Cẩm Y Hành - Dã Anh Tây Qua
Chương 7: Không học được, làm lại lần nữa
Sau bữa cơm tối ngày hôm đó, Tề Vệ vểnh chân ngồi một bên nhìn Trâu Lan Thanh thu dọn bát đũa.
Tính khí của nàng thật đúng là quá tốt.
Tất cả thức ăn hắn mua về đều có chút không ngon, nàng cũng không nói gì, bắt tay vào làm những thức ăn này thành món mà hắn thích ăn.
Nhìn nàng khom lưng, bàn tay nhỏ bé từng chút thu dọn bát đĩa, rồi đến thức ăn, mái tóc mềm mại hơi rủ xuống cổ, nơi đó trắng như bạch ngọc.
Tề Vệ dừng lại suy nghĩ của bản thân.
Đứng lên từ trên ghế, Tề Vệ đi đến trước mặt Trâu Lan Thanh, cầm lấy khăn để một bên lau mặt bàn.
“Mấy cái bát này đưa cho ta đi, chút nữa ta đi rửa.”
Tề Vệ vừa lau bàn, vừa không chút để ý nói.
Trâu Lan Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía người nam nhân trước mặt.
Vốn nghĩ hắn không bao giờ động tay động chân, bất quá người này xem như không tồi.
Hiện tại xem ra, hắn kỳ thật không lười biếng như bản thân nghĩ?
Đưa bát đũa đã thu dọn trong tay cho hắn, Trâu Lan Thanh cầm lấy khăn mà hắn đang lau bàn.
Lúc rửa bát, Tề Vệ đã nghĩ nữ tử có bản tính dịu dàng, ôn hòa như Trâu Lan Thanh, lại vì nguyên nhân gì, mà lại có thể không màn an nguy của bản thân, chạy đến nơi như Cẩm Y Vệ, còn không màn tất cả leo lên cao?
Nhất định là vì một người hay chuyện gì đó rất quan trọng với nàng đi?
Nhớ đến lúc nàng thẩm vấn người khác ở Cẩm Y Vệ tàn nhẫn như vậy, thời điểm làm luôn cứng rắn, còn có sự ngứa đòn khi đối nghịch với hắn.
Lại nhìn dáng vẻ thiện lương không mang theo chút tâm cơ gì của nàng lúc này.
Tề Vệ cảm thấy Trâu Lan Thanh người này, có lẽ không giống như những gì ban đầu hắn nghĩ, đúng không?
Cuối tháng Tư, hoa xuân đã tàn, chỉ riêng hoa hoè bắt đầu nở rộ.
Vừa vặn tiểu viện nơi hai người ở có một gốc cây hòe già.
Thời điểm mùi hương truyền khắp viện, ngay cả Tề Vệ cũng không nhịn được ra khỏi phòng, thưởng thức cảnh sắc cuối xuân.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Trâu Lan Thanh đứng dưới cành hoa hòe trắng, nhíu mày suy tư.
Nhìn dáng vẻ nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn nhánh cây, Tề Vệ thầm nhủ, có chút cảm giác.
Thần thái lúc trước khi nàng tính toán âm mưu gì, chính là bộ dạng này.
Cũng may lúc này nàng đang nhìn cây, chứ không phải hắn.
“Làm gì vậy?”
Tề Vệ đi tới, cắt đứt mạch suy nghĩ của Trâu Lan Thanh.
Trâu Lan Thanh nghiêng đầu nhìn Tề Vệ, thì thầm nói: “Ta thấy hoa hòe này nở rộ như vậy, muốn hái một chút để ăn, nhưng cây này cao như vậy. Haizz, với không tới.”
Trâu Lan Thanh đoán chừng, cho dù nàng bắt ghế đến, chỉ sợ cũng khó với đến.
Tề Vệ nhìn nàng nhíu mày, thấy nàng rõ ràng đang rất lo lắng.
Chỉ vì ăn thôi sao?
Hiện tại nàng thật sự là một lòng một dạ làm hiền thê của hắn.
Xem ra đến cả thân thủ trước kia cũng quên hết.
Nếu là lúc trước, nàng đã sớm bay lên, hái sạch sẽ phía trên cành rồi.
Nhưng giờ đây nếu nàng muốn, hắn cũng không phải không thể giúp nàng.
Nghĩ vậy, Tề Vệ giống như trúng tà, lập tức nhảy lên cây.
Trâu Lan Thanh dưới tán cây nhìn thấy thì mở to mắt trong giây lát.
Tướng công của nàng vậy mà có thể bay!
“Đừng nhìn, đi lấy giỏ tre đến đây.”
Tề Vệ ở trên cây nói với Trâu Lan Thanh.
Trâu Lan Thanh kịp phản ứng, lập tức chạy đến phòng bếp cầm một giỏ tre sạch sẽ đến, đây là mấy hôm trước nàng mua về định dùng để đựng gạo, còn chưa dùng đến.
Kế tiếp, Tề Vệ ở trên cây, Trâu Lan Thanh ở dưới cây, trước ngực ôm một cái giỏ lớn, theo động tác ném xuống của Tề Vệ, lắc lư lắc lư chạy tới chạy lui, hứng được từng chuỗi hoa hòe hắn ném xuống.
Tề Vệ ngồi vững vàng ở phía trên, nhìn bộ dạng chạy tới chạy lui của người dưới tán cây, hắn chỉ chỗ nào, nàng đi đến đó.
Có vài phân đáng yêu ngây thơ.
Hắn nhịn không được bị nàng chọc cười.
Trâu Lan Thanh đặt giỏ xuống, xoa xoa mồ hôi trên trán.
Nàng mệt rồi.
“Sao lại ngừng rồi?”
Phía trên cây truyền đến một câu hỏi.
“Tướng công, ta thấy chỗ này hẳn là đủ rồi. Nhiều hoa hòe như vậy, làm bánh hoa hòe cho hai người chúng ta cũng đủ, số còn lại, để chúng nó tiếp tục ở trên cây đi!”
Nghe nàng nói vậy, Tề Vệ lập tức nhảy từ trên cây xuống.
“Ta xem xem…” Hắn đi đến trước giỏ, nhìn người.
Mặt nàng có chút đỏ lên, thỉnh thoảng còn có mồ hôi rơi xuống, nhưng đôi mắt cô sáng lên nhìn chằm chằm giỏ hoa hòe kia, nhất định là đang cân nhắc xem phải “xử lý” chúng thế nào.
Trước đây Tề Vệ nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ của nàng chỉ cảm thấy kiếp sợ.
Nhưng hôm nay nhìn thấy, vậy mà cảm thấy tràn đầy sức sống, khiến hắn nhìn cũng thấy tâm tình tốt lên.
Xoay người ôm lấy giỏ hoa kia, Tề Vệ đi về phía phòng bếp.
“Không phải nàng muốn làm bánh hoa hòe sao? Đến đây, ta làm với nàng.”
Đi được vài bước, phát giác Trâu Lan Thanh vẫn đứng yên, hắn vừa nói với nàng, đồng thời vươn tay ra.
Trâu Lan Thanh nghe xong, cũng tiến về phía trước vài bước, nắm chặt lấy bàn tay kia của hắn, hai người cùng nhau đi về hướng phòng bếp.
“Nhào như vậy sao?”
Tay Tề Vệ đầy bột mì, cầm một khối tròn tròn trong tay.
“Không phải, còn phải dùng lực một chút mới có thể thành hình, giống như vậy….…” Trâu Lan Thanh cầm một thanh cán bột, trộn hoa hòe đã rửa sạch vào cùng các nguyên liệu khác, lại làm cho hắn xem một lần.
Tề Vệ ở một bên nhìn, phiền lòng nói: “Học không được!”
“Trừ phi nàng tự tay dạy ta.”
Trâu Lan Thanh thấy tướng công vừa rầu rĩ vừa muốn học, buông đồ trong tay mình xuống, đi đến bên cạnh Tề Vệ, đặt tay lên tay hắn.
“Giống như vậy…..…” Nàng cúi đầu, rất tập trung, động tác tay cũng tự nhiên theo lực đạo của nàng.
Tề Vệ lần đầu biết, hóa ra thời điểm tay Trâu Lan Thanh không cầm đao, sờ lên sẽ mềm mại như vậy.
“Làm lại một lần đi, ta còn chưa học được.”
Tề Vệ tiếp tục giả mù sa mưa buồn bực nói.
Cơm trưa hôm nay, hai người lấy bánh hoa hòe ra ăn đỡ đói.
Bởi vì Tề Vệ quấn quít Trâu Lan Thanh làm hết cái này đến cái khác, không cẩn thận làm quá nhiều, ngay cả phần hoa hòe nàng định dùng để nấu cháo cũng dùng hết.
Hoa hòe trong viện vẫn theo gió xuân thổi rơi xuống, tạo thành một vòng tròn dưới tán cây, vô cùng xinh đẹp.
Trâu Lan Thanh ngồi bên cửa sổ, hai tay ôm mặt nhìn một cây trắng toát, đợi rồi đợi.
Tề Vệ nói đi mời đại phu lần trước đến xem cho nàng, nửa canh giờ rồi người còn chưa trở về.
Trong lúc chờ đợi đến nhàm chán, Tề Vệ đi vào phòng, nhưng chỉ một mình hắn quay về.
“Đến đây, cùng ta đi đến y quán.
Hôm nay bệnh nhân chỗ đại phu quá nhiều, thật sự không thể ra ngoài, lão không đến thì chúng ta qua đó.”
Không muốn đổi đại phu khác để phải nhắc lại lần nữa bệnh tình, Tề Vệ quyết định kéo Trâu Lan Thanh ra cửa.
Thay xiêm y xong, Trâu Lan Thanh cùng Tệ Vệ đi đến trước y quán kia.
Người đến xem bệnh quả nhiên rất nhiều, cho dù đã có đệ tử giúp phân tán một ít người nhưng vẫn còn rất nhiều người bệnh đang ở một bên chờ đợi như hai người.
Nhưng có vẻ như gần đến lượt họ.
“Ngươi từ chỗ nào đến, gọi đại phu giỏi nhất y quán của các ngươi đến xem bệnh cho ta!”
Trong y quán vốn đang im lặng, đột nhiên vang lên tiếng quát lớn, còn có một đệ tử trẻ tuổi mặc bố y màu xám bị đánh té ngã trên mặt đất.
“Hiện tại sư phụ của chúng ta cũng có một nhóm người đang đợi bên kia, bệnh trạng của ngươi không tính là nghiêm trọng, ta kê cho ngươi mấy thang thuốc là được.
Người xem xem, hôm nay mọi người đều đợi như vậy.”
Đệ tử trẻ tuổi vừa xoa gương mặt bị đánh bầm tím của mình vừa ủy khuất nói.
“Biết ta là ai không?
Biết phụ thân của ta là ai không?
Ta đến y quán của các ngươi, các ngươi nên để đại phu lợi hại nhất xem cho ta.
Đây là quy tắc của ta!
Ngươi không xứng có biết không!”
Lời nói vênh váo hét lên, xem ra là thiếu gia tôn quý nhà nào đó đến, không đợi được, còn không muốn đệ tử xem bệnh cho gã.
Tuy nhiên nhìn hắn thì hẳn là giống như tiểu đệ tử kia nói, không có bệnh gì nặng, bằng không khí lực sao có thể lớn như vậy.
Tám phần chính là đầu óc không tốt.
Điều trị không đầy đủ.
Lúc này đại phu đứng đầu y quán cũng chính là vị lần trước xem bệnh cho Trâu Lan Thanh nghe động tĩnh bên ngoài đi ra, sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, gương mặt già nua nói: “Y quán xem bệnh, không quản thân phận địa vị, hoặc là bây giờ ngươi xem bệnh chỗ đồ nhi của ta, hoặc là đợi ta xem xong cho những người phía trước này rồi đến phiên ngươi.”
Những người chờ đợi ở đây, người nào không khó chịu, lão sao có thể vì người này có thân phận cao mà xem cho gã trước.
Như vậy không chỉ khiến những người bệnh này tâm rét lạnh, còn đập nát bảng hiệu nhà mình.
Thiếu gia trẻ tuổi mặc áo choàng tơ lụa vàng óng ánh đối diện hoàn toàn mặc kệ.
Giơ cánh tay lên, mắt thấy sắp đánh về phía lão đại phu.
Quyết tâm muốn ồn ào sinh sự.
Gã nhận tiền làm việc, có đối thủ thấy y quán này làm ăn tốt như vậy, cố ý gọi bọn họ đến sinh sự.
Dù sao gã cũng chỉ định tùy tiện nháo loạn xong rồi chạy lấy người là được.
Nhưng nắm tay của gã chưa động đến trên thân người đối diện.
Đã bị chặn lại.
Một nam nhân trẻ tuổi mặc áo choàng màu đen từ phía sau bắt được tay gã, mặc kệ gã dùng sức thế nào cũng không giãy được khỏi kiềm chế của đối phương.
“Ngươi là ai?
Tránh ra cho ta!”
Tên sinh sự giãy không ra, quay người giơ tay kia lên, muốn công kích Tề Vệ.
“Ngứa mắt người như ngươi!”
Tề Vệ vặn cánh tay của gã sang một bên, ném người xuống đất, người bệnh chung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nếu tên này thật sự đánh lão đại phu của y quán, bọn họ chờ đợi lâu như vậy chẳng phải công cốc sao?
Nam nhân đột nhiên xuất hiện này làm rất tốt!
Tên sinh sự quỳ rạp trên mặt đất còn đang giãy dụa, vẫn không đứng lên được.
Gã biết hôm nay đụng phải người khó nhằn, tiền này tám phần không thể lấy được, cũng không muốn dây dưa nhiều, thả lại vài câu cay nghiệt rồi tìm cớ bỏ chạy.
Tề Vệ vỗ vỗ tay, quay về chỗ ngồi của mình.
Làm chậm trễ người của hắn xem bệnh, ngứa đòn.
Còn dám ỷ thế hiếp người, càng khiến hắn nhìn không được.
Trâu Lan Thanh biết hắn biết võ công, lúc này cũng không ngạc nhiên, chỉ ở bên cạnh âm thầm hỏi: “Không bị hắn làm bị thương chứ?”
Kỳ thật trong lòng nàng cũng ủng hộ hành động vừa rồi của Tề Vệ.
Ỷ thế hiếp người, bá đạo ngang ngược, người như vậy nàng cũng chướng mắt.
“Không có chuyện gì cả.”
Ta chính là không thích loại người vô năng vô lại chỉ biết dựa vào quyền thế mưu lợi mà thôi.”
Tề Vệ siết chặt ngón tay, hắn cũng đã lâu không vận động, hôm nay vừa hay.
Trâu Lan Thanh nghe xong, gật đầu, không nói nữa.
Những người xung quanh, hôm nay hiểu biết của nàng về Tề Vệ lại tăng thêm một phần.
Tính khí của nàng thật đúng là quá tốt.
Tất cả thức ăn hắn mua về đều có chút không ngon, nàng cũng không nói gì, bắt tay vào làm những thức ăn này thành món mà hắn thích ăn.
Nhìn nàng khom lưng, bàn tay nhỏ bé từng chút thu dọn bát đĩa, rồi đến thức ăn, mái tóc mềm mại hơi rủ xuống cổ, nơi đó trắng như bạch ngọc.
Tề Vệ dừng lại suy nghĩ của bản thân.
Đứng lên từ trên ghế, Tề Vệ đi đến trước mặt Trâu Lan Thanh, cầm lấy khăn để một bên lau mặt bàn.
“Mấy cái bát này đưa cho ta đi, chút nữa ta đi rửa.”
Tề Vệ vừa lau bàn, vừa không chút để ý nói.
Trâu Lan Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía người nam nhân trước mặt.
Vốn nghĩ hắn không bao giờ động tay động chân, bất quá người này xem như không tồi.
Hiện tại xem ra, hắn kỳ thật không lười biếng như bản thân nghĩ?
Đưa bát đũa đã thu dọn trong tay cho hắn, Trâu Lan Thanh cầm lấy khăn mà hắn đang lau bàn.
Lúc rửa bát, Tề Vệ đã nghĩ nữ tử có bản tính dịu dàng, ôn hòa như Trâu Lan Thanh, lại vì nguyên nhân gì, mà lại có thể không màn an nguy của bản thân, chạy đến nơi như Cẩm Y Vệ, còn không màn tất cả leo lên cao?
Nhất định là vì một người hay chuyện gì đó rất quan trọng với nàng đi?
Nhớ đến lúc nàng thẩm vấn người khác ở Cẩm Y Vệ tàn nhẫn như vậy, thời điểm làm luôn cứng rắn, còn có sự ngứa đòn khi đối nghịch với hắn.
Lại nhìn dáng vẻ thiện lương không mang theo chút tâm cơ gì của nàng lúc này.
Tề Vệ cảm thấy Trâu Lan Thanh người này, có lẽ không giống như những gì ban đầu hắn nghĩ, đúng không?
Cuối tháng Tư, hoa xuân đã tàn, chỉ riêng hoa hoè bắt đầu nở rộ.
Vừa vặn tiểu viện nơi hai người ở có một gốc cây hòe già.
Thời điểm mùi hương truyền khắp viện, ngay cả Tề Vệ cũng không nhịn được ra khỏi phòng, thưởng thức cảnh sắc cuối xuân.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Trâu Lan Thanh đứng dưới cành hoa hòe trắng, nhíu mày suy tư.
Nhìn dáng vẻ nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn nhánh cây, Tề Vệ thầm nhủ, có chút cảm giác.
Thần thái lúc trước khi nàng tính toán âm mưu gì, chính là bộ dạng này.
Cũng may lúc này nàng đang nhìn cây, chứ không phải hắn.
“Làm gì vậy?”
Tề Vệ đi tới, cắt đứt mạch suy nghĩ của Trâu Lan Thanh.
Trâu Lan Thanh nghiêng đầu nhìn Tề Vệ, thì thầm nói: “Ta thấy hoa hòe này nở rộ như vậy, muốn hái một chút để ăn, nhưng cây này cao như vậy. Haizz, với không tới.”
Trâu Lan Thanh đoán chừng, cho dù nàng bắt ghế đến, chỉ sợ cũng khó với đến.
Tề Vệ nhìn nàng nhíu mày, thấy nàng rõ ràng đang rất lo lắng.
Chỉ vì ăn thôi sao?
Hiện tại nàng thật sự là một lòng một dạ làm hiền thê của hắn.
Xem ra đến cả thân thủ trước kia cũng quên hết.
Nếu là lúc trước, nàng đã sớm bay lên, hái sạch sẽ phía trên cành rồi.
Nhưng giờ đây nếu nàng muốn, hắn cũng không phải không thể giúp nàng.
Nghĩ vậy, Tề Vệ giống như trúng tà, lập tức nhảy lên cây.
Trâu Lan Thanh dưới tán cây nhìn thấy thì mở to mắt trong giây lát.
Tướng công của nàng vậy mà có thể bay!
“Đừng nhìn, đi lấy giỏ tre đến đây.”
Tề Vệ ở trên cây nói với Trâu Lan Thanh.
Trâu Lan Thanh kịp phản ứng, lập tức chạy đến phòng bếp cầm một giỏ tre sạch sẽ đến, đây là mấy hôm trước nàng mua về định dùng để đựng gạo, còn chưa dùng đến.
Kế tiếp, Tề Vệ ở trên cây, Trâu Lan Thanh ở dưới cây, trước ngực ôm một cái giỏ lớn, theo động tác ném xuống của Tề Vệ, lắc lư lắc lư chạy tới chạy lui, hứng được từng chuỗi hoa hòe hắn ném xuống.
Tề Vệ ngồi vững vàng ở phía trên, nhìn bộ dạng chạy tới chạy lui của người dưới tán cây, hắn chỉ chỗ nào, nàng đi đến đó.
Có vài phân đáng yêu ngây thơ.
Hắn nhịn không được bị nàng chọc cười.
Trâu Lan Thanh đặt giỏ xuống, xoa xoa mồ hôi trên trán.
Nàng mệt rồi.
“Sao lại ngừng rồi?”
Phía trên cây truyền đến một câu hỏi.
“Tướng công, ta thấy chỗ này hẳn là đủ rồi. Nhiều hoa hòe như vậy, làm bánh hoa hòe cho hai người chúng ta cũng đủ, số còn lại, để chúng nó tiếp tục ở trên cây đi!”
Nghe nàng nói vậy, Tề Vệ lập tức nhảy từ trên cây xuống.
“Ta xem xem…” Hắn đi đến trước giỏ, nhìn người.
Mặt nàng có chút đỏ lên, thỉnh thoảng còn có mồ hôi rơi xuống, nhưng đôi mắt cô sáng lên nhìn chằm chằm giỏ hoa hòe kia, nhất định là đang cân nhắc xem phải “xử lý” chúng thế nào.
Trước đây Tề Vệ nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ của nàng chỉ cảm thấy kiếp sợ.
Nhưng hôm nay nhìn thấy, vậy mà cảm thấy tràn đầy sức sống, khiến hắn nhìn cũng thấy tâm tình tốt lên.
Xoay người ôm lấy giỏ hoa kia, Tề Vệ đi về phía phòng bếp.
“Không phải nàng muốn làm bánh hoa hòe sao? Đến đây, ta làm với nàng.”
Đi được vài bước, phát giác Trâu Lan Thanh vẫn đứng yên, hắn vừa nói với nàng, đồng thời vươn tay ra.
Trâu Lan Thanh nghe xong, cũng tiến về phía trước vài bước, nắm chặt lấy bàn tay kia của hắn, hai người cùng nhau đi về hướng phòng bếp.
“Nhào như vậy sao?”
Tay Tề Vệ đầy bột mì, cầm một khối tròn tròn trong tay.
“Không phải, còn phải dùng lực một chút mới có thể thành hình, giống như vậy….…” Trâu Lan Thanh cầm một thanh cán bột, trộn hoa hòe đã rửa sạch vào cùng các nguyên liệu khác, lại làm cho hắn xem một lần.
Tề Vệ ở một bên nhìn, phiền lòng nói: “Học không được!”
“Trừ phi nàng tự tay dạy ta.”
Trâu Lan Thanh thấy tướng công vừa rầu rĩ vừa muốn học, buông đồ trong tay mình xuống, đi đến bên cạnh Tề Vệ, đặt tay lên tay hắn.
“Giống như vậy…..…” Nàng cúi đầu, rất tập trung, động tác tay cũng tự nhiên theo lực đạo của nàng.
Tề Vệ lần đầu biết, hóa ra thời điểm tay Trâu Lan Thanh không cầm đao, sờ lên sẽ mềm mại như vậy.
“Làm lại một lần đi, ta còn chưa học được.”
Tề Vệ tiếp tục giả mù sa mưa buồn bực nói.
Cơm trưa hôm nay, hai người lấy bánh hoa hòe ra ăn đỡ đói.
Bởi vì Tề Vệ quấn quít Trâu Lan Thanh làm hết cái này đến cái khác, không cẩn thận làm quá nhiều, ngay cả phần hoa hòe nàng định dùng để nấu cháo cũng dùng hết.
Hoa hòe trong viện vẫn theo gió xuân thổi rơi xuống, tạo thành một vòng tròn dưới tán cây, vô cùng xinh đẹp.
Trâu Lan Thanh ngồi bên cửa sổ, hai tay ôm mặt nhìn một cây trắng toát, đợi rồi đợi.
Tề Vệ nói đi mời đại phu lần trước đến xem cho nàng, nửa canh giờ rồi người còn chưa trở về.
Trong lúc chờ đợi đến nhàm chán, Tề Vệ đi vào phòng, nhưng chỉ một mình hắn quay về.
“Đến đây, cùng ta đi đến y quán.
Hôm nay bệnh nhân chỗ đại phu quá nhiều, thật sự không thể ra ngoài, lão không đến thì chúng ta qua đó.”
Không muốn đổi đại phu khác để phải nhắc lại lần nữa bệnh tình, Tề Vệ quyết định kéo Trâu Lan Thanh ra cửa.
Thay xiêm y xong, Trâu Lan Thanh cùng Tệ Vệ đi đến trước y quán kia.
Người đến xem bệnh quả nhiên rất nhiều, cho dù đã có đệ tử giúp phân tán một ít người nhưng vẫn còn rất nhiều người bệnh đang ở một bên chờ đợi như hai người.
Nhưng có vẻ như gần đến lượt họ.
“Ngươi từ chỗ nào đến, gọi đại phu giỏi nhất y quán của các ngươi đến xem bệnh cho ta!”
Trong y quán vốn đang im lặng, đột nhiên vang lên tiếng quát lớn, còn có một đệ tử trẻ tuổi mặc bố y màu xám bị đánh té ngã trên mặt đất.
“Hiện tại sư phụ của chúng ta cũng có một nhóm người đang đợi bên kia, bệnh trạng của ngươi không tính là nghiêm trọng, ta kê cho ngươi mấy thang thuốc là được.
Người xem xem, hôm nay mọi người đều đợi như vậy.”
Đệ tử trẻ tuổi vừa xoa gương mặt bị đánh bầm tím của mình vừa ủy khuất nói.
“Biết ta là ai không?
Biết phụ thân của ta là ai không?
Ta đến y quán của các ngươi, các ngươi nên để đại phu lợi hại nhất xem cho ta.
Đây là quy tắc của ta!
Ngươi không xứng có biết không!”
Lời nói vênh váo hét lên, xem ra là thiếu gia tôn quý nhà nào đó đến, không đợi được, còn không muốn đệ tử xem bệnh cho gã.
Tuy nhiên nhìn hắn thì hẳn là giống như tiểu đệ tử kia nói, không có bệnh gì nặng, bằng không khí lực sao có thể lớn như vậy.
Tám phần chính là đầu óc không tốt.
Điều trị không đầy đủ.
Lúc này đại phu đứng đầu y quán cũng chính là vị lần trước xem bệnh cho Trâu Lan Thanh nghe động tĩnh bên ngoài đi ra, sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, gương mặt già nua nói: “Y quán xem bệnh, không quản thân phận địa vị, hoặc là bây giờ ngươi xem bệnh chỗ đồ nhi của ta, hoặc là đợi ta xem xong cho những người phía trước này rồi đến phiên ngươi.”
Những người chờ đợi ở đây, người nào không khó chịu, lão sao có thể vì người này có thân phận cao mà xem cho gã trước.
Như vậy không chỉ khiến những người bệnh này tâm rét lạnh, còn đập nát bảng hiệu nhà mình.
Thiếu gia trẻ tuổi mặc áo choàng tơ lụa vàng óng ánh đối diện hoàn toàn mặc kệ.
Giơ cánh tay lên, mắt thấy sắp đánh về phía lão đại phu.
Quyết tâm muốn ồn ào sinh sự.
Gã nhận tiền làm việc, có đối thủ thấy y quán này làm ăn tốt như vậy, cố ý gọi bọn họ đến sinh sự.
Dù sao gã cũng chỉ định tùy tiện nháo loạn xong rồi chạy lấy người là được.
Nhưng nắm tay của gã chưa động đến trên thân người đối diện.
Đã bị chặn lại.
Một nam nhân trẻ tuổi mặc áo choàng màu đen từ phía sau bắt được tay gã, mặc kệ gã dùng sức thế nào cũng không giãy được khỏi kiềm chế của đối phương.
“Ngươi là ai?
Tránh ra cho ta!”
Tên sinh sự giãy không ra, quay người giơ tay kia lên, muốn công kích Tề Vệ.
“Ngứa mắt người như ngươi!”
Tề Vệ vặn cánh tay của gã sang một bên, ném người xuống đất, người bệnh chung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nếu tên này thật sự đánh lão đại phu của y quán, bọn họ chờ đợi lâu như vậy chẳng phải công cốc sao?
Nam nhân đột nhiên xuất hiện này làm rất tốt!
Tên sinh sự quỳ rạp trên mặt đất còn đang giãy dụa, vẫn không đứng lên được.
Gã biết hôm nay đụng phải người khó nhằn, tiền này tám phần không thể lấy được, cũng không muốn dây dưa nhiều, thả lại vài câu cay nghiệt rồi tìm cớ bỏ chạy.
Tề Vệ vỗ vỗ tay, quay về chỗ ngồi của mình.
Làm chậm trễ người của hắn xem bệnh, ngứa đòn.
Còn dám ỷ thế hiếp người, càng khiến hắn nhìn không được.
Trâu Lan Thanh biết hắn biết võ công, lúc này cũng không ngạc nhiên, chỉ ở bên cạnh âm thầm hỏi: “Không bị hắn làm bị thương chứ?”
Kỳ thật trong lòng nàng cũng ủng hộ hành động vừa rồi của Tề Vệ.
Ỷ thế hiếp người, bá đạo ngang ngược, người như vậy nàng cũng chướng mắt.
“Không có chuyện gì cả.”
Ta chính là không thích loại người vô năng vô lại chỉ biết dựa vào quyền thế mưu lợi mà thôi.”
Tề Vệ siết chặt ngón tay, hắn cũng đã lâu không vận động, hôm nay vừa hay.
Trâu Lan Thanh nghe xong, gật đầu, không nói nữa.
Những người xung quanh, hôm nay hiểu biết của nàng về Tề Vệ lại tăng thêm một phần.