Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng
Chương 68
Ngu Tri Dao còn chưa kịp theo tiếng mà đi xem, trong căn phòng sau lưng đã truyền tới âm thanh của nữ nhân: "Nhị Nựu, đi lấy dưa hấu bỏ ở trong giếng nước của hậu viện xách tới đây, đợi một chút cắt ăn."
Ngu Tri Dao sửng sốt một chút, không động đậy.
Nàng cúi đầu từ từ nghĩ một chút, vẻ mặt hơi có chút bừng tỉnh hiểu ra. À, Nhị Nựu thì ra là nàng.
"Điền Nhị Nựu! Ta sai ngươi không nghe đúng không!" Phụ nhân mặc áo gai vải thô đi ra từ cửa, trên đầu dùng khăn che đầu màu đỏ thẫm quấn lại, bà ta giơ d.a.o phay mặt đầy tức giận.
Ngu Tri Dao: "..."
Không phải, thân nương, có lời thì nói đàng hoàng, đừng động dao!
Phụ nhân nổi giận đùng đùng nhìn nàng, hai người mắt lớn trừng, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn một lúc. Phụ nhân nản lòng trước, đột nhiên mặt đầy ủ rũ nói: "Nhị Nựu, ngươi vừa ngốc đã ngốc mười năm, hai ngày trước không phải đã tỉnh lại rồi hay sao? Bây giờ sao lại...ai."
Phụ nhân lắc đầu than thở.
Ngu Tri Dao:?
Cái gì? Trước đó nàng còn là một kẻ ngốc?
Trong mắt Ngu Tri Dao lộ ra chút mê mang.
Phụ nhân thấy hai mắt của nàng đờ đẫn, càng cảm thấy nàng lại bắt đầu ngốc rồi, lắc đầu một cái nắm d.a.o phay quay về phòng lần nữa.
Không lâu lắm, bên trong phòng lại vang lên âm thanh lóc cóc của d.a.o rơi trên thớt gỗ, tiếng xắc thức ăn nhanh chóng vang lên.
Bên kia tiếng của trẻ con vẫn đang la hét ầm ĩ
"Cút ngay! Quỷ xui xẻo, nếu không phải ngươi, lần trước ta lấy tổ chim cũng sẽ không rớt xuống té gãy chân."
"Con hoang, con hoang, đi nhanh!"
"Biết vẽ bùa thì có gì ghê gớm chứ, thật sự cho mình là tiên rồi, ngươi chính là một tên quái vật!"
Sau đó, Ngu Tri Dao nghe được âm thanh đá nện vô người.
Nàng nghiêng đầu nhìn sang, sau khi thấy rõ cảnh tượng, con ngươi đen nhánh bỗng nhiên rụt một cái.
Đó là một tiểu nam hài rất nhỏ, ước chừng chỉ có một hai tuổi, tướng mạo xinh đẹp quá mức, da còn trắng hơn tuyết.
Nhóc cúi thấp đầu đi về phía trước, cúi đầu nhỏ, đi bộ lại vững vàng, không nói lời nào.
Một góc trán đã bị đá đập bể, m.á.u đỏ tươi chảy xuống dọc theo vết thương. Màu da của tiểu nam hài vốn dĩ rất trắng, bây giờ chảy máu, làm cho vết thương và màu m.á.u kia càng lộ ra vẻ đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-68.html.]
Máu theo lông mày rơi vào mí mắt, lông mi đen dày của tiểu nam hài run rẩy, nhưng không có dừng chân lại, tiếp tục cúi thấp đầu đi về phía trước.
Đám trẻ con sau lưng vẫn còn đang cười hì hì, không ngừng ném đá ở phía sau nhóc, hòn đá có lớn có nhỏ, tầng tầng lớp lớp nện ở sau lưng và cẳng chân của tiểu nam hài.
Thậm chí có một khối đá đập trúng sau ót của nhóc con.
"Quỷ xui xẻo tại sao ngươi còn chưa chết! Lần trước bị chó nhà Đại Hoàng cắn thành như vậy cũng chưa chết, thật đúng là quái vật!"
"Gặp ngươi thì đã xui xẻo rồi!"
Ngu Tri Dao thật sự không thể nhẫn nhịn.
Nàng ấn lên tay vịn của ghế mây, nhặt một cây chổi lớn ở bên cạnh rồi đứng lên, chuẩn bị dạy dỗ đám trẻ đầu gấu này thật tốt.
Lại dám giở trò bạo lực ở trước mắt của Điền Nhị Nựu nàng, còn là bắt nạt một tiểu nam hài xinh đẹp như vậy!
DTV
Những đứa trẻ thấy Ngu Tri Dao kéo cây chổi tới, ánh mắt cong cong, vỗ tay cười càng vui vẻ hơn: "Tên ngốc Nhị Nựu tới rồi, tên ngốc Nhị Nựu này nhất định là muốn dạy dỗ quỷ xui xẻo này rồi!"
Tiểu nam hài trán chảy m.á.u yên lặng siết chặt quả đ.ấ.m nhỏ bên người, nhóc không có dừng chân, gần như là đ.â.m đầu đi tới, đợi cây chổi của nàng.
Nhìn đến Ngu Tri Dao cực kì đau lòng.
Ngay sau đó, Ngu Tri Dao liền làm ra một động tác làm người khác ngạc nhiên, một tay nàng bế tiểu nam hài như cục tuyết kia lên, bên tai còn nghe được tiếng kêu lên nho nhỏ của nhóc.
Nhấc tiểu nam hài lên vai, Ngu Tri Dao xông lên phía trước, tay cầm chổi được nàng thể hiện đầy uy lực. Thật giống như trong tay nàng không phải là cây chổi, mà mà một cây trường kiếm có thể càn quét ngàn quân.
Những đứa trẻ bất ngờ không kịp đề phòng đều bị chổi đánh, từng đứa chạy thục mạng khóc kêu cha gọi nương: "Tên ngốc Nhị Nựu đánh người rồi! Tên ngốc Nhị Nựu đánh người rồi!"
Ngu Tri Dao cảm thấy sảng khoái.
Lại đánh mấy chổi vào hai đứa trẻ thối chuẩn bị dùng đá ném nàng, đau tới gào thét, ôm đầu trốn chui như chuột khóc lớn chạy đi.
Sau khi đuổi hết đám trẻ con bạo lực trong thôn, Ngu Tri Dao cười ha hả một tiếng, một tay ôm cục bông tuyết, một tay xách cây chổi lớn về.
Làm kẻ ngốc thật thoải mái, dạy dỗ trẻ con nghịch ngợm cũng sẽ không bị khiển trách bởi ràng buộc đạo đức.
Dù sao thì, ức h.i.ế.p kẻ ngốc ngươi còn có lý sao?
Ai bảo kẻ ngốc là đoàn thể yếu thế?
Ngu Tri Dao tỏ vẻ rất tự tin, cha nàng nương nàng chỉ có một người nữ nhi, mặc dù nữ nhi là một kẻ ngốc, nhưng nhất định sẽ che chở hài tử.
Tiểu nam hài còn nằm ở đầu vai của nàng, yên lặng không nói chuyện.
Lúc Ngu Tri Dao vừa nhặt cây chổi lên dạy dỗ đám trẻ nghịch ngợm kia, thì đã nhớ ra thân phận của tiểu nam hài trắng như tuyết này rồi.
Tiểu nam hài tên là Tiểu Vân, ở trong thôn Thanh Sơn cùng nương của mình là một người tu tiên tên A Lăng. Cô nhi quả mẫu, thường xuyên chịu đựng sự quấy rối của các nam nhân nhàn rỗi trong thôn.
Ngu Tri Dao sửng sốt một chút, không động đậy.
Nàng cúi đầu từ từ nghĩ một chút, vẻ mặt hơi có chút bừng tỉnh hiểu ra. À, Nhị Nựu thì ra là nàng.
"Điền Nhị Nựu! Ta sai ngươi không nghe đúng không!" Phụ nhân mặc áo gai vải thô đi ra từ cửa, trên đầu dùng khăn che đầu màu đỏ thẫm quấn lại, bà ta giơ d.a.o phay mặt đầy tức giận.
Ngu Tri Dao: "..."
Không phải, thân nương, có lời thì nói đàng hoàng, đừng động dao!
Phụ nhân nổi giận đùng đùng nhìn nàng, hai người mắt lớn trừng, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn một lúc. Phụ nhân nản lòng trước, đột nhiên mặt đầy ủ rũ nói: "Nhị Nựu, ngươi vừa ngốc đã ngốc mười năm, hai ngày trước không phải đã tỉnh lại rồi hay sao? Bây giờ sao lại...ai."
Phụ nhân lắc đầu than thở.
Ngu Tri Dao:?
Cái gì? Trước đó nàng còn là một kẻ ngốc?
Trong mắt Ngu Tri Dao lộ ra chút mê mang.
Phụ nhân thấy hai mắt của nàng đờ đẫn, càng cảm thấy nàng lại bắt đầu ngốc rồi, lắc đầu một cái nắm d.a.o phay quay về phòng lần nữa.
Không lâu lắm, bên trong phòng lại vang lên âm thanh lóc cóc của d.a.o rơi trên thớt gỗ, tiếng xắc thức ăn nhanh chóng vang lên.
Bên kia tiếng của trẻ con vẫn đang la hét ầm ĩ
"Cút ngay! Quỷ xui xẻo, nếu không phải ngươi, lần trước ta lấy tổ chim cũng sẽ không rớt xuống té gãy chân."
"Con hoang, con hoang, đi nhanh!"
"Biết vẽ bùa thì có gì ghê gớm chứ, thật sự cho mình là tiên rồi, ngươi chính là một tên quái vật!"
Sau đó, Ngu Tri Dao nghe được âm thanh đá nện vô người.
Nàng nghiêng đầu nhìn sang, sau khi thấy rõ cảnh tượng, con ngươi đen nhánh bỗng nhiên rụt một cái.
Đó là một tiểu nam hài rất nhỏ, ước chừng chỉ có một hai tuổi, tướng mạo xinh đẹp quá mức, da còn trắng hơn tuyết.
Nhóc cúi thấp đầu đi về phía trước, cúi đầu nhỏ, đi bộ lại vững vàng, không nói lời nào.
Một góc trán đã bị đá đập bể, m.á.u đỏ tươi chảy xuống dọc theo vết thương. Màu da của tiểu nam hài vốn dĩ rất trắng, bây giờ chảy máu, làm cho vết thương và màu m.á.u kia càng lộ ra vẻ đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-68.html.]
Máu theo lông mày rơi vào mí mắt, lông mi đen dày của tiểu nam hài run rẩy, nhưng không có dừng chân lại, tiếp tục cúi thấp đầu đi về phía trước.
Đám trẻ con sau lưng vẫn còn đang cười hì hì, không ngừng ném đá ở phía sau nhóc, hòn đá có lớn có nhỏ, tầng tầng lớp lớp nện ở sau lưng và cẳng chân của tiểu nam hài.
Thậm chí có một khối đá đập trúng sau ót của nhóc con.
"Quỷ xui xẻo tại sao ngươi còn chưa chết! Lần trước bị chó nhà Đại Hoàng cắn thành như vậy cũng chưa chết, thật đúng là quái vật!"
"Gặp ngươi thì đã xui xẻo rồi!"
Ngu Tri Dao thật sự không thể nhẫn nhịn.
Nàng ấn lên tay vịn của ghế mây, nhặt một cây chổi lớn ở bên cạnh rồi đứng lên, chuẩn bị dạy dỗ đám trẻ đầu gấu này thật tốt.
Lại dám giở trò bạo lực ở trước mắt của Điền Nhị Nựu nàng, còn là bắt nạt một tiểu nam hài xinh đẹp như vậy!
DTV
Những đứa trẻ thấy Ngu Tri Dao kéo cây chổi tới, ánh mắt cong cong, vỗ tay cười càng vui vẻ hơn: "Tên ngốc Nhị Nựu tới rồi, tên ngốc Nhị Nựu này nhất định là muốn dạy dỗ quỷ xui xẻo này rồi!"
Tiểu nam hài trán chảy m.á.u yên lặng siết chặt quả đ.ấ.m nhỏ bên người, nhóc không có dừng chân, gần như là đ.â.m đầu đi tới, đợi cây chổi của nàng.
Nhìn đến Ngu Tri Dao cực kì đau lòng.
Ngay sau đó, Ngu Tri Dao liền làm ra một động tác làm người khác ngạc nhiên, một tay nàng bế tiểu nam hài như cục tuyết kia lên, bên tai còn nghe được tiếng kêu lên nho nhỏ của nhóc.
Nhấc tiểu nam hài lên vai, Ngu Tri Dao xông lên phía trước, tay cầm chổi được nàng thể hiện đầy uy lực. Thật giống như trong tay nàng không phải là cây chổi, mà mà một cây trường kiếm có thể càn quét ngàn quân.
Những đứa trẻ bất ngờ không kịp đề phòng đều bị chổi đánh, từng đứa chạy thục mạng khóc kêu cha gọi nương: "Tên ngốc Nhị Nựu đánh người rồi! Tên ngốc Nhị Nựu đánh người rồi!"
Ngu Tri Dao cảm thấy sảng khoái.
Lại đánh mấy chổi vào hai đứa trẻ thối chuẩn bị dùng đá ném nàng, đau tới gào thét, ôm đầu trốn chui như chuột khóc lớn chạy đi.
Sau khi đuổi hết đám trẻ con bạo lực trong thôn, Ngu Tri Dao cười ha hả một tiếng, một tay ôm cục bông tuyết, một tay xách cây chổi lớn về.
Làm kẻ ngốc thật thoải mái, dạy dỗ trẻ con nghịch ngợm cũng sẽ không bị khiển trách bởi ràng buộc đạo đức.
Dù sao thì, ức h.i.ế.p kẻ ngốc ngươi còn có lý sao?
Ai bảo kẻ ngốc là đoàn thể yếu thế?
Ngu Tri Dao tỏ vẻ rất tự tin, cha nàng nương nàng chỉ có một người nữ nhi, mặc dù nữ nhi là một kẻ ngốc, nhưng nhất định sẽ che chở hài tử.
Tiểu nam hài còn nằm ở đầu vai của nàng, yên lặng không nói chuyện.
Lúc Ngu Tri Dao vừa nhặt cây chổi lên dạy dỗ đám trẻ nghịch ngợm kia, thì đã nhớ ra thân phận của tiểu nam hài trắng như tuyết này rồi.
Tiểu nam hài tên là Tiểu Vân, ở trong thôn Thanh Sơn cùng nương của mình là một người tu tiên tên A Lăng. Cô nhi quả mẫu, thường xuyên chịu đựng sự quấy rối của các nam nhân nhàn rỗi trong thôn.