Căn Cứ Nông Học Số Chín
Chương 180: Đám rêu dị biến
Edit & beta: Rya
Bên ngoài tòa nhà gen, Triệu Phong Hòa lặng lẽ đứng ở một góc khuất bên rìa quảng trường, một lúc lâu không di chuyển.
Không biết ngọn lửa bùng lên ở cánh cửa sổ nào, nhanh chóng lan ra xung quanh, những tiếng còi chói tai khác nhau vang lên từ tầng hầm và tầng trên, có những bóng người bồng bềnh trong hành lang.
“Mẹ nuôi, con đã xử lý xong những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên còn sót lại rồi.” Đồng Đồng lộ ra hai lúm đồng tiền, nụ cười vô cùng ngọt ngào ngoan ngoãn: “Bọn họ hoàn toàn không hoài nghi tin tức thật hay giả.”
“Bất quá, mẹ nuôi, Đan gia còn có một nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên, không bằng cùng nhau giết bọn họ hết đi?” Đồng Đồng bình tĩnh như là đang nói chuyện sau này ăn cái gì.
Triệu Phong Hòa khoanh tay, ngóng nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, tiếng kêu thảm thiết mơ hồ theo gió bay đi, bà ấy mở miệng nói: “Người ở Đan gia kia là một con cáo già, vẫn giả vờ ốm trong nhiều năm như vậy, sẽ không lộ diện.”
“Một mình con có thể động thủ được.” Đồng Đồng nói, quay đầu nhìn lại phía sau, xa xa có những chấm đỏ của camera giám sát nhấp nháy trên đèn đường, hơi híp mắt, lại, phút chốc nhấc tay lên, đầu ngón tay xuất ra một sợi dây leo mỏng manh, làm vỡ màn hình camera, chấm đỏ hoàn toàn tắt ngúm.
“Cái này con không cần lo.” Triệu Phong Hòa quay đầu nhìn cô ấy: “Điều khiển năng lực dị hóa trở nên mạnh hơn rồi sao?”
“Chuyện mới gần đây thôi.” Đồng Đồng chủ động giải thích: “Mẹ nuôi, con đã tiêm thuốc loãng đúng hạn.”
“Sau khi trở về, mẹ sẽ kiểm tra thân thể của con lần nữa.” Triệu Phong Hòa cũng không ngồi ở trên xe lăn, cỗ khí chất dịu dàng của một người mẹ hoàn toàn biến mất, quay đầu lại nhìn về phía tòa nhà gen, trong mắt lạnh đi rất nhiều: “Không biết mạng của Giang Tập có đủ lớn có thể sống sót đi ra hay không.”
Khoảng mười giờ sáng nay, Giang Tập vội vàng từ Viện nghiên cứu trở về, một đường đi tới phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, đây là nơi ngày thường ông ta cố định chữa trị vết thương cũ.
“Xe của đội số 0!” Đồng Đồng đột nhiên kéo Triệu Phong Hòa đến chỗ trốn.
Triệu Phong Hòa quay đầu, theo ánh mắt của Đồng Đồng nhìn vào trung tâm quảng trường, có những người chạy trốn khỏi tòa nhà, cũng có thủ vệ quân do quân khu phái đến để kiểm tra tình hình, có một chiếc xe địa hình với bánh xe trục cao vượt qua những chiếc xe đang đậu lại, khẩn cấp trượt ra khỏi vòng cung, cuối cùng dừng lại an toàn, sau đó có một đôi nam nữ thanh niên từ trên đi xuống.
“Cô ta đã phản ứng lại rồi.” Triệu Phong Hòa thấy Triệu Ly Nông trở lại cũng không có gì ngạc nhiên, buổi sáng sở dĩ nói nhiều như vậy, chính là đã đến lúc động thủ, có vài thứ giấu diếm thêm nữa cũng không có ích lợi gì.
“Gần đây Diệp Trường Minh cùng tô ta tiếp xúc quá thường xuyên.” Triệu Phong Hòa cau mày: “Bọn họ rất quen sao?”
“Không quen.” Đồng Đồng khẳng định: “Bọn họ ở Khâu Thành cũng chưa nói mấy câu.”
“Ong-”
Đồng Đồng nhìn cổ tay Triệu Phong Hòa: “Mẹ nuôi, quang não của mẹ vang lên kìa.”
“Đi thôi.”
…
“Đối tượng thí nghiệm ở tầng hầm của tòa nhà gen mất khống chế, tầng trên bất ngờ bốc cháy.” Diệp Trường Minh lần lượt hỏi một số thủ vệ quân cùng với các thí nghiệm viên vừa trốn ra được, mới hiểu được tổng thể tình hình bên trong, quay sang nói với Triệu Ly Nông: “Em trở lại xe, tôi sẽ đi vào.”
Anh còn chưa biết thân phận của Triệu Phong Hòa, cho nên đã kiểm tra số phòng của Triệu Phong Hòa, không nghe thấy cô từ chối, cho nên muốn vào tòa nhà gen đang nổi lửa.
Màn hình quang não trước mặt Triệu Ly Nông hiển thị không có người trả lời liên lạc, cô ngẩng đầu vươn tay kéo Diệp Trường Minh: “Anh không cần đi đến tầng lầu đó.”
“Cô ta sẽ không nên ở đó.” Triệu Ly Nông tắt quang não đi: “Đối tượng thí nghiệm dưới tầng hầm mất khống chế, anh nên đi giải quyết chuyện này đi.”
Không nên ở đó?
Diệp Trường Minh quay đầu liếc nhìn Triệu Ly Nông, trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi, chỉ nói: “Em lên xe trước đi, nhớ kỹ những gì tôi dạy cho em.”
Anh chỉ vào khẩu súng trên thắt lưng của mình.
“Được.” Triệu Ly Nông đồng ý xuống xe, trước khi lên xe còn nhanh chóng nói cho Diệp Trường Minh những gì mình biết về phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, trọng điểm là tầng lầu nơi cô thường ra vào, đối tượng thí nghiệm chạy ra cũng ở mấy tầng này, những nơi khác tạm thời đều là vật tư thí nghiệm.
Tòa nhà gen là nơi gần với doanh trại quân đội nhất, chắc hẳn có người bên trong đã liên lạc với bên kia, một chiếc máy bay trực thăng chở nước từ xa bay tới, trước khi Diệp Trường Minh đi vào vẫn không yên lòng, lại lệnh cho mấy thủ vệ quân ở xung quanh canh chừng.
“Có biết lái xe không?” Thấy Triệu Ly Nông gật đầu, Diệp Trường Minh đem chìa khóa xe lưu lại: “Ngồi vào ghế lái đi, nếu có chuyện gì lập tức rời đi.”
Nhìn thấy cô ngồi vào trong, Diệp Trường Minh sau khi nhìn thấy cửa kính ô tô đã đóng lại, liền quay người chạy đến tòa nhà gen.
Bởi vì hỏa hoạn, thang máy tầng hầm không thể sử dụng được nữa, chỉ có thể ra vào bằng lối thoát hiểm, khi Diệp Trường Minh đi xuống, mọi người không ngừng chạy lên phía trên, vô cùng đông đúc.
Ở dưới tầng hầm hình như cũng có hỏa hoạn, chỉ cần đẩy một cánh cửa thì sẽ có khói đen sẽ bốc ra.
“Diệp đội trưởng?” La Phiên Tuyết một thân chật vật, chiếc áo khoác trắng của cô ta đã sớm biến thành màu xám đen, mái tóc rối bời, trên cổ tay đeo quang não, bên người còn có một nhánh thủ vệ quân nhỏ che chở, nhìn thấy Diệp Trường Minh một mình đi xuống, đầu tiên cô ta hơi ngơ ngác, sau đó nhớ tới cái gì, lập tức nói: “Kỷ lão ở tầng hầm mười lăm, có một đối tượng thí nghiệm mất kiểm soát đi về phía bên đó.”
“Kỷ lão?” Diệp Trường Minh quay đầu lại, anh vừa mới đi qua tầng hầm mười lăm, nghe nói trong đó trống không.
“Hôm nay, Kỷ lão ở tầng hầm mười lăm kiểm tra thân thể.” La Phiên Tuyết cũng vừa nhận được tin tức
“Tình hình bên dưới thế nào?” Diệp Trường Minh chỉ vào tầng mà La Phiên Tuyết đã đến.
“Nhân viên cơ bản đều sơ tán lên trên, thiết bị thí nghiệm tạm thời không thể vận chuyển lên, đành phải từ bỏ.” La Phiên Tuyết nói: “Chúng ta đi tầng hầm mười lăm cứu Kỷ lão.”
“Phòng nào ở tầng hầm mười lăm?” Diệp Trường Minh hỏi.
La Phiên Tuyết vội vàng gửi bản vẽ thiết kế bố cục vừa nhận được cho Diệp Trường Minh: “Là ở B1513.”
Kỷ lão nhất định phải được cứu.
Diệp Trường Minh nhìn thoáng qua bản thiết kế, sau đó xoay người đi lên tầng hầm mười lăm, La Phiên Tuyết vội vàng bảo thủ vệ quân cùng đuổi theo.
Như Triệu Ly Nông đã từng nói, tầng này về cơ bản là trống rỗng, không có người và không có vật tư.
Nhưng những mảnh kính vỡ khắp hành lang cho thấy một số đối tượng thí nghiệm mất kiểm soát đã bước vào đây.
Diệp Trường Minh đi ở phía trước, thủ vệ quân bảo vệ La Phiên Tuyết ở giữa, từ từ tiến về phía trước.
Hai bên hành lang đều có kính một chiều, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của chính mình.
“Bang! Rầm—”
Ngay khi đoàn người chuẩn bị tiếp cận căn phòng nơi Kỷ lão đang ở, tấm kính hai bên đột nhiên phát nổ, các đối tượng thí nghiệm là người nhưng không phải người, từ bên trong bay xông ra.
Diệp Trường Minh quay người, rút đao ra chặn lại những mảnh thủy tinh văng tung tóe, lưỡi đao phản chiếu đôi mắt đen lạnh lùng của anh, trong khi hình dáng của đối tượng thí nghiệm lại được phản chiếu lên những mảnh thủy tinh tung tóe.
—— Thân thể phồng lên một vòng, quần áo biến mất sạch sẽ, da dẻ mơ hồ có màu xám ngắt, loang lổ vết máu, hình dáng con người ban đầu của đối tượng thí nghiệm đã mất từ lâu, khắp thân thể lít nha lít nhít đôi mắt đỏ ngầu tia máu, chuyển động ùng ục.
Một đối tượng thí nghiệm khác thì khắp cơ thể có tứ chi chồng chéo, hình dáng cũng quái dị và ghê tởm, thậm chí trên cơ thể có thể nhìn thấy hình chiếc lá của cây long trảo hòe, nhưng đều là màu da.
Ánh mắt của Diệp Trường Minh vẫn chưa từng động, chỉ nhảy lên một cái, chân như ngàn cân mạnh mẽ đá vào đối tượng thí nghiệm có tứ chi đan xen, đồng thời vung đao chém vào viên thịt màu xanh, máu chảy ra lại là máu màu xanh, hành lang nhất thời vang lên tiếng hét chói tai của con người mà cũng không giống con người.
“Các đối tượng thí nghiệm đã được tiêm một nhân tố tăng trưởng mới được cải tiến, bọn họ có khả năng hồi phục rất nhanh!” La Phiên Tuyết hoảng sợ lùi về sau dưới sự che chở của thủ vệ quân, co tâ nhìn Diệp Trường Minh đang chiến đấu với các đối tượng thí nghiệm, sau một hồi phản ứng, cô ta hét lên nhắc nhở.
Những đối tượng thí nghiệm là tử tù này đã được tiêm các nhân tố tăng trưởng mới nhất, ban đầu bọn họ muốn cải thiện k1ch thích tái tạo tế bào, kết quả thí nghiệm thất bại, dẫn đến thân thể của các đối tượng thí nghiệm phát sinh biến hóa.
Vốn là muốn tách các đối tượng thí nghiệm ra, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên cuồng bạo mất kiểm soát, dùng thuốc cũng không thể nào khống chế được, dẫn đến toàn bộ phòng thí nghiệm dưới tầng hầm rơi vào hỗn loạn, toàn bộ đều đã bị giết, chỉ còn dư lại hai đối tượng này, thủ vệ quân không thể ngăn chặn được.
Đối tượng thí nghiệm bị Diệp Trường Minh đá ngược trở lại, đập vào trong tường, giống như một quả bóng cao su bị bẹp hơn một nửa rồi đàn hồi nảy xuống đất, những chiếc lá thịt trên vai giống long trảo hòe đột nhiên duỗi dài ra, giống như một hình dạng của thực vật dị biến nhanh chóng quét về phía Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh lăn khỏi chỗ đó, tránh thoát được một đoàn này, đồng thời con đao ép sát đất xoay nửa vòng, hai chân của đối tượng thí nghiệm thân đầy mắt đột ngột bị chặt đứt.
“Mau lùi lại!” Thủ vệ quân bị lá thịt công kích vội vàng đẩy lui, liên tục nổ súng nhưng không ngăn được đối tượng thí nghiệm mất kiểm soát.
Những viên đạn đó không ngừng bị đối tượng thí nghiệm ép ra ngoài.
La Phiên Tuyết một thân chật vật, lo lắng nhìn Diệp Trường Minh trước mặt, vội vàng mở quang não, liên lạc với mẹ cô, muốn bà ta phái người qua, nhưng liên lạc mãi vẫn không được.
Bên người của Diệp Trường Minh mang theo kim gen, nhưng đối tượng thí nghiệm ở hai bên gây ra tổn thương, khiến anh không có nổi một phút đồng hồ để khôi phục, chỉ có thể dựa vào bản thân, trước tiên ngăn cản đối tượng thí nghiệm, chờ Nghiêm Lưu Thâm đ ến.
Trước khi đi xuống, anh đã gửi tin nhắn cho Nghiêm Lưu Thâm, hôm nay đội số 1 và đội số 2 đang cùng huấn luyện đối kháng tại doanh trại quân đội, họ là những người ở gần nhất.
Tuy nhiên, căn phòng của B1513 rất gần, cuộc giao chiến của anh càng lúc càng tiến gần đến căn phòng này, cuối cùng đối tượng thí nghiệm thân đầy mắt bị đập vào tấm kính một chiều, theo âm thanh vỡ quen thuộc, một chiếc giường bệnh xuất hiện trong mắt Diệp Trường Minh.
Bên trong căn phòng chỉ có một người, Kỷ lão đang nằm ở trên giường bệnh, là đang truyền dịch, sắc mặt trắng bệch, giống như cùng ga trải giường màu trắng hòa thành một thể, vào lúc này, một vị lão giả hơn bảy mươi tuổi, không hề có năng lực chống cự hiện rõ ra bên ngoài.
“Cẩn thận bọn họ tấn công Kỷ lão!” La Phiên Tuyết muốn tiến lên một bước, nhưng lại sợ đối tượng thí nghiệm mất kiểm soát, cuối cùng chỉ có thể đứng phía sau thủ vệ quân, hô to với Diệp Trường Minh: “Diệp đội trưởng, trong nhân tố sinh trưởng có tế bào của long trảo hòe cấp S, sau khi tiến vào bên trong cơ thể bọn họ, không chỉ thay đổi hình dạng cơ thể mà còn khiến bọn họ trở nên khát máu.”
Quả nhiên, hai đối tượng thí nghiệm giống như cá mập nghe được mùi máu tanh, bắt đầu lao về phía ông lão ở trên giường, bọn họ giống như thực vật dị biến bên ngoài, muốn lấy huyết nhục cung cấp năng lượng.
Diệp Trường Minh đã nhiều lần thành công thoát khỏi sự tấn công của thực vật dị biến cấp A, nhưng hai đối tượng thí nghiệm lại dung hợp với tế bào của thực vật dị biến cấp S, trừ phi anh cũng tiêm kim gen, nếu không anh chỉ có thể tiếp tục rơi vào thế bất lợi.
Một đối tượng thí nghiệm đột nhiên nhảy tới dán vào góc tường, tứ chi sau lưng gắt gao bám vào tường, giống như một con nhện hình người chuyển động công kích, lá thịt trên vai duỗi dài điên cuồng quét tới.
Diệp Trường Minh không thèm để ý đến giọt nước trên mu bàn tay của Kỷ lão, đối tượng thí nghiệm còn chưa chạy tới, liền đá giường bệnh bay ra ngoài, ngăn cản ở phía trước mặt, lá thịt bành trướng trong nháy mắt đâm vào vai anh, anh rên lên một tiếng.
Đối tượng thí nghiệm trên trần nhà hưng phấn vặn vẹo cái đầu, giống như nếm được thứ gì ngon, mùi thịt tanh.
…
“Tư——”
Triệu Ly Nông đột nhiên che một bên lỗ tai, tay còn lại nắm chặt vô lăng, trán gần như ngay lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.
Một số thủ vệ quân ở bên ngoài vây quanh chiếc xe địa hình, cầm súng quay lưng lại với Triệu Ly Nông, lực chú ý tập trung vào bốn phía, không ai để ý đến cô có chuyện gì không ổn.
Đầu của Triệu Ly Nông bị đau như búa bổ, âm thanh ù tai kéo dài không ngừng, nhưng chẳng mấy chốc, tiếng ù sắc bén đinh tai nhức óc này dần được thay thế bằng tiếng gió và tiếng người ồn ào.
Rõ ràng là đau đến mức không mở mắt ra được, nhưng những hình ảnh xung quanh lại bắt đầu hiện lên trong đầu cô.
Mọi người chạy tới chạy lui trong quảng trường bên trên tòa nhà, tiếng cánh quạt máy bay trực thăng quay trên đỉnh đầu, khói đen và lửa nổi khắp nơi, hình ảnh xung quanh vặn vẹo lóe lên, tâm trí cô vừa động, như thể cô đã vượt qua mọi người mà lao xuống đất.
Triệu Ly Nông “thấy” lối thoát hiểm tầng hầm đen kịt, tay vịn bẩn thỉu, cửa thoát hiểm một tầng rồi lại một tầng đều đóng chặt, càng đi xuống dưới người càng ít đi.
Tiếng ù tai vẫn tiếp tục, nhưng Triệu Ly Nông hầu như không cảm nhận được, cô tập trung vào hình ảnh hiện lên trong đầu.
Đây là… phòng thí nghiệm dưới tầng hầm.
Diệp Trường Minh không có ở đây sao?
Không, anh có ở đây.
Một dòng máu chậm rãi chảy ra từ lỗ tai Triệu Ly Nông, dường như cô đã nghe thấy giọng nói của Diệp Trường Minh.
Hình ảnh trong đầu lại bị bóp méo và chuyển động cực nhanh, lại một lần nữa xuất hiện, đó là từ góc nhìn từ trên nhìn xuống.
“Thấy” lần này, Triệu Ly Nông gần như muốn lên tiếng: Sư huynh!
Cô nhìn thấy sư huynh nắm trên giường bệnh bị đá vào một góc, hầu như không thể nhìn thấy lồ ng ngực của ông ta phập phồng, mà Diệp Trường Minh đang đứng trước giường, có một lỗ máu ở trên vai, trên cánh tay đều phủ đầy vết thương, giờ khắc này anh đang đối diện với một đối tượng thí nghiệm, còn có một đối tượng thí nghiệm ở trên trần nhà, cả hai đều đang tấn công anh.
Nhắm chặt hai mắt, tay Triệu Ly Nông cầm vô lăng, thân thể đột nhiên chuyển động.
Ở tầng hầm mười lăm, Diệp Trường Minh mặt vô cảm đặt con đao ngang ngực, tay kia đẩy giường bệnh, ngay khi anh muốn đẩy Kỷ lão ra khỏi phạm vi công kích, để thủ vệ quân bên người của La Phiên Tuyết đưa đi, lỗ thông hơi trên trong căn phòng đột nhiên bị phá.
Chính xác hơn, là bị nổ tung.
Một đám lớn rêu xanh từ khe hở trên lỗ thông gió trồi ra, giống như sợi len xanh nhét trong tủ quần áo, bởi vì quá đầy nên phá vỡ nơi cất chứa.
“Thực vật dị biến!”
Cách đó không xa, một thủ vệ quân hét lớn.
Nhà dột còn gặp mưa rào, không ai ngờ rằng trong phòng thí nghiệm tầng hầm sẽ xuất hiện thực vật dị biến.
Diệp Trường Minh trong lòng trầm xuống, anh thu hồi tay trái, sờ s0ạng súng bên hông, muốn tiếp cận thực vật dị biến trước.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, đám rêu xanh dị biến đầu tiên là tấn công đối tượng thí nghiệm trên trần nhà, đám rêu xanh quấn chặt lấy đối tượng thí nghiệm, đem lá thịt cũng quấn lại trong đó.
Diệp Trường Minh sửng sốt, sau đó nhân cơ hội vươn tay, dùng sức đẩy giường bệnh hướng hành lang: “Mang Kỷ lão đi trước đi!”
Các thủ vệ quân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lao tới chộp lấy giường bệnh, một trong số họ cõng Kỷ lão trên lưng, cùng nhau bảo vệ La Phiên Tuyết bên cạnh, rồi nhanh chóng rời khỏi tầng hầm mười lăm.
Trên tầng này, chỉ còn lại Diệp Trường Minh, hai đối tượng thí nghiệm và đám rêu xanh dị biến đột nhiên xuất hiện.
Diệp Trường Minh tránh được công kích của đối tượng thí nghiệm trước mặt, khóe mắt nhìn thấy đối tượng thí nghiệm trên trần nhà bị rơi xuống, rêu xanh bám vào đối tượng thí nghiệm, để anh có chút thời gian thả lỏng.
Không biết đó có phải là ảo giác của anh hay không.
Diệp Trường Minh một đao chặt đứt một cánh tay của đối tượng thí nghiệm thân đầy mắt, quay đầu nhìn đám rêu trên mặt đất, anh luôn cảm thấy đám rêu dị biến công kích mang theo một luồng trúc trắc.
Thực vật dị biến lần đầu tiên đi công kích người?
Diệp Trường Minh xua đi những ý nghĩ khó hiểu trong đầu, mà sờ cây súng bên hông, giơ tay bắn vào đối tượng thí nghiệm ở trên mặt đất đang duỗi dài lá thịt.
Đám rêu dị biến nhanh chóng duỗi dài ra, cuốn lấy bộ phận của đối tượng thí nghiệm đã lọt lưới, đem bao trùm trở lại.
Đám rêu bao phủ hoàn toàn đối tượng thí nghiệm, bộ phận giống như sợi len màu xanh lục từng chút một đâm vào trong đối tượng thí nghiệm, máu lan tràn trên mặt đất, đối tượng thí nghiệm điên cuồng giãy giụa, không ngừng lôi kéo rêu dị biến.
“Ở đây!”
Nghiêm Lưu Thâm cuối cùng cũng mang đội chạy đến, anh ta ném một ống thuốc tiêm cho Diệp Trường Minh: “Tiêm vào cơ thể đối tượng thí nghiệm, là thuốc do nghiên cứu viên La khẩn cấp đưa tới, có thể ngăn chặn các tế bào tiếp tục phân hóa.”
Anh ta lại đi đến đối tượng thí nghiệm đang bị rêu quấn lấy.
“Khoan hãy bắn!”
“Bang!”
Nghiêm Lưu Thâm thu súng lại, cúi xuống tiêm thuốc vào trong đầu của đối tượng thí nghiệm, quay đầu nhìn Diệp Trường Minh: “Sao vậy?”
Diệp Trường Minh đẩy đối tượng thí nghiệm đã mất đi sức mạnh, nhìn đám rêu dị biến khô héo trên mặt đất, sửng sốt một chút: “Nó… Vẫn không có ý đồ hại người.”
“Thật sao?” Nghiêm Lưu Thâm đứng dậy và đưa tay gãi đầu: “Tôi còn cho rằng đó là cùng đối tượng thí nghiệm.”
“Kỷ lão đâu?” Diệp Trường Minh nhắm mắt lại, quên đi cảm giác vi diệu phảng phất ở trong lòng, ngược lại hỏi.
Nghiêm Lưu Thâm chỉ lên trên: “Đã đưa lên rồi, vốn là chúng tôi có thể đến sớm hơn, nhưng chúng tôi đã đợi nghiên cứu viên La bên kia đưa thuốc tới.”
Nghiên cứu viên La là đề cập đến La Liên Vũ.
Diệp Trường Minh gật đầu: “Các cậu ở chỗ này lo liệu, tôi đi lên trước.”
Anh vội vàng chạy đi, trên đường nửa liếc vai mình, đầu tiên là kéo quần áo che vết thương, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, lại kéo ra.
Bên ngoài tòa nhà gen, Triệu Phong Hòa lặng lẽ đứng ở một góc khuất bên rìa quảng trường, một lúc lâu không di chuyển.
Không biết ngọn lửa bùng lên ở cánh cửa sổ nào, nhanh chóng lan ra xung quanh, những tiếng còi chói tai khác nhau vang lên từ tầng hầm và tầng trên, có những bóng người bồng bềnh trong hành lang.
“Mẹ nuôi, con đã xử lý xong những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên còn sót lại rồi.” Đồng Đồng lộ ra hai lúm đồng tiền, nụ cười vô cùng ngọt ngào ngoan ngoãn: “Bọn họ hoàn toàn không hoài nghi tin tức thật hay giả.”
“Bất quá, mẹ nuôi, Đan gia còn có một nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên, không bằng cùng nhau giết bọn họ hết đi?” Đồng Đồng bình tĩnh như là đang nói chuyện sau này ăn cái gì.
Triệu Phong Hòa khoanh tay, ngóng nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, tiếng kêu thảm thiết mơ hồ theo gió bay đi, bà ấy mở miệng nói: “Người ở Đan gia kia là một con cáo già, vẫn giả vờ ốm trong nhiều năm như vậy, sẽ không lộ diện.”
“Một mình con có thể động thủ được.” Đồng Đồng nói, quay đầu nhìn lại phía sau, xa xa có những chấm đỏ của camera giám sát nhấp nháy trên đèn đường, hơi híp mắt, lại, phút chốc nhấc tay lên, đầu ngón tay xuất ra một sợi dây leo mỏng manh, làm vỡ màn hình camera, chấm đỏ hoàn toàn tắt ngúm.
“Cái này con không cần lo.” Triệu Phong Hòa quay đầu nhìn cô ấy: “Điều khiển năng lực dị hóa trở nên mạnh hơn rồi sao?”
“Chuyện mới gần đây thôi.” Đồng Đồng chủ động giải thích: “Mẹ nuôi, con đã tiêm thuốc loãng đúng hạn.”
“Sau khi trở về, mẹ sẽ kiểm tra thân thể của con lần nữa.” Triệu Phong Hòa cũng không ngồi ở trên xe lăn, cỗ khí chất dịu dàng của một người mẹ hoàn toàn biến mất, quay đầu lại nhìn về phía tòa nhà gen, trong mắt lạnh đi rất nhiều: “Không biết mạng của Giang Tập có đủ lớn có thể sống sót đi ra hay không.”
Khoảng mười giờ sáng nay, Giang Tập vội vàng từ Viện nghiên cứu trở về, một đường đi tới phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, đây là nơi ngày thường ông ta cố định chữa trị vết thương cũ.
“Xe của đội số 0!” Đồng Đồng đột nhiên kéo Triệu Phong Hòa đến chỗ trốn.
Triệu Phong Hòa quay đầu, theo ánh mắt của Đồng Đồng nhìn vào trung tâm quảng trường, có những người chạy trốn khỏi tòa nhà, cũng có thủ vệ quân do quân khu phái đến để kiểm tra tình hình, có một chiếc xe địa hình với bánh xe trục cao vượt qua những chiếc xe đang đậu lại, khẩn cấp trượt ra khỏi vòng cung, cuối cùng dừng lại an toàn, sau đó có một đôi nam nữ thanh niên từ trên đi xuống.
“Cô ta đã phản ứng lại rồi.” Triệu Phong Hòa thấy Triệu Ly Nông trở lại cũng không có gì ngạc nhiên, buổi sáng sở dĩ nói nhiều như vậy, chính là đã đến lúc động thủ, có vài thứ giấu diếm thêm nữa cũng không có ích lợi gì.
“Gần đây Diệp Trường Minh cùng tô ta tiếp xúc quá thường xuyên.” Triệu Phong Hòa cau mày: “Bọn họ rất quen sao?”
“Không quen.” Đồng Đồng khẳng định: “Bọn họ ở Khâu Thành cũng chưa nói mấy câu.”
“Ong-”
Đồng Đồng nhìn cổ tay Triệu Phong Hòa: “Mẹ nuôi, quang não của mẹ vang lên kìa.”
“Đi thôi.”
…
“Đối tượng thí nghiệm ở tầng hầm của tòa nhà gen mất khống chế, tầng trên bất ngờ bốc cháy.” Diệp Trường Minh lần lượt hỏi một số thủ vệ quân cùng với các thí nghiệm viên vừa trốn ra được, mới hiểu được tổng thể tình hình bên trong, quay sang nói với Triệu Ly Nông: “Em trở lại xe, tôi sẽ đi vào.”
Anh còn chưa biết thân phận của Triệu Phong Hòa, cho nên đã kiểm tra số phòng của Triệu Phong Hòa, không nghe thấy cô từ chối, cho nên muốn vào tòa nhà gen đang nổi lửa.
Màn hình quang não trước mặt Triệu Ly Nông hiển thị không có người trả lời liên lạc, cô ngẩng đầu vươn tay kéo Diệp Trường Minh: “Anh không cần đi đến tầng lầu đó.”
“Cô ta sẽ không nên ở đó.” Triệu Ly Nông tắt quang não đi: “Đối tượng thí nghiệm dưới tầng hầm mất khống chế, anh nên đi giải quyết chuyện này đi.”
Không nên ở đó?
Diệp Trường Minh quay đầu liếc nhìn Triệu Ly Nông, trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi, chỉ nói: “Em lên xe trước đi, nhớ kỹ những gì tôi dạy cho em.”
Anh chỉ vào khẩu súng trên thắt lưng của mình.
“Được.” Triệu Ly Nông đồng ý xuống xe, trước khi lên xe còn nhanh chóng nói cho Diệp Trường Minh những gì mình biết về phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, trọng điểm là tầng lầu nơi cô thường ra vào, đối tượng thí nghiệm chạy ra cũng ở mấy tầng này, những nơi khác tạm thời đều là vật tư thí nghiệm.
Tòa nhà gen là nơi gần với doanh trại quân đội nhất, chắc hẳn có người bên trong đã liên lạc với bên kia, một chiếc máy bay trực thăng chở nước từ xa bay tới, trước khi Diệp Trường Minh đi vào vẫn không yên lòng, lại lệnh cho mấy thủ vệ quân ở xung quanh canh chừng.
“Có biết lái xe không?” Thấy Triệu Ly Nông gật đầu, Diệp Trường Minh đem chìa khóa xe lưu lại: “Ngồi vào ghế lái đi, nếu có chuyện gì lập tức rời đi.”
Nhìn thấy cô ngồi vào trong, Diệp Trường Minh sau khi nhìn thấy cửa kính ô tô đã đóng lại, liền quay người chạy đến tòa nhà gen.
Bởi vì hỏa hoạn, thang máy tầng hầm không thể sử dụng được nữa, chỉ có thể ra vào bằng lối thoát hiểm, khi Diệp Trường Minh đi xuống, mọi người không ngừng chạy lên phía trên, vô cùng đông đúc.
Ở dưới tầng hầm hình như cũng có hỏa hoạn, chỉ cần đẩy một cánh cửa thì sẽ có khói đen sẽ bốc ra.
“Diệp đội trưởng?” La Phiên Tuyết một thân chật vật, chiếc áo khoác trắng của cô ta đã sớm biến thành màu xám đen, mái tóc rối bời, trên cổ tay đeo quang não, bên người còn có một nhánh thủ vệ quân nhỏ che chở, nhìn thấy Diệp Trường Minh một mình đi xuống, đầu tiên cô ta hơi ngơ ngác, sau đó nhớ tới cái gì, lập tức nói: “Kỷ lão ở tầng hầm mười lăm, có một đối tượng thí nghiệm mất kiểm soát đi về phía bên đó.”
“Kỷ lão?” Diệp Trường Minh quay đầu lại, anh vừa mới đi qua tầng hầm mười lăm, nghe nói trong đó trống không.
“Hôm nay, Kỷ lão ở tầng hầm mười lăm kiểm tra thân thể.” La Phiên Tuyết cũng vừa nhận được tin tức
“Tình hình bên dưới thế nào?” Diệp Trường Minh chỉ vào tầng mà La Phiên Tuyết đã đến.
“Nhân viên cơ bản đều sơ tán lên trên, thiết bị thí nghiệm tạm thời không thể vận chuyển lên, đành phải từ bỏ.” La Phiên Tuyết nói: “Chúng ta đi tầng hầm mười lăm cứu Kỷ lão.”
“Phòng nào ở tầng hầm mười lăm?” Diệp Trường Minh hỏi.
La Phiên Tuyết vội vàng gửi bản vẽ thiết kế bố cục vừa nhận được cho Diệp Trường Minh: “Là ở B1513.”
Kỷ lão nhất định phải được cứu.
Diệp Trường Minh nhìn thoáng qua bản thiết kế, sau đó xoay người đi lên tầng hầm mười lăm, La Phiên Tuyết vội vàng bảo thủ vệ quân cùng đuổi theo.
Như Triệu Ly Nông đã từng nói, tầng này về cơ bản là trống rỗng, không có người và không có vật tư.
Nhưng những mảnh kính vỡ khắp hành lang cho thấy một số đối tượng thí nghiệm mất kiểm soát đã bước vào đây.
Diệp Trường Minh đi ở phía trước, thủ vệ quân bảo vệ La Phiên Tuyết ở giữa, từ từ tiến về phía trước.
Hai bên hành lang đều có kính một chiều, từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ của chính mình.
“Bang! Rầm—”
Ngay khi đoàn người chuẩn bị tiếp cận căn phòng nơi Kỷ lão đang ở, tấm kính hai bên đột nhiên phát nổ, các đối tượng thí nghiệm là người nhưng không phải người, từ bên trong bay xông ra.
Diệp Trường Minh quay người, rút đao ra chặn lại những mảnh thủy tinh văng tung tóe, lưỡi đao phản chiếu đôi mắt đen lạnh lùng của anh, trong khi hình dáng của đối tượng thí nghiệm lại được phản chiếu lên những mảnh thủy tinh tung tóe.
—— Thân thể phồng lên một vòng, quần áo biến mất sạch sẽ, da dẻ mơ hồ có màu xám ngắt, loang lổ vết máu, hình dáng con người ban đầu của đối tượng thí nghiệm đã mất từ lâu, khắp thân thể lít nha lít nhít đôi mắt đỏ ngầu tia máu, chuyển động ùng ục.
Một đối tượng thí nghiệm khác thì khắp cơ thể có tứ chi chồng chéo, hình dáng cũng quái dị và ghê tởm, thậm chí trên cơ thể có thể nhìn thấy hình chiếc lá của cây long trảo hòe, nhưng đều là màu da.
Ánh mắt của Diệp Trường Minh vẫn chưa từng động, chỉ nhảy lên một cái, chân như ngàn cân mạnh mẽ đá vào đối tượng thí nghiệm có tứ chi đan xen, đồng thời vung đao chém vào viên thịt màu xanh, máu chảy ra lại là máu màu xanh, hành lang nhất thời vang lên tiếng hét chói tai của con người mà cũng không giống con người.
“Các đối tượng thí nghiệm đã được tiêm một nhân tố tăng trưởng mới được cải tiến, bọn họ có khả năng hồi phục rất nhanh!” La Phiên Tuyết hoảng sợ lùi về sau dưới sự che chở của thủ vệ quân, co tâ nhìn Diệp Trường Minh đang chiến đấu với các đối tượng thí nghiệm, sau một hồi phản ứng, cô ta hét lên nhắc nhở.
Những đối tượng thí nghiệm là tử tù này đã được tiêm các nhân tố tăng trưởng mới nhất, ban đầu bọn họ muốn cải thiện k1ch thích tái tạo tế bào, kết quả thí nghiệm thất bại, dẫn đến thân thể của các đối tượng thí nghiệm phát sinh biến hóa.
Vốn là muốn tách các đối tượng thí nghiệm ra, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên cuồng bạo mất kiểm soát, dùng thuốc cũng không thể nào khống chế được, dẫn đến toàn bộ phòng thí nghiệm dưới tầng hầm rơi vào hỗn loạn, toàn bộ đều đã bị giết, chỉ còn dư lại hai đối tượng này, thủ vệ quân không thể ngăn chặn được.
Đối tượng thí nghiệm bị Diệp Trường Minh đá ngược trở lại, đập vào trong tường, giống như một quả bóng cao su bị bẹp hơn một nửa rồi đàn hồi nảy xuống đất, những chiếc lá thịt trên vai giống long trảo hòe đột nhiên duỗi dài ra, giống như một hình dạng của thực vật dị biến nhanh chóng quét về phía Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh lăn khỏi chỗ đó, tránh thoát được một đoàn này, đồng thời con đao ép sát đất xoay nửa vòng, hai chân của đối tượng thí nghiệm thân đầy mắt đột ngột bị chặt đứt.
“Mau lùi lại!” Thủ vệ quân bị lá thịt công kích vội vàng đẩy lui, liên tục nổ súng nhưng không ngăn được đối tượng thí nghiệm mất kiểm soát.
Những viên đạn đó không ngừng bị đối tượng thí nghiệm ép ra ngoài.
La Phiên Tuyết một thân chật vật, lo lắng nhìn Diệp Trường Minh trước mặt, vội vàng mở quang não, liên lạc với mẹ cô, muốn bà ta phái người qua, nhưng liên lạc mãi vẫn không được.
Bên người của Diệp Trường Minh mang theo kim gen, nhưng đối tượng thí nghiệm ở hai bên gây ra tổn thương, khiến anh không có nổi một phút đồng hồ để khôi phục, chỉ có thể dựa vào bản thân, trước tiên ngăn cản đối tượng thí nghiệm, chờ Nghiêm Lưu Thâm đ ến.
Trước khi đi xuống, anh đã gửi tin nhắn cho Nghiêm Lưu Thâm, hôm nay đội số 1 và đội số 2 đang cùng huấn luyện đối kháng tại doanh trại quân đội, họ là những người ở gần nhất.
Tuy nhiên, căn phòng của B1513 rất gần, cuộc giao chiến của anh càng lúc càng tiến gần đến căn phòng này, cuối cùng đối tượng thí nghiệm thân đầy mắt bị đập vào tấm kính một chiều, theo âm thanh vỡ quen thuộc, một chiếc giường bệnh xuất hiện trong mắt Diệp Trường Minh.
Bên trong căn phòng chỉ có một người, Kỷ lão đang nằm ở trên giường bệnh, là đang truyền dịch, sắc mặt trắng bệch, giống như cùng ga trải giường màu trắng hòa thành một thể, vào lúc này, một vị lão giả hơn bảy mươi tuổi, không hề có năng lực chống cự hiện rõ ra bên ngoài.
“Cẩn thận bọn họ tấn công Kỷ lão!” La Phiên Tuyết muốn tiến lên một bước, nhưng lại sợ đối tượng thí nghiệm mất kiểm soát, cuối cùng chỉ có thể đứng phía sau thủ vệ quân, hô to với Diệp Trường Minh: “Diệp đội trưởng, trong nhân tố sinh trưởng có tế bào của long trảo hòe cấp S, sau khi tiến vào bên trong cơ thể bọn họ, không chỉ thay đổi hình dạng cơ thể mà còn khiến bọn họ trở nên khát máu.”
Quả nhiên, hai đối tượng thí nghiệm giống như cá mập nghe được mùi máu tanh, bắt đầu lao về phía ông lão ở trên giường, bọn họ giống như thực vật dị biến bên ngoài, muốn lấy huyết nhục cung cấp năng lượng.
Diệp Trường Minh đã nhiều lần thành công thoát khỏi sự tấn công của thực vật dị biến cấp A, nhưng hai đối tượng thí nghiệm lại dung hợp với tế bào của thực vật dị biến cấp S, trừ phi anh cũng tiêm kim gen, nếu không anh chỉ có thể tiếp tục rơi vào thế bất lợi.
Một đối tượng thí nghiệm đột nhiên nhảy tới dán vào góc tường, tứ chi sau lưng gắt gao bám vào tường, giống như một con nhện hình người chuyển động công kích, lá thịt trên vai duỗi dài điên cuồng quét tới.
Diệp Trường Minh không thèm để ý đến giọt nước trên mu bàn tay của Kỷ lão, đối tượng thí nghiệm còn chưa chạy tới, liền đá giường bệnh bay ra ngoài, ngăn cản ở phía trước mặt, lá thịt bành trướng trong nháy mắt đâm vào vai anh, anh rên lên một tiếng.
Đối tượng thí nghiệm trên trần nhà hưng phấn vặn vẹo cái đầu, giống như nếm được thứ gì ngon, mùi thịt tanh.
…
“Tư——”
Triệu Ly Nông đột nhiên che một bên lỗ tai, tay còn lại nắm chặt vô lăng, trán gần như ngay lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.
Một số thủ vệ quân ở bên ngoài vây quanh chiếc xe địa hình, cầm súng quay lưng lại với Triệu Ly Nông, lực chú ý tập trung vào bốn phía, không ai để ý đến cô có chuyện gì không ổn.
Đầu của Triệu Ly Nông bị đau như búa bổ, âm thanh ù tai kéo dài không ngừng, nhưng chẳng mấy chốc, tiếng ù sắc bén đinh tai nhức óc này dần được thay thế bằng tiếng gió và tiếng người ồn ào.
Rõ ràng là đau đến mức không mở mắt ra được, nhưng những hình ảnh xung quanh lại bắt đầu hiện lên trong đầu cô.
Mọi người chạy tới chạy lui trong quảng trường bên trên tòa nhà, tiếng cánh quạt máy bay trực thăng quay trên đỉnh đầu, khói đen và lửa nổi khắp nơi, hình ảnh xung quanh vặn vẹo lóe lên, tâm trí cô vừa động, như thể cô đã vượt qua mọi người mà lao xuống đất.
Triệu Ly Nông “thấy” lối thoát hiểm tầng hầm đen kịt, tay vịn bẩn thỉu, cửa thoát hiểm một tầng rồi lại một tầng đều đóng chặt, càng đi xuống dưới người càng ít đi.
Tiếng ù tai vẫn tiếp tục, nhưng Triệu Ly Nông hầu như không cảm nhận được, cô tập trung vào hình ảnh hiện lên trong đầu.
Đây là… phòng thí nghiệm dưới tầng hầm.
Diệp Trường Minh không có ở đây sao?
Không, anh có ở đây.
Một dòng máu chậm rãi chảy ra từ lỗ tai Triệu Ly Nông, dường như cô đã nghe thấy giọng nói của Diệp Trường Minh.
Hình ảnh trong đầu lại bị bóp méo và chuyển động cực nhanh, lại một lần nữa xuất hiện, đó là từ góc nhìn từ trên nhìn xuống.
“Thấy” lần này, Triệu Ly Nông gần như muốn lên tiếng: Sư huynh!
Cô nhìn thấy sư huynh nắm trên giường bệnh bị đá vào một góc, hầu như không thể nhìn thấy lồ ng ngực của ông ta phập phồng, mà Diệp Trường Minh đang đứng trước giường, có một lỗ máu ở trên vai, trên cánh tay đều phủ đầy vết thương, giờ khắc này anh đang đối diện với một đối tượng thí nghiệm, còn có một đối tượng thí nghiệm ở trên trần nhà, cả hai đều đang tấn công anh.
Nhắm chặt hai mắt, tay Triệu Ly Nông cầm vô lăng, thân thể đột nhiên chuyển động.
Ở tầng hầm mười lăm, Diệp Trường Minh mặt vô cảm đặt con đao ngang ngực, tay kia đẩy giường bệnh, ngay khi anh muốn đẩy Kỷ lão ra khỏi phạm vi công kích, để thủ vệ quân bên người của La Phiên Tuyết đưa đi, lỗ thông hơi trên trong căn phòng đột nhiên bị phá.
Chính xác hơn, là bị nổ tung.
Một đám lớn rêu xanh từ khe hở trên lỗ thông gió trồi ra, giống như sợi len xanh nhét trong tủ quần áo, bởi vì quá đầy nên phá vỡ nơi cất chứa.
“Thực vật dị biến!”
Cách đó không xa, một thủ vệ quân hét lớn.
Nhà dột còn gặp mưa rào, không ai ngờ rằng trong phòng thí nghiệm tầng hầm sẽ xuất hiện thực vật dị biến.
Diệp Trường Minh trong lòng trầm xuống, anh thu hồi tay trái, sờ s0ạng súng bên hông, muốn tiếp cận thực vật dị biến trước.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, đám rêu xanh dị biến đầu tiên là tấn công đối tượng thí nghiệm trên trần nhà, đám rêu xanh quấn chặt lấy đối tượng thí nghiệm, đem lá thịt cũng quấn lại trong đó.
Diệp Trường Minh sửng sốt, sau đó nhân cơ hội vươn tay, dùng sức đẩy giường bệnh hướng hành lang: “Mang Kỷ lão đi trước đi!”
Các thủ vệ quân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lao tới chộp lấy giường bệnh, một trong số họ cõng Kỷ lão trên lưng, cùng nhau bảo vệ La Phiên Tuyết bên cạnh, rồi nhanh chóng rời khỏi tầng hầm mười lăm.
Trên tầng này, chỉ còn lại Diệp Trường Minh, hai đối tượng thí nghiệm và đám rêu xanh dị biến đột nhiên xuất hiện.
Diệp Trường Minh tránh được công kích của đối tượng thí nghiệm trước mặt, khóe mắt nhìn thấy đối tượng thí nghiệm trên trần nhà bị rơi xuống, rêu xanh bám vào đối tượng thí nghiệm, để anh có chút thời gian thả lỏng.
Không biết đó có phải là ảo giác của anh hay không.
Diệp Trường Minh một đao chặt đứt một cánh tay của đối tượng thí nghiệm thân đầy mắt, quay đầu nhìn đám rêu trên mặt đất, anh luôn cảm thấy đám rêu dị biến công kích mang theo một luồng trúc trắc.
Thực vật dị biến lần đầu tiên đi công kích người?
Diệp Trường Minh xua đi những ý nghĩ khó hiểu trong đầu, mà sờ cây súng bên hông, giơ tay bắn vào đối tượng thí nghiệm ở trên mặt đất đang duỗi dài lá thịt.
Đám rêu dị biến nhanh chóng duỗi dài ra, cuốn lấy bộ phận của đối tượng thí nghiệm đã lọt lưới, đem bao trùm trở lại.
Đám rêu bao phủ hoàn toàn đối tượng thí nghiệm, bộ phận giống như sợi len màu xanh lục từng chút một đâm vào trong đối tượng thí nghiệm, máu lan tràn trên mặt đất, đối tượng thí nghiệm điên cuồng giãy giụa, không ngừng lôi kéo rêu dị biến.
“Ở đây!”
Nghiêm Lưu Thâm cuối cùng cũng mang đội chạy đến, anh ta ném một ống thuốc tiêm cho Diệp Trường Minh: “Tiêm vào cơ thể đối tượng thí nghiệm, là thuốc do nghiên cứu viên La khẩn cấp đưa tới, có thể ngăn chặn các tế bào tiếp tục phân hóa.”
Anh ta lại đi đến đối tượng thí nghiệm đang bị rêu quấn lấy.
“Khoan hãy bắn!”
“Bang!”
Nghiêm Lưu Thâm thu súng lại, cúi xuống tiêm thuốc vào trong đầu của đối tượng thí nghiệm, quay đầu nhìn Diệp Trường Minh: “Sao vậy?”
Diệp Trường Minh đẩy đối tượng thí nghiệm đã mất đi sức mạnh, nhìn đám rêu dị biến khô héo trên mặt đất, sửng sốt một chút: “Nó… Vẫn không có ý đồ hại người.”
“Thật sao?” Nghiêm Lưu Thâm đứng dậy và đưa tay gãi đầu: “Tôi còn cho rằng đó là cùng đối tượng thí nghiệm.”
“Kỷ lão đâu?” Diệp Trường Minh nhắm mắt lại, quên đi cảm giác vi diệu phảng phất ở trong lòng, ngược lại hỏi.
Nghiêm Lưu Thâm chỉ lên trên: “Đã đưa lên rồi, vốn là chúng tôi có thể đến sớm hơn, nhưng chúng tôi đã đợi nghiên cứu viên La bên kia đưa thuốc tới.”
Nghiên cứu viên La là đề cập đến La Liên Vũ.
Diệp Trường Minh gật đầu: “Các cậu ở chỗ này lo liệu, tôi đi lên trước.”
Anh vội vàng chạy đi, trên đường nửa liếc vai mình, đầu tiên là kéo quần áo che vết thương, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, lại kéo ra.