Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 75: Leo núi đêm
Vũ Thành Vãn không trả lời, anh thật sự không thấy ngượng vì bị Trần Tụy lật tẩy, thay vào đó anh chỉ khóe mắt Trần Tụy. Lúc đầu Trần Tụy tưởng Vũ Thành Vãn chỉ nốt ruồi lệ của mình sau mới nhận ra hướng mắt anh không đúng lắm, Trần Tụy nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Mắt mình hả?”
Vũ Thành Vãn gật đầu. Mắt Trần Tụy lúc này vằn tia máu, trông hơi sợ thật.
Trần Tụy chớp chớp đôi mắt cay xè, bảo: “Dạo này làm nhiều quá, chắc mắt mình quá tải.”
Vũ Thành Vãn bảo Trần Tụy mua nước mắt nhân tạo (*) nhỏ đi, Trần Tụy đồng ý, anh lại đưa tay ấn hai bên thái dương cho Trần Tụy. Được săn sóc trìu mến quá, Trần Tụy không nhịn được bảo: “Tiểu Vãn à, mình thú nhận với cả hai nhà rồi.” Trần Tụy nói giọng ngập ngừng vì còn muốn dò ý Vũ Thành Vãn, thấy Vũ Thành Vãn còn chẳng tỏ vẻ sung sướng hay tán thưởng chứ nói gì đến cảm động. Vậy là Trần Tụy lại dè dặt nói: “Đừng kết hôn, được không? Cậu không cần phải công khai, cậu không cần làm gì hết, chỉ cần đừng kết hôn thôi, được không?”
Vũ Thành Vãn chẳng trả lời mà hỏi lại Trần Tụy: Cậu có sợ không?
Trần Tụy ngạc nhiên bảo: “Sợ cái gì?”
Nếu cuối cùng tôi vẫn quyết tâm lấy Trâu Lý Lý, cậu không chỉ không thể đến với tôi mà thậm chí người nhà cậu cũng chối bỏ cậu rồi. Cậu có sợ không?
Vũ Thành Vãn nhận thấy Trần Tụy cứng người sau câu nói của anh, hơi lạnh từ điều hòa trong xe phả tới làm tóc gáy Trần Tụy dựng lên, tay anh đặt trên hai cẳng chân bắt chéo để ủ ấm cho Trần Tụy. Da thịt trơn mịn như được thoa mật dưới ánh đèn đường vàng tối, bàn tay Vũ Thành Vãn lặng lẽ vuốt ve, chờ đợi nỗi sợ hãi của Trần Tụy.
Trần Tụy đã từng nghĩ đến điều đó chưa? Rồi chứ, dù anh muốn chối bỏ một trăm một ngàn lần cũng không thể ngăn khả năng đó xảy ra. Một khi tình cảm không được đáp lại tất cả sẽ trở thành khát vọng đơn phương của anh. Dưa hái xanh không ngọt. Anh chẳng sợ gì cả, anh cũng không hề hối hận, điều duy nhất khiến anh tiếc nuối chỉ là thời niên thiếu anh ngốc nghếch không biết yêu. Mà đến tận bây giờ anh cũng không đủ tư cách nói mình đã hiểu yêu là thế nào, tình yêu xảo quyệt quá, nó bắt anh phải trăn trở, bắt anh phải hoài công vô ích.
“Không sợ.” Trần Tụy nhẹ nhàng đáp, “Nhiều khi mình cũng nghĩ thích một người nhất định phải được ở bên người đó sao? Tiểu Vãn?” anh nhìn thẳng vào mắt Vũ Thành Vãn, bốn mắt đỏ quạch, chua xót đụng nhau, anh ép mình phải nói được một câu liền mạch: “Trâu Lý Lý thật đáng ghen tị.”
Bởi vậy. Đột nhiên Vũ Thành Vãn hỏi: Đi leo núi không?
Trần Tụy tròn mắt, hỏi lại: “Bây giờ à?”
Anh gật đầu, lùi xe ra khỏi khu nhà, đêm đen nuốt chửng con đường, dường như anh lao xe vào bao tử của đêm tối, để cứ thế cùng Trần Tụy biến mất khỏi thế giới này.
Trong cốp sau có gậy leo núi của Trâu Lý Lý, có cả đèn pin, vì cô ta thích leo núi đêm, nghe nói là hay đi theo Khang Soái. Giờ chia tay rồi, thói quen vẫn còn đó. Trần Tụy mặc quần đùi, xuống xe gió núi thốc qua làm anh run cầm cập, Vũ Thành Vãn tìm được cái áo khoác trong cốp đưa cho Trần Tụy. Hai người bắt đầu leo từ chân núi.
Núi lúc này không còn là địa phận của loài người nữa, bóng núi trập trùng, cây rừng nhọn hoắt như mũi thép, nhìn từ xa không biết được cây mọc trong núi hay núi trồi lên từ rễ cây. Mặt đất vàng phủ đầy cỏ dại, mỗi nơi ánh đèn pin rọi qua đều để lại những tiếng soàn soạt. Côn trùng gáy réo rắt, gió xô phiến lá đầu cành kêu xào xạc, những âm thanh thuộc về thực vật râm ran. Không khí ngập tràn mùi hắc của lá khuynh diệp.
Đoạn đường ban đầu bậc thang còn thoai thoải, đây là lần đầu tiên Trần Tụy cảm nhận bóng tối hiện hữu như vậy, đêm đè trên lồng ngực khiến anh không dám nhìn xung quanh. Vũ Thành Vãn rất yên tĩnh, đi bên cạnh anh Trần Tụy thấy yên tâm hơn một chút, cuộc leo núi không có tiếng trò chuyện giống một chuyến đi vội vã.
Đột nhiên Vũ Thành Vãn bị vỗ vỗ vào cánh tay, anh quay lại, thấy Trần Tụy cầm đèn pin dí dưới cằm, ánh sáng hắt lên một gương mặt trắng hếu. Trần Tụy hù một tiếng xem có dọa được Vũ Thành Vãn không.
Thái độ bình tĩnh của Vũ Thành Vãn khiến Trần Tụy thành đồ ngốc, ít nhất là lúc này Trần Tụy cảm thấy như thế. Anh thả đèn pin xuống, phụng phịu bảo: “Không hù được rồi.”
Càng leo lên bậc thang càng hẹp, sườn núi gần như dựng đứng, đến khúc quanh co đường mới rộng hơn. Không còn tác dụng quang hợp, lá cây có vẻ không thân thiện như người ta tưởng, chỉ có hai người bọn họ đi bên nhau giống như bước vào giấc mộng với sơn thần, trong mộng đất trời âm u.
Có gì chọc vào lưng Trần Tụy, anh nghĩ là chạc cây ven đường, đến khi anh bị chọc lần nữa… thứ gì cứng như cành cây dí sau eo anh làm anh sợ điếng người. Anh không dám quay đầu lại mà túm tay Vũ Thành Vãn, hỏi: “Cậu có cảm thấy có gì đấy không?”
Vũ Thành Vãn nhìn xuống, Trần Tụy cảm thấy rõ ràng cậu ấy bực bội và có ý quở trách Trần Tụy cứ giả ma giả quỷ hoài. Trần Tụy mím môi, cúi đầu như là bảo có thật đấy, hoặc anh chẳng nói gì thành tiếng. Lại đi một đoạn nữa, cây cối tốt um bó lấy ánh sáng, Trần Tụy cảm thấy sau lưng mát lạnh, quả nhiên thứ đó lại chạm vào eo anh.
“A a a a a!” Trần Tụy sợ hãi chúi vào lòng Vũ Thành Vãn, anh lắp bắp nói: “Có gì, có gì ghê lắm!!” chỉ thiếu nước bảo có ma.
Vũ Thành Vãn bị Trần Tụy ôm cứng ngắc, trước kia Trần Tụy đâu có nhát đến vậy, tại về sau xem nhiều phim kinh dị quá tâm lý anh mới càng yếu. Anh ôm chặt Vũ Thành Vãn, mớ tóc mềm mại chọc vào cằm làm Vũ Thành Vãn nhột nhột.
“Mình nói thật đấy, chúng mình về đi. Mai đi chùa thắp hương đuổi tà khí.” Trần Tụy tưởng tượng lung tung, anh sợ hãi rúc đầu vào cổ Vũ Thành Vãn, hít sâu một hơi, có vẻ ấm ức vô cùng.
Vũ Thành Vãn chậm rãi giơ tay lên, ánh sáng từ đèn pin Trần Tụy cầm soi được mấy con thiêu thân nhảy nhót và cây gậy nhỏ trên tay Vũ Thành Vãn. Trần Tụy há hốc mồm, ngẩng lên gặp ánh mắt Vũ Thành Vãn, thấy Vũ Thành Vãn cười lưu manh. Bấy giờ anh mới hiểu ra, anh bụm mặt nói: “Sao cậu lại như thế!”
Không biết có phải giận thật không, Vũ Thành Vãn kéo tay Trần Tụy xuống, Trần Tụy nhất quyết không chịu, còn lẩm bẩm: “Làm mình sợ muốn chết.” xong còn mãi than thở: “Mất mặt quá, mất mặt quá.”
Chắc là ngượng đỏ mặt rồi, nhất thời Vũ Thành Vãn không gỡ được tay Trần Tụy ra, Trần Tụy còn chưa thôi bất mãn vì sợ hãi. Hồi đại học Trần Tụy đã chẳng gan dạ bằng mấy bạn nữ trong lớp. Vũ Thành Vãn cúi đầu, Trần Tụy cảm giác mu bàn tay mình ướt ướt, mềm mềm, anh định thả tay ra để ngó xem thì liền sau đó đã bị hôn môi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi họ gặp lại Vũ Thành Vãn chủ động hôn anh, rõ ràng đã nhận vô số nụ hôn, cả nóng bỏng, thiêu đốt, mất kiểm soát, cả đắng cay, mà chưa một lần nào giống thế này. Trần Tụy như quên mất phải hôn ra sao, anh không biết đặt tay mình vào chỗ nào, chỉ biết mặt anh nóng cháy.
Vũ Thành Vãn nắm tay Trần Tụy, anh bắt đầu bình tĩnh lại, lại ngoan ngoãn nhu mì, thậm chí còn nép vào bên Vũ Thành Vãn.
Càng lên cao càng thư thái, những ngọn núi sừng sững phía xa dường như đều kéo dài tới trước mắt họ, bầu trời đêm vẩn vẩn mây chỉ hé ra nửa vầng trăng sáng. Họ nắm tay nhau suốt dọc đường, gió thổi làm áo khoác bay phần phật, họ sẽ cùng ngắm mặt trời mọc, cùng chào đón một vầng dương.
Vũ Thành Vãn gật đầu. Mắt Trần Tụy lúc này vằn tia máu, trông hơi sợ thật.
Trần Tụy chớp chớp đôi mắt cay xè, bảo: “Dạo này làm nhiều quá, chắc mắt mình quá tải.”
Vũ Thành Vãn bảo Trần Tụy mua nước mắt nhân tạo (*) nhỏ đi, Trần Tụy đồng ý, anh lại đưa tay ấn hai bên thái dương cho Trần Tụy. Được săn sóc trìu mến quá, Trần Tụy không nhịn được bảo: “Tiểu Vãn à, mình thú nhận với cả hai nhà rồi.” Trần Tụy nói giọng ngập ngừng vì còn muốn dò ý Vũ Thành Vãn, thấy Vũ Thành Vãn còn chẳng tỏ vẻ sung sướng hay tán thưởng chứ nói gì đến cảm động. Vậy là Trần Tụy lại dè dặt nói: “Đừng kết hôn, được không? Cậu không cần phải công khai, cậu không cần làm gì hết, chỉ cần đừng kết hôn thôi, được không?”
Vũ Thành Vãn chẳng trả lời mà hỏi lại Trần Tụy: Cậu có sợ không?
Trần Tụy ngạc nhiên bảo: “Sợ cái gì?”
Nếu cuối cùng tôi vẫn quyết tâm lấy Trâu Lý Lý, cậu không chỉ không thể đến với tôi mà thậm chí người nhà cậu cũng chối bỏ cậu rồi. Cậu có sợ không?
Vũ Thành Vãn nhận thấy Trần Tụy cứng người sau câu nói của anh, hơi lạnh từ điều hòa trong xe phả tới làm tóc gáy Trần Tụy dựng lên, tay anh đặt trên hai cẳng chân bắt chéo để ủ ấm cho Trần Tụy. Da thịt trơn mịn như được thoa mật dưới ánh đèn đường vàng tối, bàn tay Vũ Thành Vãn lặng lẽ vuốt ve, chờ đợi nỗi sợ hãi của Trần Tụy.
Trần Tụy đã từng nghĩ đến điều đó chưa? Rồi chứ, dù anh muốn chối bỏ một trăm một ngàn lần cũng không thể ngăn khả năng đó xảy ra. Một khi tình cảm không được đáp lại tất cả sẽ trở thành khát vọng đơn phương của anh. Dưa hái xanh không ngọt. Anh chẳng sợ gì cả, anh cũng không hề hối hận, điều duy nhất khiến anh tiếc nuối chỉ là thời niên thiếu anh ngốc nghếch không biết yêu. Mà đến tận bây giờ anh cũng không đủ tư cách nói mình đã hiểu yêu là thế nào, tình yêu xảo quyệt quá, nó bắt anh phải trăn trở, bắt anh phải hoài công vô ích.
“Không sợ.” Trần Tụy nhẹ nhàng đáp, “Nhiều khi mình cũng nghĩ thích một người nhất định phải được ở bên người đó sao? Tiểu Vãn?” anh nhìn thẳng vào mắt Vũ Thành Vãn, bốn mắt đỏ quạch, chua xót đụng nhau, anh ép mình phải nói được một câu liền mạch: “Trâu Lý Lý thật đáng ghen tị.”
Bởi vậy. Đột nhiên Vũ Thành Vãn hỏi: Đi leo núi không?
Trần Tụy tròn mắt, hỏi lại: “Bây giờ à?”
Anh gật đầu, lùi xe ra khỏi khu nhà, đêm đen nuốt chửng con đường, dường như anh lao xe vào bao tử của đêm tối, để cứ thế cùng Trần Tụy biến mất khỏi thế giới này.
Trong cốp sau có gậy leo núi của Trâu Lý Lý, có cả đèn pin, vì cô ta thích leo núi đêm, nghe nói là hay đi theo Khang Soái. Giờ chia tay rồi, thói quen vẫn còn đó. Trần Tụy mặc quần đùi, xuống xe gió núi thốc qua làm anh run cầm cập, Vũ Thành Vãn tìm được cái áo khoác trong cốp đưa cho Trần Tụy. Hai người bắt đầu leo từ chân núi.
Núi lúc này không còn là địa phận của loài người nữa, bóng núi trập trùng, cây rừng nhọn hoắt như mũi thép, nhìn từ xa không biết được cây mọc trong núi hay núi trồi lên từ rễ cây. Mặt đất vàng phủ đầy cỏ dại, mỗi nơi ánh đèn pin rọi qua đều để lại những tiếng soàn soạt. Côn trùng gáy réo rắt, gió xô phiến lá đầu cành kêu xào xạc, những âm thanh thuộc về thực vật râm ran. Không khí ngập tràn mùi hắc của lá khuynh diệp.
Đoạn đường ban đầu bậc thang còn thoai thoải, đây là lần đầu tiên Trần Tụy cảm nhận bóng tối hiện hữu như vậy, đêm đè trên lồng ngực khiến anh không dám nhìn xung quanh. Vũ Thành Vãn rất yên tĩnh, đi bên cạnh anh Trần Tụy thấy yên tâm hơn một chút, cuộc leo núi không có tiếng trò chuyện giống một chuyến đi vội vã.
Đột nhiên Vũ Thành Vãn bị vỗ vỗ vào cánh tay, anh quay lại, thấy Trần Tụy cầm đèn pin dí dưới cằm, ánh sáng hắt lên một gương mặt trắng hếu. Trần Tụy hù một tiếng xem có dọa được Vũ Thành Vãn không.
Thái độ bình tĩnh của Vũ Thành Vãn khiến Trần Tụy thành đồ ngốc, ít nhất là lúc này Trần Tụy cảm thấy như thế. Anh thả đèn pin xuống, phụng phịu bảo: “Không hù được rồi.”
Càng leo lên bậc thang càng hẹp, sườn núi gần như dựng đứng, đến khúc quanh co đường mới rộng hơn. Không còn tác dụng quang hợp, lá cây có vẻ không thân thiện như người ta tưởng, chỉ có hai người bọn họ đi bên nhau giống như bước vào giấc mộng với sơn thần, trong mộng đất trời âm u.
Có gì chọc vào lưng Trần Tụy, anh nghĩ là chạc cây ven đường, đến khi anh bị chọc lần nữa… thứ gì cứng như cành cây dí sau eo anh làm anh sợ điếng người. Anh không dám quay đầu lại mà túm tay Vũ Thành Vãn, hỏi: “Cậu có cảm thấy có gì đấy không?”
Vũ Thành Vãn nhìn xuống, Trần Tụy cảm thấy rõ ràng cậu ấy bực bội và có ý quở trách Trần Tụy cứ giả ma giả quỷ hoài. Trần Tụy mím môi, cúi đầu như là bảo có thật đấy, hoặc anh chẳng nói gì thành tiếng. Lại đi một đoạn nữa, cây cối tốt um bó lấy ánh sáng, Trần Tụy cảm thấy sau lưng mát lạnh, quả nhiên thứ đó lại chạm vào eo anh.
“A a a a a!” Trần Tụy sợ hãi chúi vào lòng Vũ Thành Vãn, anh lắp bắp nói: “Có gì, có gì ghê lắm!!” chỉ thiếu nước bảo có ma.
Vũ Thành Vãn bị Trần Tụy ôm cứng ngắc, trước kia Trần Tụy đâu có nhát đến vậy, tại về sau xem nhiều phim kinh dị quá tâm lý anh mới càng yếu. Anh ôm chặt Vũ Thành Vãn, mớ tóc mềm mại chọc vào cằm làm Vũ Thành Vãn nhột nhột.
“Mình nói thật đấy, chúng mình về đi. Mai đi chùa thắp hương đuổi tà khí.” Trần Tụy tưởng tượng lung tung, anh sợ hãi rúc đầu vào cổ Vũ Thành Vãn, hít sâu một hơi, có vẻ ấm ức vô cùng.
Vũ Thành Vãn chậm rãi giơ tay lên, ánh sáng từ đèn pin Trần Tụy cầm soi được mấy con thiêu thân nhảy nhót và cây gậy nhỏ trên tay Vũ Thành Vãn. Trần Tụy há hốc mồm, ngẩng lên gặp ánh mắt Vũ Thành Vãn, thấy Vũ Thành Vãn cười lưu manh. Bấy giờ anh mới hiểu ra, anh bụm mặt nói: “Sao cậu lại như thế!”
Không biết có phải giận thật không, Vũ Thành Vãn kéo tay Trần Tụy xuống, Trần Tụy nhất quyết không chịu, còn lẩm bẩm: “Làm mình sợ muốn chết.” xong còn mãi than thở: “Mất mặt quá, mất mặt quá.”
Chắc là ngượng đỏ mặt rồi, nhất thời Vũ Thành Vãn không gỡ được tay Trần Tụy ra, Trần Tụy còn chưa thôi bất mãn vì sợ hãi. Hồi đại học Trần Tụy đã chẳng gan dạ bằng mấy bạn nữ trong lớp. Vũ Thành Vãn cúi đầu, Trần Tụy cảm giác mu bàn tay mình ướt ướt, mềm mềm, anh định thả tay ra để ngó xem thì liền sau đó đã bị hôn môi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi họ gặp lại Vũ Thành Vãn chủ động hôn anh, rõ ràng đã nhận vô số nụ hôn, cả nóng bỏng, thiêu đốt, mất kiểm soát, cả đắng cay, mà chưa một lần nào giống thế này. Trần Tụy như quên mất phải hôn ra sao, anh không biết đặt tay mình vào chỗ nào, chỉ biết mặt anh nóng cháy.
Vũ Thành Vãn nắm tay Trần Tụy, anh bắt đầu bình tĩnh lại, lại ngoan ngoãn nhu mì, thậm chí còn nép vào bên Vũ Thành Vãn.
Càng lên cao càng thư thái, những ngọn núi sừng sững phía xa dường như đều kéo dài tới trước mắt họ, bầu trời đêm vẩn vẩn mây chỉ hé ra nửa vầng trăng sáng. Họ nắm tay nhau suốt dọc đường, gió thổi làm áo khoác bay phần phật, họ sẽ cùng ngắm mặt trời mọc, cùng chào đón một vầng dương.