Các Video Cắt Ghép Của Tôi Đều Thành Sự Thật!!
Chương 29
Phó Tuân đợi nửa ngày cũng không thấy Sở Chu trở về, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhìn thấy Hạ Nam Phong đi tới nên mở miệng hỏi "Em có nhìn thấy Sở Chu không?"
Hạ Nam Phong lắc đầu hỏi lại "Em cũng đang đi tìm Lâm Vũ Thanh, anh có thấy cậu ta ở đâu không?"
"Tân Di cũng không thấy đâu." Tần Tiểu Lâu đi ra.
"Không thể nào, vậy mà một nửa số người trong chúng ta đã mất tích!" Hạ Nam Phong che đầu một cách khoa trương, điên cuồng nhìn xung quanh "Chẳng lẽ là có người xấu tới đây búng tay một cái! Ôi, trên bệ cửa sổ có nhiều bụi quá……"
Tần Tiểu Lâu không nói nên lời "Xin cô hãy dừng hành vi cọ nhiệt độ này lại đi……"
Phó Tuân chỉ vào camera ở góc tường "Hai người có nhận ra không, không biết camera đã được khởi động từ lúc nào, rõ ràng vừa rồi nó còn tắt."
Hạ Nam Phong đi vào trong xem "Thật sự là đang bật này, cho nên buổi ghi hình vào buổi chiều của chúng ta đã bắt đầu rồi sao?!"
Lúc này, chiếc TV treo trên tường trong phòng nghỉ đột nhiên sáng lên, trên màn hình là ba người Sở Chu, Lâm Vũ Thanh và Tân Di bị trói ở trong một căn phòng, nhưng không nhìn ra được vị trí. Một giọng nam đã được chỉnh âm vang lên, giọng nói táo bạo và trung tính*¹ "Các vị khách đã vào nhầm hòn đảo nhỏ này! Các người đã làm phiền chủ nhân của nơi này, chủ nhân rất giận dữ, cho nên đã bắt cóc bạn bè của các người. Nhưng chủ nhân cũng rất rộng lượng, nên người đã đồng ý cho các người một cơ hội, chỉ cần các người có thể hoàn thành các thử thách trên đường đi, thành công tụ họp lại với bạn của mình, chủ nhân không chỉ có thể hết giận, mà còn sẽ trao những phần thưởng tương ứng cho các người……!"
Hạ Nam Phong "…… Kịch bản này thật là trẻ con."
Tần Tiểu Lâu "Muốn về nhà quá đi……"
Phó Tuân "." thậm chí đến một dấu chấm câu anh cũng không muốn nói.
Giọng nam máy móc lại tiếp tục nói "Phần thưởng của người đứng thứ nhất là hai mươi tấm thẻ xanh, người đứng thứ hai là mười tấm, người đứng thứ ba là năm tấm. Các vị anh hùng cố lên! Bây giờ hãy đi xuống tầng, sẽ có nhân viên công tác hướng dẫn tuyến đường và hướng đi cho các bạn."
Ba người xuống tầng, đi theo hướng mà nhân viên công tác đã chỉ, là phía bên kia của hòn đảo, cũng chính là khu vực không có ở trên bản đồ. Phó Tuân nhớ buổi sáng Sở Chu đã có câu hỏi về vấn đề này, lập tức than thở rằng chương trình này còn khá là ngu ngốc.
"Hai người có nhận ra không." Phó Tuân đột nhiên mở miệng "Cách mà người kia dùng từ, không phải là bảo chúng ta đi "cứu" bạn bè, mà là "tụ họp" lại với bạn của mình."
Tần Tiểu Lâu không hiểu lắm "Hai cái này có gì khác nhau hả?"
Ánh mắt Phó Tuân hơi tối đi "Nói cách khác, rất có thể ba người bọn họ cũng sẽ xuất phát từ đầu bên kia, cuối cùng chúng ta sẽ tụ họp lại ở trên đường."
Hạ Nam Phong gật đầu đồng ý "Em cũng nghĩ như vậy!"
"Cái gì?" Phó Tuân hơi ngạc nhiên "Vậy mà em cũng có thể phát hiện ra cái bẫy ở trong lời nói của người đó sao?"
Hạ Nam Phong tỏ vẻ "Sao có thể", cô giải thích "Chương trình mời ba người bọn họ, chắc chắn sẽ không thể không ghi hình rồi! Không sắp xếp việc gì cho bọn họ làm chẳng phải là lãng phí tiền lắm sao!"
Phó Tuân "……"
Ồ.
__________
Trong căn phòng nhỏ ở bên kia, ba người bị trói ở cạnh nhau đang chán đến chết.
Lâm Vũ Thanh than ngắn thở dài phàn nàn "Tôi chỉ muốn biết, giữa hai người trong nhóm chúng tôi, tại sao tôi lại bị chương trình lôi ra làm công chúa của kịch bản cơ chứ……"
Tân Di trêu chọc "Cậu đừng nói nữa, tôi lại thấy rất phù hợp."
"Còn nữa, tổ tiết mục có phải là nghiêm túc quá rồi hay không, có cần thiết phải trói chặt như vậy không hả……" Sở Chu cảm thấy mình không có việc gì để làm, giọng điệu trở nên lười biếng "Chúng ta cứ ngồi ở đây nói chuyện mãi à?"
"Không, mọi người có thể ra ngoài." Nhân viên công tác đột nhiên đẩy cửa đi vào "Mọi người phải xuất phát từ chỗ này, đi tuyền đường trái ngược với bọn họ để hoàn thành thử thách ở các điểm tham quan, người đầu tiên tụ họp được với đồng đội của mình thì sẽ chiến thắng."
Tổ tiết mục cử người tới cởi trói cho bọn họ, trong lúc bọn họ đang thở phào nhẹ nhõm thì nhân viên công tác đột nhiên lại cầm một bộ bài poker tới đây.
"Nhưng thứ tự xuất phát sẽ được quyết định bằng việc thắng hay thua trong ván bài poker."
Sở Chu thở dài "…… Chương trình có nhiều bất ngờ quá đi."
Vì thế nên ba người ngồi khoanh chân ở dưới đất, dưới sự theo dõi dày đặc của camera, nhanh chóng đánh bài để chạy trốn.
Sở Chu chưa từng chơi qua bài poker, hai người còn lại cũng không có kỹ xảo gì, cho nên cuối cùng trò chơi này cũng biến thành trò chơi phải dựa vào vận may. Mà xét về mặt may rủi, Sở Chu chưa từng thắng bao giờ, cho nên cậu trở thành người cuối cùng được xuất phát, nhưng sau khi nhẹ nhàng giải được mấy câu đố ở trên đường, vậy mà cậu lại còn đi nhanh hơn hai người kia.
"Dù cho cậu có thể vươn lên trong tình cảnh khó khăn đi chăng nữa, thì cậu cũng sẽ gặp phải một thử thách siêu khó mà thôi, cậu quá bình thản rồi đó!" Lâm Vũ Thanh ở phía sau hô to.
Sở Chu quay đầu lại vẫy tay với hắn, cười trêu chọc "Xin lỗi nhá, người thông minh thì sẽ đi trước được một bước."
Sau đó, theo sự hướng dẫn của nhân viên, cậu đi vào một căn phòng ở ven đường, vừa mới vào trong, cánh cửa ở phía sau đã bị nhân viên khóa lại, nhưng trước mặt cậu còn có một cánh cửa khác, chỉ là cần phải có mật khẩu thì mới mở khóa được.
"Haizzz…… Lại trở thành trốn thoát khỏi mật thất*² rồi à?"
Sở Chu bất đắc dĩ gãi đầu, cẩn thận quan sát manh mối được cung cấp ở trong phòng, kết quả lại phát hiện, —— thế mà cậu lại chả hiểu gì hết! Tất cả các manh mối được cho đều không thể giải được, chúng đều bị cắt đứt làm cậu không hiểu gì cả.
Trán Sở Chu chảy mồ hôi lạnh, cậu tự lẩm bẩm "Đây là lần đầu tiên mình gặp phải tình huống này, không lẽ mình sẽ bị nhốt ở đây mãi, không thoát ra được sao……"
Cậu nhìn thấy một bộ đàm ở trên bàn, thử hô lên vài tiếng với nó nhưng kết quả lại không hề có phản ứng gì, cậu lại điều chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất để nghe, nhưng cậu vẫn chả nghe thấy cái gì hết, cậu hơi tuyệt vọng ngồi xổm xuống, dùng ngón tay gõ vào mặt sau của bộ đàm rồi lại áp nó vào tai để nghe "Vậy cái này là để trang trí thôi à?"
"Alo, có ai không?"
"Ahhh!" Âm thanh bất ngờ vang lên khiến Sở Chu sợ tới mức ném bộ đàm đi, ngồi phịch xuống đất.
Bộ đàm rơi trên thảm phát ra một tiếng vang thấp thật mạnh, giọng nói của người ở bên kia bộ đàm trở nên u ám, người đó không hài lòng hỏi "Cậu ném tôi đi đấy à?"
—— Giọng nói của thầy Phó?
Sở Chu vội vàng bò dậy, nhặt bộ đàm lên, điều khiển âm lượng của nó thấp đi, cậu có hơi khẩn trương, nhất thời không biết nên nói gì "Thầy Phó? Anh ở bên trong bộ đàm sao?!"
"Cái gì?" giọng nói của Phó Tuân tràn đầy nghi hoặc, thanh âm cao một cách bất thường "Ai lại ở bên trong bộ đàm? Tôi đang ở đầu bên kia của bộ đàm."
Sở Chu vỗ đầu mình, cậu cảm thấy rất khó chịu vì sự ngu ngốc của mình, vội vàng giải thích "Tôi lỡ lời, ý của tôi là……"
Không biết Phó Tuân đang cười hay là thở dài, anh chậm rãi nói "Tôi đi vào trong phòng thì phát hiện ra bộ đàm này."
Sở Chu lập tức hiểu ra ý định của tổ tiết mục, nhanh chóng bình tĩnh lại "Tôi hiểu rồi, chẳng trách tôi không hiểu được manh mối của căn phòng này, bởi vì nó chưa được đầy đủ. Chắc là chương trình muốn chúng ta kết hợp manh mối ở hai căn phòng lại để giải được mật khẩu!"
Phó Tuân hiểu ra "Hóa ra là vậy, chẳng trách tôi cũng cảm thấy manh mối ở bên này rất kỳ lạ."
Sở Chu vui vẻ nói "Thầy Phó xuất hiện rất đúng lúc! Suýt chút nữa tôi đã cho rằng mình không thể thoát ra được."
Phó Tuân im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng phát ra một âm thanh. Lần này thì Sở Chu tin chắc là Phó Tuân đang cười, nụ cười của anh giống như một chiếc lông vũ lặng lẽ lướt qua vậy, chỉ trong nháy mắt đã biết mất, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại rất dịu dàng, có thể khiến cho trong lòng người ta ngứa ngáy một lúc lâu.
"Bởi vì tôi là cao thủ, cho nên không thể để đồng đội chờ lâu được." giọng nói của Phó Tuân hiếm khi lại có ý dài dòng và lười biếng như thế, rồi lại vô cùng dịu dàng, phảng phất như có thể nghe được tiếng cười yếu ớt của anh.
Đây là lời thoại của Liễu Mộng Quy ở trong truyện, nguyên văn câu nói với nữ chính là "Bởi vì ta là cao thủ, cho nên không thể để cô nương chờ lâu được" Phó Tuân có sửa lại một chút.
Mặt Sở Chu dần dần đỏ lên, may mắn là ánh sáng ở trong phòng tương đối tối, camera không thể ghi hình rõ ràng được, cậu chỉ cần hơi thay đổi góc độ, là có thể giấu trời qua biển.
Thật là muốn mạng của mình mà.
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: "Trung tính" ở QT là "trung nhị" nhưng theo bản raw thì có vẻ như là kiểu giọng AI không rõ cảm xúc í:Đ
*²: Cái "trốn thoát khỏi mật thất" cũng sẽ được giữ nguyên như ở chương 10 nhé vì nó vốn là tên của một chương trình có thật.
P/S: Chương cuối cùng có raw:"))) huhu mai tui sẽ GG dịch QT ra tiếng Trung rồi GG dịch nó lại về tiếng Việt xem là có ổn không, good luck to me:(
Hạ Nam Phong lắc đầu hỏi lại "Em cũng đang đi tìm Lâm Vũ Thanh, anh có thấy cậu ta ở đâu không?"
"Tân Di cũng không thấy đâu." Tần Tiểu Lâu đi ra.
"Không thể nào, vậy mà một nửa số người trong chúng ta đã mất tích!" Hạ Nam Phong che đầu một cách khoa trương, điên cuồng nhìn xung quanh "Chẳng lẽ là có người xấu tới đây búng tay một cái! Ôi, trên bệ cửa sổ có nhiều bụi quá……"
Tần Tiểu Lâu không nói nên lời "Xin cô hãy dừng hành vi cọ nhiệt độ này lại đi……"
Phó Tuân chỉ vào camera ở góc tường "Hai người có nhận ra không, không biết camera đã được khởi động từ lúc nào, rõ ràng vừa rồi nó còn tắt."
Hạ Nam Phong đi vào trong xem "Thật sự là đang bật này, cho nên buổi ghi hình vào buổi chiều của chúng ta đã bắt đầu rồi sao?!"
Lúc này, chiếc TV treo trên tường trong phòng nghỉ đột nhiên sáng lên, trên màn hình là ba người Sở Chu, Lâm Vũ Thanh và Tân Di bị trói ở trong một căn phòng, nhưng không nhìn ra được vị trí. Một giọng nam đã được chỉnh âm vang lên, giọng nói táo bạo và trung tính*¹ "Các vị khách đã vào nhầm hòn đảo nhỏ này! Các người đã làm phiền chủ nhân của nơi này, chủ nhân rất giận dữ, cho nên đã bắt cóc bạn bè của các người. Nhưng chủ nhân cũng rất rộng lượng, nên người đã đồng ý cho các người một cơ hội, chỉ cần các người có thể hoàn thành các thử thách trên đường đi, thành công tụ họp lại với bạn của mình, chủ nhân không chỉ có thể hết giận, mà còn sẽ trao những phần thưởng tương ứng cho các người……!"
Hạ Nam Phong "…… Kịch bản này thật là trẻ con."
Tần Tiểu Lâu "Muốn về nhà quá đi……"
Phó Tuân "." thậm chí đến một dấu chấm câu anh cũng không muốn nói.
Giọng nam máy móc lại tiếp tục nói "Phần thưởng của người đứng thứ nhất là hai mươi tấm thẻ xanh, người đứng thứ hai là mười tấm, người đứng thứ ba là năm tấm. Các vị anh hùng cố lên! Bây giờ hãy đi xuống tầng, sẽ có nhân viên công tác hướng dẫn tuyến đường và hướng đi cho các bạn."
Ba người xuống tầng, đi theo hướng mà nhân viên công tác đã chỉ, là phía bên kia của hòn đảo, cũng chính là khu vực không có ở trên bản đồ. Phó Tuân nhớ buổi sáng Sở Chu đã có câu hỏi về vấn đề này, lập tức than thở rằng chương trình này còn khá là ngu ngốc.
"Hai người có nhận ra không." Phó Tuân đột nhiên mở miệng "Cách mà người kia dùng từ, không phải là bảo chúng ta đi "cứu" bạn bè, mà là "tụ họp" lại với bạn của mình."
Tần Tiểu Lâu không hiểu lắm "Hai cái này có gì khác nhau hả?"
Ánh mắt Phó Tuân hơi tối đi "Nói cách khác, rất có thể ba người bọn họ cũng sẽ xuất phát từ đầu bên kia, cuối cùng chúng ta sẽ tụ họp lại ở trên đường."
Hạ Nam Phong gật đầu đồng ý "Em cũng nghĩ như vậy!"
"Cái gì?" Phó Tuân hơi ngạc nhiên "Vậy mà em cũng có thể phát hiện ra cái bẫy ở trong lời nói của người đó sao?"
Hạ Nam Phong tỏ vẻ "Sao có thể", cô giải thích "Chương trình mời ba người bọn họ, chắc chắn sẽ không thể không ghi hình rồi! Không sắp xếp việc gì cho bọn họ làm chẳng phải là lãng phí tiền lắm sao!"
Phó Tuân "……"
Ồ.
__________
Trong căn phòng nhỏ ở bên kia, ba người bị trói ở cạnh nhau đang chán đến chết.
Lâm Vũ Thanh than ngắn thở dài phàn nàn "Tôi chỉ muốn biết, giữa hai người trong nhóm chúng tôi, tại sao tôi lại bị chương trình lôi ra làm công chúa của kịch bản cơ chứ……"
Tân Di trêu chọc "Cậu đừng nói nữa, tôi lại thấy rất phù hợp."
"Còn nữa, tổ tiết mục có phải là nghiêm túc quá rồi hay không, có cần thiết phải trói chặt như vậy không hả……" Sở Chu cảm thấy mình không có việc gì để làm, giọng điệu trở nên lười biếng "Chúng ta cứ ngồi ở đây nói chuyện mãi à?"
"Không, mọi người có thể ra ngoài." Nhân viên công tác đột nhiên đẩy cửa đi vào "Mọi người phải xuất phát từ chỗ này, đi tuyền đường trái ngược với bọn họ để hoàn thành thử thách ở các điểm tham quan, người đầu tiên tụ họp được với đồng đội của mình thì sẽ chiến thắng."
Tổ tiết mục cử người tới cởi trói cho bọn họ, trong lúc bọn họ đang thở phào nhẹ nhõm thì nhân viên công tác đột nhiên lại cầm một bộ bài poker tới đây.
"Nhưng thứ tự xuất phát sẽ được quyết định bằng việc thắng hay thua trong ván bài poker."
Sở Chu thở dài "…… Chương trình có nhiều bất ngờ quá đi."
Vì thế nên ba người ngồi khoanh chân ở dưới đất, dưới sự theo dõi dày đặc của camera, nhanh chóng đánh bài để chạy trốn.
Sở Chu chưa từng chơi qua bài poker, hai người còn lại cũng không có kỹ xảo gì, cho nên cuối cùng trò chơi này cũng biến thành trò chơi phải dựa vào vận may. Mà xét về mặt may rủi, Sở Chu chưa từng thắng bao giờ, cho nên cậu trở thành người cuối cùng được xuất phát, nhưng sau khi nhẹ nhàng giải được mấy câu đố ở trên đường, vậy mà cậu lại còn đi nhanh hơn hai người kia.
"Dù cho cậu có thể vươn lên trong tình cảnh khó khăn đi chăng nữa, thì cậu cũng sẽ gặp phải một thử thách siêu khó mà thôi, cậu quá bình thản rồi đó!" Lâm Vũ Thanh ở phía sau hô to.
Sở Chu quay đầu lại vẫy tay với hắn, cười trêu chọc "Xin lỗi nhá, người thông minh thì sẽ đi trước được một bước."
Sau đó, theo sự hướng dẫn của nhân viên, cậu đi vào một căn phòng ở ven đường, vừa mới vào trong, cánh cửa ở phía sau đã bị nhân viên khóa lại, nhưng trước mặt cậu còn có một cánh cửa khác, chỉ là cần phải có mật khẩu thì mới mở khóa được.
"Haizzz…… Lại trở thành trốn thoát khỏi mật thất*² rồi à?"
Sở Chu bất đắc dĩ gãi đầu, cẩn thận quan sát manh mối được cung cấp ở trong phòng, kết quả lại phát hiện, —— thế mà cậu lại chả hiểu gì hết! Tất cả các manh mối được cho đều không thể giải được, chúng đều bị cắt đứt làm cậu không hiểu gì cả.
Trán Sở Chu chảy mồ hôi lạnh, cậu tự lẩm bẩm "Đây là lần đầu tiên mình gặp phải tình huống này, không lẽ mình sẽ bị nhốt ở đây mãi, không thoát ra được sao……"
Cậu nhìn thấy một bộ đàm ở trên bàn, thử hô lên vài tiếng với nó nhưng kết quả lại không hề có phản ứng gì, cậu lại điều chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất để nghe, nhưng cậu vẫn chả nghe thấy cái gì hết, cậu hơi tuyệt vọng ngồi xổm xuống, dùng ngón tay gõ vào mặt sau của bộ đàm rồi lại áp nó vào tai để nghe "Vậy cái này là để trang trí thôi à?"
"Alo, có ai không?"
"Ahhh!" Âm thanh bất ngờ vang lên khiến Sở Chu sợ tới mức ném bộ đàm đi, ngồi phịch xuống đất.
Bộ đàm rơi trên thảm phát ra một tiếng vang thấp thật mạnh, giọng nói của người ở bên kia bộ đàm trở nên u ám, người đó không hài lòng hỏi "Cậu ném tôi đi đấy à?"
—— Giọng nói của thầy Phó?
Sở Chu vội vàng bò dậy, nhặt bộ đàm lên, điều khiển âm lượng của nó thấp đi, cậu có hơi khẩn trương, nhất thời không biết nên nói gì "Thầy Phó? Anh ở bên trong bộ đàm sao?!"
"Cái gì?" giọng nói của Phó Tuân tràn đầy nghi hoặc, thanh âm cao một cách bất thường "Ai lại ở bên trong bộ đàm? Tôi đang ở đầu bên kia của bộ đàm."
Sở Chu vỗ đầu mình, cậu cảm thấy rất khó chịu vì sự ngu ngốc của mình, vội vàng giải thích "Tôi lỡ lời, ý của tôi là……"
Không biết Phó Tuân đang cười hay là thở dài, anh chậm rãi nói "Tôi đi vào trong phòng thì phát hiện ra bộ đàm này."
Sở Chu lập tức hiểu ra ý định của tổ tiết mục, nhanh chóng bình tĩnh lại "Tôi hiểu rồi, chẳng trách tôi không hiểu được manh mối của căn phòng này, bởi vì nó chưa được đầy đủ. Chắc là chương trình muốn chúng ta kết hợp manh mối ở hai căn phòng lại để giải được mật khẩu!"
Phó Tuân hiểu ra "Hóa ra là vậy, chẳng trách tôi cũng cảm thấy manh mối ở bên này rất kỳ lạ."
Sở Chu vui vẻ nói "Thầy Phó xuất hiện rất đúng lúc! Suýt chút nữa tôi đã cho rằng mình không thể thoát ra được."
Phó Tuân im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng phát ra một âm thanh. Lần này thì Sở Chu tin chắc là Phó Tuân đang cười, nụ cười của anh giống như một chiếc lông vũ lặng lẽ lướt qua vậy, chỉ trong nháy mắt đã biết mất, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại rất dịu dàng, có thể khiến cho trong lòng người ta ngứa ngáy một lúc lâu.
"Bởi vì tôi là cao thủ, cho nên không thể để đồng đội chờ lâu được." giọng nói của Phó Tuân hiếm khi lại có ý dài dòng và lười biếng như thế, rồi lại vô cùng dịu dàng, phảng phất như có thể nghe được tiếng cười yếu ớt của anh.
Đây là lời thoại của Liễu Mộng Quy ở trong truyện, nguyên văn câu nói với nữ chính là "Bởi vì ta là cao thủ, cho nên không thể để cô nương chờ lâu được" Phó Tuân có sửa lại một chút.
Mặt Sở Chu dần dần đỏ lên, may mắn là ánh sáng ở trong phòng tương đối tối, camera không thể ghi hình rõ ràng được, cậu chỉ cần hơi thay đổi góc độ, là có thể giấu trời qua biển.
Thật là muốn mạng của mình mà.
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: "Trung tính" ở QT là "trung nhị" nhưng theo bản raw thì có vẻ như là kiểu giọng AI không rõ cảm xúc í:Đ
*²: Cái "trốn thoát khỏi mật thất" cũng sẽ được giữ nguyên như ở chương 10 nhé vì nó vốn là tên của một chương trình có thật.
P/S: Chương cuối cùng có raw:"))) huhu mai tui sẽ GG dịch QT ra tiếng Trung rồi GG dịch nó lại về tiếng Việt xem là có ổn không, good luck to me:(