Cấm Cãi Nhau - Trường Hạ Bất Thệ
Chương 19: Không đau (không H)
Cấm cãi nhau
Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
19. Không đau
ảngy sếch (không phại) 🐸😰😱🥵🚓🚓🚓
Liễu Vũ Phong bị trách không thể cứng được trắng trợn như thế đúng là làm tổn thương lòng tự tôn của một thằng đàn ông.
"Em không có!"
"Chứng minh cho tôi xem."
Liễu Vũ Phong dùng tay nắm gót chân Cam Nhạn Chi, Cam Nhạn Chi thờ ơ dẫm nhẹ lần nữa, cơ thể Liễu Vũ Phong run lên, đầu dựa lên đùi Cam Nhạn Chi, rượu liên tục ăn mòn lý trí của y. dương v*t dần dần cương cứng, có xu hướng ngóc dậy.
"Ôi... A ưm... Đừng mà..."
Liễu Vũ Phong ngẩng đầu đương lúc Cam Nhạn Chi cúi xuống, tóc mái trên trán bay bay, vết sẹo dài vài cm trên ấy lộ ra, Liễu Vũ Phong vô thức muốn cúi đầu không nhìn nữa.
Cam Nhạn Chi nắm cằm y: "Nhìn tôi, không được nhắm mắt."
Liễu Vũ Phong lắc đầu, nhắm hai mắt lại, tóc bên trán thấm đẫm mồ hôi, từng lọn tóc run rẩy theo cơ thể.
Cam Nhạn Chi bắt đầu dùng chân vuốt ve dương v*t Liễu Vũ Phong, anh cọ lên đầu dương v*t, nhanh chóng cảm nhận được vệt nước dinh dính trên lòng bàn chân.
Chân không linh hoạt bằng tay, xúc cảm thô ráp cọ xát mang lại sắc thái tương phản khiến y cảm nhận được sự đau đớn đan xen trong từng khoái cảm.
"Nhạn Tử, hưm á... Anh chậm một chút... Đau..."
"Không phải em thích đau à?" Cam Nhạn Chi tức giận nhíu mày.
"Em..."
Liễu Vũ Phong mơ mơ màng màng, nhớ đến trận cãi nhau chiến tranh lạnh dài nhất của hai người, đó là trước một tuần đi công tác ba tháng của y.
Cũng là lần mà Cam Nhạn Chi không chấp nhận nổi nhất, như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Hai người vất vả lắm mới có thể ăn chung một bữa cơm, có lẽ công việc Liễu Vũ Phong làm xong rồi nên thả lỏng hơn, uống mấy chai bia, lảo đảo nói mệt rồi, đi ngủ trước.
Cam Nhạn Chi dọn dẹp xong xuôi, chuẩn bị giáo án, khoảng hơn một tiếng sau thì đi ngủ, nhưng lại không nhìn thấy Liễu Vũ Phong ở phòng ngủ chính.
Anh tìm thấy Liễu Vũ Phong ở phòng cho khách, Liễu Vũ Phong say sưa ngủ trên giường nhỏ, tóc che khuất nửa khuôn mặt, bởi vì uống rượu nên môi càng trở nên hồng hào, căng mọng, muốn cắn.
Cam Nhạn Chi dùng tay vuốt ve y, không chỉ nóng mà còn hơi run rẩy.
Liễu Vũ Phong khẽ nhếch môi, nhắm chặt hai mắt, mặt mũi đỏ bừng, trong miệng liên tục nỉ non rên rỉ, dáng vẻ vừa nhẫn nhịn vừa sung sướng.
Lúc chăn mắc trên eo đùi lộ ra, tiếng máy móc điện tử rung rung từ trong phát ra.
Bước chân Cam Nhạn Chi không đánh thức được Liễu Vũ Phong, anh chậm rãi vén chăn ra, đằng sau Liễu Vũ Phong cắm đồ chơi tự an ủi, liên tục chấn động, cẩn thận hoạt động.
"Nhạn Chi, sướng quá đi... Nhanh lên." Liễu Vũ Phong nói mớ.
Tay cầm chăn của Cam Nhạn Chi xuất hiện gân xanh.
Anh rút món đồ chơi ra, Liễu Vũ Phong bỗng dưng tỉnh lại.
Liễu Vũ Phong không ngờ mình say đến ngủ mất, sa đà vào trong mộng xuân. Vốn định dùng nửa tiếng rồi sẽ về lại phòng ngủ chính trước khi Cam Nhạn Chi đi ngủ mà thôi.
"Tại sao muốn lại không tìm anh?" Cam Nhạn Chi tắt đồ chơi, đặt ở bên cạnh.
Liễu Vũ Phong chống đỡ đầu óc đang mụ mị, lập tức nói: "Thấy anh đang bận, quấy rầy không hay, không phải em, không muốn làm trễ nãi công việc của anh hay sao. Nói trước, anh đừng giận mà, em không thường dùng mấy món này đâu, chỉ là... Anh chỉ tình cờ thấy mà thôi!"
"Không giận."
Cam Nhạn Chi cười, đẩy đẩy mắt kính, lại bật công tắc đồ chơi, nắm lấy mắt cá chân Liễu Vũ Phong, nhanh chóng cắm vào trong, chất bôi trơn đã khô một chút, cắm vào nhanh thế chỉ mang lại đau đớn.
Liễu Vũ Phong nắm chặt khăn trải giường rên rỉ, hai đùi run bần bật.
Cảm giác vụng trộm bị bắt gian, y vội vàng nắm lấy tay Cam Nhạn Chi: "Anh có giận!"
"Không có, bây giờ rảnh rồi, anh giúp em."
Chăn trượt xuống bên người Liễu Vũ Phong, y lùi về sau, muốn chạy trốn sự xâm phạm thô bạo này.
Liễu Vũ Phong chưa từng bị Cam Nhạn Chi đối xử thô lỗ như thế bao giờ, làm tình với anh giống như tắm trong làn nước ấm, vừa dịu dàng vừa dễ chịu, dùng lực vừa phải, chưa từng khiến y lại bị đau đớn như lần đầu tiên.
Vẻ mặt Cam Nhạn Chi không đổi, cứ như là đang sửa nội dung công việc, không một chút cảm xúc.
Anh không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc bản thân, đây là lần đầu tiên vì Liễu Vũ Phong không cần một người bạn trai như mình, lén lút dùng đồ chơi mới giận dữ đến thế.
Hơn nữa lý do lại là do bản thân anh bận rộn, không dám quấy rầy, giả dối.
Nếu là lúc trước, Cam Nhạn Chi làm việc Liễu Vũ Phong sẽ tự giác ngồi lên đùi anh, dụi vào lòng anh, Cam Nhạn Chi làm việc, Liễu Vũ Phong cũng tự ôm anh như thế nghỉ ngơi.
Nếu lau súng cướp cò, hai người cũng có thể làm vài lần trên ghế.
"Nhạn Tử, xin lỗi mà, lần sau em không dùng nữa, anh đừng giận mà."
"Anh nói là, anh không giận."
Liễu Vũ Phong ngồi dậy muốn dụ dỗ hôn Cam Nhạn Chi cho qua chuyện, Cam Nhạn Chi lại tránh đi, Liễu Vũ Phong lập tức rút tay về, lùi bước không dám động đậy.
Cam Nhạn Chi thấy y hèn mọn, bị ức hiếp cũng không dám phản kháng như thế, trong lòng bỗng dưng bực bội.
Là bởi vì tôi, em mới trở nên tự ti như thế, không có cảm giác an toàn như thế sao?
Anh lại đâm món đồ chơi kia vào sâu hơn.
Liễu Vũ Phong nắm chặt khăn trải giường, rên rỉ đau đớn.
"Đau không?"
Liễu Vũ Phong cẩn thận nhìn Cam Nhạn Chi, cười lấy lòng: "Không đau, anh tiếp tục đi, nếu có thể khiến anh nguôi giận."
Cam Nhạn Chi cuối cùng nhíu mày, kéo khóa quần, rút đồ chơi ra, cứ thế không bôi trơn đâm vào.
Liễu Vũ Phong đau nhưng chỉ dám túm chặt khăn trải giường, vò trong lòng bàn tay, Cam Nhạn Chi thuận theo yêu cầu giúp y đâm rút, Liễu Vũ Phong dùng gối che mặt, Cam Nhạn Chi lại rút gối ra ngoài.
Anh vén tóc, vết sẹo bên trái lộ ra rõ ràng, đâm vào mắt Liễu Vũ Phong, trái tim dâng lên cảm giác đau đớn.
"Đổi tư thế được không, đèn chói mắt quá."
"Anh có thể tắt đèn."
Liễu Vũ Phong lắc đầu che mắt, xoay người lại, không oán không giận muốn dùng tình ái để xin lỗi.
Cam Nhạn Chi thật sự phẫn nộ, dịu dàng là thói quen ngày thường, nhưng điều đó không có nghĩa anh giận cũng có thể nhẹ nhàng, không chút gợn sóng.
Cam Nhạn Chi nắm chặt hõm eo Liễu Vũ Phong, hung hãn đâm sâu vào cơ thể y. Liễu Vũ Phong đau không chịu được, dùng răng cắn khăn trải giường.
"Đau không?" Thanh âm lạnh nhạt từ sau lưng truyền đến.
Liễu Vũ Phong run rẩy một chút, rầu rĩ lẩm bẩm: "Không đau."
Lại một lần đưa đẩy mạnh bạo, hai người như thể đang đánh nhau, sau 10 năm, lần thứ hai Cam Nhạn Chi làm đến độ xuất hiện tơ máu.
"Tôi hỏi em có đau hay không?!" Cuối cùng Cam Nhạn Chi phẫn nộ rít lên.
Anh đã không còn đủ lý tính để suy xét nữa, giờ cả người ngập tràn lửa giận.
Liễu Vũ Phong cắn cánh tay, khoang miệng nếm được mùi máu tươi, kiềm nén nước mắt hét lên: "Không đau!"
Tiếp đó là một trận tính ái thô bạo mang tính trừng phạt, không có chút yêu thương nào, chỉ giăng đầy bạo lực lẫn máu. Từ đó đến hơn 3 tháng chiến tranh lạnh, đến tận khi Liễu Vũ Phong về nhà ăn một bữa, y cứ cho rằng chuyện này sẽ trôi vào dĩ vãng.
Hai người có thể làm như không có gì, tiếp tục sống.
Sau lần làm tình đó Liễu Vũ Phong sốt nhẹ, Cam Nhạn Chi vẫn chăm sóc y như thường lệ, nhưng tuyệt nhiên không hỏi câu nào.
Bởi vì câu trả lời của Liễu Vũ Phong chỉ có một —— Em không sao.
Vừa mệt mỏi vừa bất đắc dĩ.
Cam Nhạn Chi cực kì ghét việc lấy tình dục để giải quyết tất thảy mâu thuẫn trong nhà, nếu vậy thì khác gì lưu manh, mơ tưởng dùng việc đó để che đậy rạn nứt.
Làm sao, chẳng nhẽ tinh dịch có thể chữa lành mọi cuộc tranh luận à?
Cam Nhạn Chi giẫm Liễu Vũ Phong đến bắn, rút chân về, cuối cùng Liễu Vũ Phong không bắn tinh ra được, là cực khoái khô.
Cổ họng Liễu Vũ Phong nỉ non vài tiếng thoải mái, cả người đỏ bừng, trên lông mi còn vương vài giọt nước, y dựa bên chân giường bệnh, ngủ mê man.
Cam Nhạn Chi thở dài, nằm trên giường mình, đắp chăn, tắt đèn ngủ, làm như không có gì xảy ra.
Ngược lại việc nghe không rõ lại càng tốt, sẽ không vì tiếng nức nở của Liễu Vũ Phong mà mềm lòng.
Không mềm lòng.
Không mềm lòng.
Không mềm lòng.
"Nhạn Tử..."
Anh ngồi dậy theo bản năng, hình như vừa rồi nghe thấy Liễu Vũ Phong gọi mình.
Dậy rồi mới hối hận, không khỏi cảm khái hóa ra mười năm có thể tạo nên phản xạ có điều kiện thế này.
Cam Nhạn Chi nhìn xuống dất, Liễu Vũ Phong cuộn tròn trên sàn nhà lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết lạnh không chịu được.
Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, đấu tranh trong lòng, sau đó bật đèn lên.
Cam Nhạn Chi nghiêng ngả bế Liễu Vũ Phong lên, đặt lên giường bệnh của mình, đổ nước ấm lại lau mặt giúp Liễu Vũ Phong, cởi quần áo áo khoác ra, lau khô nước ở phía trước đi.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ rồi, anh chỉ có thể nằm thẳng ngủ, sợ nằm nghêng áp đến lỗ tai.
Cam Nhạn Chi thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Liễu Vũ Phong, trong mơ Liễu Vũ Phong cũng dụi vào theo bản năng, mím môi, ho vài tiếng lại khó chịu hít hít mũi.
Cảm lạnh còn chưa khỏi hẳn, cổ họng khó chịu còn làm chuyện này?
Một người lớn như thế này, rốt cuộc có kỹ năng sống cơ bản hay không?
Cam Nhạn Chi không khỏi bị sự bận lòng này của mình làm cho tức cười: "Em còn để người bệnh chăm sóc cả mình, đúng là giỏi mà."
Tác giả có lời muốn nói: Quả nhiên công dưới ngòi bút của tui đều có số bận lòng hahaha.
Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
19. Không đau
ảngy sếch (không phại) 🐸😰😱🥵🚓🚓🚓
Liễu Vũ Phong bị trách không thể cứng được trắng trợn như thế đúng là làm tổn thương lòng tự tôn của một thằng đàn ông.
"Em không có!"
"Chứng minh cho tôi xem."
Liễu Vũ Phong dùng tay nắm gót chân Cam Nhạn Chi, Cam Nhạn Chi thờ ơ dẫm nhẹ lần nữa, cơ thể Liễu Vũ Phong run lên, đầu dựa lên đùi Cam Nhạn Chi, rượu liên tục ăn mòn lý trí của y. dương v*t dần dần cương cứng, có xu hướng ngóc dậy.
"Ôi... A ưm... Đừng mà..."
Liễu Vũ Phong ngẩng đầu đương lúc Cam Nhạn Chi cúi xuống, tóc mái trên trán bay bay, vết sẹo dài vài cm trên ấy lộ ra, Liễu Vũ Phong vô thức muốn cúi đầu không nhìn nữa.
Cam Nhạn Chi nắm cằm y: "Nhìn tôi, không được nhắm mắt."
Liễu Vũ Phong lắc đầu, nhắm hai mắt lại, tóc bên trán thấm đẫm mồ hôi, từng lọn tóc run rẩy theo cơ thể.
Cam Nhạn Chi bắt đầu dùng chân vuốt ve dương v*t Liễu Vũ Phong, anh cọ lên đầu dương v*t, nhanh chóng cảm nhận được vệt nước dinh dính trên lòng bàn chân.
Chân không linh hoạt bằng tay, xúc cảm thô ráp cọ xát mang lại sắc thái tương phản khiến y cảm nhận được sự đau đớn đan xen trong từng khoái cảm.
"Nhạn Tử, hưm á... Anh chậm một chút... Đau..."
"Không phải em thích đau à?" Cam Nhạn Chi tức giận nhíu mày.
"Em..."
Liễu Vũ Phong mơ mơ màng màng, nhớ đến trận cãi nhau chiến tranh lạnh dài nhất của hai người, đó là trước một tuần đi công tác ba tháng của y.
Cũng là lần mà Cam Nhạn Chi không chấp nhận nổi nhất, như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Hai người vất vả lắm mới có thể ăn chung một bữa cơm, có lẽ công việc Liễu Vũ Phong làm xong rồi nên thả lỏng hơn, uống mấy chai bia, lảo đảo nói mệt rồi, đi ngủ trước.
Cam Nhạn Chi dọn dẹp xong xuôi, chuẩn bị giáo án, khoảng hơn một tiếng sau thì đi ngủ, nhưng lại không nhìn thấy Liễu Vũ Phong ở phòng ngủ chính.
Anh tìm thấy Liễu Vũ Phong ở phòng cho khách, Liễu Vũ Phong say sưa ngủ trên giường nhỏ, tóc che khuất nửa khuôn mặt, bởi vì uống rượu nên môi càng trở nên hồng hào, căng mọng, muốn cắn.
Cam Nhạn Chi dùng tay vuốt ve y, không chỉ nóng mà còn hơi run rẩy.
Liễu Vũ Phong khẽ nhếch môi, nhắm chặt hai mắt, mặt mũi đỏ bừng, trong miệng liên tục nỉ non rên rỉ, dáng vẻ vừa nhẫn nhịn vừa sung sướng.
Lúc chăn mắc trên eo đùi lộ ra, tiếng máy móc điện tử rung rung từ trong phát ra.
Bước chân Cam Nhạn Chi không đánh thức được Liễu Vũ Phong, anh chậm rãi vén chăn ra, đằng sau Liễu Vũ Phong cắm đồ chơi tự an ủi, liên tục chấn động, cẩn thận hoạt động.
"Nhạn Chi, sướng quá đi... Nhanh lên." Liễu Vũ Phong nói mớ.
Tay cầm chăn của Cam Nhạn Chi xuất hiện gân xanh.
Anh rút món đồ chơi ra, Liễu Vũ Phong bỗng dưng tỉnh lại.
Liễu Vũ Phong không ngờ mình say đến ngủ mất, sa đà vào trong mộng xuân. Vốn định dùng nửa tiếng rồi sẽ về lại phòng ngủ chính trước khi Cam Nhạn Chi đi ngủ mà thôi.
"Tại sao muốn lại không tìm anh?" Cam Nhạn Chi tắt đồ chơi, đặt ở bên cạnh.
Liễu Vũ Phong chống đỡ đầu óc đang mụ mị, lập tức nói: "Thấy anh đang bận, quấy rầy không hay, không phải em, không muốn làm trễ nãi công việc của anh hay sao. Nói trước, anh đừng giận mà, em không thường dùng mấy món này đâu, chỉ là... Anh chỉ tình cờ thấy mà thôi!"
"Không giận."
Cam Nhạn Chi cười, đẩy đẩy mắt kính, lại bật công tắc đồ chơi, nắm lấy mắt cá chân Liễu Vũ Phong, nhanh chóng cắm vào trong, chất bôi trơn đã khô một chút, cắm vào nhanh thế chỉ mang lại đau đớn.
Liễu Vũ Phong nắm chặt khăn trải giường rên rỉ, hai đùi run bần bật.
Cảm giác vụng trộm bị bắt gian, y vội vàng nắm lấy tay Cam Nhạn Chi: "Anh có giận!"
"Không có, bây giờ rảnh rồi, anh giúp em."
Chăn trượt xuống bên người Liễu Vũ Phong, y lùi về sau, muốn chạy trốn sự xâm phạm thô bạo này.
Liễu Vũ Phong chưa từng bị Cam Nhạn Chi đối xử thô lỗ như thế bao giờ, làm tình với anh giống như tắm trong làn nước ấm, vừa dịu dàng vừa dễ chịu, dùng lực vừa phải, chưa từng khiến y lại bị đau đớn như lần đầu tiên.
Vẻ mặt Cam Nhạn Chi không đổi, cứ như là đang sửa nội dung công việc, không một chút cảm xúc.
Anh không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc bản thân, đây là lần đầu tiên vì Liễu Vũ Phong không cần một người bạn trai như mình, lén lút dùng đồ chơi mới giận dữ đến thế.
Hơn nữa lý do lại là do bản thân anh bận rộn, không dám quấy rầy, giả dối.
Nếu là lúc trước, Cam Nhạn Chi làm việc Liễu Vũ Phong sẽ tự giác ngồi lên đùi anh, dụi vào lòng anh, Cam Nhạn Chi làm việc, Liễu Vũ Phong cũng tự ôm anh như thế nghỉ ngơi.
Nếu lau súng cướp cò, hai người cũng có thể làm vài lần trên ghế.
"Nhạn Tử, xin lỗi mà, lần sau em không dùng nữa, anh đừng giận mà."
"Anh nói là, anh không giận."
Liễu Vũ Phong ngồi dậy muốn dụ dỗ hôn Cam Nhạn Chi cho qua chuyện, Cam Nhạn Chi lại tránh đi, Liễu Vũ Phong lập tức rút tay về, lùi bước không dám động đậy.
Cam Nhạn Chi thấy y hèn mọn, bị ức hiếp cũng không dám phản kháng như thế, trong lòng bỗng dưng bực bội.
Là bởi vì tôi, em mới trở nên tự ti như thế, không có cảm giác an toàn như thế sao?
Anh lại đâm món đồ chơi kia vào sâu hơn.
Liễu Vũ Phong nắm chặt khăn trải giường, rên rỉ đau đớn.
"Đau không?"
Liễu Vũ Phong cẩn thận nhìn Cam Nhạn Chi, cười lấy lòng: "Không đau, anh tiếp tục đi, nếu có thể khiến anh nguôi giận."
Cam Nhạn Chi cuối cùng nhíu mày, kéo khóa quần, rút đồ chơi ra, cứ thế không bôi trơn đâm vào.
Liễu Vũ Phong đau nhưng chỉ dám túm chặt khăn trải giường, vò trong lòng bàn tay, Cam Nhạn Chi thuận theo yêu cầu giúp y đâm rút, Liễu Vũ Phong dùng gối che mặt, Cam Nhạn Chi lại rút gối ra ngoài.
Anh vén tóc, vết sẹo bên trái lộ ra rõ ràng, đâm vào mắt Liễu Vũ Phong, trái tim dâng lên cảm giác đau đớn.
"Đổi tư thế được không, đèn chói mắt quá."
"Anh có thể tắt đèn."
Liễu Vũ Phong lắc đầu che mắt, xoay người lại, không oán không giận muốn dùng tình ái để xin lỗi.
Cam Nhạn Chi thật sự phẫn nộ, dịu dàng là thói quen ngày thường, nhưng điều đó không có nghĩa anh giận cũng có thể nhẹ nhàng, không chút gợn sóng.
Cam Nhạn Chi nắm chặt hõm eo Liễu Vũ Phong, hung hãn đâm sâu vào cơ thể y. Liễu Vũ Phong đau không chịu được, dùng răng cắn khăn trải giường.
"Đau không?" Thanh âm lạnh nhạt từ sau lưng truyền đến.
Liễu Vũ Phong run rẩy một chút, rầu rĩ lẩm bẩm: "Không đau."
Lại một lần đưa đẩy mạnh bạo, hai người như thể đang đánh nhau, sau 10 năm, lần thứ hai Cam Nhạn Chi làm đến độ xuất hiện tơ máu.
"Tôi hỏi em có đau hay không?!" Cuối cùng Cam Nhạn Chi phẫn nộ rít lên.
Anh đã không còn đủ lý tính để suy xét nữa, giờ cả người ngập tràn lửa giận.
Liễu Vũ Phong cắn cánh tay, khoang miệng nếm được mùi máu tươi, kiềm nén nước mắt hét lên: "Không đau!"
Tiếp đó là một trận tính ái thô bạo mang tính trừng phạt, không có chút yêu thương nào, chỉ giăng đầy bạo lực lẫn máu. Từ đó đến hơn 3 tháng chiến tranh lạnh, đến tận khi Liễu Vũ Phong về nhà ăn một bữa, y cứ cho rằng chuyện này sẽ trôi vào dĩ vãng.
Hai người có thể làm như không có gì, tiếp tục sống.
Sau lần làm tình đó Liễu Vũ Phong sốt nhẹ, Cam Nhạn Chi vẫn chăm sóc y như thường lệ, nhưng tuyệt nhiên không hỏi câu nào.
Bởi vì câu trả lời của Liễu Vũ Phong chỉ có một —— Em không sao.
Vừa mệt mỏi vừa bất đắc dĩ.
Cam Nhạn Chi cực kì ghét việc lấy tình dục để giải quyết tất thảy mâu thuẫn trong nhà, nếu vậy thì khác gì lưu manh, mơ tưởng dùng việc đó để che đậy rạn nứt.
Làm sao, chẳng nhẽ tinh dịch có thể chữa lành mọi cuộc tranh luận à?
Cam Nhạn Chi giẫm Liễu Vũ Phong đến bắn, rút chân về, cuối cùng Liễu Vũ Phong không bắn tinh ra được, là cực khoái khô.
Cổ họng Liễu Vũ Phong nỉ non vài tiếng thoải mái, cả người đỏ bừng, trên lông mi còn vương vài giọt nước, y dựa bên chân giường bệnh, ngủ mê man.
Cam Nhạn Chi thở dài, nằm trên giường mình, đắp chăn, tắt đèn ngủ, làm như không có gì xảy ra.
Ngược lại việc nghe không rõ lại càng tốt, sẽ không vì tiếng nức nở của Liễu Vũ Phong mà mềm lòng.
Không mềm lòng.
Không mềm lòng.
Không mềm lòng.
"Nhạn Tử..."
Anh ngồi dậy theo bản năng, hình như vừa rồi nghe thấy Liễu Vũ Phong gọi mình.
Dậy rồi mới hối hận, không khỏi cảm khái hóa ra mười năm có thể tạo nên phản xạ có điều kiện thế này.
Cam Nhạn Chi nhìn xuống dất, Liễu Vũ Phong cuộn tròn trên sàn nhà lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết lạnh không chịu được.
Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, đấu tranh trong lòng, sau đó bật đèn lên.
Cam Nhạn Chi nghiêng ngả bế Liễu Vũ Phong lên, đặt lên giường bệnh của mình, đổ nước ấm lại lau mặt giúp Liễu Vũ Phong, cởi quần áo áo khoác ra, lau khô nước ở phía trước đi.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ rồi, anh chỉ có thể nằm thẳng ngủ, sợ nằm nghêng áp đến lỗ tai.
Cam Nhạn Chi thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Liễu Vũ Phong, trong mơ Liễu Vũ Phong cũng dụi vào theo bản năng, mím môi, ho vài tiếng lại khó chịu hít hít mũi.
Cảm lạnh còn chưa khỏi hẳn, cổ họng khó chịu còn làm chuyện này?
Một người lớn như thế này, rốt cuộc có kỹ năng sống cơ bản hay không?
Cam Nhạn Chi không khỏi bị sự bận lòng này của mình làm cho tức cười: "Em còn để người bệnh chăm sóc cả mình, đúng là giỏi mà."
Tác giả có lời muốn nói: Quả nhiên công dưới ngòi bút của tui đều có số bận lòng hahaha.