Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 70: Nhớ
Vũ Thành Vãn trả lời Trần Tụy: Nhớ.
Trần Tụy chớp chớp mắt, hai con ngươi sáng như sao, anh mừng rỡ ra mặt. Nhớ là tốt rồi, Trần Tụy nghĩ, nhưng anh vui không được mấy phút, chỉ chốc lát sau Trần Tụy lại ỉu xìu, anh hỏi: “Hôm sau cậu lại biến mất, tại cậu không muốn thấy mình hay cậu có việc đột xuất?”
Trong lúc Vũ Thành Vãn im lặng Trần Tụy lại hỏi: “Sau đó cậu gọi cho mình đúng không?”
Có trời mới biết, anh là một người câm, sao anh lại gọi điện thoại? Gọi rồi làm được cái gì? Gọi để nghe tiếng đường truyền lạo xạo hay sao?
Nhưng anh đã gọi thật. Như một thằng điên anh đã bấm điện thoại gọi cho Trần Tụy, không nói được một cái gì, sao Trần Tụy có thể nhận ra được là anh từ tiếng thở xốc xếch ấy? Cơn xúc động của anh chỉ kéo dài tám giây, sau đó anh cúp máy.
Ánh sáng từ đèn ngủ đầu giường thậm chí không thể chiếu tỏ mặt người, Trần Tụy mơ hồ đọc được những ký hiệu tay của Vũ Thành Vãn. Anh nói với Trần Tụy hôm đó thầy hướng dẫn gọi anh khẩn cấp, đúng là anh… đã đi mà không lời từ biệt.
Trần Tụy à một tiếng, không nói thêm gì. Nếu hôm đó anh đánh thức Trần Tụy dậy để chào một câu, hoặc để lại một mảnh giấy, hoặc trả lời bất cứ tin nhắn nào của Trần Tụy trên mạng thì liệu bốn năm sau đó của họ có khác hơn không? Tiếc rằng không có nếu, giữa họ chẳng còn giả định nào hết.
Rất rất hiếm khi Vũ Thành Vãn làm như thế, Trần Tụy hiểu rằng anh cũng đã quá bối rối nên mới hành động thiếu chừng mực như vậy. Trần Tụy nhìn những ngón tay Vũ Thành Vãn, lại thận trọng hỏi: “Điện thoại, có gọi không?”
Anh gật đầu.
Hai cái lúm nhỏ xinh lại hiện lên trên má Trần Tụy, Trần Tụy cười mà giọng đầy tiếc hận: “Mình biết mà, mình biết là cậu mà.” Rồi lại tiếp: “Mình vẫn luôn đợi cậu trở về, mình nghĩ chỉ cần cậu về chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau. Năm ngoái mình nghe ông ngoại bảo cậu về nước mà mình không kịp ra sân bay đón.”
“Không ngờ… không ngờ cậu đã quen bạn gái rồi đính hôn nhanh thế.” Nói đến đây giọng Trần Tụy đã chậm lại, đáng ra anh nên sớm hiểu có một vài người, một vài việc sẽ không thể chờ đợi được. Như người mẹ mạnh khỏe mà anh từng đau khổ đợi chờ, hay là cái tên Vũ Thành Vãn mà mỗi lần nhớ đến là một lần tim anh nhói buốt. Có những người thật may mắn, họ sinh ra với mọi thứ trong tay, còn Trần Tụy từ năm mười bốn tuổi cơn bão lốc của vận mệnh đã ập đến, phũ phàng cuốn đi tất cả của anh. Anh bắt đầu lạc lối trong tâm bão. Từ sự ra đi của Mạc Hằng, đòn roi bạo lực của Trần Cương đến sự sỉ nhục, chà đạp của bạn học, cho đến khi anh gặp được Vũ Thành Vãn. Dòng chảy như xoay ngược, những năm tháng tưởng như cho anh sự trưởng thành thực ra đều là những quân bài đỏ đen được mất.
Mãi đến lúc dậy khỏi giường bệnh năm đó Trần Tụy mới thực sự ý thức được anh chỉ có chính mình. Anh cũng chỉ có thể nhận thức chính con người anh rồi mới lại mày mò nhận thức thế giới này.
Vũ Thành Vãn không phủ nhận thân phận của Trâu Lý Lý, anh không vạch trần sự thật, chính anh khi đối diện với chuyện tình cảm cũng trở nên do dự không quyết đoán. Không có một lời hứa nào giữa họ, nên chẳng có chuyện ai có lỗi với ai.
“Tiểu Vãn.” Trần Tụy nhẹ nhàng nói, “Một khi cậu kết hôn với Trâu Lý Lý mình sẽ không thể đến gần cậu được nữa. Mình không làm được việc như thế, cũng chẳng hay ho gì với bất cứ ai. Hai người hoãn lại được không? Đợi tất cả đều nghĩ thông suốt rồi hẵng quyết định được không?”
Vũ Thành Vãn không trả lời, Trần Tụy không thể coi sự im lặng của anh nghĩa là ngầm đồng ý, đây rõ ràng là một lời từ chối lễ độ. Trần Tụy rất muốn hỏi Vũ Thành Vãn có thể lại tin tưởng anh lần nữa không, nhưng anh biết niềm tin không thể nói mồm mà được. Họ như đang đâm đầu vào ngõ cụt, hết đường rồi.
Ngày kết hôn của họ là Vũ Bái chọn theo ngày sinh tháng đẻ của Vũ Thành Vãn và Trâu Lý Lý, lúc đầu ông ta muốn làm sớm hơn nhiều nhưng Trâu Lý Lý cố tình trì hoãn, cô thản nhiên bảo cả đời chỉ lấy chồng có một lần, không thể làm qua loa được. Thế là ngày kết hôn đã định trở thành ngày đính hôn, họ lại chọn một ngày đẹp khác.
Mấy năm nay tim Vũ Bái không khỏe, người trong nhà đều chiều theo ý ông ta, còn thực sự ban đầu Mạc Hiền cũng phản đối việc ông ta can thiệp vào chuyện của Vũ Thành Vãn. Mấy năm Vũ Thành Vãn đi du học cô và Vũ Huy Kim cũng cãi vã đòi ly hôn một lần nhưng không thành, có lẽ họ bận tâm việc anh Vũ con còn đi học, cũng có thể họ cảm thấy còn chịu đựng được. Dù sao cuộc sống đâu chỉ xoay quanh tình yêu, kiểu gì chẳng có mâu thuẫn bất hòa. Vũ Huy Kim vẫn là cái tính nết nhu nhược như trước, Mạc Hiền không thể trông cậy vào anh ta được. Vũ Thành Vãn thì chẳng coi hôn nhân là chuyện gì hệ trọng, đương nhiên anh cũng sẽ không để mặc người khác sắp đặt cho mình, anh chỉ cần một người giúp anh ngăn chặn những lời thúc bách của gia đình. Và Trâu Lý Lý xuất hiện đúng lúc.
Cuối tuần Vũ Thành Vãn về nhà họ Mạc, tuần trước ông cụ Mạc đi xuống cầu thang bị bước hụt, xương cốt người già chịu làm sao được va đập thế nên ông phải bó bột, ngồi xe lăn.
Ông không đi câu cá với Vũ Huy Kim được nữa, Vũ Huy Kim liền gọi Vũ Thành Vãn sang chơi cờ với ông.
Cái gì Vũ Thành Vãn cũng biết một chút, đương nhiên còn xa mới đến mức thạo cờ nhưng anh vẫn có thể chơi với Mạc Chấp nửa tiếng đồng hồ, thậm chí là lâu hơn, thế là Mạc Chấp rất hài lòng. Thằng cháu có vẻ không nhường ông, mà Mạc Chấp cũng không dám chắc mình thắng được nó, hai ông cháu ngồi bàn luận say sưa trên bàn đá ngoài vườn hoa.
Mùa hè đã đến, bóng cây rợp như cái lọng che, thảm cỏ xanh biếc dập dờn trong làn gió nam ấm áp.
Mạc Chấp đặt một quân cờ xuống rồi đột nhiên bảo: “Thành Vãn này, gần đây ông ngoại làm di chúc, để lại hết tài sản cho anh con. Con không phản đối chứ.”
Lạch cạch, Vũ Thành Vãn đánh rơi quân cờ, anh bình thản lắc đầu.
Mạc Chấp nói: “Đừng trách ông ngoại bất công, anh con không tài giỏi như con. Con với em con đều là nhân tài, sau này anh con còn phải dựa vào các con.”
Mạc Chấp nói câu này thực sự rất giống trước kia Vũ Huy Kim dặn dò anh Vũ con, để hai anh em tương trợ lẫn nhau, cũng bởi vì anh là người câm nên bước ra xã hội chắc chắn anh sẽ bị thua thiệt. Vũ Thành Vãn không tỏ rõ thái độ, Mạc Chấp thì không hiểu ngôn ngữ ký hiệu nên cơ bản ông cũng chẳng cần câu trả lời của Vũ Thành Vãn, ông chỉ thông báo vậy thôi.
Chơi xong ván cờ thì Trần Tụy xách một con gà ác đến, bảo là để hầm canh cho Mạc Chấp.
Thấy Trần Tụy đến Mạc Chấp nói muốn vào nhà nằm nghỉ rồi bảo cô giúp việc đẩy xe lăn cho ông về phòng. Vũ Thành Vãn vào bếp, thấy Trần Tụy đang cầm dao phay làm thịt gà, anh thành thạo cắt tiết, hứng máu, đun nước nóng vặt lông.
Trần Tụy vừa làm vừa bảo: “Ông ngoại vừa bảo gì cậu thế? Dạo này ông đau chân nên hay nghĩ ngợi lắm.”
Vũ Thành Vãn ngồi xuống, Trần Tụy ngồi trên cái ghế con vặt lông gà, tự dưng thấy cổ nóng nóng. Vũ Thành Vãn đưa tay qua chùi máu gà bắn trên cổ Trần Tụy. Động tác của Trần Tụy thành ra lập bập, tay chân sờ hết thứ này đến thứ nọ mà chẳng được việc gì.
“Cậu đừng nghe ông nói linh tinh.” Trần Tụy thiếu điều nói lắp, anh cố gắng nuốt nước bọt, tìm chuyện gì để nói, thực sự không dám nghĩ đến bàn tay ban nãy đưa ra dịu dàng lau cho mình. Anh điên mất.
Vũ Thành Vãn bảo: Không phải nói linh tinh đâu.
Mặt Trần Tụy đỏ hồng hồng thật là xinh đẹp, tuổi này rồi mà trông vẫn khờ dại. Anh chớp mắt, trả lời: “Ông làm quá lên ấy.”
Vũ Thành Vãn đổi đề tài, anh hỏi: Cậu về nhà này từ bao giờ?
Trần Tụy hít mũi, ngửi được mùi máu tanh, chẳng lãng mạn chút nào. Anh trả lời với chút tự ti: “Dì gọi mình, nên mình về.” Mạc Hiền thương hại anh sống một mình hiu quạnh nên mới gọi, cô đâu biết trong lòng anh rắp tâm điều gì. Trần Tụy từng thấy Vũ Thành Vãn đăng ảnh gia đình trên mạng, anh biết về đây có thể gặp lại Vũ Thành Vãn, gặp ngay trước mắt. Anh không phải vượt qua biển rộng mới có thể trông thấy người em trai trên danh nghĩa ấy của mình, mỗi khi cả nhà đoàn tụ Vũ Thành Vãn không thể trốn thoát khỏi anh.
Trần Tụy chớp chớp mắt, hai con ngươi sáng như sao, anh mừng rỡ ra mặt. Nhớ là tốt rồi, Trần Tụy nghĩ, nhưng anh vui không được mấy phút, chỉ chốc lát sau Trần Tụy lại ỉu xìu, anh hỏi: “Hôm sau cậu lại biến mất, tại cậu không muốn thấy mình hay cậu có việc đột xuất?”
Trong lúc Vũ Thành Vãn im lặng Trần Tụy lại hỏi: “Sau đó cậu gọi cho mình đúng không?”
Có trời mới biết, anh là một người câm, sao anh lại gọi điện thoại? Gọi rồi làm được cái gì? Gọi để nghe tiếng đường truyền lạo xạo hay sao?
Nhưng anh đã gọi thật. Như một thằng điên anh đã bấm điện thoại gọi cho Trần Tụy, không nói được một cái gì, sao Trần Tụy có thể nhận ra được là anh từ tiếng thở xốc xếch ấy? Cơn xúc động của anh chỉ kéo dài tám giây, sau đó anh cúp máy.
Ánh sáng từ đèn ngủ đầu giường thậm chí không thể chiếu tỏ mặt người, Trần Tụy mơ hồ đọc được những ký hiệu tay của Vũ Thành Vãn. Anh nói với Trần Tụy hôm đó thầy hướng dẫn gọi anh khẩn cấp, đúng là anh… đã đi mà không lời từ biệt.
Trần Tụy à một tiếng, không nói thêm gì. Nếu hôm đó anh đánh thức Trần Tụy dậy để chào một câu, hoặc để lại một mảnh giấy, hoặc trả lời bất cứ tin nhắn nào của Trần Tụy trên mạng thì liệu bốn năm sau đó của họ có khác hơn không? Tiếc rằng không có nếu, giữa họ chẳng còn giả định nào hết.
Rất rất hiếm khi Vũ Thành Vãn làm như thế, Trần Tụy hiểu rằng anh cũng đã quá bối rối nên mới hành động thiếu chừng mực như vậy. Trần Tụy nhìn những ngón tay Vũ Thành Vãn, lại thận trọng hỏi: “Điện thoại, có gọi không?”
Anh gật đầu.
Hai cái lúm nhỏ xinh lại hiện lên trên má Trần Tụy, Trần Tụy cười mà giọng đầy tiếc hận: “Mình biết mà, mình biết là cậu mà.” Rồi lại tiếp: “Mình vẫn luôn đợi cậu trở về, mình nghĩ chỉ cần cậu về chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau. Năm ngoái mình nghe ông ngoại bảo cậu về nước mà mình không kịp ra sân bay đón.”
“Không ngờ… không ngờ cậu đã quen bạn gái rồi đính hôn nhanh thế.” Nói đến đây giọng Trần Tụy đã chậm lại, đáng ra anh nên sớm hiểu có một vài người, một vài việc sẽ không thể chờ đợi được. Như người mẹ mạnh khỏe mà anh từng đau khổ đợi chờ, hay là cái tên Vũ Thành Vãn mà mỗi lần nhớ đến là một lần tim anh nhói buốt. Có những người thật may mắn, họ sinh ra với mọi thứ trong tay, còn Trần Tụy từ năm mười bốn tuổi cơn bão lốc của vận mệnh đã ập đến, phũ phàng cuốn đi tất cả của anh. Anh bắt đầu lạc lối trong tâm bão. Từ sự ra đi của Mạc Hằng, đòn roi bạo lực của Trần Cương đến sự sỉ nhục, chà đạp của bạn học, cho đến khi anh gặp được Vũ Thành Vãn. Dòng chảy như xoay ngược, những năm tháng tưởng như cho anh sự trưởng thành thực ra đều là những quân bài đỏ đen được mất.
Mãi đến lúc dậy khỏi giường bệnh năm đó Trần Tụy mới thực sự ý thức được anh chỉ có chính mình. Anh cũng chỉ có thể nhận thức chính con người anh rồi mới lại mày mò nhận thức thế giới này.
Vũ Thành Vãn không phủ nhận thân phận của Trâu Lý Lý, anh không vạch trần sự thật, chính anh khi đối diện với chuyện tình cảm cũng trở nên do dự không quyết đoán. Không có một lời hứa nào giữa họ, nên chẳng có chuyện ai có lỗi với ai.
“Tiểu Vãn.” Trần Tụy nhẹ nhàng nói, “Một khi cậu kết hôn với Trâu Lý Lý mình sẽ không thể đến gần cậu được nữa. Mình không làm được việc như thế, cũng chẳng hay ho gì với bất cứ ai. Hai người hoãn lại được không? Đợi tất cả đều nghĩ thông suốt rồi hẵng quyết định được không?”
Vũ Thành Vãn không trả lời, Trần Tụy không thể coi sự im lặng của anh nghĩa là ngầm đồng ý, đây rõ ràng là một lời từ chối lễ độ. Trần Tụy rất muốn hỏi Vũ Thành Vãn có thể lại tin tưởng anh lần nữa không, nhưng anh biết niềm tin không thể nói mồm mà được. Họ như đang đâm đầu vào ngõ cụt, hết đường rồi.
Ngày kết hôn của họ là Vũ Bái chọn theo ngày sinh tháng đẻ của Vũ Thành Vãn và Trâu Lý Lý, lúc đầu ông ta muốn làm sớm hơn nhiều nhưng Trâu Lý Lý cố tình trì hoãn, cô thản nhiên bảo cả đời chỉ lấy chồng có một lần, không thể làm qua loa được. Thế là ngày kết hôn đã định trở thành ngày đính hôn, họ lại chọn một ngày đẹp khác.
Mấy năm nay tim Vũ Bái không khỏe, người trong nhà đều chiều theo ý ông ta, còn thực sự ban đầu Mạc Hiền cũng phản đối việc ông ta can thiệp vào chuyện của Vũ Thành Vãn. Mấy năm Vũ Thành Vãn đi du học cô và Vũ Huy Kim cũng cãi vã đòi ly hôn một lần nhưng không thành, có lẽ họ bận tâm việc anh Vũ con còn đi học, cũng có thể họ cảm thấy còn chịu đựng được. Dù sao cuộc sống đâu chỉ xoay quanh tình yêu, kiểu gì chẳng có mâu thuẫn bất hòa. Vũ Huy Kim vẫn là cái tính nết nhu nhược như trước, Mạc Hiền không thể trông cậy vào anh ta được. Vũ Thành Vãn thì chẳng coi hôn nhân là chuyện gì hệ trọng, đương nhiên anh cũng sẽ không để mặc người khác sắp đặt cho mình, anh chỉ cần một người giúp anh ngăn chặn những lời thúc bách của gia đình. Và Trâu Lý Lý xuất hiện đúng lúc.
Cuối tuần Vũ Thành Vãn về nhà họ Mạc, tuần trước ông cụ Mạc đi xuống cầu thang bị bước hụt, xương cốt người già chịu làm sao được va đập thế nên ông phải bó bột, ngồi xe lăn.
Ông không đi câu cá với Vũ Huy Kim được nữa, Vũ Huy Kim liền gọi Vũ Thành Vãn sang chơi cờ với ông.
Cái gì Vũ Thành Vãn cũng biết một chút, đương nhiên còn xa mới đến mức thạo cờ nhưng anh vẫn có thể chơi với Mạc Chấp nửa tiếng đồng hồ, thậm chí là lâu hơn, thế là Mạc Chấp rất hài lòng. Thằng cháu có vẻ không nhường ông, mà Mạc Chấp cũng không dám chắc mình thắng được nó, hai ông cháu ngồi bàn luận say sưa trên bàn đá ngoài vườn hoa.
Mùa hè đã đến, bóng cây rợp như cái lọng che, thảm cỏ xanh biếc dập dờn trong làn gió nam ấm áp.
Mạc Chấp đặt một quân cờ xuống rồi đột nhiên bảo: “Thành Vãn này, gần đây ông ngoại làm di chúc, để lại hết tài sản cho anh con. Con không phản đối chứ.”
Lạch cạch, Vũ Thành Vãn đánh rơi quân cờ, anh bình thản lắc đầu.
Mạc Chấp nói: “Đừng trách ông ngoại bất công, anh con không tài giỏi như con. Con với em con đều là nhân tài, sau này anh con còn phải dựa vào các con.”
Mạc Chấp nói câu này thực sự rất giống trước kia Vũ Huy Kim dặn dò anh Vũ con, để hai anh em tương trợ lẫn nhau, cũng bởi vì anh là người câm nên bước ra xã hội chắc chắn anh sẽ bị thua thiệt. Vũ Thành Vãn không tỏ rõ thái độ, Mạc Chấp thì không hiểu ngôn ngữ ký hiệu nên cơ bản ông cũng chẳng cần câu trả lời của Vũ Thành Vãn, ông chỉ thông báo vậy thôi.
Chơi xong ván cờ thì Trần Tụy xách một con gà ác đến, bảo là để hầm canh cho Mạc Chấp.
Thấy Trần Tụy đến Mạc Chấp nói muốn vào nhà nằm nghỉ rồi bảo cô giúp việc đẩy xe lăn cho ông về phòng. Vũ Thành Vãn vào bếp, thấy Trần Tụy đang cầm dao phay làm thịt gà, anh thành thạo cắt tiết, hứng máu, đun nước nóng vặt lông.
Trần Tụy vừa làm vừa bảo: “Ông ngoại vừa bảo gì cậu thế? Dạo này ông đau chân nên hay nghĩ ngợi lắm.”
Vũ Thành Vãn ngồi xuống, Trần Tụy ngồi trên cái ghế con vặt lông gà, tự dưng thấy cổ nóng nóng. Vũ Thành Vãn đưa tay qua chùi máu gà bắn trên cổ Trần Tụy. Động tác của Trần Tụy thành ra lập bập, tay chân sờ hết thứ này đến thứ nọ mà chẳng được việc gì.
“Cậu đừng nghe ông nói linh tinh.” Trần Tụy thiếu điều nói lắp, anh cố gắng nuốt nước bọt, tìm chuyện gì để nói, thực sự không dám nghĩ đến bàn tay ban nãy đưa ra dịu dàng lau cho mình. Anh điên mất.
Vũ Thành Vãn bảo: Không phải nói linh tinh đâu.
Mặt Trần Tụy đỏ hồng hồng thật là xinh đẹp, tuổi này rồi mà trông vẫn khờ dại. Anh chớp mắt, trả lời: “Ông làm quá lên ấy.”
Vũ Thành Vãn đổi đề tài, anh hỏi: Cậu về nhà này từ bao giờ?
Trần Tụy hít mũi, ngửi được mùi máu tanh, chẳng lãng mạn chút nào. Anh trả lời với chút tự ti: “Dì gọi mình, nên mình về.” Mạc Hiền thương hại anh sống một mình hiu quạnh nên mới gọi, cô đâu biết trong lòng anh rắp tâm điều gì. Trần Tụy từng thấy Vũ Thành Vãn đăng ảnh gia đình trên mạng, anh biết về đây có thể gặp lại Vũ Thành Vãn, gặp ngay trước mắt. Anh không phải vượt qua biển rộng mới có thể trông thấy người em trai trên danh nghĩa ấy của mình, mỗi khi cả nhà đoàn tụ Vũ Thành Vãn không thể trốn thoát khỏi anh.