Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 91: Ninh Khả
Vũ Thành Vãn mua con dao Tây Tạng đó ở một khu chợ trời, hàng hóa bán buôn lộn xộn, muôn loại người đi qua trước mặt anh. Những năm này mặc đồ tây suốt thành quen, đến đồ thể thao anh cũng hầu như không mặc. Từ khi anh ăn bận lịch lãm sang trọng bước vào khu chợ đã có người để mắt theo dõi anh.
Chủ hàng bán dao đeo băng bịt mắt trái, tay ông ta cầm một nắm hạt dưa, ông ta đứng chân nọ vắt qua chân kia trông rất phớt đời. Không hiểu ông ta vứt vỏ hạt dưa vào đâu mà xung quanh tấm vải rách trải ra để bày hàng của ông ta rất sạch sẽ.
Vũ Thành Vãn nhìn con dao ông ta bày ở dãy trên cùng, đó là loại dao gấp được làm rất khéo, con dao to bằng nửa bàn tay Vũ Thành Vãn. Đây là hàng thủ công nên mỗi con đều có hình dạng khác nhau.
“Lấy cái này hả?” chủ hàng nhét hạt dưa vào túi rồi cầm con dao Vũ Thành Vãn đang xem lên, ông ta bẻ nó ra, lưỡi dao lộ ra sáng lóa trông khá dữ tợn.
Vũ Thành Vãn gật đầu.
“Tám nghìn.” Chủ hàng nói, “Chắc giá bán luôn.”
Vũ Thành Vãn nghe ông ta hét giá thì bật cười, đương nhiên anh chỉ giật giật khóe miệng đầy mỉa mai. Vừa động vào đã định chặt chém, anh nghĩ thầm không hiểu mắt nào ông ta nhìn thấy anh dễ bị lừa vậy, một con dao mà đòi tám nghìn. Tám nghìn đó đủ cho Trần Tụy kẹt xỉ nhà anh mua được một bộ đồ mới sáng choang.
Anh xòe bàn tay ra, chủ hàng sửng sốt lẩm bẩm: “Ăn mặc sang trọng thế này mà bớt hẳn ba nghìn của người ta à. Ừ thì năm nghìn vậy, bán cho anh đấy, trả giá nữa là tôi lỗ vốn với anh.”
Vũ Thành Vãn lắc đầu, sự im lặng của anh trong mắt người ngoài hẳn là cố tình làm ra vẻ, ai biết được anh câm thật hay giả vờ.
“Gì, làm sao nữa, năm nghìn cũng không có à?” chủ hàng vén cả miếng bịt mắt lên rồi như sực nhận ra, ông ta vội bỏ tay xuống rồi nói: “Nào thế thử cho giá cuối xem nào.”
Vũ Thành Vãn viết số 500 lên tờ giấy.
“Đùa à? Nhập vào còn không có giá 500, có định mua không hay đến phá đám đấy?”
Vũ Thành Vãn liếc nhìn ông ta rồi quay đầu bỏ đi, chưa đi được hai bước anh đã bị gọi lại: “Nào quay lại đây! Mua bán cái kiểu gì đấy? Ưng rồi thì phải chịu khó mà trả giá chứ, làm gì vừa nói cái đã đi thế hả? Nào thì 500, bán cho anh đấy, coi như tôi mát tính để rẻ cho anh được chưa.”
Thanh toán xong chủ hàng dùng da trâu bọc con dao lại rồi tự dưng hạ giọng, lẩm bẩm: “Giữ cẩn thận đấy, dao dính máu là phải mài lại.”
Vũ Thành Vãn im lặng nhận con dao, trên đường anh lái xe về trời dần tối đen. Trần Tụy đang đứng tì người vào thành ban-công, ngán ngẩm nhìn xuống đường. Nhà ở tầng cao, nhìn xuống thấy đường xá thênh thang bị tách bạch bởi những ngọn đèn đường, cây cối trong khuôn viên chụm vào thành cái bóng của đêm tối. Vũ Thành Vãn chậm rãi xuất hiện, Trần Tụy thấy được cậu ấy. Mắt anh tinh cực kỳ, học hành thì kém chứ nhìn cái gì anh cũng chuẩn. Trần Tụy thấy Vũ Thành Vãn đi vào sảnh tòa nhà là bắt đầu nhìn đồng hồ nhẩm đếm, ngay khi có tiếng chìa khóa tra vào ổ anh đã chạy ra đứng chờ sau cửa.
Vũ Thành Vãn vừa mở cửa ra Trần Tụy đã đón anh bằng cặp mắt sáng lấp lánh và lời chào: “Hoan nghênh em về nhà!”
Vũ Thành Vãn gật đầu, Trần Tụy lấy dép lê cho anh, bữa nay ân cần quá làm anh hơi ngạc nhiên. Lúc ngồi xuống cái ghế nhỏ trước thềm để đổi giày anh hỏi Trần Tụy: Làm gì xấu phải không?
Trần Tụy đáp ngay: “Đâu có, em về muộn quá, anh chuẩn bị đi đón em rồi nè.”
Điều hòa bật hơi lạnh, Vũ Thành Vãn ôm Trần Tụy cũng không cảm thấy nóng. Tay anh đặt trên eo Trần Tụy, hồi chiều anh đã muốn sờ soạng nắn bóp một cái rồi. Muốn là làm, Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn véo eo thì giật mình, vành mắt lại ươn ướt, anh làu bàu: “Đau mà.”
Vũ Thành Vãn đòi xem, anh vò, lật áo Trần Tụy nhàu nhĩ hết cả, dưới bàn tay anh Trần Tụy mềm nhũn thành bánh nếp dẻo. Cái ghế sô-pha màu vàng nhạt không đủ cho hai người đàn ông trưởng thành vật nhau, Trần Tụy sắp sửa rơi xuống thì được cánh tay rắn chắc của Vũ Thành Vãn túm lại, siết chặt lấy, hai lồng ngực dán vào nhau, cứng cỏi.
Bảo mua cái ghế mới mấy lần rồi mà cứ quên.
Sau đó điều hòa không còn đủ lạnh nữa, hai đứa đều vã mồ hôi ròng ròng. Anh chỉ mặc một cái quần thể thao, không buồn buộc giải rút mà uể oải đứng dậy, đi rót nước cho Trần Tụy. Tiện tay anh cầm con dao vào.
Con dao trông như một món đồ cũ không tinh xảo nhưng khá nặng. Nằm trong tay Trần Tụy nó không có vẻ quá nhỏ nữa.
“Bị gỉ này.” Đầu ngón tay màu hồng của Trần Tụy chỉ vào chuôi dao, mắt rõ là tinh.
Vũ Thành Vãn kéo vạt áo Trần Tụy lên để lau, lồng ngực trần của anh tỏa ra hơi nóng làm Trần Tụy đỏ cả mặt. Trần Tụy quýnh quáng giật vạt áo mình lại, bảo: “Không giặt sạch được đâu.”
Không được thì vứt đi.
Vũ Thành Vãn đã ngứa mắt cái bộ đồ rộng thùng thình này của Trần Tụy lâu rồi, Trần Tụy ra đường ăn mặc còn lịch sự gọn gàng chứ ở nhà đúng là lôi thôi lếch thếch. À thật ra cũng không hẳn là lôi thôi, nên nói là tiết kiệm. Quần áo từ đời thuở nào chỉ cần chưa rách là Trần Tụy vẫn giữ lại để mặc. Trần Tụy mặc những bộ đồ cộc cũ rích đó trông cứ như còn học sinh, rồi cứ thế ngáo ngáo ngơ ngơ lượn lờ trước mặt Vũ Thành Vãn.
Trần Tụy từng nghèo rất lâu, có những quãng thời gian anh còn bữa no bữa đói, thật sự nói ra không ai tin, anh từng đói hoa cả mắt. Thế nên anh rất giỏi giữ tiền, anh kiếm được không nhiều nhưng tiền để dành của anh không hề ít. Anh chẳng quan tâm đến nhiều thứ lắm, nhu cầu tinh thần hay chưng diện gì đó anh không hề có, những gì anh muốn rất ít ỏi. Anh không có dục vọng, cũng không có sở thích, anh chỉ sống vậy thôi.
“Vẫn mặc được mà.” Giọng Trần Tụy mềm xèo, anh rút giấy ăn trên bàn để chùi vết gỉ sét. Lúc này anh chưa biết con dao này Vũ Thành Vãn định tặng cho mình, anh chỉ cặm cụi chà chà lau lau đến khi sạch tinh tươm thì hí hửng dâng lên cho Vũ Thành Vãn xem. Vũ Thành Vãn lười biếng cầm con dao lên ngắm nghía. Nhân lúc Vũ Thành Vãn xem dao Trần Tụy nhanh chóng đứng dậy, vừa đi vừa cởi cái áo trên người ra. Lúc anh gập người tuột áo qua đầu xương sườn anh như muốn chọc thủng da thịt, mạng sườn gồ ghề lởm chởm, trên làn da trắng nõn lấm tấm đầy vết hoa mai, cả nhay cả mút. Trần Tụy đứng cạnh bồn rửa tay vò vết gỉ Vũ Thành Vãn vừa lau ra áo, để lâu là giặt không sạch được.
Vũ Thành Vãn nằm nghiêng trên sô-pha xem Trần Tụy giặt áo. Làm xong Trần Tụy đi vào phòng ngủ tìm một bộ đồ khác mặc lên người rồi mới trở lại ngồi xuống sô-pha.
Biết dùng dao không?
Vũ Thành Vãn hỏi rồi nhét con dao vào tay Trần Tụy. Cái áo Trần Tụy mới thay bị giặt nhiều quá nên chất vải đã mềm nhũn dán lên ngực Vũ Thành Vãn, anh bị Vũ Thành Vãn ôm vào lòng, tay anh nâng nâng con dao.
“Không biết, không cần đâu.” Trần Tụy từ chối, muốn trả lại dao cho Vũ Thành Vãn.
Vũ Thành Vãn không nói gì mà cầm lấy tay Trần Tụy, bàn tay to lớn bao trọn tay anh, hướng dẫn những ngón tay anh nắm dao. Mũi dao lướt trên mặt bàn trà bằng thủy tinh, hai tai Trần Tụy nóng rực, hơi thở nóng hổi của Vũ Thành Vãn chui hết vào lỗ tai anh, anh sắp đánh rơi con dao mất. Không biết Vũ Thành Vãn lôi từ đâu ra một quyển sơ đồ giải phẫu, anh lật giở từng trang bắt Trần Tụy xem.
Trần Tụy hoa mắt vì chữ chi chít, anh đọc không vào, anh lắp bắp bảo: “Xem… xem cái này làm gì, không xem đâu…”
Vũ Thành Vãn vẫn giữ tay Trần Tụy không chịu thả, hiển nhiên là không đồng ý.
Thời cấp ba họ không được học giải phẫu động vật nhưng Vũ Thành Vãn vẫn tự đi tìm ếch về để mổ, anh sử dụng loại dao điêu khắc lưỡi rất mỏng và khó điều khiển thành ra lần đầu tiên mổ ếch của anh không khác gì đang hành hình con ếch. Cũng may về sau anh làm quen tay dần, chỉ là tiêu bản không thể giữ lâu trong lọ thủy tinh được. Sợ Mạc Hiền phát hiện nên anh phải bỏ hết đi.
Giờ anh muốn Trần Tụy học được cách sử dụng con dao nhỏ này với Ninh Khả.
Trần Tụy ngồi rúm ró trong lòng Vũ Thành Vãn, lông tơ trên gáy anh đã dựng đứng lên, anh bị ép phải xem hình ảnh giải phẫu, những lỗ chân lông mới rịn mồ hôi còn đang hớ hênh như tạo điều kiện cho nỗi sợ hãi chui ngược vào xoang đầu Trần Tụy. Trần Tụy ngồi cứng ngắc không dám cử động.
“Chồng à.” Trần Tụy đổi giọng, giãy tay khỏi con dao. Bàn tay lạnh buốt của anh cuộn trong bàn tay Vũ Thành Vãn, anh ngửa cổ ra sau tìm bờ môi cậu ấy, mút lấy. Nóng ấm, mềm mại, Trần Tụy khẽ thở phào, anh vặn mình ôm Vũ Thành Vãn, vùi mặt vào cổ cậu ấy rồi lại dụi dụi, môi anh rà trên gáy Vũ Thành Vãn, anh quyết không chịu xem cuốn sách đó nữa.
Vũ Thành Vãn ôm Trần Tụy một lát rồi móc con dao vào chùm chìa khóa của Trần Tụy. Con dao không to lắm nên trông cũng không đáng chú ý.
Trời vẫn nóng như rang, trước khi mùa thu đến có lẽ thời tiết sẽ vắt khô tới giọt không khí cuối cùng.
Sau bốn giờ chiều Vũ Thành Vãn sẽ đến quan sát Trần Tụy, giờ làm việc của anh khá tự do chứ không phải quẹt thẻ chằn chặn như mọi người. Trời rất nóng, anh lẳng lặng ngồi trong xe đợi.
Trần Tụy vẫn bị Ninh Khả theo đuôi.
Ninh Khả bảo: “Đi nào tổ trưởng Trần, mời tôi một bữa đi, đừng để phí công tôi chạy theo mãi thế.”
Trần Tụy cúi đầu bảo được, Vũ Thành Vãn thấy Trần Tụy sờ tìm điện thoại, sau đó anh nhận được tin nhắn, đến từ “anh”: Anh không về ăn cơm nhé, Tiểu Vãn.
Ninh Khả nhìn lom lom như muốn chọc thủng lưng điện thoại của Trần Tụy, gã chẹp miệng dài giọng: “Có thế mà cũng phải báo cáo à, chán thế nhở.”
Trần Tụy gật đầu, anh trả lời có vẻ nghiêm túc. Ninh Khả lừ mắt rồi vẫy gọi một chiếc taxi bên đường, hai người cùng lên xe. Trần Tụy có lái xe đi làm nhưng đi ăn với Ninh Khả nên anh quyết định đi xe ngoài, hẳn là anh sợ Ninh Khả ép anh uống rượu. Bản thân anh sẽ không uống, nhưng Ninh Khả có ép anh không lại là chuyện khác.
Vũ Thành Vãn lái xe bám theo chiếc taxi, anh giữ khoảng cách vừa phải, ráng chiều phía chân trời thật chói mắt, mây màu càng nhiều bầu trời càng sùm sụp xuống như ở ngay trước mặt.
Lái xe ba cây số thì đến dọc đường chợ đêm, trời chưa tối mà hai bên đường những tấm biển đèn led đã sáng nhấp nháy. Họ ngồi ngoài vỉa hè, cửa hàng nằm ngay sát đường cái, Vũ Thành Vãn dừng xe ở đối diện nhưng không xuống. Ai đi qua chỉ nghĩ là xe của khách đỗ ở đây chứ không thể biết bên trong có người hay không.
Ninh Khả gọi khá nhiều đồ, Trần Tụy định khuyên dừng mấy lần vì họ chỉ có hai người, lấy nhiều ra cũng không ăn hết được. Nhưng thấy cái vẻ ngổ ngáo của Ninh Khả anh lại thôi, kệ cho gã gọi. Salad được mang ra rất nhanh, đồ nướng thì phải đợi. Ninh Khả khui một chai bia rồi hỏi không đầu không đuôi: “Vẫn là anh câm đấy à?”
Trần Tụy thoáng sửng sốt, sau đó anh hiểu ra ý Ninh Khả đang hỏi người yêu anh vẫn là Vũ Thành Vãn phải không. Anh đáp phải.
Đột nhiên Ninh Khả cười phá lên, gã nói: “Đằng ấy với anh câm cứ như vung nhôm đậy nồi vàng ấy, tức là đéo xứng, đằng ấy biết không?”
Trần Tụy lại bình tĩnh đến lạ, anh đáp: “Anh chẳng nói được cái gì lọt tai cả.”
Ninh Khả dộng chai bia thủy tinh xuống bàn, Vũ Thành Vãn thấy Trần Tụy hơi rụt người lại. Ánh chiều tà le lói, đèn thì vẫn sáng sủa đủ cho Vũ Thành Vãn nhận ra nỗi bất an của Trần Tụy.
“Phải xem nói cho đứa nào nghe.” Ninh Khả thô lỗ bóp cằm Trần Tụy, gã nhìn chằm chằm vào gương mặt quá thanh tú dưới ánh đèn màu lập lòe. Mẹ kiếp, người đéo gì mà trông thế này. Trần Tụy sợ gã. Ninh Khả đánh hơi được cảm xúc của Trần Tụy từ đôi mắt anh hấp háy, nói toẹt ra là với gã lúc này Trần Tụy không khác gì một con chó con mèo. Trần Tụy không đồng hạng với gã. Không bao giờ Trần Tụy được đồng hạng với gã.
Trần Tụy bị nụ cười nhe răng của Ninh Khả hù dọa, anh dùng hết sức bình sinh vùng thoát ra rồi chộp chùm chìa khóa trên bàn, nói một câu: “Tôi đi tính tiền.” xong là chạy mất dạng.
Còn một mình, Ninh Khả ăn no phè phỡn mới rời khỏi quán. Vừa đi gã vừa huýt sáo, chân gã như dẫm trên bông, bước nào cũng liêu xiêu như sắp ngã.
Đi hết dãy hàng quán sáng đèn là đến đoạn đường chỉ còn đèn đường tối mù, đường xá gì mà gồ ghề, hình như có chấm đỏ lập lòe đằng trước như đầu điếu thuốc, mùi nicotin vảng vất xung quanh. Ninh Khả ra sức chớp mắt, cố nhìn xem người đang bước ra từ bóng tối là ai.
“Á à, chào anh câm, lâu lắm không gặp.” gã giễu cợt.
Vũ Thành Vãn đi rất chậm, đến mức Ninh Khả không thể đoán được tiếp theo anh sẽ làm gì. Một cú móc hàm thình lình được tung ra, Ninh Khả ngã ngửa ra đất, dường như hơi men trong người gã cũng văng ra theo. Ninh Khả phần nào tỉnh khỏi cơn say, gã vẫn cười hề hề bảo: “Đánh khá thật.”
Vũ Thành Vãn ngồi xổm xuống, bóp cổ gã, tay kia anh cầm điện thoại gõ chữ, điếu thuốc trên miệng anh vẫn cháy đỏ. Ninh Khả nhìn chằm chằm đầu thuốc chỉ còn một nửa, thật khó mà cười nhạo một người câm, đánh nhau không mở mồm hăm dọa được còn phải lôi điện thoại ra bấm. Khí thế của Vũ Thành Vãn từ đâu ra? Ánh mắt Ninh Khả ghim trên trán Vũ Thành Vãn, gã thấy anh hoàn toàn dửng dưng, lông mày anh không hề nhíu lại.
‘Mày muốn chết phải không?’
Ninh Khả nhìn màn hình điện thoại của Vũ Thành Vãn, gã hơi ngửa đầu rồi chồm dậy giật điếu thuốc trong miệng Vũ Thành Vãn và rít lấy rít để, gã nói hàm hồ trong khói thuốc: “Ra vẻ trí thức lương thiện chó gì, mày thấy không, đây mới là mày. Động một cái là dọa giết người.”
Vũ Thành Vãn híp mắt, ít nhất trong giờ phút này Ninh Khả biết rõ anh không hề dọa, gã cũng là một thằng hồ đồ thông minh.
“Nó có cái chó gì mà mày phải báu thế?” Ninh Khả khịt mũi khinh bỉ, gã luôn ngứa mắt với cái vẻ nhu nhược của Trần Tụy.
‘Mày thì là cái thá gì mà tao phải nghe mày bình phẩm về cậu ấy.’
Ninh Khả cười hô hố, “Ờ đúng, tao chẳng là cái thá gì hết, nhưng mà chúng mày vẫn phải quắn lên đấy, đã bạc tóc vì tao chưa? XX nó sướng lắm hả? Tao hỏi mày xx nó sướng lắm đúng không?”
Vũ Thành Vãn đấm cho gã tịt những lời dơ dáy đó, con hẻm tối om đột nhiên yên ắng, Ninh Khả bị con dao gọt trái cây bằng inox vỗ trên má, lưỡi dao từ từ trượt vào khoang miệng gã. Vũ Thành Vãn thản nhiên nhìn Ninh Khả đờ người, mồm há hốc vì sợ lưỡi dao sẽ cứa vào thành họng hay đầu lưỡi mình. Cảm giác tê nhói trên mặt lưỡi khiến gã kinh hoàng cố há mồm ra rộng hơn, khóe miệng gã nứt ra, vị máu tanh gần như át cả mùi nicotin.
‘Mày làm đêm nay tao lại phải dỗ Trần Tụy.’ Vũ Thành Vãn gõ chữ cho Ninh Khả đọc, ‘Hiểu chưa, lần sau mày làm cái gì Trần Tụy nhà tao tao sẽ cho mày chịu gấp mười, gấp trăm lần.’
‘Mày muốn tao thành loại như mày.’ Vũ Thành Vãn lắc lắc con dao dính máu vừa rút ra từ mồm Ninh Khả rồi cười lạnh lùng, ‘Mà mày không sợ tao cho mày thành “người như tao” à?’
Ăn nói cho tử tế vào.
Ninh Khả bưng cái mồm ứa máu mà vẫn nhịn đau gào lên với bóng lưng Vũ Thành Vãn: “Khác chó gì nhau!! Đồ cặn bã! Mày cũng là thằng cặn bã!”
Vũ Thành Vãn về đến nhà đã gần 10 giờ đêm, mùi thuốc lá trên người anh không thể phủi sạch hết được. Trần Tụy thì mũi thính như quỷ, anh hy vọng Trần Tụy đi ngủ rồi để anh vào tắm ù cho xong. Mà anh cũng lo lắng Trần Tụy ngủ sẽ mơ ác mộng, thế là anh lại vào phòng ngủ xem tình hình. Giường mới thay ga gối, màu kem khiến căn phòng vốn lạnh lẽo trở nên ấm cúng hơn. Trần Tụy nằm ở đầu giường xem tivi, cẳng chân thon dài vắt khỏi mép giường bị Vũ Thành Vãn tóm được.
“Á!” Trần Tụy giật mình ngoảnh lại rồi lập tức bò dậy ôm Vũ Thành Vãn, anh ngửi thấy mùi thuốc lá ngay, anh lẩm bẩm hỏi: “Sao lại hút rồi?”
Trên cổ Vũ Thành Vãn dính một giọt máu, tối quá chính Vũ Thành Vãn cũng không để ý, Trần Tụy nhíu mày, lúc đầu anh tưởng Vũ Thành Vãn chảy máu nhưng anh thò tay đụng nhẹ vào mới thấy không có vết thương. Vũ Thành Vãn cũng cúi xuống nhìn, gặp ánh mắt dò xét của Trần Tụy anh cũng chẳng buồn giải thích, anh bị câm mà, giải thích làm sao được.
Bị Vũ Thành Vãn cắn môi rồi Trần Tụy còn muốn hỏi, mà lúc sau bị hôn đến suýt nghẹt thở, thế là anh cũng quên biến luôn.
***
Thầy ơi, tôi uống hết thuốc rồi.
Trần Tụy luôn tránh Vũ Thành Vãn mỗi khi trao đổi với bác sĩ, anh không muốn cậu ấy biết. Anh nghĩ đợi sau này khỏi bệnh rồi sẽ kể cũng được. Trần Tụy luôn tin rằng mình sẽ khỏi, nếu không có sự xuất hiện của Ninh Khả giờ anh đã chẳng cần uống thuốc nữa rồi.
Bác sĩ hỏi: Dạo này đỡ hơn phải không?
Trần Tụy nói: Tôi cảm thấy tôi chẳng có lý do gì để sợ anh ta, nhưng hễ gặp anh ta, thấy đôi mắt âm u của anh ta nhìn mình tôi cứ như trở về thời trung học vậy. Anh ta không phải đứa đầu tiên bắt nạt tôi, cũng không phải là đứa bắt nạt tôi ác nhất nhưng không hiểu sao cứ thấy mặt anh ta là tôi nhớ lại tất cả những đứa từng bắt nạt mình.
Bác sĩ lại hỏi: Cậu có cảm thấy anh ta sẽ làm hại cậu không? Như là bạo lực hoặc là đe dọa, uy hiếp chẳng hạn?
Trần Tụy trả lời: Có, mà cũng không phải. Tôi nghĩ là… hay là tại tôi nhu nhược quá nên anh ta cứ nhắm vào tôi chăng?
Bác sĩ hỏi: Hiện tại cậu vẫn nhẫn nhịn không phản kháng anh ta à?
Trần Tụy đáp: Tôi nghĩ là… trước kia tôi sợ hãi là vì tôi không có lối thoát, vì tôi phải đi học, nếu tôi phản kháng họ sẽ chỉ làm ác hơn, tôi không tự vệ được. Giờ thì hẳn là không phải thế, quá lắm thì tôi tìm việc khác. Nhưng mà thầy ạ, hoàn cảnh thì thay đổi được nhưng ai cứu được tôi trong mơ? Có một lần đêm ngủ tôi mơ thấy bị họ đuổi giết, tôi sợ lắm, trượt chân một cái là tôi ở sát mép vực rồi.
Thầy biết không? Lúc ấy tôi không nghĩ rằng phải nhảy xuống mà tôi chỉ muốn quay lại giết hết bọn nó. Tôi cảm thấy đây là tiềm thức tôi muốn phản kháng, cái đó chỉ diễn ra trong mơ thôi. Thế mà lúc tỉnh lại đầu óc tôi cứ mụ mị, như là tôi vừa giết người thật.
Bác sĩ bảo: Hôm sau cậu đến chỗ tôi đi, chúng ta thử liệu pháp thôi miên xem sao.
Trần Tụy hỏi: Từ từ hẵng làm cái đó được không? Tôi vẫn chưa nói với người yêu tôi, xin lỗi thầy nhưng tôi vẫn cảm thấy bệnh này chẳng hay ho gì. Hoàn cảnh của chúng tôi bây giờ cũng khó lắm, gia đình cậu ấy phản đối, bên tôi cũng vậy, dù sao tôi khỏe mạnh một chút thì người nhà cậu ấy sẽ yên tâm hơn.
Bác sĩ im lặng một lúc rồi mới nói: Tôi kê thêm ít thuốc vậy.
Trần Tụy đồng ý.
Đương nhiên Trần Tụy sẽ không ngây thơ cho rằng anh mời Ninh Khả một bữa là quan hệ đôi bên sẽ hòa thuận, Ninh Khả mà nhẹ dạ thế thì gã đã thành người tử tế lâu rồi.
Mùa hè hình như là cái mùa dai dẳng nhất trong năm, mưa to ngấm sũng những chân tường khiến đâu đâu cũng là mốc meo, cũ kĩ. Ninh Khả hắt cặn trà đã bị ngâm trương phềnh vào góc tường, gã liếc thấy Trần Tụy đang đi trên con đường lầy lội sau cơn mưa. Đây là đoạn đường dài nhất trong khu xưởng, khu này rất rộng với nhiều nhà máy lớn nhỏ nằm chằng chéo lộn xộn. Trần Tụy đi chậm rề rề, Ninh Khả ngồi xuống, miệng ngậm điếu thuốc đợi bóng Trần Tụy từ nhỏ xíu tiến đến to dần.
“Ê.” Ninh Khả gọi giật lúc Trần Tụy đi ngang qua.
Sao Trần Tụy lại không biết Ninh Khả đang ngồi đó, anh quay lại, gương mặt anh trắng đến trong suốt dưới ánh nắng sáng sủa sau cơn mưa. Anh chỉ dừng chân một thoáng rồi quay mặt đi tiếp. Đột nhiên Ninh Khả đứng dậy, có camera trên đầu nên gã cũng không làm gì được, gã chỉ rảo bước theo sau Trần Tụy rồi gằn giọng: “Mẹ kiếp tao gọi không nghe thấy à?”
Lưng Trần Tụy cứng còng, anh chậm rãi quay lại nhìn Ninh Khả. Ninh Khả không thấy được vẻ kinh hãi trên mặt anh, gã thấy hơi thất vọng, ánh mắt cay độc của gã ghim trên người Trần Tụy như muốn lóc da xẻo thịt anh.
Trần Tụy bất ngờ quay mặt đi, tránh khỏi cái vẻ hùng hổ của Ninh Khả, đêm nay chắc anh lại phải gặp ác mộng rồi. Nhưng anh vẫn nhỏ giọng phản bác: “Tôi có tên.”
“À, không gọi tên thì mày không biết là gọi mày à? Thích ra vẻ à?”
Bàn tay buông thõng của Trần Tụy nắm siết lại, anh nói: “Có việc gì?”
Ninh Khả nhìn Trần Tụy chằm chằm, có vẻ không hài lòng với phản ứng của anh. Không khí xung quanh nồng mùi tanh sau mưa, không biết có con chuột nào chết thối trong ngõ ngách không. Trần Tụy đứng tại chỗ, anh cảm thấy bức bối. Anh cũng không biết mình đã đánh giá thấp Ninh Khả hay đánh giá cao chính mình nữa. Giá Ninh Khả cứ làm một hành động cụ thể nào đó như đánh hay chửi anh còn hơn lâu lâu lại hăm dọa tạo áp lực với anh thế này.
“Mày muốn tao có việc gì?” Ninh Khả hỏi.
Trần Tụy ước gì gã chẳng có việc gì hết. Đương nhiên anh không thể nói thế được, nên anh đành nhìn Ninh Khả và bảo: “Không có gì thì tôi đi đây, tôi có việc trong kho.”
Ninh Khả phồng mồm, gã cảm thấy Trần Tụy nói như vậy như là đang thương lượng với mình, mình cho Trần Tụy mới được đi. Thế là gã làm phúc tha cho Trần Tụy.
Trần Tụy suy nghĩ cơm tối nay nên nấu món gì, dạo này anh và Vũ Thành Vãn đều không ăn được bữa nào đàng hoàng ở nhà.
Vũ Thành Vãn chuẩn bị đến đón Trần Tụy thì nhận được tin nhắn của Tiển Binh, Tiển Binh trả anh hai mươi nghìn tệ. Mới qua mấy tháng từ hôm Tiển Binh vay tiền, anh đã bảo nó không phải gấp, cứ từ từ trả cũng được. Tiển Binh nhắn lại rằng dạo này kinh tế nó cũng đỡ hơn rồi, đợt trước nó túng quá nên hỏi vay liên tục mấy lần không trả, nó rủ anh đi ăn một bữa. Vũ Thành Vãn đồng ý.
Anh nhắn hỏi Trần Tụy: Đi ăn với Tiển Binh, được không?
Trần Tụy ngồi trong văn phòng đọc tin nhắn, thấy nhắc tên Tiển Binh anh giật mình chỉ sợ lộ chuyện lần trước. Hôm nay Tiển Binh cũng gửi trả tiền anh, dù chỉ là một khoản rất nhỏ. Trần Tụy không muốn đi ăn, anh nghĩ Tiển Binh cũng không muốn gặp anh. Xưa khác nay khác rồi, có lẽ Tiển Binh gặp lại bạn cũ sẽ cảm thấy không thoải mái. Với lại anh và Tiển Binh cũng đâu thân thiết gì, nên anh trả lời Vũ Thành Vãn: Hai người đi đi, anh ở nhà đợi em.
Vũ Thành Vãn bảo: Em đến đón anh về đã.
Trần Tụy cúi đầu bấm tin trả lời: Anh lái xe rồi, không phải đón đâu, em cứ xong việc đi.
Vũ Thành Vãn dặn Trần Tụy hết giờ phải về nhà ngay, hôm nay anh không đến canh Trần Tụy được.
Và đúng cái hôm không đến lại có chuyện.
Vũ Thành Vãn đi ăn với Tiển Binh đúng là chỉ để tâm sự chuyện cũ, nhớ lại mười năm trước hai thằng ngồi ăn với nhau có bao giờ thức ăn trên bàn kịp nguội đâu. Đúng là cái gì cũng khác rồi, hai đứa đều đã ba mươi. Tiển Binh không nhắc nhiều câu cảm ơn nhưng ý nó là thế, nó cũng không hiểu ngôn ngữ ký hiệu nên hai đứa đưa điện thoại cho nhau xem.
Tiển Binh cho Vũ Thành Vãn xem album ảnh chụp con gái nó, cả tranh con bé vẽ, Tiển Binh bảo thế này mà họ bảo bị bại não, bại não làm sao mà vẽ đẹp thế được. Vũ Thành Vãn xem những hình vẽ nhà cửa xiêu vẹo bằng màu sáp trên màn hình, nói chung con nít tuổi đó đứa nào chẳng vụng về, tranh đứa nào vẽ cũng nguệch ngoạc như nhau. Những tác phẩm vô giá trị này chỉ có cha mẹ chúng coi là báu vật.
Anh gật đầu, gõ chữ trên điện thoại của mình: Đẹp thật.
Tiển Binh cười hì hì, chỉ mỗi lúc cười trông Tiển Binh mới đỡ cái vẻ sầu lo. Tất cả đều là số phận, Tiển Binh thở dài, trước kia chưa bao giờ Vũ Thành Vãn thấy nó rầu rĩ như vậy. Tiển Binh buồn nên không uống rượu, hai thằng gọi trà hoa cúc rồi ngồi tán gẫu với nhau.
Tầm 9 rưỡi thì Vũ Thành Vãn nhận được cuộc gọi của Trần Tụy. Không bao giờ Trần Tụy gọi điện cho anh trừ khi có việc gì rất khẩn cấp. Anh bắt máy, nghe đầu dây bên kia bảo: “Tiểu Vãn à, em đến đồn cảnh sát đi.” Trần Tụy sợ anh mải ngồi với Tiển Binh không cầm điện thoại nên mới phải gọi.
Vũ Thành Vãn sốt ruột đứng dậy đi ngay, Tiển Binh chạy theo dặn anh: “Lái xe cẩn thận đấy!” Anh khoát tay rồi rời đi không quay đầu lại.
Lúc anh đến được đồn cảnh sát đã là 10 giờ. Anh thở hổn hển chạy vào trong thấy Trần Tụy đang ngồi ôm đầu vò tóc, nhìn người ngợm Trần Tụy có vẻ không việc gì anh mới thở phào. Sau đó lại thấy trên quần áo Trần Tụy có vết máu, tim anh lại giật thót lên tận cổ họng. Vũ Thành Vãn gần như lao đến trước mặt Trần Tụy, anh vội vã xốc Trần Tụy dậy kiểm tra từ đầu đến chân.
Anh nghe thấy Trần Tụy bảo: “Anh đâm Ninh Khả rồi, Tiểu Vãn.”
Anh ngẩn ra, lúc nghe câu đó mắt anh đang nhìn dấu bàn tay trên cổ Trần Tụy, Trần Tụy nhỏ giọng nói thêm: “Anh đã bảo với họ là anh tự vệ thôi.”
Vũ Thành Vãn nhận ra Trần Tụy đang sợ hãi, anh hỏi: Anh thì sao? Anh có bị thương không?
Mặc kệ hoàn cảnh xung quanh, Vũ Thành Vãn ôm ghì lấy Trần Tụy, gân xanh vằn trên trán anh. Trần Tụy nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe: “Tại vì nó bảo… thật ra nó có hứng thú với em.”
Như sấm sét giữa trời quang, trong giây lát Vũ Thành Vãn cảm thấy ù tai, trời đất như chập lại làm một, anh bị nuốt chửng bởi màn đêm.
Cuối giờ làm hôm đó Trần Tụy không gặp Ninh Khả nhưng xui xẻo là lốp xe anh bị xịt, xác suất xảy ra chuyện này còn thấp hơn anh mua vé số trúng được một nghìn, thế mà nó xảy ra thật. Xe này anh mua là xe cũ, Trần Tụy có chuẩn bị lốp dự phòng, anh có cả hộp dụng cụ và bộ kích nâng trong cốp xe, chỉ mỗi tội anh không biết dùng. Trước tiên anh gọi điện cho công ty bảo hiểm nhưng có thể là hết giờ làm nên không ai nghe máy, lúc anh gọi lại cuộc thứ hai thì Ninh Khả xuất hiện.
Ninh Khả ở nhà thuê, gã phải đi đường này để về chỗ ở. Gã đi đường một tay đút trong túi quần, trông rất lưu manh, gã bảo gã biết thay lốp. Trần Tụy nhìn Ninh Khả ngồi xổm xuống thao tác thì biết gã nói thật. Lúc đó trông hai bàn tay dính dầu máy của Ninh Khả Trần Tụy đã có cái nhìn khá mới về gã.
Thay lốp xong hai người ghé vào quán ven đường ăn thịt nướng, Ninh Khả uống mấy chai bia nên ngà ngà say, gã bảo Trần Tụy lái xe đưa gã về nhà. Trần Tụy không nghĩ nhiều, cũng đồng ý.
Chỗ Ninh Khả thuê nằm trong ngóc ngách, chắc giá rất rẻ. Trước kia Trần Tụy từng ở căn nhà như vậy nên anh biết lắm. Những khu này dây điện họ mắc chằng chịt, thỉnh thoảng đi đường bị vòng dây rơi xuống đập vào người cũng đủ hú hồn.
Lúc đầu Trần Tụy không định xuống xe nhưng Ninh Khả xuống rồi hình như bị ngã cắm đầu làm anh đành phải xuống xem tình hình thế nào. Con hẻm tối thui, đèn đường cũng bị hỏng, Trần Tụy cúi xuống đỡ Ninh Khả dậy thì bị Ninh Khả túm vào người, vật xuống. Trần Tụy hốt hoảng, lồng ngực anh thắt lại, anh sợ Ninh Khả sẽ làm gì mình.
“Anh say rồi đấy.” Trần Tụy lên tiếng nhắc Ninh Khả, anh đợi gã dậy khỏi người mình.
Ninh Khả chếnh choáng đáp: “Có mấy chai, say thế đếch nào được.”
Trần Tụy miễn cưỡng đẩy gã ra, nỗi sợ hãi tiếp sức cho anh, anh xô được Ninh Khả ra thật. Nhưng liền sau đó Trần Tụy mới biết mình thực sự phải đối mặt với cái gì.
Ninh Khả túm tóc anh rồi đập đầu anh xuống đất, mắt Trần Tụy tối sầm, anh choáng váng mất mấy giây mới tỉnh táo lại. Ninh Khả dí mặt xuống nhìn anh, ánh trăng yếu ớt như thành đồng phạm với gã, Trần Tụy cảm nhận được sự khinh miệt, coi thường trong mắt Ninh Khả, gã nhìn anh không gượng dậy được theo nghĩa đen.
“Mày ra vẻ thanh cao cái gì?” Ninh Khả giật tóc Trần Tụy.
Trần Tụy run run, nói: “Mày để tao đi đi.”
Ninh Khả vả Trần Tụy đánh chát một cái, Trần Tụy ăn tát xong lại không còn run nữa. Ninh Khả điên tiết chửi: “Mẹ kiếp, suốt ngày chưa nói hai câu đã quắn đít chạy, giờ sao mày không chạy nữa đi? Chạy đi? Sao mày không chạy đi hả?”
Mắt Trần Tụy đỏ ngầu, cảnh tượng này giống như năm đó Ninh Khả ép anh tập hút thuốc với gã vậy. Cuối cùng Trần Tụy đâu có học được, chỉ có một thời gian rất dài sau đó cứ ngửi thấy mùi thuốc là dạ dày anh quặn lên. Sau này gặp lại Ninh Khả lần đầu tiên Trần Tụy chủ động đòi học hút thuốc, nhưng Vũ Thành Vãn không dạy anh. Có những thứ trời đã định anh không thể học được.
Nhưng có nhiều thứ thì khác.
Dường như từ khi ra đời Trần Tụy đã phải đi nhiều hơn những đứa trẻ khác, anh đi xa khỏi vòng tay cha mẹ, xa khỏi tình yêu ông trời ban cho anh, anh đi luẩn quẩn rồi về lại chốn cũ. Cuộc đời thực sự là một vòng tròn sao? Trần Tụy cũng không biết được, thời gian cứ trôi, cuối cùng anh còn lại là được hay là mất?
“Tại sao?” Trần Tụy mở to hai mắt, không hề có nước mắt chảy ra, anh hỏi: “Tại sao lại là tao?”
Ninh Khả nhíu mày hỏi: “Cái gì tại sao?”
“Tại sao chúng mày phải bắt nạt tao?” họng Trần Tụy banh ra, linh hồn đang sục sôi trong anh như muốn vọt ra khỏi đỉnh đầu, anh gào lên: “Tại sao chúng mày phải ném phấn vào tao? Tại sao cơm thừa canh cặn của chúng mày phải đổ lên đầu tao, tại sao tao phải làm bài tập cho chúng mày, tại sao tao phải cho chúng mày sai vặt, tại sao tao phải bị đánh?? Tại sao tao phải là đứa bị lột quần áo trong nhà vệ sinh? Tại sao? Tại sao??” lồng ngực Trần Tụy phập phồng kịch liệt, anh kích động khủng khiếp, anh hỏi đến câu cay đắng cuối cùng: “Tại sao đến giờ vẫn là tao phải bị mày áp bức?”
Ninh Khả nghe vậy không những không tức giận mà còn phá lên cười, gã cười chảy cả nước mắt, cười mãi gã mới ói ra được mấy câu: “Mày hỏi tao á? Sao mày không hỏi chính mày đi? Sao mày phải làm chúng tao ngứa mắt thế hả?”
Mắt Trần Tụy cay xè, bao nhiêu năm rồi, câu hỏi luôn canh cánh trong lòng anh lại bị Ninh Khả đáp dễ dàng như vậy. Phải rồi, anh đã hỏi chính anh rồi đấy chứ. Giây phút này trong lòng Trần Tụy ngập tràn sự căm hận với Ninh Khả, với chính mình, anh mở miệng nói: “Cút ra. Mày cút ra khỏi người tao!” anh sắp phát điên rồi.
Ninh Khả dùng cả hai bàn tay thộp cổ anh, gã cười sằng sặc: “Mày tưởng thằng đấy thích mày thì mày ghê gớm lắm à? Mơ đi! Nó hay ho hơn mày nhiều, mày biết không, hồi đó tao tốt bụng dạy mày hút thuốc mà nó giữ mày như giữ vàng. Nó chặn đường tao, bắt tao hút cái loại thuốc mạt hạng ấy, hại tao phải đi viện rửa ruột. Mẹ kiếp đúng là thằng điên, đéo khác gì thằng anh tao! Anh tao giết người phải đi tù mày biết chưa, anh tao mà không giết người thì giờ này thua kém chó gì nó.”
Trần Tụy bị vẻ sùng bái trong mắt Ninh Khả làm kinh hãi, anh nhỏ giọng nói: “Buồn nôn.”
“Ha ha ha ha, thế à? Mày thì không buồn nôn à? Mày chẳng bị nó chơi tàn tạ rồi hay sao.” Hai bàn tay Ninh Khả chợt siết chặt lại, bốn mắt lạnh lùng nhìn nhau, nó nói: “Mày tin không, nếu hôm nay tao giết mày nó sẽ nhớ tao cả đời.”
Trần Tụy giãy giụa nhưng dần dần anh không thở được, theo bản năng cầu sinh anh buông tay khỏi cánh tay Ninh Khả, quờ quạng tìm con dao Tây Tạng trên móc khóa.
Xoẹt xoẹt.
Lưỡi dao đâm vào da thịt, Ninh Khả kinh ngạc cúi xuống nhìn, bàn tay đỏ máu của Trần Tụy quẹt ngang bụng gã.
“Mày… mày…”
Trần Tụy bất thần bốc một nắm đất ném vào mắt Ninh Khả, gã ngã ngửa ra, gió đêm đập vào mặt lạnh lẽo. Trần Tụy chồm dậy, đứng tại chỗ, anh muốn rút dao ra để đâm Ninh Khả một nhát nữa, một nhát nữa, một nhát nữa một nhát nữa, không biết sẽ đâm bao nhiêu nhát. Anh có chút mất kiểm soát, dường như mặt đất dưới chân anh trở thành mỏm đá với vách núi dựng đứng bên dưới.
Nhảy đi! Nhảy đi! Hàng nghìn giọng nói đập vào tai anh, xui anh nhảy xuống!
Trần Tụy quay lại rút dao, lại đâm Ninh Khả, dần dần Ninh Khả trở thành một đống thịt nhão dưới tay anh, gã không còn ú ớ được tiếng nào.
Rồi lại như rất lâu sau đó, Trần Tụy rùng mình trong cơn gió báo mùa thu, máu khô khiến hai bàn tay anh cứng lại. Anh bừng tỉnh, Ninh Khả đang nằm rạp dưới đất rên rỉ. Anh run rẩy móc điện thoại ra báo cảnh sát.
Vũ Thành Vãn chùi vết bẩn trên tay Trần Tụy rồi bảo: Mọi chuyện còn lại để em lo, anh xin nghỉ mấy ngày đi. Nghỉ ngơi đi.
Chủ hàng bán dao đeo băng bịt mắt trái, tay ông ta cầm một nắm hạt dưa, ông ta đứng chân nọ vắt qua chân kia trông rất phớt đời. Không hiểu ông ta vứt vỏ hạt dưa vào đâu mà xung quanh tấm vải rách trải ra để bày hàng của ông ta rất sạch sẽ.
Vũ Thành Vãn nhìn con dao ông ta bày ở dãy trên cùng, đó là loại dao gấp được làm rất khéo, con dao to bằng nửa bàn tay Vũ Thành Vãn. Đây là hàng thủ công nên mỗi con đều có hình dạng khác nhau.
“Lấy cái này hả?” chủ hàng nhét hạt dưa vào túi rồi cầm con dao Vũ Thành Vãn đang xem lên, ông ta bẻ nó ra, lưỡi dao lộ ra sáng lóa trông khá dữ tợn.
Vũ Thành Vãn gật đầu.
“Tám nghìn.” Chủ hàng nói, “Chắc giá bán luôn.”
Vũ Thành Vãn nghe ông ta hét giá thì bật cười, đương nhiên anh chỉ giật giật khóe miệng đầy mỉa mai. Vừa động vào đã định chặt chém, anh nghĩ thầm không hiểu mắt nào ông ta nhìn thấy anh dễ bị lừa vậy, một con dao mà đòi tám nghìn. Tám nghìn đó đủ cho Trần Tụy kẹt xỉ nhà anh mua được một bộ đồ mới sáng choang.
Anh xòe bàn tay ra, chủ hàng sửng sốt lẩm bẩm: “Ăn mặc sang trọng thế này mà bớt hẳn ba nghìn của người ta à. Ừ thì năm nghìn vậy, bán cho anh đấy, trả giá nữa là tôi lỗ vốn với anh.”
Vũ Thành Vãn lắc đầu, sự im lặng của anh trong mắt người ngoài hẳn là cố tình làm ra vẻ, ai biết được anh câm thật hay giả vờ.
“Gì, làm sao nữa, năm nghìn cũng không có à?” chủ hàng vén cả miếng bịt mắt lên rồi như sực nhận ra, ông ta vội bỏ tay xuống rồi nói: “Nào thế thử cho giá cuối xem nào.”
Vũ Thành Vãn viết số 500 lên tờ giấy.
“Đùa à? Nhập vào còn không có giá 500, có định mua không hay đến phá đám đấy?”
Vũ Thành Vãn liếc nhìn ông ta rồi quay đầu bỏ đi, chưa đi được hai bước anh đã bị gọi lại: “Nào quay lại đây! Mua bán cái kiểu gì đấy? Ưng rồi thì phải chịu khó mà trả giá chứ, làm gì vừa nói cái đã đi thế hả? Nào thì 500, bán cho anh đấy, coi như tôi mát tính để rẻ cho anh được chưa.”
Thanh toán xong chủ hàng dùng da trâu bọc con dao lại rồi tự dưng hạ giọng, lẩm bẩm: “Giữ cẩn thận đấy, dao dính máu là phải mài lại.”
Vũ Thành Vãn im lặng nhận con dao, trên đường anh lái xe về trời dần tối đen. Trần Tụy đang đứng tì người vào thành ban-công, ngán ngẩm nhìn xuống đường. Nhà ở tầng cao, nhìn xuống thấy đường xá thênh thang bị tách bạch bởi những ngọn đèn đường, cây cối trong khuôn viên chụm vào thành cái bóng của đêm tối. Vũ Thành Vãn chậm rãi xuất hiện, Trần Tụy thấy được cậu ấy. Mắt anh tinh cực kỳ, học hành thì kém chứ nhìn cái gì anh cũng chuẩn. Trần Tụy thấy Vũ Thành Vãn đi vào sảnh tòa nhà là bắt đầu nhìn đồng hồ nhẩm đếm, ngay khi có tiếng chìa khóa tra vào ổ anh đã chạy ra đứng chờ sau cửa.
Vũ Thành Vãn vừa mở cửa ra Trần Tụy đã đón anh bằng cặp mắt sáng lấp lánh và lời chào: “Hoan nghênh em về nhà!”
Vũ Thành Vãn gật đầu, Trần Tụy lấy dép lê cho anh, bữa nay ân cần quá làm anh hơi ngạc nhiên. Lúc ngồi xuống cái ghế nhỏ trước thềm để đổi giày anh hỏi Trần Tụy: Làm gì xấu phải không?
Trần Tụy đáp ngay: “Đâu có, em về muộn quá, anh chuẩn bị đi đón em rồi nè.”
Điều hòa bật hơi lạnh, Vũ Thành Vãn ôm Trần Tụy cũng không cảm thấy nóng. Tay anh đặt trên eo Trần Tụy, hồi chiều anh đã muốn sờ soạng nắn bóp một cái rồi. Muốn là làm, Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn véo eo thì giật mình, vành mắt lại ươn ướt, anh làu bàu: “Đau mà.”
Vũ Thành Vãn đòi xem, anh vò, lật áo Trần Tụy nhàu nhĩ hết cả, dưới bàn tay anh Trần Tụy mềm nhũn thành bánh nếp dẻo. Cái ghế sô-pha màu vàng nhạt không đủ cho hai người đàn ông trưởng thành vật nhau, Trần Tụy sắp sửa rơi xuống thì được cánh tay rắn chắc của Vũ Thành Vãn túm lại, siết chặt lấy, hai lồng ngực dán vào nhau, cứng cỏi.
Bảo mua cái ghế mới mấy lần rồi mà cứ quên.
Sau đó điều hòa không còn đủ lạnh nữa, hai đứa đều vã mồ hôi ròng ròng. Anh chỉ mặc một cái quần thể thao, không buồn buộc giải rút mà uể oải đứng dậy, đi rót nước cho Trần Tụy. Tiện tay anh cầm con dao vào.
Con dao trông như một món đồ cũ không tinh xảo nhưng khá nặng. Nằm trong tay Trần Tụy nó không có vẻ quá nhỏ nữa.
“Bị gỉ này.” Đầu ngón tay màu hồng của Trần Tụy chỉ vào chuôi dao, mắt rõ là tinh.
Vũ Thành Vãn kéo vạt áo Trần Tụy lên để lau, lồng ngực trần của anh tỏa ra hơi nóng làm Trần Tụy đỏ cả mặt. Trần Tụy quýnh quáng giật vạt áo mình lại, bảo: “Không giặt sạch được đâu.”
Không được thì vứt đi.
Vũ Thành Vãn đã ngứa mắt cái bộ đồ rộng thùng thình này của Trần Tụy lâu rồi, Trần Tụy ra đường ăn mặc còn lịch sự gọn gàng chứ ở nhà đúng là lôi thôi lếch thếch. À thật ra cũng không hẳn là lôi thôi, nên nói là tiết kiệm. Quần áo từ đời thuở nào chỉ cần chưa rách là Trần Tụy vẫn giữ lại để mặc. Trần Tụy mặc những bộ đồ cộc cũ rích đó trông cứ như còn học sinh, rồi cứ thế ngáo ngáo ngơ ngơ lượn lờ trước mặt Vũ Thành Vãn.
Trần Tụy từng nghèo rất lâu, có những quãng thời gian anh còn bữa no bữa đói, thật sự nói ra không ai tin, anh từng đói hoa cả mắt. Thế nên anh rất giỏi giữ tiền, anh kiếm được không nhiều nhưng tiền để dành của anh không hề ít. Anh chẳng quan tâm đến nhiều thứ lắm, nhu cầu tinh thần hay chưng diện gì đó anh không hề có, những gì anh muốn rất ít ỏi. Anh không có dục vọng, cũng không có sở thích, anh chỉ sống vậy thôi.
“Vẫn mặc được mà.” Giọng Trần Tụy mềm xèo, anh rút giấy ăn trên bàn để chùi vết gỉ sét. Lúc này anh chưa biết con dao này Vũ Thành Vãn định tặng cho mình, anh chỉ cặm cụi chà chà lau lau đến khi sạch tinh tươm thì hí hửng dâng lên cho Vũ Thành Vãn xem. Vũ Thành Vãn lười biếng cầm con dao lên ngắm nghía. Nhân lúc Vũ Thành Vãn xem dao Trần Tụy nhanh chóng đứng dậy, vừa đi vừa cởi cái áo trên người ra. Lúc anh gập người tuột áo qua đầu xương sườn anh như muốn chọc thủng da thịt, mạng sườn gồ ghề lởm chởm, trên làn da trắng nõn lấm tấm đầy vết hoa mai, cả nhay cả mút. Trần Tụy đứng cạnh bồn rửa tay vò vết gỉ Vũ Thành Vãn vừa lau ra áo, để lâu là giặt không sạch được.
Vũ Thành Vãn nằm nghiêng trên sô-pha xem Trần Tụy giặt áo. Làm xong Trần Tụy đi vào phòng ngủ tìm một bộ đồ khác mặc lên người rồi mới trở lại ngồi xuống sô-pha.
Biết dùng dao không?
Vũ Thành Vãn hỏi rồi nhét con dao vào tay Trần Tụy. Cái áo Trần Tụy mới thay bị giặt nhiều quá nên chất vải đã mềm nhũn dán lên ngực Vũ Thành Vãn, anh bị Vũ Thành Vãn ôm vào lòng, tay anh nâng nâng con dao.
“Không biết, không cần đâu.” Trần Tụy từ chối, muốn trả lại dao cho Vũ Thành Vãn.
Vũ Thành Vãn không nói gì mà cầm lấy tay Trần Tụy, bàn tay to lớn bao trọn tay anh, hướng dẫn những ngón tay anh nắm dao. Mũi dao lướt trên mặt bàn trà bằng thủy tinh, hai tai Trần Tụy nóng rực, hơi thở nóng hổi của Vũ Thành Vãn chui hết vào lỗ tai anh, anh sắp đánh rơi con dao mất. Không biết Vũ Thành Vãn lôi từ đâu ra một quyển sơ đồ giải phẫu, anh lật giở từng trang bắt Trần Tụy xem.
Trần Tụy hoa mắt vì chữ chi chít, anh đọc không vào, anh lắp bắp bảo: “Xem… xem cái này làm gì, không xem đâu…”
Vũ Thành Vãn vẫn giữ tay Trần Tụy không chịu thả, hiển nhiên là không đồng ý.
Thời cấp ba họ không được học giải phẫu động vật nhưng Vũ Thành Vãn vẫn tự đi tìm ếch về để mổ, anh sử dụng loại dao điêu khắc lưỡi rất mỏng và khó điều khiển thành ra lần đầu tiên mổ ếch của anh không khác gì đang hành hình con ếch. Cũng may về sau anh làm quen tay dần, chỉ là tiêu bản không thể giữ lâu trong lọ thủy tinh được. Sợ Mạc Hiền phát hiện nên anh phải bỏ hết đi.
Giờ anh muốn Trần Tụy học được cách sử dụng con dao nhỏ này với Ninh Khả.
Trần Tụy ngồi rúm ró trong lòng Vũ Thành Vãn, lông tơ trên gáy anh đã dựng đứng lên, anh bị ép phải xem hình ảnh giải phẫu, những lỗ chân lông mới rịn mồ hôi còn đang hớ hênh như tạo điều kiện cho nỗi sợ hãi chui ngược vào xoang đầu Trần Tụy. Trần Tụy ngồi cứng ngắc không dám cử động.
“Chồng à.” Trần Tụy đổi giọng, giãy tay khỏi con dao. Bàn tay lạnh buốt của anh cuộn trong bàn tay Vũ Thành Vãn, anh ngửa cổ ra sau tìm bờ môi cậu ấy, mút lấy. Nóng ấm, mềm mại, Trần Tụy khẽ thở phào, anh vặn mình ôm Vũ Thành Vãn, vùi mặt vào cổ cậu ấy rồi lại dụi dụi, môi anh rà trên gáy Vũ Thành Vãn, anh quyết không chịu xem cuốn sách đó nữa.
Vũ Thành Vãn ôm Trần Tụy một lát rồi móc con dao vào chùm chìa khóa của Trần Tụy. Con dao không to lắm nên trông cũng không đáng chú ý.
Trời vẫn nóng như rang, trước khi mùa thu đến có lẽ thời tiết sẽ vắt khô tới giọt không khí cuối cùng.
Sau bốn giờ chiều Vũ Thành Vãn sẽ đến quan sát Trần Tụy, giờ làm việc của anh khá tự do chứ không phải quẹt thẻ chằn chặn như mọi người. Trời rất nóng, anh lẳng lặng ngồi trong xe đợi.
Trần Tụy vẫn bị Ninh Khả theo đuôi.
Ninh Khả bảo: “Đi nào tổ trưởng Trần, mời tôi một bữa đi, đừng để phí công tôi chạy theo mãi thế.”
Trần Tụy cúi đầu bảo được, Vũ Thành Vãn thấy Trần Tụy sờ tìm điện thoại, sau đó anh nhận được tin nhắn, đến từ “anh”: Anh không về ăn cơm nhé, Tiểu Vãn.
Ninh Khả nhìn lom lom như muốn chọc thủng lưng điện thoại của Trần Tụy, gã chẹp miệng dài giọng: “Có thế mà cũng phải báo cáo à, chán thế nhở.”
Trần Tụy gật đầu, anh trả lời có vẻ nghiêm túc. Ninh Khả lừ mắt rồi vẫy gọi một chiếc taxi bên đường, hai người cùng lên xe. Trần Tụy có lái xe đi làm nhưng đi ăn với Ninh Khả nên anh quyết định đi xe ngoài, hẳn là anh sợ Ninh Khả ép anh uống rượu. Bản thân anh sẽ không uống, nhưng Ninh Khả có ép anh không lại là chuyện khác.
Vũ Thành Vãn lái xe bám theo chiếc taxi, anh giữ khoảng cách vừa phải, ráng chiều phía chân trời thật chói mắt, mây màu càng nhiều bầu trời càng sùm sụp xuống như ở ngay trước mặt.
Lái xe ba cây số thì đến dọc đường chợ đêm, trời chưa tối mà hai bên đường những tấm biển đèn led đã sáng nhấp nháy. Họ ngồi ngoài vỉa hè, cửa hàng nằm ngay sát đường cái, Vũ Thành Vãn dừng xe ở đối diện nhưng không xuống. Ai đi qua chỉ nghĩ là xe của khách đỗ ở đây chứ không thể biết bên trong có người hay không.
Ninh Khả gọi khá nhiều đồ, Trần Tụy định khuyên dừng mấy lần vì họ chỉ có hai người, lấy nhiều ra cũng không ăn hết được. Nhưng thấy cái vẻ ngổ ngáo của Ninh Khả anh lại thôi, kệ cho gã gọi. Salad được mang ra rất nhanh, đồ nướng thì phải đợi. Ninh Khả khui một chai bia rồi hỏi không đầu không đuôi: “Vẫn là anh câm đấy à?”
Trần Tụy thoáng sửng sốt, sau đó anh hiểu ra ý Ninh Khả đang hỏi người yêu anh vẫn là Vũ Thành Vãn phải không. Anh đáp phải.
Đột nhiên Ninh Khả cười phá lên, gã nói: “Đằng ấy với anh câm cứ như vung nhôm đậy nồi vàng ấy, tức là đéo xứng, đằng ấy biết không?”
Trần Tụy lại bình tĩnh đến lạ, anh đáp: “Anh chẳng nói được cái gì lọt tai cả.”
Ninh Khả dộng chai bia thủy tinh xuống bàn, Vũ Thành Vãn thấy Trần Tụy hơi rụt người lại. Ánh chiều tà le lói, đèn thì vẫn sáng sủa đủ cho Vũ Thành Vãn nhận ra nỗi bất an của Trần Tụy.
“Phải xem nói cho đứa nào nghe.” Ninh Khả thô lỗ bóp cằm Trần Tụy, gã nhìn chằm chằm vào gương mặt quá thanh tú dưới ánh đèn màu lập lòe. Mẹ kiếp, người đéo gì mà trông thế này. Trần Tụy sợ gã. Ninh Khả đánh hơi được cảm xúc của Trần Tụy từ đôi mắt anh hấp háy, nói toẹt ra là với gã lúc này Trần Tụy không khác gì một con chó con mèo. Trần Tụy không đồng hạng với gã. Không bao giờ Trần Tụy được đồng hạng với gã.
Trần Tụy bị nụ cười nhe răng của Ninh Khả hù dọa, anh dùng hết sức bình sinh vùng thoát ra rồi chộp chùm chìa khóa trên bàn, nói một câu: “Tôi đi tính tiền.” xong là chạy mất dạng.
Còn một mình, Ninh Khả ăn no phè phỡn mới rời khỏi quán. Vừa đi gã vừa huýt sáo, chân gã như dẫm trên bông, bước nào cũng liêu xiêu như sắp ngã.
Đi hết dãy hàng quán sáng đèn là đến đoạn đường chỉ còn đèn đường tối mù, đường xá gì mà gồ ghề, hình như có chấm đỏ lập lòe đằng trước như đầu điếu thuốc, mùi nicotin vảng vất xung quanh. Ninh Khả ra sức chớp mắt, cố nhìn xem người đang bước ra từ bóng tối là ai.
“Á à, chào anh câm, lâu lắm không gặp.” gã giễu cợt.
Vũ Thành Vãn đi rất chậm, đến mức Ninh Khả không thể đoán được tiếp theo anh sẽ làm gì. Một cú móc hàm thình lình được tung ra, Ninh Khả ngã ngửa ra đất, dường như hơi men trong người gã cũng văng ra theo. Ninh Khả phần nào tỉnh khỏi cơn say, gã vẫn cười hề hề bảo: “Đánh khá thật.”
Vũ Thành Vãn ngồi xổm xuống, bóp cổ gã, tay kia anh cầm điện thoại gõ chữ, điếu thuốc trên miệng anh vẫn cháy đỏ. Ninh Khả nhìn chằm chằm đầu thuốc chỉ còn một nửa, thật khó mà cười nhạo một người câm, đánh nhau không mở mồm hăm dọa được còn phải lôi điện thoại ra bấm. Khí thế của Vũ Thành Vãn từ đâu ra? Ánh mắt Ninh Khả ghim trên trán Vũ Thành Vãn, gã thấy anh hoàn toàn dửng dưng, lông mày anh không hề nhíu lại.
‘Mày muốn chết phải không?’
Ninh Khả nhìn màn hình điện thoại của Vũ Thành Vãn, gã hơi ngửa đầu rồi chồm dậy giật điếu thuốc trong miệng Vũ Thành Vãn và rít lấy rít để, gã nói hàm hồ trong khói thuốc: “Ra vẻ trí thức lương thiện chó gì, mày thấy không, đây mới là mày. Động một cái là dọa giết người.”
Vũ Thành Vãn híp mắt, ít nhất trong giờ phút này Ninh Khả biết rõ anh không hề dọa, gã cũng là một thằng hồ đồ thông minh.
“Nó có cái chó gì mà mày phải báu thế?” Ninh Khả khịt mũi khinh bỉ, gã luôn ngứa mắt với cái vẻ nhu nhược của Trần Tụy.
‘Mày thì là cái thá gì mà tao phải nghe mày bình phẩm về cậu ấy.’
Ninh Khả cười hô hố, “Ờ đúng, tao chẳng là cái thá gì hết, nhưng mà chúng mày vẫn phải quắn lên đấy, đã bạc tóc vì tao chưa? XX nó sướng lắm hả? Tao hỏi mày xx nó sướng lắm đúng không?”
Vũ Thành Vãn đấm cho gã tịt những lời dơ dáy đó, con hẻm tối om đột nhiên yên ắng, Ninh Khả bị con dao gọt trái cây bằng inox vỗ trên má, lưỡi dao từ từ trượt vào khoang miệng gã. Vũ Thành Vãn thản nhiên nhìn Ninh Khả đờ người, mồm há hốc vì sợ lưỡi dao sẽ cứa vào thành họng hay đầu lưỡi mình. Cảm giác tê nhói trên mặt lưỡi khiến gã kinh hoàng cố há mồm ra rộng hơn, khóe miệng gã nứt ra, vị máu tanh gần như át cả mùi nicotin.
‘Mày làm đêm nay tao lại phải dỗ Trần Tụy.’ Vũ Thành Vãn gõ chữ cho Ninh Khả đọc, ‘Hiểu chưa, lần sau mày làm cái gì Trần Tụy nhà tao tao sẽ cho mày chịu gấp mười, gấp trăm lần.’
‘Mày muốn tao thành loại như mày.’ Vũ Thành Vãn lắc lắc con dao dính máu vừa rút ra từ mồm Ninh Khả rồi cười lạnh lùng, ‘Mà mày không sợ tao cho mày thành “người như tao” à?’
Ăn nói cho tử tế vào.
Ninh Khả bưng cái mồm ứa máu mà vẫn nhịn đau gào lên với bóng lưng Vũ Thành Vãn: “Khác chó gì nhau!! Đồ cặn bã! Mày cũng là thằng cặn bã!”
Vũ Thành Vãn về đến nhà đã gần 10 giờ đêm, mùi thuốc lá trên người anh không thể phủi sạch hết được. Trần Tụy thì mũi thính như quỷ, anh hy vọng Trần Tụy đi ngủ rồi để anh vào tắm ù cho xong. Mà anh cũng lo lắng Trần Tụy ngủ sẽ mơ ác mộng, thế là anh lại vào phòng ngủ xem tình hình. Giường mới thay ga gối, màu kem khiến căn phòng vốn lạnh lẽo trở nên ấm cúng hơn. Trần Tụy nằm ở đầu giường xem tivi, cẳng chân thon dài vắt khỏi mép giường bị Vũ Thành Vãn tóm được.
“Á!” Trần Tụy giật mình ngoảnh lại rồi lập tức bò dậy ôm Vũ Thành Vãn, anh ngửi thấy mùi thuốc lá ngay, anh lẩm bẩm hỏi: “Sao lại hút rồi?”
Trên cổ Vũ Thành Vãn dính một giọt máu, tối quá chính Vũ Thành Vãn cũng không để ý, Trần Tụy nhíu mày, lúc đầu anh tưởng Vũ Thành Vãn chảy máu nhưng anh thò tay đụng nhẹ vào mới thấy không có vết thương. Vũ Thành Vãn cũng cúi xuống nhìn, gặp ánh mắt dò xét của Trần Tụy anh cũng chẳng buồn giải thích, anh bị câm mà, giải thích làm sao được.
Bị Vũ Thành Vãn cắn môi rồi Trần Tụy còn muốn hỏi, mà lúc sau bị hôn đến suýt nghẹt thở, thế là anh cũng quên biến luôn.
***
Thầy ơi, tôi uống hết thuốc rồi.
Trần Tụy luôn tránh Vũ Thành Vãn mỗi khi trao đổi với bác sĩ, anh không muốn cậu ấy biết. Anh nghĩ đợi sau này khỏi bệnh rồi sẽ kể cũng được. Trần Tụy luôn tin rằng mình sẽ khỏi, nếu không có sự xuất hiện của Ninh Khả giờ anh đã chẳng cần uống thuốc nữa rồi.
Bác sĩ hỏi: Dạo này đỡ hơn phải không?
Trần Tụy nói: Tôi cảm thấy tôi chẳng có lý do gì để sợ anh ta, nhưng hễ gặp anh ta, thấy đôi mắt âm u của anh ta nhìn mình tôi cứ như trở về thời trung học vậy. Anh ta không phải đứa đầu tiên bắt nạt tôi, cũng không phải là đứa bắt nạt tôi ác nhất nhưng không hiểu sao cứ thấy mặt anh ta là tôi nhớ lại tất cả những đứa từng bắt nạt mình.
Bác sĩ lại hỏi: Cậu có cảm thấy anh ta sẽ làm hại cậu không? Như là bạo lực hoặc là đe dọa, uy hiếp chẳng hạn?
Trần Tụy trả lời: Có, mà cũng không phải. Tôi nghĩ là… hay là tại tôi nhu nhược quá nên anh ta cứ nhắm vào tôi chăng?
Bác sĩ hỏi: Hiện tại cậu vẫn nhẫn nhịn không phản kháng anh ta à?
Trần Tụy đáp: Tôi nghĩ là… trước kia tôi sợ hãi là vì tôi không có lối thoát, vì tôi phải đi học, nếu tôi phản kháng họ sẽ chỉ làm ác hơn, tôi không tự vệ được. Giờ thì hẳn là không phải thế, quá lắm thì tôi tìm việc khác. Nhưng mà thầy ạ, hoàn cảnh thì thay đổi được nhưng ai cứu được tôi trong mơ? Có một lần đêm ngủ tôi mơ thấy bị họ đuổi giết, tôi sợ lắm, trượt chân một cái là tôi ở sát mép vực rồi.
Thầy biết không? Lúc ấy tôi không nghĩ rằng phải nhảy xuống mà tôi chỉ muốn quay lại giết hết bọn nó. Tôi cảm thấy đây là tiềm thức tôi muốn phản kháng, cái đó chỉ diễn ra trong mơ thôi. Thế mà lúc tỉnh lại đầu óc tôi cứ mụ mị, như là tôi vừa giết người thật.
Bác sĩ bảo: Hôm sau cậu đến chỗ tôi đi, chúng ta thử liệu pháp thôi miên xem sao.
Trần Tụy hỏi: Từ từ hẵng làm cái đó được không? Tôi vẫn chưa nói với người yêu tôi, xin lỗi thầy nhưng tôi vẫn cảm thấy bệnh này chẳng hay ho gì. Hoàn cảnh của chúng tôi bây giờ cũng khó lắm, gia đình cậu ấy phản đối, bên tôi cũng vậy, dù sao tôi khỏe mạnh một chút thì người nhà cậu ấy sẽ yên tâm hơn.
Bác sĩ im lặng một lúc rồi mới nói: Tôi kê thêm ít thuốc vậy.
Trần Tụy đồng ý.
Đương nhiên Trần Tụy sẽ không ngây thơ cho rằng anh mời Ninh Khả một bữa là quan hệ đôi bên sẽ hòa thuận, Ninh Khả mà nhẹ dạ thế thì gã đã thành người tử tế lâu rồi.
Mùa hè hình như là cái mùa dai dẳng nhất trong năm, mưa to ngấm sũng những chân tường khiến đâu đâu cũng là mốc meo, cũ kĩ. Ninh Khả hắt cặn trà đã bị ngâm trương phềnh vào góc tường, gã liếc thấy Trần Tụy đang đi trên con đường lầy lội sau cơn mưa. Đây là đoạn đường dài nhất trong khu xưởng, khu này rất rộng với nhiều nhà máy lớn nhỏ nằm chằng chéo lộn xộn. Trần Tụy đi chậm rề rề, Ninh Khả ngồi xuống, miệng ngậm điếu thuốc đợi bóng Trần Tụy từ nhỏ xíu tiến đến to dần.
“Ê.” Ninh Khả gọi giật lúc Trần Tụy đi ngang qua.
Sao Trần Tụy lại không biết Ninh Khả đang ngồi đó, anh quay lại, gương mặt anh trắng đến trong suốt dưới ánh nắng sáng sủa sau cơn mưa. Anh chỉ dừng chân một thoáng rồi quay mặt đi tiếp. Đột nhiên Ninh Khả đứng dậy, có camera trên đầu nên gã cũng không làm gì được, gã chỉ rảo bước theo sau Trần Tụy rồi gằn giọng: “Mẹ kiếp tao gọi không nghe thấy à?”
Lưng Trần Tụy cứng còng, anh chậm rãi quay lại nhìn Ninh Khả. Ninh Khả không thấy được vẻ kinh hãi trên mặt anh, gã thấy hơi thất vọng, ánh mắt cay độc của gã ghim trên người Trần Tụy như muốn lóc da xẻo thịt anh.
Trần Tụy bất ngờ quay mặt đi, tránh khỏi cái vẻ hùng hổ của Ninh Khả, đêm nay chắc anh lại phải gặp ác mộng rồi. Nhưng anh vẫn nhỏ giọng phản bác: “Tôi có tên.”
“À, không gọi tên thì mày không biết là gọi mày à? Thích ra vẻ à?”
Bàn tay buông thõng của Trần Tụy nắm siết lại, anh nói: “Có việc gì?”
Ninh Khả nhìn Trần Tụy chằm chằm, có vẻ không hài lòng với phản ứng của anh. Không khí xung quanh nồng mùi tanh sau mưa, không biết có con chuột nào chết thối trong ngõ ngách không. Trần Tụy đứng tại chỗ, anh cảm thấy bức bối. Anh cũng không biết mình đã đánh giá thấp Ninh Khả hay đánh giá cao chính mình nữa. Giá Ninh Khả cứ làm một hành động cụ thể nào đó như đánh hay chửi anh còn hơn lâu lâu lại hăm dọa tạo áp lực với anh thế này.
“Mày muốn tao có việc gì?” Ninh Khả hỏi.
Trần Tụy ước gì gã chẳng có việc gì hết. Đương nhiên anh không thể nói thế được, nên anh đành nhìn Ninh Khả và bảo: “Không có gì thì tôi đi đây, tôi có việc trong kho.”
Ninh Khả phồng mồm, gã cảm thấy Trần Tụy nói như vậy như là đang thương lượng với mình, mình cho Trần Tụy mới được đi. Thế là gã làm phúc tha cho Trần Tụy.
Trần Tụy suy nghĩ cơm tối nay nên nấu món gì, dạo này anh và Vũ Thành Vãn đều không ăn được bữa nào đàng hoàng ở nhà.
Vũ Thành Vãn chuẩn bị đến đón Trần Tụy thì nhận được tin nhắn của Tiển Binh, Tiển Binh trả anh hai mươi nghìn tệ. Mới qua mấy tháng từ hôm Tiển Binh vay tiền, anh đã bảo nó không phải gấp, cứ từ từ trả cũng được. Tiển Binh nhắn lại rằng dạo này kinh tế nó cũng đỡ hơn rồi, đợt trước nó túng quá nên hỏi vay liên tục mấy lần không trả, nó rủ anh đi ăn một bữa. Vũ Thành Vãn đồng ý.
Anh nhắn hỏi Trần Tụy: Đi ăn với Tiển Binh, được không?
Trần Tụy ngồi trong văn phòng đọc tin nhắn, thấy nhắc tên Tiển Binh anh giật mình chỉ sợ lộ chuyện lần trước. Hôm nay Tiển Binh cũng gửi trả tiền anh, dù chỉ là một khoản rất nhỏ. Trần Tụy không muốn đi ăn, anh nghĩ Tiển Binh cũng không muốn gặp anh. Xưa khác nay khác rồi, có lẽ Tiển Binh gặp lại bạn cũ sẽ cảm thấy không thoải mái. Với lại anh và Tiển Binh cũng đâu thân thiết gì, nên anh trả lời Vũ Thành Vãn: Hai người đi đi, anh ở nhà đợi em.
Vũ Thành Vãn bảo: Em đến đón anh về đã.
Trần Tụy cúi đầu bấm tin trả lời: Anh lái xe rồi, không phải đón đâu, em cứ xong việc đi.
Vũ Thành Vãn dặn Trần Tụy hết giờ phải về nhà ngay, hôm nay anh không đến canh Trần Tụy được.
Và đúng cái hôm không đến lại có chuyện.
Vũ Thành Vãn đi ăn với Tiển Binh đúng là chỉ để tâm sự chuyện cũ, nhớ lại mười năm trước hai thằng ngồi ăn với nhau có bao giờ thức ăn trên bàn kịp nguội đâu. Đúng là cái gì cũng khác rồi, hai đứa đều đã ba mươi. Tiển Binh không nhắc nhiều câu cảm ơn nhưng ý nó là thế, nó cũng không hiểu ngôn ngữ ký hiệu nên hai đứa đưa điện thoại cho nhau xem.
Tiển Binh cho Vũ Thành Vãn xem album ảnh chụp con gái nó, cả tranh con bé vẽ, Tiển Binh bảo thế này mà họ bảo bị bại não, bại não làm sao mà vẽ đẹp thế được. Vũ Thành Vãn xem những hình vẽ nhà cửa xiêu vẹo bằng màu sáp trên màn hình, nói chung con nít tuổi đó đứa nào chẳng vụng về, tranh đứa nào vẽ cũng nguệch ngoạc như nhau. Những tác phẩm vô giá trị này chỉ có cha mẹ chúng coi là báu vật.
Anh gật đầu, gõ chữ trên điện thoại của mình: Đẹp thật.
Tiển Binh cười hì hì, chỉ mỗi lúc cười trông Tiển Binh mới đỡ cái vẻ sầu lo. Tất cả đều là số phận, Tiển Binh thở dài, trước kia chưa bao giờ Vũ Thành Vãn thấy nó rầu rĩ như vậy. Tiển Binh buồn nên không uống rượu, hai thằng gọi trà hoa cúc rồi ngồi tán gẫu với nhau.
Tầm 9 rưỡi thì Vũ Thành Vãn nhận được cuộc gọi của Trần Tụy. Không bao giờ Trần Tụy gọi điện cho anh trừ khi có việc gì rất khẩn cấp. Anh bắt máy, nghe đầu dây bên kia bảo: “Tiểu Vãn à, em đến đồn cảnh sát đi.” Trần Tụy sợ anh mải ngồi với Tiển Binh không cầm điện thoại nên mới phải gọi.
Vũ Thành Vãn sốt ruột đứng dậy đi ngay, Tiển Binh chạy theo dặn anh: “Lái xe cẩn thận đấy!” Anh khoát tay rồi rời đi không quay đầu lại.
Lúc anh đến được đồn cảnh sát đã là 10 giờ. Anh thở hổn hển chạy vào trong thấy Trần Tụy đang ngồi ôm đầu vò tóc, nhìn người ngợm Trần Tụy có vẻ không việc gì anh mới thở phào. Sau đó lại thấy trên quần áo Trần Tụy có vết máu, tim anh lại giật thót lên tận cổ họng. Vũ Thành Vãn gần như lao đến trước mặt Trần Tụy, anh vội vã xốc Trần Tụy dậy kiểm tra từ đầu đến chân.
Anh nghe thấy Trần Tụy bảo: “Anh đâm Ninh Khả rồi, Tiểu Vãn.”
Anh ngẩn ra, lúc nghe câu đó mắt anh đang nhìn dấu bàn tay trên cổ Trần Tụy, Trần Tụy nhỏ giọng nói thêm: “Anh đã bảo với họ là anh tự vệ thôi.”
Vũ Thành Vãn nhận ra Trần Tụy đang sợ hãi, anh hỏi: Anh thì sao? Anh có bị thương không?
Mặc kệ hoàn cảnh xung quanh, Vũ Thành Vãn ôm ghì lấy Trần Tụy, gân xanh vằn trên trán anh. Trần Tụy nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe: “Tại vì nó bảo… thật ra nó có hứng thú với em.”
Như sấm sét giữa trời quang, trong giây lát Vũ Thành Vãn cảm thấy ù tai, trời đất như chập lại làm một, anh bị nuốt chửng bởi màn đêm.
Cuối giờ làm hôm đó Trần Tụy không gặp Ninh Khả nhưng xui xẻo là lốp xe anh bị xịt, xác suất xảy ra chuyện này còn thấp hơn anh mua vé số trúng được một nghìn, thế mà nó xảy ra thật. Xe này anh mua là xe cũ, Trần Tụy có chuẩn bị lốp dự phòng, anh có cả hộp dụng cụ và bộ kích nâng trong cốp xe, chỉ mỗi tội anh không biết dùng. Trước tiên anh gọi điện cho công ty bảo hiểm nhưng có thể là hết giờ làm nên không ai nghe máy, lúc anh gọi lại cuộc thứ hai thì Ninh Khả xuất hiện.
Ninh Khả ở nhà thuê, gã phải đi đường này để về chỗ ở. Gã đi đường một tay đút trong túi quần, trông rất lưu manh, gã bảo gã biết thay lốp. Trần Tụy nhìn Ninh Khả ngồi xổm xuống thao tác thì biết gã nói thật. Lúc đó trông hai bàn tay dính dầu máy của Ninh Khả Trần Tụy đã có cái nhìn khá mới về gã.
Thay lốp xong hai người ghé vào quán ven đường ăn thịt nướng, Ninh Khả uống mấy chai bia nên ngà ngà say, gã bảo Trần Tụy lái xe đưa gã về nhà. Trần Tụy không nghĩ nhiều, cũng đồng ý.
Chỗ Ninh Khả thuê nằm trong ngóc ngách, chắc giá rất rẻ. Trước kia Trần Tụy từng ở căn nhà như vậy nên anh biết lắm. Những khu này dây điện họ mắc chằng chịt, thỉnh thoảng đi đường bị vòng dây rơi xuống đập vào người cũng đủ hú hồn.
Lúc đầu Trần Tụy không định xuống xe nhưng Ninh Khả xuống rồi hình như bị ngã cắm đầu làm anh đành phải xuống xem tình hình thế nào. Con hẻm tối thui, đèn đường cũng bị hỏng, Trần Tụy cúi xuống đỡ Ninh Khả dậy thì bị Ninh Khả túm vào người, vật xuống. Trần Tụy hốt hoảng, lồng ngực anh thắt lại, anh sợ Ninh Khả sẽ làm gì mình.
“Anh say rồi đấy.” Trần Tụy lên tiếng nhắc Ninh Khả, anh đợi gã dậy khỏi người mình.
Ninh Khả chếnh choáng đáp: “Có mấy chai, say thế đếch nào được.”
Trần Tụy miễn cưỡng đẩy gã ra, nỗi sợ hãi tiếp sức cho anh, anh xô được Ninh Khả ra thật. Nhưng liền sau đó Trần Tụy mới biết mình thực sự phải đối mặt với cái gì.
Ninh Khả túm tóc anh rồi đập đầu anh xuống đất, mắt Trần Tụy tối sầm, anh choáng váng mất mấy giây mới tỉnh táo lại. Ninh Khả dí mặt xuống nhìn anh, ánh trăng yếu ớt như thành đồng phạm với gã, Trần Tụy cảm nhận được sự khinh miệt, coi thường trong mắt Ninh Khả, gã nhìn anh không gượng dậy được theo nghĩa đen.
“Mày ra vẻ thanh cao cái gì?” Ninh Khả giật tóc Trần Tụy.
Trần Tụy run run, nói: “Mày để tao đi đi.”
Ninh Khả vả Trần Tụy đánh chát một cái, Trần Tụy ăn tát xong lại không còn run nữa. Ninh Khả điên tiết chửi: “Mẹ kiếp, suốt ngày chưa nói hai câu đã quắn đít chạy, giờ sao mày không chạy nữa đi? Chạy đi? Sao mày không chạy đi hả?”
Mắt Trần Tụy đỏ ngầu, cảnh tượng này giống như năm đó Ninh Khả ép anh tập hút thuốc với gã vậy. Cuối cùng Trần Tụy đâu có học được, chỉ có một thời gian rất dài sau đó cứ ngửi thấy mùi thuốc là dạ dày anh quặn lên. Sau này gặp lại Ninh Khả lần đầu tiên Trần Tụy chủ động đòi học hút thuốc, nhưng Vũ Thành Vãn không dạy anh. Có những thứ trời đã định anh không thể học được.
Nhưng có nhiều thứ thì khác.
Dường như từ khi ra đời Trần Tụy đã phải đi nhiều hơn những đứa trẻ khác, anh đi xa khỏi vòng tay cha mẹ, xa khỏi tình yêu ông trời ban cho anh, anh đi luẩn quẩn rồi về lại chốn cũ. Cuộc đời thực sự là một vòng tròn sao? Trần Tụy cũng không biết được, thời gian cứ trôi, cuối cùng anh còn lại là được hay là mất?
“Tại sao?” Trần Tụy mở to hai mắt, không hề có nước mắt chảy ra, anh hỏi: “Tại sao lại là tao?”
Ninh Khả nhíu mày hỏi: “Cái gì tại sao?”
“Tại sao chúng mày phải bắt nạt tao?” họng Trần Tụy banh ra, linh hồn đang sục sôi trong anh như muốn vọt ra khỏi đỉnh đầu, anh gào lên: “Tại sao chúng mày phải ném phấn vào tao? Tại sao cơm thừa canh cặn của chúng mày phải đổ lên đầu tao, tại sao tao phải làm bài tập cho chúng mày, tại sao tao phải cho chúng mày sai vặt, tại sao tao phải bị đánh?? Tại sao tao phải là đứa bị lột quần áo trong nhà vệ sinh? Tại sao? Tại sao??” lồng ngực Trần Tụy phập phồng kịch liệt, anh kích động khủng khiếp, anh hỏi đến câu cay đắng cuối cùng: “Tại sao đến giờ vẫn là tao phải bị mày áp bức?”
Ninh Khả nghe vậy không những không tức giận mà còn phá lên cười, gã cười chảy cả nước mắt, cười mãi gã mới ói ra được mấy câu: “Mày hỏi tao á? Sao mày không hỏi chính mày đi? Sao mày phải làm chúng tao ngứa mắt thế hả?”
Mắt Trần Tụy cay xè, bao nhiêu năm rồi, câu hỏi luôn canh cánh trong lòng anh lại bị Ninh Khả đáp dễ dàng như vậy. Phải rồi, anh đã hỏi chính anh rồi đấy chứ. Giây phút này trong lòng Trần Tụy ngập tràn sự căm hận với Ninh Khả, với chính mình, anh mở miệng nói: “Cút ra. Mày cút ra khỏi người tao!” anh sắp phát điên rồi.
Ninh Khả dùng cả hai bàn tay thộp cổ anh, gã cười sằng sặc: “Mày tưởng thằng đấy thích mày thì mày ghê gớm lắm à? Mơ đi! Nó hay ho hơn mày nhiều, mày biết không, hồi đó tao tốt bụng dạy mày hút thuốc mà nó giữ mày như giữ vàng. Nó chặn đường tao, bắt tao hút cái loại thuốc mạt hạng ấy, hại tao phải đi viện rửa ruột. Mẹ kiếp đúng là thằng điên, đéo khác gì thằng anh tao! Anh tao giết người phải đi tù mày biết chưa, anh tao mà không giết người thì giờ này thua kém chó gì nó.”
Trần Tụy bị vẻ sùng bái trong mắt Ninh Khả làm kinh hãi, anh nhỏ giọng nói: “Buồn nôn.”
“Ha ha ha ha, thế à? Mày thì không buồn nôn à? Mày chẳng bị nó chơi tàn tạ rồi hay sao.” Hai bàn tay Ninh Khả chợt siết chặt lại, bốn mắt lạnh lùng nhìn nhau, nó nói: “Mày tin không, nếu hôm nay tao giết mày nó sẽ nhớ tao cả đời.”
Trần Tụy giãy giụa nhưng dần dần anh không thở được, theo bản năng cầu sinh anh buông tay khỏi cánh tay Ninh Khả, quờ quạng tìm con dao Tây Tạng trên móc khóa.
Xoẹt xoẹt.
Lưỡi dao đâm vào da thịt, Ninh Khả kinh ngạc cúi xuống nhìn, bàn tay đỏ máu của Trần Tụy quẹt ngang bụng gã.
“Mày… mày…”
Trần Tụy bất thần bốc một nắm đất ném vào mắt Ninh Khả, gã ngã ngửa ra, gió đêm đập vào mặt lạnh lẽo. Trần Tụy chồm dậy, đứng tại chỗ, anh muốn rút dao ra để đâm Ninh Khả một nhát nữa, một nhát nữa, một nhát nữa một nhát nữa, không biết sẽ đâm bao nhiêu nhát. Anh có chút mất kiểm soát, dường như mặt đất dưới chân anh trở thành mỏm đá với vách núi dựng đứng bên dưới.
Nhảy đi! Nhảy đi! Hàng nghìn giọng nói đập vào tai anh, xui anh nhảy xuống!
Trần Tụy quay lại rút dao, lại đâm Ninh Khả, dần dần Ninh Khả trở thành một đống thịt nhão dưới tay anh, gã không còn ú ớ được tiếng nào.
Rồi lại như rất lâu sau đó, Trần Tụy rùng mình trong cơn gió báo mùa thu, máu khô khiến hai bàn tay anh cứng lại. Anh bừng tỉnh, Ninh Khả đang nằm rạp dưới đất rên rỉ. Anh run rẩy móc điện thoại ra báo cảnh sát.
Vũ Thành Vãn chùi vết bẩn trên tay Trần Tụy rồi bảo: Mọi chuyện còn lại để em lo, anh xin nghỉ mấy ngày đi. Nghỉ ngơi đi.