Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn
Chương 49
Thẩm Hoài Dữ trầm mặc một lúc: “Nếu như tôi nói nó là bị máy tính đầu độc, cô có tin hay không?”
Đỗ Minh Trà: “Chắc không tin.”
“Được rồi” Sắc mặt của Thẩm Hoài Dữ như thường “Thế thì chính là bị Nhạc Nhạc dạy hư.”
“Nhạc Nhạc vẫn còn đang học tiểu học” Đỗ Minh Trà buột miệng nói ra “Thầy nói dối cũng phải suy xét đến tình hình thực tế một chút chứ?”
“Đây chính là sự thật” Thẩm Hoài Dữ cười “Nếu không cô cho rằng là ai dạy nó?”
Ánh mắt anh ôn hòa, chính trực.
Đỗ Minh Trà: “.....”
Cô đương nhiên không thể nói trắng ra là cái lời mà “anh rất khả nghi” này, hơi quay mặt đi: “Tôi không để tâm.”
………Mới lạ.
Cái kiểu lời nói nghe giống như là đang trên giường, trên sofa, trên cửa sổ, trên bàn của hai người tiến hành vận động bắn súng nói ra vậy, rốt cuộc là tình huống gì.
“Chỉ nhìn thấy đầu nhọn nhỏ mới nhú của răng khôn” Thẩm Hoài Dữ nói “Đáng tiếc, tôi không phải nha sĩ, lực bất tòng tâm, cô nên sớm đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Đỗ Minh Trà bưng má, răng không đau, chỉ là má nóng bỏng, lại nhớ đến một loại tình huống khác: “Ở thủ đô nhổ răng có đắt không?”
Nếu như rất đắt, cô có thể đợi đến lúc nghỉ đông quay về nhà rồi nhổ.
Thẩm Hoài Dữ bị câu hỏi này của cô mà sững sờ.
Đỗ Minh Trà không hề che giấu tình hình kinh tế của bản thân, cẩn thận tính toán: “Nhổ răng khôn bình thường thì kỹ thuật ở bệnh viện cấp huyện cũng rất tốt. Ba mẹ tôi đã giúp tôi nộp tiền bảo hiểm y tế vào đầu năm——”
“Sinh viên đại học cũng có bảo hiểm y tế, có thể thanh toán” Thẩm Hoài Dữ cắt đứt lời cô “Nhổ răng khôn chắc là được hoàn hơn 70%, không tốn quá nhiều tiền.”
Đỗ Minh Trà bưng má: “Thật sao?”
“Chuyện răng lợi không thể trì hoãn” Thẩm Hoài Dữ nhíu mày, ánh mắt nhìn cô giống như là một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy “Không sợ đau à?”
Không thể không nói, lúc Thẩm hoài Dữ vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ người thật khiến người ta sợ hãi.
Giống như một giây tiếp theo thôi sẽ kéo cô lên chân đánh vào mông cô vậy.
Chắc là nỗi sợ hãi đối với giáo viên trong DNA đột nhiên sản sinh, Đỗ Minh Trà di chuyển lùi về sau một bước, thành thật trả lời: “Đợi qua năm mới sẽ đi nhổ.”
Lúc này điện thoại của Thẩm Hoài Dữ kêu lên.
Anh không hề tị húy Đỗ Minh Trà, nhận điện: “Tuế Hòa, ừ, tôi đã nói xong với Ngọc Kỳ rồi.”
Đỗ minh Trà không nghe rõ giọng bên kia, chỉ mơ mồ nghe thấy nói câu kiểu “váy cưới” còn có “váy trắng”, Thẩm Hoài Dữ cụp mắt, cười một cái: “Thả lỏng, nhất định sẽ khiến cho bảo bối của cậu vừa lòng.”
“Ừ” Thẩm Hoài Dữ nói “Được, 8 giờ gặp mặt.”
Sau câu đó Đỗ Minh Trà không nghe tiếp nữa, thời gian không còn nhiều, cô lặng lẽ rời đi, thu xếp xong cặp sách của bản thân.
Theo thời gian đã hẹn, ngồi xe điện đến khách sạn Quân Bạch.
Nhóm trong phòng ký túc vẫn đang buôn.
Khương Thư Hoa: [Buổi tối tớ chỉ ăn có chút mì]
Khương Thư Hoa: [Không tin lần này mặc váy vẫn lộ bụng nhỏ]
Hoắc Vi Quân: [Sao lần này cô hướng dẫn lại coi trọng thi đấu đến vậy? Sẵn sàng nhỏ máu chi tiền mời giáo viên chuyên nghiệp cho các cậu, lúc trước không phải rất kẹt sao?]
Triệu Tâm Kiến: [Còn không phải vì cá cược với giáo viên hướng dẫn bên khoa tiếng Nga, người thắng phải bao người còn lại ăn sáng một tháng]
……
Đỗ Minh Trà nhìn thông tin nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu rồi.
Mỗi lần sau dạ hội mừng năm mới kết thúc ở trên tài khoản công khai cũng sẽ bình chọn tiết mục đặc sắc nhất, dựa vào số phiếu từ cao đến thấp, 5 tiết mục đứng đầu sẽ được thưởng cờ thi đua và hoa đỏ.
Khoa tiếng Pháp và khoa tiếng Nga luôn là kiểu thương nhau lắm cắn nhau đau, hai giáo viên hướng dẫn cũng như vậy, mặc dù là một nam một nữ những vẫn sẽ ở trong đủ các loại tình huống mà xúc động tranh luận.
Bao gồm cả trong phạm vi thế vận hội trước trước đó, cuộc thi MC và dạ hội đón năm mới lần này.
Vì để có thể khích lệ sinh viên, cô hướng dẫn không chỉ thay đổi tiền lệ trước đây xin giáo viên chủ nhiệm cho học sinh thêm ra thêm điểm học phần, còn hứa hẹn, nếu sau này đoạt giải sẽ thưởng phong phú.
Về luyện tập, càng là dựa vào dáng người của mỗi người, tự bỏ tiền đặt làm trang phục múa, mời giáo viên chuyên
nghiệp đến huấn luyện chỉ đạo——
Đây cũng là nguyên nhân vì sao muốn tìm Đỗ Minh Trà thay cho đàn chị Hiểu Tuyết.
Đàn chị dáng người vô cùng mảnh mai ngoài ý muốn bị thương, chỉ có Đỗ Minh Trà mới có thể mặc đồ của cô ấy.
Khương Thư Hoa cũng là một trong số người tập múa.
Đợi đến khách sạn, còn chưa kịp nói chuyện với bạn cùng phòng, một nhóm người đầu tiên bị giáo viên nghiêm khắc chỉ dẫn từ đầu đến cuối một lần: “Nhịp điệu không đúng! Lại lần nữa! Lực độ! Lực độ! Tưởng tượng các em là Cleopatra*, là nữ vương, thể hiện ra cho tôi khí thế coi trời bằng vung của các em đi!”
Cleopatra*:Cleopatra, vị nữ hoàng xinh đẹp của đất nước Ai Cập huyền bí luôn là nguồn cảm hứng vô tận cho điện ảnh, hội họa, thi ca…
Sau khi luyện tập không ngừng nghỉ gần một tiếng đồng hồ, giáo viên vũ đạo mới để mọi người nghỉ ngơi.
Đỗ Minh Trà đang ngồi trên sàn gỗ, uống từng ngụm nước nhỏ.
Khương Thư Hoa thở hổn hển, ngồi bên cạnh cô, thở dài: “Đặt trang phục nhảy cho chúng ta theo phong cách ai cập, tớ còn cho rằng chúng ta sẽ nhảy cái gì “sủng phi của Pharaoh” cơ, không ngờ rằng lại là nữ vương.”
Lần này Đặng Tư Ngọc phụ trách hát, hát bài tiếng Pháp , những người còn lại thì nhảy phụ họa.
Nói một cách nghiêm túc, trang phục múa không phải cái gọi là ‘phong cách ai cập’, chỉ là đặt làm ở chỗ quanh ngực và chân váy đèn lồng gắn chuông sáng chói xinh đẹp,
Đỗ Minh Trà nói: "Làm nữ vương so với làm sủng phi vẫn tốt hơn nhiều, nữ vương có thể tùy ý ôm một đống nam sủng, không cần phải nhìn sắc mặt của đàn ông, thật thích nha.”
Khương Thư Hoa bội phục không thôi: “Nhìn không ra nha, Minh Trà chí hướng thật lớn.”
Nói đến đây, cô ấy lại cau mày: “Cậu nhìn thấy không? Vừa nãy lúc chúng ta mặc váy đi đến phòng vệ sinh, còn có một người đàn ông đứng ở cửa ánh mắt gian gian nhìn….Còn huýt sáo với cậu, thật ghê tởm.”
Khương Thư Hoa nhịn không được, làm động tác nôn mửa.
Nói đến chỗ này, Đặng Tư Ngọc đi qua nhóm người đang nghỉ ngơi, nhìn Đỗ Minh Trà, ánh mắt lóe lóe: “Có thể nói chuyện một chút không?”
Cô ta là hát chính, trang phục của cô ta khác bọn họ, chiếc váy trắng dài quét đất toát lên vẻ đẹp thánh thiện kiêu sa.
Đỗ Minh Trà vặn chặt bình nước, đặt ở bên cạnh chân, đứng dậy.
Đi mãi đến một góc tách khỏi đám đông, Đặng Tư Ngọc mới đưa cho Đỗ Minh Trà thẻ phòng: “.....Ba bảo chị hôm nay bắt buộc phải lừa em đi vào phòng này.”
Đỗ Minh Trà không nhận, chỉ nhìn tấm thẻ đó: “Có ý gì?”
Đặng Biên Đức lại định giở trò quỷ gì?
Đặng Tư Ngọc cụp mắt, cười khổ: “Xin lỗi Minh Trà, chị cũng không còn cách nào. Em biết, chị…..Chị vốn dĩ chỉ là con gái nuôi của ông ấy, có rất nhiều chuyện không thể làm chủ được.”
Ngón tay sơn nhũ cầm tấm thẻ, những viên kim cương đính trên móng tay dưới ánh đèn rực rỡ khúc xạ ánh sáng trong trẻo.
Đặng Tư Ngọc cúi đầu, nhìn đường vân trên sàn gỗ: “Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi thứ ăn mặc ở đi lại của chị đều là ba cung cấp, bao gồm cả học phí, sinh hoạt phí hiện tại. Chị không thể quay lưng lại đối với mệnh lệnh của ông ấy….Nhưng, hôm nay không giống.”
Cô ta nhìn Đỗ Minh Trà: “Ba muốn quan hệ của em với Thẩm Thiếu Hàn có thể kéo gần hơn, ông ấy muốn em gả vào Thẩm gia. Ông ấy đang vội vã đến đây, đặt một phòng ở bên cạnh căn phòng của tấm thẻ trong tay em này. Theo kế hoạch, ông ấy sẽ dụ em vào trong phòng sau đó gọi điện thoại của Thẩm Thiếu Hàn đi qua. Đợi đến khi hai người các em đơn độc ở chung một phòng thì sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát chỗ này mua bán dâm.”
Đỗ Minh Trà dần dần hiểu rõ: “Ông ta muốn làm cho chuyện này to lên?”
“Ừ” Đặng Tư Ngọc nói “Đợi cảnh sát đến rồi, bọn họ sẽ tìm người giả dạng làm quần chúng vây xem để quay vài đoạn video, tìm mọi cách để phát tán ra ngoài——”
。
Đỗ Minh Trà hiểu rồi.
Một trong những video này nếu bị phát ra ngoài, khẳng định sẽ xuất hiện mấy tiêu đề kiểu như là “Cuộc sống về đêm phóng túng của con giàu ở thủ đô”.
Nói đến đến đây, Đặng Tư Ngọc cắn cắn môi: “Đến lúc đó, cho dù là vì xoa dịu sức ép của dư luận, ông nội và Thẩm Kỷ Nam cũng sẽ thương lượng làm sáng tỏ, làm sáng tỏ em với Thẩm Thiếu Hàn là một cặp….”
Bằng cách này, nói không chừng ông cụ Đặng không thể không ngầm đồng ý cho hai người qua lại với nhau.
Đối với Thẩm Thiếu Hàn mà nói, loại chuyện này không tổn hại nghiêm trọng lắm đến danh dự của anh ta, nhưng đối với Đỗ Minh Trà mà nói thì vô cùng nghiêm trọng.
Dư luận xã hội luôn đối với phụ nữ có nhiều phần ác ý hơn.
“Chị thực sự không có biện pháp” Đặng Tư Ngọc nói “Nếu như chị không giúp ông ấy làm việc, ông ấy sẽ đánh chị….”
Cô ta run lên một cái, kéo váy của mình lên, trong mắt đong đầy nước mắt, cho Đỗ Minh Trà nhìn vết thương trên chân mình, giọng nói nhẹ mất tự nhiên run rẩy: “Em cầm thẻ, tùy em xử lý thế nào thì xử lý….Nhưng đừng nói với ba chị có được không?”
Đỗ Minh Trà nhận thẻ phòng.
Cô nói: “Được.”
“Chị cũng đã âm thầm gọi điện thoại cho Thẩm Thiếu Hàn” Đặng Tư Ngọc nói “Anh ta nói, tối nay sẽ không đến——”
Đỗ Minh Trà hỏi: “Ông ta bạo hành chị, chị chưa từng nghĩ đến việc báo cảnh sát sao?”
Đặng Tư Ngọc mờ mịt nhìn cô: “Vì sao phải báo cảnh sát? Sau khi báo cảnh sát, lỡ như ba bỏ rơi chị? Học phí của chị, sinh hoạt phí của chị….Sẽ không còn gì cả nữa rồi.”
Khuyên tai hình trái đất kinh điển có khắc logo của celine ở trên dái tai của cô khẽ đong đưa.
Giá trị của đôi bông tai này, giá so với học phí một năm còn cao hơn.
Đỗ Minh Trà ngừng lại, không nói nhiều nữa.
Mỗi người có sự lựa chọn riêng.
Trong tay của Đỗ Minh Trà vẫn cầm thẻ phòng.
Cho dù ba cô vẫn luôn dạy cô rộng rãi nhân ái, nhưng đáng tiếc Đỗ Minh Trà không hề di truyền được điều này, cô từ nhỏ đã biết ăn miếng trả miếng, có thù tất báo.
Có thể lựa chọn không để tâm, nhưng không có khả năng chịu thiệt.
Theo lời của Đặng Tư Ngọc, chắc Thẩm Thiếu Hàn sẽ không đến.
Đỗ Minh Trà cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay mình, trầm mặc một lúc, có chủ ý.
Lúc Đặng Biên Đức nhận điện thoại của Đặng Tư Ngọc, ông ta đang ở sảnh nhận thẻ phòng.
Cái chuyện không mấy vẻ vang này, ông ta cũng chột dạ, trực tiếp từ chối nhân viên phục vụ dẫn đường.
Thẻ phòng để trong bao thư giả giống như thư mời, cầm thẻ trong tay còn có chút run, Đặng Biên Đức lau mồ hôi trên trán, bước vào thang máy.
Đỗ Minh Trà bắt buộc phải gả cho Thẩm Thiếu Hàn.