Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cật Ngẫu

Chương 8



Chị gái song sinh?
Giản Hoài Hiên thật sự không nghĩ tới đáp án này.
Mặc dù giữa nhà họ Giản và nhà họ Cố có hôn ước, nhưng trên thực tế, hai nhà không qua lại gì với nhau, vốn dĩ có hôn ước này là vì khi còn nhỏ chị gái của Giản Hoài Hiên bị bắt cóc, đúng lúc được Cố Liên cứu nên sau này hai nhà mới qua lại với nhau, sau đó dưới sự quyết định của ông nội mới có hôn ước này.
Bởi vậy nên mặc dù hai nhà tuy thân thiết nhưng cũng không hiểu biết quá rõ về nhau, nếu nhà họ Cố cố tình muốn giấu chuyện Cố Liên còn có một người chị gái sinh đôi thì đúng là không khó.
Trong điện thoại, Triệu Lỗi vẫn đang nói tiếp: “Hơn nữa tôi đã điều tra được, cô Cố Liên đã lên máy bay ra nước ngoài từ hai ngày trước, vậy nên cô Cố hiện tại đang ở chỗ anh hẳn chính là chị gái song sinh của Cố Liên, cô ấy tên là Cố Ngẫu.”
Cố Liên, Cố Ngẫu.
“Đặt tên cũng có ý tứ lắm.”
*Anh Hiên nói vậy là vì Liên là hoa sen (nằm trên mặt nước), Ngẫu là ngó sen/ củ sen (phần nằm dưới bùn).
Giọng điệu của Giản Hoài Hiên rất lạnh nhạt, không đoán được liệu anh có tức giận hay không.
Nhưng Triệu Lỗi cũng đã bắt đầu thầm cầu nguyện cho nhà họ Cố.
Nếu nhà họ Cố hủy hôn theo đề nghị của Giản Hoài Hiên sau khi anh bị tai nạn giao thông thì sẽ chẳng sao, nhưng gia đình kia lại một bên thì ăn vạ hôn ước, một bên thì chê người tàn tật nên chạy ra nước ngoài, đã thế còn tìm chị gái song sinh tới làm thế thân, nếu để ông cụ Giản trọng thể diện biết được chuyện này thì chắc sẽ tức chết mất.
Nhưng đây hẳn là chuyện tốt với sếp của anh ta, Triệu Lỗi nghĩ, nếu ông cụ Giản ghét nhà họ Cố thì sẽ không còn kiên quyết bắt sếp anh ta giữ hôn ước nữa.
Quả nhiên, anh ta nghe thấy lệnh của Giản Hoài Hiên: “Đi điều tra về Cố Ngẫu cho tôi, tốt nhất là có thể tìm được chứng cứ xác thực chứng minh người tới chỗ tôi không phải là Cố Liên.”
“Vâng.” Triệu Lỗi lại hỏi: “Vậy đến lúc đó chúng ta phải dùng cách gì để ông cụ Giản biết được chuyện này ạ?”
Giản Hoài Hiên: “Đừng để ông nội biết.”
Triệu Lỗi sửng sốt.
“Không chỉ không được để cho ông nội biết.” Giản Hoài Hiên rũ mắt: “Cậu còn phải che giấu chuyện này.”
Triệu Lỗi: “Dạ?”
Giản Hoài Hiên: “Cô ta đã cứu Tô Thuyên.”
Hôm qua Giản Hoài Hiên đã nghĩ tới chuyện nếu “Cố Liên” đang ở nhà anh là giả thì anh sẽ làm gì.
Đương nhiên anh đã nghĩ tới lựa chọn cho ông nội biết chuyện này, khiến ông nội đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cố dưới cơn giận dữ, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định không dùng tới biện pháp này để hủy hôn.
Thứ nhất, cô gái giả làm Cố Liên này đã cứu Tô Thuyên.
Thứ hai, ông nội anh là một người rất trọng thể diện, vì bị chuyện tai nạn giao thông của anh kích thích nên tinh thần của ông không được tốt lắm, nếu lại bị mất thể diện thế này, nói không chừng ông sẽ tức giận tới mức nhập viện, vậy thì không đáng.
Dù sao trên tay anh cũng đang giữ chứng cứ Cố Liên chạy ra nước ngoài để trốn tránh kẻ tàn phế là anh, anh có thể trực tiếp uy hiếp nhà họ Cố từ hôn, hoặc làm giao dịch với Cố Liên giả mạo này, bảo đối phương dùng tên của Cố Liên đi nói với ông nội rằng cô ta đồng ý hủy hôn.
Dù sao cũng có vô số biện pháp, không nhất thiết phải lựa chọn biện pháp lưỡng bại câu thương này.
Còn về thời gian thực hiện cụ thể… Giản Hoài Hiên sờ sờ hai chân bị liệt của mình.
Cứ chờ một thời gian nữa đi, anh cũng không muốn mình vừa đuổi một cặp Cố Liên thật giả đi thì đã có người mượn tay mẹ anh để đưa mấy người phụ nữ lấy danh nghĩa tới chăm sóc anh cho anh.
Sau khi ăn sáng xong, Giản Hoài Hiên muốn tới bệnh viện một chuyến.
Để trị liệu cho đôi chân của anh, ông cụ Giản đã mời không biết bao nhiêu bác sĩ trung y, tây y cả trong và ngoài nước, có người không tới được, trợ lý Dịch còn lên lịch trình cho họ tới tận nơi khám bệnh.
Trước khi rời khỏi nhà, anh nghĩ ngợi rồi nói với dì Lý: “Bây giờ Cố Liên lên lầu xuống lầu không an toàn, dì cứ trực tiếp mang cơm ngày ba bữa lên cho cô ta, rồi đưa cho cô ta một ấm nước nóng nữa, như vậy thì cô ta uống nước cũng tiện hơn.”
Dì Lý sửng sốt, cho rằng Giản Hoài Hiên đang quan tâm Cố Ngẫu, dì cười đáp: “Được.”
Nhưng thật ra Giản Hoài Hiên phân phó như vậy cũng không phải là vì anh quan tâm, cũng không phải là vì người trên lầu không phải là Cố Liên nên mới đối xử dịu dàng với cô, cũng không phải vì biết Cố Ngẫu sợ chó nên muốn cô tránh xa Ca Ca.
Anh chỉ đơn thuần hi vọng Cố Ngẫu có thể ít xuống lầu.
Hôn ước giả có thể giúp anh ngăn chặn hoa đào từ trên trời rơi xuống, đồng thời bớt xuất hiện trước mặt anh, cũng không nên sinh ra bất kỳ suy nghĩ không nên có gì với anh.
Đây là trạng thái lý tưởng nhất mà anh có thể nghĩ ra để sắp xếp cho Cố Ngẫu, đương nhiên anh cũng không hạn chế sự tự do của Cố Ngẫu, anh chỉ cho Cố Ngẫu đang bị thương ở chân lại còn sợ chó điều kiện thích hợp nhất để không phải ra khỏi phòng.
Giản Hoài Hiên không định suy xét, cũng sẽ không suy xét tới nguyện vọng của bản thân Cố Ngẫu.   
Nhưng anh không ngờ rằng sự sắp xếp của anh lại hợp ý Cố Ngẫu, Cố Ngẫu chính là một người chỉ thích ru rú trong nhà, bây giờ đang ở nhờ nhà người khác, cô cứ ru rú trong phòng thì có hơi thất lễ, nhưng nhờ có sự “chu đáo” của Giản Hoài Hiên, thói quen không muốn ra khỏi phòng của cô được hợp lý hóa hoàn toàn, ở đây cũng không bị biến thái quấy rầy, thế là Cố Ngẫu sống vô cùng tự do tự tại.
Cố Ngẫu mất một tuần để điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình, ngày nào cũng đi ngủ lúc 11 giờ tối, thức dậy lúc sáu rưỡi sáng, đợi tới khi cô rửa mặt chải đầu, dùng kem che khuyết điểm che vết bớt trên mặt xong xuôi thì dì Lý sẽ mang bữa sáng lên cho cô lúc 7 giờ.
Cố Ngẫu vô cùng vui vẻ, cảm xúc thay đổi khiến phong cách trong tác phẩm của cô cũng chuyển biến một cách rõ ràng.
Trước đây, dù là bản phác họa hay là thành phẩm thì nội dung đều mang theo sự u ám khó có thể che giấu, nhưng gần đây lại trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trong groupchat năm người, có ba người là họa sĩ, đương nhiên không thể không nhận ra sự thay đổi này, vì vậy “Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh” hỏi Cố Ngẫu trong nhóm chat: [Gần đây bà gặp được chuyện vui gì à?]
Lúc đó Cố Ngẫu đang vẽ bằng bảng vẽ, thấy vậy thì cô nhắn lại: [Được ru rú trong nhà nên vui lắm.]
Dirty Girl: [Nói như thể trước đây bà không ru rú trong nhà ấy *khinh thường*]
Cố Ngẫu cười một tiếng, gõ chữ trả lời: [Không giống, không có biến thái.]
Dirty Girl: [Bà lại chuyển nhà à?]
Bốn người trong groupchat đều biết chuyện Cố Ngẫu bị biến thái theo dõi, Dirty Girl chính là người bạn cùng thuê chung nhà với Cố Ngẫu trước đây, sau chuyện đó, Cố Ngẫu vô cùng áy náy với cô ấy, còn từng cảm thấy sau khi trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, đối phương và cô sẽ đường ai nấy đi, nhưng không ngờ Dirty Girl không chỉ không ngại mà còn nói với Cố Ngẫu rằng điện thoại của cô ấy sẽ mở 24/24, Cố Ngẫu có thể tìm cô ấy bất cứ lúc nào.
Cố Ngẫu cảm động tới mức khen Dirty Girl một cách mù quáng suốt một tuần, Dirty Girl được khen tới mức nổi da gà, rít gào cảnh cáo thì Cố Ngẫu mới thôi cảm động, ở trong groupchat lúc nào cũng khen cô ấy, cuối cùng bị Dirty Girl oanh tạc bằng sticker tới mức lag cả máy mới chịu thôi.
Cố Ngẫu trả lời Dirty Girl: [Ừm, lần này mà không được nữa thì tôi sẽ bỏ cuộc.]
Cô đã ở trong khu dân cư mà cô dùng số tiền đi vẽ mười năm cũng không mua được nhà ở đây mà còn không trị được tên biến thái kia vậy thì cuộc sống của cô cũng không còn hi vọng gì nữa, nằm im chấp nhận số phận cho rồi.
Kết quả chứng minh Diệu Cư cũng không phụ giá bất động sản trên trời của nó, bởi vì sau khi vết thương trên chân Cố Ngẫu khỏi hẳn, cô cũng chưa nhận được bất kỳ tin nhắn nào của biến thái.
Lúc này là hơn một tháng kể từ khi cô chuyển vào Diệu Cư.
Cũng trong khoảng thời gian hơn một tháng này, Giản Hoài Hiên gặp không ít bác sĩ nổi tiếng về những phương diện tương quan trong thành phố, làm không ít cuộc kiểm tra, sau đó lại bay ra nước ngoài gặp mặt những chuyên gia về y khoa hàng đầu thế giới.
Nhưng kết quả lại không hề lạc quan… Đây là những điều mà dì Lý đã dần thân thiết nói cho Cố Ngẫu biết.
Lần nào nhắc tới chân của Giản Hoài Hiên dì Lý cũng thở dài,,nhưng đồng thời dì ấy cũng rất vui mừng, bởi vì mặc dù việc trị liệu không có hi vọng gì nhưng cả Giản Hoài Hiên và Cố Ngẫu đều không tỏ ra ủ ê, điều này khiến dì ấy cảm thấy khó khăn trước mắt có lẽ cũng không khiến người ta đau khổ như trong tưởng tượng.
Nhưng thực tế là Cố Ngẫu cảm thấy chuyện của Giản Hoài Hiên không liên quan gì đến mình, còn về phần Giản Hoài Hiên…
Cố Ngẫu không cho rằng Giản Hoài Hiên có thể thật sự dùng tâm trạng bình thường để đối mặt với chuyện xảy ra với chính bản thân mình.
Từ một người có thân thể hoàn hảo lại bị liệt nửa người, làm gì cũng cần người khác giúp đỡ… Thoạt nhìn thì chỉ là một câu đơn giản, nhưng sự chênh lệch này lớn đến đâu thì chỉ sợ chỉ có một mình đương sự biết được.
Đã thế còn mang theo hi vọng đi gặp chuyên gia hết lần này đến lần khác, sau đó lại chính tai nghe thấy hi vọng bị phá hủy.
Như vậy mà còn có thể giữ một trái tim bình thường thì có lẽ chỉ có quái vật.
Cố Ngẫu tò mò không biết Giản Hoài Hiên có phải quái vật hay không, vậy nên cô luôn kiên nhẫn nghe dì Lý kể chuyện.
Vì thế cô nhạy bén phát hiện ra thời gian Giản Hoài Hiên hẹn gặp bác sĩ càng ngày càng dài.
…Anh bắt đầu bài xích việc gặp bác sĩ trong vô vọng.
Cố Ngẫu nghĩ vậy nhưng vẫn bàng quan như cũ.
Có thể ông trời cũng cảm thấy hành vi lén lút quan sát này của Cố Ngẫu không có tính cống hiến gì cả, vì vậy trong lúc làm việc, Cố Ngẫu gặp phải sự cố cực kỳ khủng khiếp.
Một tia chớp lóe sáng căn phòng tối tăm, không lâu sau, tiếng sấm đùng đùng vang lên như đang nổ bên tai, tiếng nhạc trong tai nghe của Cố Ngẫu bỗng im bặt, màn hình máy tính trước mắt cũng trở nên đen xì, Cố Ngẫu sửng sốt, một lúc lâu sau vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cô run rẩy thò tay xuống rút nguồn điện, nhấn nút khởi động nhưng máy tính vẫn không có phản ứng gì.
Ngoài trời nổi mưa giông sấm sét, đợi tới khi Cố Ngẫu hiểu ra việc mất điện không chỉ mang theo bản phác thảo gần xong nhưng chưa lưu của cô mà còn mang theo tất cả bản thảo cũ và tài liệu sống trong máy tính của mình, Cố Ngẫu không hề do dự mà thét chói tai.
Tiếng thét của cô vang rất xa, ngoài cửa phòng nhanh chóng vang lên âm thanh nôn nóng dò hỏi của Tiểu An: “Cô Cố? Cô Cố, cô sao vậy?”
Sau khi thét chói tai, Cố Ngẫu ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, thậm chí trong mắt cũng lấp lánh ánh nước.
Cả cơ thể cô đều toát lên trạng thái tuyệt vọng “không có gì đáng buồn bằng một trái tim đã chết”.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Ngẫu: Máy tính của mình a a a a a a!!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...