Cao Sơn Ngưỡng Chỉ
Chương 76: Nữ hoàng tương lai
Sau khi sinh Hòa Hi xong, ta làm người bệnh trầm cảm tròn một năm, quả thực là hoành hành ngang ngược, không ai dám chọc. Lý Tư Diễm trông có vẻ ngoan như con chim cút, không ngờ âm thầm nhẫn nhịn ra một chiêu lớn như thế. Hoàng thái nữ! Vậy mà hắn cũng nghĩ ra được!
Cơn nóng nảy của ta bốc lên, sắc mặt tái xanh, muốn nổi giận ngay tại chỗ. Ngụy Uyển Nhi thấy tình hình không đúng, liên tục lôi kéo ta trấn an, ít nhất phải chờ khách khứa đi rồi bàn lại.
Ta siết chặt nắm đấm đợi hai canh giờ, nhịn không nổi nữa, khí thế hùng hổ xông vào Tử Thần điện, một cước đá văng cửa Ngự Thư Phòng của Lý Tư Diễm, hung dữ nói: "Cẩu Hoàng đế đáng chém ngàn đao! Ai cho phép ngươi để con gái ta làm Hoàng thái nữ! Thu hồi mệnh lệnh đã ban ra cho bà!"
Lý Tư Diễm sửng sốt một lát, lập tức trong mắt ánh lên vẻ mừng như điên, trở tay cầm lấy tay ta nói: "Anh Anh, nàng đang mắng trẫm?"
Ta giận điên lên, đạp hắn từ trên ghế ngã xuống đất: "Con mẹ nó ngươi còn cười! Không thông qua sự đồng ý của ta đã đưa hoàng vị cho con bé. Một tiểu cô nương một tuổi như Hòa Hi chịu được những thứ thị phi này sao!"
Lý Tư Diễm vừa bị ta chửi vừa bị ta đạp, vậy mà lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc, tựa như mộng đẹp hắn mong nhớ ngày đêm thành sự thật vậy.
Ta trở về dáng vẻ trước kia, không còn không vui không buồn như đi vào cõi thần tiên nữa. Không chỉ có sức lực đánh hắn, thậm chí còn có ý quan tâm đối với Hòa Hi.
Đây quả thực là chuyện tốt to lớn! Miệng Lý Tư Diễm thoáng chốc ngoác đến mang tai.
Khuôn mặt anh tuấn tà tứ như vậy, cười đến quá khoa trương cũng không tránh khỏi trông như một đứa trẻ thiểu năng.
Hắn lồm cồm bò dậy, lại bị ta đạp mạnh một cước.
Hắn thấy ta đang nổi nóng, dứt khoát không dậy nữa, nằm trên mặt đất, nhích lại gần mép váy ta, ngửa đầu cười nói: "Trẫm chỉ có một đứa con là con bé, đương nhiên phải cho hai mẹ con nàng mọi thứ trẫm có. Sau này nếu trẫm chết sớm, con bé còn có thể tôn nàng làm Thái hậu, chăm sóc nàng mọi bề, chẳng phải rất tốt sao?"
Ta lạnh lùng nói: "Ồ? Làm sao ta nhớ hồi trước ngươi từng nói nếu ngươi chết trước, tất phải kéo ta vào Hoàng lăng chôn cùng? Sao vậy, hối hận rồi?"
Hắn bị ta bóc mẽ, ngượng ngùng cười một tiếng.
Nhưng dù sao hắn cũng là Lý Tư Diễm mặt dày như tường thành. Sau một lát xấu hổ, hắn lập tức ngoan ngoãn nói: "Nàng đừng để trong lòng mấy lời tào lao đó. Anh Anh, lúc trước là trẫm khốn nạn, chỉ nghĩ đến bản thân. Bây giờ trẫm thay đổi rồi, thật đấy. Chỉ cần nàng và Diêu Diêu tốt lành, trẫm đã thỏa mãn rồi."
Ta hung dữ uốn nắn hắn: "Diêu cái đầu mẹ ngươi, gọi Hòa Hi!"
Lý Tư Diễm cười tủm tỉm: "Hòa Hi, Hòa Hi."
Tâm trạng ta hơi bình ổn lại, đột nhiên nhận ra bị hắn kéo lệch trọng tâm, ép mình bình tĩnh trở lại, nói: "Nữ tử làm vua, từ xưa đến nay không có tiền lệ..."
Lý Tư Diễm lại rất tự tin: "Diêu... Hòa Hi chính là tiền lệ này. Con bé là con gái duy nhất của trẫm, trẫm muốn cho con bé tất cả mọi thứ, ai cũng không ngăn cản được."
"Vậy nếu là ta ngăn cản ngươi thì sao?"
Dường như hắn đã liệu được trước phản ứng của ta, dính sát lại, nịnh nọt nói: "Anh Anh, nàng nghĩ lại xem, Hòa Hi của chúng ta từ khi sinh ra đã cao quý không gì sánh bằng. Tuy là nữ tử, nhưng còn nhận sự chú ý hơn cả Hoàng tử bình thường. Sau này trẫm không có con cái khác, giang sơn này không cho con bé thì cho ai?"
Ta há miệng định nói đừng có lừa bà, đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào, lời đến khóe miệng lại biến thành: "Ngươi nói ngươi không có con cái khác?"
Trong tri thức cằn cỗi của ta, Hoàng đế đều là ma điên cuồng sinh sản. Dù sao bọn họ không cần mang thai em bé, sinh mấy đứa mà chẳng giống nhau?
Vừa nghe ta hỏi như vậy, cả người Lý Tư Diễm căng cứng dường như nhớ lại cảnh tượng gì đáng sợ.
Hắn im lặng một lát mới nói: "Xin lỗi nàng."
Ta hỏi hắn sau này sinh con không, hắn lại tự nhiên xin lỗi ta. Ta chẳng hiểu cái mô tê gì, thầm nghĩ hay là hắn lại làm chuyện gì có lỗi với ta?
Ta kéo cái đệm cói ngồi xuống, nhắm mắt cầm chén trà uống một ngụm, chờ Lý Tư Diễm khai báo rốt cuộc hắn đã làm chuyện khốn nạn gì, rồi quyết định xem chén trà này có cần tương vào đầu hắn không.
Ta đã chuẩn bị xong tinh thần nghe tin dữ, không ngờ rằng tên này lại làm một câu: "Lúc trước trẫm không biết nữ tử sinh con lại hung hiểm đến thế, không suy nghĩ kỹ càng đã khiến nàng chịu tội lớn như vậy. Nếu như biết, trẫm... không có dòng dõi cũng được."
Chén trà của ta thình lình rơi xuống đất.
Ta bị chấn động: "Cái gì? Ngươi không biết trên đời này có chuyện khó sinh?"
Hắn nói: "Biết thì biết, nhưng vốn cho rằng chỉ có nữ nhân nền tảng sức khỏe yếu sẽ gian nan chút, không ngờ nàng cũng..."
Ta: ...
"Anh Anh?" Hắn thấy vẻ mặt táo bón của ta, không nhịn được gọi.
Ta khoát khoát tay ra hiệu hắn xéo đi, bây giờ chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Cuối cùng Lý Tư Diễm cũng từ dưới đất bò dậy, nói dông nói dài: "Nàng không biết bộ dạng của nàng lúc ấy đáng sợ bao nhiêu đâu. Trẫm thà không có đứa con khác cũng không muốn để nàng gặp phải lần thứ hai."
Mụ nội nó, ta cảm thấy thật là ảo ma, biết hắn không có thường thức, nhưng không ngờ người này lại không có thường thức đến mức ấy.
Ta không nhịn được lại nhìn sang hắn: "Ngươi không biết, thế ngươi nuôi một phòng Thái y đều để làm cảnh sao!
Lý Tư Diễm ấm ức nói: "Trẫm đã hỏi rất nhiều lần, bọn họ đều nói nàng trẻ tuổi, thân thể rất tốt, chỉ là ý chí tinh thần sa sút thôi."
Ta tức đến đỡ trán: Thực ra cũng không nói sai. Thân thể ta không có bệnh tật gì, chủ yếu vẫn là tâm bệnh.
Thái y không dám nói thật cũng có thể hiểu được. Ai dám nói cho Lý Tư Diễm rằng vợ ngươi bị ngươi ép điên? Không cần cái đầu nữa sao?
Kéo dài hết ngày này đến ngày khác, kéo dài tận tới lúc ta sinh. Ta đã bị trầm cảm tra tấn đủ rồi, không hề có một chút ý chí cầu sinh.
Thái y viện có chỗ thất trách, nhưng suy cho cùng vẫn là lỗi của cẩu Hoàng đế không có thường thức này.
Lý Tư Diễm bị ta nhìn với ánh mắt như nhìn thiểu năng hồi lâu, hiếm khi đỏ mặt một lần, dứt khoát điếc không sợ súng nói: "Từ nhỏ trẫm đã không ai dạy dỗ, rất nhiều chuyện đều không được biết... Ngay cả chuyện nên làm giữa nam nữ cũng là trẫm đọc rất nhiều tư liệu, khó khăn lắm mới hiểu được."
Mẹ nó, ta lại suýt nữa tối sầm mặt mũi, nghĩ thầm thằng nhãi này giả vờ là phịch thủ trước mặt ta lâu như vậy, dọa ta tưởng hắn có thiên phú dị bẩm thật. Không ngờ nha, kỹ thuật tổ lái của hắn đều là học ngay tại chỗ. Nhìn cung cách thành thạo ấy, không biết là đã âm thầm nghiên cứu bao nhiêu sách tranh người đi trước để lại.
Có lẽ là sợ ta lại mỉa mai hắn, hắn chỉ ngừng lại trong chớp mắt rồi nhắm mắt nhắm mũi nói tiếp: "Hồi nhỏ trẫm sống đầu đường xó chợ, cuộc sống không được coi là tốt. Sau khi trưởng thành chém giết lẫn nhau cùng các huynh tỷ, dưới sự đổ thêm dầu vào lửa của lão lừa trọc Tiên hoàng, tranh chấp giữa thủ túc đã đến tình cảnh không chết không thôi, không gì ngoài mầm họa của tranh giành quyền hành gây ra. Trẫm không muốn để Hòa Hi cũng chịu nỗi khổ này. Đợi sau khi trẫm chết, sẽ không có bất kỳ ai tranh đoạt với con bé, con bé có thể thuận lợi tiếp nhận mọi thứ."
"Vả lại..." Hắn nói: "Hòa Hi là con gái của chúng ta, thông minh lanh lợi, khí chất đoan trang còn hơn nhiều nam tử. Huống hồ lần này còn cầm quan ấn, tại sao không thể kế thừa đại thống chứ?"
Nữ tử có thể lên ngôi làm vua hay không, vấn đề này trước mắt ta còn chưa nghĩ tới, ta chỉ biết là bộ lọc của cha Hòa Hi đối với con bé thật là dày.
Quá thần kỳ, rốt cuộc hắn nhìn ra khí chất thông minh của một đứa bé một tuổi kiểu gì?
Ta nghĩ mãi mà không hiểu bèn không thèm nghĩ nữa. Nhìn bộ dạng hèn hèn của cẩu Hoàng đế, ham muốn bạo lực trong lòng ta bành trướng vô hạn, thuận tay cầm lên một cuốn trục tranh đập lên người Lý Tư Diễm: "Bà đây sinh cũng sinh rồi, trầm cảm cũng trầm cảm xong rồi, ngươi mới ở đây bô lô ba la xin lỗi! Xin lỗi có tác dụng thì còn cần Đại Lý Tự làm gì? Đồ chó, tại sao bà đây lại xui xẻo đụng phải ngươi!"
Lý Tư Diễm trưng ra nụ cười chân chó, cầm trục tranh trong tay ta đi, đổi một cây thước cho ta, nói: "Cuốn trục này là chân dung của Diêu Diêu, đừng làm hỏng. Chi bằng cứ cầm cây thước này đánh trẫm đi, hả giận hơn."
Ta tức điên lên: "Im miệng, quỳ xuống chịu đòn cho bà!"
Lúc Ngự Thư Phòng đang gà bay chó sủa, người bạn nhỏ Lý Hòa Hi xuất hiện cứu vớt cha con bé khỏi thảm cảnh bạo lực gia đình.
Khánh Phúc dùng âm thanh to nhất ông ta phát ra cả đời này, ở bên ngoài bẩm báo: "Bệ hạ, điện phụ báo tin đến, tiểu Công chúa quấy khóc không ngừng, có lẽ là..."
Khánh Phúc còn chưa dứt lời, chỉ thấy Lý Tư Diễm vụt qua bên cạnh ta như một cơn gió, từ Ngự Thư Phòng phi thẳng đến điện phụ.
Trước khi đi không quên cất kỹ thước: "Anh Anh, nàng chờ chút đã. Trẫm dỗ Hòa Hi xong, nàng thích đánh thế nào thì đánh, chỉ cần nàng nguôi giận là được."
Khách Phúc đã miễn dịch với phát ngôn chân chó của chủ tử ông ta, mặt không cảm xúc dẫn Lý Tư Diễm đến nội điện.
Cách hai lớp màn che, chỉ thấy Lý Tư Diễm thành thạo đón lấy tã lót đỏ chót dệt kim chói mù mắt từ tay nhũ mẫu, bóp giọng hát lạc điệu một bài đồng dao.
Ta nghe một lúc, nói với Khánh Phúc: "Ông đi bảo hắn đừng hát nữa, từ đầu đến cuối không có một âm nào đúng giai điệu. Lên núi Chung Nam bắt một con gấu chó đến hát còn hay hơn hắn."
Khánh Phúc đáp: "Nương nương nói vậy sai rồi. Cốt không ở hát hay, có tác dụng là được. Chắc là tiểu Công chúa đã được dỗ ngủ."
Ta ôm hận quay đầu. Hóa ra thuộc tính mù nhạc cũng sẽ di truyền.
Hòa Hi đáng thương, kế thừa một bộ gen rác rưởi.
Ta đặt mông ngồi xuống đệm cói của hắn, trừng mắt nhìn Ngọc tỷ truyền quốc kia, bàn long trên Ngọc tỷ cũng nghiêm nghị nhìn ta. Hai chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, ta lại bỏ nó vào trong ngăn kéo cất giữ đồ quan trọng của Lý Tư Diễm, thở than thật dài.
Có lẽ thật sự là ý trời. Hòa Hi không nhìn một bàn đồ chơi chọn đồ vật đoán tương lai, chỉ độc thích thú với quan ấn của Lễ quan, hơn nữa cha ruột con bé có vẻ cũng sẽ không có con cái khác... Đúng thật như lời Lý Tư Diễm, giang sơn này không cho con bé thì cho ai.
Mặc dù ta có thù oán tày trời với Hoàng đế, nhưng dù sao cũng là một con dân quốc triều tận tụy, tâm trạng giờ phút này phức tạp cực kỳ.
Quả thực bây giờ Hòa Hi thịnh sủng độc nhất, nhưng nếu như không có quyền hành nơi tay, vẻ vang hôm nay sẽ chính là kiếp nạn nửa đời sau của con bé. Nếu như Lý Tư Diễm có Hoàng tử với nữ nhân khác, tình cảnh của Hòa Hi sẽ gian nan. Nếu như không có, vậy thì càng tệ hơn. Lý gia hoàn toàn không có người thừa kế ra dáng, con bé có thể tiếp tục kiếm cơm dựa vào cái họ này hay không còn chưa nói rõ được.
Nếu như con bé làm Nữ hoàng... con bé sẽ trở thành bà chủ phát cơm ăn cho người khác, nhưng làm một Nữ hoàng đi ngược với đạo thống khó khăn cỡ nào? Đừng nói là áp lực của thế tục, ngay cả mẹ ruột làm Sử quan ta đây cũng cảm thấy quá mức.
Muốn làm một chính trị gia ưu tú, văn thao võ lược ắt không thể thiếu, yếu tố thể chất và tinh thần thiếu một thứ cũng không được. Quan trọng chính là còn phải sinh con mới được, nếu không ngay cả con nối dõi cũng không có thì kéo dài quốc phúc bằng cái gì? Ai sẽ thật sự tin phục?
Trong lịch sử không phải không có tiền lệ nữ tử gánh vác quốc gia, nhưng bọn họ phần lớn là Thái hậu, Hoàng hậu, phải từ buông rèm sau đến buông rèm trước, có trời mới biết gặp bao nhiêu trắc trở. Chẳng lẽ Hòa Hi cũng phải chịu những nỗi khổ này?
Ta ra sức day huyệt thái dương, cảm giác rối rắm vô cùng.
***
Lúc Lý Tư Diễm dỗ con gái xong quay về, ta đang lục ngăn kéo chỉ đựng vật quan trọng kia, lấy ra những đồ cất giữ bên trong như di chiếu Cao Tổ, mũi tên Thái Tông, đồ thủ công mẹ ruột Lý Tư Diễm làm, Hỉ thước đăng chi đồ ta cho hắn,... Đột nhiên, ta rút ra một chiếc khăn tay dính một vệt màu đỏ kỳ lạ, ném lên bàn hỏi Lý Tư Diễm: "Đây là cái gì?"
Hắn hơi biến sắc, lựa chọn giả ngu: "Cái này... chỉ là một chiếc khăn tay cũ dính bẩn thôi, trẫm quên đưa cho đám Huệ Nguyệt giặt."
Ta cau mày nói: "Không đúng, cái này trông quen quen..."
Đầu óc chợt lóe lên, ta bỗng nhiên nghĩ ra: "Đây không phải là chiếc khăn ngày đầu tiên ta đến Tử Thần điện làm Khởi cư lang, ngươi lấy ra lau tay sao!"
Lý Tư Diễm "ồ" một tiếng, bối rối thấy rõ: "Thật không?"
"Bị ngươi giữ lại rồi!"
"Trẫm..."
Ta nhìn hắn: "Giỏi lắm, hóa ra kể từ ngày đó ngươi đã nhớ thương ta."
Mẹ nó thật giỏi giả vờ!
Lý Tư Diễm thấy không còn đường chối, dứt khoát thoải mái thừa nhận: "Không sai, đây chính là chiếc khăn lúc ấy. Từ đó trở đi, trẫm có chút... hiếu kì với nàng."
Hiếu kì? Nói thật là xuôi tai. Không phải là cảm thấy ta thú vị, muốn trêu chọc một chút sao?
Ta lườm hắn một cái, tiếp tục lục lọi.
Hôm nay ta tất phải lột sạch quần lót của Hoàng đế.
Đồ vật đựng trong ngăn kéo này phần lớn đã lâu năm, màu giấy ố vàng cũ kĩ. Chợt, một tờ giấy mới trắng tinh hấp dẫn sự chú ý của ta. Ta rút nó ra xem, nhưng vừa mới lấy ra đã bị Lý Tư Diễm cướp đi.
Hắn căng thẳng nói: "Không phải thứ gì quan trọng, nàng không cần xem đâu."
Ta xòe lòng bàn tay ra, bình tĩnh nói: "Đưa ta."
Sự khác thường tất có trá, ta nhất định phải xem.
Giằng co hồi lâu, cuối cùng Lý Tư Diễm hậm hực chịu thua, đặt tờ giấy kia vào trong tay ta nói: "Thật sự không phải vật quan trọng, nhưng nếu nàng muốn xem, vậy thì..."
Ta lười để ý đến hắn, việc mình mình xem.
Nhưng lần này mới đọc xong dòng đầu tiên, ta đã kinh ngạc ngẩng đầu nói: "Đây là cái gì? Di thư à... Lý Tư Diễm, ngươi mà cũng viết di thư?"
Lý Tư Diễm nhấp môi nói: "... Còn chưa viết xong."
Trong cơn khiếp sợ, ta tiếp tục đọc lướt như gió, thấy hắn viết thỏa đáng bố trí cho ta và Hòa Hi như thế nào, điều động cấm quân ra sao... Viết một đống thứ thượng vàng hạ cám, nhưng cuối cùng lại tự nhiên dừng.
Hẳn là thư được viết trong khoảng thời gian Hòa Hi vừa mới ra đời. Khi đó con bé còn chưa có tên, gọi thay là hoàng nữ.
Nguyên một trang dài dằng dặc, không khó để tưởng tượng hắn lao tâm khổ tứ khi viết thứ này, chỉ có điều... cái này quá là lan man rồi, không sợ đại thần đọc di chiếu phiền chết sao.
"Rồi sao?" Ta hỏi hắn: "Ngươi muốn giấu nó vào đằng sau cửa biển Ngự Thư Phòng à?"
Lý Tư Diễm lắc đầu, lại rút tờ giấy từ trong tay ta đi, nói: "Trẫm viết được một nửa, tự dưng cảm thấy hành động này ngu xuẩn cực kỳ. Nếu như thật sự có một ngày trẫm bất ngờ từ trần, người đi trà lạnh, chỉ dựa vào một bản di chiếu thì có thể đả động được ai?"
"Cho nên chi bằng vào lúc sinh thời nâng đỡ Hòa Hi lên, đợi con bé đứng vững, trẫm thoái vị làm Thái thượng hoàng, chẳng phải rất tốt sao?" Trong mắt hắn hiện ra vẻ ước ao.
Ta lẩm bẩm nói: "Vậy ngươi cần phải sống lâu chút. Đợi Hòa Hi có con, ngươi hẵng thoái vị. Nếu không lúc con bé sinh đẻ không có ai dựa vào, khó nói được có người hãm hại hay không."
Lý Tư Diễm gật đầu nói: "Nàng yên tâm đi, trẫm sẽ xử lý tốt mọi thứ cho con bé."
Ta "ừ" một tiếng, cất từng món bảo bối của hắn về, đóng ngăn kéo lại, ngẩn người tĩnh tọa.
Ta hồi thần, bực bội khoát tay: "Mệt rồi, ngươi tự đánh mình đi."
***
Qua đầy tuổi của Hòa Hi, ta từ biệt cô cô ta rồi chuyển về lại Trường An.
Từ lâu, cô cô đã ngờ được sẽ có một ngày như vậy, vừa nhìn ta thu dọn hành lý, vừa nói: "Nữ nhân ấy à, bao giờ cũng lòng dạ mềm yếu. Đến cùng con vẫn không buông được tiểu nha đầu kia."
"Đó là dĩ nhiên." Ta nói: "Sinh cũng sinh rồi, cũng không thể nhét về chứ."
Cô cô không nói nhưng có lẽ trong lòng đang mắng ta không có tiền đồ. Cô đi loanh quanh một vòng, nhặt lên một bức họa ta vứt bỏ, nói: "Dạo này Hoàng đế thế nào? Con phải về trong cung ở sao?"
"Đương nhiên không. Khó khăn lắm con mới ra ngoài được, làm sao lại quay về chứ?" Ta vội vã nói: "Con ở cùng thím, chỉ là đến Sử quán chủ trì tu sử thôi."
Cô cô lầm bầm nói: "Cô cô ta lặn lộn mười mấy năm mới trui rèn thành biên soạn lão luyện, kiếm được một cái ghế xếp ở Sử quán Lạc Dương. Con thì hay rồi, lên thẳng chỗ trên."
Ta nói: "Không chỉ như vậy, con còn là người sau này phải làm Thái hậu cơ."
***
Cứ thế, ta chuyển về Trường An, trở lại Sử quán, từ cơ sở làm lên, mỗi ngày bận rộn viết xấu Lý Tư Diễm.
Không thể không nói người Thẩm gia chúng ta trời sinh tự mang linh hồn cu li, chỉ có công việc mới có thể lấp đầy nội tâm trống rỗng của chúng ta.
Đương nhiên Lý Tư Diễm không dám xen vào chuyện ta viết xấu hắn, đọc xong còn vỗ tay khen ta viết hay viết tuyệt viết diệu. Ta hỏi hắn hay ở chỗ nào, hắn đáp: Miêu tả khí chất ác bá của hắn rất là sống động.
Bổn triều có tập tục xấu là Hoàng đế can thiệp tu sử. Lý Tư Diễm dựa vào sức một mình chặt đứt truyền thống này, lập bia đá, lệnh con cháu đời đời vĩnh viễn không được cản trở Sử quan chấp bút viết đúng sự thật.
Khối bia cực lớn này bây giờ dựng ở cửa chính Sử quán, cảm giác tồn tại cực mạnh, bên trên khắc chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Lý Tư Diễm. Mỗi người ra vào Sử quán đều liếc mắt trông thấy nỗ lực của Hoàng đế làm để dỗ vợ vui vẻ...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trong mấy năm này xảy ra mấy việc như sau.
Tiểu Xuyên trưởng thành rồi, tốt nghiệp Quốc Tử Giám, đi vân du tứ hải, quan sát phong cảnh. Lý Tư Diễm ban hôn cho nó và Quan Uẩn Ngọc. Vợ chồng son góp tiền chung ra ngoài du sơn ngoạn thủy, rất vui vẻ.
Thím thì bắt đầu thử làm kinh doanh giết thời gian. Thực ra từ lâu thị đã có ý mở cửa hàng điểm tâm, nhưng trước đó là thiếu tiền vốn, về sau thì có tiền rồi, cả nhà chúng ta lại bị Lý Tư Diễm giám sát, vẫn luôn không được như ý nguyện.
Bây giờ Lý Tư Diễm nghe nói việc này, với tâm thế lấy lòng nhà vợ, không nói hai lời cho thím hết sản nghiệp hắn mua lúc làm Hoàng tử, bảo thím cứ việc chọn, thích cửa hàng nào thì dùng cửa hàng đó.
Thím không khách sáo với hắn, đòi hẳn tửu lâu nhỏ ba tầng khu vực đắc địa chợ phía đông, vui sướng mở ra con đường bà chủ quân phiệt.
Mạnh ca ca thì thăng quan, cống hiến sức trẻ và nhiệt huyết trên cương vị mới.
Mọi thứ của Mạnh phủ Trường An đều vận hành ổn định, mãi đến năm Hòa Hi bốn tuổi, một cục đá nho nhỏ phá vỡ bầu không khí trầm lặng của Mạnh phủ.
Tin tức lan truyền nhanh chóng: Đại thiếu gia Mạnh gia đột nhiên mang một nữ tử trắng trẻo sạch sẽ từ Giang Nam về, kéo nàng đến trước mặt Mạnh lão thái quân, dứt khoát nói: Cháu muốn cưới nàng.
Toàn bộ Trường An đều há hốc mồm kinh ngạc. Sau năm đó y đính hôn với ta, ngàn vạn thiếu nữ thầm mến Mạnh Tự tiếp tục đón lần tan nát cõi lòng thứ hai.
Đương nhiên, trong đó không bao gồm ta.
Ta ở Sử quán nghe nói việc này, đầu tiên là kinh ngạc, rồi đến kích động khó mà bình tĩnh. Má ơi, cây vạn tuế Mạnh Tự này cũng nở hoa được rồi?
Để đứng hàng đầu tham gia náo nhiệt của bạn thân, ta ngang nhiên trốn việc, ném bút phóng đến An Ấp phường.
Vào cửa lớn Mạnh gia, chỉ thấy một cô nương e lệ điềm đạm đứng ở trước sảnh, đang cúi đầu nghe Mạnh lão thái quân nói chuyện.
Ta chậm bước chân, cẩn thận quan sát nàng.
Cô nương nhìn thấy ta, chớp mắt nhìn. Mạnh Tự nói nhỏ bên tai nàng một câu, nàng lộ ra vẻ mặt "À, hóa ra là cô", lập tức cúi người, hành lễ tiêu chuẩn với ta một cái: "Bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Ta vội vàng nói: "Tẩu tử không cần đa lễ."
Nàng cười với ta, đường nét khuôn mặt thanh thoát đa tình đậm chất con gái Giang Nam, hoàn toàn không cùng một phong cách với ta.
Ta tấm tắc cảm thán trong lòng.
Khá lắm, trong thư qua lại của Mạnh Tự không hề đề cập tới việc này với ta. Bất thình lình tìm cho mình một vị hôn thê, đây gọi là gì? Thời kỳ phản nghịch đến muộn sao!
Ruột gan ta cồn cào muốn hóng chuyện của hai người họ, nhưng ngại thân phận bây giờ tôn quý, không tiện hỏi trực tiếp, cho nên chỉ có thể hắng giọng một tiếng, nói: "Ta và cô nương vừa gặp đã thân, chỉ là hôm nay tới vội vàng, không mang lễ vật gì tử tế, chi bằng ngày khác đến Thẩm phủ một chuyến."
Cô nương quay đầu nhìn Mạnh Tự.
Mạnh Tự khẽ giọng nói: "Nàng cứ đồng ý đi, ta và nàng cùng đi."
Cô nương gật đầu, giọng nói đặc sệt tiếng miền nam: "Vâng, Hoàng hậu nương nương."
***
Hôm sau, ta đưa thiếp lệnh hai người mau chóng tới Thẩm phủ điểm danh, cầm hai món ngọc đắt giá trong phòng kho của Lý Tư Diễm làm lễ vật tượng trưng tặng cho vị hôn thê cô nương, sau đó ta đổi một tư thế ăn dưa thoải mái, trông mong nói: "Mau nói với ta xem hai người quen biết thế nào?"
Đây là một câu chuyện rất dài.
Cô nương sợ ta nghe không hiểu giọng nói của nàng, cố ý nói rất chậm. Hóa ra nàng là một thứ nữ dòng bên của một vọng tộc Giang Nam, họ Lục, tên một chữ Chỉ. Trên đường ra ngoài đạp thanh gặp giặc Oa cướp bóc, bị giam hai ngày một đêm mới được Mạnh Tự mang người cứu ra.
Tuy người được cứu ra rồi nhưng thanh danh lại mất sạch.
Dù đám giặc Oa kia chê tay chân nàng gầy gò, không hề làm gì nàng, nhưng người trong nhà vẫn cảm thấy đây là chuyện xấu ghê gớm, ép nàng đến đạo quán tu hành.
Lúc gần như cùng đường bí lối, Mạnh Tự thấy gai mắt, cứu nàng lần nữa. Y thấy nàng biết chữ, bèn giữ nàng trong nha môn làm chút chuyện Thư lại.
Thường xuyên qua lại rồi cũng thân quen, đi tới đi lui rồi... rồi trở thành vị hôn thê.
Phân đoạn anh hùng cứu mỹ nhân kiểu cũ kết hợp với tình yêu nơi làm việc trào lưu mới, ta nghe đến say sưa khoái chí vỗ đùi.
Tính tình cô nương này có chỗ giống ta, đều cứng cỏi cực kỳ, nhưng nhìn nhận cẩn thận thì lại là một trời một vực. Ta là loại phản nghịch bất chấp liều lĩnh, nàng thì biết tiến biết lùi hơn. Có lẽ chính loại kiên định lý trí này đả động Mạnh Tự.
Thân là bạn thân từ nhỏ, ta bày tỏ lời chúc phúc chân thành tới đối tượng kết hôn y tìm được.
Mạnh Tự cũng không khách sáo với ta, nói thẳng lý do y tới Trường An. Một là dẫn về giới thiệu với người nhà, hai là... con người Lục Chỉ tuy tốt, thế nhưng thân phận quá kém, kết đôi với Mạnh Tự quả thực có phần miễn cưỡng.
Thứ nữ dòng bên của đại tộc thuộc về sự tồn tại thứ chót trong sĩ tộc. Nếu như không phải Mạnh Tự thích nàng, còn không biết cuộc đời nàng sẽ khó khăn đến mức nào.
"Cho nên huynh muốn ta nhận nàng làm nghĩa muội?" Ta nói.
Mạnh Tự dò hỏi: "Người cảm thấy sao?"
Ta lập tức đồng ý: "Dễ thôi, việc này có gì đâu. Ngày mai ta sẽ thả ra phong thanh, nói ta và nàng vừa gặp đã quen thân, từ nay về sau nàng chính là muội muội khác họ của ta."
Lục Chỉ lộ vẻ mặt vui mừng, đứng dậy bái ta: "Lục Chỉ vô cùng cảm kích đại ân đại đức của Hoàng hậu nương nương."
"Tẩu tử đừng như vậy." Ta bước lên một bước đỡ nàng dậy: "Đây là ta nợ Mạnh huynh, nên trả."
***
Ngoại trừ đi ra ngoài có người hộ tống, ăn cơm không cần trả tiền ra, danh hiệu Hoàng hậu này chưa bao giờ mang đến cho ta chỗ tốt gì quá mức. Cuối cùng lần này có thể nhờ đó trợ giúp Mạnh Tự một chút, lần đầu tiên ta cảm thấy thân phận cao quý cũng là chuyện tốt.
Để nâng thân phận cho nàng, ta lục trong rương Lý Tư Diễm cho ta ra một chiếc vòng tay trông cực kỳ quý giá, đeo vào cổ tay nhỏ của nàng: "Cái này tẩu cầm đi. Đến lúc đó tẩu xuất giá, ta còn có những thứ khác cho tẩu."
Chiếc vòng tay vàng này chính là thẩm mỹ của Lý Tư Diễm, vàng ngọc lộng lẫy cực kỳ, thích hợp ra ngoài khoe khoang nhất.
Mạnh Tự nhìn, lập tức nói: "Cái này thì thôi. Đồ vật quá quý giá cũng không nên nhận tùy tiện."
Ta suy tư một lát: "Hình như cũng phải, vậy ta đổi cái khác."
Cuối cùng nàng mang một cây trâm của ta thời thiếu nữ.
Đừng thấy cây trâm này trông tương đối bình thường không hiếm lạ, chỉ đính hai viên trân châu nhỏ, nhưng đây là món trang sức hồi đó ta mang ra ngoài với tần suất nhiều nhất, người từng gặp ta đều nhận ra nó. Bây giờ đưa cây trâm này cho Lục Chỉ, người cả Trường An đều sẽ biết quan hệ giữa ta và nàng không tầm thường.
Cách thức bày tỏ tình yêu của Mạnh Tự chính là quan tâm. Bây giờ xem ra y đúng là nhọc lòng vì Lục cô nương này.
Ta hết sức vui mừng, có loại cảm giác tự hào khi đồng bọn độc thân nhiều năm cuối cùng cũng tiêu thụ thành công.