Cật Ngẫu
Chương 10
“Trùng sinh” mà Bánh hoa tuyết nhắc đến chính là bộ truyện do cô ấy cung cấp cốt truyện, Cố Ngẫu là họa sĩ truyện tranh, tên đầy đủ là “Ngoại trừ ta, cả nhà đều trùng sinh”.
Bởi vì hai người đều vẽ truyện tranh vì đam mê, hai người đều không nghĩ tới chuyện sẽ kiên trì được bao lâu, hay bộ truyện này có thể kiếm được tiền nhuận bút hay không, thậm chí bọn cô cũng đã nghĩ tới chuyện vẽ để tri ân, vậy nên cũng không có thời gian đăng bài cố định, Cố Ngẫu cũng không trữ sẵn chương, vẽ xong chương đầu tiên thì đăng luôn lên Weibo.
Chương đầu tiên là phần mở đầu của toàn bộ câu truyện, thời gian bắt đầu từ Tết Nguyên Tiêu.
(Đoạn này đều là nội dung của bộ truyện “Ngoại trừ ta, cả nhà đều trùng sinh” do tác giả viết, không liên quan đến cốt truyện “Cật Ngẫu” nên em xin phép không edit. Nếu mọi người muốn thì có thể tìm đọc bản converttại đây.)
Mặc dù câu truyện vẫn chưa hé mở hết nhưng chỉ từng ấy nội dung đã khiến Cố Ngẫu mất hơn một tháng mới vẽ xong.
Vẽ tranh thật sự rất vất vả, một bộ truyện phải hoàn thiện về nhân vật và cốt truyện, thiết kế khung thoại, vẽ phác thảo bảng phân cảnh, phác thảo đường nét, tô màu và tinh chỉnh chúng.
Trong tình huống vẽ mà không có trợ lý, Cố Ngẫu có thể hoàn thành chương đầu tiên trong vòng một tháng là chuyện không tưởng.
Hôm qua, sau khi đăng chương đầu lên, Cố Ngẫu còn đang vẽ khung thoại cho chương hai, nội dung chương hai là về những người trùng sinh.
(Đoạn này đều là nội dung của bộ truyện “Ngoại trừ ta, cả nhà đều trùng sinh” do tác giả viết, không liên quan đến cốt truyện “Cật Ngẫu” nên em xin phép không edit. Nếu mọi người muốn thì có thể tìm đọc bản converttại đây.)
Cố Ngẫu rất thích kịch bản gốc do Bánh hoa tuyết cung cấp, chỉ ước gì mình có ba đầu sáu tay, nhanh chóng hoàn thành bộ truyện này.
Số lượt chia sẻ của chương đầu “Trùng sinh” rất khủng, Bánh hoa tuyết có một lượng fan ổn định, cộng thêm Cố Ngẫu cũng là một họa sĩ khá có tiếng, chương một vừa lên sóng, Cố Ngẫu đã nhận được vô số email, có người còn trực tiếp gửi thư khen ngợi vào email Cố Ngẫu đính ở bio trên Weibo. Quá nhiều email khiến Cố Ngẫu không phát hiện ra email Thanh Uyển Comics gửi cho cô.
Cố Ngẫu trả lời Bánh hoa tuyết: [Thanh Uyển à…]
Dấu ba chấm ở đằng sau đủ để biểu đạt tâm trạng vi diệu lúc này của Cố Ngẫu.
“Thanh Uyển” là một trong những nền tảng truyện tranh nổi tiếng nhất trong những năm gần đây, trước kia dần trở nên nổi tiếng cũng là nhờ một số bộ truyện cổ đại nhiều tập dành cho thiếu nữ được đăng tải trên nền tảng này.
Nhưng những năm gần đây, nền tảng này cũng có vô số scandal. Có người bóc phốt nền tảng này lừa đảo khi mới thành lập, sau khi nổi tiếng, nam biên tập quấy rối nữ họa sĩ, cùng với điều khủng khiếp nhất với các tác giả… đó là bao che việc sao chép.
“Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh” trong group chat của Cố Ngẫu cũng từng đăng truyện tranh trên nền tảng này, sau đó vì số lượng fan của tác phẩm sao chép nhiều hơn số fan tác phẩm của mình, thấy tác phẩm sao chép lại còn được xuất bản và chuyển thể thành hoạt hình, cô nàng lạnh lòng, hủy hợp đồng với nền tảng này.
Sau đó, vì mất đi “cốt truyện nguyên bản”, những diễn biến tiếp theo của tác phẩm sao chép kia cũng trở nên rối tinh rối mù, điều được khen ngợi duy nhất là họa sĩ cũng bị bóc phốt sao chép, thế là hoàn toàn flop.
Cố Ngẫu không hề nghi ngờ về việc nếu đối tượng bị copy không phải là một studio truyện tranh nổi tiếng trong nước thì có lẽ nền tảng này vẫn sẽ tiếp tục giả chết.
Cho dù nền tảng này vì bản thân mình hay là vì đồng bọn của họ, hai người đều có tâm trạng phức tạp trước cành oliu mà Thanh Uyển chìa ra, cũng không quá muốn hợp tác với nền tảng này, nhưng nền tảng này vô cùng nổi tiếng, bọn cô đều không chắc quyết định của đối phương, sau khi Cố Ngẫu nói rõ ý kiến của mình thì Bánh hoa tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ mình cũng không quá muốn hợp tác với nền tảng này.
Bánh hoa tuyết xốp giòn: [Nhưng vẫn không nên để group chat biết chuyện này thì hơn, tránh để Cúc Cu suy nghĩ nhiều.]
Tên trên mạng của “Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh” là Cúc Cu.
Cố Ngẫu: [Tôi biết rồi.]
Cố Ngẫu sạc điện thoại, ngồi xổm bên cạnh ổ điện kiểm tra email, quả nhiên nhìn thấy email từ Thanh uyển, ngoài ra còn có lời mời hợp tác của một nền tảng truyện tranh khác.
Cố Ngẫu và Bánh hoa tuyết bàn bạc một lúc, cuối cùng hai người quyết định hợp tác với một nền tảng có tiếng tăm không tồi trong giới, độ nổi tiếng cũng chỉ ở sau nền tảng Thanh Uyển Comics, Cố Ngẫu còn đăng bài thông báo tuyển dụng lên mạng, nói rằng muốn tìm một trợ lý tô màu giúp cô giảm bớt gánh nặng.
Đợi tới khi lấy lại tinh thần đã là đêm khuya, cơn mưa ngoài trời vẫn không hề có dấu hiệu bớt hạt, Cố Ngẫu nhìn chiếc máy tính không hoạt động một lúc lâu… ngồi đây bối rối cũng vô dụng, cô cũng không biết sửa máy tính, thợ sửa máy tính cũng sẽ không đến đây giữa cơn giông lốc thế này, không bằng nghỉ ngơi cho thật tốt trước để tinh thần được thả lỏng, cho dù máy tính không thể sửa được, hoặc là không thể khôi phục bản thảo chưa lưu thì sau này cô vẫn còn sức để hoàn thành bản thảo trước deadline.
Sau khi làm tốt công tác xây dựng tâm lý, cũng đã tới giờ cơm chiều, Cố Ngẫu xuống lầu ăn cơm, tinh thần của cô khác hẳn với trạng thái vừa rồi khiến Tô Thuyên lắm miệng hỏi một câu: “Cô sửa được máy tính rồi à?”
Cố Ngẫu: “Vẫn chưa.”
Tô Thuyên bĩu môi: “Thế sao cô thoải mái thế, rõ ràng vừa rồi còn làm ra vẻ chỉ muốn chết cho xong mà.”
Cô uống một ngụm canh gà: “Đòi sống đòi chết cũng chẳng thể làm gì được, cho dù bây giờ tôi nhảy lầu thì máy tính cũng không tự sửa được.”
Cho nên chỉ có thể ép bản thân không được sốt ruột, bình tĩnh đối mặt với vấn đề, vì dù có làm ầm lên thì cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Đây là kinh nguyện Cố Ngẫu đúc kết được, cũng là kinh nghiệm của những người không thể trải nghiệm việc “Làm mình làm mẩy ắt có người giải quyết thay mình” đúc kết ra.
Tô Thuyên không để ý tới Cố Ngẫu nữa, anh ta chỉ cảm thấy chiếc máy tính kia cũng chẳng quan trọng gì với Cố Ngẫu, vừa rồi Cố Ngẫu tỏ ra chẳng thiết sống nữa căn bản cũng chỉ là chuyện bé xé ra to như mọi khi.
Giản Hoài Hiên lại nhận thấy sự thờ ơ của Cố Ngẫu với Ca Ca, đoán rằng trong lòng Cố Ngẫu có tâm sự nên sự sợ hãi theo bản năng cũng đến chậm hơn nhiều.
Suy đoán của Giản Hoài Hiên hoàn toàn chính xác, bởi vì Cố Ngẫu phát hiện, bình thường cô có thể ngủ vào đúng 11 giờ, nhưng bây giờ nằm trên giường tận hai tiếng đồng hồ vẫn không ngủ được.
1 giờ sáng, Cố Ngẫu nằm trên giường có hơi đói, cảm thấy mình nên ăn một chút gì đó thì mới dễ đi vào giấc ngủ hơn, vì thế cô ra khỏi phòng.
Đèn ở tầng một đều đã tắt hết, chỉ còn lại hai ngọn đèn tường tối tăm trên cầu thang.
Cố Ngẫu cẩn thận bước xuống cầu thang, đợi tới khi xuống đến tầng một cô mới nhớ ra gần đây mình quen dùng kem che khuyết điểm nên quên không mang khẩu trang, bây giờ không dùng kem che khuyết điểm cũng quên không đeo khẩu trang.
Cố Ngẫu có hơi do dự không biết có nên quay về phòng hay không, nhưng cũng đã xuống tầng rồi, hơn nữa muộn như vậy, ngay cả Ca Ca cũng đã đi ngủ, chắc là không sao đâu…
Trong lòng Cố Ngẫu nhớ thương máy tính nên không chỉ có cảm giác sợ hãi tới chậm mà tính cảnh giác cũng thấp xuống theo, cô mang theo tâm lý may mắn bước nhanh vào phòng bếp, cô không bật đèn mà nương theo ánh đèn tường bên ngoài để mở tủ lạnh, lấy bát sữa double skin milk bên trong ra.
Cô cũng không thêm gì cả mà cầm thìa rời khỏi phòng bếp, khi đi ngang qua phòng khách, cô nghe thấy tiếng của Giản Hoài Hiên.
“Sao không bật đèn?” Giản Hoài Hiên cũng mất ngủ nên nghe thấy tiếng mở cửa, phát hiện là Cố Ngẫu, anh hỏi một câu.
Cố Ngẫu: “…” Đúng là đã đen đủi thì uống nước cũng sẽ mắc kẽ răng.
Giản Hoài Hiên nhấn vào công tắc bật đèn trong phòng mình.
Ánh đèn sáng ngời từ phòng của Giản Hoài Hiên tràn ra, Cố Ngẫu hơi nghiêng đầu xuống, giọng nói có hơi cứng nhắc: “Tắt đèn đi.”
Nói rồi, cô rũ mắt nhìn áo ngủ của mình, bổ sung thêm một câu: “Tôi không mặc nội y.”
Ai cũng biết khi không mặc nội y sẽ làm lớp vải mỏng manh nhô lên một cách xấu hổ.
Giản Hoài Hiên cảm thấy kỳ lạ trước phản ứng của Cố Ngẫu, nhưng vẫn nâng tay tắt đèn đi.
Cố Ngẫu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Anh vẫn chưa ngủ à?”
Giản Hoài Hiên: “Bị Ca Ca đánh thức.”
Ngoài trời vẫn đang mưa, còn có sấm sét, Ca Ca không ngủ ngoài phòng khách giống trước đây mà trốn trong phòng của Giản Hoài Hiên.
Mà Giản Hoài Hiên thích sạch sẽ lại rất dung túng Ca Ca, đương nhiên sẽ không đuổi Ca Ca ra ngoài.
Cố Ngẫu “À” một tiếng, cảm thấy không còn gì để nói nữa nên chuẩn bị lên tầng.
Ai ngờ Giản Hoài Hiên bỗng nhiên hỏi một câu: “Cô có biết làm mochi không?”
Cố Ngẫu dừng bước: “Biết, nhưng chỉ biết làm nhân đậu đỏ.”
Cố Ngẫu nhớ rõ sáng nay khi Giản Hoài Hiên ăn double skin milk có nói rằng đừng cho thêm đậu đỏ.
“Chiều mai cô có thể làm một ít được không? Ngày mai chị tôi sẽ tới đây, chị ấy thích ăn món này.”
Dù sao cũng ở chùa trong nhà người ta một tháng trời, làm chút đồ ngọt cũng không tốn nhiều sức, thế là Cố Ngẫu đồng ý.
Giản Hoài Hiên nói một tiếng cảm ơn, sau đó ngồi xe lăn quay về phòng.
Trong phòng Giản Hoài Hiên, Ca Ca bị nói là đánh thức Giản Hoài Hiên đang dạng chân thành hình chữ X ngủ ở chân giường, Giản Hoài Hiên cho xe lăn chạy đến mép giường, sau đó chống tay tự dịch lên giường.
Khi anh dùng sức, cơ bắp trên hai cánh tay căng ra làm toát lên vẻ đẹp đầy sức mạnh.
Sau khi thuần thục điều chỉnh vị trí của mình, Giản Hoài Hiên cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, cũng không quan tâm đến việc bây giờ đã muộn thế nào mà trực tiếp gửi tin nhắn qua WeChat cho chị gái mình: [Ngày mai chị tới đây một lát.]
Giản Trì Cẩm thích thức khuya nhanh chóng nhắn lại: [Để làm gì?]
Giản Hoài Hiên không trả lời, cũng thuần thục chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền, sau đó kéo thanh thông báo xuống, quả nhiên phát hiện chị gái anh đã gửi cho anh mấy tin nhắn liên tục…
[À đúng rồi, có phải bây giờ Cố Liên đang ở chỗ em không? Chị không tới có được không?]
[Ở công ty có nhiều cuộc họp lắm, mặc dù người cuối cùng đưa ra quyết định vẫn là em nhưng chạy tới chạy lui đi xã giao cũng mệt lắm.]
[Hoài Hiên?]
[Ôi chao đến thì đến, nhưng mà gần đây chị không có thời gian, ngày mai còn phải đi công tác, đến khi về thì cũng kín lịch rồi, hay là đợi tới tháng sau nhé?]
Sau khi Giản Hoài Hiên thoát khỏi giao diện chat, số lượng tin nhắn hiển thị trên bong bóng chat của Giản Trì Cẩm vẫn không ngừng tăng lên, Giản Hoài Hiên tập mãi thành quen, anh tắt màn hình điện thoại đi, đắp chăn ngay ngắn rồi nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau trời đã mưa nhỏ lại, vốn dĩ Tô Thuyên muốn ở lại nhà của Giản Hoài Hiên thêm một ngày, kết quả khi ăn sáng nghe Giản Hoài Hiên nói hôm nay Giản Trì Cẩm sẽ tới đây, Tô Thuyên lập tức tỏ vẻ mình ăn sáng xong sẽ cút ngay.
Trước khi Tô Thuyên cút, anh ta còn làm trò tới tìm Cố Ngẫu, nói chuyện với Cố Ngẫu mà như đang nói chuyện với không khí: “Tôi biết trước kia cô luôn thích quấn lấy chị Trì Cầm làm nũng, nhưng tôi khuyên cô lúc làm nũng đừng có kéo cánh tay chị ấy rồi nép vào người cọ cọ như chim con, thi thoảng cũng ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt chị ấy thử xem, lạnh tới mức như muốn giết người ấy, bọn tôi nhìn mà chỉ thấy buồn cười, chỉ có cô không biết xấu hổ vẫn cứ tiếp tục thôi.”
Nói rồi Tô Thuyên lập tức bỏ chạy như có lửa đốt đuôi.
Cố Ngẫu nghĩ ngợi, cuối cùng cũng hiểu ra “chị Trì Cẩm” trong miệng Tô Thuyên là ai.
Giản Trì Cẩm… chị gái của Giản Hoài Hiên, Cố Ngẫu đã từng gặp chị ấy, bởi vì trước đây người cứu Giản Trì Cẩm khỏi bọn bắt cóc không phải là Cố Liên, mà là Cố Ngẫu bị đưa tới nhà bà nội vào kỳ nghỉ hè.
Nhưng sau đó khi nhà họ Giản mời nhà họ Cố ăn cơm, người đi cùng bố mẹ là Cố Liên, vậy nên hẳn là Giản Trì Cẩm cũng chỉ quen biết Cố Liên, cũng xem Cố Liên là người cứu mình, chứ không biết rằng Cố Liên còn có một người chị gái sinh đôi.
Đương nhiên những chuyện xưa cũ này không quan trọng, quan trọng là… Giản Trì Cẩm trong trí nhớ của Cố Ngẫu cũng không đáng sợ, thậm chí còn có hơi lắm lời.
Lần nào chị ấy cũng nói nhiều như hòa thượng niệm kinh, bạn nói một câu chị ấy có thể trả lời bạn hai mươi câu, không chỉ không có tính tình của cậu ấm cô chiêu mà còn vô cùng nhát gan, rất thích khóc nhè.
Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, con người thay đổi cũng là chuyện bình thường, nói không chừng Giản Trì Cẩm trong miệng Tô Thuyên mới chính là Giản Trì Cẩm thật sự, chỉ là khi còn nhỏ rơi vào tình huống nguy hiểm, Giản Trì Cẩm vô cùng sợ hãi nên mới trông có vẻ yếu đuối như vậy.
Ngày hôm sau, Giản Trì Cẩm với đủ loại lý do thoái thác trên WeChat thật sự vẫn tới.
Giản Trì Cẩm cao 1m7, xuống xe với đôi giày cao gót khiến chị ấy trông càng thêm cao ráo, chị ấy tới đây từ công ty, mặc trang phục công sở gọn gàng, khuôn mặt gần tương tự Giản Hoài Hiên không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, trông hiên ngang quyết đoán như một nữ vương nơi làm việc.
Cho dù là sau khi vào nhà nhìn thấy dì Lý nhìn mình trưởng thành và em trai ruột, chị ấy cũng không dịu dàng hơn mà chỉ nhàn nhạt liếc nhìn mọi người ở tầng một rồi hỏi: “Cố Liên đâu?”
Ngôn ngữ, thần thái, giống hệt Giản Hoài Hiên khi đã bỏ đi vẻ hiền lành ngụy trang.
Giản Hoài Hiên không để ý tới chị ấy, trực tiếp ngồi trên xe lăn đi vào nhà ăn.
Vì thế chị ấy nhìn về phía dì Lý, dì Lý thân thiết kéo Giản Trì Cẩm đi vào trong: “Cô Cố ở tầng hai, lát nữa mới xuống, trong nhà không còn ai cả, chỉ có dì và cậu chủ thôi, à đúng rồi, còn có Tiểu An nữa, nó ở trên tầng.”
Sự lạnh nhạt nơi đáy mắt của Giản Trì Cẩm dần dần tan đi theo lời của dì Lý, động tác tay cũng từ từ chuyển từ dì Lý kéo tay chị ấy thành chị ấy chủ động kéo tay dì Lý, nghe thấy câu cuối cùng, chị ấy trực tiếp lớn giọng hỏi một câu: “Tiểu An ở đây ạ?!”
Khác hẳn với giọng điệu lạnh băng vừa rồi, cuối cùng Giản Trì Cẩm cũng bại lộ bản tính như chó Husky, vừa kéo tay dì Lý vừa ôm mặt, giọng điệu lạnh nhạt cũng mang theo sự đáng yêu, không hề ăn nhập với trang phục trưởng thành trên người…
“Hoài Hiên thật là, sao nó không nói sớm là Tiểu An cũng ở đây, nếu nói sớm thì cháu cũng chẳng cần phân vân rồi.”
Bởi vì hai người đều vẽ truyện tranh vì đam mê, hai người đều không nghĩ tới chuyện sẽ kiên trì được bao lâu, hay bộ truyện này có thể kiếm được tiền nhuận bút hay không, thậm chí bọn cô cũng đã nghĩ tới chuyện vẽ để tri ân, vậy nên cũng không có thời gian đăng bài cố định, Cố Ngẫu cũng không trữ sẵn chương, vẽ xong chương đầu tiên thì đăng luôn lên Weibo.
Chương đầu tiên là phần mở đầu của toàn bộ câu truyện, thời gian bắt đầu từ Tết Nguyên Tiêu.
(Đoạn này đều là nội dung của bộ truyện “Ngoại trừ ta, cả nhà đều trùng sinh” do tác giả viết, không liên quan đến cốt truyện “Cật Ngẫu” nên em xin phép không edit. Nếu mọi người muốn thì có thể tìm đọc bản converttại đây.)
Mặc dù câu truyện vẫn chưa hé mở hết nhưng chỉ từng ấy nội dung đã khiến Cố Ngẫu mất hơn một tháng mới vẽ xong.
Vẽ tranh thật sự rất vất vả, một bộ truyện phải hoàn thiện về nhân vật và cốt truyện, thiết kế khung thoại, vẽ phác thảo bảng phân cảnh, phác thảo đường nét, tô màu và tinh chỉnh chúng.
Trong tình huống vẽ mà không có trợ lý, Cố Ngẫu có thể hoàn thành chương đầu tiên trong vòng một tháng là chuyện không tưởng.
Hôm qua, sau khi đăng chương đầu lên, Cố Ngẫu còn đang vẽ khung thoại cho chương hai, nội dung chương hai là về những người trùng sinh.
(Đoạn này đều là nội dung của bộ truyện “Ngoại trừ ta, cả nhà đều trùng sinh” do tác giả viết, không liên quan đến cốt truyện “Cật Ngẫu” nên em xin phép không edit. Nếu mọi người muốn thì có thể tìm đọc bản converttại đây.)
Cố Ngẫu rất thích kịch bản gốc do Bánh hoa tuyết cung cấp, chỉ ước gì mình có ba đầu sáu tay, nhanh chóng hoàn thành bộ truyện này.
Số lượt chia sẻ của chương đầu “Trùng sinh” rất khủng, Bánh hoa tuyết có một lượng fan ổn định, cộng thêm Cố Ngẫu cũng là một họa sĩ khá có tiếng, chương một vừa lên sóng, Cố Ngẫu đã nhận được vô số email, có người còn trực tiếp gửi thư khen ngợi vào email Cố Ngẫu đính ở bio trên Weibo. Quá nhiều email khiến Cố Ngẫu không phát hiện ra email Thanh Uyển Comics gửi cho cô.
Cố Ngẫu trả lời Bánh hoa tuyết: [Thanh Uyển à…]
Dấu ba chấm ở đằng sau đủ để biểu đạt tâm trạng vi diệu lúc này của Cố Ngẫu.
“Thanh Uyển” là một trong những nền tảng truyện tranh nổi tiếng nhất trong những năm gần đây, trước kia dần trở nên nổi tiếng cũng là nhờ một số bộ truyện cổ đại nhiều tập dành cho thiếu nữ được đăng tải trên nền tảng này.
Nhưng những năm gần đây, nền tảng này cũng có vô số scandal. Có người bóc phốt nền tảng này lừa đảo khi mới thành lập, sau khi nổi tiếng, nam biên tập quấy rối nữ họa sĩ, cùng với điều khủng khiếp nhất với các tác giả… đó là bao che việc sao chép.
“Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh” trong group chat của Cố Ngẫu cũng từng đăng truyện tranh trên nền tảng này, sau đó vì số lượng fan của tác phẩm sao chép nhiều hơn số fan tác phẩm của mình, thấy tác phẩm sao chép lại còn được xuất bản và chuyển thể thành hoạt hình, cô nàng lạnh lòng, hủy hợp đồng với nền tảng này.
Sau đó, vì mất đi “cốt truyện nguyên bản”, những diễn biến tiếp theo của tác phẩm sao chép kia cũng trở nên rối tinh rối mù, điều được khen ngợi duy nhất là họa sĩ cũng bị bóc phốt sao chép, thế là hoàn toàn flop.
Cố Ngẫu không hề nghi ngờ về việc nếu đối tượng bị copy không phải là một studio truyện tranh nổi tiếng trong nước thì có lẽ nền tảng này vẫn sẽ tiếp tục giả chết.
Cho dù nền tảng này vì bản thân mình hay là vì đồng bọn của họ, hai người đều có tâm trạng phức tạp trước cành oliu mà Thanh Uyển chìa ra, cũng không quá muốn hợp tác với nền tảng này, nhưng nền tảng này vô cùng nổi tiếng, bọn cô đều không chắc quyết định của đối phương, sau khi Cố Ngẫu nói rõ ý kiến của mình thì Bánh hoa tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ mình cũng không quá muốn hợp tác với nền tảng này.
Bánh hoa tuyết xốp giòn: [Nhưng vẫn không nên để group chat biết chuyện này thì hơn, tránh để Cúc Cu suy nghĩ nhiều.]
Tên trên mạng của “Nhìn thấy mình là lại bảo mình đi vẽ tranh” là Cúc Cu.
Cố Ngẫu: [Tôi biết rồi.]
Cố Ngẫu sạc điện thoại, ngồi xổm bên cạnh ổ điện kiểm tra email, quả nhiên nhìn thấy email từ Thanh uyển, ngoài ra còn có lời mời hợp tác của một nền tảng truyện tranh khác.
Cố Ngẫu và Bánh hoa tuyết bàn bạc một lúc, cuối cùng hai người quyết định hợp tác với một nền tảng có tiếng tăm không tồi trong giới, độ nổi tiếng cũng chỉ ở sau nền tảng Thanh Uyển Comics, Cố Ngẫu còn đăng bài thông báo tuyển dụng lên mạng, nói rằng muốn tìm một trợ lý tô màu giúp cô giảm bớt gánh nặng.
Đợi tới khi lấy lại tinh thần đã là đêm khuya, cơn mưa ngoài trời vẫn không hề có dấu hiệu bớt hạt, Cố Ngẫu nhìn chiếc máy tính không hoạt động một lúc lâu… ngồi đây bối rối cũng vô dụng, cô cũng không biết sửa máy tính, thợ sửa máy tính cũng sẽ không đến đây giữa cơn giông lốc thế này, không bằng nghỉ ngơi cho thật tốt trước để tinh thần được thả lỏng, cho dù máy tính không thể sửa được, hoặc là không thể khôi phục bản thảo chưa lưu thì sau này cô vẫn còn sức để hoàn thành bản thảo trước deadline.
Sau khi làm tốt công tác xây dựng tâm lý, cũng đã tới giờ cơm chiều, Cố Ngẫu xuống lầu ăn cơm, tinh thần của cô khác hẳn với trạng thái vừa rồi khiến Tô Thuyên lắm miệng hỏi một câu: “Cô sửa được máy tính rồi à?”
Cố Ngẫu: “Vẫn chưa.”
Tô Thuyên bĩu môi: “Thế sao cô thoải mái thế, rõ ràng vừa rồi còn làm ra vẻ chỉ muốn chết cho xong mà.”
Cô uống một ngụm canh gà: “Đòi sống đòi chết cũng chẳng thể làm gì được, cho dù bây giờ tôi nhảy lầu thì máy tính cũng không tự sửa được.”
Cho nên chỉ có thể ép bản thân không được sốt ruột, bình tĩnh đối mặt với vấn đề, vì dù có làm ầm lên thì cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Đây là kinh nguyện Cố Ngẫu đúc kết được, cũng là kinh nghiệm của những người không thể trải nghiệm việc “Làm mình làm mẩy ắt có người giải quyết thay mình” đúc kết ra.
Tô Thuyên không để ý tới Cố Ngẫu nữa, anh ta chỉ cảm thấy chiếc máy tính kia cũng chẳng quan trọng gì với Cố Ngẫu, vừa rồi Cố Ngẫu tỏ ra chẳng thiết sống nữa căn bản cũng chỉ là chuyện bé xé ra to như mọi khi.
Giản Hoài Hiên lại nhận thấy sự thờ ơ của Cố Ngẫu với Ca Ca, đoán rằng trong lòng Cố Ngẫu có tâm sự nên sự sợ hãi theo bản năng cũng đến chậm hơn nhiều.
Suy đoán của Giản Hoài Hiên hoàn toàn chính xác, bởi vì Cố Ngẫu phát hiện, bình thường cô có thể ngủ vào đúng 11 giờ, nhưng bây giờ nằm trên giường tận hai tiếng đồng hồ vẫn không ngủ được.
1 giờ sáng, Cố Ngẫu nằm trên giường có hơi đói, cảm thấy mình nên ăn một chút gì đó thì mới dễ đi vào giấc ngủ hơn, vì thế cô ra khỏi phòng.
Đèn ở tầng một đều đã tắt hết, chỉ còn lại hai ngọn đèn tường tối tăm trên cầu thang.
Cố Ngẫu cẩn thận bước xuống cầu thang, đợi tới khi xuống đến tầng một cô mới nhớ ra gần đây mình quen dùng kem che khuyết điểm nên quên không mang khẩu trang, bây giờ không dùng kem che khuyết điểm cũng quên không đeo khẩu trang.
Cố Ngẫu có hơi do dự không biết có nên quay về phòng hay không, nhưng cũng đã xuống tầng rồi, hơn nữa muộn như vậy, ngay cả Ca Ca cũng đã đi ngủ, chắc là không sao đâu…
Trong lòng Cố Ngẫu nhớ thương máy tính nên không chỉ có cảm giác sợ hãi tới chậm mà tính cảnh giác cũng thấp xuống theo, cô mang theo tâm lý may mắn bước nhanh vào phòng bếp, cô không bật đèn mà nương theo ánh đèn tường bên ngoài để mở tủ lạnh, lấy bát sữa double skin milk bên trong ra.
Cô cũng không thêm gì cả mà cầm thìa rời khỏi phòng bếp, khi đi ngang qua phòng khách, cô nghe thấy tiếng của Giản Hoài Hiên.
“Sao không bật đèn?” Giản Hoài Hiên cũng mất ngủ nên nghe thấy tiếng mở cửa, phát hiện là Cố Ngẫu, anh hỏi một câu.
Cố Ngẫu: “…” Đúng là đã đen đủi thì uống nước cũng sẽ mắc kẽ răng.
Giản Hoài Hiên nhấn vào công tắc bật đèn trong phòng mình.
Ánh đèn sáng ngời từ phòng của Giản Hoài Hiên tràn ra, Cố Ngẫu hơi nghiêng đầu xuống, giọng nói có hơi cứng nhắc: “Tắt đèn đi.”
Nói rồi, cô rũ mắt nhìn áo ngủ của mình, bổ sung thêm một câu: “Tôi không mặc nội y.”
Ai cũng biết khi không mặc nội y sẽ làm lớp vải mỏng manh nhô lên một cách xấu hổ.
Giản Hoài Hiên cảm thấy kỳ lạ trước phản ứng của Cố Ngẫu, nhưng vẫn nâng tay tắt đèn đi.
Cố Ngẫu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Anh vẫn chưa ngủ à?”
Giản Hoài Hiên: “Bị Ca Ca đánh thức.”
Ngoài trời vẫn đang mưa, còn có sấm sét, Ca Ca không ngủ ngoài phòng khách giống trước đây mà trốn trong phòng của Giản Hoài Hiên.
Mà Giản Hoài Hiên thích sạch sẽ lại rất dung túng Ca Ca, đương nhiên sẽ không đuổi Ca Ca ra ngoài.
Cố Ngẫu “À” một tiếng, cảm thấy không còn gì để nói nữa nên chuẩn bị lên tầng.
Ai ngờ Giản Hoài Hiên bỗng nhiên hỏi một câu: “Cô có biết làm mochi không?”
Cố Ngẫu dừng bước: “Biết, nhưng chỉ biết làm nhân đậu đỏ.”
Cố Ngẫu nhớ rõ sáng nay khi Giản Hoài Hiên ăn double skin milk có nói rằng đừng cho thêm đậu đỏ.
“Chiều mai cô có thể làm một ít được không? Ngày mai chị tôi sẽ tới đây, chị ấy thích ăn món này.”
Dù sao cũng ở chùa trong nhà người ta một tháng trời, làm chút đồ ngọt cũng không tốn nhiều sức, thế là Cố Ngẫu đồng ý.
Giản Hoài Hiên nói một tiếng cảm ơn, sau đó ngồi xe lăn quay về phòng.
Trong phòng Giản Hoài Hiên, Ca Ca bị nói là đánh thức Giản Hoài Hiên đang dạng chân thành hình chữ X ngủ ở chân giường, Giản Hoài Hiên cho xe lăn chạy đến mép giường, sau đó chống tay tự dịch lên giường.
Khi anh dùng sức, cơ bắp trên hai cánh tay căng ra làm toát lên vẻ đẹp đầy sức mạnh.
Sau khi thuần thục điều chỉnh vị trí của mình, Giản Hoài Hiên cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, cũng không quan tâm đến việc bây giờ đã muộn thế nào mà trực tiếp gửi tin nhắn qua WeChat cho chị gái mình: [Ngày mai chị tới đây một lát.]
Giản Trì Cẩm thích thức khuya nhanh chóng nhắn lại: [Để làm gì?]
Giản Hoài Hiên không trả lời, cũng thuần thục chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền, sau đó kéo thanh thông báo xuống, quả nhiên phát hiện chị gái anh đã gửi cho anh mấy tin nhắn liên tục…
[À đúng rồi, có phải bây giờ Cố Liên đang ở chỗ em không? Chị không tới có được không?]
[Ở công ty có nhiều cuộc họp lắm, mặc dù người cuối cùng đưa ra quyết định vẫn là em nhưng chạy tới chạy lui đi xã giao cũng mệt lắm.]
[Hoài Hiên?]
[Ôi chao đến thì đến, nhưng mà gần đây chị không có thời gian, ngày mai còn phải đi công tác, đến khi về thì cũng kín lịch rồi, hay là đợi tới tháng sau nhé?]
Sau khi Giản Hoài Hiên thoát khỏi giao diện chat, số lượng tin nhắn hiển thị trên bong bóng chat của Giản Trì Cẩm vẫn không ngừng tăng lên, Giản Hoài Hiên tập mãi thành quen, anh tắt màn hình điện thoại đi, đắp chăn ngay ngắn rồi nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau trời đã mưa nhỏ lại, vốn dĩ Tô Thuyên muốn ở lại nhà của Giản Hoài Hiên thêm một ngày, kết quả khi ăn sáng nghe Giản Hoài Hiên nói hôm nay Giản Trì Cẩm sẽ tới đây, Tô Thuyên lập tức tỏ vẻ mình ăn sáng xong sẽ cút ngay.
Trước khi Tô Thuyên cút, anh ta còn làm trò tới tìm Cố Ngẫu, nói chuyện với Cố Ngẫu mà như đang nói chuyện với không khí: “Tôi biết trước kia cô luôn thích quấn lấy chị Trì Cầm làm nũng, nhưng tôi khuyên cô lúc làm nũng đừng có kéo cánh tay chị ấy rồi nép vào người cọ cọ như chim con, thi thoảng cũng ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt chị ấy thử xem, lạnh tới mức như muốn giết người ấy, bọn tôi nhìn mà chỉ thấy buồn cười, chỉ có cô không biết xấu hổ vẫn cứ tiếp tục thôi.”
Nói rồi Tô Thuyên lập tức bỏ chạy như có lửa đốt đuôi.
Cố Ngẫu nghĩ ngợi, cuối cùng cũng hiểu ra “chị Trì Cẩm” trong miệng Tô Thuyên là ai.
Giản Trì Cẩm… chị gái của Giản Hoài Hiên, Cố Ngẫu đã từng gặp chị ấy, bởi vì trước đây người cứu Giản Trì Cẩm khỏi bọn bắt cóc không phải là Cố Liên, mà là Cố Ngẫu bị đưa tới nhà bà nội vào kỳ nghỉ hè.
Nhưng sau đó khi nhà họ Giản mời nhà họ Cố ăn cơm, người đi cùng bố mẹ là Cố Liên, vậy nên hẳn là Giản Trì Cẩm cũng chỉ quen biết Cố Liên, cũng xem Cố Liên là người cứu mình, chứ không biết rằng Cố Liên còn có một người chị gái sinh đôi.
Đương nhiên những chuyện xưa cũ này không quan trọng, quan trọng là… Giản Trì Cẩm trong trí nhớ của Cố Ngẫu cũng không đáng sợ, thậm chí còn có hơi lắm lời.
Lần nào chị ấy cũng nói nhiều như hòa thượng niệm kinh, bạn nói một câu chị ấy có thể trả lời bạn hai mươi câu, không chỉ không có tính tình của cậu ấm cô chiêu mà còn vô cùng nhát gan, rất thích khóc nhè.
Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, con người thay đổi cũng là chuyện bình thường, nói không chừng Giản Trì Cẩm trong miệng Tô Thuyên mới chính là Giản Trì Cẩm thật sự, chỉ là khi còn nhỏ rơi vào tình huống nguy hiểm, Giản Trì Cẩm vô cùng sợ hãi nên mới trông có vẻ yếu đuối như vậy.
Ngày hôm sau, Giản Trì Cẩm với đủ loại lý do thoái thác trên WeChat thật sự vẫn tới.
Giản Trì Cẩm cao 1m7, xuống xe với đôi giày cao gót khiến chị ấy trông càng thêm cao ráo, chị ấy tới đây từ công ty, mặc trang phục công sở gọn gàng, khuôn mặt gần tương tự Giản Hoài Hiên không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, trông hiên ngang quyết đoán như một nữ vương nơi làm việc.
Cho dù là sau khi vào nhà nhìn thấy dì Lý nhìn mình trưởng thành và em trai ruột, chị ấy cũng không dịu dàng hơn mà chỉ nhàn nhạt liếc nhìn mọi người ở tầng một rồi hỏi: “Cố Liên đâu?”
Ngôn ngữ, thần thái, giống hệt Giản Hoài Hiên khi đã bỏ đi vẻ hiền lành ngụy trang.
Giản Hoài Hiên không để ý tới chị ấy, trực tiếp ngồi trên xe lăn đi vào nhà ăn.
Vì thế chị ấy nhìn về phía dì Lý, dì Lý thân thiết kéo Giản Trì Cẩm đi vào trong: “Cô Cố ở tầng hai, lát nữa mới xuống, trong nhà không còn ai cả, chỉ có dì và cậu chủ thôi, à đúng rồi, còn có Tiểu An nữa, nó ở trên tầng.”
Sự lạnh nhạt nơi đáy mắt của Giản Trì Cẩm dần dần tan đi theo lời của dì Lý, động tác tay cũng từ từ chuyển từ dì Lý kéo tay chị ấy thành chị ấy chủ động kéo tay dì Lý, nghe thấy câu cuối cùng, chị ấy trực tiếp lớn giọng hỏi một câu: “Tiểu An ở đây ạ?!”
Khác hẳn với giọng điệu lạnh băng vừa rồi, cuối cùng Giản Trì Cẩm cũng bại lộ bản tính như chó Husky, vừa kéo tay dì Lý vừa ôm mặt, giọng điệu lạnh nhạt cũng mang theo sự đáng yêu, không hề ăn nhập với trang phục trưởng thành trên người…
“Hoài Hiên thật là, sao nó không nói sớm là Tiểu An cũng ở đây, nếu nói sớm thì cháu cũng chẳng cần phân vân rồi.”