Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 36: Bao lì xì
Lúc anh Vũ con mở cửa ra Vũ Thành Vãn đang cúi xuống nhặt cốc hồ dán dưới đất, cậu chuẩn bị đưa Trần Tụy về nhà. Hôm nay trời nắng ấm nên tuyết trên đường tan thành bùn nhão, cậu chỉ đưa được Trần Tụy đến đầu thôn. Đường bên trong khó đi quá, Trần Tụy không cho cậu vào nữa.
Trần Tụy chậm rãi dẫm bùn đi về nhà, trên người nó vẫn mặc áo len của Vũ Thành Vãn. Lúc về thay quần áo nó mới phát hiện ra Vũ Thành Vãn nhét bao lì xì trong túi cho nó. Nó chẳng biết gì cả!
Thấy nó về, Trần Cương sai nó dán câu đối rồi tranh thủ dọn dẹp nhà cửa. Trần Tụy lại bắt đầu khởi động kiếp cu li, luôn tay luôn chân quay như chong chóng.
Đêm giao thừa, như lệ thường cả nhà Vũ Huy Kim về nhà chính họ Vũ ăn tết. Bữa cơm tất niên đoàn viên này ai cũng phải có mặt, người đi xa trời nam bể bắc thế nào lúc này cũng về nhà.
Mạc Hiền xách quà cáp đầy đủ về nhà chồng như đi ăn tiệc. Nhà họ Vũ chỉ có mình Vũ Bái tai quái còn cả nhà mọi người đều hòa nhã, thân thiện.
Mà sự sinh đúng ở cái buổi tất niên đó, đại gia đình đã đông đủ, Vũ Bái cũng phát bao lì xì ngay hôm đó. Ông ta thương anh Vũ con nhất nên đương nhiên anh Vũ con được phần đầu tiên, lời chúc tụng may mắn tuôn như suối, ngoài cửa pháo nổ đì đùng, không khí rất là náo nhiệt. Vũ Bái phát cho anh Vũ con một bao lì xì dày cộp. Sau đó là bọn trẻ trong nhà xếp hàng chúc ông năm mới mạnh khỏe, Vũ Bái phấn khởi phát lì xì hết lượt.
Sang năm Vũ Thành Vãn đã mười tám tuổi, bảo lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng còn đang đi học nên đúng ra Vũ Bái phải lì xì cho cậu. Vậy mà trẻ con trong phòng nhận phong bao hết rồi vẫn không thấy Vũ Bái gọi Vũ Thành Vãn lại. Vũ Thành Vãn biết thừa tính nết Vũ Bái, cậu cũng chẳng thiếu mấy đồng ấy, chỉ là không được hưởng ké tí khước như thiên hạ nói thôi, cậu không thèm chấp.
Cậu không chấp nhưng có người chấp. Mạc Hiền đang tán gẫu với bà cô thỉnh thoảng vẫn đưa mắt liếc Vũ Thành Vãn, cô vẫn lo Vũ Bái lại gây sự nên cô rất để ý. Thấy con ngồi xuống, bữa cơm tất niên chuẩn bị bắt đầu mà có mình con cô không được nhận lì xì, cơn tức trong lòng Mạc Hiền tự dưng trào lên.
Nó bị câm không nói được, nhãng đi một cái là có người đòi bắt nạt nó.
Mạc Hiền ngồi trên ghế mặt tái nhợt, Vũ Huy Kim cũng không biết tại sao tự dưng vợ lại có thái độ như thế. Anh ta đá đá chân vợ dưới gầm bàn, muốn nhắc cô sắp sang năm mới rồi đừng xưng xỉa thế. Cuối cùng Mạc Hiền cố nhịn được không trở mặt giữa bàn cơm. Xong bữa, cả nhà trở lại gian nhà hai tầng kiểu hiện đại quanh năm không ai ở, máy sưởi không có, trong nhà lạnh tê tái.
Không dằn được đến khi hai đứa nhỏ về phòng, Mạc Hiền hét lên với Vũ Huy Kim: “Vũ Huy Kim! Năm ngoái tôi bảo anh thế nào? Tại sao cha anh phát lì xì cho tất cả các cháu chỉ mình Thành Vãn không có?”
Giọng phụ nữ cao vút vang vọng trong nhà làm anh Vũ con giật mình, chưa bao giờ nó thấy mẹ cáu đến thế, nó hoảng sợ không biết phải làm gì. Vũ Thành Vãn ngồi xuống xoa đầu nó, bảo nó về phòng trước đi. Anh Vũ con chần chừ, rón rén gọi: “Mẹ ơi.”
Mạc Hiền không để tâm.
Vũ Thành Vãn đưa em về phòng rồi đóng cửa lại, lúc cậu trở ra cha mẹ cậu đã to tiếng với nhau.
Vũ Huy Kim nói: “Ba quên thôi mà, ba đãng trí lắm, nhà bao nhiêu cháu chắc có đứa nào lấy hai lần làm ba đưa nhầm của Thành Vãn cho nó thôi.”
Anh ta chưa nói dứt lời Mạc Hiền đã giận run người, cô căn vặn: “Anh nói câu ấy mà anh thấy được à? Sao cha anh tồi thế, sao ông ấy cứ phải nhằm vào Tiểu Vãn hả? Còn anh thì nhu nhược, anh nhắm mắt làm ngơ!”
Vũ Huy Kim không phải không biết, làm gì có chuyện ngồi đó mà không biết gì. Tim Vũ Bái không khỏe lắm, cha anh ta vất vả cả đời, ôm bệnh từ thời thanh niên đến giờ còn được hưởng phúc mấy năm nữa đâu? Anh ta nói giọng bất đắc dĩ: “Năm ngoái anh đã bảo ba đừng quên lì xì cho Tiểu Vãn nữa, ba đã gật đầu rồi mà.”
Anh ta biết! Anh ta thừa biết cha anh ta tai quái thế nào! Mạc Hiền hít một hơi thật sâu, cố giữ lý trí nói: “Anh chỉ làm được thế cho Tiểu Vãn à? Anh chỉ nói được một câu với cha anh, mặc kệ ông ấy có tiếp thu hay không à, đây là tất cả những gì anh làm được cho con anh hả? Đứng nhìn người khác nhận bao lì xì, một mình nó không được, đây là muốn ghim vào tim nó, muốn đay lại cho nó nhớ nó khác người thường như thế nào phải không!!!”
Vũ Huy Kim móc bao lì xì trong túi ra chìa cho Mạc Hiền thấy, “Ba làm gì có ý đó, em đừng nhạy cảm thế được không. Anh đã chuẩn bị cho Tiểu Vãn hai bao đây này. Thế được chưa?”
Nói một câu được chưa để bịt miệng Mạc Hiền đấy. Mạc Hiền nhận ra đàn ông sau khi kết hôn một thời gian dài sự kiên nhẫn của họ sẽ bị bào mòn bởi củi dầu gạo muối, động một cái họ sẵn sàng văng ra tiếng được chưa??
“Sao anh không đi mà nói thế với cha anh? Anh thử ngẫm lại đi Vũ Huy Kim, tôi và anh kết hôn bao nhiêu năm, bao nhiêu lần phải cãi nhau vì chuyện này rồi? Anh có đếm được không?”
Vũ Thành Vãn đứng trên tầng nghe Mạc Hiền chỉ trích Vũ Huy Kim, những oán hờn trong cuộc sống gia đình đột nhiên bành trướng mãnh liệt, khiến mọi người đều cuồng loạn.
Mạc Hiền và Vũ Huy Kim ban đầu là trai gái yêu đương tự do, năm đó Vũ Huy Kim đã được Vũ Bái nhắm cho một đám mà ông ta rất ưng ý, thế rồi đùng một cái Mạc Hiền xuất hiện. Đám thông gia trong mơ của Vũ Bái không thành. Ông ta không ưa cô kể từ ngày đó.
“Có đúng cha anh chỉ muốn nhắm vào Tiểu Vãn không? Anh hỏi lương tâm anh xem, từ ngày tôi về nhà anh có cái gì tôi làm không phải, mấy năm đầu về làm dâu tôi bưng trà rót nước cho cha mẹ anh, cha anh có để vào mắt không? Sau này Tiểu Vãn có chuyện ông ấy mở mồm ra là bảo nó câm, bao nhiêu nhục nhã phải trút hết lên đầu nó.” Mạc Hiền ứa nước mắt, cô chùi một cách thô bạo rồi lại tiếp: “Rồi anh làm được cái gì hả Vũ Huy Kim? Bao nhiêu năm nay anh có thay đổi được cái gì không!!”
Cô bảo: “Vũ Huy Kim ạ, nếu không gặp anh có lẽ tôi đã không phải lấy chồng, đời tôi sẽ nhàn hạ sung sướng lắm.”
Vũ Huy Kim sụp hai vai, vợ vừa khóc là anh ta lúng túng, anh ta chỉ biết nói: “Sắp sang năm mới rồi, em đừng thế được không?”
“Ly hôn đi. Tôi với anh ly hôn đi.”
Không có máy sưởi gian nhà chẳng khác gì bốn tấm ván gỗ chụm lại, không hề còn tác dụng che mưa cản gió. Hai chữ ly hôn vừa bật ra tất cả đều sững sờ.
Vũ Thành Vãn xuống lầu, kéo tay mẹ, ra hiệu cho mẹ về phòng trước đi. Nhưng Mạc Hiền níu cậu lại, cô lôi cậu đến trước mặt Vũ Huy Kim, nói: “Vũ Huy Kim, nếu anh còn cần cái nhà này thì ngay bây giờ anh cùng tôi đưa Tiểu Vãn đến gặp cha anh, bảo cha anh lì xì cho Tiểu Vãn, cha anh phải xin lỗi Tiểu Vãn. Sau này còn bất cứ một lần nào ông ấy phân biệt đối xử với Tiểu Vãn nữa thì chúng ta ly hôn, con tôi nuôi cả hai đứa, tôi sẽ cho ông ấy không còn đứa cháu trai ruột nào hết!”
Vũ Huy Kim thở dài, mặt anh ta đầy mỏi mệt. Vũ Thành Vãn thả tay mẹ ra, cậu bảo với cô rằng cậu không cần bao lì xì đó, không sao đâu.
Cơn uất ức của Mạc Hiền lên đến đỉnh điểm, cô nhìn xoáy vào Vũ Huy Kim, lại ép hỏi: “Anh có đi không?”
Vũ Huy Kim trầm mặc, hầu hết đàn ông sẽ chọn trầm mặc những lúc thế này. Hôn nhân biến đàn ông thành người câm.
‘Mẹ ơi, con không cần bao lì xì đó mà.’ Vũ Thành Vãn sốt ruột làm ký hiệu với Mạc Hiền, ‘Mẹ biết tính ông ấy quá rồi, nếu đã không thay đổi được người khác thì chúng ta chỉ có thể thay đổi chính mình thôi. Đừng làm ầm ĩ lên nữa, lên nghỉ đi mẹ.’
Cậu đang nói về Vũ Bái, đương nhiên là Mạc Hiền hiểu như thế, nhưng tại sao cô cứ phải nhịn, cô lùi một bước cho Vũ Bái trời cao biển rộng, còn cô uất phát rồ phát điên sao?
“Vũ Huy Kim, anh vẫn không nói được gì à?” cô hỏi.
Đột nhiên Vũ Huy Kim túm tay Vũ Thành Vãn và quát: “Đi!”, nói xong chực lôi cậu sang nhà chính.
Rõ ràng là anh ta đang nổi giận với chính gia đình mình, Mạc Hiền giằng bàn tay anh ta đang lôi Vũ Thành Vãn ra, cô chất vấn: “Anh có thái độ gì thế?”
Vũ Huy Kim tức tối đáp: “Thái độ gì à? Em muốn đi đòi lì xì còn gì?! Nào đi! Đi đi chứ còn gì nữa!”
Việc gì phải thế, lời qua tiếng lại việc gì phải thế. Vũ Thành Vãn đưa tay gạt nước mắt cho Mạc Hiền rồi nói thẳng: Thôi đi, mẹ.
Mạc Hiền cố chấp đáp: “Thôi thế nào được! Hôm nay thôi à! Cả đời này cũng thôi à!”
Vũ Thành Vãn rũ mắt, cuối cùng cậu chậm rãi làm ký hiệu: Mẹ à, mẹ thế này làm con áp lực lắm. Mẹ làm ơn đừng bắt con cảm thấy nếu con không câm thì tốt biết mấy được không?
Vũ Huy Kim xem hiểu ngôn ngữ ký hiệu, anh ta quát ầm lên: “Sao lại ăn nói thế với mẹ!!”
Trong phút chốc Mạc Hiền kinh ngạc nhìn Vũ Thành Vãn, như thể cô chưa từng hiểu rõ con mình. Vì ai, cuối cùng cô làm tất cả vì ai?
Vũ Thành Vãn bước qua giữa hai người, lên lầu. Mỗi lần ba mẹ cậu to tiếng cãi nhau tựu chung lại chỉ vì một chuyện, đó là cậu bị câm. Dường như sự câm của cậu mang đến bất hạnh cho gia đình này, cậu là bất hạnh. Từ đó cậu phải kéo lê theo cái đuôi vô hình với thế gian để gắng sức học làm một người bình thường. Thế nào mới là bình thường? Kìm mình trong khuôn khổ mới là bình thường phải không?
Tết năm nay không khí trong nhà tệ đến không thể tệ hơn. Ở nhà anh Vũ con cũng chẳng dám nói to. Mùng năm tháng giêng, đón thần tài. Có tiếng gõ cửa, Vũ Thành Vãn ra mở, thấy Trần Tụy đứng đó, phờ phạc vì gió lạnh.
Má Trần Tụy đỏ bừng, hơi thở nó gấp gáp, đôi mắt cười cong cong, gặp nhau câu đầu tiên nó nói là chúc mừng năm mới. Vũ Thành Vãn thật sự cảm thấy Trần Tụy là niềm vui duy nhất của năm mới này.
Trần Tụy chậm rãi dẫm bùn đi về nhà, trên người nó vẫn mặc áo len của Vũ Thành Vãn. Lúc về thay quần áo nó mới phát hiện ra Vũ Thành Vãn nhét bao lì xì trong túi cho nó. Nó chẳng biết gì cả!
Thấy nó về, Trần Cương sai nó dán câu đối rồi tranh thủ dọn dẹp nhà cửa. Trần Tụy lại bắt đầu khởi động kiếp cu li, luôn tay luôn chân quay như chong chóng.
Đêm giao thừa, như lệ thường cả nhà Vũ Huy Kim về nhà chính họ Vũ ăn tết. Bữa cơm tất niên đoàn viên này ai cũng phải có mặt, người đi xa trời nam bể bắc thế nào lúc này cũng về nhà.
Mạc Hiền xách quà cáp đầy đủ về nhà chồng như đi ăn tiệc. Nhà họ Vũ chỉ có mình Vũ Bái tai quái còn cả nhà mọi người đều hòa nhã, thân thiện.
Mà sự sinh đúng ở cái buổi tất niên đó, đại gia đình đã đông đủ, Vũ Bái cũng phát bao lì xì ngay hôm đó. Ông ta thương anh Vũ con nhất nên đương nhiên anh Vũ con được phần đầu tiên, lời chúc tụng may mắn tuôn như suối, ngoài cửa pháo nổ đì đùng, không khí rất là náo nhiệt. Vũ Bái phát cho anh Vũ con một bao lì xì dày cộp. Sau đó là bọn trẻ trong nhà xếp hàng chúc ông năm mới mạnh khỏe, Vũ Bái phấn khởi phát lì xì hết lượt.
Sang năm Vũ Thành Vãn đã mười tám tuổi, bảo lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng còn đang đi học nên đúng ra Vũ Bái phải lì xì cho cậu. Vậy mà trẻ con trong phòng nhận phong bao hết rồi vẫn không thấy Vũ Bái gọi Vũ Thành Vãn lại. Vũ Thành Vãn biết thừa tính nết Vũ Bái, cậu cũng chẳng thiếu mấy đồng ấy, chỉ là không được hưởng ké tí khước như thiên hạ nói thôi, cậu không thèm chấp.
Cậu không chấp nhưng có người chấp. Mạc Hiền đang tán gẫu với bà cô thỉnh thoảng vẫn đưa mắt liếc Vũ Thành Vãn, cô vẫn lo Vũ Bái lại gây sự nên cô rất để ý. Thấy con ngồi xuống, bữa cơm tất niên chuẩn bị bắt đầu mà có mình con cô không được nhận lì xì, cơn tức trong lòng Mạc Hiền tự dưng trào lên.
Nó bị câm không nói được, nhãng đi một cái là có người đòi bắt nạt nó.
Mạc Hiền ngồi trên ghế mặt tái nhợt, Vũ Huy Kim cũng không biết tại sao tự dưng vợ lại có thái độ như thế. Anh ta đá đá chân vợ dưới gầm bàn, muốn nhắc cô sắp sang năm mới rồi đừng xưng xỉa thế. Cuối cùng Mạc Hiền cố nhịn được không trở mặt giữa bàn cơm. Xong bữa, cả nhà trở lại gian nhà hai tầng kiểu hiện đại quanh năm không ai ở, máy sưởi không có, trong nhà lạnh tê tái.
Không dằn được đến khi hai đứa nhỏ về phòng, Mạc Hiền hét lên với Vũ Huy Kim: “Vũ Huy Kim! Năm ngoái tôi bảo anh thế nào? Tại sao cha anh phát lì xì cho tất cả các cháu chỉ mình Thành Vãn không có?”
Giọng phụ nữ cao vút vang vọng trong nhà làm anh Vũ con giật mình, chưa bao giờ nó thấy mẹ cáu đến thế, nó hoảng sợ không biết phải làm gì. Vũ Thành Vãn ngồi xuống xoa đầu nó, bảo nó về phòng trước đi. Anh Vũ con chần chừ, rón rén gọi: “Mẹ ơi.”
Mạc Hiền không để tâm.
Vũ Thành Vãn đưa em về phòng rồi đóng cửa lại, lúc cậu trở ra cha mẹ cậu đã to tiếng với nhau.
Vũ Huy Kim nói: “Ba quên thôi mà, ba đãng trí lắm, nhà bao nhiêu cháu chắc có đứa nào lấy hai lần làm ba đưa nhầm của Thành Vãn cho nó thôi.”
Anh ta chưa nói dứt lời Mạc Hiền đã giận run người, cô căn vặn: “Anh nói câu ấy mà anh thấy được à? Sao cha anh tồi thế, sao ông ấy cứ phải nhằm vào Tiểu Vãn hả? Còn anh thì nhu nhược, anh nhắm mắt làm ngơ!”
Vũ Huy Kim không phải không biết, làm gì có chuyện ngồi đó mà không biết gì. Tim Vũ Bái không khỏe lắm, cha anh ta vất vả cả đời, ôm bệnh từ thời thanh niên đến giờ còn được hưởng phúc mấy năm nữa đâu? Anh ta nói giọng bất đắc dĩ: “Năm ngoái anh đã bảo ba đừng quên lì xì cho Tiểu Vãn nữa, ba đã gật đầu rồi mà.”
Anh ta biết! Anh ta thừa biết cha anh ta tai quái thế nào! Mạc Hiền hít một hơi thật sâu, cố giữ lý trí nói: “Anh chỉ làm được thế cho Tiểu Vãn à? Anh chỉ nói được một câu với cha anh, mặc kệ ông ấy có tiếp thu hay không à, đây là tất cả những gì anh làm được cho con anh hả? Đứng nhìn người khác nhận bao lì xì, một mình nó không được, đây là muốn ghim vào tim nó, muốn đay lại cho nó nhớ nó khác người thường như thế nào phải không!!!”
Vũ Huy Kim móc bao lì xì trong túi ra chìa cho Mạc Hiền thấy, “Ba làm gì có ý đó, em đừng nhạy cảm thế được không. Anh đã chuẩn bị cho Tiểu Vãn hai bao đây này. Thế được chưa?”
Nói một câu được chưa để bịt miệng Mạc Hiền đấy. Mạc Hiền nhận ra đàn ông sau khi kết hôn một thời gian dài sự kiên nhẫn của họ sẽ bị bào mòn bởi củi dầu gạo muối, động một cái họ sẵn sàng văng ra tiếng được chưa??
“Sao anh không đi mà nói thế với cha anh? Anh thử ngẫm lại đi Vũ Huy Kim, tôi và anh kết hôn bao nhiêu năm, bao nhiêu lần phải cãi nhau vì chuyện này rồi? Anh có đếm được không?”
Vũ Thành Vãn đứng trên tầng nghe Mạc Hiền chỉ trích Vũ Huy Kim, những oán hờn trong cuộc sống gia đình đột nhiên bành trướng mãnh liệt, khiến mọi người đều cuồng loạn.
Mạc Hiền và Vũ Huy Kim ban đầu là trai gái yêu đương tự do, năm đó Vũ Huy Kim đã được Vũ Bái nhắm cho một đám mà ông ta rất ưng ý, thế rồi đùng một cái Mạc Hiền xuất hiện. Đám thông gia trong mơ của Vũ Bái không thành. Ông ta không ưa cô kể từ ngày đó.
“Có đúng cha anh chỉ muốn nhắm vào Tiểu Vãn không? Anh hỏi lương tâm anh xem, từ ngày tôi về nhà anh có cái gì tôi làm không phải, mấy năm đầu về làm dâu tôi bưng trà rót nước cho cha mẹ anh, cha anh có để vào mắt không? Sau này Tiểu Vãn có chuyện ông ấy mở mồm ra là bảo nó câm, bao nhiêu nhục nhã phải trút hết lên đầu nó.” Mạc Hiền ứa nước mắt, cô chùi một cách thô bạo rồi lại tiếp: “Rồi anh làm được cái gì hả Vũ Huy Kim? Bao nhiêu năm nay anh có thay đổi được cái gì không!!”
Cô bảo: “Vũ Huy Kim ạ, nếu không gặp anh có lẽ tôi đã không phải lấy chồng, đời tôi sẽ nhàn hạ sung sướng lắm.”
Vũ Huy Kim sụp hai vai, vợ vừa khóc là anh ta lúng túng, anh ta chỉ biết nói: “Sắp sang năm mới rồi, em đừng thế được không?”
“Ly hôn đi. Tôi với anh ly hôn đi.”
Không có máy sưởi gian nhà chẳng khác gì bốn tấm ván gỗ chụm lại, không hề còn tác dụng che mưa cản gió. Hai chữ ly hôn vừa bật ra tất cả đều sững sờ.
Vũ Thành Vãn xuống lầu, kéo tay mẹ, ra hiệu cho mẹ về phòng trước đi. Nhưng Mạc Hiền níu cậu lại, cô lôi cậu đến trước mặt Vũ Huy Kim, nói: “Vũ Huy Kim, nếu anh còn cần cái nhà này thì ngay bây giờ anh cùng tôi đưa Tiểu Vãn đến gặp cha anh, bảo cha anh lì xì cho Tiểu Vãn, cha anh phải xin lỗi Tiểu Vãn. Sau này còn bất cứ một lần nào ông ấy phân biệt đối xử với Tiểu Vãn nữa thì chúng ta ly hôn, con tôi nuôi cả hai đứa, tôi sẽ cho ông ấy không còn đứa cháu trai ruột nào hết!”
Vũ Huy Kim thở dài, mặt anh ta đầy mỏi mệt. Vũ Thành Vãn thả tay mẹ ra, cậu bảo với cô rằng cậu không cần bao lì xì đó, không sao đâu.
Cơn uất ức của Mạc Hiền lên đến đỉnh điểm, cô nhìn xoáy vào Vũ Huy Kim, lại ép hỏi: “Anh có đi không?”
Vũ Huy Kim trầm mặc, hầu hết đàn ông sẽ chọn trầm mặc những lúc thế này. Hôn nhân biến đàn ông thành người câm.
‘Mẹ ơi, con không cần bao lì xì đó mà.’ Vũ Thành Vãn sốt ruột làm ký hiệu với Mạc Hiền, ‘Mẹ biết tính ông ấy quá rồi, nếu đã không thay đổi được người khác thì chúng ta chỉ có thể thay đổi chính mình thôi. Đừng làm ầm ĩ lên nữa, lên nghỉ đi mẹ.’
Cậu đang nói về Vũ Bái, đương nhiên là Mạc Hiền hiểu như thế, nhưng tại sao cô cứ phải nhịn, cô lùi một bước cho Vũ Bái trời cao biển rộng, còn cô uất phát rồ phát điên sao?
“Vũ Huy Kim, anh vẫn không nói được gì à?” cô hỏi.
Đột nhiên Vũ Huy Kim túm tay Vũ Thành Vãn và quát: “Đi!”, nói xong chực lôi cậu sang nhà chính.
Rõ ràng là anh ta đang nổi giận với chính gia đình mình, Mạc Hiền giằng bàn tay anh ta đang lôi Vũ Thành Vãn ra, cô chất vấn: “Anh có thái độ gì thế?”
Vũ Huy Kim tức tối đáp: “Thái độ gì à? Em muốn đi đòi lì xì còn gì?! Nào đi! Đi đi chứ còn gì nữa!”
Việc gì phải thế, lời qua tiếng lại việc gì phải thế. Vũ Thành Vãn đưa tay gạt nước mắt cho Mạc Hiền rồi nói thẳng: Thôi đi, mẹ.
Mạc Hiền cố chấp đáp: “Thôi thế nào được! Hôm nay thôi à! Cả đời này cũng thôi à!”
Vũ Thành Vãn rũ mắt, cuối cùng cậu chậm rãi làm ký hiệu: Mẹ à, mẹ thế này làm con áp lực lắm. Mẹ làm ơn đừng bắt con cảm thấy nếu con không câm thì tốt biết mấy được không?
Vũ Huy Kim xem hiểu ngôn ngữ ký hiệu, anh ta quát ầm lên: “Sao lại ăn nói thế với mẹ!!”
Trong phút chốc Mạc Hiền kinh ngạc nhìn Vũ Thành Vãn, như thể cô chưa từng hiểu rõ con mình. Vì ai, cuối cùng cô làm tất cả vì ai?
Vũ Thành Vãn bước qua giữa hai người, lên lầu. Mỗi lần ba mẹ cậu to tiếng cãi nhau tựu chung lại chỉ vì một chuyện, đó là cậu bị câm. Dường như sự câm của cậu mang đến bất hạnh cho gia đình này, cậu là bất hạnh. Từ đó cậu phải kéo lê theo cái đuôi vô hình với thế gian để gắng sức học làm một người bình thường. Thế nào mới là bình thường? Kìm mình trong khuôn khổ mới là bình thường phải không?
Tết năm nay không khí trong nhà tệ đến không thể tệ hơn. Ở nhà anh Vũ con cũng chẳng dám nói to. Mùng năm tháng giêng, đón thần tài. Có tiếng gõ cửa, Vũ Thành Vãn ra mở, thấy Trần Tụy đứng đó, phờ phạc vì gió lạnh.
Má Trần Tụy đỏ bừng, hơi thở nó gấp gáp, đôi mắt cười cong cong, gặp nhau câu đầu tiên nó nói là chúc mừng năm mới. Vũ Thành Vãn thật sự cảm thấy Trần Tụy là niềm vui duy nhất của năm mới này.