Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Chương 1048
Chương 1048
Chắc là…
Lâm Thượng Nghĩa nhìn về phía Lý Dục Thần…
…
Mới đầu, Viên Thọ Sơn hơi kinh ngạc, dù sao hai nhà họ Tiền và họ Cao cùng xuất hiện ở đây cũng khiến ông ta hơi bận tâm.
Thế nhưng, ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, cười gằn với Lang Dụ Văn: “Nằm mơ giữa ban ngày, cậu muốn thâu tóm nhà họ Viên chỉ dựa vào sức một mình mình thôi ư?”
Cho dù Tiền Khôn và Cao Tử Hạng đứng về phe đối lập, Viên Thọ Sơn cũng không tin bọn họ thực sự sẽ vì Lý Dục Thần, vì tập đoàn Kinh Lý mà dồn nhà họ Viên vào chỗ chết.
Nếu muốn thâu tóm nhà họ Viên thì dù nhà họ Tiền có bắt tay với nhà họ Cao thì bọn họ cũng sẽ vẫn bị lột mất một lớp da!
Huống hồ, Tiền Khôn hiểu rất rõ quan hệ giữa ông ta với Tông Sư Hà Trường Xuân. Có Hà Tông Sư ở đây thì nhà họ Tiền phải dè chừng ba phần.
Đây là điểm tựa niềm tin của Viên Thọ Sơn.
Viên Thọ Sơn nói xong, xung quanh im lặng hẳn.
Mọi người muốn biết Lang Dụ Văn sẽ nói cái gì, anh ta chỉ nói suông thôi hay sẽ làm thật.
Cuộc tranh chấp giữa hai nhà họ Lâm và họ Viên lúc nãy đã biến thành trận chiến giữa nhà họ Viên và nhà họ Lý hiện tại.
Nội dung của trận chiến này chuyển từ xem thử xem nhà họ Viên có thể xử được nhà họ Lâm hay không trở thành xem tập đoàn Kinh Lý có thể thâu tóm được nhà họ Viên hay không.
Lang Dụ Văn mỉm cười: “Không phải tôi mà là tập đoàn Kinh Lý, là nhà họ Lý ở thủ đô!”
“Khỉ gió! Nhà họ Lý ở thủ đô đã không còn nữa rồi! Chỉ dựa vào cậu ta thôi ư?”, Viên Thọ Sơn chỉ tay vào Lý Dục Thần: “Cậu ta là đứa con hoang ở đâu ra còn chưa biết, chẳng lẽ chỉ vì là họ Lý mà có thể mạo danh là con cháu nhà họ Lý hay sao? Nếu vậy thì chẳng lẽ người họ Lý trên đời này đều là bố mẹ của cậu ta ư?”
Nói đến đây, Viên Thọ Sơn bỗng nhiên rùng mình, ông ta cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm hẳn mấy chục độ, lạnh như đứng trên tảng băng ở Bắc Băng Dương vậy.
May mà ông ta có công phu nội lực sâu dày, có thể vận chân khí để bảo vệ kinh mạch, ông ta nhìn sang bên kia, trông thấy đôi mắt rét căm căm của Lý Dục Thần đang nhìn mình.
Anh chậm rãi bước tới, tiến về phía chính giữa sân khấu, nhìn Viên Thọ Sơn, nói:
“Hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không giết người. Tuy nhiên, tôi đã ghi nhớ những lời ông nói rồi. Tôi đã hứa với Hà Trường Xuân sẽ không tổn thương tính mạng của người nhà họ Viên các ông trước khi đại hội võ lâm kết thúc. Ngày mai đại hội võ lâm sẽ khai mạc, mạng của ông còn được giữ lại được thêm bao nhiêu ngày phụ thuộc xem đại hội võ lâm sẽ diễn ra trong bao nhiêu ngày”.
Lý Dục Thần nói đầy lạnh lùng, lạnh như nhũ băng trên cánh đồng băng Siberia.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được sát khí lạnh giá đó.
Câu này còn ngang ngược hơn, khiến người ta chấn động hơn nhiều so với tuyên bố sẽ thâu tóm nhà họ Viên của Lang Dụ Văn.
Lý Dục Thần tiếp tục nói:
“Đương nhiên, ông cũng có thể bỏ trốn, dắt díu con cháu mai danh ẩn tích. Yên tâm, tôi sẽ không đi tìm ông. Bởi vì mạng ông không hề đáng giá tới thế, không đáng tôi phải tốn công đi tìm ông”.
Viên Thọ Sơn nhớ tới thực lực mà Lý Dục Thần thể hiện ở nhà họ Viên ngày hôm đó, trong lòng hơi run sợ.