Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 80: Hủy hôn
Trần Tụy bắt đầu bị ám ảnh vì cái DV của Vũ Thành Vãn rồi, anh cảm thấy chỉ cần quay lại là sẽ gặp ống kính máy quay không tha anh một giây một phút nào…
Vũ Thành Vãn bảo Trần Tụy chuyển sang nhà này ở, công việc của anh không đòi hỏi thời gian chặt chẽ nên anh có thể đưa đón Trần Tụy đi làm. Còn căn nhà thuê của Trần Tụy thì trả đi, chỗ đó Trần Tụy chọn vì gần công ty, công ty Trần Tụy thì là nhà máy nên điều kiện sinh hoạt chắc chắn là không tốt.
Trần Tụy đáp: “Hai người đang ở đây anh chuyển vào không hay đâu.”
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy với vẻ nghiền ngẫm, Trần Tụy bị anh nhìn phát nhột, chẳng hiểu sao Vũ Thành Vãn cứ bình chân như vại, hay là đang có ý đồ gì còn giấu Trần Tụy? Trần Tụy lẩm bẩm: “Bộ định bảo anh sang đây ở để em quay phim tiếp hả?”
Vũ Thành Vãn cười, thả thõng hai tay, ý là chiều theo Trần Tụy.
Cuối cùng Trần Tụy không chuyển nhà, Trâu Lý Lý cũng không biết Vũ Thành Vãn đã đề nghị Trần Tụy như vậy, cô nàng mà biết kiểu gì cũng phải cự nự với anh vài câu. Không phải cô phản đối chuyện Trần Tụy về ở mà là chuyện này nên hỏi ý kiến cô trước chứ? Làm ơn đi, cô cũng ở đây cơ mà.
Nhưng rất nhanh sau đó tình thế đã thay đổi.
Trâu Lý Lý đang ngồi nhà tỉa tót móng tay thì nhận được tin nhắn của Khang Soái, vừa thấy tình lang ới một câu cô nàng liền vứt cả móng giả chạy sang lôi Vũ Thành Vãn ra bắt tư vấn váy vóc, bất chấp Vũ Thành Vãn vốn đang ngồi trước máy tính không biết có phải đang làm việc hay không. Vũ Thành Vãn đáp chiếu lệ: Cái nào cũng được.
Trâu Lý Lý cãi: “Được là thế nào, nhanh nhanh chọn cho tôi một cái đi!”
Vũ Thành Vãn nhướng mày nhìn cô nàng rồi tiện tay chỉ cái váy ngắn màu hồng. Trâu Lý Lý cầm lên hỉ hả bảo: “Khang Soái cũng thích con gái mặc màu hồng thật đó.” Thế là Vũ Thành Vãn xỉa ngay sang cái váy đen. Trâu Lý Lý tức mình định lý luận với anh thì đã thấy Vũ Thành Vãn chìa điện thoại ra, trên đó ghi ba chữ: Thanh lịch hơn.
Thế là cô nàng lại hí hửng lấy cái váy đen. Khang Soái đang ở dưới nhà rồi, không thể để gã đợi lâu được, Trâu Lý Lý thay váy xong là chạy ù xuống, miệng còn hát ngâm nga.
Cô nàng vừa đi khuất Vũ Thành Vãn đã nghiêm mặt, anh quay lại với máy tính, có vẻ suy tư.
Trời nóng Mạc Chấp không đi câu cá nữa thì đi xem người ta bán dưa, tính ông cụ không ngồi yên một chỗ được nên lúc nào cũng phải tìm việc để làm. Ông đi xem người ta bán cho vui, còn trong nhà thì tự dưng chất chồng dưa hấu. Ông vẫn còn giận Trần Tụy nên không chịu gọi Trần Tụy sang nhà, không cho Trần Tụy ăn dưa luôn. Nhưng mà vẫn cho Thành Vãn. Vũ Huy Kim bị bố vợ gọi sang lấy dưa, trên đường đến nhà Vũ Thành Vãn anh ta gặp Trần Tụy, thế là anh ta đưa luôn hai quả cho Trần Tụy, nhờ Trần Tụy xách hộ cho Vũ Thành Vãn, anh ta còn có việc khác phải đi.
Gặp Vũ Huy Kim Trần Tụy cũng có phần bối rối nhưng Vũ Huy Kim có vẻ rất vô tư, hẳn là chưa biết chuyện gì. Vũ Huy Kim khác hẳn Mạc Hiền, đúng là tâm lý phụ nữ lúc nào cũng tinh tế hơn nhiều.
Trần Tụy nhắn tin cho Vũ Thành Vãn, bảo: Xuống lấy dưa hấu đi Tiểu Vãn, không được mang DV nhé, anh còn xách đồ nữa không cầm được đâu.
Vũ Thành Vãn đáp: Ừ.
Đúng là anh định mang DV xuống thật, giờ nghe Trần Tụy bảo còn xách nhiều đồ không tiện cầm nên anh chỉ cầm chìa khóa đi xuống. Điều khiến anh bất ngờ là Trâu Lý Lý cứ tưởng đã đi từ nãy hóa ra còn ở dưới sân, có cả Khang Soái ở đó. Anh thấy hai người đó từ xa, vốn là anh nhìn Trần Tụy nhưng vừa hay Trần Tụy cũng đi lại từ hướng đó nên anh thấy luôn Khang Soái.
Trần Tụy đến trước mặt Vũ Thành Vãn, hỏi: “Đó là Khang Soái hả?” chưa bao giờ anh thấy Trâu Lý Lý có vẻ khép nép như thế, đó chẳng phải là Khang Soái thì ai.
Vũ Thành Vãn nhận dưa hấu từ tay Trần Tụy, gật đầu.
Trần Tụy bảo: “Thì ra bình thường lên tivi anh ta dùng nghệ danh.”
Vũ Thành Vãn nhíu mày, tay ôm dưa hấu không tiện đối thoại, anh ra hiệu cho Trần Tụy lên nhà trước với mình. Vào nhà rồi anh mới rảnh tay hỏi: Anh cũng xem phim thằng đấy đóng à?
Trần Tụy vừa rửa dưa vừa bảo: “Có xem mấy tập.”
Vũ Thành Vãn nói thẳng: Cỡ nó mà anh còn xem rồi chắc bình thường chăm xem tivi lắm hả?
Nghe ra giọng Vũ Thành Vãn có vẻ cay nghiệt, Trần Tụy vừa bổ dưa vừa ngạc nhiên, anh lấy thìa xúc một miếng giữa lòng quả dưa đút cho Vũ Thành Vãn rồi tự nhiên hôn hôn bờ môi ướt rượt, anh hỏi: “Em ghét anh ta hả?”
Vũ Thành Vãn không trả lời. Trần Tụy cúi xuống nhìn miếng dưa hấu cát, anh nghĩ thầm Vũ Thành Vãn không thích ăn dưa hấu cát nhất, sao Vũ Huy Kim mua dưa không chọn nhỉ. “Ăn nữa không?” Trần Tụy hỏi.
Lắc đầu.
Trần Tụy nói: “Thế để lại, hôm sau anh xem làm được món gì ăn vặt.”
Lúc Trần Tụy cất dưa vào tủ lạnh Trâu Lý Lý đã lên, mắt cô nàng đỏ hoe như vừa khóc. Trần Tụy nhận ra không khí giữa hai người không ổn lắm, anh thở dài đưa khăn giấy cho Trâu Lý Lý. Anh không làm gì thì đôi bên còn giằng co, anh vừa có động tác là Trâu Lý Lý như bị châm ngòi nổ, cô hung dữ gào lên: “Anh hả?!?! Anh tung tin bôi nhọ anh ấy phải không!?!!”
Vũ Thành Vãn trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu, cô nàng xem không hiểu, cũng chẳng cần phải hiểu vì Trần Tụy đã lên tiếng phiên dịch: “Cậu ấy bảo có thể đúng, cũng có thể không phải.”
“Đừng có chơi chữ với tôi!” Trâu Lý Lý hít sâu một hơi, mặt nhăn nhúm cực kỳ khó chịu, cô nói: “Tôi biết anh ta có bao nhiêu bạn gái, không mượn anh phải tố cáo.”
Vũ Thành Vãn cười, bàn tay lại uể oải làm ký hiệu, Trần Tụy nhìn rồi nói: “Cậu ấy bảo cậu ấy chỉ muốn em biết… em là người ngu ngốc nhất trong số bạn gái của anh ta. Bởi vì một là em không được danh, hai em không được lợi, anh ta thích thì em là công chúa, anh ta ghét thì em là… là…” Trần Tụy ngập ngừng, mất một lúc Vũ Thành Vãn giục anh dịch nguyên văn đi anh mới nói tiếp: “Là cô thợ vôi ve chỉ biết sơn tường.”
Nghề chính của Trâu Lý Lý là thiết kế hội họa, cô có tiền nên thích thì làm, không thích thì nghỉ cũng vẫn có thể sống thoải mái.
“Phải, anh nói phải lắm, giờ với anh ta tôi còn chẳng đáng làm thợ quét vôi nữa rồi, anh ta ghét tôi, không thèm nhìn đến tôi nữa rồi, anh vừa lòng chưa?!”
Vũ Thành Vãn gật đầu. Trần Tụy mím môi, lén kéo tay anh để anh đừng tỏ ra quá đáng như vậy, phải tôn trọng Trâu Lý Lý một chút.
Anh liền nắm lại tay Trần Tụy đòi dung dăng dung dẻ. Trần Tụy vội đưa tay che bàn tay hai đứa đan vào nhau, trong khi Trâu Lý Lý ngồi bệt xuống sàn gào lên.
“Tôi hận Khang Soái, nhưng tôi còn hận anh hơn!” Trâu Lý Lý vừa chùi nước mắt vừa tấm tức nói: “Anh lạnh lùng còn hơn Khang Soái, vừa rồi ở dưới nhà…” cô nàng khóc rơi cả mi giả, cô vừa dụi mắt vừa tiếp: “Tôi chửi thằng chó Khang Soái thối mặt, tôi biết anh thù dai mà, anh tung tin để cảnh cáo Khang Soái. Nó xúi Giải Tuyển bỏ thuốc anh là vì tôi… sao anh không nói gì cho tôi biết.”
“Tôi đá Khang Soái rồi, cho nó chết.” rồi Trâu Lý Lý đứng bật dậy, hành động bất thình lình làm cô hoa mắt lại phải vịn vào sô-pha, cô nói bằng giọng khàn khàn: “Nhưng tôi cũng sẽ không sống cả đời với một người câm đâu.”
“Hủy đám cưới đi.” Cô nói.
Trâu Lý Lý chán chường bỏ về phòng dọn đồ, hôm nay! Ngay lúc này! Cô sẽ dọn đi, cô không thèm về đây nữa!
Trước kia họ đã giao hẹn với nhau chỉ Trâu Lý Lý được quyền đề nghị hủy hôn, yêu cầu rất ngang ngược nhưng Vũ Thành Vãn cũng đồng ý. Với anh mà nói thì kết hôn hay không cũng vậy, thật hão huyền khi định trói buộc hai con người chỉ bằng một đôi nhẫn, một tờ giấy chứng nhận. Lòng người sẽ thay đổi, hiện tại là thật, tương lai cũng đâu hẳn là giả dối, nếu dòng chảy thời gian đột nhiên xoay chiều, hiện tại và tương lai cùng diễn ra một lúc anh vẫn tin rằng những điều có thể trùng lặp với anh sẽ rất ít ỏi. Thứ duy nhất không thay đổi chỉ có thể là sự thay đổi thôi.
Trâu Lý Lý giận dữ kéo va-li xuống đường, không chịu cho ai theo tiễn.
Trần Tụy bảo: “Em quá đáng với cô ấy rồi.”
Vũ Thành Vãn không phủ nhận, anh đáp: Dứt khoát cho nhanh. Cô ta phải cảm ơn em.
Nhưng hậu quả của việc hủy hôn là những lời thắc mắc, căn vặn của người nhà họ Vũ. Không một ai hiểu lý do Vũ Thành Vãn và Trâu Lý Lý bất hòa, họ đều cảm thấy anh nên dỗ dành để Trâu Lý Lý quay lại. Chỉ có Mạc Hiền, cô không tìm Vũ Thành Vãn, cô hẹn gặp Trần Tụy.
Vũ Thành Vãn bảo Trần Tụy chuyển sang nhà này ở, công việc của anh không đòi hỏi thời gian chặt chẽ nên anh có thể đưa đón Trần Tụy đi làm. Còn căn nhà thuê của Trần Tụy thì trả đi, chỗ đó Trần Tụy chọn vì gần công ty, công ty Trần Tụy thì là nhà máy nên điều kiện sinh hoạt chắc chắn là không tốt.
Trần Tụy đáp: “Hai người đang ở đây anh chuyển vào không hay đâu.”
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy với vẻ nghiền ngẫm, Trần Tụy bị anh nhìn phát nhột, chẳng hiểu sao Vũ Thành Vãn cứ bình chân như vại, hay là đang có ý đồ gì còn giấu Trần Tụy? Trần Tụy lẩm bẩm: “Bộ định bảo anh sang đây ở để em quay phim tiếp hả?”
Vũ Thành Vãn cười, thả thõng hai tay, ý là chiều theo Trần Tụy.
Cuối cùng Trần Tụy không chuyển nhà, Trâu Lý Lý cũng không biết Vũ Thành Vãn đã đề nghị Trần Tụy như vậy, cô nàng mà biết kiểu gì cũng phải cự nự với anh vài câu. Không phải cô phản đối chuyện Trần Tụy về ở mà là chuyện này nên hỏi ý kiến cô trước chứ? Làm ơn đi, cô cũng ở đây cơ mà.
Nhưng rất nhanh sau đó tình thế đã thay đổi.
Trâu Lý Lý đang ngồi nhà tỉa tót móng tay thì nhận được tin nhắn của Khang Soái, vừa thấy tình lang ới một câu cô nàng liền vứt cả móng giả chạy sang lôi Vũ Thành Vãn ra bắt tư vấn váy vóc, bất chấp Vũ Thành Vãn vốn đang ngồi trước máy tính không biết có phải đang làm việc hay không. Vũ Thành Vãn đáp chiếu lệ: Cái nào cũng được.
Trâu Lý Lý cãi: “Được là thế nào, nhanh nhanh chọn cho tôi một cái đi!”
Vũ Thành Vãn nhướng mày nhìn cô nàng rồi tiện tay chỉ cái váy ngắn màu hồng. Trâu Lý Lý cầm lên hỉ hả bảo: “Khang Soái cũng thích con gái mặc màu hồng thật đó.” Thế là Vũ Thành Vãn xỉa ngay sang cái váy đen. Trâu Lý Lý tức mình định lý luận với anh thì đã thấy Vũ Thành Vãn chìa điện thoại ra, trên đó ghi ba chữ: Thanh lịch hơn.
Thế là cô nàng lại hí hửng lấy cái váy đen. Khang Soái đang ở dưới nhà rồi, không thể để gã đợi lâu được, Trâu Lý Lý thay váy xong là chạy ù xuống, miệng còn hát ngâm nga.
Cô nàng vừa đi khuất Vũ Thành Vãn đã nghiêm mặt, anh quay lại với máy tính, có vẻ suy tư.
Trời nóng Mạc Chấp không đi câu cá nữa thì đi xem người ta bán dưa, tính ông cụ không ngồi yên một chỗ được nên lúc nào cũng phải tìm việc để làm. Ông đi xem người ta bán cho vui, còn trong nhà thì tự dưng chất chồng dưa hấu. Ông vẫn còn giận Trần Tụy nên không chịu gọi Trần Tụy sang nhà, không cho Trần Tụy ăn dưa luôn. Nhưng mà vẫn cho Thành Vãn. Vũ Huy Kim bị bố vợ gọi sang lấy dưa, trên đường đến nhà Vũ Thành Vãn anh ta gặp Trần Tụy, thế là anh ta đưa luôn hai quả cho Trần Tụy, nhờ Trần Tụy xách hộ cho Vũ Thành Vãn, anh ta còn có việc khác phải đi.
Gặp Vũ Huy Kim Trần Tụy cũng có phần bối rối nhưng Vũ Huy Kim có vẻ rất vô tư, hẳn là chưa biết chuyện gì. Vũ Huy Kim khác hẳn Mạc Hiền, đúng là tâm lý phụ nữ lúc nào cũng tinh tế hơn nhiều.
Trần Tụy nhắn tin cho Vũ Thành Vãn, bảo: Xuống lấy dưa hấu đi Tiểu Vãn, không được mang DV nhé, anh còn xách đồ nữa không cầm được đâu.
Vũ Thành Vãn đáp: Ừ.
Đúng là anh định mang DV xuống thật, giờ nghe Trần Tụy bảo còn xách nhiều đồ không tiện cầm nên anh chỉ cầm chìa khóa đi xuống. Điều khiến anh bất ngờ là Trâu Lý Lý cứ tưởng đã đi từ nãy hóa ra còn ở dưới sân, có cả Khang Soái ở đó. Anh thấy hai người đó từ xa, vốn là anh nhìn Trần Tụy nhưng vừa hay Trần Tụy cũng đi lại từ hướng đó nên anh thấy luôn Khang Soái.
Trần Tụy đến trước mặt Vũ Thành Vãn, hỏi: “Đó là Khang Soái hả?” chưa bao giờ anh thấy Trâu Lý Lý có vẻ khép nép như thế, đó chẳng phải là Khang Soái thì ai.
Vũ Thành Vãn nhận dưa hấu từ tay Trần Tụy, gật đầu.
Trần Tụy bảo: “Thì ra bình thường lên tivi anh ta dùng nghệ danh.”
Vũ Thành Vãn nhíu mày, tay ôm dưa hấu không tiện đối thoại, anh ra hiệu cho Trần Tụy lên nhà trước với mình. Vào nhà rồi anh mới rảnh tay hỏi: Anh cũng xem phim thằng đấy đóng à?
Trần Tụy vừa rửa dưa vừa bảo: “Có xem mấy tập.”
Vũ Thành Vãn nói thẳng: Cỡ nó mà anh còn xem rồi chắc bình thường chăm xem tivi lắm hả?
Nghe ra giọng Vũ Thành Vãn có vẻ cay nghiệt, Trần Tụy vừa bổ dưa vừa ngạc nhiên, anh lấy thìa xúc một miếng giữa lòng quả dưa đút cho Vũ Thành Vãn rồi tự nhiên hôn hôn bờ môi ướt rượt, anh hỏi: “Em ghét anh ta hả?”
Vũ Thành Vãn không trả lời. Trần Tụy cúi xuống nhìn miếng dưa hấu cát, anh nghĩ thầm Vũ Thành Vãn không thích ăn dưa hấu cát nhất, sao Vũ Huy Kim mua dưa không chọn nhỉ. “Ăn nữa không?” Trần Tụy hỏi.
Lắc đầu.
Trần Tụy nói: “Thế để lại, hôm sau anh xem làm được món gì ăn vặt.”
Lúc Trần Tụy cất dưa vào tủ lạnh Trâu Lý Lý đã lên, mắt cô nàng đỏ hoe như vừa khóc. Trần Tụy nhận ra không khí giữa hai người không ổn lắm, anh thở dài đưa khăn giấy cho Trâu Lý Lý. Anh không làm gì thì đôi bên còn giằng co, anh vừa có động tác là Trâu Lý Lý như bị châm ngòi nổ, cô hung dữ gào lên: “Anh hả?!?! Anh tung tin bôi nhọ anh ấy phải không!?!!”
Vũ Thành Vãn trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu, cô nàng xem không hiểu, cũng chẳng cần phải hiểu vì Trần Tụy đã lên tiếng phiên dịch: “Cậu ấy bảo có thể đúng, cũng có thể không phải.”
“Đừng có chơi chữ với tôi!” Trâu Lý Lý hít sâu một hơi, mặt nhăn nhúm cực kỳ khó chịu, cô nói: “Tôi biết anh ta có bao nhiêu bạn gái, không mượn anh phải tố cáo.”
Vũ Thành Vãn cười, bàn tay lại uể oải làm ký hiệu, Trần Tụy nhìn rồi nói: “Cậu ấy bảo cậu ấy chỉ muốn em biết… em là người ngu ngốc nhất trong số bạn gái của anh ta. Bởi vì một là em không được danh, hai em không được lợi, anh ta thích thì em là công chúa, anh ta ghét thì em là… là…” Trần Tụy ngập ngừng, mất một lúc Vũ Thành Vãn giục anh dịch nguyên văn đi anh mới nói tiếp: “Là cô thợ vôi ve chỉ biết sơn tường.”
Nghề chính của Trâu Lý Lý là thiết kế hội họa, cô có tiền nên thích thì làm, không thích thì nghỉ cũng vẫn có thể sống thoải mái.
“Phải, anh nói phải lắm, giờ với anh ta tôi còn chẳng đáng làm thợ quét vôi nữa rồi, anh ta ghét tôi, không thèm nhìn đến tôi nữa rồi, anh vừa lòng chưa?!”
Vũ Thành Vãn gật đầu. Trần Tụy mím môi, lén kéo tay anh để anh đừng tỏ ra quá đáng như vậy, phải tôn trọng Trâu Lý Lý một chút.
Anh liền nắm lại tay Trần Tụy đòi dung dăng dung dẻ. Trần Tụy vội đưa tay che bàn tay hai đứa đan vào nhau, trong khi Trâu Lý Lý ngồi bệt xuống sàn gào lên.
“Tôi hận Khang Soái, nhưng tôi còn hận anh hơn!” Trâu Lý Lý vừa chùi nước mắt vừa tấm tức nói: “Anh lạnh lùng còn hơn Khang Soái, vừa rồi ở dưới nhà…” cô nàng khóc rơi cả mi giả, cô vừa dụi mắt vừa tiếp: “Tôi chửi thằng chó Khang Soái thối mặt, tôi biết anh thù dai mà, anh tung tin để cảnh cáo Khang Soái. Nó xúi Giải Tuyển bỏ thuốc anh là vì tôi… sao anh không nói gì cho tôi biết.”
“Tôi đá Khang Soái rồi, cho nó chết.” rồi Trâu Lý Lý đứng bật dậy, hành động bất thình lình làm cô hoa mắt lại phải vịn vào sô-pha, cô nói bằng giọng khàn khàn: “Nhưng tôi cũng sẽ không sống cả đời với một người câm đâu.”
“Hủy đám cưới đi.” Cô nói.
Trâu Lý Lý chán chường bỏ về phòng dọn đồ, hôm nay! Ngay lúc này! Cô sẽ dọn đi, cô không thèm về đây nữa!
Trước kia họ đã giao hẹn với nhau chỉ Trâu Lý Lý được quyền đề nghị hủy hôn, yêu cầu rất ngang ngược nhưng Vũ Thành Vãn cũng đồng ý. Với anh mà nói thì kết hôn hay không cũng vậy, thật hão huyền khi định trói buộc hai con người chỉ bằng một đôi nhẫn, một tờ giấy chứng nhận. Lòng người sẽ thay đổi, hiện tại là thật, tương lai cũng đâu hẳn là giả dối, nếu dòng chảy thời gian đột nhiên xoay chiều, hiện tại và tương lai cùng diễn ra một lúc anh vẫn tin rằng những điều có thể trùng lặp với anh sẽ rất ít ỏi. Thứ duy nhất không thay đổi chỉ có thể là sự thay đổi thôi.
Trâu Lý Lý giận dữ kéo va-li xuống đường, không chịu cho ai theo tiễn.
Trần Tụy bảo: “Em quá đáng với cô ấy rồi.”
Vũ Thành Vãn không phủ nhận, anh đáp: Dứt khoát cho nhanh. Cô ta phải cảm ơn em.
Nhưng hậu quả của việc hủy hôn là những lời thắc mắc, căn vặn của người nhà họ Vũ. Không một ai hiểu lý do Vũ Thành Vãn và Trâu Lý Lý bất hòa, họ đều cảm thấy anh nên dỗ dành để Trâu Lý Lý quay lại. Chỉ có Mạc Hiền, cô không tìm Vũ Thành Vãn, cô hẹn gặp Trần Tụy.