉm cười với tôi, tôi lo lắng trả lời: "Đường Tây Bắc Kinh, còn cậu thì sao?"
"Thật trùng hợp, nhà tớ cũng ở đó!" An Tuệ rất tự nhiên nắm lấy cánh tay tôi, đi qua Giang Dĩ Thần một cách vênh váo.
Không ngờ rằng, Giang Dĩ Thần lặng lẽ nhìn chúng tôi rời đi như thế này.
“Lâm Kiều, tớ rất hâm mộ cậu.” Trên đường trở về, An Tuệ cảm thán nói với tôi.
“Thật sao?” Tôi còn tưởng rằng cô ấy đang nói đến hạng nhất trong kỳ thi tháng này, nên tôi không khỏi có chút áy náy.
"Hôm nay trong tiết sinh học, cậu đã đứng lên và nói rằng Giang Dĩ Thần đã quấy rối cậu. Quá bá đạo rồi!" An Tuệ buông tay tôi ra và gần như nhảy dựng lên.
“Hả?” Tôi hơi ngạc nhiên.
Tôi không ngờ rằng thứ mà cô ấy ngưỡng mộ lại là một thứ như vậy.
“Giang Dĩ Thần không chỉ ham chơi, còn cực kỳ vô trách nhiệm!”
An Tuệ nghiến răng mắng: “Đặc biệt cặn bã!”
Cố Hoành nghe xong lập tức mắng: “Tra nam!”
“Cậu... ” Tôi do dự, không biết mình có nên mở miệng không đây.
Nhưng An Tuệ đã nói trước: "Cậu ta cũng viết cho tớ một bức thư tương tự, nhưng tớ đã có bạn trai rồi, nên tôi mặc kệ cậu ta. Sau này..." Cô ấy dừng lại, sau đó hạ giọng nói: "cậu ta lại viết một bức thư khác, nhưng mục tiêu chuyển sang Tư Kỳ."
"Đồ cặn bã!" Cố Hoành lại chửi rủa.
Tôi cũng hơi tức giận, Tư Kỳ là một cô gái đáng yêu như vậy...chẳng trách khi nhìn thấy cậu ta, cô ấy sẽ đi đường vòng.
"Hôm qua tớ nhìn thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu nên biết cậu ta đang nghĩ đến cậu. Vốn dĩ hôm nay muốn nhắc nhở cậu, nhưng cậu, cậu thật quá dũng cảm, cậu không biết khi cậu tố cáo cậu ta quấy rối ngay tại chỗ, cả Tư Kỳ và tớ đều đã phá lên cười đâu!"
An Tuệ hào hứng bắt tay tôi và nói: "Cậu thật trâu bò!"
Tôi hơi xấu hổ trước lời khen của cô ấy.
Rốt cuộc, có mấy ai dũng cảm như vậy.
“Đừng xấu hổ, Lâm Kiều!” An Tuệ nghiêm túc nói: “Nếu như chúng tớ cũng dũng cảm đứng lên như cậu, có lẽ sẽ không có cô gái nào khác bị cậu ta lừa.”
“Còn rất nhiều người sao?” Tôi thật là bất ngờ.
An Tuệ gật đầu, "Tư Kỳ nói, mọi người đều chịu thiệt, cho nên cũng không dám nói cái gì, sợ làm ầm ĩ lên, bị gia đình cùng trường học phát hiện, nên chỉ có thể nuốt giận."
“Tra nam!” Cố Hoành càng thêm tức giận.
Tôi thậm chí không biết phải nói gì.
Dưới một vẻ bề ngoài đẹp như vậy, lại có một trái tim thật xấu xí.
Chẳng trách hôm nay trong lớp người chế nhạo tôi đều là con trai, không có nhiều cô gái lên tiếng bênh vực cho Giang Dĩ Thần.
"Cậu biết đấy, loại chuyện này thực sự rất khó công khai. Mọi người sẽ nói rằng chúng tớ là những cô gái không biết cách cư xử và đáng bị lừa dối."
An Tuệ thở dài, "Chúng tớ chỉ muốn học tập chăm chỉ, thi vào một trường đại học tốt trong tương lai và bắt đầu một cuộc sống mới."
Đúng vậy, nếu Cố Hoành không dũng cảm đứng lên, có lẽ tôi đã trở thành Lí Tư Kỳ thứ hai.
Dù sao thì cậu ta cũng học giỏi, lại còn đẹp trai, gia cảnh của cậu ta không có gì phải nói.
Có bao nhiêu cô gái có thể cưỡng lại một sự cám dỗ như vậy.
"Tôi đã sớm nói rồi, tìm bạn trai không được nhìn mặt! Hơn nữa, người này so với anh Lục của tôi còn không bằng một nửa." Cố Hoành đắc ý nói.
"..."
"Giang Dĩ Thần, cậu còn dám chạm vào tôi?" Cố Hoành ngay lập tức nổi giận.
Tôi vừa nhìn, cảm thấy xong đời rồi.
Nơi chúng tôi đang ở bây giờ là phòng dụng cụ thể thao của trường.
Giang Dĩ Thần ở trong đội bóng rổ của trường và có chìa khóa.
Ngay bây giờ, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách giận dữ.
Tôi sợ tới mức muốn chạy đi, nhưng cơ thể vẫn bị Cố Hoành khống chế, tên này chỉ biết nói lời cay nghiệt, lại còn không biết chạy trốn.
Giang Dĩ Thần... sẽ không đánh con gái phải không?
Tôi lo lắng, nhưng Giang Dĩ Thần thản nhiên cười, "Thử thì thử."
Cậu ta sờ mũi và tiến lên một bước.
“Đánh con gái không được coi là anh hùng.” Cố Hoành theo bản năng lui về phía sau một bước, cả người dựa vào ván cửa, giọng nói có chút run rẩy.
“Tôi không đánh con gái.” Giang Dĩ Thần lại gần tôi một bước, cười lạnh một tiếng, “Tôi chỉ cảm thấy có lỗi mà thôi.”
Cố Hoành không trả lời.
Giang Dĩ Thần tiếp tục: "Nếu tôi đã mang tiếng quấy rối bạn nữ cùng bàn của mình, vậy thì tôi cũng phải làm cho chót."
"Cậu, cậu muốn làm gì!" Lần này Cố Hoành thực sự hoảng sợ.
“Hôn cậu đó!” Nói xong, Giang Dĩ Thần đột nhiên nghiêng người, hơi thở ấm áp trong nháy mắt rơi vào chóp mũi của “tôi”.
Cố Hoành sợ đến tái mặt, giơ chân đá vào chỗ yếu của đối phương, nhưng sức lực của tôi có hạn, nên Giang Dĩ Thần dễ dàng đè tôi xuống.
“Cậu sợ à?” Giang Dĩ Thần giễu cợt nhìn tôi, cười nói: “Không phải biết chơi lắm sao?”
“Lâm Kiều, đừng giả bộ nữa.” Giang Dĩ Thần hơi buông lỏng tay ra, khẽ cười nói: “Cậu lúc thì thẹn thùng với tôi, lúc lại chán ghét tôi, không phải muốn thu hút sự chú ý của tôi sao?"
"Ai thẹn thùng với cậu, đừng hoang tưởng!" Cố Hoành tức giận nói.
"Cậu thắng rồi, Lâm Kiều."
"Hả?"
"Làm bạn gái của tôi."
"Sao cậu không đi chế.t đi!"
13
“Có phải mấy cô gái các cậu đều thích khẩu thị tâm phi như vậy không?”
“Ọe--”
Đừng nói Cố Hoành muốn ói, ngay cả tôi cũng vậy.
Tuổi còn trẻ như vậy mà đã đểu, chẳng lẽ đúng như lời Cố Hoành nói, thật sự là một tên tra nam?
Tôi đang suy nghĩ lung tung thì chuông vào lớp vang lên.
Cố Hoành nhân cơ hội đẩy cậu ta một cái, nói: "Đã đến giờ học, nếu cậu còn không buông ra, tôi sẽ hét lên cậu quấy rối tôi!"
Giang Dĩ Thần ngẩn ra một chút, chắc là nghĩ tới tất cả chiến công của "tôi" lúc trước, và từ từ buông tôi ra.
“Buổi tối cùng nhau tan học.” Cậu ta bỏ lại câu nói này, nháy mắt với tôi rồi rời đi.
Cậu ta vừa đi, Cố Hoành liền hận không thể đem cơ thể trả lại cho tôi.
“Thấy chưa, đây mới là bộ mặt thật của hắn, mặt dày và bẩn thỉu.”
“Ừ.” Quả thật là mặt dày, nhưng nhìn vào khuôn mặt của cậu ta, cậu ta vẫn đẹp trai.
“Hoa si.” Cố Hoành trở nên không vui, ý thức tiêu tán.
Cậu ấy thường làm điều này, phớt lờ mọi thứ khi cậu ấy không hài lòng.
Khi cậu ấy trốn đi, tôi không thể tìm thấy cậu ấy.
Trở lại lớp học, Giang Dĩ Thần đã ngồi đó nghiêm túc nghe bài giảng.
Sau khi báo cáo, tôi cũng trở về chỗ ngồi của mình.
Các bạn trong lớp nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi, tôi vô thức muốn trốn tránh.
May mắn thay, Giang Dĩ Thần không nói những lời hoang đường đó nữa.
Mãi đến lúc nghỉ trưa, Cố Hoành cũng không xuất hiện lại.
Có vẻ như cậu ấy thực sự chán ghét những gì đã xảy ra trong phòng dụng cụ trước đó.
Cậu ấy thậm chí còn không tham gia vào một vấn đề quan trọng như việc thay đổi chỗ ngồi.
14
Vào buổi trưa, Giang Dĩ Thần hỏi tôi có muốn đến quán ăn tự phục vụ cùng nhau không.
Tôi trực tiếp từ chối.
Thứ nhất, tôi đã có hẹn với Từ Nhược Phi.
Thứ hai, hành vi của cậu ta trong phòng dụng cụ khiến tôi cảm thấy hơi đáng sợ.
Thấy tôi từ chối thẳng thừng, cậu ta cũng không làm phiền tôi nữa.
Trước mặt mọi người, cậu ta luôn hoàn hảo như vậy, nhân cách tốt, ngoại hình đẹp, học lực giỏi.
Tôi dám chắc rằng một nửa số nữ sinh trong trường đã phải lòng cậu ta.
Tuy nhiên, có ấn tượng tốt không có nghĩa là tôi muốn yêu đương cùng cậu ta!
Cố Hoành nói không sai, cố gắng học tập, sau này vào đại học, không phải rất tốt sao?
15
Tôi không ngờ Từ Nhược Phi sẽ cho tôi leo cây.
Chúng tôi đã đồng ý học tập cùng nhau, nhưng tôi thậm chí không thể tìm thấy cô ấy.
Tôi chỉ có thể đến căn tin để lấy đồ ăn và trở lại ăn một mình.
Sau bữa trưa, tôi đến lớp 2 để kiểm tra lại, nhưng cô ấy vẫn chưa quay lại.
Khi tôi đi ngang qua lớp 3, tôi không thể không nhìn vào.
Ghế của Tần Phát Đạt trống.
Trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
16
Buổi chiều, Cố Hoành vẫn luôn im lặng.
Tôi gọi mấy lần cậu ấy cũng không trả lời.
Tôi không đủ can đảm để tiếp tục ngồi cạnh Giang Dĩ Thần nữa.
Tôi luôn cảm thấy rằng mọi người đang nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Tuy nhiên, tôi không biết phải hỏi ai để chuyển chỗ.
Tôi mới vào lớp này nên chưa quen ai lắm.
Mọi việc trước đây, Cố Hoành đều đứng ra bảo vệ tôi, còn tôi như con rùa chui vào mai, ngu ngốc và hèn nhát.
Thấy sắp đến giờ vào lớp, tôi chần chừ mãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm bước lên bục.
Tôi nói, cô Hàn đồng ý cho tôi đổi chỗ nếu có người chịu thay đổi với tôi.
Có một sự im lặng trong lớp học.
Đột nhiên có một bạn học nam lớn tiếng hỏi: "Bạn học mới, cậu đổi chỗ ngồi là sợ Giang soái của chúng ta quá yêu cậu sao?"
"Đây là sợ người khác không biết Giang Dĩ Thần đã gửi thư tình cho mình đấy chứ!"
"..."
Những cậu bạn nói chuyện đều chơi bóng rổ chung với Giang Dĩ Thần vào các ngày trong tuần, mối quan hệ tương đối bền chặt.
Ngoại trừ một vài người trong số họ, không ai trả lời câu hỏi của tôi.
Không ai đề nghị đổi chỗ với tôi.
Tôi lặng lẽ trở về chỗ ngồi, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi đi xuống bàn cuối cùng.
"Lâm Kiều, cậu làm vậy là có ý gì?" Giang Dĩ Thần lo lắng.
“Giang Dĩ Thần, tôi chỉ muốn học tập chăm chỉ.” Lần đầu tiên tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu ta và bày tỏ suy nghĩ của mình một cách rất trịnh trọng.
“Lâm Kiều, giỏi lắm!”
Cố Hoành cuối cùng cũng xuất hiện.
Toàn thân tôi vốn dĩ đang căng thẳng, ngay lập tức trở nên thả lỏng.
Thật tốt khi có cậu ấy ở đây.
“Tớ đổi với cậu!” Khi bầu không khí đang ngưng trệ, một cô gái tóc ngắn đứng lên.
Cô ấy đeo một cặp kính dày, nhưng các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú.
Tôi nhận ra cô ấy.
An Tuệ, người quanh năm đứng thứ hai.
Nếu tôi không giành được hạng nhất trong kỳ thi tháng này, thì cô ấy đã ngồi cùng bàn với Giang Dĩ Thần rồi.
Giờ thì ổn rồi, mọi thứ đã trở lại như cũ.
Giang Dĩ Thần quay đầu lại và lặng lẽ nhìn An Tuệ, trong mắt cậu ta hiện lên một chút giễu cợt.
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu ta đã trở lại nụ cười tỏa nắng thường ngày.
An Tuệ lặng lẽ di chuyển bàn của mình đến bên cạnh Giang Dĩ Thần ở hàng đầu tiên.
Giang Dĩ Thần nhìn cô ấy làm xong mọi việc, nhếch khóe môi và ngồi trở lại chỗ của mình.
17
Bạn cùng bàn mới của tôi là một cô gái mập mạp và dễ thương.
Tên là Lí Tư Kỳ.
Đạt vị trí thứ ba trong kỳ thi tháng này.
Khi thấy tôi đi qua, cô ấy nở một nụ cười thân thiện với tôi.
Tôi nhìn nụ cười dễ thương của cô ấy, cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.
18
Buối tối sau khi tan học.
Lí Tư Kỳ hỏi tôi có muốn đi cùng không.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Khi đến gần cổng trường, tôi nhìn thấy Giang Dĩ Thần đang đứng đó trong bộ đồng phục học sinh.
Tôi hơi khựng lại.
Thấy vậy, Lí Tư Kỳ do dự một lúc, nhỏ giọng nói: "Hay là tôi đi trước."
Tôi thấy cô ấy lo lắng và bối rối nên gật đầu để cô ấy đi trước.
Lí Tư Kỳ cúi đầu bỏ chạy không dấu vết.
“Lâm Kiều, nhà cậu ở đâu?” Đột nhiên, có người vỗ vào lưng tôi.
Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên bên tai tôi, theo sau là một khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp.
Là An Tuệ!
Thấy cô ấy mỉm cười với tôi, tôi lo lắng trả lời: "Đường Tây Bắc Kinh, còn cậu thì sao?"
"Thật trùng hợp, nhà tớ cũng ở đó!" An Tuệ rất tự nhiên nắm lấy cánh tay tôi, đi qua Giang Dĩ Thần một cách vênh váo.
Không ngờ rằng, Giang Dĩ Thần lặng lẽ nhìn chúng tôi rời đi như thế này.
“Lâm Kiều, tớ rất hâm mộ cậu.” Trên đường trở về, An Tuệ cảm thán nói với tôi.
“Thật sao?” Tôi còn tưởng rằng cô ấy đang nói đến hạng nhất trong kỳ thi tháng này, nên tôi không khỏi có chút áy náy.
"Hôm nay trong tiết sinh học, cậu đã đứng lên và nói rằng Giang Dĩ Thần đã quấy rối cậu. Quá bá đạo rồi!" An Tuệ buông tay tôi ra và gần như nhảy dựng lên.
“Hả?” Tôi hơi ngạc nhiên.
Tôi không ngờ rằng thứ mà cô ấy ngưỡng mộ lại là một thứ như vậy.
“Giang Dĩ Thần không chỉ ham chơi, còn cực kỳ vô trách nhiệm!”
An Tuệ nghiến răng mắng: “Đặc biệt cặn bã!”
Cố Hoành nghe xong lập tức mắng: “Tra nam!”
“Cậu... ” Tôi do dự, không biết mình có nên mở miệng không đây.
Nhưng An Tuệ đã nói trước: "Cậu ta cũng viết cho tớ một bức thư tương tự, nhưng tớ đã có bạn trai rồi, nên tôi mặc kệ cậu ta. Sau này..." Cô ấy dừng lại, sau đó hạ giọng nói: "cậu ta lại viết một bức thư khác, nhưng mục tiêu chuyển sang Tư Kỳ."
"Đồ cặn bã!" Cố Hoành lại chửi rủa.
Tôi cũng hơi tức giận, Tư Kỳ là một cô gái đáng yêu như vậy...chẳng trách khi nhìn thấy cậu ta, cô ấy sẽ đi đường vòng.
"Hôm qua tớ nhìn thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu nên biết cậu ta đang nghĩ đến cậu. Vốn dĩ hôm nay muốn nhắc nhở cậu, nhưng cậu, cậu thật quá dũng cảm, cậu không biết khi cậu tố cáo cậu ta quấy rối ngay tại chỗ, cả Tư Kỳ và tớ đều đã phá lên cười đâu!"
An Tuệ hào hứng bắt tay tôi và nói: "Cậu thật trâu bò!"
Tôi hơi xấu hổ trước lời khen của cô ấy.
Rốt cuộc, có mấy ai dũng cảm như vậy.
“Đừng xấu hổ, Lâm Kiều!” An Tuệ nghiêm túc nói: “Nếu như chúng tớ cũng dũng cảm đứng lên như cậu, có lẽ sẽ không có cô gái nào khác bị cậu ta lừa.”
“Còn rất nhiều người sao?” Tôi thật là bất ngờ.
An Tuệ gật đầu, "Tư Kỳ nói, mọi người đều chịu thiệt, cho nên cũng không dám nói cái gì, sợ làm ầm ĩ lên, bị gia đình cùng trường học phát hiện, nên chỉ có thể nuốt giận."
“Tra nam!” Cố Hoành càng thêm tức giận.
Tôi thậm chí không biết phải nói gì.
Dưới một vẻ bề ngoài đẹp như vậy, lại có một trái tim thật xấu xí.
Chẳng trách hôm nay trong lớp người chế nhạo tôi đều là con trai, không có nhiều cô gái lên tiếng bênh vực cho Giang Dĩ Thần.
"Cậu biết đấy, loại chuyện này thực sự rất khó công khai. Mọi người sẽ nói rằng chúng tớ là những cô gái không biết cách cư xử và đáng bị lừa dối."
An Tuệ thở dài, "Chúng tớ chỉ muốn học tập chăm chỉ, thi vào một trường đại học tốt trong tương lai và bắt đầu một cuộc sống mới."
Đúng vậy, nếu Cố Hoành không dũng cảm đứng lên, có lẽ tôi đã trở thành Lí Tư Kỳ thứ hai.
Dù sao thì cậu ta cũng học giỏi, lại còn đẹp trai, gia cảnh của cậu ta không có gì phải nói.
Có bao nhiêu cô gái có thể cưỡng lại một sự cám dỗ như vậy.
"Tôi đã sớm nói rồi, tìm bạn trai không được nhìn mặt! Hơn nữa, người này so với anh Lục của tôi còn không bằng một nửa." Cố Hoành đắc ý nói.
"..."