Cẩm Y Hành - Dã Anh Tây Qua
Chương 9: Tại sao lại giả làm tướng công của ta?
Tề Vệ nhìn thấy người trước mặt ôm cánh tay lạnh lùng nhìn mình, phát giác mọi chuyện không ổn.
Giọng nói này, ánh mắt này, động tác này, sao hắn bỗng cảm thấy Trâu Lan Thanh ban đầu đã trở lại?
“Nàng nhớ lại rồi?”
Tề Vệ dò hỏi.
“Chàng thấy sao?”
Trâu Lan Thanh ngồi xuống một bên bàn, hỏi lại.
Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, Tề Vệ nói thầm trong lòng.
Nhìn tình huống trước mặt này, hắn thật sự không biết nên giải thích với Trâu Lan Thanh thế nào, dù sao việc hắn giả làm tướng công của nàng thật sự không đúng.
Vừa định mở miệng nói chuyện, người đối diện lại đột nhiên đứng lên.
“Được rồi, chàng thay xiêm y trước đã, chuyện khác chờ dùng bữa xong rồi nói.”
Trâu Lan Thanh cầm túi bánh bao trên bàn lên, bước ra khỏi phòng.
Suốt chặng đường đến phòng bếp, trong lòng Trâu Lan Thanh như một mớ hỗn độn.
Sáng nay lúc vừa tỉnh dậy, nàng thầm nghĩ phải tính sổ kỹ càng chuyện Tề Vệ lừa gạt chiếm tiện nghi của nàng, cho dù biết trời sắp mưa to cũng cố ý lừa hắn ra ngoài.
Hiện tại tức giận cũng tức giận rồi, lời cũng nói rõ rồi, nàng không biết nên đối mặt với người đó như thế nào.
Bữa ăn trước nay chưa từng xấu hổ như vậy, từ đầu tới cuối cả hai người nhìn nhau, vẫn là Trâu Lan Thanh mở miệng trước.
“Tại sao lại giả làm tướng công của ta?”
Thời điểm dùng bữa trong lòng Tề Vệ muốn nói sự thật rất nhiều lần, chỉ là không mở miệng được, nàng hỏi như vậy, vừa hay cho hắn một cơ hội.
Hắn kể lại chuyện gặp nàng đang trọng thương trên đường, sau đó lại phát hiện nàng là nữ giả nam trang và bị mất trí nhớ. Tề Vệ thành thành thật thật kể lại toàn bộ, một câu cũng không nói dối.
Trâu Lan Thanh nghe xong, không khác nhiều so với phỏng đoán của nàng.
Vừa rồi nàng đã nghĩ, thân phận của nàng sớm đã bị hắn biết được, tuy rằng trước đây hắn luôn đối phó với nàng, nhưng nếu Tề Vệ thật sự muốn hại nàng thì hắn chỉ cần đưa nàng về Cẩm Y Vệ là mọi chuyện đã xong.
Nhưng thực tế hắn lại cứu nàng một mạng, còn giúp nàng giấu diếm.
Hơn nữa, tuy rằng giả mạo làm tướng công của nàng, nhưng hắn cũng không làm chuyện gì quá khuôn phép, nhiều nhất cũng chỉ là cố ý sai bảo nàng.
Mặt khác, hắn đối với nàng rất tốt.
Trâu Lan Thanh không thể không thừa nhận bản thân lúc này với Tề Vệ có thay đổi rất lớn, hoặc nói là ấn tượng tốt.
Trước kia nàng thấy thái độ của Tề Vệ đối với nàng ác liệt như vậy, nghĩ hắn không muốn thấy nàng ngang hàng với hắn, cho nên mới không nhịn được trị ngược lại hắn, áp chế nhuệ khí của hắn.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, nàng cũng biết tính tình hắn.
Người này ghét nhất là đố kỵ, không nhìn được kẻ ỷ thế hiếp người, mượn cơ hội mưu lợi, cho nên nàng cũng lý giải được vì sao lúc trước Tề Vệ lại dùng loại thái độ đó với nàng.
Nàng khi đó vì muốn trèo lên cao, quả thật cũng dùng không ít cách thức….… Nhưng cuộc nói chuyện của Tề Vệ mở ra thì không có ý đóng lại.
Sau khi nói xong vì sao hắn lại lừa gạt Trâu Lan Thanh, hắn bắt đầu bộc bạch những cảm nghĩ xuất hiện trong lòng hắn, càng nghe càng khiến người ta đỏ mặt.
Hắn đây là đang nói đến đâu rồi?
Trâu Lan Thanh yên lặng nghe, không có biểu cảm gì trên mặt của nàng.
Đây là vấn đề cấp thiết cần giải quyết giữa hai người họ.
Kế tiếp bọn họ nên dùng quan hệ gì để ở chung?
Vừa rồi nàng tận lực lảng tránh là bởi vì không biết trong lòng Tề Vệ nghĩ thế nào, cùng lắm là xem đoạn tình duyên mơ hồ này giống như một giấc mộng.
Thế nhưng hiện tại hắn lại không biết xấu hổ nói: “Dù sao ta chính là thích nàng, hiện tại nàng cũng tỉnh rồi, được hay không được, nàng cho ta một đáp án đi!”
Tề Vệ hoàn toàn không biết xấu hổ.
Mấy ngày nay hắn đã nhận thức rõ ràng tâm ý của hắn với Trâu Lan Thanh, nhưng vì trí nhớ của nàng còn chưa hồi phục nên chỉ có thể tiếp tục làm phu thê với nàng.
Nhưng hiện tại, hắn cũng không định đợi nữa.
Trước đây nhìn Trâu Lan Thanh không vừa mắt thế nào, từ sau khi biết bản tính thật của nàng, hắn lại cảm thấy thư thái vô cùng. Cho dù vừa rồi tám phần là nàng cố ý chỉnh hắn, hắn cũng không tức giận.
Hắn chỉ muốn tiếp tục ở bên nàng.
Trâu Lan Thanh nghe xong, càng nhìn người này càng khiến nàng thích.
Trước kia sao nàng lại không phát hiện chứ.
Tầm mắt rơi trên người bên cạnh, Trâu Lan Thanh gật đầu:
“Ta đồng ý với chàng.”
Dù sao nàng cũng thích hắn, có cái gì phải khó xử chứ.
Những khúc mắc trong quá khứ, cứ để chúng trôi qua đi.
Tề Vệ nghe vậy vui đến mức lập tức nắm lấy tay Trâu Lan Thanh, sau đó bị người đối diện đạp cho một cái.
Nàng bây giờ còn chưa phải nương tử của hắn đâu.
Trong lòng Tề Vệ thầm nhủ, quả nhiên khôi phục trí nhớ liền có chút không giống.
Tuy nhiên, hắn vẫn thích nàng!
Hai người mở lời với nhau, về sau càng nói càng nhiều, lần này cũng không thể không đối mặt với quyết định kế tiếp.
Tề Vệ bây giờ thân còn mang chức vụ, trì hoãn gần hai tháng trên đường đã sớm không chờ được nữa, Trâu Lan Thanh là mượn công vụ trốn thoát, không thể lại hồi kinh.
Tuy rằng không hỏi Trâu Lan Thanh đến tột cùng là vì sao lại cải trang nam nhân trà trộn vào Cẩm Y Vệ, vì sao phải chạy trốn, nhưng hắn biết nàng nhất định có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó.
Chẳng lẽ kế tiếp, hai người chỉ có thể chia cắt hai nơi sao?
Tính toán ban đầu của Trâu Lan Thanh là muốn hồi kinh, hiện tại thời gian cũng không kém nhiều, có lẽ người của Vệ Sở cũng đã ngừng tìm kiếm thi thể nàng. Nàng cũng đang tìm một cơ hội khác để hồi kinh điều tra nguyên nhân cái chết của nghĩa phụ.
Cho nên Trâu Lan Thanh nói với Tề Vệ: “Hoặc là chàng về kinh phục mệnh trước, thuận tiện giúp ta xem thử bọn họ có còn tìm kiếm ta hay không, nếu không còn, ta tìm cơ hội hồi kinh.”
Vì thế mọi chuyện được định như vậy.
Ngày hôm sau, Tề Vệ vội vàng tạm biệt Trâu Lan Thanh, cưỡi ngựa trở về Cẩm Y Vệ trong kinh thành phục mệnh.
Ba ngày sau Tề Vệ gửi thư đến, tỏ vẻ mọi chuyện như nàng dự liệu. Trước mặt trong Vệ Sở đã không còn ai tìm kiếm Trâu Lan Thanh nữa, nhưng vị trí ban đầu của nàng vẫn để trống.
Nhận được tin này, Trâu Lan Thanh yên lòng.
Trang điểm một chút, nàng trả lại căn nhà ở huyện Đại Hưng, dùng tiền dư thuê cho mình một con ngựa, sau đó giả làm một tiểu nương tử đi thăm người thân trà trộn vào kinh thành.
Đã hơn hai tháng không về nhà, Trâu Lan Thanh đi vào sân, chỉ thấy cỏ hoang đã mọc đầy, bài vị của nghĩa phụ cũng phủ không ít bụi. Sau một ngày bận rộn, Trâu Lan Thanh rảnh rỗi bình tĩnh suy xét bước tiếp theo của mình.
Giờ Dậu chạng vạng, cửa gỗ bên ngoài bị đóng sầm lại.
Bởi vì lần trước hồi âm có nói với Tề Vệ khi nào nàng xuất phát về kinh, cùng với nơi ở của nàng, cho nên lúc này người gọi cửa không ai khác ngoài hắn.
Cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, quả nhiên là Tề Vệ.
Dẫn người vào trong nhà, Tề Vệ cũng cẩn thận đánh giá nhà của Trâu Lan Thanh.
Hắn lần đầu tiên đến nơi này.
Không lớn, nhưng một mình nàng ở thì rộng rãi.
Thời điểm quay đầu lại, mắt hắn vô tình nhìn thấy trên bàn đặt một bài vị.
Tề Vệ nhìn thấy bên trên viết một cái tên – “Trâu Thuận”.
Dầu óc hắn chợt tỉnh ra: “Trâu Thuận là nghĩa phụ của nàng?”
Tề Vệ hỏi Trâu Lan Thanh trước mặt.
Khoảnh khắc nói ra chỗ ở của mình với Tề Vệ, Trâu Lan Thanh cũng không muốn che giấu hắn chuyện của mình.
Hắn hỏi chuyện này, nàng bèn nói ra hết thảy.
Nghe xong, Tề Vệ mới hiểu ra một nữ tử như Trâu Lan Thanh lại trà trộn vào Cẩm Y Vệ vì cái gì.
Thù g/i/ế/t phụ thân, sao có thể dễ để yên như vậy?
Nàng nói về sau sẽ tìm cơ hội khác điều tra nguyên nhân cái chết của Trâu Thuận, nhưng nghĩ cũng biết, chuyện này liên quan đến chốn quan trường. Đã không còn thân phận ban đầu, nàng muốn tiếp xúc với những thứ kia đúng là khó như lên trời.
“Cái này đơn giản, vụ án của nghĩa phụ nàng giờ vẫn còn ở bên phía phủ ti Nam trấn, trở về ta tìm một cái cớ điều tra lại là được.”
Tề Vệ chủ động tiếp quản việc này.
Nàng mất đi thân phận phó chỉ huy.
Nhưng không phải còn có hắn sao?
Kỳ thật trong mấy ngày hai người tách ra, cũng không phải Trâu Lan Thanh không nghĩ đến con đường sau này, nàng cũng từng có suy nghĩ mượn năng lực của Tề Vệ.
Nhưng hiện tại hai người vừa mới xác định quan hệ, nàng không muốn hắn cảm thấy lúc trước nàng đáp ứng hắn chỉ là vì lợi dụng chức quyền của hắn.
Hơn nữa nếu thật sự điều tra, khẳng định bên trong có rất nhiều nguy hiểm, nàng cũng không muốn hắn bị liên lụy vào, cho nên cũng tạm thời bỏ qua con đường này.
Nhưng hôm nay Tề Vệ lại chủ động nhắc tới, Trâu Lan Thanh không thể không nói:
“Kỳ thật không phải ta không nghĩ sẽ tìm chàng hỗ trợ. Nhưng chuyện này, không phải đơn giản như vậy…..…”
Trâu Lan Thanh lấy đủ loại manh mối mà từ lúc nàng vào Vệ Sở tra được ra, còn có mục tiêu cuối cùng là vụ án Quang Lộc Tự Khanh Thường Văn bị hại nói ra, cuối cùng bổ sung thêm: “Nếu tra, bên trong khẳng định sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, thậm chí chàng còn có thể bị ta liên lụy.”
Lời tiếp theo không cần nói cũng biết.
Nếu Tề Vệ không muốn nhúng tay vào, nàng cũng sẽ không trách hắn.
Tề Vệ hiểu được ý tứ của Trâu Lan Thanh.
Sợ thì hắn không sợ, bằng không hắn cũng không thể ngồi lên vị trí hiện tại.
Kỳ thật người hắn đắc tội cũng không thiếu.
Ngược lại, bây giờ Trâu Lan Thanh có thể đặt an nguy của hắn lên đầu, mời là điều khiến hắn cảm thấy thư thái nhất.
“Yên tâm, ta cam đoan bản thân sẽ an toàn.
Trước tiên ta điều tra vụ án Thương Văn bị hại nàng nói, vụ án của hắn mấy hôm trước Thánh Thượng từng thúc giục, Hình bộ bên kia còn chưa phá được, vừa lúc muốn vận dụng lực lượng của chúng ta, việc này không khó.”
“Ừm. Nếu có tin tức gì, nói cho ta biết trước, ta và chàng cùng bàn.”
Trâu Lan Thanh thấy thái độ kiên quyết của hắn, cũng đành chấp nhận cách làm của hắn.
Nhưng nàng không thể nào để bản thân đứng một bên, giao cho Tề Vệ xử lý tất cả mọi chuyện.
Hơn nữa chỉ bằng sức lực của một mình hắn, cũng khó tránh khỏi không thể làm nhiều việc cùng lúc.
Hai người đạt thành nhận thức chung nói một lúc liền chia ra.
Hôm nay Tề Vệ đến đây là vì muốn xác định nàng an toàn vào kinh thành, nhìn nàng ổn vậy cũng an tâm.
Rời khỏi nhà Trâu Lan Thanh, trên đường quay về nhà mình, Tề Vệ bắt đầu nhớ đến vụ án Quang Lộc Tự Khanh – Thường Văn bị hại.
Nửa năm trước, đầu tháng Chín, kinh thành nửa đêm xuất hiện nhiều bóng ma, không ít người đều nói ở ba con ngõ Vị Danh, ngõ Phù Hoa, còn có ngõ Vân Các nhìn thấy một bóng ma áo trắng tóc tai bù xù tới lui.
Ba con ngõ này vừa hay là đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành, dòng người đông đúc.
Mà sau đó, mọi người đều thấy ở ven đường những con phố này có một đoạn giấy Tuyên Thành.
Trên giấy Tuyên Thành viết bằng bút đỏ, đỏ tươi như máu: Kinh giao phù đồ sơn, lão Tùng Hạ, vi ngã thân oan!
Giọng nói này, ánh mắt này, động tác này, sao hắn bỗng cảm thấy Trâu Lan Thanh ban đầu đã trở lại?
“Nàng nhớ lại rồi?”
Tề Vệ dò hỏi.
“Chàng thấy sao?”
Trâu Lan Thanh ngồi xuống một bên bàn, hỏi lại.
Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, Tề Vệ nói thầm trong lòng.
Nhìn tình huống trước mặt này, hắn thật sự không biết nên giải thích với Trâu Lan Thanh thế nào, dù sao việc hắn giả làm tướng công của nàng thật sự không đúng.
Vừa định mở miệng nói chuyện, người đối diện lại đột nhiên đứng lên.
“Được rồi, chàng thay xiêm y trước đã, chuyện khác chờ dùng bữa xong rồi nói.”
Trâu Lan Thanh cầm túi bánh bao trên bàn lên, bước ra khỏi phòng.
Suốt chặng đường đến phòng bếp, trong lòng Trâu Lan Thanh như một mớ hỗn độn.
Sáng nay lúc vừa tỉnh dậy, nàng thầm nghĩ phải tính sổ kỹ càng chuyện Tề Vệ lừa gạt chiếm tiện nghi của nàng, cho dù biết trời sắp mưa to cũng cố ý lừa hắn ra ngoài.
Hiện tại tức giận cũng tức giận rồi, lời cũng nói rõ rồi, nàng không biết nên đối mặt với người đó như thế nào.
Bữa ăn trước nay chưa từng xấu hổ như vậy, từ đầu tới cuối cả hai người nhìn nhau, vẫn là Trâu Lan Thanh mở miệng trước.
“Tại sao lại giả làm tướng công của ta?”
Thời điểm dùng bữa trong lòng Tề Vệ muốn nói sự thật rất nhiều lần, chỉ là không mở miệng được, nàng hỏi như vậy, vừa hay cho hắn một cơ hội.
Hắn kể lại chuyện gặp nàng đang trọng thương trên đường, sau đó lại phát hiện nàng là nữ giả nam trang và bị mất trí nhớ. Tề Vệ thành thành thật thật kể lại toàn bộ, một câu cũng không nói dối.
Trâu Lan Thanh nghe xong, không khác nhiều so với phỏng đoán của nàng.
Vừa rồi nàng đã nghĩ, thân phận của nàng sớm đã bị hắn biết được, tuy rằng trước đây hắn luôn đối phó với nàng, nhưng nếu Tề Vệ thật sự muốn hại nàng thì hắn chỉ cần đưa nàng về Cẩm Y Vệ là mọi chuyện đã xong.
Nhưng thực tế hắn lại cứu nàng một mạng, còn giúp nàng giấu diếm.
Hơn nữa, tuy rằng giả mạo làm tướng công của nàng, nhưng hắn cũng không làm chuyện gì quá khuôn phép, nhiều nhất cũng chỉ là cố ý sai bảo nàng.
Mặt khác, hắn đối với nàng rất tốt.
Trâu Lan Thanh không thể không thừa nhận bản thân lúc này với Tề Vệ có thay đổi rất lớn, hoặc nói là ấn tượng tốt.
Trước kia nàng thấy thái độ của Tề Vệ đối với nàng ác liệt như vậy, nghĩ hắn không muốn thấy nàng ngang hàng với hắn, cho nên mới không nhịn được trị ngược lại hắn, áp chế nhuệ khí của hắn.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, nàng cũng biết tính tình hắn.
Người này ghét nhất là đố kỵ, không nhìn được kẻ ỷ thế hiếp người, mượn cơ hội mưu lợi, cho nên nàng cũng lý giải được vì sao lúc trước Tề Vệ lại dùng loại thái độ đó với nàng.
Nàng khi đó vì muốn trèo lên cao, quả thật cũng dùng không ít cách thức….… Nhưng cuộc nói chuyện của Tề Vệ mở ra thì không có ý đóng lại.
Sau khi nói xong vì sao hắn lại lừa gạt Trâu Lan Thanh, hắn bắt đầu bộc bạch những cảm nghĩ xuất hiện trong lòng hắn, càng nghe càng khiến người ta đỏ mặt.
Hắn đây là đang nói đến đâu rồi?
Trâu Lan Thanh yên lặng nghe, không có biểu cảm gì trên mặt của nàng.
Đây là vấn đề cấp thiết cần giải quyết giữa hai người họ.
Kế tiếp bọn họ nên dùng quan hệ gì để ở chung?
Vừa rồi nàng tận lực lảng tránh là bởi vì không biết trong lòng Tề Vệ nghĩ thế nào, cùng lắm là xem đoạn tình duyên mơ hồ này giống như một giấc mộng.
Thế nhưng hiện tại hắn lại không biết xấu hổ nói: “Dù sao ta chính là thích nàng, hiện tại nàng cũng tỉnh rồi, được hay không được, nàng cho ta một đáp án đi!”
Tề Vệ hoàn toàn không biết xấu hổ.
Mấy ngày nay hắn đã nhận thức rõ ràng tâm ý của hắn với Trâu Lan Thanh, nhưng vì trí nhớ của nàng còn chưa hồi phục nên chỉ có thể tiếp tục làm phu thê với nàng.
Nhưng hiện tại, hắn cũng không định đợi nữa.
Trước đây nhìn Trâu Lan Thanh không vừa mắt thế nào, từ sau khi biết bản tính thật của nàng, hắn lại cảm thấy thư thái vô cùng. Cho dù vừa rồi tám phần là nàng cố ý chỉnh hắn, hắn cũng không tức giận.
Hắn chỉ muốn tiếp tục ở bên nàng.
Trâu Lan Thanh nghe xong, càng nhìn người này càng khiến nàng thích.
Trước kia sao nàng lại không phát hiện chứ.
Tầm mắt rơi trên người bên cạnh, Trâu Lan Thanh gật đầu:
“Ta đồng ý với chàng.”
Dù sao nàng cũng thích hắn, có cái gì phải khó xử chứ.
Những khúc mắc trong quá khứ, cứ để chúng trôi qua đi.
Tề Vệ nghe vậy vui đến mức lập tức nắm lấy tay Trâu Lan Thanh, sau đó bị người đối diện đạp cho một cái.
Nàng bây giờ còn chưa phải nương tử của hắn đâu.
Trong lòng Tề Vệ thầm nhủ, quả nhiên khôi phục trí nhớ liền có chút không giống.
Tuy nhiên, hắn vẫn thích nàng!
Hai người mở lời với nhau, về sau càng nói càng nhiều, lần này cũng không thể không đối mặt với quyết định kế tiếp.
Tề Vệ bây giờ thân còn mang chức vụ, trì hoãn gần hai tháng trên đường đã sớm không chờ được nữa, Trâu Lan Thanh là mượn công vụ trốn thoát, không thể lại hồi kinh.
Tuy rằng không hỏi Trâu Lan Thanh đến tột cùng là vì sao lại cải trang nam nhân trà trộn vào Cẩm Y Vệ, vì sao phải chạy trốn, nhưng hắn biết nàng nhất định có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó.
Chẳng lẽ kế tiếp, hai người chỉ có thể chia cắt hai nơi sao?
Tính toán ban đầu của Trâu Lan Thanh là muốn hồi kinh, hiện tại thời gian cũng không kém nhiều, có lẽ người của Vệ Sở cũng đã ngừng tìm kiếm thi thể nàng. Nàng cũng đang tìm một cơ hội khác để hồi kinh điều tra nguyên nhân cái chết của nghĩa phụ.
Cho nên Trâu Lan Thanh nói với Tề Vệ: “Hoặc là chàng về kinh phục mệnh trước, thuận tiện giúp ta xem thử bọn họ có còn tìm kiếm ta hay không, nếu không còn, ta tìm cơ hội hồi kinh.”
Vì thế mọi chuyện được định như vậy.
Ngày hôm sau, Tề Vệ vội vàng tạm biệt Trâu Lan Thanh, cưỡi ngựa trở về Cẩm Y Vệ trong kinh thành phục mệnh.
Ba ngày sau Tề Vệ gửi thư đến, tỏ vẻ mọi chuyện như nàng dự liệu. Trước mặt trong Vệ Sở đã không còn ai tìm kiếm Trâu Lan Thanh nữa, nhưng vị trí ban đầu của nàng vẫn để trống.
Nhận được tin này, Trâu Lan Thanh yên lòng.
Trang điểm một chút, nàng trả lại căn nhà ở huyện Đại Hưng, dùng tiền dư thuê cho mình một con ngựa, sau đó giả làm một tiểu nương tử đi thăm người thân trà trộn vào kinh thành.
Đã hơn hai tháng không về nhà, Trâu Lan Thanh đi vào sân, chỉ thấy cỏ hoang đã mọc đầy, bài vị của nghĩa phụ cũng phủ không ít bụi. Sau một ngày bận rộn, Trâu Lan Thanh rảnh rỗi bình tĩnh suy xét bước tiếp theo của mình.
Giờ Dậu chạng vạng, cửa gỗ bên ngoài bị đóng sầm lại.
Bởi vì lần trước hồi âm có nói với Tề Vệ khi nào nàng xuất phát về kinh, cùng với nơi ở của nàng, cho nên lúc này người gọi cửa không ai khác ngoài hắn.
Cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, quả nhiên là Tề Vệ.
Dẫn người vào trong nhà, Tề Vệ cũng cẩn thận đánh giá nhà của Trâu Lan Thanh.
Hắn lần đầu tiên đến nơi này.
Không lớn, nhưng một mình nàng ở thì rộng rãi.
Thời điểm quay đầu lại, mắt hắn vô tình nhìn thấy trên bàn đặt một bài vị.
Tề Vệ nhìn thấy bên trên viết một cái tên – “Trâu Thuận”.
Dầu óc hắn chợt tỉnh ra: “Trâu Thuận là nghĩa phụ của nàng?”
Tề Vệ hỏi Trâu Lan Thanh trước mặt.
Khoảnh khắc nói ra chỗ ở của mình với Tề Vệ, Trâu Lan Thanh cũng không muốn che giấu hắn chuyện của mình.
Hắn hỏi chuyện này, nàng bèn nói ra hết thảy.
Nghe xong, Tề Vệ mới hiểu ra một nữ tử như Trâu Lan Thanh lại trà trộn vào Cẩm Y Vệ vì cái gì.
Thù g/i/ế/t phụ thân, sao có thể dễ để yên như vậy?
Nàng nói về sau sẽ tìm cơ hội khác điều tra nguyên nhân cái chết của Trâu Thuận, nhưng nghĩ cũng biết, chuyện này liên quan đến chốn quan trường. Đã không còn thân phận ban đầu, nàng muốn tiếp xúc với những thứ kia đúng là khó như lên trời.
“Cái này đơn giản, vụ án của nghĩa phụ nàng giờ vẫn còn ở bên phía phủ ti Nam trấn, trở về ta tìm một cái cớ điều tra lại là được.”
Tề Vệ chủ động tiếp quản việc này.
Nàng mất đi thân phận phó chỉ huy.
Nhưng không phải còn có hắn sao?
Kỳ thật trong mấy ngày hai người tách ra, cũng không phải Trâu Lan Thanh không nghĩ đến con đường sau này, nàng cũng từng có suy nghĩ mượn năng lực của Tề Vệ.
Nhưng hiện tại hai người vừa mới xác định quan hệ, nàng không muốn hắn cảm thấy lúc trước nàng đáp ứng hắn chỉ là vì lợi dụng chức quyền của hắn.
Hơn nữa nếu thật sự điều tra, khẳng định bên trong có rất nhiều nguy hiểm, nàng cũng không muốn hắn bị liên lụy vào, cho nên cũng tạm thời bỏ qua con đường này.
Nhưng hôm nay Tề Vệ lại chủ động nhắc tới, Trâu Lan Thanh không thể không nói:
“Kỳ thật không phải ta không nghĩ sẽ tìm chàng hỗ trợ. Nhưng chuyện này, không phải đơn giản như vậy…..…”
Trâu Lan Thanh lấy đủ loại manh mối mà từ lúc nàng vào Vệ Sở tra được ra, còn có mục tiêu cuối cùng là vụ án Quang Lộc Tự Khanh Thường Văn bị hại nói ra, cuối cùng bổ sung thêm: “Nếu tra, bên trong khẳng định sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, thậm chí chàng còn có thể bị ta liên lụy.”
Lời tiếp theo không cần nói cũng biết.
Nếu Tề Vệ không muốn nhúng tay vào, nàng cũng sẽ không trách hắn.
Tề Vệ hiểu được ý tứ của Trâu Lan Thanh.
Sợ thì hắn không sợ, bằng không hắn cũng không thể ngồi lên vị trí hiện tại.
Kỳ thật người hắn đắc tội cũng không thiếu.
Ngược lại, bây giờ Trâu Lan Thanh có thể đặt an nguy của hắn lên đầu, mời là điều khiến hắn cảm thấy thư thái nhất.
“Yên tâm, ta cam đoan bản thân sẽ an toàn.
Trước tiên ta điều tra vụ án Thương Văn bị hại nàng nói, vụ án của hắn mấy hôm trước Thánh Thượng từng thúc giục, Hình bộ bên kia còn chưa phá được, vừa lúc muốn vận dụng lực lượng của chúng ta, việc này không khó.”
“Ừm. Nếu có tin tức gì, nói cho ta biết trước, ta và chàng cùng bàn.”
Trâu Lan Thanh thấy thái độ kiên quyết của hắn, cũng đành chấp nhận cách làm của hắn.
Nhưng nàng không thể nào để bản thân đứng một bên, giao cho Tề Vệ xử lý tất cả mọi chuyện.
Hơn nữa chỉ bằng sức lực của một mình hắn, cũng khó tránh khỏi không thể làm nhiều việc cùng lúc.
Hai người đạt thành nhận thức chung nói một lúc liền chia ra.
Hôm nay Tề Vệ đến đây là vì muốn xác định nàng an toàn vào kinh thành, nhìn nàng ổn vậy cũng an tâm.
Rời khỏi nhà Trâu Lan Thanh, trên đường quay về nhà mình, Tề Vệ bắt đầu nhớ đến vụ án Quang Lộc Tự Khanh – Thường Văn bị hại.
Nửa năm trước, đầu tháng Chín, kinh thành nửa đêm xuất hiện nhiều bóng ma, không ít người đều nói ở ba con ngõ Vị Danh, ngõ Phù Hoa, còn có ngõ Vân Các nhìn thấy một bóng ma áo trắng tóc tai bù xù tới lui.
Ba con ngõ này vừa hay là đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành, dòng người đông đúc.
Mà sau đó, mọi người đều thấy ở ven đường những con phố này có một đoạn giấy Tuyên Thành.
Trên giấy Tuyên Thành viết bằng bút đỏ, đỏ tươi như máu: Kinh giao phù đồ sơn, lão Tùng Hạ, vi ngã thân oan!