Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 72: Xưng hô
Vũ Thành Vãn để Trần Tụy hở ra nửa cánh tay, những ngón tay thon dài đáng ra bị che khuất bởi lai áo lại buông thõng trước mặt Vũ Thành Vãn.
‘Con chó ở đâu ra?’ Vũ Thành Vãn hỏi.
Trần Tụy cụp mắt, đáp: “Mình nhặt mà, nhiều chó mèo hoang lắm, người còn đi lang thang được mà.” Vừa nói anh vừa mân mê ngón tay muốn cởi khuy áo trên cùng ra, khuyết thùa khít đâu có dễ tháo vậy.
Hành động của Trần Tụy như có phần ám chỉ, Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy, anh nhướng mày, luồng mắt như trở thành một cuộn chỉ quấn chặt lấy Trần Tụy. Cặp mắt, sống mũi, bờ môi, ánh mắt trượt xuống, rồi lại lướt lên. Anh thực sự muốn Trần Tụy, dù Trần Tụy có ranh mãnh hay không, có biết tinh quái gọi mời hay không anh đều muốn.
Thế nên Vũ Thành Vãn nắm tay Trần Tụy, khoác lên lưng mình, Trần Tụy ngoan ngoãn trèo lên người anh rồi cuộn mình như một con chó nhỏ. Trần Tụy ngồi trên đùi Vũ Thành Vãn, cơ bắp cứng rắn cấn vào anh, anh tự hỏi Vũ Thành Vãn rắn đanh như vậy là nhờ chăm chỉ tập luyện hay cậu ấy đang trân mình vì căng thẳng. Anh nghĩ thừa rồi, cậu ấy cao ngạo thế cơ mà. Trần Tụy chăm chú ngắm Vũ Thành Vãn, ngắm đôi mắt một mí lạnh lùng và đôi môi cậu ấy.
Trong khoảnh khắc họ hôn nhau, nụ hôn đẫm nước điên cuồng không lý trí.
Hơi thở bỏng cháy, Trần Tụy hoảng hốt nghe những âm thanh kì diệu từ Vũ Thành Vãn, phải, là như thế đấy, mỗi khi kích động cậu ấy sẽ như tuyết đầu cành ngày đông, rung rung sầm sập, sung sướng vãi mình xuống mặt đất. Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn liếm láp hàm răng, càn quét trong khoang miệng, thọc sâu tận yết hầu, rồi nuốt chửng.
“Tiểu Vãn.” Trần Tụy run rẩy, Vũ Thành Vãn vuốt ve vành tai anh, anh mềm mại như không xương cốt, buông mình trong lòng Vũ Thành Vãn.
Cho đến lúc xốc vạt áo Trần Tụy lên, chạm đến những vết sẹo thuốc lá lồi lõm nụ hôn cuồng nhiệt mới ngừng lại. Trần Tụy nhìn Vũ Thành Vãn đầy thắc mắc, Vũ Thành Vãn vuốt lại cái áo nhăn nhúm trên người Trần Tụy, vỗ vỗ eo Trần Tụy rồi bảo anh ra ghế ngồi.
Ưm, Trần Tụy hé mở đôi môi vừa bị giày vò đỏ rực, lúng túng một hồi anh mới lặng lẽ đứng dậy, đi ra ghế.
Chỉ còn tiếng Vũ Thành Vãn gõ bàn phím. Trần Tụy nhìn gương mặt nghiêng của Vũ Thành Vãn, điều hòa vẫn phả gió lạnh, Vũ Thành Vãn thuận tay ném một cái chăn lông cho Trần Tụy. Trần Tụy bắt được, sung sướng vì biết cậu ấy để ý đến mình, anh co người nằm xuống sô-pha, nhắm mắt lại.
Vũ Thành Vãn làm việc xong quay lại thấy Trần Tụy đã ngủ, tư thế cuộn tròn đầy bất an. Anh nhẹ nhàng tiến lại, vòng tay ôm dưới gối Trần Tụy, Trần Tụy cựa mình như muốn tỉnh, Vũ Thành Vãn dừng lại, đợi Trần Tụy dụi dụi đầu vào hõm cổ mình rồi mới chậm rãi bế Trần Tụy về giường.
Trần Tụy lại ngủ trong lòng anh.
Cơ thể Trần Tụy có rất nhiều sẹo, Vũ Thành Vãn nhớ hết, cái bụng mềm mại có, trên tấm lưng gầy cũng có, những vết sẹo ấy không thể biến mất theo thời gian. Chúng chỉ tiệp vào màu da, trở thành vân hoa trên da thịt Trần Tụy, để chỉ có người thân mật nhất mới biết được.
Anh tì cằm trên đỉnh đầu Trần Tụy, thẫn thờ đắm mình vào buổi chập choạng sau cơn mưa. Mấy năm đi du học rất hay có mưa rào, ô không bao giờ rời túi, trời âm u, mây mù bất trắc vần vũ trên đỉnh đầu. Anh thấy tin nhắn Trần Tụy gửi, Trần Tụy biến khung chat giữa bọn họ thành một cuốn sổ ghi nhớ, cường điệu như thể ở nước Anh xa xôi Trần Tụy cũng hiện diện như hình với bóng bên anh.
Vũ Thành Vãn biết nhớ nhung là thế nào. Đó là mặt đất sũng nước sau mưa, tầng tầng lưu luyến lắng lại, tầng dưới sâu theo nước ngấm vào đất để càng đặc quánh, còn vũng nước trong vắt có thể soi mặt anh. Vậy mà nơi đó một năm bốn mùa đều đổ mưa.
Trâu Lý Lý không về, màn đêm đã chiếm cứ, Vũ Thành Vãn lại mở mắt, Trần Tụy đang nằm trong lòng ngước mắt nhìn anh, anh cũng không phân biệt được đây là năm nào, anh tưởng vẫn là những đêm trong hẻm nhỏ, anh cúi xuống muốn hôn Trần Tụy để giải tỏa cơn nhiệt mùa hè. Trần Tụy ôm cổ anh, bấy giờ Vũ Thành Vãn mới sực tỉnh khỏi huyễn tưởng nồng nàn, anh dừng mình lại, Trần Tụy ngơ ngác chẳng hiểu ra sao.
“Sao vậy?” Trần Tụy hỏi.
Vũ Thành Vãn đứng dậy, trong ánh trăng mông lung Trần Tụy thấy rõ bàn tay Vũ Thành Vãn làm ký hiệu: Chẳng sao cả, anh ạ.
Anh lại gọi Trần Tụy là anh. Cũng đâu có sai, mười năm trước chẳng phải Trần Tụy luôn đòi anh gọi anh hay sao.
Trần Tụy thở dài, đến lượt anh phải trả giá cho những dại khờ thời thanh xuân. Có lẽ họ còn giằng co như vậy lâu nữa, nhưng đột nhiên Trần Tụy mở miệng nói: “Đừng gọi anh nữa, gọi là vợ đi.”
‘Con chó ở đâu ra?’ Vũ Thành Vãn hỏi.
Trần Tụy cụp mắt, đáp: “Mình nhặt mà, nhiều chó mèo hoang lắm, người còn đi lang thang được mà.” Vừa nói anh vừa mân mê ngón tay muốn cởi khuy áo trên cùng ra, khuyết thùa khít đâu có dễ tháo vậy.
Hành động của Trần Tụy như có phần ám chỉ, Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy, anh nhướng mày, luồng mắt như trở thành một cuộn chỉ quấn chặt lấy Trần Tụy. Cặp mắt, sống mũi, bờ môi, ánh mắt trượt xuống, rồi lại lướt lên. Anh thực sự muốn Trần Tụy, dù Trần Tụy có ranh mãnh hay không, có biết tinh quái gọi mời hay không anh đều muốn.
Thế nên Vũ Thành Vãn nắm tay Trần Tụy, khoác lên lưng mình, Trần Tụy ngoan ngoãn trèo lên người anh rồi cuộn mình như một con chó nhỏ. Trần Tụy ngồi trên đùi Vũ Thành Vãn, cơ bắp cứng rắn cấn vào anh, anh tự hỏi Vũ Thành Vãn rắn đanh như vậy là nhờ chăm chỉ tập luyện hay cậu ấy đang trân mình vì căng thẳng. Anh nghĩ thừa rồi, cậu ấy cao ngạo thế cơ mà. Trần Tụy chăm chú ngắm Vũ Thành Vãn, ngắm đôi mắt một mí lạnh lùng và đôi môi cậu ấy.
Trong khoảnh khắc họ hôn nhau, nụ hôn đẫm nước điên cuồng không lý trí.
Hơi thở bỏng cháy, Trần Tụy hoảng hốt nghe những âm thanh kì diệu từ Vũ Thành Vãn, phải, là như thế đấy, mỗi khi kích động cậu ấy sẽ như tuyết đầu cành ngày đông, rung rung sầm sập, sung sướng vãi mình xuống mặt đất. Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn liếm láp hàm răng, càn quét trong khoang miệng, thọc sâu tận yết hầu, rồi nuốt chửng.
“Tiểu Vãn.” Trần Tụy run rẩy, Vũ Thành Vãn vuốt ve vành tai anh, anh mềm mại như không xương cốt, buông mình trong lòng Vũ Thành Vãn.
Cho đến lúc xốc vạt áo Trần Tụy lên, chạm đến những vết sẹo thuốc lá lồi lõm nụ hôn cuồng nhiệt mới ngừng lại. Trần Tụy nhìn Vũ Thành Vãn đầy thắc mắc, Vũ Thành Vãn vuốt lại cái áo nhăn nhúm trên người Trần Tụy, vỗ vỗ eo Trần Tụy rồi bảo anh ra ghế ngồi.
Ưm, Trần Tụy hé mở đôi môi vừa bị giày vò đỏ rực, lúng túng một hồi anh mới lặng lẽ đứng dậy, đi ra ghế.
Chỉ còn tiếng Vũ Thành Vãn gõ bàn phím. Trần Tụy nhìn gương mặt nghiêng của Vũ Thành Vãn, điều hòa vẫn phả gió lạnh, Vũ Thành Vãn thuận tay ném một cái chăn lông cho Trần Tụy. Trần Tụy bắt được, sung sướng vì biết cậu ấy để ý đến mình, anh co người nằm xuống sô-pha, nhắm mắt lại.
Vũ Thành Vãn làm việc xong quay lại thấy Trần Tụy đã ngủ, tư thế cuộn tròn đầy bất an. Anh nhẹ nhàng tiến lại, vòng tay ôm dưới gối Trần Tụy, Trần Tụy cựa mình như muốn tỉnh, Vũ Thành Vãn dừng lại, đợi Trần Tụy dụi dụi đầu vào hõm cổ mình rồi mới chậm rãi bế Trần Tụy về giường.
Trần Tụy lại ngủ trong lòng anh.
Cơ thể Trần Tụy có rất nhiều sẹo, Vũ Thành Vãn nhớ hết, cái bụng mềm mại có, trên tấm lưng gầy cũng có, những vết sẹo ấy không thể biến mất theo thời gian. Chúng chỉ tiệp vào màu da, trở thành vân hoa trên da thịt Trần Tụy, để chỉ có người thân mật nhất mới biết được.
Anh tì cằm trên đỉnh đầu Trần Tụy, thẫn thờ đắm mình vào buổi chập choạng sau cơn mưa. Mấy năm đi du học rất hay có mưa rào, ô không bao giờ rời túi, trời âm u, mây mù bất trắc vần vũ trên đỉnh đầu. Anh thấy tin nhắn Trần Tụy gửi, Trần Tụy biến khung chat giữa bọn họ thành một cuốn sổ ghi nhớ, cường điệu như thể ở nước Anh xa xôi Trần Tụy cũng hiện diện như hình với bóng bên anh.
Vũ Thành Vãn biết nhớ nhung là thế nào. Đó là mặt đất sũng nước sau mưa, tầng tầng lưu luyến lắng lại, tầng dưới sâu theo nước ngấm vào đất để càng đặc quánh, còn vũng nước trong vắt có thể soi mặt anh. Vậy mà nơi đó một năm bốn mùa đều đổ mưa.
Trâu Lý Lý không về, màn đêm đã chiếm cứ, Vũ Thành Vãn lại mở mắt, Trần Tụy đang nằm trong lòng ngước mắt nhìn anh, anh cũng không phân biệt được đây là năm nào, anh tưởng vẫn là những đêm trong hẻm nhỏ, anh cúi xuống muốn hôn Trần Tụy để giải tỏa cơn nhiệt mùa hè. Trần Tụy ôm cổ anh, bấy giờ Vũ Thành Vãn mới sực tỉnh khỏi huyễn tưởng nồng nàn, anh dừng mình lại, Trần Tụy ngơ ngác chẳng hiểu ra sao.
“Sao vậy?” Trần Tụy hỏi.
Vũ Thành Vãn đứng dậy, trong ánh trăng mông lung Trần Tụy thấy rõ bàn tay Vũ Thành Vãn làm ký hiệu: Chẳng sao cả, anh ạ.
Anh lại gọi Trần Tụy là anh. Cũng đâu có sai, mười năm trước chẳng phải Trần Tụy luôn đòi anh gọi anh hay sao.
Trần Tụy thở dài, đến lượt anh phải trả giá cho những dại khờ thời thanh xuân. Có lẽ họ còn giằng co như vậy lâu nữa, nhưng đột nhiên Trần Tụy mở miệng nói: “Đừng gọi anh nữa, gọi là vợ đi.”