Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn
Chương 43
Thẩm Thiếu Hàm sớm biết hôm nay Thẩm Hoài Dữ đến phòng thiết kế bên này.
Nhưng trong điện thoại Biệt Vân Trà không có nhắc đến chuyện của Đỗ Minh Trà, thấy hai người đang đứng tranh chấp với nhau, trong tiềm thức anh ta nghĩ muốn khiến cho Đỗ Minh Trà tránh đi.
Không thể để cho Thẩm Hoài Dữ nhìn thấy mặt Đỗ Minh Trà.
Anh ta cố ý gây khó cho Đỗ Minh Trà, suy cho cùng với tính cách của cô, nhất định sẽ vì lười tranh chấp mà tránh đi.
Cô chính là như vậy, sẽ không phí lời làm chuyện vô nghĩa.
Không ngờ được rằng dù có tránh né thế nào, Thẩm Hoài Dữ cũng đã đến rồi.
Thẩm Hoài Dữ vốn dĩ đang đứng ở một góc khác, lúc nhìn thấy Đỗ Minh Trà thì định đi sang bên này——
Nhìn thấy cô sắp ngã, sải bước lớn chạy qua.
Thẩm Thiếu Hàn lần đầu tiên nhìn thấy nhị gia như vậy.
Anh ta biết Thẩm Hoài Dữ không giống với những người khác, luôn chú trọng tập thể dục chăm sóc sức khỏe, không đụng đến khói thuốc, uống rượu cũng ít, không mê mẩn gái gú..
Tính cách nhị gia như vậy, tuyệt đối sẽ không có khả năng làm ra loại hành động này.
Bây giờ, nhị gia kiên cố không gì phá nổi trong mắt Thẩm Thiếu Hàn, đang quỳ một chân xuống đất, đỡ lấy Đỗ Minh Trà.
Mặt của Đỗ Minh Trà dán lên tay anh, nhắm mắt, không nói một lời.
Thẩm Hoài Dữ cởi găng tay, sờ trán của cô.
Giống như thể bị bỏng, run lên một cái, mới đặt cả lòng bàn tay lên.
Hoàn toàn không nói với Thẩm Thiếu Hàn một câu, Thẩm Hoài Dữ ôm Đỗ Minh Trà lên.
Cô quá gầy rồi, cổ tay buông thõng xuống, quá mảnh mai.
Tay đang đỡ Biệt Vân Trà của Thẩm Thiếu Hàn run rẩy kịch liệt, không thể tin được nhìn Thẩm Hoài Dữ: “Nhị……”
Lời còn chưa nói xong, bị anh lạnh giọng mắng một câu.
“Đồ ngu.”
Hai từ không có chút cảm xúc, Biệt Vân Trà bị dọa đến nước mắt lưng tròng, run rẩy nói không ra lời.
Lúc trước cô ta đã từng nhìn thấy ảnh của Thẩm Hoài Dữ, nhưng hoàn toàn không biết, người thật và trong ảnh không hề khác nhau gì, ngược lại khí thế càng mạnh mẽ hơn.
Như mây đen che phủ, Biệt Vân Trà cúi đầu, tâm trạng nhất thời rối bời.
Nhị gia trong lời đồn…….
Sao có thể quen biết Đỗ Minh Trà đây? Lúc trước Đỗ Minh Trà sao không nói bản thân quen biết nhị gia?
Trái tim điên cuồng đập loạn, Biệt Vân Trà hít sâu một hơi khí lạnh, vẫn không thể bình ổn lại tâm trạng hoảng loạn, cô ta ngẩng đầu nước mắt rưng rưng nhìn Thẩm Thiếu Hàn, kinh sợ phát hiện Thẩm Thiếu Hàn cũng có vẻ mặt kinh ngạc như vậy.
Anh ta không nói chuyện với Biệt Vân Trà, vội đuổi theo Thẩm Hoài Dữ, gọi: “Nhị gia, ông muốn đi đâu?”
Tống Thừa Hiên nho nhã lịch sự ngăn Thẩm Thiếu Hàn lại: “Xin không được làm phiền sếp.”
Thẩm Thiếu Hàn không vui: “Cậu đây là có ý gì? Cái gì gọi là làm phiền, trên danh nghĩa Minh Đỗ Minh Trà——”
Lời mới nói một nửa, lời còn lại nuốt quay trở lại.
Thẩm Thiếu Hàn nhìn nụ cười trên mặt của Tống Thừa Hiên, đột nhiên tỉnh ngộ.
Đỗ Minh Trà bây giờ, không hề có chút liên quan gì đến anh ta.
Ông cụ Đặng đã nói, không nhận chuyện năm đó, chỉ nói mấy cái đó là trò đùa; lần trước đi đến nhà Thẩm Tòng Uẩn ăn cơm, ông ta cũng tỏ thái độ vô cùng rõ ràng, kiên trì không muốn Đỗ Minh Trà có bất kỳ liên quan gì đến nhà bọn họ.
Đàn anh sửng sốt, anh ta cho dù là một sinh viên đại học bình thường, không biết gì về Thẩm Hoài Dữ, cũng không hiểu cái gì nhị gia hay không nhị gia, anh ta vò đầu, lo lắng không yên, cuối cùng dậm chân, quyết định đi theo Thẩm Hoài Dữ.
Quan tâm sức khỏe của đàn em mình……Cũng không sai chứ?
Thẩm Hoài Dữ ôm Đỗ Minh Trà đến bệnh viện tư nhân gần đó, khám gấp.
Cô đã hoàn toàn sốt đến mơ hồ, không kêu lấy một tiếng, động cũng không động, đến áo sơ mi cũng không túm được, mắt nhắm chặt, má đỏ bừng nóng bỏng.
38.9 độ.
Lúc ba người Thẩm Thiếu Hàn, học trưởng và Biệt Vân Trà vội vàng đi qua, vừa khéo nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ đang giúp Đỗ Minh Trà cởi áo ngoài.
Đỗ Minh Trà được anh đỡ, nửa ngồi trong lòng Thẩm Hoài Dữ, mắt nhắm chặt, hơi cúi đầu.
Áo phao trắng trên người cô đã được cởi một nửa, bên trong là áo hoodie màu xám, Thẩm Hoài Dữ ôm cô, môi mím chặt, một tay cầm cổ tay cô, một tay khác xắn cổ tay áo cô lên.
Cánh tay của Đỗ Minh Trà trắng bóng, bác sĩ dùng tăm bông đã nhúng cồn bôi lên, đầu ngón tay không cẩn thận cọ nhẹ qua làn da của cô, kinh sợ kêu lên: “Nóng quá!”
Thẩm Hoài Dữ trầm giọng: “Phiền anh cố gắng nhẹ chút, cô ấy sợ đau.”
Bác sĩ bóc ống tiêm dùng một lần ra, trách cứ: “Sao lại để sốt đến như vậy mới đưa đến? Gắng gượng chịu đựng? Không sợ chịu đến hỏng người?”
Thẩm Hoài Dữ không nói, anh cụp mặt, lúc kim tiêm đâm xuyên qua mạch máu của Đỗ Minh Trà, anh nhắm mắt lại, không nhìn.
Mãi cho đến lúc bác sĩ nói “Xong rồi” Anh mới mở mắt: “Cảm ơn.”
Tay đang ôm kia ấn lấy bông, một tay khác khép áo khoác lại, bọc lấy cô.
Thẩm Hoài Dữ nhìn bác sĩ cầm kim tiêm đi, trong ống tiêm nhỏ trong suốt có một phần máu được lấy ra từ cơ thể của cô, đỏ sẫm.
Cánh tay của Đỗ Minh Trà nhỏ như vậy, anh chỉ cần một tay là có thể nắm hết. Bởi vì sốt cao, làn da trên cánh tay đỏ ửng, anh ấn ấn, sau khi xác định máu không chảy ra nữa, lúc này mới kéo tay áo xuống, giúp cô mặc lại.
Tống Thừa Hiên đã giúp đỡ làm xong thủ tục nhập viện, rảo bước đi qua, thấp giọng báo cáo với Thẩm Hoài Dữ: …..Ông cụ Đặng biết rồi, cũng đang đi đến bên này….”
Thẩm Hoài Dữ đáp một tiếng, ôm Đỗ Minh Trà lên, cơ thể cô rất tự nhiên nghiêng người về phía anh. Thẩm Thiếu Hàn ở phía sau gọi với: “Để tôi đi vào.”
Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng quay đầu nhìn anh ta: “Cho cậu vào làm gì?”
Giọng nói bình tĩnh, không chút cảm xúc.
Thẩm Thiếu Hàn đứng nguyên tại chỗ, nhìn vào mắt của Thẩm Hoài Dữ.
Lùi về trước đếm mấy thế hệ, hai người họ có cùng huyết thống, nhưng Thẩm Hoài Dữ chung quy vẫn không giống với anh ta, chỉ một ánh mắt, cũng khiến cho Thẩm Thiếu Hàn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, không động đậy.
Thẩm Hoài Dữ ôm Đỗ Minh Trà, nói chuyện với Tống Thừa Hiên: “Bảo Khả Hân cầm mấy bộ quần áo, giày dép mới đến đây, dựa theo nhãn hiệu mà các cô gái tầm 20 tuổi thích, chiều cao khoảng 1m60, size M.....”
Kết quả xét nghiệm đã có, sốt cao vì bị nhiễm virus, thêm vào đó là do mệt mỏi quá sức và lượng đường trong máu thấp.
Sau khi treo bình truyền dịch, Đỗ Minh Trà nằm ở trên giường, đắp chăn dày, vẫn chưa bắt đầu ra mồ hôi.
“Ngủ là vì quá mệt mỏi” Bác sĩ nhíu mày hỏi Thẩm Hoài Dữ: “Bổ sung nhiều dinh dưỡng, chú ý chế độ ăn uống, một tiểu cô nương mới có bao lớn, sao lại gầy thành như vậy. Cậu là gì của cô bé? Anh trai? Sao lại chăm sóc em gái thành như vậy…..”
Thẩm Thiếu Hàn đứng ở cửa phòng bệnh, đợi sau khi bác sĩ rời đi, anh ta mới đi lên phía trước, nhỏ giọng gọi: “Nhị gia.”
”
Thẩm Hoài Dữ làm dấu tay: “Ra ngoài nói.”
Biệt Vân Trà vô cùng sợ hãi, ra sức ôm lấy cánh tay của Thẩm Thiếu Hàn: “Thiếu Hàn….”
“Ở chỗ này đợi anh” Thẩm Thiếu Hàn nói: “Anh lập tức——”
“Cùng đi đi” Thẩm Hoài Dữ lạnh nhạt nhìn Biệt Vân Trà: “Có một vài chuyện thích hợp ở trước mặt nói.”
Đây là lần đầu tiên nhị gia nói chuyện với cô ta, Biệt Vân Trà lúng túng lo sợ, nhịn không được ôm chặt lấy Thẩm Thiếu Hàn.
Sàn nhà sáng bóng, cô ta cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn của bản thân.
Tống Thừa Hiên trông chừng Đỗ Minh Trà, cửa phòng bệnh từ bên ngoài nhẹ nhàng đóng lại.
Thẩm Thiếu Hàn lo lắng không yên đi theo Thẩm Hoài Dữ ra đầu hàng lang, chỉ nghe thấy anh hỏi: “Thiếu Hàn, cậu có phải đi châu Phi chơi đấu vật với khỉ đột bị đá đến hỏng đầu? Hay là lúc lặn nước vào trong não? Sao mấy tháng nay toàn làm ra mấy chuyện ngu ngốc vậy?”
Thẩm Thiếu Hàn trầm mặc.
“Cậu mượn danh nghĩa của tôi đi gặp mặt giáo sư Mạnh, chính là nhét vào dưới tay bà ấy một học thuật rác rưởi làm việc?” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Cậu sao càng sống càng thụt lùi vậy?”
Đầu óc Biệt Vân Trà ong ong.
Mãi lâu sau, cô ta mới phản ứng lại, ‘học thuật rác rưởi’ trong miệng của Thẩm Hoài Dữ đang chỉ chính là cô ta.
”
Cô ta da mặt mỏng, làm gì đã trải qua chuyện như vậy. Mắt đỏ ửng sắp khóc: “Thiếu——”
“Câm miệng” Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Thẩm Thiếu Hàn còn chưa có chết, cô khóc cái gì?”
Biệt Vân Trà bị anh dọa đến nước mắt cũng rút trở lại.
Đến rơi nước mắt cũng không thể đánh động được đến anh, ngược lại còn bị châm biếm mỉa mai.
Thẩm Thiếu Hàn cuối cùng cũng nói: “Nhị gia, Vân Trà cô ấy mặc dù có chút khuyết điểm, nhưng ông không thể nghi ngờ cô ấy về điểm mạnh trong học thuật——”
“Điểm mạnh gì? Điểm mạnh là sau khi làm mất bản thảo phỏng vấn chỉ biết gọi điện thoại tìm cậu chống lưng?”
Thẩm Thiếu Hàn nghẹn lại: “Bản thân Vân Trà cũng đang cố gắng học tập.”
“Cậu nhìn thấy? Cô ta nỗ lực như thế nào? Nỗ lực luyện tập khóc?” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh hỏi “Cô ta gọi điện cho cậu có mục đích gì? Làm sai chuyện không muốn giải quyết, tố khổ với cậu trước, đây là biểu hiện của sự nỗ lực sao?”:
Liên tiếp một chuỗi câu hỏi hỏi Thẩm Thiếu Hàn.
Anh ta cứng họng không nói được một lời, một câu cũng không trả lời lại được.
Biệt Vân Trà lo lắng cử động dưới chân mấy cái, sắc mặt trắng bệch.
Đầu óc của Thẩm Thiếu Hàn bị nước mắt và vầng sáng tài hoa của cô ta làm cho u mê, tại lúc ông hai chất vấn cuối cùng cũng khôi phục lại sự chuyển động bình thường.
Đúng vậy.
Sau khi anh ta nhận điện thoại của Biệt Vân Trà thì nghe thấy cô khóc không ra hơi, khóc lên khóc xuống vô cùng đáng thương.
Biệt Vân Trà chỉ nói bản thân làm mất bản thảo phỏng vấn mà mình đã cực khổ làm ra, bây giờ không vào phòng làm việc được, vừa lạnh vừa khó chịu.
Ở chung với nhau một thời gian, cho dù đối phương không giống với người bản thân mình tưởng tượng, nhưng ít nhiều cũng có tình cảm. Thẩm Thiếu Hàn vội vàng chạy đến, lại bị Đỗ Minh Trà làm kinh sợ, lo lắng cô bị nhị gia nhìn thấy.
Lúc này mới không lựa lời mà nói, nói mấy lời quá khích.
Sự thật là, sau khi bóc tách từng tầng đó, Thẩm Thiếu Hàn ý thức rõ được, Biệt Vân Trà đang nói dối.
Nhưng anh ta vô thức lựa chọn không tin, anh ta không cách nào tiếp nhận được chuyện người bạn tâm giao mà anh ta mong đợi lại có một trái tim như vậy.
Cô ta cố ý đặt mình vào vị trí nạn nhân, ý đồ lấy được sự thương hại của anh ta.
“Tôi sẽ tự gọi điện cho giáo sư Mạnh” Thẩm Hoài Dữ nói: “Rác rưởi thì nên ở chỗ của rác rưởi.”
Biệt Vân Trà môi không còn một giọt máu, lắc lắc đầu, gần như không đứng vững. Trong mắt đầy nước mắt, tí tách rơi xuống.
Thẩm Hoài Dữ hơi ngước mắt, khóe mắt thấy ông cụ Đặng đang vội vàng vào phòng bệnh.
Anh chỉnh lại áo sơ minh, vừa đi lên một bước thì nghe thấy Thẩm Thiếu Hàn gọi: “Nhị gia.”
。
Thẩm Hoài Dữ nghiêng người.
Thẩm Thiếu Hàn tay nắm chặt thành quyền, anh ta nói: “Ông nên nhớ đến gia quy nhà chúng ta, không được ngấp nghé vợ của người khác, không được cướp người yêu của người thân, không thể làm loạn tam cương ngũ thường, làm trái luân lý.”
Thẩm Hoài Dữ cười một tiếng: “Phí lời.”
Thẩm Thiếu Hàn không nhìn ra bất kỳ điều gì bất thường trên mặt anh, Thẩm Hoài Dữ vẫn là người nhị gia tuân thủ quy tắc nhất đó, điều này khiến cho trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Thiếu Hàn lặng lẽ bình tĩnh lại một chút.
Mọi người đều biết, Thẩm nhị gia bởi vì hôn nhân không hạnh phúc của ba mẹ mà đối với hôn nhân không có mong đợi gì, cũng chưa từng tìm bạn gái.
Hoặc có thể nói là vô tâm với nữ sắc, anh cũng rất chiếu cố đến các thế hệ sau, Thẩm Thiếu Hàn đã từng nhận được sự trợ giúp của anh, đối với nhị gia tất nhiên là vô cùng tôn kính.
Bây giờ nhị gia chăm sóc cho Đỗ Minh Trà, có khả năng chỉ là xuất phát từ sự thương xót dành cho vãn bối không?
Trong lòng Thẩm Thiếu Hàn lo lắng không yên, anh ta không có cách nào thuyết phục bản thân.
Biệt Vân Trà nghe thấy lời của Thẩm Hoài Dữ, bị dọa vươn tay kéo tay anh ta, đau khổ cầu xin: “Thiếu Hàn, anh đừng để giáo sư Mạnh gạch bỏ em, em rất trân trọng cơ hội lần này, đảm bảo sẽ cẩn thận……”
Cô ta trước giờ chưa bao giờ khóc thật tâm như vậy, nước mắt tuôn ra như lũ, ào ào từ khóe mắt chảy xuống, đều sắp không nhìn rõ mặt của Thẩm Thiếu Hàn rồi.
Thẩm Thiếu Hàn lại rút tay từ trong tay cô ta ra, Biệt Vân Trà ra sức nắm chặt, móng tay cào lên mu bàn tay anh ta, Thẩm Thiếu Hàn đau quá khẽ rít lên một tiếng.
Anh ta cũng có chút không vui, cao giọng: “Vân Trà, nhị gia đã quyết định rồi, anh cũng không có biện pháp.”
Biệt Vân Tra sững sờ: “Thế danh ngạch đó của em——”
“Em hãy coi như hai ngày này chưa từng xảy ra chuyện gì” Thẩm Thiếu Hàn nói “Quay về trường đi.”
Biệt Vân Trà muốn khóc đến ngốc rồi.
Có thể làm việc dưới tay của giáo sư Mạnh, còn có thể tham gia làm phiên dịch cho gói thầu xây dựng nhà hát lớn tại thủ đô một nước ở Châu Phi này, lúc này một phần mục quan trọng trong CV đã bị cô ta cứ như vậy làm mất rồi.
Cơ thể lay động, Biệt Vân Trà đứng không vững, hai chân mềm nhũn, cô ta quỳ trên đất, đầu gối tiếp xúc với nền gạch cứng, phát ra một tiếng phịch.
Thẩm Thiếu Hàn xoay người liếc cô ta một cái, nhíu mày.
Anh ta không qua đi qua đỡ.
Biệt Vân Trà lại từ trong biểu cảm của anh ta mà hiểu rõ.
Thẩm Thiếu Hàn lần này là tức giận thật.