Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 186
Chương 186
Trơ mắt nhìn con trai bị người ta làm hại nhưng lại không thể làm gì, đây là nỗi sỉ nhục và uất ức nhất mà cả đời này ông ta chưa từng trải qua.
“Lý Dục Thần, rốt cuộc cậu muốn thế nào mới chịu tha cho con trai tôi?”, Lâm Lai Phong khàn giọng nói.
Lý Dục Thần nhấc chân lên nói: “Vậy ông nói cho tôi biết vu sư dùng sách Đinh Đầu Tiễn đó đang ở đâu?”
“Sách Đinh Đầu Tiễn?”
Có vẻ đây là lần đầu tiên Lâm Lai Phong nghe thấy cái tên này, mặt đầy vẻ hoang mang.
Lý Dục Thần không khỏi nghi ngờ, lẽ nào mình đoán sai rồi?
“Ông đưa bát tự của ông cụ Lâm cho ai?”, anh hỏi một câu khác.
Lâm Lai Phong hơi do dự nhưng nhìn thấy con trai nằm dưới đất bèn thở dài nói:
“Tôi nói rồi thì cậu có thể tha cho con trai tôi không?”
Lý Dục Thần cười nhạo.
Tiếng cười này khiến Lâm Thiếu Hằng run rẩy.
“Được!”, Lý Dục Thần khinh thường nói: “Các người chỉ như con kiến hôi mà thôi, chỉ cần các người không tự tìm đường chết thì sẽ không chết. Nhưng nếu ông dám gạt tôi, vậy cái giá không chỉ là mạng sống của con ông đâu”.
Mấy lời này đã kích thích nội tâm của Lâm Lai Phong.
Ông ta sống nửa đời người nhưng chưa từng chịu tủi nhục như vậy.
“Được, tôi nói cho cậu biết, là Triệu Thần Dương”.
Lâm Lai Phong khẽ run lên, cố gắng kiềm chế bản thân.
“Triệu Thần Dương là ai?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lâm Lai Phong hơi bất ngờ, Lý Dục Thần thế mà không biết Triệu Thần Dương.
“Cậu chủ nhà họ Triệu! Con trai của Triệu Tứ Hải!”, thấy Lý Dục Thần còn đang mù mờ, Lâm Lai Phong tiếp tục giải thích: “Thành phố Hòa có bốn gia tộc lớn là Lâm, Triệu, Phùng, Tra. Căn cơ của nhà họ Tra ở Hải Thành, không qua lại nhiều với các gia tộc khác. Ba gia tộc còn lại đều có lợi thế, có cạnh tranh và cũng có hợp tác riêng. Hiện tại đà phát triển của nhà họ Lâm và nhà họ Triệu đều tốt hơn nhà họ Phùng, cũng vì thế mà sự cạnh tranh giữa hai nhà cực kỳ quyết liệt, trong sáng ngoài tối đều giở thủ đoạn với nhau. Ai thắng thì người đó là gia tộc đứng đầu thành phố Hòa”.
“Giành được danh tiếng đứng đầu quan trọng đến thế sao?”
“Không đơn giản chỉ là danh tiếng. Người nào đứng đầu thành phố Hòa thì sẽ có ảnh hưởng lớn trong việc hoạch định chính sách và lên phương án phát triển thành phố, điều đó đồng nghĩa với ưu thế kiểm soát phần lớn tài nguyên của thành phố Hòa, cũng có thể lấy được tài nguyên của tỉnh, thậm chí là cao hơn nữa”.
“Thế nên ông mới ăn cây táo, rào cây sung, giúp nhà họ Triệu đối phó với nhà họ Lâm?”
“Tôi… Sao tôi lại cam lòng giúp nhà họ Triệu được? Tôi chẳng qua là suy tính lâu dài hơn thôi. Lâm Thu Thanh thiếu quyết đoán, thân là gia chủ mà lại lãng phí không biết bao nhiêu cơ hội tốt. Mấy năm nay, ở trong ngành bất động sản và ngành quang điện, rõ ràng chúng tôi chiếm ưu thế nhưng cuối cùng hai nhà lại chia đôi lợi ích, còn để nhà họ Phùng có cơ hội chen chân vào, dự án phát triển lớn như hồ Linh Sơn đã bị nhà họ Phùng cướp mất”.
Lâm Lai Phong uất hận hừ một tiếng.
“Hừ! Nếu để tôi lên quản lý thì nhà họ Lâm đã đứng đầu thành phố Hòa từ lâu rồi, nào đến lượt nhà họ Triệu ông ta”.