Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 11: Người thân
Một tuần đó trôi qua rất nhanh, chỉ có một ngày thứ bảy, chiều chủ nhật đã bắt đầu trở lại trường.
Dãy phòng ký túc cho lớp họ đã đủ học sinh nên Vũ Thành Vãn buộc phải sang ở cùng phòng với lớp khác. Tin tốt là một phòng ký túc vốn dành cho tám người nhưng phòng này hiện chưa nhận đủ nên thêm cậu cũng mới là bốn. Đảm bảo điều kiện tối thiểu là học sinh trong phòng đều cùng một cấp lớp để giờ giấc của mọi người không bị lệch nhau.
Phòng ký túc cậu phải đến nằm ở cuối hành lang, khu nhà ở cho học sinh lúc nào cũng trong tình trạng thiếu sáng. Ban ngày không bật đèn trông vừa u ám vừa quạnh quẽ.
Hai giờ chiều, chưa có mấy học sinh đến trường, Mạc Hiền muốn giúp cậu dọn giường chiếu nhưng cậu từ chối. Hầu hết giường trong phòng đều đang để chồng chất hành lý hoặc sách vở, bát đũa, không tiện động vào đồ đạc của người khác nên cậu chọn một giường trống ở tầng trên. Giường dưới giường này rõ ràng có người nằm vì có ga giường hình ca-rô xanh trắng và chăn được gấp vuông vức, cậu thấy như thế cũng dễ chấp nhận.
Dọn giường xong thì kiểm tra đầy đủ đồ dùng cá nhân cho cuộc sống nội trú, trong lúc đó cậu vẫn tỏ ra lạnh nhạt, dửng dưng.
Thấy con không buồn nhìn mình, Mạc Hiền đành lên tiếng: “Thôi về đã con, đến giờ học buổi tối lại lên trường.”
Cậu đi sau lưng Mạc Hiền xuống sân trường, không một cử chỉ giao lưu.
Mạc Hiền không biết phải nói gì với con, rõ ràng lúc này nó vẫn đang bực bội có nói gì cũng không lọt tai, thôi thì đợi ít lâu nữa cho nó nguôi ngoai rồi nói.
Buổi trưa Trần Tụy ăn cơm rồi chuẩn bị ba-lô lên đường, cậu đi bộ hết gần một tiếng, đợi xe cũng mất một lúc lâu. Xe buýt vừa đi vừa dừng đón khách nên chẳng biết mấy giờ mới tới nơi, còn may là bến xuống ở ngay cạnh trường!
Trên đường lúc này toàn là học sinh, lúc đi trên cầu cậu dừng lại nhìn hồ nước bên dưới, không có dòng chảy nên nước khá bẩn, cũng không sâu. Thế mà nắng chiều vẫn rải lấp lánh trên mặt hồ, đi trên cây cầu đá cậu sẽ có cảm giác như đang ở trên thị trấn. Thị trấn lúc này vẫn đang phát triển, quy mô chưa lớn nhưng vùng ngoại ô đã có rất nhiều nhà máy, có lẽ vài năm nữa trên ấy sẽ thành một thành phố.
Cậu đến ký túc xá lúc 4 giờ 30, vừa đẩy cửa vào phòng cậu đã thấy giường trên được trải đệm, có… có bạn cùng phòng mới đến à? Cậu ngơ ngác nhìn mấy người bạn khác đang ngồi làm bài tập nhưng không lên tiếng hỏi. Thật sự cậu không thân với mọi người trong phòng này, thêm người mới đến hôm nay thì phòng có bốn khẩu, hai người kia học cùng lớp nên tối tối về ký túc họ đều nói chyện với nhau, chẳng ai để ý đến cậu. Cậu cũng không có mồm miệng bắt chuyện với họ. Có lẽ ở đến nửa tháng rồi cậu vẫn không biết tên họ hai người bạn cùng phòng.
Cậu đặt ba-lô xuống, sắp xếp đồ của mình rồi đến lớp.
Giờ tự học buổi tối Vũ Thành Vãn đến hơi muộn, chiều hôm nay Vũ Huy Kim đi chơi bóng với bạn không có nhà nếu không kiểu gì anh ta cũng lải nhải nói con. Vũ Thành Vãn cảm thấy rất sốt ruột, đang yên đang lành thì bị bắt trọ ở trường, cậu khó chịu đến mức vào lớp rồi vẫn chẳng thiết mở sách ra đọc, chỉ muốn ôm bàn ngủ.
Trần Tụy quay lại thì thấy cái xoáy tóc của Vũ Thành Vãn, cả lớp đều làm bài, tiếng bút chà giấy sàn sạt, Tiển Binh thì lén lút đọc truyện chưởng, có mình Vũ Thành Vãn ngủ. Không dám gọi Vũ Thành Vãn dậy, Trần Tụy đưa tay đẩy cái bút sắp rơi trên mép bàn vào trong rồi nhìn phần gương mặt cậu ấy lộ ra giữa đống sách vở. Trông đã thấy giống người thành phố, không có tí nông thôn nào. Tiêu chuẩn đánh giá nhân loại của Trần Tụy chính là người quê cậu, loại thứ nhất là giống cậu nhưng hơn cậu, loại thứ hai là hoàn toàn khác cậu.
Vũ Thành Vãn đang sẵn bực mình khó ngủ, cậu cảm nhận rõ mồn một những động tĩnh Trần Tụy gây ra quanh mình. Đến khi Trần Tụy rảnh quá bắt đầu thò ngón cái nắn nót đẩy chỉnh tề xấp đề thi trên bàn thì Vũ Thành Vãn bật dậy, tóm lấy cổ tay gầy nhẳng của nó. Trông bộ dạng Trần Tụy hoảng hốt vì bị bắt quả tang cậu cảm giác như mình đang xách tai con thỏ vậy.
Trần Tụy giãy giãy, cậu liền thả tay ra.
‘Chào cậu.’
‘Ăn cơm chưa?’
Trần Tụy vụng về làm ngôn ngữ ký hiệu với Vũ Thành Vãn, cậu hơi sửng sốt. Bao nhiêu người quanh cậu, ngoài mẹ cậu ra Trần Tụy là người đầu tiên sử dụng ngôn ngữ ký hiệu với cậu sau khi biết cậu không nói được. Đến thằng Tiển Binh chơi với Vũ Thành Vãn từ nhỏ cũng chưa từng học ngôn ngữ ký hiệu. Đương nhiên cậu không đánh giá Tiển Binh vì chuyện đó, Tiển Binh là người bình thường, việc gì nó phải học nói chuyện bằng tay.
Thấy Vũ Thành Vãn không đáp lại Trần Tụy lo lắng nghĩ hay là mình học không chuẩn rồi, trong thôn cậu chỉ có hai người câm điếc, cậu đi xa lắm mới đến nhà nhờ họ dạy được. Chẳng lẽ cậu ấy nhìn không hiểu à? Hay là cậu học sai thật? Trần Tụy không chắc lắm, có khi nào tiếng nói có tiếng địa phương, tiếng phổ thông thì ngôn ngữ ký hiệu cũng chia vùng miền không?
Trần Tụy quay lại bàn viết giấy chìa cho Vũ Thành Vãn: Mình nói là chào cậu, với cậu ăn chưa.
Vũ Thành Vãn cầm mảnh giấy, lần đầu tiên chú ý đến lối chữ của Trần Tụy, tròn tròn ngốc ngốc. Cậu viết lại: Hiểu rồi.
Trần Tụy lén thở phào, nhủ thầm may quá may quá, may mà không làm trò cười cho cậu ấy. Cậu lại viết: Mới học được hai câu này, câu khác mình chưa nhớ được, mình ngốc quá.
Vũ Thành Vãn đáp lại: Không đâu.
Cái gì không cái gì đâu? Trần Tụy nghĩ mãi không hiểu, cậu ngập ngừng ngoáy bút trên giấy hồi lâu mới viết được một câu hỏi: Cậu dạy mình ngôn ngữ ký hiệu nhé?
Vũ Thành Vãn đáp: Được.
Cứ thế đến hết ba tiết tự học, chuông reo, Vũ Thành Vãn vẫn ngồi đó, Tiển Binh quay lại hỏi: “Ở ký túc thật à?”
Cậu gật đầu.
Trần Tụy đang chuẩn bị đứng dậy nghe thế lại tò mò quay đầu nhìn cậu. Ở… trọ ở trường á?
“Phòng nào đấy? Tao sang ngủ ké mày nhá, chà chà hay mày sang béng bên tao ở đi, tao bảo kê cho mày.” Tiển Binh ra vẻ lưu manh quàng vai bá cổ Vũ Thành Vãn, cậu đẩy nó ra rồi huých vai nó một cái, Tiển Binh ôm vai cười hì hì, lại cặp kè đòi đi cùng cậu về ký túc xá.
Trần Tụy ra khỏi lớp cuối cùng, cậu khóa cửa rồi đi theo sau bọn họ. Hai người vóc dáng xêm xêm nhau, Tiển Binh hơi vâm hơn, Vũ Thành Vãn thì cao hơn Tiển Binh một chút, trông như hai thằng chuyên ban thể dục. Cậu bước đi nắn nót, tránh dẫm phải cái bóng của Vũ Thành Vãn.
Về đến gần ký túc xá Vũ Thành Vãn mới quay đầu lại thoáng nhìn Trần Tụy đi cách họ một quãng, Trần Tụy bị cậu nhìn thì dừng bước đứng lại.
Vũ Thành Vãn đưa Tiển Binh đến nơi cho biết phòng rồi bảo nó về trước, cậu vào phòng, trong phòng lúc này đã có hai người. Thấy cậu vào hai đứa kia đều kinh ngạc, thật sự không ngoa, cả hai người đó đều biết cậu. Dù với cậu hai người này đều xa lạ, cậu gật đầu tỏ ý chào, hai người đó đều đáp lại với thái độ nhiệt tình hơn cậu nhiều.
Vũ Thành Vãn đưa cho hai người bạn cùng phòng mới túi quà vặt Mạc Hiền chuẩn bị. Nhà cậu dư dả nên đều mua loại đồ ăn vặt nhập khẩu, bỏ túi xách lên nặng tay. Tóm lại là rất chu đáo.
Trần Tụy bước vào phòng, thấy bóng dáng quen thuộc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ. Thật sự không nói ngoa, nó cảm giác như vừa gặp được người thân!
Người thân của nó quay lại, nhận ra là nó thì cũng ngỡ ngàng nhưng không thể hiện đến mức lộ liễu như nó.
Vũ Thành Vãn không ngờ sẽ là Trần Tụy, dưới ánh đèn ảm đạm cặp mắt Trần Tụy như phát sáng, quầng sáng trùm lấy cậu, khiến cậu phải bỏng. Trần Tụy không nhận quà ra mắt của Vũ Thành Vãn, nó lúng túng đáp: “Thôi ngại lắm, mình không nhận đâu.”
Nói một câu thành ra đụng chạm đến hai đứa còn lại trong phòng, người nói vô tâm người nghe hữu ý, có đứa cầm túi quà vung vẩy nghe tiếng soàn soạt, rõ ràng thể hiện sự bất mãn.
Vũ Thành Vãn rút cây bút cài trên túi áo sơ-mi, viết lên mặt túi: Nhận đi cho tôi vui.
Trần Tụy dè dặt cầm lấy, thật sự không phải làm trò mà nó cảm thấy vô duyên vô cớ nhận quà của người khác không hay lắm. Trời sinh nó không gánh vác được lòng tốt người khác dành cho mình.
Vũ Thành Vãn dùng ký hiệu dạy Trần Tụy nói cảm ơn, rồi cậu đáp lại đừng khách sáo. Cái này thì dễ, Trần Tụy lẳng lặng ghi nhớ, mãi đến lúc lên giường ngủ cậu còn hí hoáy tập làm ký hiệu trong chăn.
Đèn tắt, đêm hoàn toàn yên tĩnh. Đêm thu ngủ ngon hơn bình thường.
Đồng hồ báo thức reo tiếng thứ nhất đã có người trở dậy. Trần Tụy cũng dậy theo rồi liêu xiêu đi vào phòng tắm rửa mặt. Con trai làm vệ sinh rất nhanh gọn, hai đứa kia đi rồi cậu mới ngạc nhiên nhận ra Vũ Thành Vãn vẫn chưa dậy!
Trần Tụy không phải người có thể gọi ai dậy thật to, cậu đứng cạnh giường nhỏ giọng gọi tên Vũ Thành Vãn. Gọi mãi chẳng thưa, cậu đành leo lên thang, đứng ở bậc giữa giữa rồi lại thì thào: “Dậy thôi.”
“Muộn học đấy.”
Vẫn im.
Trần Tụy tròn mắt, sao có thể ngủ nướng như thế nhỉ? Mọi người đi học hết rồi cậu ấy vẫn nằm ngủ được hả? Trần Tụy thò tay lay lay Vũ Thành Vãn, vẫn thói quen mỗi ngày đều bị đánh thức bằng bình sữa nóng, Vũ Thành Vãn quơ tay ra túm bàn tay Trần Tụy lôi vào chăn.
Xương xẩu, lại còn lạnh.
Vũ Thành Vãn chậm chạp mở mắt ra, gặp cặp mắt sáng lóng lánh của Trần Tụy. Bốn mắt nhìn nhau, Trần Tụy thua trước, nó hấp tấp nói như bị dẫm phải đuôi: “Dậy dậy đi nhanh.”
Nói xong là chạy mất dạng.
Dãy phòng ký túc cho lớp họ đã đủ học sinh nên Vũ Thành Vãn buộc phải sang ở cùng phòng với lớp khác. Tin tốt là một phòng ký túc vốn dành cho tám người nhưng phòng này hiện chưa nhận đủ nên thêm cậu cũng mới là bốn. Đảm bảo điều kiện tối thiểu là học sinh trong phòng đều cùng một cấp lớp để giờ giấc của mọi người không bị lệch nhau.
Phòng ký túc cậu phải đến nằm ở cuối hành lang, khu nhà ở cho học sinh lúc nào cũng trong tình trạng thiếu sáng. Ban ngày không bật đèn trông vừa u ám vừa quạnh quẽ.
Hai giờ chiều, chưa có mấy học sinh đến trường, Mạc Hiền muốn giúp cậu dọn giường chiếu nhưng cậu từ chối. Hầu hết giường trong phòng đều đang để chồng chất hành lý hoặc sách vở, bát đũa, không tiện động vào đồ đạc của người khác nên cậu chọn một giường trống ở tầng trên. Giường dưới giường này rõ ràng có người nằm vì có ga giường hình ca-rô xanh trắng và chăn được gấp vuông vức, cậu thấy như thế cũng dễ chấp nhận.
Dọn giường xong thì kiểm tra đầy đủ đồ dùng cá nhân cho cuộc sống nội trú, trong lúc đó cậu vẫn tỏ ra lạnh nhạt, dửng dưng.
Thấy con không buồn nhìn mình, Mạc Hiền đành lên tiếng: “Thôi về đã con, đến giờ học buổi tối lại lên trường.”
Cậu đi sau lưng Mạc Hiền xuống sân trường, không một cử chỉ giao lưu.
Mạc Hiền không biết phải nói gì với con, rõ ràng lúc này nó vẫn đang bực bội có nói gì cũng không lọt tai, thôi thì đợi ít lâu nữa cho nó nguôi ngoai rồi nói.
Buổi trưa Trần Tụy ăn cơm rồi chuẩn bị ba-lô lên đường, cậu đi bộ hết gần một tiếng, đợi xe cũng mất một lúc lâu. Xe buýt vừa đi vừa dừng đón khách nên chẳng biết mấy giờ mới tới nơi, còn may là bến xuống ở ngay cạnh trường!
Trên đường lúc này toàn là học sinh, lúc đi trên cầu cậu dừng lại nhìn hồ nước bên dưới, không có dòng chảy nên nước khá bẩn, cũng không sâu. Thế mà nắng chiều vẫn rải lấp lánh trên mặt hồ, đi trên cây cầu đá cậu sẽ có cảm giác như đang ở trên thị trấn. Thị trấn lúc này vẫn đang phát triển, quy mô chưa lớn nhưng vùng ngoại ô đã có rất nhiều nhà máy, có lẽ vài năm nữa trên ấy sẽ thành một thành phố.
Cậu đến ký túc xá lúc 4 giờ 30, vừa đẩy cửa vào phòng cậu đã thấy giường trên được trải đệm, có… có bạn cùng phòng mới đến à? Cậu ngơ ngác nhìn mấy người bạn khác đang ngồi làm bài tập nhưng không lên tiếng hỏi. Thật sự cậu không thân với mọi người trong phòng này, thêm người mới đến hôm nay thì phòng có bốn khẩu, hai người kia học cùng lớp nên tối tối về ký túc họ đều nói chyện với nhau, chẳng ai để ý đến cậu. Cậu cũng không có mồm miệng bắt chuyện với họ. Có lẽ ở đến nửa tháng rồi cậu vẫn không biết tên họ hai người bạn cùng phòng.
Cậu đặt ba-lô xuống, sắp xếp đồ của mình rồi đến lớp.
Giờ tự học buổi tối Vũ Thành Vãn đến hơi muộn, chiều hôm nay Vũ Huy Kim đi chơi bóng với bạn không có nhà nếu không kiểu gì anh ta cũng lải nhải nói con. Vũ Thành Vãn cảm thấy rất sốt ruột, đang yên đang lành thì bị bắt trọ ở trường, cậu khó chịu đến mức vào lớp rồi vẫn chẳng thiết mở sách ra đọc, chỉ muốn ôm bàn ngủ.
Trần Tụy quay lại thì thấy cái xoáy tóc của Vũ Thành Vãn, cả lớp đều làm bài, tiếng bút chà giấy sàn sạt, Tiển Binh thì lén lút đọc truyện chưởng, có mình Vũ Thành Vãn ngủ. Không dám gọi Vũ Thành Vãn dậy, Trần Tụy đưa tay đẩy cái bút sắp rơi trên mép bàn vào trong rồi nhìn phần gương mặt cậu ấy lộ ra giữa đống sách vở. Trông đã thấy giống người thành phố, không có tí nông thôn nào. Tiêu chuẩn đánh giá nhân loại của Trần Tụy chính là người quê cậu, loại thứ nhất là giống cậu nhưng hơn cậu, loại thứ hai là hoàn toàn khác cậu.
Vũ Thành Vãn đang sẵn bực mình khó ngủ, cậu cảm nhận rõ mồn một những động tĩnh Trần Tụy gây ra quanh mình. Đến khi Trần Tụy rảnh quá bắt đầu thò ngón cái nắn nót đẩy chỉnh tề xấp đề thi trên bàn thì Vũ Thành Vãn bật dậy, tóm lấy cổ tay gầy nhẳng của nó. Trông bộ dạng Trần Tụy hoảng hốt vì bị bắt quả tang cậu cảm giác như mình đang xách tai con thỏ vậy.
Trần Tụy giãy giãy, cậu liền thả tay ra.
‘Chào cậu.’
‘Ăn cơm chưa?’
Trần Tụy vụng về làm ngôn ngữ ký hiệu với Vũ Thành Vãn, cậu hơi sửng sốt. Bao nhiêu người quanh cậu, ngoài mẹ cậu ra Trần Tụy là người đầu tiên sử dụng ngôn ngữ ký hiệu với cậu sau khi biết cậu không nói được. Đến thằng Tiển Binh chơi với Vũ Thành Vãn từ nhỏ cũng chưa từng học ngôn ngữ ký hiệu. Đương nhiên cậu không đánh giá Tiển Binh vì chuyện đó, Tiển Binh là người bình thường, việc gì nó phải học nói chuyện bằng tay.
Thấy Vũ Thành Vãn không đáp lại Trần Tụy lo lắng nghĩ hay là mình học không chuẩn rồi, trong thôn cậu chỉ có hai người câm điếc, cậu đi xa lắm mới đến nhà nhờ họ dạy được. Chẳng lẽ cậu ấy nhìn không hiểu à? Hay là cậu học sai thật? Trần Tụy không chắc lắm, có khi nào tiếng nói có tiếng địa phương, tiếng phổ thông thì ngôn ngữ ký hiệu cũng chia vùng miền không?
Trần Tụy quay lại bàn viết giấy chìa cho Vũ Thành Vãn: Mình nói là chào cậu, với cậu ăn chưa.
Vũ Thành Vãn cầm mảnh giấy, lần đầu tiên chú ý đến lối chữ của Trần Tụy, tròn tròn ngốc ngốc. Cậu viết lại: Hiểu rồi.
Trần Tụy lén thở phào, nhủ thầm may quá may quá, may mà không làm trò cười cho cậu ấy. Cậu lại viết: Mới học được hai câu này, câu khác mình chưa nhớ được, mình ngốc quá.
Vũ Thành Vãn đáp lại: Không đâu.
Cái gì không cái gì đâu? Trần Tụy nghĩ mãi không hiểu, cậu ngập ngừng ngoáy bút trên giấy hồi lâu mới viết được một câu hỏi: Cậu dạy mình ngôn ngữ ký hiệu nhé?
Vũ Thành Vãn đáp: Được.
Cứ thế đến hết ba tiết tự học, chuông reo, Vũ Thành Vãn vẫn ngồi đó, Tiển Binh quay lại hỏi: “Ở ký túc thật à?”
Cậu gật đầu.
Trần Tụy đang chuẩn bị đứng dậy nghe thế lại tò mò quay đầu nhìn cậu. Ở… trọ ở trường á?
“Phòng nào đấy? Tao sang ngủ ké mày nhá, chà chà hay mày sang béng bên tao ở đi, tao bảo kê cho mày.” Tiển Binh ra vẻ lưu manh quàng vai bá cổ Vũ Thành Vãn, cậu đẩy nó ra rồi huých vai nó một cái, Tiển Binh ôm vai cười hì hì, lại cặp kè đòi đi cùng cậu về ký túc xá.
Trần Tụy ra khỏi lớp cuối cùng, cậu khóa cửa rồi đi theo sau bọn họ. Hai người vóc dáng xêm xêm nhau, Tiển Binh hơi vâm hơn, Vũ Thành Vãn thì cao hơn Tiển Binh một chút, trông như hai thằng chuyên ban thể dục. Cậu bước đi nắn nót, tránh dẫm phải cái bóng của Vũ Thành Vãn.
Về đến gần ký túc xá Vũ Thành Vãn mới quay đầu lại thoáng nhìn Trần Tụy đi cách họ một quãng, Trần Tụy bị cậu nhìn thì dừng bước đứng lại.
Vũ Thành Vãn đưa Tiển Binh đến nơi cho biết phòng rồi bảo nó về trước, cậu vào phòng, trong phòng lúc này đã có hai người. Thấy cậu vào hai đứa kia đều kinh ngạc, thật sự không ngoa, cả hai người đó đều biết cậu. Dù với cậu hai người này đều xa lạ, cậu gật đầu tỏ ý chào, hai người đó đều đáp lại với thái độ nhiệt tình hơn cậu nhiều.
Vũ Thành Vãn đưa cho hai người bạn cùng phòng mới túi quà vặt Mạc Hiền chuẩn bị. Nhà cậu dư dả nên đều mua loại đồ ăn vặt nhập khẩu, bỏ túi xách lên nặng tay. Tóm lại là rất chu đáo.
Trần Tụy bước vào phòng, thấy bóng dáng quen thuộc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ. Thật sự không nói ngoa, nó cảm giác như vừa gặp được người thân!
Người thân của nó quay lại, nhận ra là nó thì cũng ngỡ ngàng nhưng không thể hiện đến mức lộ liễu như nó.
Vũ Thành Vãn không ngờ sẽ là Trần Tụy, dưới ánh đèn ảm đạm cặp mắt Trần Tụy như phát sáng, quầng sáng trùm lấy cậu, khiến cậu phải bỏng. Trần Tụy không nhận quà ra mắt của Vũ Thành Vãn, nó lúng túng đáp: “Thôi ngại lắm, mình không nhận đâu.”
Nói một câu thành ra đụng chạm đến hai đứa còn lại trong phòng, người nói vô tâm người nghe hữu ý, có đứa cầm túi quà vung vẩy nghe tiếng soàn soạt, rõ ràng thể hiện sự bất mãn.
Vũ Thành Vãn rút cây bút cài trên túi áo sơ-mi, viết lên mặt túi: Nhận đi cho tôi vui.
Trần Tụy dè dặt cầm lấy, thật sự không phải làm trò mà nó cảm thấy vô duyên vô cớ nhận quà của người khác không hay lắm. Trời sinh nó không gánh vác được lòng tốt người khác dành cho mình.
Vũ Thành Vãn dùng ký hiệu dạy Trần Tụy nói cảm ơn, rồi cậu đáp lại đừng khách sáo. Cái này thì dễ, Trần Tụy lẳng lặng ghi nhớ, mãi đến lúc lên giường ngủ cậu còn hí hoáy tập làm ký hiệu trong chăn.
Đèn tắt, đêm hoàn toàn yên tĩnh. Đêm thu ngủ ngon hơn bình thường.
Đồng hồ báo thức reo tiếng thứ nhất đã có người trở dậy. Trần Tụy cũng dậy theo rồi liêu xiêu đi vào phòng tắm rửa mặt. Con trai làm vệ sinh rất nhanh gọn, hai đứa kia đi rồi cậu mới ngạc nhiên nhận ra Vũ Thành Vãn vẫn chưa dậy!
Trần Tụy không phải người có thể gọi ai dậy thật to, cậu đứng cạnh giường nhỏ giọng gọi tên Vũ Thành Vãn. Gọi mãi chẳng thưa, cậu đành leo lên thang, đứng ở bậc giữa giữa rồi lại thì thào: “Dậy thôi.”
“Muộn học đấy.”
Vẫn im.
Trần Tụy tròn mắt, sao có thể ngủ nướng như thế nhỉ? Mọi người đi học hết rồi cậu ấy vẫn nằm ngủ được hả? Trần Tụy thò tay lay lay Vũ Thành Vãn, vẫn thói quen mỗi ngày đều bị đánh thức bằng bình sữa nóng, Vũ Thành Vãn quơ tay ra túm bàn tay Trần Tụy lôi vào chăn.
Xương xẩu, lại còn lạnh.
Vũ Thành Vãn chậm chạp mở mắt ra, gặp cặp mắt sáng lóng lánh của Trần Tụy. Bốn mắt nhìn nhau, Trần Tụy thua trước, nó hấp tấp nói như bị dẫm phải đuôi: “Dậy dậy đi nhanh.”
Nói xong là chạy mất dạng.