Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 74: Rình mò
Edit & beta: Rya
Khâu Thành, núi đá ở phía Tây Nam.
Đội số 0 đã dành nửa ngày để xây dựng một khu trại tạm thời.
Không lớn, thậm chí không phải là một phòng thí nghiệm khép kín chuyên dụng.
Bọn họ cộng lại không đến 20 người, tổng cộng có năm chiếc xe địa hình, cùng với đội ngũ làm nhiệm vụ nghiên cứu chân chính không giống nhau, không có bất cứ thứ gì được Căn cứ trung ương tiếp tế.
“Thứ này đã chết rồi à?” Hà Nguyệt Sinh ngồi xổm bên cạnh Triệu Ly Nông, nhìn ống nuôi cấy trong tay cô, hỏi.
Vừa rồi Triệu Ly Nông mở hộp đựng đồ ra, đang định đặt tất cả vật dụng thí nghiệm lên bàn thí nghiệm, nhưng sau khi lấy được ống nuôi cấy chứa Physarum polycephalum, cô không khỏi đứng đó sững sờ thật lâu.
Nghe thấy động tĩnh của họ, Nghiêm Tĩnh Thủy đi tới, cúi xuống xem những thứ trong ống nuôi cấy, cũng rất ngạc nhiên: “Bọn chúng đây là… chết đói sao?”
“Hôm qua tôi đã cho bọn chúng ăn.”
Triệu Ly Nông cầm ống nuôi cấy lên, đặt nó lên trên bàn thí nghiệm, cô nhớ lại dáng vẻ của Physarum polycephalum trong ống nuôi cấy vào sáng hôm qua, nó xác thực không đủ sinh động, nhưng chỉ một ngày cô không nhìn tới, khuẩn thể này liền mất đi hoạt tính?
Cô mở ống nuôi cấy, lấy ra một ít mang đi quan sát dưới kính hiển vi thì phát hiện khuẩn thể này thật sự đã chết.
Triệu Ly Nông nhíu mày, không hiểu tại sao.
“Có lẽ không phải tất cả bột bào tử đều có thể phát triển tốt hả?” Đồng Đồng nhẹ nhàng đoán: “Bột bào tử ở trên người thủ vệ quân dị biến, nhưng chúng ta may mắn, thứ chúng ta mang theo chỉ là bột bào tử bình thường.”
Hà Nguyệt Sinh nghe Đồng Đồng nói “May mắn”, không thể không phá lên cười: “Ngụy Lệ vẫn còn ở đây.”
“Gọi chị làm gì?” Ngụy Lệ đang ngồi xổm ở cửa lều của điểm đóng quân chăn gà, khi nghe có người nhắc đến tên mình, tự thò đầu vào hỏi.
“Không có chuyện gì.” Hà Nguyệt Sinh ngay thẳng nói, giả vờ như mình không có bất kỳ ám chỉ nào tới cô ấy.
Ngụy Lệ kỳ quái nhìn những người bên trong, rụt đầu ra khỏi lều, tiếp tục dắt gà con đi dạo.
“Thu dọn những thứ khác đi.” Triệu Ly Nông đậy ống nuôi cấy lại, đặt trở lại, lấy đồ dùng thí nghiệm trong rương ra.
…
Bên ngoài lều, Diệp Trường Minh đứng bên cạnh Điền Tề Tiếu.
“Đội trưởng, chỉ có thể bay tới đây.” Điền Tề Tiếu tự điều khiển máy bay không người lái: “Chờ khi Đổng Hưng sửa chữa xong tháp tín hiệu, mới có thể cho máy bay không người lái bay xa hơn.”
Năm ngoái có đội nghiên cứu đến Khâu Thành, trước thời gian đó, Dị sát đội cũng đã nhận nhiệm vụ đến đây, vì thế bên trong thành phố này đã có một số tháp tín hiệu, nhưng không ai bảo trì chúng thường xuyên, thực vật dị biến gần đó quá nhiều, các tháp tín hiệu dễ bị hỏng, vì vậy mỗi lần đến chỉ có thể cử người đến sửa chữa bảo trì.
Đổng Hưng là kỹ sư thông tin của đội số 0, vừa rồi anh ta và Côn Nhạc, Chi Minh Nguyệt đã đến tháp tín hiệu gần nhất để sửa chữa.
“Dạo xung quanh.” Diệp Trường Minh nhìn màn hình điều khiển từ xa trong tay: “Xung quanh mấy cái cây này.”
Điền Tề Tiếu cúi đầu điều khiển máy bay không người lái, lượn quanh xung quanh mấy cây tùng bách hai bên đường, cũng không nhịn được hỏi: “Đội trưởng, anh muốn điều tra cái gì?”
Sau khi dựng trại xong, bọn họ đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đội trưởng đột nhiên đi tới, bảo anh ta mang theo máy bay không người lái bay trở về, một đường bay tới mấy con đường trong ngôi làng đã đi qua trước đây.
Điền Tề Tiếu đã điều khiển máy bay không người lái bay suốt quãng đường, không phát hiện ra điều gì bất thường ở hai bên đường đi, nhưng đội trưởng vẫn yêu cầu anh ta đi lang thang xung quanh.
Diệp Trường Minh đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình một hồi lâu, mới lại nói: “Cách một quãng thời gian, cậu tuần tra chung quanh đây một lần.”
Lúc trước đi qua con đường mòn, anh cảm giác dường như bị thứ gì đó theo dõi.
Đó là một loại cảm giác cực kỳ hư ảo, nhanh đến mức Diệp Trường Minh hầu như không chú ý tới, nhưng dựa vào bản năng sinh tử nhiều năm như vậy, anh có một loại cảm giác mơ hồ.
Biểu cảm của Điền Tề Tiếu dần trở nên nghiêm túc, lập tức tuân lệnh, đồng thời chỉ định khu vực xung quanh con đường mòn này làm mục tiêu kiểm tra trọng điểm.
Diệp Trường Minh là thành viên mạnh nhất của đội số 0, độ nhạy cảm của anh cao hơn nhiều so với những đội viên Dị sát đội khác, trong những năm này đội số 0 đã gặp phải đủ loại nguy hiểm, đã nhiều lần dựa vào lời cảnh báo sớm của đội trưởng mới có thể trở về từ cõi chết.
…
“Tôi đi lên trước.” Đổng Hưng ngẩng đầu nhìn tháp tín hiệu bị dây leo ở giữa quấn lấy, bắn đứt dây leo, đợi nó khô héo thì bước tới dứt nó đi, sau đó xoay người.
Côn Nhạc ôm súng gật đầu: “Được, tôi ở phía dưới canh giữ.”
Côn Nhạc ngẩng đầu nhìn Đổng Hưng cõng túi xách leo lên tháp tín hiệu, rồi quay đầu nhìn về phía bên kia sườn đồi, nơi có đậu một chiếc xe bán tải địa hình, Chi Minh Nguyệt nằm nhoài trên nóc xe bán tải với một khẩu súng bắn tỉa, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
Chi Minh Nguyệt di chuyển chiếc gương trong tay, ánh sáng phản chiếu rơi xuống bàn tay cầm súng của Côn Nhạc, coi như một lời chào.
Trên tháp tín hiệu, Đổng Hưng đã leo được nửa đường, anh ta nhanh chóng di chuyển, tìm chỗ hư hỏng, bắt đầu mở ba lô lấy dụng cụ ra để sửa chữa, đồng thời gia cố thêm các bộ phận khác của tháp tín hiệu.
Chi Minh Nguyệt nằm trên nóc xe, nhìn chằm chằm vào tháp tín hiệu qua ống ngắm, sẽ nổ súng ngay lập tức nếu có bất kỳ thực vật dị biến nào đến gần họ.
Giữa lúc Đổng Hưng đang bảo trì, cô ta đã b ắn ra ba phát súng, đều là thực vật dị biến cấp C, Côn Nhạc thậm chí còn không có cơ hội ra tay.
“Tôi đi lên sửa vài thứ.” Giọng nói của Đổng Hưng từ bộ đàm truyền đến: “Khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ xuống.”
Nói xong, anh ta kéo ba lô lên, trèo lên cột tín hiệu.
Trong suốt quá trình, Đổng Hưng không có bất kỳ dụng cụ bảo hộ nào, chỉ leo bằng tay không.
Lúc này, vị trí của Đổng Hưng cao hơn Chi Minh Nguyệt rất nhiều, Chi Minh Nguyệt ngừng nhìn lên, tập trung vào xung quanh tháp tín hiệu.
Lúc cô ta nằm trên nóc xe, hô hấp của cô ta vô cùng chậm rãi, cho dù lúc này có người đứng bên cạnh, cũng chưa chắc có thể nghe rõ tiếng thở của cô ta.
Ngón trỏ của Chi Minh Nguyệt đặt trên cò súng, chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, cô ta có thể lập tức đưa viên đạn đến bất cứ nơi nào cô ta muốn bắn trúng.
Nhịp tim của cô ta đã trở nên cực kỳ chậm, chỉ còn lại gió, ánh sáng, thực vật trong thế giới của cô ta.
Đột nhiên, đồng tử của Chi Minh Nguyệt hơi co lại, lỗ tai khẽ động, không biết vì sao, cô ta cảm giác được cảm giác dò xét từ phía sau, sau gáy nổi lên một cảm giác ớn lạnh.
“Bang!” – Tiếng súng từ phía trên tháp.
Đổng Hưng sửa chữa điểm cuối cùng trên tháp tín hiệu, quay lại thì nhìn thấy Chi Minh Nguyệt, anh ta cắn lấy công cụ, nhanh chóng rút súng từ thắt lưng ra, bắn vào một loại dây leo dị biến cách Chi Minh Nguyệt khoảng mười mét.
Anh ta thu súng lại, ném dụng cụ đang cắn vào ba lô rồi nhanh chóng đi xuống tháp.
“Lão Đổng, cậu bắn giỏi lắm!” Côn Nhạc từ dưới tháp huýt sáo với Đổng Hưng đang đi xuống.
Hai người hiểu ngầm giơ nắm tay đắc ý, cười to trước khi đi lên sườn đồi.
Chi Minh Nguyệt đã quay lại với khẩu súng trong tay, đứng trên xe nhìn lại, dây leo dị biến đã bị bắn trúng đã sớm khô héo tử vong.
Cô ta nhìn xung quanh, cau mày thật chặt.
Đẳng cấp dây leo này không đủ để mang lại cho cô ta cảm giác kỳ lạ vừa rồi.
“Làm sao vậy?” Côn Nhạc vừa đi lên liền nhìn thấy Chi Minh Nguyệt đứng ở nóc xe bất động, vươn tay vỗ vỗ cửa xe.
“Tháp tín hiệu đã được sửa chữa, chúng ta có thể liên lạc bình thường với bên ngoài.” Đổng Hưng liếc nhìn dây leo đã chết: “Tiểu Chi, phát súng này của tôi cũng không tệ hơn của cậu đâu.”
Trong đội số 0, người bắn súng chuẩn nhất chính là Chi Minh Nguyệt.
Chi Minh Nguyệt nhảy xuống nóc xe, đứng ở phía sau chiếc xe bán tải địa hình, vẻ mặt kỳ lạ: “Ở đây … có chút kỳ lạ.”
Nụ cười trên mặt Đổng Hưng và Côn Nhạc đột nhiên biến mất, hai người nắm chặt súng trong tay, nhìn xung quanh.
“Chuyện gì xảy ra?” Côn Nhạc hỏi.
Chi Minh Nguyệt liếc nhìn qua con đường bên sườn đồi, có hai vết hằn bánh xe trên cỏ dại, đó là khi họ lái chiếc xe bán tải địa hình lên, chúng đã từ từ đàn hồi trở lại, phía đối diện mọc đầy bụi cây, hai bên còn có vài cây tuyết tùng không tính là xum xuê lắm.
- Không khác thường.
Cô ta không giải thích được cảm giác lúc đó của mình là gì, chỉ có thể lắc đầu: “Cảm thấy không ổn, chúng ta rời khỏi đây trước.”
Đổng Hưng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nhanh chóng quay đầu xe, tăng tốc đến trại đóng quân ở núi đá.
Chi Minh Nguyệt một tay giữ chặt lan can xe, nhìn cây cối cỏ dại theo hướng vừa rồi, cho đến khi chúng biến khỏi tầm mắt, vẫn bình tĩnh không có gì khác thường.
…
“Tín hiệu đã có.”
Doanh trại đóng quân bên ngoài núi đá, đội viên đội số 0 đột nhiên nói.
Điền Tề Tiếu vừa nghe, sau đó chuyển chế độ điều khiển của máy bay không người lái, kết nối nó với quang não, lại đi kiểm tra con đường nhỏ ở ngôi làng kia.
Trời dần tối, bên ngoài doanh trại đốt một đống lửa, đội viên đang bận rộn hâm nóng đồ hộp, Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh đang phụ giúp.
Diệp Trường Minh đứng trước doanh trại, ngẩn người nhìn đống lửa.
“Đội trưởng, đồ hộp sắp chuẩn bị xong.” Một người trong đội ngồi bên đống lửa kêu lên.
Diệp Trường Minh gật đầu, tùy ý xoay người, vén rèm tiến vào doanh trại.
Sau khi đi vào, chỉ thấy Ngụy Lệ đang ngủ say như chết trên chiếc giường gấp quân dụng.
Triệu Ly Nông đứng trước bàn thí nghiệm ở phía trong cùng, tay cầm một chiếc ống nuôi cấy rỗng không, đang đờ người.
Diệp Trường Minh đi tới trước mặt cô, dùng ngón tay gõ gõ trên bàn thí nghiệm: “Ăn cơm.”
“Xin lỗi.” Triệu Ly Nông tỉnh lại, đặt ống nuôi cấy xuống, bắt đầu đi theo anh ra ngoài.
“Quang não của cô đang rung.” Diệp Trường Minh liếc xuống cổ tay trái của cô nhắc nhở.
Triệu Ly Nông sửng sốt, giơ tay nhìn quang não, đó là một số lạ.
[Xin chào, sinh viên Triệu, tôi là Nghiêm Thắng Biến. Đề xuất lần trước của cô rất hay, đã bức ép được Physarum polycephalum ra thanh trừ sạch sẽ. Chuyến đi Khâu Thành này là một hành trình cực khổ, tôi đã xin vật tư từ Viện nghiên cứu, vài ngày nữa sẽ chuyển đến gần Khâu Thành. Máy bay trực thăng không thể vào Khâu Thành, điều này sẽ khiến thực vật dị biến cấp A trở nên phản kháng, vì vậy vật tư sẽ được đặt ở bên ngoài Khâu Thành để mọi người tự lấy.]
Triệu Ly Nông đọc tin nhắn từ số liên lạc xa lạ này, sau đó lưu số liên lạc này lại.
“Nghiêm tổ trưởng nói ông ấy đã xin được vật tư, sẽ đặt ở bên ngoài Khâu Thành.” Triệu Ly Nông ngước mắt nhìn Diệp Trường Minh đối diện: “Chúng ta tự mình đi lấy.”
Diệp Trường Minh đã đi tới giường gấp quân dụng, đưa tay trực tiếp xách Ngụy Lệ lên.
“Hả? Hả?” Ngụy Lệ hai chân lơ lửng đứng trên mặt đất, đầu tiên là lau miệng một cái, sau đó cố gắng mở mắt to lên: “Anh họ, cơm nước xong rồi à?”
Diệp Trường Minh buông cổ áo của cô ấy ra, duỗi một ngón tay cái chỉ ra ngoài cửa.
Ngụy Lệ nhìn theo hướng ngón tay của anh, thò đầu ngửi ngửi, một đường như du hồn lãng đãng đi ra ngoài, gà con nép vào trong túi áo kêu líu ríu.
Diệp Trường Minh quay đầu nhìn về phía Triệu Ly Nông: “Còn có gì nữa không?”
“Tôi muốn đi ra ngoài thu thập mẫu các loại thực vật dị biến cấp B, càng nhiều càng tốt.” Triệu Ly Nông nói: “Tôi cũng cần một tấm bản đồ của Khâu Thành… Tốt hơn là đánh dấu các thực vật dị biến đã được ghi chép, điều này có liên quan đến hạng mục nghiên cứu trước đây của tôi, tôi muốn quan sát, so sánh xem các loại thực vật dị biến cấp B có thể hình thành sự ức chế lẫn nhau hay không.”
Diệp Trường Minh nhìn Triệu Ly Nông thật sâu, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào bàn tay buông thõng bên người, sau là tay trái ở phía sau lưng của cô: “Cô giải thích nhiều quá.”
Con đường từ Căn cứ trung ương đến Khâu Thành đủ để Diệp Trường Minh quan sát Triệu Ly Nông, một cán bộ trồng trọt kỳ lạ này.
Về phương diện cuộc sống, cô sống nội tâm, ôn hòa, có thể được gọi là dễ nói chuyện. Một khi liên quan đến lĩnh vực nghiên cứu, cô giống như một người khác, cứng rắn, lớn gan, đi thẳng vào vấn đề, không bận tâm đối phương là ai.
Diệp Trường Minh có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa cách Triệu Ly Nông đối xử với những cán bộ trồng trọt như Nghiêm Tĩnh Thủy, cùng với đội số 0 là khác nhau.
Đối với mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy, cô sử dụng rất nhiều thuật ngữ chuyên môn và dày đặc, nhưng đối với đội số 0, cô sẽ luôn chỉ nói về tính công kích cùng với nhược điểm của thực vật dị biến, không lãng phí nhiều thời gian cho những thứ khác.
Nên vừa rồi Triệu Ly Nông chỉ có nói muốn một tấm bản đồ có thực vật dị biến, cô muốn ra ngoài lấy mẫu.
“Chậm nhất là ngày mai vật tư sẽ chuyển đến.” Diệp Trường Minh ngoảnh mặt đi, quay người đi ra ngoài cũng không tra hỏi: “Muốn đi đâu, ngày mai nói cho tôi biết.”
Rèm cửa một lần nữa đóng lại.
Trái tim đang đập loạn nhịp của Triệu Ly Nông từ từ bình tĩnh lại, cô buông ngón tay cái bên trái ở phía sau ra, trên ngón trỏ in dấu vân tay hình trăng lưỡi liềm.
“Om—” quang não lại rung động.
Triệu Ly Nông giơ tay trái lên nhìn vào quang não, đó là tài liệu do Diệp Trường Minh gửi đến.
Cô mở nó ra, thấy đó là bản đồ của Khâu Thành.
Thực vật dị biến cấp A, một số thực vật dị biến cấp B, tháp tín hiệu được đánh dấu ở trên đó.
Triệu Ly Nông có một sự hiểu biết sơ bộ về địa hình của Khâu Thành, ngoại trừ những thực vật dị biến đó, Khâu Thành gần giống với Khâu Thành trong thế giới ban đầu của cô.
Cô không tiếp tục nhìn nữa, cất bản đồ đi, bước ra khỏi lều trại.
Bên đống lửa đều có người ngồi hoặc đứng, Diệp Trường Minh đứng đối diện, Triệu Ly Nông vén rèm ra, xuyên qua ngọn lửa màu đỏ cam có thể đối diện với ánh mắt của anh.
“Đám người Đổng Hưng đã trở lại!”
“Vừa lúc ăn tối.”
…
Giữa âm thanh nói chuyện huyên náo của các đội viên đội số 0, hai người nhìn nhau một lúc rồi bình tĩnh dời ánh mắt.
Khâu Thành, núi đá ở phía Tây Nam.
Đội số 0 đã dành nửa ngày để xây dựng một khu trại tạm thời.
Không lớn, thậm chí không phải là một phòng thí nghiệm khép kín chuyên dụng.
Bọn họ cộng lại không đến 20 người, tổng cộng có năm chiếc xe địa hình, cùng với đội ngũ làm nhiệm vụ nghiên cứu chân chính không giống nhau, không có bất cứ thứ gì được Căn cứ trung ương tiếp tế.
“Thứ này đã chết rồi à?” Hà Nguyệt Sinh ngồi xổm bên cạnh Triệu Ly Nông, nhìn ống nuôi cấy trong tay cô, hỏi.
Vừa rồi Triệu Ly Nông mở hộp đựng đồ ra, đang định đặt tất cả vật dụng thí nghiệm lên bàn thí nghiệm, nhưng sau khi lấy được ống nuôi cấy chứa Physarum polycephalum, cô không khỏi đứng đó sững sờ thật lâu.
Nghe thấy động tĩnh của họ, Nghiêm Tĩnh Thủy đi tới, cúi xuống xem những thứ trong ống nuôi cấy, cũng rất ngạc nhiên: “Bọn chúng đây là… chết đói sao?”
“Hôm qua tôi đã cho bọn chúng ăn.”
Triệu Ly Nông cầm ống nuôi cấy lên, đặt nó lên trên bàn thí nghiệm, cô nhớ lại dáng vẻ của Physarum polycephalum trong ống nuôi cấy vào sáng hôm qua, nó xác thực không đủ sinh động, nhưng chỉ một ngày cô không nhìn tới, khuẩn thể này liền mất đi hoạt tính?
Cô mở ống nuôi cấy, lấy ra một ít mang đi quan sát dưới kính hiển vi thì phát hiện khuẩn thể này thật sự đã chết.
Triệu Ly Nông nhíu mày, không hiểu tại sao.
“Có lẽ không phải tất cả bột bào tử đều có thể phát triển tốt hả?” Đồng Đồng nhẹ nhàng đoán: “Bột bào tử ở trên người thủ vệ quân dị biến, nhưng chúng ta may mắn, thứ chúng ta mang theo chỉ là bột bào tử bình thường.”
Hà Nguyệt Sinh nghe Đồng Đồng nói “May mắn”, không thể không phá lên cười: “Ngụy Lệ vẫn còn ở đây.”
“Gọi chị làm gì?” Ngụy Lệ đang ngồi xổm ở cửa lều của điểm đóng quân chăn gà, khi nghe có người nhắc đến tên mình, tự thò đầu vào hỏi.
“Không có chuyện gì.” Hà Nguyệt Sinh ngay thẳng nói, giả vờ như mình không có bất kỳ ám chỉ nào tới cô ấy.
Ngụy Lệ kỳ quái nhìn những người bên trong, rụt đầu ra khỏi lều, tiếp tục dắt gà con đi dạo.
“Thu dọn những thứ khác đi.” Triệu Ly Nông đậy ống nuôi cấy lại, đặt trở lại, lấy đồ dùng thí nghiệm trong rương ra.
…
Bên ngoài lều, Diệp Trường Minh đứng bên cạnh Điền Tề Tiếu.
“Đội trưởng, chỉ có thể bay tới đây.” Điền Tề Tiếu tự điều khiển máy bay không người lái: “Chờ khi Đổng Hưng sửa chữa xong tháp tín hiệu, mới có thể cho máy bay không người lái bay xa hơn.”
Năm ngoái có đội nghiên cứu đến Khâu Thành, trước thời gian đó, Dị sát đội cũng đã nhận nhiệm vụ đến đây, vì thế bên trong thành phố này đã có một số tháp tín hiệu, nhưng không ai bảo trì chúng thường xuyên, thực vật dị biến gần đó quá nhiều, các tháp tín hiệu dễ bị hỏng, vì vậy mỗi lần đến chỉ có thể cử người đến sửa chữa bảo trì.
Đổng Hưng là kỹ sư thông tin của đội số 0, vừa rồi anh ta và Côn Nhạc, Chi Minh Nguyệt đã đến tháp tín hiệu gần nhất để sửa chữa.
“Dạo xung quanh.” Diệp Trường Minh nhìn màn hình điều khiển từ xa trong tay: “Xung quanh mấy cái cây này.”
Điền Tề Tiếu cúi đầu điều khiển máy bay không người lái, lượn quanh xung quanh mấy cây tùng bách hai bên đường, cũng không nhịn được hỏi: “Đội trưởng, anh muốn điều tra cái gì?”
Sau khi dựng trại xong, bọn họ đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đội trưởng đột nhiên đi tới, bảo anh ta mang theo máy bay không người lái bay trở về, một đường bay tới mấy con đường trong ngôi làng đã đi qua trước đây.
Điền Tề Tiếu đã điều khiển máy bay không người lái bay suốt quãng đường, không phát hiện ra điều gì bất thường ở hai bên đường đi, nhưng đội trưởng vẫn yêu cầu anh ta đi lang thang xung quanh.
Diệp Trường Minh đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình một hồi lâu, mới lại nói: “Cách một quãng thời gian, cậu tuần tra chung quanh đây một lần.”
Lúc trước đi qua con đường mòn, anh cảm giác dường như bị thứ gì đó theo dõi.
Đó là một loại cảm giác cực kỳ hư ảo, nhanh đến mức Diệp Trường Minh hầu như không chú ý tới, nhưng dựa vào bản năng sinh tử nhiều năm như vậy, anh có một loại cảm giác mơ hồ.
Biểu cảm của Điền Tề Tiếu dần trở nên nghiêm túc, lập tức tuân lệnh, đồng thời chỉ định khu vực xung quanh con đường mòn này làm mục tiêu kiểm tra trọng điểm.
Diệp Trường Minh là thành viên mạnh nhất của đội số 0, độ nhạy cảm của anh cao hơn nhiều so với những đội viên Dị sát đội khác, trong những năm này đội số 0 đã gặp phải đủ loại nguy hiểm, đã nhiều lần dựa vào lời cảnh báo sớm của đội trưởng mới có thể trở về từ cõi chết.
…
“Tôi đi lên trước.” Đổng Hưng ngẩng đầu nhìn tháp tín hiệu bị dây leo ở giữa quấn lấy, bắn đứt dây leo, đợi nó khô héo thì bước tới dứt nó đi, sau đó xoay người.
Côn Nhạc ôm súng gật đầu: “Được, tôi ở phía dưới canh giữ.”
Côn Nhạc ngẩng đầu nhìn Đổng Hưng cõng túi xách leo lên tháp tín hiệu, rồi quay đầu nhìn về phía bên kia sườn đồi, nơi có đậu một chiếc xe bán tải địa hình, Chi Minh Nguyệt nằm nhoài trên nóc xe bán tải với một khẩu súng bắn tỉa, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
Chi Minh Nguyệt di chuyển chiếc gương trong tay, ánh sáng phản chiếu rơi xuống bàn tay cầm súng của Côn Nhạc, coi như một lời chào.
Trên tháp tín hiệu, Đổng Hưng đã leo được nửa đường, anh ta nhanh chóng di chuyển, tìm chỗ hư hỏng, bắt đầu mở ba lô lấy dụng cụ ra để sửa chữa, đồng thời gia cố thêm các bộ phận khác của tháp tín hiệu.
Chi Minh Nguyệt nằm trên nóc xe, nhìn chằm chằm vào tháp tín hiệu qua ống ngắm, sẽ nổ súng ngay lập tức nếu có bất kỳ thực vật dị biến nào đến gần họ.
Giữa lúc Đổng Hưng đang bảo trì, cô ta đã b ắn ra ba phát súng, đều là thực vật dị biến cấp C, Côn Nhạc thậm chí còn không có cơ hội ra tay.
“Tôi đi lên sửa vài thứ.” Giọng nói của Đổng Hưng từ bộ đàm truyền đến: “Khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ xuống.”
Nói xong, anh ta kéo ba lô lên, trèo lên cột tín hiệu.
Trong suốt quá trình, Đổng Hưng không có bất kỳ dụng cụ bảo hộ nào, chỉ leo bằng tay không.
Lúc này, vị trí của Đổng Hưng cao hơn Chi Minh Nguyệt rất nhiều, Chi Minh Nguyệt ngừng nhìn lên, tập trung vào xung quanh tháp tín hiệu.
Lúc cô ta nằm trên nóc xe, hô hấp của cô ta vô cùng chậm rãi, cho dù lúc này có người đứng bên cạnh, cũng chưa chắc có thể nghe rõ tiếng thở của cô ta.
Ngón trỏ của Chi Minh Nguyệt đặt trên cò súng, chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, cô ta có thể lập tức đưa viên đạn đến bất cứ nơi nào cô ta muốn bắn trúng.
Nhịp tim của cô ta đã trở nên cực kỳ chậm, chỉ còn lại gió, ánh sáng, thực vật trong thế giới của cô ta.
Đột nhiên, đồng tử của Chi Minh Nguyệt hơi co lại, lỗ tai khẽ động, không biết vì sao, cô ta cảm giác được cảm giác dò xét từ phía sau, sau gáy nổi lên một cảm giác ớn lạnh.
“Bang!” – Tiếng súng từ phía trên tháp.
Đổng Hưng sửa chữa điểm cuối cùng trên tháp tín hiệu, quay lại thì nhìn thấy Chi Minh Nguyệt, anh ta cắn lấy công cụ, nhanh chóng rút súng từ thắt lưng ra, bắn vào một loại dây leo dị biến cách Chi Minh Nguyệt khoảng mười mét.
Anh ta thu súng lại, ném dụng cụ đang cắn vào ba lô rồi nhanh chóng đi xuống tháp.
“Lão Đổng, cậu bắn giỏi lắm!” Côn Nhạc từ dưới tháp huýt sáo với Đổng Hưng đang đi xuống.
Hai người hiểu ngầm giơ nắm tay đắc ý, cười to trước khi đi lên sườn đồi.
Chi Minh Nguyệt đã quay lại với khẩu súng trong tay, đứng trên xe nhìn lại, dây leo dị biến đã bị bắn trúng đã sớm khô héo tử vong.
Cô ta nhìn xung quanh, cau mày thật chặt.
Đẳng cấp dây leo này không đủ để mang lại cho cô ta cảm giác kỳ lạ vừa rồi.
“Làm sao vậy?” Côn Nhạc vừa đi lên liền nhìn thấy Chi Minh Nguyệt đứng ở nóc xe bất động, vươn tay vỗ vỗ cửa xe.
“Tháp tín hiệu đã được sửa chữa, chúng ta có thể liên lạc bình thường với bên ngoài.” Đổng Hưng liếc nhìn dây leo đã chết: “Tiểu Chi, phát súng này của tôi cũng không tệ hơn của cậu đâu.”
Trong đội số 0, người bắn súng chuẩn nhất chính là Chi Minh Nguyệt.
Chi Minh Nguyệt nhảy xuống nóc xe, đứng ở phía sau chiếc xe bán tải địa hình, vẻ mặt kỳ lạ: “Ở đây … có chút kỳ lạ.”
Nụ cười trên mặt Đổng Hưng và Côn Nhạc đột nhiên biến mất, hai người nắm chặt súng trong tay, nhìn xung quanh.
“Chuyện gì xảy ra?” Côn Nhạc hỏi.
Chi Minh Nguyệt liếc nhìn qua con đường bên sườn đồi, có hai vết hằn bánh xe trên cỏ dại, đó là khi họ lái chiếc xe bán tải địa hình lên, chúng đã từ từ đàn hồi trở lại, phía đối diện mọc đầy bụi cây, hai bên còn có vài cây tuyết tùng không tính là xum xuê lắm.
- Không khác thường.
Cô ta không giải thích được cảm giác lúc đó của mình là gì, chỉ có thể lắc đầu: “Cảm thấy không ổn, chúng ta rời khỏi đây trước.”
Đổng Hưng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nhanh chóng quay đầu xe, tăng tốc đến trại đóng quân ở núi đá.
Chi Minh Nguyệt một tay giữ chặt lan can xe, nhìn cây cối cỏ dại theo hướng vừa rồi, cho đến khi chúng biến khỏi tầm mắt, vẫn bình tĩnh không có gì khác thường.
…
“Tín hiệu đã có.”
Doanh trại đóng quân bên ngoài núi đá, đội viên đội số 0 đột nhiên nói.
Điền Tề Tiếu vừa nghe, sau đó chuyển chế độ điều khiển của máy bay không người lái, kết nối nó với quang não, lại đi kiểm tra con đường nhỏ ở ngôi làng kia.
Trời dần tối, bên ngoài doanh trại đốt một đống lửa, đội viên đang bận rộn hâm nóng đồ hộp, Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh đang phụ giúp.
Diệp Trường Minh đứng trước doanh trại, ngẩn người nhìn đống lửa.
“Đội trưởng, đồ hộp sắp chuẩn bị xong.” Một người trong đội ngồi bên đống lửa kêu lên.
Diệp Trường Minh gật đầu, tùy ý xoay người, vén rèm tiến vào doanh trại.
Sau khi đi vào, chỉ thấy Ngụy Lệ đang ngủ say như chết trên chiếc giường gấp quân dụng.
Triệu Ly Nông đứng trước bàn thí nghiệm ở phía trong cùng, tay cầm một chiếc ống nuôi cấy rỗng không, đang đờ người.
Diệp Trường Minh đi tới trước mặt cô, dùng ngón tay gõ gõ trên bàn thí nghiệm: “Ăn cơm.”
“Xin lỗi.” Triệu Ly Nông tỉnh lại, đặt ống nuôi cấy xuống, bắt đầu đi theo anh ra ngoài.
“Quang não của cô đang rung.” Diệp Trường Minh liếc xuống cổ tay trái của cô nhắc nhở.
Triệu Ly Nông sửng sốt, giơ tay nhìn quang não, đó là một số lạ.
[Xin chào, sinh viên Triệu, tôi là Nghiêm Thắng Biến. Đề xuất lần trước của cô rất hay, đã bức ép được Physarum polycephalum ra thanh trừ sạch sẽ. Chuyến đi Khâu Thành này là một hành trình cực khổ, tôi đã xin vật tư từ Viện nghiên cứu, vài ngày nữa sẽ chuyển đến gần Khâu Thành. Máy bay trực thăng không thể vào Khâu Thành, điều này sẽ khiến thực vật dị biến cấp A trở nên phản kháng, vì vậy vật tư sẽ được đặt ở bên ngoài Khâu Thành để mọi người tự lấy.]
Triệu Ly Nông đọc tin nhắn từ số liên lạc xa lạ này, sau đó lưu số liên lạc này lại.
“Nghiêm tổ trưởng nói ông ấy đã xin được vật tư, sẽ đặt ở bên ngoài Khâu Thành.” Triệu Ly Nông ngước mắt nhìn Diệp Trường Minh đối diện: “Chúng ta tự mình đi lấy.”
Diệp Trường Minh đã đi tới giường gấp quân dụng, đưa tay trực tiếp xách Ngụy Lệ lên.
“Hả? Hả?” Ngụy Lệ hai chân lơ lửng đứng trên mặt đất, đầu tiên là lau miệng một cái, sau đó cố gắng mở mắt to lên: “Anh họ, cơm nước xong rồi à?”
Diệp Trường Minh buông cổ áo của cô ấy ra, duỗi một ngón tay cái chỉ ra ngoài cửa.
Ngụy Lệ nhìn theo hướng ngón tay của anh, thò đầu ngửi ngửi, một đường như du hồn lãng đãng đi ra ngoài, gà con nép vào trong túi áo kêu líu ríu.
Diệp Trường Minh quay đầu nhìn về phía Triệu Ly Nông: “Còn có gì nữa không?”
“Tôi muốn đi ra ngoài thu thập mẫu các loại thực vật dị biến cấp B, càng nhiều càng tốt.” Triệu Ly Nông nói: “Tôi cũng cần một tấm bản đồ của Khâu Thành… Tốt hơn là đánh dấu các thực vật dị biến đã được ghi chép, điều này có liên quan đến hạng mục nghiên cứu trước đây của tôi, tôi muốn quan sát, so sánh xem các loại thực vật dị biến cấp B có thể hình thành sự ức chế lẫn nhau hay không.”
Diệp Trường Minh nhìn Triệu Ly Nông thật sâu, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào bàn tay buông thõng bên người, sau là tay trái ở phía sau lưng của cô: “Cô giải thích nhiều quá.”
Con đường từ Căn cứ trung ương đến Khâu Thành đủ để Diệp Trường Minh quan sát Triệu Ly Nông, một cán bộ trồng trọt kỳ lạ này.
Về phương diện cuộc sống, cô sống nội tâm, ôn hòa, có thể được gọi là dễ nói chuyện. Một khi liên quan đến lĩnh vực nghiên cứu, cô giống như một người khác, cứng rắn, lớn gan, đi thẳng vào vấn đề, không bận tâm đối phương là ai.
Diệp Trường Minh có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa cách Triệu Ly Nông đối xử với những cán bộ trồng trọt như Nghiêm Tĩnh Thủy, cùng với đội số 0 là khác nhau.
Đối với mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy, cô sử dụng rất nhiều thuật ngữ chuyên môn và dày đặc, nhưng đối với đội số 0, cô sẽ luôn chỉ nói về tính công kích cùng với nhược điểm của thực vật dị biến, không lãng phí nhiều thời gian cho những thứ khác.
Nên vừa rồi Triệu Ly Nông chỉ có nói muốn một tấm bản đồ có thực vật dị biến, cô muốn ra ngoài lấy mẫu.
“Chậm nhất là ngày mai vật tư sẽ chuyển đến.” Diệp Trường Minh ngoảnh mặt đi, quay người đi ra ngoài cũng không tra hỏi: “Muốn đi đâu, ngày mai nói cho tôi biết.”
Rèm cửa một lần nữa đóng lại.
Trái tim đang đập loạn nhịp của Triệu Ly Nông từ từ bình tĩnh lại, cô buông ngón tay cái bên trái ở phía sau ra, trên ngón trỏ in dấu vân tay hình trăng lưỡi liềm.
“Om—” quang não lại rung động.
Triệu Ly Nông giơ tay trái lên nhìn vào quang não, đó là tài liệu do Diệp Trường Minh gửi đến.
Cô mở nó ra, thấy đó là bản đồ của Khâu Thành.
Thực vật dị biến cấp A, một số thực vật dị biến cấp B, tháp tín hiệu được đánh dấu ở trên đó.
Triệu Ly Nông có một sự hiểu biết sơ bộ về địa hình của Khâu Thành, ngoại trừ những thực vật dị biến đó, Khâu Thành gần giống với Khâu Thành trong thế giới ban đầu của cô.
Cô không tiếp tục nhìn nữa, cất bản đồ đi, bước ra khỏi lều trại.
Bên đống lửa đều có người ngồi hoặc đứng, Diệp Trường Minh đứng đối diện, Triệu Ly Nông vén rèm ra, xuyên qua ngọn lửa màu đỏ cam có thể đối diện với ánh mắt của anh.
“Đám người Đổng Hưng đã trở lại!”
“Vừa lúc ăn tối.”
…
Giữa âm thanh nói chuyện huyên náo của các đội viên đội số 0, hai người nhìn nhau một lúc rồi bình tĩnh dời ánh mắt.