Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 711
Chương 711
Trương Diễm Diễm bên cạnh thấy cảnh này, bỗng không thấy hận Na Nhữ An như trước nữa, trong lòng cảm thấy người này thật đáng thương.
Cô ta chẳng thể ngờ, cuộc sống của công tử thế gia cũng thảm như vậy.
“Cô không cần phải hoài nghi, trong lòng anh ta hoàn toàn không có tôi, nếu không thì mấy năm trước anh ta cũng sẽ không mặc kệ tôi”, Trương Diễm Diễm lên tiếng.
Mã Sơn rất muốn ngăn cản cô ta nói chuyện, nhưng đã không kịp nữa.
Viên Khả Kiều đi tới, nhìn Trương Diễm Diễm, lạnh lùng nói: “Lúc này còn nói đỡ cho anh ta, xem ra cô rất quan tâm anh ta đấy”.
Trương Diễm Diễm đáp: “Trước kia thì rất quan tâm, giờ đã không để ý nữa. Anh ta ra sao, không liên quan gì đến tôi”.
“Vậy mà cô còn nói đỡ cho anh ta?”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi, một sự thật tôi vừa mới nhận rõ. Trong lòng anh ta không thể có tôi, bởi vì trong lòng anh ta không có bất kỳ kẻ nào, ngay cả chính anh ta cũng không có. Anh ta chỉ là một thiếu gia thế gia đáng thương không có bản ngã, một công cụ tranh đấu hào môn tùy kẻ khác định đoạt”.
Na Nhữ An run lên, lời nói của Trương Diễm Diễm như kim châm đâm vào trong lòng anh ta.
Cảm xúc nói không rõ là chán nản, hay là giận dữ, hoặc là thứ gì khác. Tóm lại, có một vài thứ đặc biệt đang dần tỉnh lại từ sâu trong nội tâm anh ta, như ngọn lửa thiêu đốt thân thể anh ta.
“Ha hả”, Viên Khả Kiều cười lạnh: “Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, nhưng cô dám đoạt đàn ông với tôi thì phải trả được cái giá đó. Tôi muốn khiến cô sống không bằng chết! Để người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm nhìn xem cảnh tượng cô bị kẻ khác làm nhục!”
Đôi mắt cô ta hiện lên vẻ độc ác. Viên Khả Kiều trở lại bên người Na Nhữ An, ngồi xổm xuống, cởi dây trói ra cho anh ta, sau đó thân mật ôm lấy anh ta: “Anh yêu, anh có muốn xem kịch không? Chẳng phải anh thích xem phim hành động sao, hôm nay chúng ta cùng nhau thưởng thức phiên bản trực tiếp đi”.
Na Nhữ An cảm giác cơ thể nóng ran, ngọn lửa ở sâu trong nội tâm bùng lên, thiêu đốt linh hồn anh ta.
“Kiều Kiều, đừng nên như vậy”, giọng nói của anh ta đã thể hiện ra sự hèn nhát.
“Ha ha, vì sao không nên chứ? Không nỡ à?”, Viên Khả Kiều cười nhạo.
“Không, không có, anh không phải…”, Na Nhữ An giải thích.
“Nếu không phải là tốt rồi. Chỉ là một con đàn bà xa lạ mà thôi, anh coi như đang xem một con chó…”, Viên Khả Kiều gọi với ra cửa: “Các người vào đi”.
Bảy tám đệ tử Đòi Cửa đi vào nhà kho.
“Đại tiểu thư có gì phân phó?”
Viên Khả Kiều chỉ vào Trương Diễm Diễm nói: “Người đàn bà này ban thưởng cho các cậu, các cậu phải hưởng thụ cẩn thận đấy”.
“Ngay ở chỗ này ạ?”
“Ngay ở chỗ này”.
Bọn họ nhìn về phía Trương Diễm Diễm, trong mắt dần có ánh sáng, lộ ra nụ cười dâm tà, chậm rãi lại gần.
Không một ai chú ý đến, trên mặt đất trong góc nhà kho có một cái bóng.
Nhưng ở góc đó không có bất cứ vật gì, ánh sáng rọi qua cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống mặt đất, không bị che chắn, vậy mà trên mặt đất lại có thêm một cái bóng.