Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 57: Chấm dứt
Trong thôn loa tuyên truyền suốt ngày kêu gọi bà con rửa tay, chú ý vệ sinh cá nhân sạch sẽ. Vùng này ít chịu ảnh hưởng hơn miền nam nhưng cũng đủ khiến mọi người đều lo lắng.
Trần Tụy ở nhà cũng buồn, Trần Cương hầu như không nói chuyện với cậu, cậu quét sạch tuyết trên sân, chỉ thiếu điều róc cả tường rào ra để quét. Tự dưng Trần Cương gọi cậu ra dạy cậu chẻ trúc, thời tiết này đã không còn trúc mà chặt nên đều dùng trúc trữ trong kho. Cây cũ không dễ chẻ như cây mới, giọng Trần Cương khàn khàn nhưng ông ta dạy rất kiên nhẫn, Trần Tụy nghe cũng say sưa.
Đến khi cậu thực hành, thấy động tác làm cũng trơn tru Trần Cương mới nghĩ dù thằng này học hành chẳng ra gì nhưng nghề thủ công cũng khá, có lẽ không chết đói được.
Trần Cương dạy Trần Tụy nửa tháng trời. Thực ra nghề thủ công thời nay đã chẳng được chuộng nữa rồi, nhưng cũng như không chịu thức thời để bỏ nghề đan rổ, ông ta cũng không biết mình dạy Trần Tụy để làm gì. Để Trần Tụy giữ nghề gia truyền, hay để tương lai Trần Tụy không đến mức lang thang đầu đường xó chợ, không có cái nghề trong tay?
Năm mới đến chẳng có gì đặc biệt, cả tết Trần Tụy không gặp lại Vũ Thành Vãn nữa. Gần lắm, Trần Tụy đi không đến một tiếng là đến được nhà cậu ấy. Duyên số là do trời, Trần Tụy đến một lần, cậu lang thang tới lui dưới sân nhưng không may mắn gặp được Vũ Thành Vãn. Cứ thế rồi vào năm học.
Trên đường mọi người đều đeo khẩu trang, không khí như quánh đặc lại.
Tháng tư Trần Tụy nhận được thư nhà, Trần Cương nhờ người viết hộ, thư báo tin cha cậu bị bệnh rồi.
Biết, nhưng thậm chí không dám bảo cậu về chăm sóc, bệnh truyền nhiễm ngoài nhân viên y tế đâu ai được đến gần? Trần Tụy rút hơn một nửa số tiền Mạc Hằng để lại gửi về cho Trần Cương chữa bệnh.
Chuyện này cậu không nói với Vũ Thành Vãn, Vũ Thành Vãn cũng bận bịu việc riêng, rất ít khi Trần Tụy liên lạc được với cậu ấy. Chẳng thể làm gì được, Trần Tụy chỉ biết lo sợ, sợ lại nhận được thư nhà.
Trong tháng năm lại có thư của Trần Cương, nói là tình hình không khả quan rồi, Trần Tụy phải chuẩn bị tâm lý đi.
Trần Tụy luống cuống, cậu lại gửi hết số tiền còn lại về nhà, bảo Trần Cương phải cố gắng chạy chữa.
Vũ Thành Vãn gặp lại Trần Tụy lúc đi ăn cùng Ưng Dương ở cổng trường, rõ ràng Trần Tụy đang đứng đợi cậu. Ưng Dương biết chuyện nên vỗ vai chào cậu đi trước. Trời đẹp, Trần Tụy chỉ mặc một cái áo mỏng, thân hình nó gầy guộc yếu đuối, cậu đưa Trần Tụy vào tiệm cơm rửa tay sát khuẩn rồi gọi thêm cho nó hai quả trứng tráng.
Trần Tụy ăn không nổi, nó bảo: “Ba bệnh rồi.”
Vũ Thành Vãn hỏi: Không phải SARS chứ?
Trần Tụy gật đầu, mặt tái nhợt, nó ngập ngừng nói: “Ba mà có mệnh hệ nào thì mình làm sao đây?”
Bình thường không hợp nhau đến thế nào rốt cuộc vẫn là máu mủ ruột thịt, năm ngoái Mạc Hằng mất Trần Tụy đã âu sầu non nửa năm, nó chỉ không dám lộ ra cho ai thấy. Những tai biến thế này giống như đòn đánh thình lình giáng vào nó. Mà năm nay Trần Cương nhiễm bệnh Trần Tụy không khác gì bị trọng thương. Nó cảm thấy quá trình này giống như người ta đốn củi, Trần Cương là gốc cây già, bệnh tật là cái cưa thép, Trần Tụy là đống vụn gỗ đùn ra. Một khi Trần Cương ngã xuống Trần Tụy sẽ bị dư chấn của cây đổ thổi tung tứ phương.
Trần Tụy không phải không thể sống thiếu Trần Cương, nó chỉ muốn Trần Cương còn sống, sống đến tám mươi tuổi, sống đến khi Trần Tụy có thể thản nhiên đối diện với gần hết trắc trở trong cuộc đời. Nó muốn có một người cha, nó muốn còn cha ở đó. Mâu thuẫn trong Trần Tụy đã lên đến đỉnh điểm, nó lại nhớ đến năm ấy Trần Cương quỳ dập đầu với người ta để nó được đi học, đến cùng thật ra mối quan hệ cha con là gì vậy? Đến giờ Trần Tụy vẫn chưa hiểu thấu.
Vũ Thành Vãn nhắn tin về nhà để Vũ Huy Kim để ý giúp, cậu bảo Trần Tụy cứ yên tâm đã. Lúc chia tay Vũ Thành Vãn đưa cho Trần Tụy ít tiền, Trần Tụy từ chối thì bị Vũ Thành Vãn trừng mắt làm chùn lại, cậu hỏi Trần Tụy có chịu ăn uống đàng hoàng không vậy? Trần Tụy nhăn nhó, lí nhí đáp có ăn. Nó không thể bảo mình nuốt không trôi được. Trước lúc chia tay Trần Tụy nghĩ nghĩ rồi kéo tay cậu, ôm cậu một cái nhưng cậu không đáp lại.
Trần Tụy thực sự đáng thương, nhưng trên đời này còn bao nhiêu kẻ cũng đáng thương, cậu phải đi thương hết tất cả hay sao? Dường như cậu đã trở thành một con người khác, tim cậu rắn như sắt đá.
Cậu bảo Trần Tụy, anh em không làm như thế.
Trần Tụy nắm chặt tiền trong tay, sắp thở không ra hơi.
Một lần nữa Trần Tụy nhận được thư nhà là thư gọi nó mau về chịu tang. Cũng gần như lúc này năm ngoái, Trần Tụy lại mặc bộ đồ đen ấy, mặt vẫn trơ lì.
Lúc đó Trần Lệ Mai đang vào viện sinh em bé, nhà chồng giấu cô tin Trần Cương qua đời, một mình Trần Tụy lo liệu tang ma cho Trần Cương, cậu biết hết việc phải làm rồi. Mạc Hiền và Vũ Huy Kim đều bận công tác nên phải thay phiên xin nghỉ để làm cùng Trần Tụy, hết hai ngày cậu cũng không để ai phải ở cùng mình nữa.
Kèn trống đã ngưng, chữ Tế to lớn lần này thực sự đè trên ngực Trần Tụy như một quả núi. Người đến viếng rời đi như thủy triều, trong nhà im ắng không còn một ai. Cậu quỳ trên sàn, ngửa đầu nhìn bức ảnh đen trắng của Trần Cương, chẳng nhớ Trần Cương đi đâu mà chụp từ năm nào, ngày ấy mới hơn bốn mươi tuổi, trông trẻ trung hơn bây giờ rất nhiều. Trần Tụy không khóc lấy một giọt nước mắt, cậu thật bất hiếu, cậu nghĩ sao mình có thể bất hiếu đến thế.
Lúc nhận được tin nhắn của Trần Tụy Vũ Thành Vãn đang bận làm luận văn, Trần Tụy bảo ba mất rồi, Vũ Thành Vãn chột dạ, không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng cậu lại cắm đầu vào luận văn và bài vở. Làm suốt hai ngày, không nghỉ không ngủ, làm xong cậu mới chạy ra ga mua vé tàu về. Lên tàu, ngồi xuống là cậu ngủ như chết. Trong khi ấy Trần Tụy lại nhắn cho cậu mấy tin nữa, tất cả đều là những lời vô nghĩa, cậu không trả lời.
Lúc Vũ Thành Vãn về đến nhà Trần Tụy là tang lễ đang diễn ra, cậu đứng ngoài gốc cây đợi đến khi người đến viếng ra về hết. Ngày nắng ấm, tiếng khóc tang theo thủ tục đã tắt, cậu đứng mãi ngoài tường rào mà không nghe được một tiếng khóc của Trần Tụy. Yên tĩnh như tỉnh giấc lúc hoàng hôn, đất trời còn hỗn độn.
Vũ Thành Vãn đứng ngoài rất lâu, cuối cùng cậu vẫn đi vào. Bước qua ngưỡng cửa cậu thấy sân bừa bộn đầy vòng hoa, tiền giấy như một gánh hát rong.
Trong nhà hơi tối, đầu tiên cậu thấy di ảnh của Trần Cương, rồi quan tài, rồi cuối cùng mới thấy rõ Trần Tụy nằm bất tỉnh trên sàn. Trên bàn tay lỏng lẻo của nó là một thanh trúc, cạnh đó là một bình thuốc trừ sâu rỗng. Vũ Thành Vãn lao vào bế Trần Tụy lên rồi lái xe đến bệnh viện. Đầu óc cậu tỉnh táo đến kỳ dị, chỉ có gân xanh vằn vện nổi trên trán cậu cùng mồ hôi túa ra chảy thành dòng, cậu siết muốn nát vô-lăng.
Đường đất khô ráo làm tung bụi mù dưới bánh xe lao vun vút, Vũ Thành Vãn phóng xe qua tất cả đèn đỏ trên đường. Không, có lẽ là cậu không nhận thấy màu đèn đang là đỏ, cũng như Trần Tụy lúc này không thể đang sùi bọt mép nằm đó. Nếu ngay lúc ấy có một chiếc xe tải nào phóng qua ngã tư thì Trần Tụy chỉ có thể trách số mệnh đen đủi, phải chết cùng với cậu.
Vũ Thành Vãn đưa Trần Tụy vào viện, vì câm nên cậu không thể trả lời được câu hỏi của y tá, cậu buộc phải giật giấy bút ở bàn tiếp đón viết những dòng chữ nguệch ngoạc nhất đời mình:
Cậu ấy uống thuốc, hãy rửa ruột cho cậu ấy.
Hai chữ cuối cùng của cậu gần như không thể đọc được.
Cậu đứng trước cửa phòng mổ, cảm thấy máu sắp nổ tung trong động mạch mình, cậu căng thẳng, cậu nôn nóng, cậu suy sụp. Tất cả khiến Vũ Thành Vãn không thể đứng thẳng nổi nữa, cậu ngồi xổm trên hành lang, cuối cùng cũng hiểu cảm giác bất lực của Trần Tụy khi nó cũng làm hành động này. Cậu không thể chấp nhận được bữa cơm trước cổng trường hôm đó là lần cuối cùng mình gặp Trần Tụy, không hoàn hảo, không hoàn hảo một chút nào, Trần Tụy không thể… ít nhất Trần Tụy không thể ảm đạm biến mất khỏi cuộc đời cậu như thế được.
Thời nay để tránh người ta uống thuốc trừ sâu tự sát nên thuốc bán đại trà đều được pha loãng, hiệu quả cũng giảm nhiều. Bác sĩ cứu được Trần Tụy từ cửa tử, họ dặn người nhà phải chú ý để mắt đến tâm trạng người bệnh.
Mà Vũ Thành Vãn với đôi mắt đỏ quạch trông càng giống người cần được chăm sóc tinh thần hơn.
Đêm đó Trần Tụy tỉnh lại, Vũ Thành Vãn vẫn ngồi kè kè bên cạnh, thấy nó tỉnh cậu đút nước cho nó uống, đôi mắt cậu còn đỏ rát.
“Sao không nhắn trả lời mình?” Trần Tụy hỏi nhỏ, Vũ Thành Vãn thấm nước đọng trên môi nó, không đáp. Nó lại hỏi: “Sao cậu không trả lời tin nhắn mình?”
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy, không một biểu cảm, nghe Trần Tụy hỏi đến lần thứ ba tại sao cậu không nhắn lại.
Tôi nhắn thì cậu sẽ không uống thuốc trừ sâu à?
Trần Tụy gật đầu, đáp phải.
Đột nhiên Vũ Thành Vãn cho Trần Tụy một cái tát, tát nặng đến mức đầu Trần Tụy lệch hẳn sang bên.
Má Trần Tụy sưng đỏ, nó cười cam chịu, kéo tay Vũ Thành Vãn, chật vật ngửa đầu lên hôn cậu, đầu lưỡi nó cũng luồn vào theo. Nó học được rồi, hôn là phải đưa lưỡi ra.
Đắng chát.
Vũ Thành Vãn không nhúc nhích, mặc kệ Trần Tụy hôn rồi kiệt sức nằm vật xuống giường, nó thở hổn hển rồi nói đứt quãng: “Cậu nên… để mắt đến mình mới phải.”
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy chằm chằm, đôi mắt tối đen đóng đinh nó lại. Con ngươi lạnh lùng như băng đá cũng phản chiếu được cảm xúc, cậu là con sông lúc triều lên, cậu trả lời Trần Tụy:
Chúng ta xong rồi.
Trần Tụy ở nhà cũng buồn, Trần Cương hầu như không nói chuyện với cậu, cậu quét sạch tuyết trên sân, chỉ thiếu điều róc cả tường rào ra để quét. Tự dưng Trần Cương gọi cậu ra dạy cậu chẻ trúc, thời tiết này đã không còn trúc mà chặt nên đều dùng trúc trữ trong kho. Cây cũ không dễ chẻ như cây mới, giọng Trần Cương khàn khàn nhưng ông ta dạy rất kiên nhẫn, Trần Tụy nghe cũng say sưa.
Đến khi cậu thực hành, thấy động tác làm cũng trơn tru Trần Cương mới nghĩ dù thằng này học hành chẳng ra gì nhưng nghề thủ công cũng khá, có lẽ không chết đói được.
Trần Cương dạy Trần Tụy nửa tháng trời. Thực ra nghề thủ công thời nay đã chẳng được chuộng nữa rồi, nhưng cũng như không chịu thức thời để bỏ nghề đan rổ, ông ta cũng không biết mình dạy Trần Tụy để làm gì. Để Trần Tụy giữ nghề gia truyền, hay để tương lai Trần Tụy không đến mức lang thang đầu đường xó chợ, không có cái nghề trong tay?
Năm mới đến chẳng có gì đặc biệt, cả tết Trần Tụy không gặp lại Vũ Thành Vãn nữa. Gần lắm, Trần Tụy đi không đến một tiếng là đến được nhà cậu ấy. Duyên số là do trời, Trần Tụy đến một lần, cậu lang thang tới lui dưới sân nhưng không may mắn gặp được Vũ Thành Vãn. Cứ thế rồi vào năm học.
Trên đường mọi người đều đeo khẩu trang, không khí như quánh đặc lại.
Tháng tư Trần Tụy nhận được thư nhà, Trần Cương nhờ người viết hộ, thư báo tin cha cậu bị bệnh rồi.
Biết, nhưng thậm chí không dám bảo cậu về chăm sóc, bệnh truyền nhiễm ngoài nhân viên y tế đâu ai được đến gần? Trần Tụy rút hơn một nửa số tiền Mạc Hằng để lại gửi về cho Trần Cương chữa bệnh.
Chuyện này cậu không nói với Vũ Thành Vãn, Vũ Thành Vãn cũng bận bịu việc riêng, rất ít khi Trần Tụy liên lạc được với cậu ấy. Chẳng thể làm gì được, Trần Tụy chỉ biết lo sợ, sợ lại nhận được thư nhà.
Trong tháng năm lại có thư của Trần Cương, nói là tình hình không khả quan rồi, Trần Tụy phải chuẩn bị tâm lý đi.
Trần Tụy luống cuống, cậu lại gửi hết số tiền còn lại về nhà, bảo Trần Cương phải cố gắng chạy chữa.
Vũ Thành Vãn gặp lại Trần Tụy lúc đi ăn cùng Ưng Dương ở cổng trường, rõ ràng Trần Tụy đang đứng đợi cậu. Ưng Dương biết chuyện nên vỗ vai chào cậu đi trước. Trời đẹp, Trần Tụy chỉ mặc một cái áo mỏng, thân hình nó gầy guộc yếu đuối, cậu đưa Trần Tụy vào tiệm cơm rửa tay sát khuẩn rồi gọi thêm cho nó hai quả trứng tráng.
Trần Tụy ăn không nổi, nó bảo: “Ba bệnh rồi.”
Vũ Thành Vãn hỏi: Không phải SARS chứ?
Trần Tụy gật đầu, mặt tái nhợt, nó ngập ngừng nói: “Ba mà có mệnh hệ nào thì mình làm sao đây?”
Bình thường không hợp nhau đến thế nào rốt cuộc vẫn là máu mủ ruột thịt, năm ngoái Mạc Hằng mất Trần Tụy đã âu sầu non nửa năm, nó chỉ không dám lộ ra cho ai thấy. Những tai biến thế này giống như đòn đánh thình lình giáng vào nó. Mà năm nay Trần Cương nhiễm bệnh Trần Tụy không khác gì bị trọng thương. Nó cảm thấy quá trình này giống như người ta đốn củi, Trần Cương là gốc cây già, bệnh tật là cái cưa thép, Trần Tụy là đống vụn gỗ đùn ra. Một khi Trần Cương ngã xuống Trần Tụy sẽ bị dư chấn của cây đổ thổi tung tứ phương.
Trần Tụy không phải không thể sống thiếu Trần Cương, nó chỉ muốn Trần Cương còn sống, sống đến tám mươi tuổi, sống đến khi Trần Tụy có thể thản nhiên đối diện với gần hết trắc trở trong cuộc đời. Nó muốn có một người cha, nó muốn còn cha ở đó. Mâu thuẫn trong Trần Tụy đã lên đến đỉnh điểm, nó lại nhớ đến năm ấy Trần Cương quỳ dập đầu với người ta để nó được đi học, đến cùng thật ra mối quan hệ cha con là gì vậy? Đến giờ Trần Tụy vẫn chưa hiểu thấu.
Vũ Thành Vãn nhắn tin về nhà để Vũ Huy Kim để ý giúp, cậu bảo Trần Tụy cứ yên tâm đã. Lúc chia tay Vũ Thành Vãn đưa cho Trần Tụy ít tiền, Trần Tụy từ chối thì bị Vũ Thành Vãn trừng mắt làm chùn lại, cậu hỏi Trần Tụy có chịu ăn uống đàng hoàng không vậy? Trần Tụy nhăn nhó, lí nhí đáp có ăn. Nó không thể bảo mình nuốt không trôi được. Trước lúc chia tay Trần Tụy nghĩ nghĩ rồi kéo tay cậu, ôm cậu một cái nhưng cậu không đáp lại.
Trần Tụy thực sự đáng thương, nhưng trên đời này còn bao nhiêu kẻ cũng đáng thương, cậu phải đi thương hết tất cả hay sao? Dường như cậu đã trở thành một con người khác, tim cậu rắn như sắt đá.
Cậu bảo Trần Tụy, anh em không làm như thế.
Trần Tụy nắm chặt tiền trong tay, sắp thở không ra hơi.
Một lần nữa Trần Tụy nhận được thư nhà là thư gọi nó mau về chịu tang. Cũng gần như lúc này năm ngoái, Trần Tụy lại mặc bộ đồ đen ấy, mặt vẫn trơ lì.
Lúc đó Trần Lệ Mai đang vào viện sinh em bé, nhà chồng giấu cô tin Trần Cương qua đời, một mình Trần Tụy lo liệu tang ma cho Trần Cương, cậu biết hết việc phải làm rồi. Mạc Hiền và Vũ Huy Kim đều bận công tác nên phải thay phiên xin nghỉ để làm cùng Trần Tụy, hết hai ngày cậu cũng không để ai phải ở cùng mình nữa.
Kèn trống đã ngưng, chữ Tế to lớn lần này thực sự đè trên ngực Trần Tụy như một quả núi. Người đến viếng rời đi như thủy triều, trong nhà im ắng không còn một ai. Cậu quỳ trên sàn, ngửa đầu nhìn bức ảnh đen trắng của Trần Cương, chẳng nhớ Trần Cương đi đâu mà chụp từ năm nào, ngày ấy mới hơn bốn mươi tuổi, trông trẻ trung hơn bây giờ rất nhiều. Trần Tụy không khóc lấy một giọt nước mắt, cậu thật bất hiếu, cậu nghĩ sao mình có thể bất hiếu đến thế.
Lúc nhận được tin nhắn của Trần Tụy Vũ Thành Vãn đang bận làm luận văn, Trần Tụy bảo ba mất rồi, Vũ Thành Vãn chột dạ, không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng cậu lại cắm đầu vào luận văn và bài vở. Làm suốt hai ngày, không nghỉ không ngủ, làm xong cậu mới chạy ra ga mua vé tàu về. Lên tàu, ngồi xuống là cậu ngủ như chết. Trong khi ấy Trần Tụy lại nhắn cho cậu mấy tin nữa, tất cả đều là những lời vô nghĩa, cậu không trả lời.
Lúc Vũ Thành Vãn về đến nhà Trần Tụy là tang lễ đang diễn ra, cậu đứng ngoài gốc cây đợi đến khi người đến viếng ra về hết. Ngày nắng ấm, tiếng khóc tang theo thủ tục đã tắt, cậu đứng mãi ngoài tường rào mà không nghe được một tiếng khóc của Trần Tụy. Yên tĩnh như tỉnh giấc lúc hoàng hôn, đất trời còn hỗn độn.
Vũ Thành Vãn đứng ngoài rất lâu, cuối cùng cậu vẫn đi vào. Bước qua ngưỡng cửa cậu thấy sân bừa bộn đầy vòng hoa, tiền giấy như một gánh hát rong.
Trong nhà hơi tối, đầu tiên cậu thấy di ảnh của Trần Cương, rồi quan tài, rồi cuối cùng mới thấy rõ Trần Tụy nằm bất tỉnh trên sàn. Trên bàn tay lỏng lẻo của nó là một thanh trúc, cạnh đó là một bình thuốc trừ sâu rỗng. Vũ Thành Vãn lao vào bế Trần Tụy lên rồi lái xe đến bệnh viện. Đầu óc cậu tỉnh táo đến kỳ dị, chỉ có gân xanh vằn vện nổi trên trán cậu cùng mồ hôi túa ra chảy thành dòng, cậu siết muốn nát vô-lăng.
Đường đất khô ráo làm tung bụi mù dưới bánh xe lao vun vút, Vũ Thành Vãn phóng xe qua tất cả đèn đỏ trên đường. Không, có lẽ là cậu không nhận thấy màu đèn đang là đỏ, cũng như Trần Tụy lúc này không thể đang sùi bọt mép nằm đó. Nếu ngay lúc ấy có một chiếc xe tải nào phóng qua ngã tư thì Trần Tụy chỉ có thể trách số mệnh đen đủi, phải chết cùng với cậu.
Vũ Thành Vãn đưa Trần Tụy vào viện, vì câm nên cậu không thể trả lời được câu hỏi của y tá, cậu buộc phải giật giấy bút ở bàn tiếp đón viết những dòng chữ nguệch ngoạc nhất đời mình:
Cậu ấy uống thuốc, hãy rửa ruột cho cậu ấy.
Hai chữ cuối cùng của cậu gần như không thể đọc được.
Cậu đứng trước cửa phòng mổ, cảm thấy máu sắp nổ tung trong động mạch mình, cậu căng thẳng, cậu nôn nóng, cậu suy sụp. Tất cả khiến Vũ Thành Vãn không thể đứng thẳng nổi nữa, cậu ngồi xổm trên hành lang, cuối cùng cũng hiểu cảm giác bất lực của Trần Tụy khi nó cũng làm hành động này. Cậu không thể chấp nhận được bữa cơm trước cổng trường hôm đó là lần cuối cùng mình gặp Trần Tụy, không hoàn hảo, không hoàn hảo một chút nào, Trần Tụy không thể… ít nhất Trần Tụy không thể ảm đạm biến mất khỏi cuộc đời cậu như thế được.
Thời nay để tránh người ta uống thuốc trừ sâu tự sát nên thuốc bán đại trà đều được pha loãng, hiệu quả cũng giảm nhiều. Bác sĩ cứu được Trần Tụy từ cửa tử, họ dặn người nhà phải chú ý để mắt đến tâm trạng người bệnh.
Mà Vũ Thành Vãn với đôi mắt đỏ quạch trông càng giống người cần được chăm sóc tinh thần hơn.
Đêm đó Trần Tụy tỉnh lại, Vũ Thành Vãn vẫn ngồi kè kè bên cạnh, thấy nó tỉnh cậu đút nước cho nó uống, đôi mắt cậu còn đỏ rát.
“Sao không nhắn trả lời mình?” Trần Tụy hỏi nhỏ, Vũ Thành Vãn thấm nước đọng trên môi nó, không đáp. Nó lại hỏi: “Sao cậu không trả lời tin nhắn mình?”
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy, không một biểu cảm, nghe Trần Tụy hỏi đến lần thứ ba tại sao cậu không nhắn lại.
Tôi nhắn thì cậu sẽ không uống thuốc trừ sâu à?
Trần Tụy gật đầu, đáp phải.
Đột nhiên Vũ Thành Vãn cho Trần Tụy một cái tát, tát nặng đến mức đầu Trần Tụy lệch hẳn sang bên.
Má Trần Tụy sưng đỏ, nó cười cam chịu, kéo tay Vũ Thành Vãn, chật vật ngửa đầu lên hôn cậu, đầu lưỡi nó cũng luồn vào theo. Nó học được rồi, hôn là phải đưa lưỡi ra.
Đắng chát.
Vũ Thành Vãn không nhúc nhích, mặc kệ Trần Tụy hôn rồi kiệt sức nằm vật xuống giường, nó thở hổn hển rồi nói đứt quãng: “Cậu nên… để mắt đến mình mới phải.”
Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy chằm chằm, đôi mắt tối đen đóng đinh nó lại. Con ngươi lạnh lùng như băng đá cũng phản chiếu được cảm xúc, cậu là con sông lúc triều lên, cậu trả lời Trần Tụy:
Chúng ta xong rồi.