Cật Ngẫu
Chương 26
Ánh sáng trong bãi đỗ xe ngầm không được tốt cho lắm, Cao Gầy ngồi trên ghế lái phụ, trên đùi đặt một chiếc máy tính.
Không lâu sau khi chiếc xe chở Cố Liên rời đi, đồng nghiệp của Cao Gầy và tài xế đi lên tầng.
Dựa theo kế hoạch, có lẽ bây giờ bọn họ đã giả làm nhân viên giao cơm, nhấn vang chuông cửa nhà Cố Thành Thu.
Chỉ cần cửa nhà mở ra là bọn họ sẽ xông vào đưa Cố Ngẫu đi ngay lập tức.
Cao Gầy nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cảm thấy công việc hôm nay hẳn sẽ nhanh chóng kết thúc, điều khiến anh ta không ngờ là chấm đỏ đại diện cho Cố Ngẫu trên màn hình lại di chuyển, hơn nữa còn sắp đi đến cổng khu dân cư.
Phản ứng ban đầu của Cao Gầy là Cố Liên đã cầm chiếc vòng cổ có gắn định vị của Cố Ngẫu đi luôn, nhưng vị trí này chỉ vừa di chuyển, còn Cố Liên thì đã ngồi lên xe rời đi từ lâu, vì vậy đó chỉ có thể là Cố Ngẫu, Cố Ngẫu không ở trên tầng.
Cao Gầy liên lạc với đồng nghiệp trên tầng, hai người họ đã xâm nhập vào nhà Cố Thành Thu, khống chế Cố Thành Thu và mẹ của Cố Ngẫu, nhưng sau đó tìm khắp căn nhà cũng không thấy tung tích của Cố Ngẫu, bởi vậy khi nhận được điện thoại của Cao Gầy, bọn họ lập tức đi xuống tầng.
Trung tâm thành phố có nhiều xe cộ, vì vậy cũng không thể đi quá nhanh, dựa vào kỹ thuật lái xe của tài xế, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp chiếc xe có khả năng đang chở Cố Ngẫu dựa theo định vị mà Cao Gầy nhận được.
Chỉ là còn chưa kịp chặn lại thì chiếc xe kia đã đi qua trạm thu phí, tiến vào đường cao tốc.
Cao Gầy mắng một tiếng, hỏi tài xế: “Làm sao bây giờ?”
Tài xế: “Đi theo trước đã, xuống khỏi cao tốc rồi nói sau.”
Cưỡng chế cản chiếc xe kia lại trên cao tốc tương đương với việc đi tìm chết, đừng nói tới việc bọn họ chỉ có một chiếc xe, không thể nào ép đối phương dừng xe khẩn cấp, không bằng cứ lặng lẽ đi theo, đợi tới khi xuống khỏi cao tốc thì nói sau.
Cao Gầy nghe tài xế nói vậy, vừa liên lạc với những người khác tới đây tiếp viện, vừa báo cáo lại chuyện này cho đại ca.
Đúng lúc này, chiếc xe màu trắng mà bọn họ đang bám theo bỗng nhiên phanh gấp, tài xế đánh tay lái né chiếc xe trắng, chiếc minibus ở phía sau lại không né kịp, tông thẳng vào đuôi chiếc xe trắng khiến cả chiếc xe trắng và chiếc minibus đồng thời dừng lại.
Tài xế vội vàng dừng xe vào làn dừng xe khẩn cấp, Cao Gầy và một vệ sĩ khác xuống xe, không ngờ chiếc xe chở Cố Ngẫu lại tiếp tục di chuyển.
Tài xế mắng một tiếng, chưa đợi mấy người Cao Gầy lên xe đã nhấn ga đuổi theo, cũng ỷ vào việc ghế sau xe mình không có ai nên chạy lên trước chặn đầu chiếc xe kia, ép cho chiếc xe màu trắng với đuôi xe đang bốc khói mù mịt phải dừng lại.
Cố Ngẫu bị bịt kín hai mắt nên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ khi cô thử nói ra hai chữ “Cúc Cu”, đối phương như bị cái gì đó kích thích, bỗng nhiên phanh gấp, cũng vì vậy mà Cố Ngẫu ngã xuống sàn xe theo quán tính, đúng lúc đó, một tiếng vang lớn đồng thời vang lên, hình như đuôi xe bị xe khác đâm vào, kính chắn gió nát bươm.
Sau đó chiếc xe khởi động lại, kết quả tiếp tục bị đụng phải, điều khác biệt là lần này chỗ bị đâm vào là đầu xe, cũng vì lần va chạm thứ hai mà đầu Cố Ngẫu bị đập vào chỗ nào đó.
Chất lỏng ấm áp lướt qua làn da, trong lúc nhất thời, Cố Ngẫu có hơi hoảng hốt, không phân biệt được đông tây nam bắc, bỗng chốc cũng không nhớ vì sao mình lại ở đây, vừa rồi đã xảy ra những chuyện gì.
Sau đó cô bị người ta kéo ra khỏi xe.
Ngoại trừ Cao Gầy còn có đồng nghiệp của anh ta, người trên chiếc minibus lúc trước cũng đến giúp đỡ, bọn họ lấy bình chữa cháy màu đỏ trong cốp xe ra đặt ở đuôi xe làm biển cảnh báo, đồng thời giúp mấy người Cao Gầy cạy cánh cửa xe đã biến dạng ra.
Thấy Cố Ngẫu bị trói tay trói chân bịt mắt, bọn họ sợ ngây người, tưởng rằng mình gặp phải một vụ bắt cóc nên muốn quay video lại ngay.
Nhưng đợi tới khi người trên ghế lái được kéo xuống, bọn họ mới phát hiện hình như tội phạm bắt cóc cũng là phụ nữ, bây giờ đã hôn mê.
Tay chân Cố Ngẫu đều không còn sức lực gì, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, mặc dù tấm vải bịt mắt đã được cởi ra nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy rõ, bên tai là âm thanh hỗn loạn xen lẫn tiếng nổ đột ngột. Đợi tới khi thị lực khôi phục, chờ đợi cô là cơn quay cuồng như ngồi tàu lượn siêu tốc, Cố Ngẫu quay đầu đi, nôn đầy đất.
Tai nạn xe cộ gây tắc nghẽn trên đường cao tốc, xe cứu thương đến nơi đưa những người bị thương trong vụ tai nạn giao thông tới bệnh viện.
Chụp X-quang, rút máu, kết quả kiểm tra cho thấy Cố Ngẫu chỉ bị chấn động não nhỏ, nhưng vì trước đó bị tiêm thuốc mê nên bây giờ ngoại trừ choáng váng và buồn nôn, tinh thần của cô cũng có hơi uể oải, vẫn cần phải ở lại bệnh viện quan sát thêm.
Sau khi miệng vết thương trên đầu được khâu lại, Cố Ngẫu chìm vào giấc ngủ, đợi tới khi cô tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ.
Phòng bệnh đơn vô cùng yên tĩnh, Cố Ngẫu nhìn trần nhà một lúc lâu, có cảm giác hoảng hốt vì không biết đêm nay là đêm nào và cảm giác cô độc khi bị cả thế giới vứt bỏ.
Dường như có một tấm kính ngăn cách cô và hiện thực, mãi cho tới khi Cố Ngẫu nghe thấy bên cạnh mình có người hỏi một câu: “Em có muốn uống nước không?”
Giọng nói quen thuộc giống như một chiếc đục phá tan lớp kính ngăn cách Cố Ngẫu với thế giới, Cố Ngẫu nghiêng đầu nhìn qua, thấy được Giản Hoài Hiên đang nắm tay mình ngồi bên cạnh giường bệnh.
Sắc mặt của Giản Hoài Hiên không được tốt cho lắm, nhưng khi Cố Ngẫu nhìn về phía anh, anh vẫn cố gắng nở một nụ cười trấn an đầy dịu dàng.
Giọng nói của Cố Ngẫu khô khốc, chỉ một tiếng “Ừm” đơn giản mà cũng khiến cổ họng cô đau đớn như bị dao cùn cứa qua.
Giản Hoài Hiên buông tay Cố Ngẫu ra, đi rót cho cô ly nước.
Cố Ngẫu thử ngồi dậy, lại phát hiện bản thân không thể hoạt động quá mạnh, nếu không sẽ bị váng đầu.
Vì thế động tác của cô giống như một con robot bị rỉ sét không còn linh hoạt, phải mất một lúc lâu cô mới ngồi dậy được dưới sự giúp đỡ của Giản Hoài Hiên.
Cô nhận lấy cốc nước Giản Hoài Hiên đưa cho, sau khi uống xong, cổ họng vẫn khô khốc.
Giản Hoài Hiên nhấn chuông gọi y tá, báo với bác sĩ rằng Cố Ngẫu đã tỉnh.
Không lâu sau, bác sĩ trực đêm tới làm kiểm tra đơn giản cho Cố Ngẫu, hỏi Cố Ngẫu mấy vấn đề mới rời đi.
Tiểu An biết bây giờ Cố Ngẫu không thể ăn bất cứ thứ gì, nhưng vẫn dò hỏi y tá sau đó đi chuẩn bị một chút đồ ăn.
Cố Ngẫu dựa vào đầu giường, trong tay cầm ly nước nhưng lại không uống, bởi vì vừa rồi cô lại nôn tiếp, nôn sạch số nước vừa uống sau khi tỉnh lại.
Cô suy nghĩ miên man không hiểu sao mình lại đen đủi như thế, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, phát hiện Giản Hoài Hiên vẫn đang ngồi ở mép giường.
“Anh đi nghỉ đi.” Cố Ngẫu nói.
Giản Hoài Hiên nắm tay Cố Ngẫu, lắc đầu: “Để anh ở đây thêm một lúc nữa.”
Bây giờ Cố Ngẫu làm gì cũng chậm, cô nhìn Giản Hoài Hiên một lúc lâu mới nói: “Em không sao mà.”
Bàn tay nắm tay Cố Ngẫu của Giản Hoài Hiên khẽ siết chặt, cho tới bây giờ, tay anh vẫn rất lạnh, hiển nhiên trong mắt anh, dáng vẻ hiện tại của Cố Ngẫu căn bản không được xem là “không sao”.
“Là do anh quá tự phụ.” Giản Hoài Hiên dùng bụng ngón tay vuốt ve mu bàn tay của Cố Ngẫu: “Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên cho em đi.”
Sau khi giải quyết việc từ hôn ở chỗ ông nội, Giản Hoài Hiên mới nhìn thấy những đoạn video và băng ghi âm mà Cố Ngẫu đăng lên mạng, lúc ấy anh lập tức hối hận, cảm thấy mình không nên để Cố Ngẫu tới gặp Cố Thành Thu ở nơi đầy những ký ức khủng khiếp như vậy.
Vì vậy, dù biết rằng Cố Ngẫu sẽ nhanh chóng đến nhà cũ nhưng anh vẫn rời khỏi đó, muốn nhanh chóng đi đón Cố Ngẫu.
Kết quả nửa đường Triệu Lỗi bỗng nhận được điện thoại của Cao Gầy, lúc đó anh mới biết suýt nữa Cố Ngẫu đã bị đưa đi, còn gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc.
Tới bệnh viện, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Ngẫu nằm trên giường bệnh, anh cảm thấy vô cùng may mắn vì Cố Ngẫu còn sống, đồng thời cũng vô cùng đau lòng vì những tổn thương mà Cố Ngẫu phải chịu.
Sự hối hận và sợ hãi gần như phủ kín anh, mãi cho Cố Ngẫu tỉnh lại, trái tim cứ mãi treo lơ lửng của anh mới xem như hạ xuống.
Nếu bây giờ anh có thể đứng dậy, chỉ sợ chân cũng mềm đi.
Giản Hoài Hiên dán tay Cố Ngẫu lên mặt mình, cố gắng cảm nhận nhiệt độ nơi lòng bàn tay Cố Ngẫu.
Cố Ngẫu cũng rất phối hợp mà ôm lấy khuôn mặt của Giản Hoài Hiên: “Cũng không thể trách anh được, em cũng không ngờ tới mấy người Cố Thành Thu sẽ hợp tác với Cúc Cu…”
Cố Ngẫu: “Đúng rồi, Cúc Cu đâu?”
Nhắc tới đầu sỏ gây tội, ngữ khí của Giản Hoài Hiên lạnh đi vài phần: “Tình hình của cô ta nghiêm trọng hơn em, vẫn chưa tỉnh, còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU.”
Nghiêm trọng hơn cô ư… Cố Ngẫu cúi đầu, không thể nói rõ tâm trạng của cô bây giờ thế nào.
Sau khi phát hiện máy tính mình bị gắn thiết bị phát tín hiệu định vị, Cố Ngẫu đã liệt kê những người từng tiếp xúc với máy tính của cô ra.
Cô mua máy tính trên mạng, chỉ sợ là không thể điều tra được nguồn gốc, vì vậy chỉ có thể bắt đầu nhớ lại những người đã từng chạm vào máy tính của cô kể từ khi cô mua nó.
Để tiện cho việc chạy deadline, lần nào ra khỏi nhà Cố Ngẫu cũng mang theo máy tính và tablet.
Triển lãm anime, hội họp, du lịch… Những lúc ấy, cô thường nhờ người khác trông máy tính giúp mình, trong đó có vài người cô thậm chí còn không nhớ rõ chứ đừng nói là có liên lạc, vậy nên chỉ có thể liệt kê những người có quen biết, những người hiện tại còn giữ liên lạc, từ đó thăm dò xem có nhìn ra manh mối gì hay không.
Cũng vì vậy mà Cố Ngẫu mới phát hiện, trong mắt bạn bè, cô và Cúc Cu có quan hệ thân thiết nhất.
Cố Ngẫu cũng cảm thấy hoang mang trước điều này, không biết điều gì đã khiến bọn họ cảm thấy vậy, đương nhiên cũng không phải là vì quan hệ giữa cô và Cúc Cu không tốt, chỉ là so với Cúc Cu, dù là tương tác trên Weibo hay là nói chuyện phiếm trong groupchat, mọi người nên cảm thấy quan hệ giữa cô và Dirty Girl, Bánh hoa tuyết tốt nhất mới đúng.
Dirty Girl là người lớn tuổi nhất trong groupchat, sau khi biết Cố Ngẫu là người nhỏ nhất trong nhóm, cô ấy vẫn luôn săn sóc cho Cố Ngẫu. Vì Bánh hoa tuyết thường nhờ Cố Ngẫu làm họa sĩ minh họa cho tiểu thuyết của cô ấy, vậy nên hai người thường xuyên chia sẻ bài đăng của đối phương trên Weibo.
So với hai cô ấy, Cúc Cu có vẻ không được thân thiết bằng.
Mới đầu Cố Ngẫu không để ý tới chuyện này, sau đó trong lúc vô tình hỏi một câu mới biết được Cúc Cu thường xuyên dò hỏi mọi người những chuyện về cô.
Đương nhiên không phải là dò hỏi một cách trắng trợn, mà là vô cùng tự nhiên, dùng các loại lý do khác nhau để tìm hiểu, thậm chí có vài người không quen Cúc Cu, nhưng có quen Cố Ngẫu cũng bị Cúc Cu tìm tới, lấy danh nghĩa là bạn thân của Cố Ngẫu để add friend với người ta.
Cố Ngẫu hoàn toàn không biết gì về chuyện này, lâu dần mọi người cũng hình thành thói quen, tưởng rằng quan hệ giữa hai người rất tốt.
Sau khi chứng thực được điều này, Cố Ngẫu có hơi sởn tóc gáy, cũng chú ý tới Cúc Cu nhiều hơn.
Khoảng thời gian ấy trùng hợp là sau khi Cố Ngẫu và Giản Hoài Hiên bày tỏ tình cảm với nhau, mặc dù Giản Hoài Hiên bận rộn nhưng vẫn phát hiện ra sự khác thường của Cố Ngẫu, sau khi tìm hiểu, anh cũng gọi Cao Gầy tới.
Không lâu sau, Cao Gầy gửi cho Cố Ngẫu một tài khoản Weibo, nói đúng hơn là account clone của Cúc Cu.
Ngày nào account clone của Cúc Cu cũng sẽ đăng gì đó, chưa bao giờ gián đoạn, nội dung các status cũng không đâu vào đâu, giống như đây là những lời lảm nhảm chỉ có một mình chủ tài khoản mới hiểu được.
Mới đầu Cố Ngẫu cũng không hiểu, bởi vì những nội dung đó lặp đi lặp lại rất nhiều lần, ví dụ như [Hôm nay cô ấy không xuất hiện], hay là [Nói được mấy câu với cô ấy].
Bỗng nhiên, một status đập vào tầm mắt của Cố Ngẫu, nội dung là…
[Cô ấy tìm được một nơi mình không thể vào được rồi.]
Thời gian đăng tải trùng hợp là vào buổi trưa ngày đầu tiên cô chuyển tới Diệu Cư ở thành phố A.
Sau đó, Cố Ngẫu đọc hết nội dung các status một lần, càng lướt càng kinh hồn táng đảm, cũng càng khẳng định tên biến thái vẫn luôn quấy rối cô, gần như khiến cô phát điên chính là Cúc Cu cùng chung một nhóm chat với cô.
Về phần lý do vì sao Cúc Cu lại làm như vậy, Cố Ngẫu cũng không thể tìm ra từ account clone của cô ta, chỉ có thể xác định rằng Cúc Cu rất chú ý tới công việc của cô, ví dụ như sau khi cô và Bánh hoa tuyết từ chối lời mời hợp tác của Thanh Uyển, không biết vì sao cô ta biết được chuyện này mà đăng một status với câu từ khiến người ta rất khó chịu…
[Aaaaaaaa cô ấy từ chối cô ấy từ chối cô ấy từ chối, thế mà cô ấy lại từ chối!!! Chỗ mình muốn quay lại cũng không quay lại được mà cô ấy lại từ chối!!!] Sau đó Cố Ngẫu thường xuyên kiểm tra account clone của Cúc Cu, mà không biết có phải Cúc Cu phát hiện ra điều gì đó hay không, bỗng bắt đầu từ một hôm nào đó, cô ta không còn đăng gì nữa.
Vốn dĩ Cố Ngẫu định giải quyết xong chuyện của Cố Liên sẽ giải quyết chuyện Cúc Cu, để Giản Hoài Hiên có thể yên tâm ra nước ngoài làm kiểm tra.
Nhưng cô không ngờ rằng Cúc Cu sẽ hợp tác với Cố Thành Thu.
Cố Ngẫu nhớ tới bố mẹ mình, vì thế cô hỏi Giản Hoài Hiên: “Cố Thành Thu và Tào Hiểu Anh sao rồi anh?”
Giản Hoài Hiên: “Bị cảnh sát đưa đi rồi.”
Mặc dù bọn họ là bố mẹ của Cố Ngẫu, nhưng video và đoạn ghi âm mà Cố Ngẫu đăng lên đã được phát tán rộng rãi, sau đó có người gửi đoạn video cô lúc xảy ra tai nạn giao thông cho phía truyền thông, có người nhận ra cô, vì thế cộng đồng mạng lại dậy sóng lần nữa, nhóm người thích hóng drama cũng giật title rằng vì con gái công khai video bạo lực gia đình, vì thế bố mẹ ruột có ý định giết con gái ruột của mình để diệt khẩu các thứ.
Quả nhiên cư dân mạng lại dậy sóng, bởi vì việc này có sức ảnh hưởng quá lớn, dù Cố Thành Thu có muốn lấy thân phận làm cha của mình ra làm ô dù cũng không được, chỉ có thể cùng dắt tay vợ mình tới đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra.
Trò chuyện với Cố Ngẫu khiến Giản Hoài Hiên cảm thấy an tâm, vì thế anh dẫn dắt để Cố Ngẫu tiếp tục nói chuyện với mình: “Em còn muốn hỏi ai nữa không?”
Cố Ngẫu nghĩ ngợi: “Cố Liên thì sao?”
Giản Hoài Hiên: “Từ hôn rồi.”
Cố Ngẫu không cảm thấy Cố Liên sẽ đồng ý từ hôn một cách dễ dàng như vậy: “Bọn anh nói muốn từ hôn, rồi cô ta đồng ý luôn à?”
Giản Hoài Hiên: “Ông nội anh lấy cả sổ khám thai của cô ta ra rồi, cô ta còn có thể không đồng ý chắc?”
Cố Ngẫu: “…”
Sổ khám thai.
Ông cụ Giản trâu bò thật.
Không, vẫn là Cố Liên muốn Giản Hoài Hiên đổ vỏ trâu bò hơn.
Cố Ngẫu cũng không biết rằng sau khi mộng tưởng “mang con của real love gả vào nhà họ Giản” của Cố Liên trâu bò tan biến, cô ta ngơ ngác rời khỏi nhà cũ nhà họ Giản, cô ta cũng không về nhà luôn mà bắt đầu đi dạo phố mua sắm, dùng phương pháp quen thuộc để giải tỏa cơn tức trong lòng.
Trong lúc đó cô ta còn gọi điện cho bạn học, định rủ họ cùng đi dạo phố với mình.
Bởi vì hào phóng nên Cố Liên có không ít bạn bè ở trường, kỳ quái là những nữ sinh đã từng gọi nhau là “bạn yêu” lại không có ai nghe điện thoại của cô ta, khó khăn lắm mới có một người nghe máy, dường như đối phương thấy là số lạ gọi tới nên còn ngọt ngào hỏi cô ta một câu: “Xin chào, cho hỏi ai thế ạ?”
Cố Liên có hơi tức giận: “Tớ đây, mấy người Miểu Miểu xảy ra chuyện gì vậy? Sao không có ai nghe điện thoại của tớ cả?”
Mới hỏi xong, Cố Liên nghe thấy tiếng điện thoại bị cúp vội, thế mà cô ta lại bị người ta cúp điện thoại!
Cố Liên giận sôi máu, cũng không tìm ai nữa mà một mình đi dạo trung tâm thương mại, mua túi lớn túi nhỏ mới thấy hơi hả giận, gọi xe chuẩn bị về nhà.
Trên xe, Cố Liên nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn.
Quan hệ giữa Cố Liên và giáo viên hướng dẫn không tồi, vốn dĩ cô ta định áp chế cơn giận của mình xuống để nói chuyện với giáo viên hướng dẫn, kết quả vừa nối máy, giáo viên hướng dẫn đã lạnh lùng nói cho Cố Liên biết rằng cô ta bị đình chỉ học để điều tra.
Cố Liên ngơ ngác, cô ta lạnh giọng chất vấn giáo viên hướng dẫn lý do, giáo viên hướng dẫn vốn dĩ đã định nói cho cô ta biết nguyên nhân bị thái độ của Cố Liên chọc tức, bảo cô ta tự lên mạng xem hot search.
Lên mạng? Trên mạng thì có cái gì được chứ?
Không phải cư dân mạng đều đang mắng Cố Ngẫu à?
Cố Liên mở Weibo ra, nhìn lướt qua các hotsearch, nhanh chóng nhìn thấy nội dung mà giáo viên hướng dẫn muốn cô ta nhìn thấy, trước mắt cô ta lập tức tối sầm.
Cô ta nhìn những bài đăng trên Weibo và bình luận bên dưới, bàn tay cầm điện thoại không khỏi run rẩy, lòng bàn tay cũng đổ rất nhiều mồ hôi, ngón tay cô ta ướt tới mức không thể điều khiển màn hình.
Dường như chê những kích thích Cố Liên phải chịu chưa đủ lớn, một cuộc điện thoại gọi đến, là mẹ cô ta!
Cố Liên nhận điện thoại, đang định hỏi mẹ xem nên làm sao bây giờ thì bị mẹ mình báo rằng bây giờ bà ta và bố cô ta bị nghi ngờ có liên quan tới vụ bắt cóc, đang ở đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra.
Điện thoại lạch cạch rơi xuống sàn xe, hơi thở của Cố Liên càng lúc càng dồn dập, cuối cùng ngã quỵ trên băng ghế sau xe, tay chân co quắp, dọa tài xế taxi sợ tới mức đưa cô ta tới bệnh viện.
Không lâu sau khi chiếc xe chở Cố Liên rời đi, đồng nghiệp của Cao Gầy và tài xế đi lên tầng.
Dựa theo kế hoạch, có lẽ bây giờ bọn họ đã giả làm nhân viên giao cơm, nhấn vang chuông cửa nhà Cố Thành Thu.
Chỉ cần cửa nhà mở ra là bọn họ sẽ xông vào đưa Cố Ngẫu đi ngay lập tức.
Cao Gầy nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cảm thấy công việc hôm nay hẳn sẽ nhanh chóng kết thúc, điều khiến anh ta không ngờ là chấm đỏ đại diện cho Cố Ngẫu trên màn hình lại di chuyển, hơn nữa còn sắp đi đến cổng khu dân cư.
Phản ứng ban đầu của Cao Gầy là Cố Liên đã cầm chiếc vòng cổ có gắn định vị của Cố Ngẫu đi luôn, nhưng vị trí này chỉ vừa di chuyển, còn Cố Liên thì đã ngồi lên xe rời đi từ lâu, vì vậy đó chỉ có thể là Cố Ngẫu, Cố Ngẫu không ở trên tầng.
Cao Gầy liên lạc với đồng nghiệp trên tầng, hai người họ đã xâm nhập vào nhà Cố Thành Thu, khống chế Cố Thành Thu và mẹ của Cố Ngẫu, nhưng sau đó tìm khắp căn nhà cũng không thấy tung tích của Cố Ngẫu, bởi vậy khi nhận được điện thoại của Cao Gầy, bọn họ lập tức đi xuống tầng.
Trung tâm thành phố có nhiều xe cộ, vì vậy cũng không thể đi quá nhanh, dựa vào kỹ thuật lái xe của tài xế, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp chiếc xe có khả năng đang chở Cố Ngẫu dựa theo định vị mà Cao Gầy nhận được.
Chỉ là còn chưa kịp chặn lại thì chiếc xe kia đã đi qua trạm thu phí, tiến vào đường cao tốc.
Cao Gầy mắng một tiếng, hỏi tài xế: “Làm sao bây giờ?”
Tài xế: “Đi theo trước đã, xuống khỏi cao tốc rồi nói sau.”
Cưỡng chế cản chiếc xe kia lại trên cao tốc tương đương với việc đi tìm chết, đừng nói tới việc bọn họ chỉ có một chiếc xe, không thể nào ép đối phương dừng xe khẩn cấp, không bằng cứ lặng lẽ đi theo, đợi tới khi xuống khỏi cao tốc thì nói sau.
Cao Gầy nghe tài xế nói vậy, vừa liên lạc với những người khác tới đây tiếp viện, vừa báo cáo lại chuyện này cho đại ca.
Đúng lúc này, chiếc xe màu trắng mà bọn họ đang bám theo bỗng nhiên phanh gấp, tài xế đánh tay lái né chiếc xe trắng, chiếc minibus ở phía sau lại không né kịp, tông thẳng vào đuôi chiếc xe trắng khiến cả chiếc xe trắng và chiếc minibus đồng thời dừng lại.
Tài xế vội vàng dừng xe vào làn dừng xe khẩn cấp, Cao Gầy và một vệ sĩ khác xuống xe, không ngờ chiếc xe chở Cố Ngẫu lại tiếp tục di chuyển.
Tài xế mắng một tiếng, chưa đợi mấy người Cao Gầy lên xe đã nhấn ga đuổi theo, cũng ỷ vào việc ghế sau xe mình không có ai nên chạy lên trước chặn đầu chiếc xe kia, ép cho chiếc xe màu trắng với đuôi xe đang bốc khói mù mịt phải dừng lại.
Cố Ngẫu bị bịt kín hai mắt nên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ khi cô thử nói ra hai chữ “Cúc Cu”, đối phương như bị cái gì đó kích thích, bỗng nhiên phanh gấp, cũng vì vậy mà Cố Ngẫu ngã xuống sàn xe theo quán tính, đúng lúc đó, một tiếng vang lớn đồng thời vang lên, hình như đuôi xe bị xe khác đâm vào, kính chắn gió nát bươm.
Sau đó chiếc xe khởi động lại, kết quả tiếp tục bị đụng phải, điều khác biệt là lần này chỗ bị đâm vào là đầu xe, cũng vì lần va chạm thứ hai mà đầu Cố Ngẫu bị đập vào chỗ nào đó.
Chất lỏng ấm áp lướt qua làn da, trong lúc nhất thời, Cố Ngẫu có hơi hoảng hốt, không phân biệt được đông tây nam bắc, bỗng chốc cũng không nhớ vì sao mình lại ở đây, vừa rồi đã xảy ra những chuyện gì.
Sau đó cô bị người ta kéo ra khỏi xe.
Ngoại trừ Cao Gầy còn có đồng nghiệp của anh ta, người trên chiếc minibus lúc trước cũng đến giúp đỡ, bọn họ lấy bình chữa cháy màu đỏ trong cốp xe ra đặt ở đuôi xe làm biển cảnh báo, đồng thời giúp mấy người Cao Gầy cạy cánh cửa xe đã biến dạng ra.
Thấy Cố Ngẫu bị trói tay trói chân bịt mắt, bọn họ sợ ngây người, tưởng rằng mình gặp phải một vụ bắt cóc nên muốn quay video lại ngay.
Nhưng đợi tới khi người trên ghế lái được kéo xuống, bọn họ mới phát hiện hình như tội phạm bắt cóc cũng là phụ nữ, bây giờ đã hôn mê.
Tay chân Cố Ngẫu đều không còn sức lực gì, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, mặc dù tấm vải bịt mắt đã được cởi ra nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy rõ, bên tai là âm thanh hỗn loạn xen lẫn tiếng nổ đột ngột. Đợi tới khi thị lực khôi phục, chờ đợi cô là cơn quay cuồng như ngồi tàu lượn siêu tốc, Cố Ngẫu quay đầu đi, nôn đầy đất.
Tai nạn xe cộ gây tắc nghẽn trên đường cao tốc, xe cứu thương đến nơi đưa những người bị thương trong vụ tai nạn giao thông tới bệnh viện.
Chụp X-quang, rút máu, kết quả kiểm tra cho thấy Cố Ngẫu chỉ bị chấn động não nhỏ, nhưng vì trước đó bị tiêm thuốc mê nên bây giờ ngoại trừ choáng váng và buồn nôn, tinh thần của cô cũng có hơi uể oải, vẫn cần phải ở lại bệnh viện quan sát thêm.
Sau khi miệng vết thương trên đầu được khâu lại, Cố Ngẫu chìm vào giấc ngủ, đợi tới khi cô tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ.
Phòng bệnh đơn vô cùng yên tĩnh, Cố Ngẫu nhìn trần nhà một lúc lâu, có cảm giác hoảng hốt vì không biết đêm nay là đêm nào và cảm giác cô độc khi bị cả thế giới vứt bỏ.
Dường như có một tấm kính ngăn cách cô và hiện thực, mãi cho tới khi Cố Ngẫu nghe thấy bên cạnh mình có người hỏi một câu: “Em có muốn uống nước không?”
Giọng nói quen thuộc giống như một chiếc đục phá tan lớp kính ngăn cách Cố Ngẫu với thế giới, Cố Ngẫu nghiêng đầu nhìn qua, thấy được Giản Hoài Hiên đang nắm tay mình ngồi bên cạnh giường bệnh.
Sắc mặt của Giản Hoài Hiên không được tốt cho lắm, nhưng khi Cố Ngẫu nhìn về phía anh, anh vẫn cố gắng nở một nụ cười trấn an đầy dịu dàng.
Giọng nói của Cố Ngẫu khô khốc, chỉ một tiếng “Ừm” đơn giản mà cũng khiến cổ họng cô đau đớn như bị dao cùn cứa qua.
Giản Hoài Hiên buông tay Cố Ngẫu ra, đi rót cho cô ly nước.
Cố Ngẫu thử ngồi dậy, lại phát hiện bản thân không thể hoạt động quá mạnh, nếu không sẽ bị váng đầu.
Vì thế động tác của cô giống như một con robot bị rỉ sét không còn linh hoạt, phải mất một lúc lâu cô mới ngồi dậy được dưới sự giúp đỡ của Giản Hoài Hiên.
Cô nhận lấy cốc nước Giản Hoài Hiên đưa cho, sau khi uống xong, cổ họng vẫn khô khốc.
Giản Hoài Hiên nhấn chuông gọi y tá, báo với bác sĩ rằng Cố Ngẫu đã tỉnh.
Không lâu sau, bác sĩ trực đêm tới làm kiểm tra đơn giản cho Cố Ngẫu, hỏi Cố Ngẫu mấy vấn đề mới rời đi.
Tiểu An biết bây giờ Cố Ngẫu không thể ăn bất cứ thứ gì, nhưng vẫn dò hỏi y tá sau đó đi chuẩn bị một chút đồ ăn.
Cố Ngẫu dựa vào đầu giường, trong tay cầm ly nước nhưng lại không uống, bởi vì vừa rồi cô lại nôn tiếp, nôn sạch số nước vừa uống sau khi tỉnh lại.
Cô suy nghĩ miên man không hiểu sao mình lại đen đủi như thế, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, phát hiện Giản Hoài Hiên vẫn đang ngồi ở mép giường.
“Anh đi nghỉ đi.” Cố Ngẫu nói.
Giản Hoài Hiên nắm tay Cố Ngẫu, lắc đầu: “Để anh ở đây thêm một lúc nữa.”
Bây giờ Cố Ngẫu làm gì cũng chậm, cô nhìn Giản Hoài Hiên một lúc lâu mới nói: “Em không sao mà.”
Bàn tay nắm tay Cố Ngẫu của Giản Hoài Hiên khẽ siết chặt, cho tới bây giờ, tay anh vẫn rất lạnh, hiển nhiên trong mắt anh, dáng vẻ hiện tại của Cố Ngẫu căn bản không được xem là “không sao”.
“Là do anh quá tự phụ.” Giản Hoài Hiên dùng bụng ngón tay vuốt ve mu bàn tay của Cố Ngẫu: “Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên cho em đi.”
Sau khi giải quyết việc từ hôn ở chỗ ông nội, Giản Hoài Hiên mới nhìn thấy những đoạn video và băng ghi âm mà Cố Ngẫu đăng lên mạng, lúc ấy anh lập tức hối hận, cảm thấy mình không nên để Cố Ngẫu tới gặp Cố Thành Thu ở nơi đầy những ký ức khủng khiếp như vậy.
Vì vậy, dù biết rằng Cố Ngẫu sẽ nhanh chóng đến nhà cũ nhưng anh vẫn rời khỏi đó, muốn nhanh chóng đi đón Cố Ngẫu.
Kết quả nửa đường Triệu Lỗi bỗng nhận được điện thoại của Cao Gầy, lúc đó anh mới biết suýt nữa Cố Ngẫu đã bị đưa đi, còn gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc.
Tới bệnh viện, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Ngẫu nằm trên giường bệnh, anh cảm thấy vô cùng may mắn vì Cố Ngẫu còn sống, đồng thời cũng vô cùng đau lòng vì những tổn thương mà Cố Ngẫu phải chịu.
Sự hối hận và sợ hãi gần như phủ kín anh, mãi cho Cố Ngẫu tỉnh lại, trái tim cứ mãi treo lơ lửng của anh mới xem như hạ xuống.
Nếu bây giờ anh có thể đứng dậy, chỉ sợ chân cũng mềm đi.
Giản Hoài Hiên dán tay Cố Ngẫu lên mặt mình, cố gắng cảm nhận nhiệt độ nơi lòng bàn tay Cố Ngẫu.
Cố Ngẫu cũng rất phối hợp mà ôm lấy khuôn mặt của Giản Hoài Hiên: “Cũng không thể trách anh được, em cũng không ngờ tới mấy người Cố Thành Thu sẽ hợp tác với Cúc Cu…”
Cố Ngẫu: “Đúng rồi, Cúc Cu đâu?”
Nhắc tới đầu sỏ gây tội, ngữ khí của Giản Hoài Hiên lạnh đi vài phần: “Tình hình của cô ta nghiêm trọng hơn em, vẫn chưa tỉnh, còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU.”
Nghiêm trọng hơn cô ư… Cố Ngẫu cúi đầu, không thể nói rõ tâm trạng của cô bây giờ thế nào.
Sau khi phát hiện máy tính mình bị gắn thiết bị phát tín hiệu định vị, Cố Ngẫu đã liệt kê những người từng tiếp xúc với máy tính của cô ra.
Cô mua máy tính trên mạng, chỉ sợ là không thể điều tra được nguồn gốc, vì vậy chỉ có thể bắt đầu nhớ lại những người đã từng chạm vào máy tính của cô kể từ khi cô mua nó.
Để tiện cho việc chạy deadline, lần nào ra khỏi nhà Cố Ngẫu cũng mang theo máy tính và tablet.
Triển lãm anime, hội họp, du lịch… Những lúc ấy, cô thường nhờ người khác trông máy tính giúp mình, trong đó có vài người cô thậm chí còn không nhớ rõ chứ đừng nói là có liên lạc, vậy nên chỉ có thể liệt kê những người có quen biết, những người hiện tại còn giữ liên lạc, từ đó thăm dò xem có nhìn ra manh mối gì hay không.
Cũng vì vậy mà Cố Ngẫu mới phát hiện, trong mắt bạn bè, cô và Cúc Cu có quan hệ thân thiết nhất.
Cố Ngẫu cũng cảm thấy hoang mang trước điều này, không biết điều gì đã khiến bọn họ cảm thấy vậy, đương nhiên cũng không phải là vì quan hệ giữa cô và Cúc Cu không tốt, chỉ là so với Cúc Cu, dù là tương tác trên Weibo hay là nói chuyện phiếm trong groupchat, mọi người nên cảm thấy quan hệ giữa cô và Dirty Girl, Bánh hoa tuyết tốt nhất mới đúng.
Dirty Girl là người lớn tuổi nhất trong groupchat, sau khi biết Cố Ngẫu là người nhỏ nhất trong nhóm, cô ấy vẫn luôn săn sóc cho Cố Ngẫu. Vì Bánh hoa tuyết thường nhờ Cố Ngẫu làm họa sĩ minh họa cho tiểu thuyết của cô ấy, vậy nên hai người thường xuyên chia sẻ bài đăng của đối phương trên Weibo.
So với hai cô ấy, Cúc Cu có vẻ không được thân thiết bằng.
Mới đầu Cố Ngẫu không để ý tới chuyện này, sau đó trong lúc vô tình hỏi một câu mới biết được Cúc Cu thường xuyên dò hỏi mọi người những chuyện về cô.
Đương nhiên không phải là dò hỏi một cách trắng trợn, mà là vô cùng tự nhiên, dùng các loại lý do khác nhau để tìm hiểu, thậm chí có vài người không quen Cúc Cu, nhưng có quen Cố Ngẫu cũng bị Cúc Cu tìm tới, lấy danh nghĩa là bạn thân của Cố Ngẫu để add friend với người ta.
Cố Ngẫu hoàn toàn không biết gì về chuyện này, lâu dần mọi người cũng hình thành thói quen, tưởng rằng quan hệ giữa hai người rất tốt.
Sau khi chứng thực được điều này, Cố Ngẫu có hơi sởn tóc gáy, cũng chú ý tới Cúc Cu nhiều hơn.
Khoảng thời gian ấy trùng hợp là sau khi Cố Ngẫu và Giản Hoài Hiên bày tỏ tình cảm với nhau, mặc dù Giản Hoài Hiên bận rộn nhưng vẫn phát hiện ra sự khác thường của Cố Ngẫu, sau khi tìm hiểu, anh cũng gọi Cao Gầy tới.
Không lâu sau, Cao Gầy gửi cho Cố Ngẫu một tài khoản Weibo, nói đúng hơn là account clone của Cúc Cu.
Ngày nào account clone của Cúc Cu cũng sẽ đăng gì đó, chưa bao giờ gián đoạn, nội dung các status cũng không đâu vào đâu, giống như đây là những lời lảm nhảm chỉ có một mình chủ tài khoản mới hiểu được.
Mới đầu Cố Ngẫu cũng không hiểu, bởi vì những nội dung đó lặp đi lặp lại rất nhiều lần, ví dụ như [Hôm nay cô ấy không xuất hiện], hay là [Nói được mấy câu với cô ấy].
Bỗng nhiên, một status đập vào tầm mắt của Cố Ngẫu, nội dung là…
[Cô ấy tìm được một nơi mình không thể vào được rồi.]
Thời gian đăng tải trùng hợp là vào buổi trưa ngày đầu tiên cô chuyển tới Diệu Cư ở thành phố A.
Sau đó, Cố Ngẫu đọc hết nội dung các status một lần, càng lướt càng kinh hồn táng đảm, cũng càng khẳng định tên biến thái vẫn luôn quấy rối cô, gần như khiến cô phát điên chính là Cúc Cu cùng chung một nhóm chat với cô.
Về phần lý do vì sao Cúc Cu lại làm như vậy, Cố Ngẫu cũng không thể tìm ra từ account clone của cô ta, chỉ có thể xác định rằng Cúc Cu rất chú ý tới công việc của cô, ví dụ như sau khi cô và Bánh hoa tuyết từ chối lời mời hợp tác của Thanh Uyển, không biết vì sao cô ta biết được chuyện này mà đăng một status với câu từ khiến người ta rất khó chịu…
[Aaaaaaaa cô ấy từ chối cô ấy từ chối cô ấy từ chối, thế mà cô ấy lại từ chối!!! Chỗ mình muốn quay lại cũng không quay lại được mà cô ấy lại từ chối!!!] Sau đó Cố Ngẫu thường xuyên kiểm tra account clone của Cúc Cu, mà không biết có phải Cúc Cu phát hiện ra điều gì đó hay không, bỗng bắt đầu từ một hôm nào đó, cô ta không còn đăng gì nữa.
Vốn dĩ Cố Ngẫu định giải quyết xong chuyện của Cố Liên sẽ giải quyết chuyện Cúc Cu, để Giản Hoài Hiên có thể yên tâm ra nước ngoài làm kiểm tra.
Nhưng cô không ngờ rằng Cúc Cu sẽ hợp tác với Cố Thành Thu.
Cố Ngẫu nhớ tới bố mẹ mình, vì thế cô hỏi Giản Hoài Hiên: “Cố Thành Thu và Tào Hiểu Anh sao rồi anh?”
Giản Hoài Hiên: “Bị cảnh sát đưa đi rồi.”
Mặc dù bọn họ là bố mẹ của Cố Ngẫu, nhưng video và đoạn ghi âm mà Cố Ngẫu đăng lên đã được phát tán rộng rãi, sau đó có người gửi đoạn video cô lúc xảy ra tai nạn giao thông cho phía truyền thông, có người nhận ra cô, vì thế cộng đồng mạng lại dậy sóng lần nữa, nhóm người thích hóng drama cũng giật title rằng vì con gái công khai video bạo lực gia đình, vì thế bố mẹ ruột có ý định giết con gái ruột của mình để diệt khẩu các thứ.
Quả nhiên cư dân mạng lại dậy sóng, bởi vì việc này có sức ảnh hưởng quá lớn, dù Cố Thành Thu có muốn lấy thân phận làm cha của mình ra làm ô dù cũng không được, chỉ có thể cùng dắt tay vợ mình tới đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra.
Trò chuyện với Cố Ngẫu khiến Giản Hoài Hiên cảm thấy an tâm, vì thế anh dẫn dắt để Cố Ngẫu tiếp tục nói chuyện với mình: “Em còn muốn hỏi ai nữa không?”
Cố Ngẫu nghĩ ngợi: “Cố Liên thì sao?”
Giản Hoài Hiên: “Từ hôn rồi.”
Cố Ngẫu không cảm thấy Cố Liên sẽ đồng ý từ hôn một cách dễ dàng như vậy: “Bọn anh nói muốn từ hôn, rồi cô ta đồng ý luôn à?”
Giản Hoài Hiên: “Ông nội anh lấy cả sổ khám thai của cô ta ra rồi, cô ta còn có thể không đồng ý chắc?”
Cố Ngẫu: “…”
Sổ khám thai.
Ông cụ Giản trâu bò thật.
Không, vẫn là Cố Liên muốn Giản Hoài Hiên đổ vỏ trâu bò hơn.
Cố Ngẫu cũng không biết rằng sau khi mộng tưởng “mang con của real love gả vào nhà họ Giản” của Cố Liên trâu bò tan biến, cô ta ngơ ngác rời khỏi nhà cũ nhà họ Giản, cô ta cũng không về nhà luôn mà bắt đầu đi dạo phố mua sắm, dùng phương pháp quen thuộc để giải tỏa cơn tức trong lòng.
Trong lúc đó cô ta còn gọi điện cho bạn học, định rủ họ cùng đi dạo phố với mình.
Bởi vì hào phóng nên Cố Liên có không ít bạn bè ở trường, kỳ quái là những nữ sinh đã từng gọi nhau là “bạn yêu” lại không có ai nghe điện thoại của cô ta, khó khăn lắm mới có một người nghe máy, dường như đối phương thấy là số lạ gọi tới nên còn ngọt ngào hỏi cô ta một câu: “Xin chào, cho hỏi ai thế ạ?”
Cố Liên có hơi tức giận: “Tớ đây, mấy người Miểu Miểu xảy ra chuyện gì vậy? Sao không có ai nghe điện thoại của tớ cả?”
Mới hỏi xong, Cố Liên nghe thấy tiếng điện thoại bị cúp vội, thế mà cô ta lại bị người ta cúp điện thoại!
Cố Liên giận sôi máu, cũng không tìm ai nữa mà một mình đi dạo trung tâm thương mại, mua túi lớn túi nhỏ mới thấy hơi hả giận, gọi xe chuẩn bị về nhà.
Trên xe, Cố Liên nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn.
Quan hệ giữa Cố Liên và giáo viên hướng dẫn không tồi, vốn dĩ cô ta định áp chế cơn giận của mình xuống để nói chuyện với giáo viên hướng dẫn, kết quả vừa nối máy, giáo viên hướng dẫn đã lạnh lùng nói cho Cố Liên biết rằng cô ta bị đình chỉ học để điều tra.
Cố Liên ngơ ngác, cô ta lạnh giọng chất vấn giáo viên hướng dẫn lý do, giáo viên hướng dẫn vốn dĩ đã định nói cho cô ta biết nguyên nhân bị thái độ của Cố Liên chọc tức, bảo cô ta tự lên mạng xem hot search.
Lên mạng? Trên mạng thì có cái gì được chứ?
Không phải cư dân mạng đều đang mắng Cố Ngẫu à?
Cố Liên mở Weibo ra, nhìn lướt qua các hotsearch, nhanh chóng nhìn thấy nội dung mà giáo viên hướng dẫn muốn cô ta nhìn thấy, trước mắt cô ta lập tức tối sầm.
Cô ta nhìn những bài đăng trên Weibo và bình luận bên dưới, bàn tay cầm điện thoại không khỏi run rẩy, lòng bàn tay cũng đổ rất nhiều mồ hôi, ngón tay cô ta ướt tới mức không thể điều khiển màn hình.
Dường như chê những kích thích Cố Liên phải chịu chưa đủ lớn, một cuộc điện thoại gọi đến, là mẹ cô ta!
Cố Liên nhận điện thoại, đang định hỏi mẹ xem nên làm sao bây giờ thì bị mẹ mình báo rằng bây giờ bà ta và bố cô ta bị nghi ngờ có liên quan tới vụ bắt cóc, đang ở đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra.
Điện thoại lạch cạch rơi xuống sàn xe, hơi thở của Cố Liên càng lúc càng dồn dập, cuối cùng ngã quỵ trên băng ghế sau xe, tay chân co quắp, dọa tài xế taxi sợ tới mức đưa cô ta tới bệnh viện.