Cành Non – Tịch Bát Gia Tử
Chương 25
Chu Hựu Chỉ vừa vào phòng là ôm lấy Thẩm Hoài Dư ngay, cô hít hà trong lòng ngực anh, cứ như là đang hấp thu năng lượng dinh dưỡng vậy.
Thẩm Hoài Dư duỗi tay xoa đầu cô, dịu dàng dùng mặt mình gần gũi với gương mặt của cô.
Chu Hựu Chỉ ngẩng đầu tìm môi anh, lẩm bẩm nói, “Muốn hôn.”
Như là một con mèo con đòi ăn, móng vuốt cào qua đầu quả tim của Thẩm Hoài Dư, mềm mại khiến anh không nỡ lòng.
Thẩm Hoài Dư cúi đầu hôn cô, hơi thở quấn quýt bên nhau. Chóp mũi anh đụng vào gương mặt cô, đưa tay nâng mông cô về phía trước.
Chu Hựu Chỉ nhón chân, chủ động liếm môi anh, lại nói: “Anh há mồm ra đi, em muốn hôn lưỡi cơ.”
Thẩm Hoài Dư khẽ cười, há mồm theo lời cô.
Dưới thân cục cựa, hai người ngã trên sô pha.
Chu Hựu Chỉ đẩy ngực anh ra, thở dồn dập, lại nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận của anh, chụt một cái, ngoan ngoãn trốn vào lòng anh.
“Nhớ anh.” Cô thủ thỉ.
“Anh cũng thế.” Thẩm Hoài Dư dùng cằm cọ qua trên đầu cô.
Triền miên trong chốc lát, Thẩm Hoài Dư ngồi ở trên sô pha, Chu Hựu Chỉ thì nằm, một bên sườn mặt dựa trên đùi anh, hai tay nắm lấy một bàn tay anh, đặt trong lòng ngực xoa xoa.
Thẩm Hoài Dư bật một bộ phim, hai người cùng nhau xem.
Điện thoại của Chu Hựu Chỉ đặt trên bàn trà rung lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Mạc Hoài Lôi.
Mạc Hoài Lôi là một người bạn mà Chu Hựu Chỉ mới quen.
Trường học hành hạ học sinh bằng cách tổ chức các lớp học bổ túc, học vì thành tích. Mạc Hoài Lôi là học sinh lớp bên cạnh, bây giờ là bạn cùng bàn của Chu Hựu Chỉ.
Chu Hựu Chỉ thấy Mạc Hoài Lôi là một người rất giỏi, tuy cô ấy là học sinh ở lại lớp nhưng không hơn không kém gì các học sinh “hư”, cũng không thể nói là “hư”. Chỉ có thể nói cô ấy không giống học sinh ngoan là được rồi.
Lúc trước Mạc Hoài Lôi cho cô xem hình xăm của cô ấy ở dưới xương quai xanh, một hình xăm đen lớn, chi tiết kỹ xảo làm Chu Hựu Chỉ xem đến hoa mắt.
Chu Hựu Chỉ khiếp sợ, Mạc Hoài Lôi thì chỉ cười, chỉ chỉ vào cái trán của cô, nói: “Nếu giáo viên chủ nhiệm mà không gắt quá thì mình còn nhuộm tóc nữa đấy.”
Tính tình Mạc Hoài Lôi kì lạ nhưng Chu Hựu Chỉ vẫn làm bạn với cô ấy. Nhưng từ sau khi Chu Hựu Chỉ vô tình cho Mạc Hoài Lôi biết cô có bạn trai thì lúc nào Mạc Hoài Lôi cũng hứng thú hỏi cô: “Bạn trai cậu đẹp không? Mấy tuổi? Là người thế nào? Hai người tiến triển đến đâu rồi?”
Chu Hựu Chỉ ngậm miệng không nói gì, chỉ nói: “Tụi mình rất hạnh phúc.”
Mạc Hoài Lôi trầm trồ hai tiếng, hỏi: “Hạnh phúc thế nào?” Làm mặt quỷ trêu cô.
Chu Hựu Chỉ ngượng đến mức đỏ mặt, bảo cô ấy đừng nói nữa.
Sau này Mạc Hoài Lôi vẫn thường hỏi thăm tiến độ tình yêu của Chu Hựu Chỉ, dạo gần đây không biết bị điên hay sao mà cứ nhắn cho cô mấy cái kì lạ. Ví dụ như hình chụp nam nữ hôn nhau, rồi hỏi Chu Hựu Chỉ: “Hai người hôn nhau có triền miên như vậy không?”
–
Chu Hựu Chỉ lén cầm điện thoại lên, Thẩm Hoài Dư nhìn cô, xoa mặt cô hỏi ai thế.
Chu Hựu Chỉ mở khung chat ra, nhìn xong rồi đóng lại ngay.
Thẩm Hoài Dư thấy động tác cô lưu loát dứt khoát vậy thì anh thấy bất an, kì lạ nên hỏi: “Sao vậy em?”
Chu Hựu Chỉ không nói, chỉ cọ qua cọ lại trên đùi anh, hừ hừ bảo không có chuyện gì, gương mặt đè trên đùi anh thì nóng lên.
Hình ảnh trong điện thoại còn quanh quẩn trong đầu cô, bộ phim thì không nhập bào đầu cô được, nhịn không nổi nữa nên cô cầm điện thoại lên lại, lén lút xen trong chốc lát —
Là một tấm hình.
Đồi truỵ
Màu trắng đen.
Cô gái nằm dựa trên sô pha, hai chân bị người đàn ông tách ra, đôi chân thon dài tinh tế bị người đàn ông cầm trên tay, biểu cảm của cô gái như đang chịu khổ nhưng lại có vẻ rất vui thích, cô ấy ngửa đầu, ngón chân căng chặt.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất, mái tóc đen vùi vào nơi riêng tư của cô gái.
Ảnh chụp chỉ thế, nhưng Chu Hựu Chỉ có thể tưởng tượng ra nhiều hơn nữa, thậm chí còn có thể nghe được tiếng rên rỉ mập mờ ướt át của hai người.
Mạc Hoài Lôi nhắn hình ảnh này qua cho cô, còn hỏi: “Hai người làm như vậy chưa?”
Chu Hựu Chỉ trả lời: “Đồ điên.”
Tắt điện thoại, ngoan ngoãn nằm trên đùi anh xem phim tiếp, nhưng trái tim lại đập liên hoàn, bên tai bắt đầu nóng lên, cô đột nhiên đứng dậy làm Thẩm Hoài Dư hoảng sợ.
Chu Hựu Chỉ chỉ vào phòng bếp: “Em muốn đi uống nước.” Nói rồi, đi vào phòng bếp rót nước.
Uống một ly nước ở trong phòng bếp xong, nhiệt độ trên mặt đã giảm đi chút ít. Cô rửa mặt một lần, lúc trở lại thì phát hiện Mạc Hoài Lôi lại gửi tin nhắn cho cô nữa —
“Nghe nói làm bằng miệng sướng lắm, bảo bạn trai cậu làm cho cậu đi.”
Chu Hựu Chỉ trợn mắt, chặn cô ấy ngay.
Thẩm Hoài Dư dựa lưng trên sô pha, khuỷu tay chống bên tay ghế. Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ TV chiếu lên gương mặt anh, mũi và lông mi phát ra những chiếc bóng mập mờ, có vẻ thần bí.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình TV, cứ như là bị nhập.
Chu Hựu Chỉ không dám làm phiền anh, ngồi xuống xong cũng định im lặng xem phim.
Vừa mới xem được vài cảnh phim thì cổ tay đột nhiên bị Thẩm Hoài Dư bắt lấy, lòng bàn tay nóng bỏng khô ráo của anh ấn trên làn da cô.
Chu Hựu Chỉ quay đầu nhìn anh, hỏi anh làm sao.
Thẩm Hoài Dư đứng dậy nhích lại gần ckl, nhìn chăm chú vào đôi mắt của ckl, thấp giọng hỏi: “Em muốn thử không?”
“Cái gì?” Chu Hựu Chỉ nghi hoặc.
Thẩm Hoài Dư nhìn qua điện thoại củ cô, giọng nói trầm thấp bí bách, ánh mắt trở nên ướt át —
“Làm bằng miệng cho em.”
Thẩm Hoài Dư duỗi tay xoa đầu cô, dịu dàng dùng mặt mình gần gũi với gương mặt của cô.
Chu Hựu Chỉ ngẩng đầu tìm môi anh, lẩm bẩm nói, “Muốn hôn.”
Như là một con mèo con đòi ăn, móng vuốt cào qua đầu quả tim của Thẩm Hoài Dư, mềm mại khiến anh không nỡ lòng.
Thẩm Hoài Dư cúi đầu hôn cô, hơi thở quấn quýt bên nhau. Chóp mũi anh đụng vào gương mặt cô, đưa tay nâng mông cô về phía trước.
Chu Hựu Chỉ nhón chân, chủ động liếm môi anh, lại nói: “Anh há mồm ra đi, em muốn hôn lưỡi cơ.”
Thẩm Hoài Dư khẽ cười, há mồm theo lời cô.
Dưới thân cục cựa, hai người ngã trên sô pha.
Chu Hựu Chỉ đẩy ngực anh ra, thở dồn dập, lại nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận của anh, chụt một cái, ngoan ngoãn trốn vào lòng anh.
“Nhớ anh.” Cô thủ thỉ.
“Anh cũng thế.” Thẩm Hoài Dư dùng cằm cọ qua trên đầu cô.
Triền miên trong chốc lát, Thẩm Hoài Dư ngồi ở trên sô pha, Chu Hựu Chỉ thì nằm, một bên sườn mặt dựa trên đùi anh, hai tay nắm lấy một bàn tay anh, đặt trong lòng ngực xoa xoa.
Thẩm Hoài Dư bật một bộ phim, hai người cùng nhau xem.
Điện thoại của Chu Hựu Chỉ đặt trên bàn trà rung lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Mạc Hoài Lôi.
Mạc Hoài Lôi là một người bạn mà Chu Hựu Chỉ mới quen.
Trường học hành hạ học sinh bằng cách tổ chức các lớp học bổ túc, học vì thành tích. Mạc Hoài Lôi là học sinh lớp bên cạnh, bây giờ là bạn cùng bàn của Chu Hựu Chỉ.
Chu Hựu Chỉ thấy Mạc Hoài Lôi là một người rất giỏi, tuy cô ấy là học sinh ở lại lớp nhưng không hơn không kém gì các học sinh “hư”, cũng không thể nói là “hư”. Chỉ có thể nói cô ấy không giống học sinh ngoan là được rồi.
Lúc trước Mạc Hoài Lôi cho cô xem hình xăm của cô ấy ở dưới xương quai xanh, một hình xăm đen lớn, chi tiết kỹ xảo làm Chu Hựu Chỉ xem đến hoa mắt.
Chu Hựu Chỉ khiếp sợ, Mạc Hoài Lôi thì chỉ cười, chỉ chỉ vào cái trán của cô, nói: “Nếu giáo viên chủ nhiệm mà không gắt quá thì mình còn nhuộm tóc nữa đấy.”
Tính tình Mạc Hoài Lôi kì lạ nhưng Chu Hựu Chỉ vẫn làm bạn với cô ấy. Nhưng từ sau khi Chu Hựu Chỉ vô tình cho Mạc Hoài Lôi biết cô có bạn trai thì lúc nào Mạc Hoài Lôi cũng hứng thú hỏi cô: “Bạn trai cậu đẹp không? Mấy tuổi? Là người thế nào? Hai người tiến triển đến đâu rồi?”
Chu Hựu Chỉ ngậm miệng không nói gì, chỉ nói: “Tụi mình rất hạnh phúc.”
Mạc Hoài Lôi trầm trồ hai tiếng, hỏi: “Hạnh phúc thế nào?” Làm mặt quỷ trêu cô.
Chu Hựu Chỉ ngượng đến mức đỏ mặt, bảo cô ấy đừng nói nữa.
Sau này Mạc Hoài Lôi vẫn thường hỏi thăm tiến độ tình yêu của Chu Hựu Chỉ, dạo gần đây không biết bị điên hay sao mà cứ nhắn cho cô mấy cái kì lạ. Ví dụ như hình chụp nam nữ hôn nhau, rồi hỏi Chu Hựu Chỉ: “Hai người hôn nhau có triền miên như vậy không?”
–
Chu Hựu Chỉ lén cầm điện thoại lên, Thẩm Hoài Dư nhìn cô, xoa mặt cô hỏi ai thế.
Chu Hựu Chỉ mở khung chat ra, nhìn xong rồi đóng lại ngay.
Thẩm Hoài Dư thấy động tác cô lưu loát dứt khoát vậy thì anh thấy bất an, kì lạ nên hỏi: “Sao vậy em?”
Chu Hựu Chỉ không nói, chỉ cọ qua cọ lại trên đùi anh, hừ hừ bảo không có chuyện gì, gương mặt đè trên đùi anh thì nóng lên.
Hình ảnh trong điện thoại còn quanh quẩn trong đầu cô, bộ phim thì không nhập bào đầu cô được, nhịn không nổi nữa nên cô cầm điện thoại lên lại, lén lút xen trong chốc lát —
Là một tấm hình.
Đồi truỵ
Màu trắng đen.
Cô gái nằm dựa trên sô pha, hai chân bị người đàn ông tách ra, đôi chân thon dài tinh tế bị người đàn ông cầm trên tay, biểu cảm của cô gái như đang chịu khổ nhưng lại có vẻ rất vui thích, cô ấy ngửa đầu, ngón chân căng chặt.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất, mái tóc đen vùi vào nơi riêng tư của cô gái.
Ảnh chụp chỉ thế, nhưng Chu Hựu Chỉ có thể tưởng tượng ra nhiều hơn nữa, thậm chí còn có thể nghe được tiếng rên rỉ mập mờ ướt át của hai người.
Mạc Hoài Lôi nhắn hình ảnh này qua cho cô, còn hỏi: “Hai người làm như vậy chưa?”
Chu Hựu Chỉ trả lời: “Đồ điên.”
Tắt điện thoại, ngoan ngoãn nằm trên đùi anh xem phim tiếp, nhưng trái tim lại đập liên hoàn, bên tai bắt đầu nóng lên, cô đột nhiên đứng dậy làm Thẩm Hoài Dư hoảng sợ.
Chu Hựu Chỉ chỉ vào phòng bếp: “Em muốn đi uống nước.” Nói rồi, đi vào phòng bếp rót nước.
Uống một ly nước ở trong phòng bếp xong, nhiệt độ trên mặt đã giảm đi chút ít. Cô rửa mặt một lần, lúc trở lại thì phát hiện Mạc Hoài Lôi lại gửi tin nhắn cho cô nữa —
“Nghe nói làm bằng miệng sướng lắm, bảo bạn trai cậu làm cho cậu đi.”
Chu Hựu Chỉ trợn mắt, chặn cô ấy ngay.
Thẩm Hoài Dư dựa lưng trên sô pha, khuỷu tay chống bên tay ghế. Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ TV chiếu lên gương mặt anh, mũi và lông mi phát ra những chiếc bóng mập mờ, có vẻ thần bí.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình TV, cứ như là bị nhập.
Chu Hựu Chỉ không dám làm phiền anh, ngồi xuống xong cũng định im lặng xem phim.
Vừa mới xem được vài cảnh phim thì cổ tay đột nhiên bị Thẩm Hoài Dư bắt lấy, lòng bàn tay nóng bỏng khô ráo của anh ấn trên làn da cô.
Chu Hựu Chỉ quay đầu nhìn anh, hỏi anh làm sao.
Thẩm Hoài Dư đứng dậy nhích lại gần ckl, nhìn chăm chú vào đôi mắt của ckl, thấp giọng hỏi: “Em muốn thử không?”
“Cái gì?” Chu Hựu Chỉ nghi hoặc.
Thẩm Hoài Dư nhìn qua điện thoại củ cô, giọng nói trầm thấp bí bách, ánh mắt trở nên ướt át —
“Làm bằng miệng cho em.”