Căn Phòng Yên Tĩnh - Tịch Bát Gia Tử
Chương 6
Editor: Gà Trùm Chuồng
Beta: Gà Đệ
Tống Vi ngủ tới hừng đông, cả người thoải mái vô cùng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, tựa như tâm trạng của cô lúc này vậy.
Sau khi rửa mặt xong, cô xuống lầu, mới biết là nhân viên công tác đã tháo hết các cameras rồi. Sau đó cô nhận cuộc gọi đến của người đại diện, cô nói với người đại diện có thể tới đây đón cô về.
Đi loanh quanh một vòng, lại chẳng thấy bóng dáng Lâm Khoảnh đâu.
Cô lên lầu sắp xếp hành lý của mình, cameras trong phòng cũng chẳng biết được tháo đi từ khi nào rồi. Cô ngồi trên nền nhà sạch sẽ làm bằng gỗ để thu dọn quần áo của mình. Nhìn đồng hồ, mắt thấy cũng sắp tới giờ cơm trưa, cô mở điện thoại, chẳng có tin nhắn nào cả.
Trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác thất vọng và tủi thân.
Như thế này là sao vậy? Tối hôm qua hôn cô xong, sờ cô xong cho nên bây giờ không còn hứng thú nữa à?
Cô hậm hực suy nghĩ.
Càng nghĩ càng thấy tức, cái quần lót trong tay bị cô ném mạnh về phía tường.
Nhìn chằm chằm cái quần lót màu trắng kia trong vài giây, cô lại cảm thấy mình không đủ lý trí.
Cô đi tới, nhặt nó lên.
Bỗng nhiên cửa bị mở ra, người vừa bị mắng chửi trong đầu vài chục lần cuối cùng cũng xuất hiện.
Lâm Khoảnh đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống Tống vi đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt lại đặt vào manh vải trắng trong tay cô.
Mặt Tống Vi đỏ lên, vội vội vàng vàng giấy bàn tay đang nắm quần lót ra sau lưng. Biểu cảm trên mặt cũng không điều chỉnh được, vừa xấu hổ, vừa giận hờn lại có có vui vẻ.
Lâm Khoảnh nhìn khuôn mặt cô gái, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng nói:
“Chào buổi trưa.”
Chào cái gì mà chào?
Cả một buổi sáng Tống Vi không có gặp cậu, tất cả giận hờn đều tích tụ lại, không thèm nhìn cậu.
Lâm Khoảnh thấy cô giận dỗi thì cũng không giận, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ. Chị gái lạnh lùng cao ngạo cuối cùng cũng biến thành em gái nhà bên dễ thương rồi.
“Anh đi nói chuyện với người đại diện.” Cậu giải thích.
Lâm Khoảnh ngồi sát vào cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, sau đó tới gần hơn chút nữa, môi chạm nhẹ vào trán cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng này lại khiến cho Tống Vi rung động không thôi.
Hàng lông mi vừa dài vừa dày khẽ chớp chớp, từ từ nhìn cậu.
Lâm Khoảnh không thể nhịn được nữa, cậu cúi đầu, hôn lên môi cô. So với khi cô đang ngủ, cô vẫn thích hôn như bây giờ hơn. Cô mở to mắt nhìn cậu hôn cô.
“Để anh giúp em thu dọn nhé?”
Cậu xoa xoa mặt cô, nhìn về đống quần áo trên giường.
Tống Vi giật mình, vôi vàng đứng lên, che đi những thứ trên giường, quần lót trong tay cũng bị nắm chặt…
Bởi vì cô đang sắp xếp lại nội y.
Lâm Khoảnh cũng đứng dậy theo, cậu mỉm cười, khóe miệng cong lên… Tựa như nụ cười ấy có thể tỏa ra ánh nắng mặt trời vậy.
“Vậy em làm đi, anh nhìn em là được.”
Tống Vi: “…”
...
Người đại diện nhận lấy hành lý trên tay Lâm Khoảnh, có chút khó hiểu, không biết Tống Vi trở nên thân thiết với người đang nổi này từ khi nào? Nhưng trong lòng cũng có chút thiện cảm với Lâm Khoảnh rồi.
Hiểu lễ phép, còn biết chăm sóc đàn chị, không chạy theo trào lưu… Người như vậy càng ngày càng hiếm.
Khuôn mặt Tống Vi ửng hồng, đứng phía sau Lâm Khoảnh.
Vai rộng eo thon, dáng người cao lớn, nhìn như thế này, cô bỗng rất muốn tới gần cậu.
Tống Vi ngồi lên xe, trước khi đóng cửa xe, Lâm Khoảng trộm nắm lấy tay cô, còn nhéo nhéo một chút. Tông Vi vừa ngượng vừa lo lắng, một bên để ý người đại diện, một bên lại lườm cậu ý bảo cậu buông tay ra.
Đôi mắt Lâm Khoảnh chứa ý cười nhàn nhạt, cậu buông tay ra, dùng khẩu hình, nói:
“Nhớ gọi cho anh nhé.”
Tống Vi tùy ý gật đầu, sau đó mới đóng cửa xe lại.
Xe đi được một đoạn, người đại diện hỏi Tống Vi:
“Lâm Khoảnh rất chăm sóc em nhỉ?”
Tống Vi nhìn bóng người trong kính chiếu hậu, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng trả lời:
“Vâng.”
...
Ba tháng sau.
Một đoạn ghi hình của bữa tiệc cuối năm nào đó.
Tống Vi mặc một bộ lễ phục cao cấp của Dior, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm càng làm nổi bật nhan sắc và khí chất lạnh lùng của cô.
Mày rậm, môi đỏ.
Viên ngọc sáng trên xương quai xanh cũng không sánh bằng cô.
Sau khi đi thảm đỏ xong, cô bị phóng viên giữ lại để hỏi một vài vấn đề.
Mấy câu đầu đều trả lời rất tốt, cô chỉ trả lời theo những gì người đại diện đã nhắc nhở trước đó là được.
Ngoại trừ câu hỏi cuối cùng…
“Xin hỏi, quan hệ giữa cô và Lâm Khoảnh là gì?”
Ánh mắt của phóng viên như dính chặt trên mặt cô, mục đích là muốn nắm giữ được từng biểu cảm của cô.
Khóe môi Tống Vi cứng đờ, mặt nạ tinh xảo mà cô cố gắng đeo lên bị rách một chút.
Người đại diện vội vàng đi tới muốn ngăn cản, nhưng lại bị Tống Vi cản lại.
Cô lại đeo lên chiếc mặt nạ ấy, nói:
“Chỉ là bạn thôi. Hơn nữa, bây giờ cũng có khả năng trở thành kẻ thù rồi. Bởi vì cậu ta mà bây giờ tôi có gần một triệu anti – fans.”
Giọng điệu ngả ngớn.
Phong viên không nghĩ tới sẽ là đáp án này, cô ta ngại ngùng cười mấy tiếng rồi không đề cập tới đè tài này nữa.
...
Phòng nghỉ yên tĩnh.
Mặt nạ mạnh mẽ, tươi cười cuối cùng cũng tháo xuống, lớp trang điểm hoàn mỹ kia cũng không giấu được sự buồn bã của cô.
Tuần trước, tập đầu tiên của chương trình đã được phát sóng. Nhưng chỉ mới phát một tập mà cư dân mạng đã mắng cô như chó rồi.
Bọn họ tìm được những hành động mập mờ của cô là Lâm Khoảnh. Nhưng cô cũng không biết rằng, Lâm Khoảng đã có ý với mình ngay từ những tập đầu tiên.
Dụ dỗ đàn ông, trâu già gặm cỏ non… Mấy từ này cô nhìn mãi vẫn chẳng vừa mắt, mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm thấy mắt mình thật đau.
Cô cố gắng không để ý tới những tin tức ác ý đó.
Nhưng mà cô cũng chẳng dám trả lời Lâm Khoảnh.
Hai người đã ba tháng không gặp nhau, cô đã trốn tránh cậu hơn một tuần rồi.
Chỉ để lại một câu “để tôi suy nghĩ lại” cho cậu, sau đó cho dù Lâm Khoảnh nhắn gì cho cô, cô cũng không hề trả lời.
Họp báo hay các hoạt động tuyên truyền cho chương trình cô cũng không đi, chỉ ở nhà một mình, thỉnh thoảng xem chương trình 《 Căn Phòng Yên Tĩnh 》 này mà thôi.
Cô quan sát cậu trong TV, rồi phát hiện ra, ngay từ đầu, cậu đã đối xử với mình rất tốt. Có nhiều chi tiết nhỏ mà khi ấy cô không nhận ra, sau khi xem rồi cô mới biết.
Càng xem, trong lòng càng thất vọng.
...
Ngày nào Lâm Khoảnh cũng gửi tin nhắn cho cô, mặc dù cô không trả lời, nhưng cậu biết, cô sẽ xem.
Sau khi kết thúc chương trình kia, cậu lập tức vào tổ để đóng phim. Nơi đóng phim rất xa, ở nơi nào đó thuộc thành phố điện ảnh Tây Bắc, cách thủ đô rất xa.
Cậu biết trên mạng có rất nhiều bình luận ác ý, cũng đã bỏ tiền ra thuê nhiều tài khoảng marketing để áp chúng xuống. Nhưng dân mạng nhiều như vậy, cậu chẳng có cách nào bịt miệng bọn họ hết được.
Lúc này cậu vẫn đang ở đoàn phim, sau khi quay xong cảnh cuối cùng cũng đã là mười giờ đêm.
Nhờ tín hiệu yếu ớt, cậu mở Weibo ra, xem được đoạn video phỏng vấn kia của Tống Vi.
Sau khi xem xong, hàng lông mày nhíu chặt.
Bạn bè? Kẻ thù?
Cậu đồng ý rồi à?
Nhiệt độ ban đêm khá thấp, cậu cởi cái áo bông màu đen trên người ra. Vẻ mặt trợ lý bên cạnh hoảng sợ, run rẩy nhắc nhở:
“Anh Khoảnh, sẽ bị cảm đấy.”
“Ngày mai xin nghỉ cho tôi.”
“Hả?”
“Đặt cho tôi một vé máy bay về Bắc Kinh.”
Lâm Khoảnh nói, sau đó thúc giục tài xế lái về khách sạn để thu dọn hành lý.
“Hả?”
...
Cả đêm trở về Bắc Kinh.
Khi Lâm Khoảnh xuống máy bay đã là ba giờ sáng.
Cậu gọi điện thoại cho người đại diện của Tống Vi.
Người đại diện mơ mơ màng nhận điện thoại, hỏi cậu là ai.
Lâm Khoảnh nói hai chữ khiến anh ta tỉnh ngủ một chút. Nhờ người đàn ông này mà Tống Vi bị mắng thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Người đại diện vừa định mở miệng mắng cậu vài cậu lại bị Lâm Khoảnh làm cho cứng họng:
“Mật mã nhà Tống Vi là gì?”
...
Bốn giờ rưỡi sáng.
Tống Vi còn đang say giấc nồng, cửa nhà lặng lẽ bị mở ra.
Lâm Khoảnh đặt hành lý xuống, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ của cô.
Ánh trăng chiếu vào phòng, chiếu sáng chỗ chăn đang phồng lên.
Giông như lúc còn ở [Căn Phòng Yên Tĩnh], thần kinh căng thẳng mấy giờ đồng hồ của Lâm Khoảnh cuối cùng cũng thả lòng. Cậu ngồi xuống bên giường cô, nhìn cô ngủ, lẩm bẩm một câu:
“Vẫn còn ngủ được à? Anh thì sắp tức chết rồi.”