Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn
Chương 19
Đỗ Minh Trà đi cùng với cảnh sát gặp mặt người nhà Ôn Chấp.
Mẹ của anh ta không đến, người đến là ba anh ta, dáng vẻ tiều tụy, khuôn mặt nghiêm khắc, hoàn toàn không giống Ôn Chấp.
Đúng như dự đoán.
Vừa mở miệng là đề xuất đến phí bồi thường.
“Bác biết điều kiện gia đình cháu, cũng biết hiện tại con vừa học vừa làm, cũng khó khăn” Ba Ôn thấp giọng, khó khăn nói “Chỉ cần cháu đồng ý——”
“Phát sinh loại chuyện này còn dám đề xuất hòa giải, anh thật sự coi lão già này chết rồi à?”
Giọng nói vang dội xen vào, ông cụ Đặng đẩy cửa vào.
Ông đã lớn tuổi, đầu tóc bạc phơ, ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm ba Ôn: “Anh mẹ nó không quản nghiêm bản thân mình cũng thôi đi, đến con mình cũng quản không được.Tại mẹ một, tại cha mười, con chuột không cho ra giống tốt, bản thân con mình làm ra loại chuyện này anh còn có mặt mũi đến đây tìm người hòa giải? Anh mẹ nó dứt khoát nhảy Vịnh Bột Hải* tự sát cho rồi, đỡ lãng phí không khí.”
Vịnh Bột Hải* (giản thể: 渤海湾; phồn thể: 渤海灣; bính âm: Bóhǎi Wān) là một trong ba vịnh tạo thành biển Bột Hải ở phía Bắc Trung Quốc. Vịnh tiếp giáp với tỉnh Hà Bắc và thành phố Thiên Tân.
“Cụ ơi, đừng kích động như vậy” Cảnh sát khuyên can “Dùng lời văn minh, văn minh.”
“Văn Minh?” Ông cụ Đặng đi đến trước mặt ba Ôn “Tiên sư nhà anh.”
Ba Ôn: “....”
Sắc mặt ông ta trắng bệch, cũng không nói một lời.
Không lấy được sự tha thứ của người bị hại, bước đầu thương lượng thất bại.
Ôn Chấp cúi đầu, chỉ sau khi nghe thấy có người nhắc đến “Ôn Chấp có khả năng sẽ phải ngồi tù” lúc này mới có vẻ mặt hoảng loạn.
Ông cụ Đặng vốn dĩ đã làm tốt công tác chuẩn bị cùng sống mái với ông ta, ai biết ba Ôn giống như bị người nào dọa vậy, miệng mấp máy vài cái, cuối cùng vẫn không nói gì cả, cúi đầu.
Bây giờ Ôn Chấp vẫn đang bị giam giữ.
“Tình huống này của cậu ta, đã có thể cấu thành tội tìm cớ gây sự, mặc dù không có gây ra thương tổn thực tế gì….Còn về mức hình phạt như thế nào, còn phải xem sau khi mở phiên tòa, thẩm phán quyết định xử lý như thế nào…..”
Ông cụ Đặng đang nói chuyện với người nào đó, bên tai nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ở sau lưng.
Đỗ Minh Trà đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô hơi quay người, nhìn thấy Thẩm Thiếu Hàn đột ngột mở cửa phòng.
Trên mặt đối phương toàn là mồ hôi, thở gấp, có thể là quá mệt, hai tay chống lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Đỗ Minh Trà, trong ánh mắt có gì đó khó hiểu không thể đoán ra được.
“Không sao chứ?’ Thẩm Thiếu Hàn hỏi “Vẫn ổn chứ?”
Đỗ Minh Trà chỉ nhìn một cái liền quay mặt đi.
Nói không ra rốt cuộc là vì sao, lúc Thẩm Hoài Dữ ở đây, cảm giác tủi thân của cô dường như càng nhiều, càng nhanh hơn. Đợi đến lúc anh đi rồi, Đỗ Minh Trà liền không cảm thấy khó chịu như vậy nữa.
Chính là bị tắt công tắc có thể tủi thân, hiện tại Đỗ Minh Trà không hề có ý nghĩ biểu hiện ra vẻ yếu đuối hoặc là làm nũng với người khác, trong đầu đầy là ý nghĩ làm sao mới có thể khiến cho Ôn Chấp bị trừng phạt đúng tội.
“Vẫn ổn” Đỗ Minh Trà lễ độ trả lời Thẩm Thiếu Hàn “Cảm ơn anh.”
Ông cụ Đặng nhìn Đỗ Minh Trà, lại nhìn Thẩm Thiếu Hàn, hừ mũi một tiếng.
Từ đầu đến cuối, ông ta đều không thể hiện thái độ gì với đứa cháu gái ruột này, đối với Thẩm Thiếu Hàn cũng không yêu thích gì.
Đỗ Minh Trà và Thẩm Thiếu Hàn hai người này vốn dĩ là chẳng có liên quan gì, là chú Đặng Biên Đức của Đỗ Minh Trà vì có thể bám víu lấy cành cây này, mới cố ý phụ họa hùa theo.
Nói một cách khác, có thể khiến người khác cho rằng Đỗ Minh Trà và Thẩm Thiếu Hàn sau này có thể thực sự trở thành vợ chồng, toàn bộ đều là do miệng rộng của Đặng Biên Đức.
Quan hệ của ba người Đặng Ngôn Thâm, Đặng Tư Ngọc và Thẩm Thiếu Hàn cũng không tệ, hai người cùng tuổi, lại cùng nhau lớn lên, Đặng Ngôn Thâm hỏi Thẩm Thiếu Hàn: “Sao chạy nhanh như vậy? Lo lắng cho Minh Trà——”
“Lo lắng cái mông” Đặng lão tiên sinh đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Thẩm Thiếu Hàn “Con bé chết rồi cậu đến vứt xác, nước mũi chảy vào trong miệng mới biết nhổ. Hiện tại mới biết lo lắng, sớm sao không đến?”
Cơ thể Thẩm Thiếu Hàn cứng ngắc.
Anh ta nói: “Cháu…..”
“Cháu cái gì mà cháu?” Ông cụ Đặng cắt đứt lời anh ta “Cút.”
Thẩm Thiếu Hàn: “.....”
Không ngờ rằng sau khi bị mắng đến máu chó phun đầy đầu, đến đầu cũng không ngẩng được, Thẩm Thiếu Hàn cúi đầu, thở gấp mấy hơi, nhẫn nhịn: “Ông Đặng, cháu chính là đến xem Minh Trà——”
“Bmmm bmmmm ~”
Lúc này tiếng chuông điện thoại kêu lên, Thẩm Thiếu Hàn đi sang một bên, nhận điện thoại, chỉ nghe thấy Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Cháu gặp Minh Trà rồi?”
Thẩm Thiếu Hàn vô cùng kính trọng với ông hai: “Gặp rồi.”
“Thế thì qua đây đi” Thẩm Hoài Dữ nói “Chỗ bên này của tôi có chuyện cần cậu làm.”
Giọng nói của anh điềm nhiên như không, khiến cho Thẩm Thiếu Hàn sững sờ: “Nhưng, ông hai, cháu…..”
Đỗ Minh Trà vừa mới xảy ra chuyện, bây giờ anh ta không đi được.
Hiện tại gọi điện thoại cho má Trương, cậu qua bên đó đón Nhạc Nhạc về Tĩnh Thủy Loan” Thẩm Hoài Dữ giống như không có nghe thấy giọng điệu do dự của anh ta “Lập tức.”
Không đợi Thẩm Thiếu Hàn trả lời, anh đã cúp điện thoại.
Thẩm Thiếu Hàn cắn răng, anh ta nói: “Ông Đặng, cháu có chút chuyện——”
“Đi đi” Ông cụ Đặng xua tay “Nhanh chóng đi đi.”
Thẩm Thiếu Hàn đi nhìn Đỗ Minh Trà, tâm tư của cô hoàn toàn không đặt lên trên người anh ta, hơi nghiêng mặt đang nhìn cành lá xanh biếc ngoài cửa sổ.
Thật ra, lúc vừa mới bắt đầu, Đỗ Minh Trà đã từng tỏ ý yêu thích anh ta.
Bản thân cô ghét chuyện ‘đính ước từ nhỏ’ này, nhưng đối với Thẩm Thiếu Hàn không có ý kiến gì, cô cũng đã nói không để ý đến lời nói của người lớn, nhưng Thẩm Thiếu Hàn cho rằng cô bởi vì xấu hổ mới nói như vậy.
Nhìn vẻ mặt hôm nay của cô, Thẩm Thiếu Hàn có chút hoảng hốt.
Anh ta không phân biệt được rõ, lúc đầu những lời đó của Đỗ Minh Trà là thật hay giả nữa rồi.
Thẩm Thiếu Hàn xoay người xuống lầu, điện thoại lại kêu, là giọng của Biệt Vân Trà, dịu dàng hỏi anh ta đang làm gì.
Thẩm Thiếu Hàn qua loa nói mấy câu: “Ông hai muốn anh giúp chút việc.”
“Như vậy à.” Biệt Vân Trà nói “Thư hôm nay, anh nhận được chưa?”
“Rồi.”
Đơn giản nói chuyện một lúc, Thẩm Thiếu Hàn kết thúc cuộc gọi.
Anh ta ngẩng đầu, không khí oi bức, như khói thuốc ứ đọng khiến anh ta thở không ra hơi, ứ đọng trong ngực.
Lần đầu tiên Thẩm Thiếu Hàn chú ý đến Biệt Vân Trà đó là khi bàn giao nhiệm kỳ mới ở đài phát thanh của trường.
Anh ta đã từng nhận chức phó trưởng đài phát thanh của trường, nửa học kỳ thì từ chức, không tham gia sự vụ của đài phát thanh. Nhưng thỉnh thoảng vẫn lên đài phát thanh lượn vòng, xem những thứ lúc đầu anh ta sắp xếp, những đồ anh ta mua hoặc là ngủ một giấc.
Có một ngày, anh ta thấy ở bàn của đài phát thanh có người không cẩn thận để rơi lại một tờ giấy, dùng tiếng pháp giải thích một bài thơ tình cổ, chỉ giải thích nửa phần đầu, nét chữ rất đẹp.
Thẩm Thiếu Hàn cảm thấy rất có hứng thú, ở đằng sau tờ giấy đó bổ sung thêm nửa đoạn sau.
Ngày thứ 2, nửa phần dịch sau của anh ta bị chữa lỗi, đối phương 一一sửa lại lỗi sai của anh ta, bổ sung trau chuốt lại câu thơ.
Chính vì như vậy, Thẩm Thiếu Hàn và người “bạn qua thư” không biết tên này liên hệ qua lại trong một tuần, đối phương đột nhiên biến mất.
Lúc này Thẩm Thiếu Hàn mới bắt đầu tìm người, anh đi hỏi bạn học điều tra xem lịch làm việc mới nhất của đài phát thanh, bất ngờ nhìn thấy tên của Biệt Vân Trà.
Vừa khéo trong trường có tổ chức một cuộc thi đọc thơ nhỏ, mà bài thơ Biệt Vân Trà đọc chính là bài thơ tình mà Thẩm Thiếu Hàn và người bạn qua thư cùng nhau dịch ra.
Thành tích của Biệt Vân Trà vẫn luôn rất tốt, thành tích từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng đầu danh sách.
Nét bút, thích vẽ vòng tròn trên các lỗi sai, mấy cái này đều giống y hệt nhau.
Chỉ là sau khi hai người tìm hiểu sâu hơn, Thẩm Thiếu Hàn cảm thấy cô có chút không giống với người trong lòng anh ta tưởng tượng.
Thẩm Thiếu Hàn trầm tư, rời khỏi cục cảnh sát, vô tình liếc thấy một chiếc Rolls Royce màu đen, cách chỗ này không quá xa, Thẩm Thiếu Hàn nhìn không rõ.
Từ lúc anh ta bước vào, chiếc xe này đã đỗ ở chỗ này, bên trong chắc có người, không biết vì sao, đợi lâu như vậy, lại không xuống xe, cũng không rời đi.
Thẩm Thiếu Hàn hoài nghi bên trong có người đang theo dõi anh ta.
Cái loại cảm giác bị âm thầm theo dõi này không tốt chút nào, Thẩm Thiếu Hàn lắc đầu, lên xe rời đi.
Chiếc xe đen đó không có đi theo, từ đầu đến cuối vẫn đỗ ở đó, không động đậy.
-