Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1204
Chương 1204
Đội xe gào thét một đường đến trước cửa nhà họ Phan thành phố Long.
Hơn một trăm người áo đen bước xuống khỏi xe, xếp thành đội ngũ nghiêm chỉnh.
Đám bảo vệ trước cửa nhà họ Phan bị khí thế kia dọa sợ, đã sớm đi vào trong báo tin.
Phan Phượng Niên còn tưởng rằng là nhân vật lớn gì đó, vội vàng bảo quản gia ra cửa tìm hiểu tin tức trước, để đoán xem mình có cần tự mình ra nghênh đón hay không.
Quản gia chạy đến cửa, trông thấy khí thế ngoài cổng cũng là hít một hơi lạnh.
Ông ta đi về phía chiếc xe ở giữa đội xe, dừng lại ở một khoảng cách thích hợp, chắp tay nói:
“Không biết là khách quý ở đâu đến? tôi là quản gia của bản phủ – Phan Nhạc”.
Cửa xe mở ra, hai người đi xuống từ trên xe.
Một thanh niên đẹp trai, một người đàn ông trung niên đầu bạc, đeo kính, trong sự nhã nhặn mang theo vài phần tang thương.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn cánh cửa biệt thự nhà họ Phan một chút, nói: “Tôi đến rồi đây! Sao thế, Phan Phượng Niên không ra hoan nghênh tôi sao?”
Phan Nhạc luôn cảm thấy người đàn ông trung niên đầu bạc kia có chút quen mắt, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra nổi.
“Vị này, không biết ông tên là gì?”, Phan Nhạc hỏi.
“Lang Dụ Văn”.
Lang Dụ Văn chỉ nói ngắn gọn ba chữ.
Phan Nhạc giống như nghe được tiếng sấm, toàn thân chấn động, đưa tay chỉ Lang Dụ Văn giống như gặp quỷ: “Ông… Ông…”
Lang Dụ Văn cười lạnh một tiếng: “Phan Nhạc, trí nhớ của ông cũng không tốt lắm nhỉ!”
Vừa dứt lời, Lang Dụ Văn cũng không thèm nhìn ông ta cái nào, nhấc chân muốn đi vào bên trong.
Phan Nhạc vội vàng ngăn cản: “Ông! Ông không thể đi vào!”
Đột nhiên có một cái chân thò tới, rầm một tiếng, Phan Nhạc bị đá bay ra ngoài như diều đứt dây, vượt qua ngưỡng cửa, ngã ra bên ngoài sân.
Cú đá này là của Mã Sơn.
Anh ta đã rèn luyện ở Mai Hoa Trang gần nửa năm, bộ Võ đã có một chút thành tựu, lực ở chân cực lớn. Đây không phải võ công đơn giản, mà là đã ẩn chứa đạo pháp huyền ảo ở bên trong.
Có Mã Sơn mở đường, Lang Dụ Văn và Lý Dục Thần song song đi vào trong.
Đi được hai bước, bên trong mới truyền đến một tiếng vang rầm rầm, chính là tiếng Phan Nhạc rơi xuống đất.
Tiếp theo là những tiếng gào thét ầm ĩ hỗn loạn.
“Đại quản gia bị thương rồi!”
“Đại quản gia sắp không được!”
“Bọn họ xông vào rồi!”
“Nhanh đi báo cáo gia chủ!”
“Mau ngăn cản bọn họ lại, đừng để bọn họ vào cửa!”
…
Những tiếng gào to cùng tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, một đám vệ sĩ xông ra khỏi cửa đầu tiên.