Cách Một Cánh Cửa
Chương 11: Ai chờ ai về
Khi Sầm Từ xuống bãi đỗ xe, thì cũng là lúc mây nhanh chóng kéo đến che khuất mặt trời, gió bắt đầu nổi lên, khiến thời tiết trở nên vô cùng lạnh lẽo. Đây quả thực là đặc trưng của mùa đông, chỉ cần ánh nắng bị che khuất đi thì ngay lập tức cảm nhận được cái lạnh buốt xương.
Câu nói của Mẫn Vi Vi hiện giờ vẫn cứ văng vẳng bên tai Sầm Từ.
“Có hai ‘tôi’ cùng sống trong không gian này. À không, hoặc phải nói đó một là không gian song song, cả hai ‘tôi’ đều có cuộc sống riêng, sự từng trải riêng, chúng tôi vốn không liên quan đến nhau, nhưng vào một ngày tình cờ, tình trạng này bị người khác phá hỏng. Những ký ức tôi từng trải qua bị chuyển sang cơ thể của một ‘tôi’ khác, có lẽ tôi quen biết Châu Quân, nhưng đấy là tôi của trước kia thôi, tôi của bây giờ đã không còn là tôi của trước kia nữa rồi.”
...
Người làm nghề tư vấn tâm lý như Sầm Từ không hề lạ gì với điều này, thậm chí Sầm Từ còn từng được nghe những lời còn lạ lùng hơn thế. Cô biết rằng tâm lý con người trở nên bất thường bắt nguồn từ sự bí ẩn của bộ não và sự phức tạp của môi trường xung quanh.
Chính vì vậy, không thể trách bệnh viện khi nhất trí kết luận Mẫn Vi Vi có xu hướng mắc chứng rối loạn đa nhân cách, những điều cô ta nói quả thật có thể chứng thực điểm này.
Cơn gió ngang qua, thổi đám lá khô xào xạc, một chiếc rơi xuống bên chân Sầm Từ, chiếc lá mất nước héo khô cuộn thành hình nửa cánh cung.
Sầm Từ đứng lại, cúi đầu nhìn chiếc lá trước mũi giày, bỗng nhiên một suy nghĩ thoáng vụt lên trong đầu: Nếu những gì Mẫn Vi Vi nói là thật, vậy một Mẫn Vi Vi khác đang ở đâu? Và đang trải qua những chuyện gì?
Giống như Tần Huân nói, ai đó có một cảm giác quen thuộc với một cảnh tượng chưa từng xảy ra, nhưng thật ra cảnh tượng ấy là ký ức của một bản thân khác ư? Trạm Tiểu Dã cũng đã từng nói với Sầm Từ, một “tôi” khác phá vỡ không gian mà tới, mục đích là tiêu diệt tôi?
Nếu như gặp một “tôi” khác của mình thì phải làm sao?
Chung sống hòa bình?
Hay là giết chết không tha?
Sầm Từ tin chỉ có một câu trả lời.
Làm bác sĩ tâm lý đã nhiều năm, cô từng thấy mặt tốt của nhân tính, nhưng điều đó chỉ như bông hoa nở giữa vách đá dựng đứng cheo leo, vừa rực rỡ vừa cô độc, khiến người khác phải dừng bước ngắm nhìn.
Tại sao nó lại đáng ca ngợi? Đó là vì xem ra tính bản thiện này giống câu chuyện cổ tích hơn.
Còn tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là sự cô độc, khép kín, hung ác, thậm chí là tàn nhẫn của nhân tính.
Giết chết “tôi” khác của mình, để trở thành độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Có lẽ đây là lựa chọn bản năng của tất cả mọi người.
Giống như phương pháp điều trị rối loạn đa nhân cách, bác sĩ tâm lý chủ trương không ép buộc và tiêu diệt nhân cách bệnh lý mà chú trọng đến tính đồng nhất của nhân cách bệnh lý và nhân cách bình thường, tìm cách để kết nối hai nhân cách với nhau, biến chúng trở thành những thay đổi tâm trạng bình thường.
Sầm Từ mỉm cười, nói thẳng ra, đây chẳng phải là nhân cách bình thường gián tiếp giết chết nhân cách bệnh lý sao?
Chiếc xe ô tô vẫn ở đó, cách chỗ để xe của Sầm Từ không xa lắm.
Cô kéo kín tà áo khoác, đi về phía chiếc xe.
"Đội trưởng Bùi rảnh nhỉ."
Bám theo cô suốt cả quãng đường đến bệnh viên tâm thần, cũng chẳng có ai khác trắng trợn hơn được như vậy.
Bùi Lục không có ý định tránh cô, bám theo cô tới tận giờ anh ta không hề sợ bị cô phát hiện. Anh mở cửa xuống xe, đúng lúc này ánh nắng ló dạng sau đám mây đen, chùm sáng hắt xuống khóe mắt anh ta, đôi mắt ấy lúc này mang theo nụ cười, chẳng hề có chút lúng túng nào.
"Chẳng còn cách nào khác, điều tra vụ án là công việc của tôi mà." Anh cố tình thở dài một tiếng.
Sầm Từ cười nhạt: "Anh đang lãng phí thời gian của mình đấy."
Bùi Lục phản đối: "Có một số vụ án cần có thời gian mới điều tra ra được."
"Tôi lại nghĩ đợi Châu Quân tỉnh lại, vụ án này sẽ thuận lợi hơn nhiều."
Bùi Lục giơ tay, tỏ vẻ bất lực: "Nói thì nói vậy, nhưng Châu Quân vẫn chưa tỉnh lại. Công việc của tôi không thể giậm chân tại chỗ mãi như thế này được.”
"Đội trưởng Bùi chầu chực ở đây là hy vọng tôi có thể tiết lộ điều gì sao?"
Bùi Lục cười cười: "Cô ác cảm với tôi, nên tôi đành hỏi thẳng giúp việc của Mẫn Vi Vi vậy."
Đúng là mỗi Lần Sầm Từ đến nói chuyện Mẫn Vi Vi đều có mặt giúp việc ở đó, dù gì cô ta cũng liên quan đến vụ án hành hung người khác.
Nghe Bùi Lục nói vậy, Sầm Từ đáp: "Chưa tới nỗi ác cảm, nhưng dù gì tôi cũng là bác sĩ tâm lý, không thể đi so đo với bệnh nhân được đúng không?"
Nói xong cô quay người đi.
Bùi Lục phá lên cười vui vẻ, nhưng lập tức cảm thấy câu này có gì là lạ. Ý cô bệnh nhân ở đây không phải Mẫn Vi Vi mà là anh ta hả? Ai là bệnh nhân chứ? Sao cô gái này không cần văng tục mà vẫn chửi xéo được người khác vậy?
Anh ta định đuổi theo cãi lại mấy câu, thì thấy Sầm Từ quay người đi về phía mình.
Sao đây, cô ta định làm gì?
Sầm Từ quay trở lại nhưng không hề nói gì, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt chăm chú quan sát anh ta một lượt từ trên xuống dưới, nhìn tới mức khiến Bùi Lục hoang mang, chợt nghĩ: Lẽ nào cô gái này muốn lấy việc công để báo thù riêng, rắp tâm thôi miên anh ta?
Nhưng nghe nói thôi miên cũng cần đối phương hợp tác mới tiến hành được, ý chí của anh mạnh như thế, sao cô có thể...
Tuy nghĩ vậy, nhưng trong lòng Bùi Lục lại không mấy chắc chắn.
Vì anh ta nhớ trước kia cô hợp tác phá án với cảnh sát, chẳng phải phạm nhân cũng bị cô thôi miên trong vô thức sao?
Càng nghĩ Bùi Lục càng thấy lạnh sống lưng, thậm chí anh ta bắt đầu thấy hơi chóng mặt hoa mắt.
Tiêu đời rồi... Bị thôi miên rồi phải không? Bây giờ anh đang tỉnh táo hay không tỉnh táo vậy?
Anh muốn tự véo mình một cái, nhưng cứ có cảm giác không cử động được các ngón tay của mình.
Sầm Từ nào biết tâm lý của Bùi Lục lúc này đang diễn biến phức tạp như vậy. Quan sát xong, cô hỏi: "Anh kết hôn chưa?" Sau đó nghiêng đầu nhìn ngón áp út của anh ta thì thấy không hề đeo nhẫn.
Cô lại hỏi kiểu khác: "Vẫn còn độc thân hả? Có bạn gái chưa?"
Nội tâm Bùi Lục đang đấu tranh kịch liệt giữa cái “tôi” và “bản ngã”, bất ngờ nghe Sầm Từ hỏi vậy, chưa kịp hoàn hồn mà ngẩn người nhìn cô, thốt một tiếng “Hả?”
Sầm Từ nhìn phản ứng của Bùi Lục thì hơi chau mày. Sao trông thế nào cũng không thấy giống một người thông minh nhỉ...
Bùi Lục rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, ngạc nhiên hỏi: "Cô vừa hỏi tôi, có bạn gái chưa hả?"
Sầm Từ "ừ" một tiếng.
Bùi Lục nhìn Sầm Từ với vẻ nghi ngờ. Ánh mắt cô bình tĩnh lạnh nhạt, nhìn kiểu gì cũng không giống như có tình cảm với anh.
"Tôi độc thân, không có bạn gái." Anh thẳng thắn, lại thích thú trêu trọc: "Cô vừa ý tôi à, hay ai vừa ý tôi vậy?"
...
Ngồi vào trong xe, Sầm Từ gửi tin nhắn thoại cho Thang Đồ: “Hỏi rồi, Bùi Lục chưa có bạn gái.”
Gửi tin nhắn xong, cô ném di động sang ghế phụ.
Thật ra điều cô muốn nói với Thang Đồ hơn cả chính là dù Bùi Lục không có bạn gái thì cô cũng nên suy nghĩ lại. Đàn ông đàn ang ngần này tuổi rồi, chưa có bạn gái là chuyện bình thường ư?
Bệnh viện tâm thần nằm ở ngoại ô thành phố Nam, chiếm một vị trí đẹp, non nước hữu tình. Có người nói, đừng cho đây là bệnh viện tâm thần, thật ra bầu không khí phía bên trong này ngập tràn hương vị hạnh phúc.
Là một bác sĩ tâm lý, Sầm Từ hiểu rõ nhất, người nói bầu không khí nơi đây mang hương vị hạnh phúc chắc hẳn là người có vấn đề về tâm thần.
Đường về thành phố rất dễ đi, vì không phải cuối tuần, nên dù ở ngoài ngoại ô hay vào trong nội thành cũng không có nhiều xe cộ. Qua trạm thu phí đi vào đường cao tốc về nội thành, lượng xe cộ bắt đầu tăng lên.
Khi giảm tốc độ xe, Sầm Từ vô thức nhìn gương chiếu hậu một cái, phía sau không xa là một chiếc xe đa dụng màu đen. Cô thấy hơi quen quen, muốn xác định lại thì chiếc xe ấy bất ngờ đổi làn đường, bị chiếc xe khác chắn mất.
Sầm Từ không để ý tới nó nữa, bật nhạc lên nghe.
Bài hát "Em yêu anh" của Vương Nhược Lâm.
Giai điệu của nó nhẹ nhàng êm ái, là bài hát Sầm Từ thích nghe trong những lúc kẹt xe, bởi nếu không cô sẽ không chịu nổi mà bấm còi toán loạn mất.
Đợi hết đèn đỏ, Sầm Từ tăng tốc, sau đó tăng âm lượng của loa.
Em có thể trao anh cuộc sống của em
Và chỉ cho mình anh thấy trái tim này
Trong từng hơi thở…
Bỗng dưng chiếc loa phát ra tiếng rè rè, nghe y hệt như tiếng của máy ghi âm cũ đã dùng nhiều năm. Sầm Từ bực mình, cô bỏ ra bao nhiêu tiền sửa lại bộ loa xe hơi này, sao lại có thứ âm thanh lỗi thời như thế phát ra được. Cô giơ tay định tắt nhạc, nhưng còn chưa chạm tay vào, tiếng nhạc lại vang lên một lần nữa...
Vãnh sinh không đến, bóng hình vẫn ở đó
Khiến cho tương tư hóa thành bụi trần
Ai đợi ai về
...
Người nên yêu thì không yêu
Ai còn ai mất
Người cần ở lại chẳng ở...(*)
Sao lại thành bài khác rồi! Sầm Từ run tay lái, tim đập hụt một nhịp.
Đều là giọng ca nữ, nhưng bài hát này nghe cứ như đĩa hát cũ kĩ ngày xưa bị vấp, giai điệu cũng rất rùng rợn. Đây là bài hát nào vậy?
Lúc này tiếng hát âm u vang vọng khắp khoang xe, khiến cả người Sầm Từ ớn lạnh, cô vội giơ tay tắt nhạc.
Không tắt được…
Ai chờ ai về...
Bài hát vẫn chạy, tiếng ca của người phụ nữ như tiếng ma quỷ gọi hồn.
Mồ hôi lạnh của Sầm Từ như mọc chân, len lỏi ra bên ngoài từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể, từng chút từng chút một... Một tay Sầm Từ nắm chặt vô lăng, tay kia ra sức tắt nhạc, nhưng khi bất ngờ ngước mắt lên, cô nhìn thấy một chiếc ô tô!
Giống chiếc xe hồi nãy, nhưng lại gần nhìn thì không giống lắm.
Chiếc xe đó chạy ở làn đường bên phải từ từ tới gần, khi nó chạy song song với xe của Sầm Từ, khuôn mặt người đàn ông ngồi ở ghế lái lọt vào mắt cô.
Khuôn mặt đàn ông đó!
Sầm Từ cảm thấy người đó giống Tần Huân, nhưng tức thì gạt bỏ suy nghĩ này. Cô dám chắc người đàn ông trên chiếc xe đó không phải là anh, bởi khuôn mặt hai người họ không giống nhau.
Thế nhưng, đối với cô, hiển nhiên đây là người xa lạ, tại sao cô lại cảm thấy quen đến thế?
Thậm chí có một số hình ảnh vừa lướt qua đầu cô, dù chỉ trong tích tắc, tuy không cụ thể chi tiết, nhưng rõ ràng là ký ức trong quá khứ, có liên quan đến người đàn ông kia.
Không đúng.
Sầm Từ bình tĩnh lại.
Chiếc xe kia chẳng mấy chốc đã vượt lên, chạy bên phải xe cô.
Hơi thở của cô có chút dồn dập, cô suy nghĩ kĩ lại nhiều lần, chắc chắn mình không quen biết người đàn ông đó. Hơn nữa cảm giác quen thuộc vừa rồi cũng không phải là ký ức của cô!
Phía sau hình như có tiếng còi xe dồn dập.
Sầm Từ chưa kịp tỉnh táo lại thì bỗng thấy thân xe bị va mạnh, cơ thể cô như thể đập phải thứ gì đó, khiến cả người cô đổ rầm vào vô lăng. Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng chói tai.
Âm thanh trong xe cũng bỗng nhiên the thé, khiến màng nhĩ Sầm Từ đau nhói, sau đó cô chẳng còn nghe thấy gì nữa, xung quanh bỗng nhiên như có một luồng ánh sáng trắng bao phủ, thanh âm của mọi thứ dường như biến mất, tất cả trở nên tĩnh lặng.
Sầm Từ không cử động được, cô chỉ nghe được tiếng hít thở của mình, nhưng lạ là nó không dồn dập mà rất bình tĩnh. Sau đó, cô giương mắt nhìn tấm kính chắn gió vỡ vụn chia thế giới này thành vô số mảnh nhỏ...
Chỉ còn tiếng nhạc.
Sau khi tiếng rè rè chói tai biến mất, tiếng ca của người phụ nữ và điệu nhạc kỳ dị lại cất lên, một cách vặn vẹo và đứt quãng.
Vãnh sinh không đến, bóng hình vẫn ở đó
Khiến cho tương tư hóa thành bụi trần
Ai đợi ai về
Mưa đêm thu, đèn thắp lên
Chiếu sáng sân khấu cô quạnh
Chẳng có ai thích đợi chờ
Muốn đến thì sẽ đến thôi
Người nên đến thì chẳng đến
Muốn yêu thì sẽ được yêu
Người nên yêu thì không yêu
Ai còn ai mất
Người cần ở lại chẳng ở…
Câu nói của Mẫn Vi Vi hiện giờ vẫn cứ văng vẳng bên tai Sầm Từ.
“Có hai ‘tôi’ cùng sống trong không gian này. À không, hoặc phải nói đó một là không gian song song, cả hai ‘tôi’ đều có cuộc sống riêng, sự từng trải riêng, chúng tôi vốn không liên quan đến nhau, nhưng vào một ngày tình cờ, tình trạng này bị người khác phá hỏng. Những ký ức tôi từng trải qua bị chuyển sang cơ thể của một ‘tôi’ khác, có lẽ tôi quen biết Châu Quân, nhưng đấy là tôi của trước kia thôi, tôi của bây giờ đã không còn là tôi của trước kia nữa rồi.”
...
Người làm nghề tư vấn tâm lý như Sầm Từ không hề lạ gì với điều này, thậm chí Sầm Từ còn từng được nghe những lời còn lạ lùng hơn thế. Cô biết rằng tâm lý con người trở nên bất thường bắt nguồn từ sự bí ẩn của bộ não và sự phức tạp của môi trường xung quanh.
Chính vì vậy, không thể trách bệnh viện khi nhất trí kết luận Mẫn Vi Vi có xu hướng mắc chứng rối loạn đa nhân cách, những điều cô ta nói quả thật có thể chứng thực điểm này.
Cơn gió ngang qua, thổi đám lá khô xào xạc, một chiếc rơi xuống bên chân Sầm Từ, chiếc lá mất nước héo khô cuộn thành hình nửa cánh cung.
Sầm Từ đứng lại, cúi đầu nhìn chiếc lá trước mũi giày, bỗng nhiên một suy nghĩ thoáng vụt lên trong đầu: Nếu những gì Mẫn Vi Vi nói là thật, vậy một Mẫn Vi Vi khác đang ở đâu? Và đang trải qua những chuyện gì?
Giống như Tần Huân nói, ai đó có một cảm giác quen thuộc với một cảnh tượng chưa từng xảy ra, nhưng thật ra cảnh tượng ấy là ký ức của một bản thân khác ư? Trạm Tiểu Dã cũng đã từng nói với Sầm Từ, một “tôi” khác phá vỡ không gian mà tới, mục đích là tiêu diệt tôi?
Nếu như gặp một “tôi” khác của mình thì phải làm sao?
Chung sống hòa bình?
Hay là giết chết không tha?
Sầm Từ tin chỉ có một câu trả lời.
Làm bác sĩ tâm lý đã nhiều năm, cô từng thấy mặt tốt của nhân tính, nhưng điều đó chỉ như bông hoa nở giữa vách đá dựng đứng cheo leo, vừa rực rỡ vừa cô độc, khiến người khác phải dừng bước ngắm nhìn.
Tại sao nó lại đáng ca ngợi? Đó là vì xem ra tính bản thiện này giống câu chuyện cổ tích hơn.
Còn tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là sự cô độc, khép kín, hung ác, thậm chí là tàn nhẫn của nhân tính.
Giết chết “tôi” khác của mình, để trở thành độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Có lẽ đây là lựa chọn bản năng của tất cả mọi người.
Giống như phương pháp điều trị rối loạn đa nhân cách, bác sĩ tâm lý chủ trương không ép buộc và tiêu diệt nhân cách bệnh lý mà chú trọng đến tính đồng nhất của nhân cách bệnh lý và nhân cách bình thường, tìm cách để kết nối hai nhân cách với nhau, biến chúng trở thành những thay đổi tâm trạng bình thường.
Sầm Từ mỉm cười, nói thẳng ra, đây chẳng phải là nhân cách bình thường gián tiếp giết chết nhân cách bệnh lý sao?
Chiếc xe ô tô vẫn ở đó, cách chỗ để xe của Sầm Từ không xa lắm.
Cô kéo kín tà áo khoác, đi về phía chiếc xe.
"Đội trưởng Bùi rảnh nhỉ."
Bám theo cô suốt cả quãng đường đến bệnh viên tâm thần, cũng chẳng có ai khác trắng trợn hơn được như vậy.
Bùi Lục không có ý định tránh cô, bám theo cô tới tận giờ anh ta không hề sợ bị cô phát hiện. Anh mở cửa xuống xe, đúng lúc này ánh nắng ló dạng sau đám mây đen, chùm sáng hắt xuống khóe mắt anh ta, đôi mắt ấy lúc này mang theo nụ cười, chẳng hề có chút lúng túng nào.
"Chẳng còn cách nào khác, điều tra vụ án là công việc của tôi mà." Anh cố tình thở dài một tiếng.
Sầm Từ cười nhạt: "Anh đang lãng phí thời gian của mình đấy."
Bùi Lục phản đối: "Có một số vụ án cần có thời gian mới điều tra ra được."
"Tôi lại nghĩ đợi Châu Quân tỉnh lại, vụ án này sẽ thuận lợi hơn nhiều."
Bùi Lục giơ tay, tỏ vẻ bất lực: "Nói thì nói vậy, nhưng Châu Quân vẫn chưa tỉnh lại. Công việc của tôi không thể giậm chân tại chỗ mãi như thế này được.”
"Đội trưởng Bùi chầu chực ở đây là hy vọng tôi có thể tiết lộ điều gì sao?"
Bùi Lục cười cười: "Cô ác cảm với tôi, nên tôi đành hỏi thẳng giúp việc của Mẫn Vi Vi vậy."
Đúng là mỗi Lần Sầm Từ đến nói chuyện Mẫn Vi Vi đều có mặt giúp việc ở đó, dù gì cô ta cũng liên quan đến vụ án hành hung người khác.
Nghe Bùi Lục nói vậy, Sầm Từ đáp: "Chưa tới nỗi ác cảm, nhưng dù gì tôi cũng là bác sĩ tâm lý, không thể đi so đo với bệnh nhân được đúng không?"
Nói xong cô quay người đi.
Bùi Lục phá lên cười vui vẻ, nhưng lập tức cảm thấy câu này có gì là lạ. Ý cô bệnh nhân ở đây không phải Mẫn Vi Vi mà là anh ta hả? Ai là bệnh nhân chứ? Sao cô gái này không cần văng tục mà vẫn chửi xéo được người khác vậy?
Anh ta định đuổi theo cãi lại mấy câu, thì thấy Sầm Từ quay người đi về phía mình.
Sao đây, cô ta định làm gì?
Sầm Từ quay trở lại nhưng không hề nói gì, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt chăm chú quan sát anh ta một lượt từ trên xuống dưới, nhìn tới mức khiến Bùi Lục hoang mang, chợt nghĩ: Lẽ nào cô gái này muốn lấy việc công để báo thù riêng, rắp tâm thôi miên anh ta?
Nhưng nghe nói thôi miên cũng cần đối phương hợp tác mới tiến hành được, ý chí của anh mạnh như thế, sao cô có thể...
Tuy nghĩ vậy, nhưng trong lòng Bùi Lục lại không mấy chắc chắn.
Vì anh ta nhớ trước kia cô hợp tác phá án với cảnh sát, chẳng phải phạm nhân cũng bị cô thôi miên trong vô thức sao?
Càng nghĩ Bùi Lục càng thấy lạnh sống lưng, thậm chí anh ta bắt đầu thấy hơi chóng mặt hoa mắt.
Tiêu đời rồi... Bị thôi miên rồi phải không? Bây giờ anh đang tỉnh táo hay không tỉnh táo vậy?
Anh muốn tự véo mình một cái, nhưng cứ có cảm giác không cử động được các ngón tay của mình.
Sầm Từ nào biết tâm lý của Bùi Lục lúc này đang diễn biến phức tạp như vậy. Quan sát xong, cô hỏi: "Anh kết hôn chưa?" Sau đó nghiêng đầu nhìn ngón áp út của anh ta thì thấy không hề đeo nhẫn.
Cô lại hỏi kiểu khác: "Vẫn còn độc thân hả? Có bạn gái chưa?"
Nội tâm Bùi Lục đang đấu tranh kịch liệt giữa cái “tôi” và “bản ngã”, bất ngờ nghe Sầm Từ hỏi vậy, chưa kịp hoàn hồn mà ngẩn người nhìn cô, thốt một tiếng “Hả?”
Sầm Từ nhìn phản ứng của Bùi Lục thì hơi chau mày. Sao trông thế nào cũng không thấy giống một người thông minh nhỉ...
Bùi Lục rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, ngạc nhiên hỏi: "Cô vừa hỏi tôi, có bạn gái chưa hả?"
Sầm Từ "ừ" một tiếng.
Bùi Lục nhìn Sầm Từ với vẻ nghi ngờ. Ánh mắt cô bình tĩnh lạnh nhạt, nhìn kiểu gì cũng không giống như có tình cảm với anh.
"Tôi độc thân, không có bạn gái." Anh thẳng thắn, lại thích thú trêu trọc: "Cô vừa ý tôi à, hay ai vừa ý tôi vậy?"
...
Ngồi vào trong xe, Sầm Từ gửi tin nhắn thoại cho Thang Đồ: “Hỏi rồi, Bùi Lục chưa có bạn gái.”
Gửi tin nhắn xong, cô ném di động sang ghế phụ.
Thật ra điều cô muốn nói với Thang Đồ hơn cả chính là dù Bùi Lục không có bạn gái thì cô cũng nên suy nghĩ lại. Đàn ông đàn ang ngần này tuổi rồi, chưa có bạn gái là chuyện bình thường ư?
Bệnh viện tâm thần nằm ở ngoại ô thành phố Nam, chiếm một vị trí đẹp, non nước hữu tình. Có người nói, đừng cho đây là bệnh viện tâm thần, thật ra bầu không khí phía bên trong này ngập tràn hương vị hạnh phúc.
Là một bác sĩ tâm lý, Sầm Từ hiểu rõ nhất, người nói bầu không khí nơi đây mang hương vị hạnh phúc chắc hẳn là người có vấn đề về tâm thần.
Đường về thành phố rất dễ đi, vì không phải cuối tuần, nên dù ở ngoài ngoại ô hay vào trong nội thành cũng không có nhiều xe cộ. Qua trạm thu phí đi vào đường cao tốc về nội thành, lượng xe cộ bắt đầu tăng lên.
Khi giảm tốc độ xe, Sầm Từ vô thức nhìn gương chiếu hậu một cái, phía sau không xa là một chiếc xe đa dụng màu đen. Cô thấy hơi quen quen, muốn xác định lại thì chiếc xe ấy bất ngờ đổi làn đường, bị chiếc xe khác chắn mất.
Sầm Từ không để ý tới nó nữa, bật nhạc lên nghe.
Bài hát "Em yêu anh" của Vương Nhược Lâm.
Giai điệu của nó nhẹ nhàng êm ái, là bài hát Sầm Từ thích nghe trong những lúc kẹt xe, bởi nếu không cô sẽ không chịu nổi mà bấm còi toán loạn mất.
Đợi hết đèn đỏ, Sầm Từ tăng tốc, sau đó tăng âm lượng của loa.
Em có thể trao anh cuộc sống của em
Và chỉ cho mình anh thấy trái tim này
Trong từng hơi thở…
Bỗng dưng chiếc loa phát ra tiếng rè rè, nghe y hệt như tiếng của máy ghi âm cũ đã dùng nhiều năm. Sầm Từ bực mình, cô bỏ ra bao nhiêu tiền sửa lại bộ loa xe hơi này, sao lại có thứ âm thanh lỗi thời như thế phát ra được. Cô giơ tay định tắt nhạc, nhưng còn chưa chạm tay vào, tiếng nhạc lại vang lên một lần nữa...
Vãnh sinh không đến, bóng hình vẫn ở đó
Khiến cho tương tư hóa thành bụi trần
Ai đợi ai về
...
Người nên yêu thì không yêu
Ai còn ai mất
Người cần ở lại chẳng ở...(*)
Sao lại thành bài khác rồi! Sầm Từ run tay lái, tim đập hụt một nhịp.
Đều là giọng ca nữ, nhưng bài hát này nghe cứ như đĩa hát cũ kĩ ngày xưa bị vấp, giai điệu cũng rất rùng rợn. Đây là bài hát nào vậy?
Lúc này tiếng hát âm u vang vọng khắp khoang xe, khiến cả người Sầm Từ ớn lạnh, cô vội giơ tay tắt nhạc.
Không tắt được…
Ai chờ ai về...
Bài hát vẫn chạy, tiếng ca của người phụ nữ như tiếng ma quỷ gọi hồn.
Mồ hôi lạnh của Sầm Từ như mọc chân, len lỏi ra bên ngoài từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể, từng chút từng chút một... Một tay Sầm Từ nắm chặt vô lăng, tay kia ra sức tắt nhạc, nhưng khi bất ngờ ngước mắt lên, cô nhìn thấy một chiếc ô tô!
Giống chiếc xe hồi nãy, nhưng lại gần nhìn thì không giống lắm.
Chiếc xe đó chạy ở làn đường bên phải từ từ tới gần, khi nó chạy song song với xe của Sầm Từ, khuôn mặt người đàn ông ngồi ở ghế lái lọt vào mắt cô.
Khuôn mặt đàn ông đó!
Sầm Từ cảm thấy người đó giống Tần Huân, nhưng tức thì gạt bỏ suy nghĩ này. Cô dám chắc người đàn ông trên chiếc xe đó không phải là anh, bởi khuôn mặt hai người họ không giống nhau.
Thế nhưng, đối với cô, hiển nhiên đây là người xa lạ, tại sao cô lại cảm thấy quen đến thế?
Thậm chí có một số hình ảnh vừa lướt qua đầu cô, dù chỉ trong tích tắc, tuy không cụ thể chi tiết, nhưng rõ ràng là ký ức trong quá khứ, có liên quan đến người đàn ông kia.
Không đúng.
Sầm Từ bình tĩnh lại.
Chiếc xe kia chẳng mấy chốc đã vượt lên, chạy bên phải xe cô.
Hơi thở của cô có chút dồn dập, cô suy nghĩ kĩ lại nhiều lần, chắc chắn mình không quen biết người đàn ông đó. Hơn nữa cảm giác quen thuộc vừa rồi cũng không phải là ký ức của cô!
Phía sau hình như có tiếng còi xe dồn dập.
Sầm Từ chưa kịp tỉnh táo lại thì bỗng thấy thân xe bị va mạnh, cơ thể cô như thể đập phải thứ gì đó, khiến cả người cô đổ rầm vào vô lăng. Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng chói tai.
Âm thanh trong xe cũng bỗng nhiên the thé, khiến màng nhĩ Sầm Từ đau nhói, sau đó cô chẳng còn nghe thấy gì nữa, xung quanh bỗng nhiên như có một luồng ánh sáng trắng bao phủ, thanh âm của mọi thứ dường như biến mất, tất cả trở nên tĩnh lặng.
Sầm Từ không cử động được, cô chỉ nghe được tiếng hít thở của mình, nhưng lạ là nó không dồn dập mà rất bình tĩnh. Sau đó, cô giương mắt nhìn tấm kính chắn gió vỡ vụn chia thế giới này thành vô số mảnh nhỏ...
Chỉ còn tiếng nhạc.
Sau khi tiếng rè rè chói tai biến mất, tiếng ca của người phụ nữ và điệu nhạc kỳ dị lại cất lên, một cách vặn vẹo và đứt quãng.
Vãnh sinh không đến, bóng hình vẫn ở đó
Khiến cho tương tư hóa thành bụi trần
Ai đợi ai về
Mưa đêm thu, đèn thắp lên
Chiếu sáng sân khấu cô quạnh
Chẳng có ai thích đợi chờ
Muốn đến thì sẽ đến thôi
Người nên đến thì chẳng đến
Muốn yêu thì sẽ được yêu
Người nên yêu thì không yêu
Ai còn ai mất
Người cần ở lại chẳng ở…