Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 197: Tiến hóa toàn diện (Hoàn chính văn)
Edit & beta: Rya
Uyên đảo đột nhiên yên tĩnh.
Những sinh vật bồn chồn trên đảo hoàn toàn không một tiếng động, vô số thực vật trong nháy mắt chuyển sang màu vàng, có thứ gì đó dưới lòng đất đang cướp đi chất dinh dưỡng của chúng.
Một mình Triệu Ly Nông nửa quỳ, nhắm mắt lại, hai tay nhuốm máu nặng nề ấn xuống đất, giống như không hề hay biết biến hóa ở xung quanh, rất nhiều ý thức tràn vào, gần như xé nát thân thể của cô. Cơn đau khiến cô toát mồ hôi lạnh, chỉ biết cắn chặt răng cố gắng khống chế bản thân để tỉnh táo.
Trong mạng kết nối cây cối khổng lồ dưới lòng đất, các loài thực vật dị biến tiếp xúc với nhau, truyền chất dinh dưỡng và năng lượng, cô có thể cảm nhận được ý thức tự phát và bản năng này.
Dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến thu được một lượng lớn năng lượng, rễ cây dưới lòng đất cũng đang mở rộng, nhưng cây tuyết tùng Khâu thành cũng tùy ý hấp thụ chất dinh dưỡng mà thực vật khác tích trữ, thậm chí không để lại bất kỳ dư lượng nào, khiến các loại thực vật trực tiếp nhanh chóng tử vong, giống như cái chết của cây dướng dị biến cấp A ở Khâu thành lúc trước.
Chỉ có khi dây leo hoa hồng cầu vồng tập hợp đủ năng lượng của các loại thực vật dị biến, mới có cơ hội ngăn chặn nó, nhưng vì cây tuyết tùng Khâu thành hấp thụ tất cả các chất dinh dưỡng của thực vật một cách vô nguyên tắc như vậy, sợ rằng cuối cùng năng lượng được truyền trong mạng lưới kết nối cây cối đều bị nó chiếm cứ.
Triệu Ly Nông từ từ mở mắt và nhìn cơ thể của thực vật xung quanh nhanh chóng mọc ra cây giống của cây tuyết tùng, bọn chúng giống như là tế bào ung thư đang lan rộng.
Lần này, cô không chống lại âm thanh của cây tuyết tùng Khâu thành truyền đến trong ý thức của mình nữa, để mặc nó xâm chiếm ý thức của cô.
Đó là một ý thức hung ác thuần túy.
Triệu Ly Nông thậm chí có thể cảm nhận được ý thức của cây tuyết tùng Khâu thành nó chỉ quan tâm đ ến việc nó có thể nhận được nhiều chất dinh dưỡng hơn hay không, muốn sinh sôi, phát triển và mở rộng vô hạn, chiếm lĩnh mọi nơi trên thế giới.
Ánh sáng xanh lục trong mắt cô trở nên mãnh liệt hơn, trên cổ và cổ tay cô dần dần nổi lên dấu vết vảy kim màu xanh lục giống như lá thông, như thể một cây tuyết tùng dị biến sắp mọc ra từ bên trong cơ thể cô.
Ngay cả năng lượng trong cơ thể cô cũng đang được gửi đến cây tuyết tùng dị biến ở phía đối diện, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô hoặc sẽ già đi mà chết, hoặc là cơ thể sẽ tăng vọt, cây tuyết tùng sẽ từ bên trong mà phá vỡ ra, đến lúc cuối cùng khi ý thức sắp bị chiếm cứ, Triệu Ly Nông đột nhiên tỉnh lại.
Cô nở nụ cười.
Ngay lập tức, một người một cây, thần giao cách cảm, ý thức được trao đổi.
Ánh mắt của Triệu Ly Nông nhanh chóng chuyển động, cao cao tại thượng, cảm nhận được vạn vật t0 lớn dưới lòng đất, cô… trở thành “Cây tuyết tùng”.
Cây tuyết tùng dị biến không ngờ rằng ý thức của nó sẽ bị chiếm đóng ngược lại, cùng lúc đó, Triệu Ly Nông đã cưỡng chế chiếm giữ cơ thể của Cây tuyết tùng, khiến nó không thể di chuyển, toàn bộ Cây tuyết tùng Khâu thành tựa hồ đột ngột rơi khỏi mạng lưới kết nối cây cối, không có cách nào xuyên qua rễ của các thực vật khác hấp thụ chất dinh dưỡng.
Dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến chớp lấy cơ hội, rễ của nó quấn chặt lấy rễ cây cây tuyết tùng bên dưới, dùng tốc độ nhanh nhất hấp thụ chất dinh dưỡng của nó.
Cây tuyết tùng Khâu thành không bao giờ ngờ rằng một con người có thể đẩy nó ra khỏi mạng lưới kết nối cây cối, làm nó mất đi vô số chất dinh dưỡng của thực vật, nó ngay lập tức rơi vào thế hạ phong.
Ý thức của nó trở nên điên loạn bồn chồn, đây chính là bản năng của cuộc giao chiến có thể đối mặt với cái chết.
Cây tuyết tùng Khâu thành không giống như những cây dị biến cấp S ở Căn cứ số ba, nó nhận biết được Triệu Ly Nông đang chiếm cứ ý thức của nó, một cuộc giằng co kéo dài bắt đầu.
Triệu Ly Nông đã chiến thắng, cơ thể Cây tuyết tùng Khâu thành đã bị dây leo hoa hồng cầu vồng hút rất nhiều chất dinh dưỡng, nhưng chờ đến khi ý thức Cây tuyết tùng chiếm thế thượng phong, cơ thể của Triệu Ly Nông sẽ xuất hiện các vảy kim của cành cây tuyết tùng, đến cuối cùng, ngay cả trên khuôn mặt của cô cũng xuất hiện lá kim của cây tuyết tùng vô cùng khủng khiếp.
Một khi ý thức của cô hoàn toàn bị chiếm giữ, e rằng cơ thể của cô cuối cùng sẽ trở thành chất dinh dưỡng của cây tuyết tùng.
May mắn thay, đây không phải là lần đầu tiên dây leo hoa hồng cầu vồng hấp thụ năng lượng chất dinh dưỡng của các loài thực vật dị biến dưới lòng đất.
Mạng lưới kết nối cây cối rung chuyển dị thường, vô số năng lượng tràn vào cơ thể hoa hồng cầu vồng, cây tuyết tùng dị biến vốn đang phát triển dữ dội buộc phải dừng lại, thậm chí bắt đầu khô héo.
Bên ngoài Uyên đảo, Đồng Đồng từ biển leo lên bờ, nhìn thực vật xung quanh dần dần ngừng khô héo, sau đó nhìn bóng râm to lớn của cây tuyết tùng vừa mới mọc trên Uyên đảo đang là đà lảo đảo, mơ hồ rõ ràng… Sắp kết thúc rồi.
Gió thổi qua, như thể gửi đi một tín hiệu nào đó, kẽo kẹt—cót két—
Cây tuyết tùng Khâu thành vừa mới phát triển thành một cây đại thụ cao chót vót, hiện đã mất hết chất dinh dưỡng, dọc theo hướng gió, những chiếc lá vàng khô héo từ cành cây rơi xuống, phủ kín mặt đất.
Triệu Ly Nông ngồi bệt xuống đất, hai mắt cụp xuống, bất động, giống như một pho tượng lạnh lẽo và gầy guộc, những chiếc lá kim nhô ra khỏi làn da đã biến mất, nhưng vết thương do nó gây ra vẫn còn đó, không ngừng chảy máu.
Cho đến khi mấy cái rễ cây mảnh khảnh từ dưới đất mọc lên quấn lấy tay cô, một luồng năng lượng ấm áp từ vết thương trên đầu ngón tay truyền vào khắp cơ thể, vết thương ngoài da nhanh chóng lành lại.
Thật lâu sau, Triệu Ly Nông chậm rãi đứng lên.
Cô ngẩng đầu nhìn dây leo hoa hồng cầu vồng so với trước còn căng phồng hơn, chỉ thấy trên cột từ dưới vươn lên của nó có vô số đóa hoa đột nhiên nở rộ, một lúc sau, cánh hoa theo gió tung bay khắp trời, rơi xuống vào khắp mọi nơi của Uyên đảo, bay trên mặt biển.
Dây leo hoa hồng cầu vồng khổng lồ dần nhỏ lại, cuối cùng trở lại thành một đóa hoa hồng bình thường, áp sát vào một bức tường còn chưa đổ xuống.
Thật là yên tĩnh.
Triệu Ly Nông nghĩ, tất cả những giọng nói trong tai và tâm trí cô đều biến mất.
Cũng thật ồn ào.
Cô nghe thấy được âm thanh của vô số mầm cây đang động đậy.
Một mảnh thực vật khô héo trên Uyên đảo xào xạc, thực vật mới lại trồi lên từ lòng đất, bao gồm thực vật dị biến và thực vật bình thường.
Không chỉ là ở đây, mà trải dài hàng ngàn dặm, trong khu vực vốn đang đột nhiên khô héo, bởi vì chất dinh dưỡng trong dây leo hoa hồng cầu vồng chảy ngược trở lại cơ thể, những hạt giống chôn vùi trong đất hơn một năm đã có điều kiện sinh trưởng, bắt đầu nảy mầm, chen lấn từ dưới mặt đất chui lên.
…
Trong nháy mắt ý thức của Diệp Trường Minh đã quay trở lại, anh liền siết lấy thanh đao của mình, lại bị một bàn tay hơi lạnh giữ lại, anh lập tức mở mắt ra nhìn.
“Anh tỉnh rồi?” Triệu Ly Nông đã tiêu hao quá nhiều tinh thần, lời nói so với bình thường đã chậm hơn.
Diệp Trường Minh nhìn thấy cô, hơn ngẩn ngơ, sau đó cúi đầu nhìn vết thương trên ngực, ngoại trừ quần áo vẫn bị hư hại, hình như chưa từng bị thương.
Anh quay đầu lại và thấy cây tuyết tùng dị biến đã biến mất.
Trên mặt Triệu Ly Nông không có biểu hiện gì khác thường, thậm chí ánh mắt cũng trở lại bình thường, cô nói: “Cây tuyết tùng của Khâu thành đã chết rồi.”
Những bất thường xung quanh đều có thể thấy rõ.
Nhưng Diệp Trường Minh cũng không hỏi cái gì khác, chỉ hỏi cô: “Trở về nhé?”
Anh có khuôn mặt lạnh lùng, lại thường xuyên đấu tranh giữa sự sống và cái chết, khiến người nhìn thấy đều mang cảm giác áp bức, Triệu Ly Nông đối diện với tầm mắt của anh, không khỏi nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau lần đầu tiên.
Trong hoàn cảnh mà mọi thứ đã được thiết kế sẵn, chỉ có Diệp đội trưởng là một bất ngờ.
“Cám ơn.” Triệu Ly Nông nghiêm túc chậm rãi nói.
Diệp Trường Minh không đáp, chỉ giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu trên mặt cô, anh nhớ rõ cô không thích mùi máu tanh.
Động tác này có chút thân mật, Triệu Ly Nông có thể cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của đối phương, theo bản năng muốn quay mặt đi, lại không biết là bởi vì quá mệt mỏi, hay là chịu ảnh hưởng bởi ánh mắt thâm trầm của anh, nhất thời dừng lại.
Cũng may tay của Diệp Trường Minh cũng không lưu lại quá lâu, rất nhanh liền kéo cô đứng dậy, quét mắt qua còn những người khác đang hôn mê: “Chờ bọn họ tỉnh lại thì chúng ta liền rời khỏi đây.”
“Không cần.” Tầm mắt Triệu Ly Nông dời đến hoa hồng cầu vồng trên bức tường phía xa.
Một lúc sau, những người bất tỉnh trên mặt đất và một nhóm người ở phía tây được dây leo nhô ra cuốn lấy, di chuyển về phía vách đá ở biển phía đông.
Nửa giờ sau.
Đồng Đồng đang đợi trên bờ nhìn lên mặt biển, hai chiếc máy bay trực thăng đang bay về phía bên này, thị lực của cô ấy bây giờ rất tốt, thậm chí có thể nhìn rõ người ngồi ở ghế lái thông qua cửa sổ phía trước cabin.
Một là Diệp Trường Minh từ đội số 0, một người khác ngồi trên ghế lái phi công máy bay trực thăng chính là… Triệu Ly Nông.
Bọn họ xuyên qua tầng mây, lướt qua mặt biển, từ tòa nhà hiếm khi có người trở lại trên Uyên đảo vọt đi.
Không lâu sau, một chiếc máy bay trực thăng bay lượn trên đầu cô ấy, thả thang dây xuống.
Đồng Đồng nắm lấy chiếc thang dây bò lên, vừa bước vào cửa cabin, cô ấy theo bản năng dừng lại, nhìn chằm chằm Triệu Ly Nông ở hàng ghế trước, lại không dám động đậy.
—— Uy thế, cô ấy cảm thấy được uy thế lớn lao từ trên người cô.
Xuất phát từ bản năng sinh vật.
Hai chiếc máy bay trực thăng bay cũng không xa lắm, hạ cánh trên sân bay của điểm đóng quân.
Nơi này hẳn là còn có xe, máy bay trực thăng không thể bay trở về, bọn họ đành phải lái xe trở về căn cứ.
Máy bay trực thăng trong tay Triệu Ly Nông vững vàng dừng lại, cô đứng lên nhìn thấy Đồng Đồng vẫn không nhúc nhích, liền đưa một đóa hoa thuần sắc tới.
Đồng Đồng cúi đầu nhìn bông hoa trên tay, cô ấy biết đây là hoa gì.
“Tôi nhớ những lời bịa đặt của cô ở Căn cứ nông học số chín.” Triệu Ly Nông nói: “Đóa hoa mà cô đưa tôi, tôi cũng nhớ.”
Cô đi về phía cửa cabin, hai người thoáng qua nhau.
Đồng Đồng gọi cô lại: “Thực vật dị biến sẽ kết thúc sao?”
Triệu Ly Nông đi ra khỏi cửa cabin, Diệp Trường Minh đang đứng ở dưới chờ đợi từ lâu, cô nghiêng mặt: “Không, tiến hóa vĩnh viễn không dừng lại.”
“Nhưng thứ này cho chúng ta cơ hội để tiến hóa.”
…
Vào năm dị biến thứ 44, Triệu Đồng đã được tiêm huyết thanh mới, tế bào dị hóa bị nuốt chửng, thân thể khôi phục lại bình thường.
Trong thời kỳ này, Căn cứ Trung ương đã trải qua một số thay đổi chế độ, Triệu Phong Hòa và Hà Hạo rời đi, La Liên Vũ và Diêu Hứa Trí rút khỏi Viện nghiên cứu nông học trung ương.
Trong cùng năm đó, các loại thực vật dị biến điên cuồng tăng trưởng trước kia đã hoàn toàn bị áp chế, kim gen mới được tung ra, thời gian cường hóa tăng lên, tác dụng phụ giảm một nửa, thủ vệ quân bình thường đều có thể dùng, sức mạnh phòng thủ của quân đội tăng lên rất nhiều.
Cây liễu rũ dị biến ở Căn cứ số tám đã bị cây tuyết tùng ở Khâu thành hấp thụ chất dinh dưỡng, khô héo mà chết, Dị sát đội đã phải tới thu dọn mấy tháng, căn cứ được khôi phục hoàn toàn.
Chất dinh dưỡng của thực vật ở Căn cứ số ba bởi vì được chảy trở về, cây dị biến cấp S vẫn còn đó, nhưng không có dấu hiệu mở rộng, theo đề nghị của nghiên cứu viên Triệu Ly Nông, Căn cứ trung ương đã hoàn toàn bỏ rơi khu vực này.
Dị biến năm 46, các nghiên cứu viên cao cấp Triệu Ly Nông, Nghiêm Tĩnh Thủy, Ngụy Lệ đã chuyển phòng thí nghiệm của họ đến Căn cứ nông học số chín, một số lượng lớn các nghiên cứu viên đã đăng ký chuyển đến, sau lần đó, Căn cứ nông học số chín tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, Viện nghiên cứu nông học trung ương dần dần chỉ còn trên danh nghĩa.
Dị biến năm 48, Căn cứ nông học số chín đã dưỡng được động thực vật dị biến có thể ăn được.
—— Quá trình tiến hóa toàn diện đã triệt để bắt đầu.
Uyên đảo đột nhiên yên tĩnh.
Những sinh vật bồn chồn trên đảo hoàn toàn không một tiếng động, vô số thực vật trong nháy mắt chuyển sang màu vàng, có thứ gì đó dưới lòng đất đang cướp đi chất dinh dưỡng của chúng.
Một mình Triệu Ly Nông nửa quỳ, nhắm mắt lại, hai tay nhuốm máu nặng nề ấn xuống đất, giống như không hề hay biết biến hóa ở xung quanh, rất nhiều ý thức tràn vào, gần như xé nát thân thể của cô. Cơn đau khiến cô toát mồ hôi lạnh, chỉ biết cắn chặt răng cố gắng khống chế bản thân để tỉnh táo.
Trong mạng kết nối cây cối khổng lồ dưới lòng đất, các loài thực vật dị biến tiếp xúc với nhau, truyền chất dinh dưỡng và năng lượng, cô có thể cảm nhận được ý thức tự phát và bản năng này.
Dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến thu được một lượng lớn năng lượng, rễ cây dưới lòng đất cũng đang mở rộng, nhưng cây tuyết tùng Khâu thành cũng tùy ý hấp thụ chất dinh dưỡng mà thực vật khác tích trữ, thậm chí không để lại bất kỳ dư lượng nào, khiến các loại thực vật trực tiếp nhanh chóng tử vong, giống như cái chết của cây dướng dị biến cấp A ở Khâu thành lúc trước.
Chỉ có khi dây leo hoa hồng cầu vồng tập hợp đủ năng lượng của các loại thực vật dị biến, mới có cơ hội ngăn chặn nó, nhưng vì cây tuyết tùng Khâu thành hấp thụ tất cả các chất dinh dưỡng của thực vật một cách vô nguyên tắc như vậy, sợ rằng cuối cùng năng lượng được truyền trong mạng lưới kết nối cây cối đều bị nó chiếm cứ.
Triệu Ly Nông từ từ mở mắt và nhìn cơ thể của thực vật xung quanh nhanh chóng mọc ra cây giống của cây tuyết tùng, bọn chúng giống như là tế bào ung thư đang lan rộng.
Lần này, cô không chống lại âm thanh của cây tuyết tùng Khâu thành truyền đến trong ý thức của mình nữa, để mặc nó xâm chiếm ý thức của cô.
Đó là một ý thức hung ác thuần túy.
Triệu Ly Nông thậm chí có thể cảm nhận được ý thức của cây tuyết tùng Khâu thành nó chỉ quan tâm đ ến việc nó có thể nhận được nhiều chất dinh dưỡng hơn hay không, muốn sinh sôi, phát triển và mở rộng vô hạn, chiếm lĩnh mọi nơi trên thế giới.
Ánh sáng xanh lục trong mắt cô trở nên mãnh liệt hơn, trên cổ và cổ tay cô dần dần nổi lên dấu vết vảy kim màu xanh lục giống như lá thông, như thể một cây tuyết tùng dị biến sắp mọc ra từ bên trong cơ thể cô.
Ngay cả năng lượng trong cơ thể cô cũng đang được gửi đến cây tuyết tùng dị biến ở phía đối diện, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô hoặc sẽ già đi mà chết, hoặc là cơ thể sẽ tăng vọt, cây tuyết tùng sẽ từ bên trong mà phá vỡ ra, đến lúc cuối cùng khi ý thức sắp bị chiếm cứ, Triệu Ly Nông đột nhiên tỉnh lại.
Cô nở nụ cười.
Ngay lập tức, một người một cây, thần giao cách cảm, ý thức được trao đổi.
Ánh mắt của Triệu Ly Nông nhanh chóng chuyển động, cao cao tại thượng, cảm nhận được vạn vật t0 lớn dưới lòng đất, cô… trở thành “Cây tuyết tùng”.
Cây tuyết tùng dị biến không ngờ rằng ý thức của nó sẽ bị chiếm đóng ngược lại, cùng lúc đó, Triệu Ly Nông đã cưỡng chế chiếm giữ cơ thể của Cây tuyết tùng, khiến nó không thể di chuyển, toàn bộ Cây tuyết tùng Khâu thành tựa hồ đột ngột rơi khỏi mạng lưới kết nối cây cối, không có cách nào xuyên qua rễ của các thực vật khác hấp thụ chất dinh dưỡng.
Dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến chớp lấy cơ hội, rễ của nó quấn chặt lấy rễ cây cây tuyết tùng bên dưới, dùng tốc độ nhanh nhất hấp thụ chất dinh dưỡng của nó.
Cây tuyết tùng Khâu thành không bao giờ ngờ rằng một con người có thể đẩy nó ra khỏi mạng lưới kết nối cây cối, làm nó mất đi vô số chất dinh dưỡng của thực vật, nó ngay lập tức rơi vào thế hạ phong.
Ý thức của nó trở nên điên loạn bồn chồn, đây chính là bản năng của cuộc giao chiến có thể đối mặt với cái chết.
Cây tuyết tùng Khâu thành không giống như những cây dị biến cấp S ở Căn cứ số ba, nó nhận biết được Triệu Ly Nông đang chiếm cứ ý thức của nó, một cuộc giằng co kéo dài bắt đầu.
Triệu Ly Nông đã chiến thắng, cơ thể Cây tuyết tùng Khâu thành đã bị dây leo hoa hồng cầu vồng hút rất nhiều chất dinh dưỡng, nhưng chờ đến khi ý thức Cây tuyết tùng chiếm thế thượng phong, cơ thể của Triệu Ly Nông sẽ xuất hiện các vảy kim của cành cây tuyết tùng, đến cuối cùng, ngay cả trên khuôn mặt của cô cũng xuất hiện lá kim của cây tuyết tùng vô cùng khủng khiếp.
Một khi ý thức của cô hoàn toàn bị chiếm giữ, e rằng cơ thể của cô cuối cùng sẽ trở thành chất dinh dưỡng của cây tuyết tùng.
May mắn thay, đây không phải là lần đầu tiên dây leo hoa hồng cầu vồng hấp thụ năng lượng chất dinh dưỡng của các loài thực vật dị biến dưới lòng đất.
Mạng lưới kết nối cây cối rung chuyển dị thường, vô số năng lượng tràn vào cơ thể hoa hồng cầu vồng, cây tuyết tùng dị biến vốn đang phát triển dữ dội buộc phải dừng lại, thậm chí bắt đầu khô héo.
Bên ngoài Uyên đảo, Đồng Đồng từ biển leo lên bờ, nhìn thực vật xung quanh dần dần ngừng khô héo, sau đó nhìn bóng râm to lớn của cây tuyết tùng vừa mới mọc trên Uyên đảo đang là đà lảo đảo, mơ hồ rõ ràng… Sắp kết thúc rồi.
Gió thổi qua, như thể gửi đi một tín hiệu nào đó, kẽo kẹt—cót két—
Cây tuyết tùng Khâu thành vừa mới phát triển thành một cây đại thụ cao chót vót, hiện đã mất hết chất dinh dưỡng, dọc theo hướng gió, những chiếc lá vàng khô héo từ cành cây rơi xuống, phủ kín mặt đất.
Triệu Ly Nông ngồi bệt xuống đất, hai mắt cụp xuống, bất động, giống như một pho tượng lạnh lẽo và gầy guộc, những chiếc lá kim nhô ra khỏi làn da đã biến mất, nhưng vết thương do nó gây ra vẫn còn đó, không ngừng chảy máu.
Cho đến khi mấy cái rễ cây mảnh khảnh từ dưới đất mọc lên quấn lấy tay cô, một luồng năng lượng ấm áp từ vết thương trên đầu ngón tay truyền vào khắp cơ thể, vết thương ngoài da nhanh chóng lành lại.
Thật lâu sau, Triệu Ly Nông chậm rãi đứng lên.
Cô ngẩng đầu nhìn dây leo hoa hồng cầu vồng so với trước còn căng phồng hơn, chỉ thấy trên cột từ dưới vươn lên của nó có vô số đóa hoa đột nhiên nở rộ, một lúc sau, cánh hoa theo gió tung bay khắp trời, rơi xuống vào khắp mọi nơi của Uyên đảo, bay trên mặt biển.
Dây leo hoa hồng cầu vồng khổng lồ dần nhỏ lại, cuối cùng trở lại thành một đóa hoa hồng bình thường, áp sát vào một bức tường còn chưa đổ xuống.
Thật là yên tĩnh.
Triệu Ly Nông nghĩ, tất cả những giọng nói trong tai và tâm trí cô đều biến mất.
Cũng thật ồn ào.
Cô nghe thấy được âm thanh của vô số mầm cây đang động đậy.
Một mảnh thực vật khô héo trên Uyên đảo xào xạc, thực vật mới lại trồi lên từ lòng đất, bao gồm thực vật dị biến và thực vật bình thường.
Không chỉ là ở đây, mà trải dài hàng ngàn dặm, trong khu vực vốn đang đột nhiên khô héo, bởi vì chất dinh dưỡng trong dây leo hoa hồng cầu vồng chảy ngược trở lại cơ thể, những hạt giống chôn vùi trong đất hơn một năm đã có điều kiện sinh trưởng, bắt đầu nảy mầm, chen lấn từ dưới mặt đất chui lên.
…
Trong nháy mắt ý thức của Diệp Trường Minh đã quay trở lại, anh liền siết lấy thanh đao của mình, lại bị một bàn tay hơi lạnh giữ lại, anh lập tức mở mắt ra nhìn.
“Anh tỉnh rồi?” Triệu Ly Nông đã tiêu hao quá nhiều tinh thần, lời nói so với bình thường đã chậm hơn.
Diệp Trường Minh nhìn thấy cô, hơn ngẩn ngơ, sau đó cúi đầu nhìn vết thương trên ngực, ngoại trừ quần áo vẫn bị hư hại, hình như chưa từng bị thương.
Anh quay đầu lại và thấy cây tuyết tùng dị biến đã biến mất.
Trên mặt Triệu Ly Nông không có biểu hiện gì khác thường, thậm chí ánh mắt cũng trở lại bình thường, cô nói: “Cây tuyết tùng của Khâu thành đã chết rồi.”
Những bất thường xung quanh đều có thể thấy rõ.
Nhưng Diệp Trường Minh cũng không hỏi cái gì khác, chỉ hỏi cô: “Trở về nhé?”
Anh có khuôn mặt lạnh lùng, lại thường xuyên đấu tranh giữa sự sống và cái chết, khiến người nhìn thấy đều mang cảm giác áp bức, Triệu Ly Nông đối diện với tầm mắt của anh, không khỏi nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau lần đầu tiên.
Trong hoàn cảnh mà mọi thứ đã được thiết kế sẵn, chỉ có Diệp đội trưởng là một bất ngờ.
“Cám ơn.” Triệu Ly Nông nghiêm túc chậm rãi nói.
Diệp Trường Minh không đáp, chỉ giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu trên mặt cô, anh nhớ rõ cô không thích mùi máu tanh.
Động tác này có chút thân mật, Triệu Ly Nông có thể cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của đối phương, theo bản năng muốn quay mặt đi, lại không biết là bởi vì quá mệt mỏi, hay là chịu ảnh hưởng bởi ánh mắt thâm trầm của anh, nhất thời dừng lại.
Cũng may tay của Diệp Trường Minh cũng không lưu lại quá lâu, rất nhanh liền kéo cô đứng dậy, quét mắt qua còn những người khác đang hôn mê: “Chờ bọn họ tỉnh lại thì chúng ta liền rời khỏi đây.”
“Không cần.” Tầm mắt Triệu Ly Nông dời đến hoa hồng cầu vồng trên bức tường phía xa.
Một lúc sau, những người bất tỉnh trên mặt đất và một nhóm người ở phía tây được dây leo nhô ra cuốn lấy, di chuyển về phía vách đá ở biển phía đông.
Nửa giờ sau.
Đồng Đồng đang đợi trên bờ nhìn lên mặt biển, hai chiếc máy bay trực thăng đang bay về phía bên này, thị lực của cô ấy bây giờ rất tốt, thậm chí có thể nhìn rõ người ngồi ở ghế lái thông qua cửa sổ phía trước cabin.
Một là Diệp Trường Minh từ đội số 0, một người khác ngồi trên ghế lái phi công máy bay trực thăng chính là… Triệu Ly Nông.
Bọn họ xuyên qua tầng mây, lướt qua mặt biển, từ tòa nhà hiếm khi có người trở lại trên Uyên đảo vọt đi.
Không lâu sau, một chiếc máy bay trực thăng bay lượn trên đầu cô ấy, thả thang dây xuống.
Đồng Đồng nắm lấy chiếc thang dây bò lên, vừa bước vào cửa cabin, cô ấy theo bản năng dừng lại, nhìn chằm chằm Triệu Ly Nông ở hàng ghế trước, lại không dám động đậy.
—— Uy thế, cô ấy cảm thấy được uy thế lớn lao từ trên người cô.
Xuất phát từ bản năng sinh vật.
Hai chiếc máy bay trực thăng bay cũng không xa lắm, hạ cánh trên sân bay của điểm đóng quân.
Nơi này hẳn là còn có xe, máy bay trực thăng không thể bay trở về, bọn họ đành phải lái xe trở về căn cứ.
Máy bay trực thăng trong tay Triệu Ly Nông vững vàng dừng lại, cô đứng lên nhìn thấy Đồng Đồng vẫn không nhúc nhích, liền đưa một đóa hoa thuần sắc tới.
Đồng Đồng cúi đầu nhìn bông hoa trên tay, cô ấy biết đây là hoa gì.
“Tôi nhớ những lời bịa đặt của cô ở Căn cứ nông học số chín.” Triệu Ly Nông nói: “Đóa hoa mà cô đưa tôi, tôi cũng nhớ.”
Cô đi về phía cửa cabin, hai người thoáng qua nhau.
Đồng Đồng gọi cô lại: “Thực vật dị biến sẽ kết thúc sao?”
Triệu Ly Nông đi ra khỏi cửa cabin, Diệp Trường Minh đang đứng ở dưới chờ đợi từ lâu, cô nghiêng mặt: “Không, tiến hóa vĩnh viễn không dừng lại.”
“Nhưng thứ này cho chúng ta cơ hội để tiến hóa.”
…
Vào năm dị biến thứ 44, Triệu Đồng đã được tiêm huyết thanh mới, tế bào dị hóa bị nuốt chửng, thân thể khôi phục lại bình thường.
Trong thời kỳ này, Căn cứ Trung ương đã trải qua một số thay đổi chế độ, Triệu Phong Hòa và Hà Hạo rời đi, La Liên Vũ và Diêu Hứa Trí rút khỏi Viện nghiên cứu nông học trung ương.
Trong cùng năm đó, các loại thực vật dị biến điên cuồng tăng trưởng trước kia đã hoàn toàn bị áp chế, kim gen mới được tung ra, thời gian cường hóa tăng lên, tác dụng phụ giảm một nửa, thủ vệ quân bình thường đều có thể dùng, sức mạnh phòng thủ của quân đội tăng lên rất nhiều.
Cây liễu rũ dị biến ở Căn cứ số tám đã bị cây tuyết tùng ở Khâu thành hấp thụ chất dinh dưỡng, khô héo mà chết, Dị sát đội đã phải tới thu dọn mấy tháng, căn cứ được khôi phục hoàn toàn.
Chất dinh dưỡng của thực vật ở Căn cứ số ba bởi vì được chảy trở về, cây dị biến cấp S vẫn còn đó, nhưng không có dấu hiệu mở rộng, theo đề nghị của nghiên cứu viên Triệu Ly Nông, Căn cứ trung ương đã hoàn toàn bỏ rơi khu vực này.
Dị biến năm 46, các nghiên cứu viên cao cấp Triệu Ly Nông, Nghiêm Tĩnh Thủy, Ngụy Lệ đã chuyển phòng thí nghiệm của họ đến Căn cứ nông học số chín, một số lượng lớn các nghiên cứu viên đã đăng ký chuyển đến, sau lần đó, Căn cứ nông học số chín tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, Viện nghiên cứu nông học trung ương dần dần chỉ còn trên danh nghĩa.
Dị biến năm 48, Căn cứ nông học số chín đã dưỡng được động thực vật dị biến có thể ăn được.
—— Quá trình tiến hóa toàn diện đã triệt để bắt đầu.