Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1164
Chương 1164
Trữ Phượng Toàn đang đỉnh nổi nóng, Lý Dục Thần quay người nhìn sang ông ta: Cầm máu làm sạch vết thương là thế này sao?”
Nói xong liền đưa tay phải ra, đặt lên bên trên đỉnh đầu của Kỷ Nghiễm Lai, lướt nhẹ qua trên không trung.
Giống như ma thuật, tay của Lý Dục Thần lướt xuống, vết máu trên người Kỷ Nghiễm Lai liền biến mất, vết thương trên da cũng liền lại.
Bác sĩ nhìn mà trố mắt há hốc miệng, đúng là không tin nổi vào mắt mình.
Việc này hoàn toàn lật đổ thế giới quan của ông ta.
Ngay cả Trữ Phượng Toàn bên cạnh, mặc dù đã từng chứng kiến sư thần kỳ của Lý Dục Thần, cũng vô cùng chấn kinh.
“Có châm không?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Có! Có!”, bác sĩ vội gật đầu, kích động quay người đi ra.
Chỉ lúc sau đã cầm đến dụng cụ châm cứu.
Lý Dục Thần lấy châm ra, cắm mấy châm lên người Kỷ Nghiễm Lai, truyền chân khí vào đó, rất nhanh đã loại trừ được yêu khí trong cơ thể, hồi phục kinh mạch và ngũ tạng bị tổn thương.
Sau đó lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng của Kỷ Nghiễm Lai.
“Thương tích của đảo chủ Kỷ đã không còn đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian, thì có thể hồi phục”, anh nói.
“Anh hai!”, Trữ Phượng Toàn mừng rỡ.
Kỷ Nghiễm Lai bò dậy từ trên giường, hoạt động gân cốt, ngoại trừ nội khí vẫn không thể hồi phục, thì thương tích đúng là đã khỏi, liền thấy thần kỳ, khom người nói với Lý Dục Thần: “Ơn cứu mạng của cậu Lý, cả đời khó quên!”
Trữ Phượng Toàn cũng khom lưng với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, lần trước ở Tiền Đường, tôi đã nợ cậu một cái mạng, hôm nay cậu đã cứu anh hai tôi, từ nay về sau, cái mạng của Trữ Phượng Toàn tôi là của cậu, trên dưới đảo Cửu Long, nghe theo cậu điều động!”
Lý Dục Thần cười nói: “Chỉ là chữa thương thôi, hai vị đảo chủ không cần để trong lòng. Nếu cứu một mạng người thì cần người ta lấy mạng bao đáp, thì e rằng bên cạnh bác sĩ này đã có một đám người liều chết rồi”.
Bác sĩ vội vàng xua tay nói: “Hổ thẹn! Y thuật của tôi không bằng một phần vạn của cậu Lý, xin cậu Lý đừng chê cười”.
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại có mấy phần thiện cảm với Lý Dục Thần.
Trữ Phượng Toàn và Kỷ Nghiễm Lai cũng bật cười.
Lý Dục Thần hỏi: “Kỷ đảo chủ, không biết lần này gặp phải yêu quái biển gì?”
“Đúng thế, anh hai, chẳng phải nói mấy con tàu Đông Doanh sao, sao lại gặp phải yêu quái biển?”, Trữ Phượng Toàn nói.
Vẻ mặt Kỷ Nghiễm Lai khẽ biến sắc: “E rằng chuyện này có điều kỳ lạ, chúng ta đừng nói ở đây, về lầu Quan Hải vừa uống trà vừa nói”.
Lầu Quan Hải là biện pháp hỗ trợ của khu khai thác Bắc Đảo, chuyên dùng để tiêp khách quý, bình thường không mở với bên ngoài, chỉ có đảo chủ và mấy nhân viên quản lý cấp cao có quyền sử dụng.
Lầu được xây dựa núi, dựa vào lan can nhìn ra xa biển hàng vạn dặm, có thể nhìn xa hết mức tầm nhìn.
Ngồi ở đó uống trà, đúng là có phần thư thái.
Nhưng lúc này, Kỷ Nghiễm Lai không có nhiều tâm trang, vẻ mặt đầy lo lắng.