Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng
Chương 57
Mặc dù ở trong trí nhớ của hắn chuyện này không sai.
Trừ thời gian làm nhiệm vụ ra, mỗi ngày chỉ ngủ hai giờ, thời gian còn lại đều ở đây luyện kiếm.
Chăm chỉ khắc khổ đến mức làm cho hắn thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt.
Nhưng..., Đây là hắn sao?
Lạc Nhị bị kéo luyện kiếm một lúc lâu, cổ tay động một cái, lưu loát thu hồi trường kiếm, không để ý đến Lạc Nhất đang gào thét ở phía sau, quả quyết đi về ngủ.
Rốt cuộc nắm xuống giường, Lạc Nhị than thở một tiếng, lúc này mới là hắn.
Cái người mỗi ngày chỉ ngủ hai giờ, ngược đãi mình không ra hình người tuyệt đối không phải là hắn!
Lạc Nhị khẳng định xong suy nghĩ, một tiếng rắc rắc vang lên, che chắn vô hình vỡ vụn, một đạo bạch quang lướt qua, trí nhớ thuộc về Lạc Vân Dã quay trở về trong đầu.
Lạc Vân Dã: "..."
Thân thể của hắn cứng đỡ, xoa mi tâm phát đau, chịu đựng cơn buồn ngủ đứng dậy, đi ra ngoài tìm Ngu Tri Dao.
Tiểu Ngư chỉ có tu vi Trúc cơ bị tà ma đưa đến chỗ này, nhất định là lành ít dữ nhiều, hắn phải nhanh chóng tìm được nàng.
Từ khi con gái độc nhất của chưởng môn Trường Trạch môn Lạc Lăng ra đời, đều nói với bên ngoài là yếu ớt nhiều bệnh, cần phải tĩnh dưỡng. Từ nhỏ đến lớn đều sống trong biệt viện ở chỗ này, là một chỗ vô cùng bình thường ở một nơi của sơn môn Trường Trạch môn.
Nơi này bề ngoài thì chỉ thấy thị nữ thị vệ rất bình thường, nhưng trong bóng tối lại có bốn vị tiền bối của Trường Trạch môn nghiêm ngặt canh giữ ở bốn phía Đông Tây Nam bắc.
Mặc dù hôm nay Trường Trạch môn sa sút, đã trở thành môn phái tam đẳng, nhưng nội tình vẫn có một chút.
Ngu Tri Dao có thể cảm nhận được trong viện kia có bốn khí tức Phá Hư cảnh, hơn nữa trong phòng Lạc Lăng còn giấu một đại ma vương, nàng yên lặng suy nghĩ thực lực của mình, vẫn quyết định trước tiên nên khiêm tốn một chút.
Nàng là một thị nữ, nơi được phép đi không nhiều, để tránh cho bị người nghi ngờ, Ngu Tri Dao chỉ có thể đi dạo cả một buổi chiều ở vòng ngoại biệt viện, cũng không tìm được người tương tự với Lạc Vân Dã.
Lúc trời tối, Ngu Tri Dao đánh bậy đánh bạ đi vào giáo trường luyện kiếm của bọn thị vệ.
Chỉ thấy dưới ánh trăng màu bạc, xa xa vạt áo màu đen tung bay, lưỡi kiếm phát ra hàn quang lạnh lẽo thấu xương va chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy, hai bên nhanh chóng ngươi tới ta đi. Kiếm thức mở ra hợp lại, thế công nhanh mạnh, công kích cũng xảo quyệt, kiếm chiêu mang theo khí tức tàn nhẫn.
Đáng tiếc còn chưa xem đủ, nàng đã bị xem thành thị nữ xông lầm vào trong giáo trường, bị hai thị vệ làm nhiệm vụ canh phòng của tiểu thư đưa về viện của thị nữ.
"Đa tạ thị vệ ca ca đưa ta về." Ngu Tri Dao cười cong mắt, đứng ở cửa viện vẫy tay tạm biệt với bọn họ.
Sắc trời đã tối, ngoài nhà đã treo đèn lồng lên, trong sân bọn thị nữ vẫn còn đang hì hục giặt quần áo.
Một số người lạnh run lẩy bẩy, vốn dĩ ngón tay trắng nõn ngâm trong nước lạnh, đã bị lạnh đến đỏ bừng.
Bọn thị nữ nghe được âm thanh, ngẩng đầu lên, tận mắt nhìn thấy Ngu Tri Dao được tiểu thư giao nhiệm vụ sau đó được thị vệ hộ tống về, từng người đều ghen tị, giận mà không dám nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-57.html.]
Ngay cả đại nha hoàn Hồng Hạnh muốn châm chọc Ngu Tri Dao hai tiếng, cũng không khỏi ngậm miệng, không dám dạy dỗ tiểu nha hoàn đê tiện bây giờ đã thành người được tiểu thư Lạc Lăng sủng ái.
Ngu Tri Dao xoay người lại thấy các nàng vẫn còn đang giặt quần áo, hơi nhướng lông mày một chút. Nàng nghiêng đầu liếc nhìn váy còn chưa phơi khô của mình, cũng không nhìn đám thị nữ này nữa, nhẹ nhàng bước đi qua trước người các nàng, không lo lắng đi vào phòng ngủ.
Nàng bày một pháp thuật nhỏ, nếu có người muốn làm chuyện xấu làm bẩn quần áo nàng giặt, sẽ gặp trả thù trên người mình.
Có thể giặt đến trời tối, xem ra là bị trả thù rất nhiều đây.
Ngu Tri Dao không có cảm thấy đáng thương cho các nàng, tìm được giường nhỏ của Tiểu Hà, ngồi xuống dựa đầu vào tường bắt chéo chân, cầm ra một linh quả cắn rắc rắc, rất sung sướng. Lúc nãy trên đường trở về, nàng từ chỗ hai thị vệ đào được tin tức công việc thị vệ một chút, trình độ khổ cực này thật giống như đi Châu Phi đào mỏ.
Ngu Tri Dao cảm thấy nếu như ở chỗ này thân phận của Lạc Vân Dã là thị vệ, không đến một ngày, cũng sẽ tỉnh lại.
Dù sao dựa theo sự ăn ý ăn nhịp của hai người, Lạc Vân Dã khẳng định không gánh nổi trình độ khổ cực đến quá đáng hơn cả đặc nhiệm 007 này.
Đối với lần này Ngu Tri Dao vô cùng tự tin, nàng thậm chí cảm thấy đoán chừng ngày mai hai người có thể ở chỗ này nhận ra nhau.
Trải qua một buổi chiều tìm kiếm, Ngu Tri Dao cũng đã nghĩ thông.
DTV
Tà mà dẫn bọn họ đi vào sợ rằng không có cách nào trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ, cần phải thông qua ảo cảnh làm môi giới để đạt được mục đích g.i.ế.c người.
Nếu không cần gì phải phí nhiều sức làm ra một ảo cảnh không khác gì với thế giới chân thật như vậy?
Những tu sĩ c.h.ế.t trong thôn Đồ Long, nói chung cũng là sa vào trong ảo cảnh, hoàn toàn bị lạc mất mình, sau khi đón nhận thân phận người bình thường rồi bị giết.
Đột nhiên Ngu Tri Dao cảm thấy may mắn không thôi.
Thật may nàng và Tiểu Vân đều là người đi con đường tu tiên có khoa học, tuyệt không để cho mình tu tiên đến mệt sống mệt chơi, tổn hao căn cơ!
Bên kia Lạc Vân Dã đang tìm người cũng nghĩ thông suốt vấn đề này, cộng thêm trên người Tiểu Ngư còn có rất nhiều pháp bảo hộ thân, vì vậy cũng trở về viện của mình, tắm rửa, nằm lên giường, chuẩn bị ngày mai nhận nhau.
Thận ma tránh trong bóng tối quan sát thiếu chút nữa tức phát khóc.
Nó thật muốn hét lên: "Chỉ biết ăn ăn, ngủ ngủ, phế vậy!"
Tu sĩ Vân giới sao có thể giống như vậy, ai mà không phải đều nắm chặt thời gian và cơ hội tu luyện, tu sĩ Nhân tộc trước đó đều vô cùng thích ứng với tình huống này, hơn nữa độ tiếp nhận thân phận mới cũng rất tốt, sau đó bị nó ăn sạch.
Mà hai người này, m.á.u thịt và linh hồn là hương vị ngọt ngào mê hoặc ngàn năm khó gặp!
Ai biết rốt cuộc lại là loại tham ăn lại lười, trong đầu trừ ăn chỉ có ngủ.
Không trách đến bây giờ chỉ là hai tiểu Trúc cơ!
Nhưng cũng bởi vì chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ, cho nên mới dễ dàng phá vỡ được bức tường chắn trí nhớ mà nó thiết lập.
Thận Ma thật sự muốn c.h.ế.t mà.
Ngày mai, ngày mai, nó nhất định sẽ nghĩ cách ăn nữ Trúc cơ xấu xa kia!
Nghĩ như vậy Thận ma che giấu thân thể đi đến cửa ra vào của Trường Trạch môn.
Trừ thời gian làm nhiệm vụ ra, mỗi ngày chỉ ngủ hai giờ, thời gian còn lại đều ở đây luyện kiếm.
Chăm chỉ khắc khổ đến mức làm cho hắn thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt.
Nhưng..., Đây là hắn sao?
Lạc Nhị bị kéo luyện kiếm một lúc lâu, cổ tay động một cái, lưu loát thu hồi trường kiếm, không để ý đến Lạc Nhất đang gào thét ở phía sau, quả quyết đi về ngủ.
Rốt cuộc nắm xuống giường, Lạc Nhị than thở một tiếng, lúc này mới là hắn.
Cái người mỗi ngày chỉ ngủ hai giờ, ngược đãi mình không ra hình người tuyệt đối không phải là hắn!
Lạc Nhị khẳng định xong suy nghĩ, một tiếng rắc rắc vang lên, che chắn vô hình vỡ vụn, một đạo bạch quang lướt qua, trí nhớ thuộc về Lạc Vân Dã quay trở về trong đầu.
Lạc Vân Dã: "..."
Thân thể của hắn cứng đỡ, xoa mi tâm phát đau, chịu đựng cơn buồn ngủ đứng dậy, đi ra ngoài tìm Ngu Tri Dao.
Tiểu Ngư chỉ có tu vi Trúc cơ bị tà ma đưa đến chỗ này, nhất định là lành ít dữ nhiều, hắn phải nhanh chóng tìm được nàng.
Từ khi con gái độc nhất của chưởng môn Trường Trạch môn Lạc Lăng ra đời, đều nói với bên ngoài là yếu ớt nhiều bệnh, cần phải tĩnh dưỡng. Từ nhỏ đến lớn đều sống trong biệt viện ở chỗ này, là một chỗ vô cùng bình thường ở một nơi của sơn môn Trường Trạch môn.
Nơi này bề ngoài thì chỉ thấy thị nữ thị vệ rất bình thường, nhưng trong bóng tối lại có bốn vị tiền bối của Trường Trạch môn nghiêm ngặt canh giữ ở bốn phía Đông Tây Nam bắc.
Mặc dù hôm nay Trường Trạch môn sa sút, đã trở thành môn phái tam đẳng, nhưng nội tình vẫn có một chút.
Ngu Tri Dao có thể cảm nhận được trong viện kia có bốn khí tức Phá Hư cảnh, hơn nữa trong phòng Lạc Lăng còn giấu một đại ma vương, nàng yên lặng suy nghĩ thực lực của mình, vẫn quyết định trước tiên nên khiêm tốn một chút.
Nàng là một thị nữ, nơi được phép đi không nhiều, để tránh cho bị người nghi ngờ, Ngu Tri Dao chỉ có thể đi dạo cả một buổi chiều ở vòng ngoại biệt viện, cũng không tìm được người tương tự với Lạc Vân Dã.
Lúc trời tối, Ngu Tri Dao đánh bậy đánh bạ đi vào giáo trường luyện kiếm của bọn thị vệ.
Chỉ thấy dưới ánh trăng màu bạc, xa xa vạt áo màu đen tung bay, lưỡi kiếm phát ra hàn quang lạnh lẽo thấu xương va chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy, hai bên nhanh chóng ngươi tới ta đi. Kiếm thức mở ra hợp lại, thế công nhanh mạnh, công kích cũng xảo quyệt, kiếm chiêu mang theo khí tức tàn nhẫn.
Đáng tiếc còn chưa xem đủ, nàng đã bị xem thành thị nữ xông lầm vào trong giáo trường, bị hai thị vệ làm nhiệm vụ canh phòng của tiểu thư đưa về viện của thị nữ.
"Đa tạ thị vệ ca ca đưa ta về." Ngu Tri Dao cười cong mắt, đứng ở cửa viện vẫy tay tạm biệt với bọn họ.
Sắc trời đã tối, ngoài nhà đã treo đèn lồng lên, trong sân bọn thị nữ vẫn còn đang hì hục giặt quần áo.
Một số người lạnh run lẩy bẩy, vốn dĩ ngón tay trắng nõn ngâm trong nước lạnh, đã bị lạnh đến đỏ bừng.
Bọn thị nữ nghe được âm thanh, ngẩng đầu lên, tận mắt nhìn thấy Ngu Tri Dao được tiểu thư giao nhiệm vụ sau đó được thị vệ hộ tống về, từng người đều ghen tị, giận mà không dám nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-57.html.]
Ngay cả đại nha hoàn Hồng Hạnh muốn châm chọc Ngu Tri Dao hai tiếng, cũng không khỏi ngậm miệng, không dám dạy dỗ tiểu nha hoàn đê tiện bây giờ đã thành người được tiểu thư Lạc Lăng sủng ái.
Ngu Tri Dao xoay người lại thấy các nàng vẫn còn đang giặt quần áo, hơi nhướng lông mày một chút. Nàng nghiêng đầu liếc nhìn váy còn chưa phơi khô của mình, cũng không nhìn đám thị nữ này nữa, nhẹ nhàng bước đi qua trước người các nàng, không lo lắng đi vào phòng ngủ.
Nàng bày một pháp thuật nhỏ, nếu có người muốn làm chuyện xấu làm bẩn quần áo nàng giặt, sẽ gặp trả thù trên người mình.
Có thể giặt đến trời tối, xem ra là bị trả thù rất nhiều đây.
Ngu Tri Dao không có cảm thấy đáng thương cho các nàng, tìm được giường nhỏ của Tiểu Hà, ngồi xuống dựa đầu vào tường bắt chéo chân, cầm ra một linh quả cắn rắc rắc, rất sung sướng. Lúc nãy trên đường trở về, nàng từ chỗ hai thị vệ đào được tin tức công việc thị vệ một chút, trình độ khổ cực này thật giống như đi Châu Phi đào mỏ.
Ngu Tri Dao cảm thấy nếu như ở chỗ này thân phận của Lạc Vân Dã là thị vệ, không đến một ngày, cũng sẽ tỉnh lại.
Dù sao dựa theo sự ăn ý ăn nhịp của hai người, Lạc Vân Dã khẳng định không gánh nổi trình độ khổ cực đến quá đáng hơn cả đặc nhiệm 007 này.
Đối với lần này Ngu Tri Dao vô cùng tự tin, nàng thậm chí cảm thấy đoán chừng ngày mai hai người có thể ở chỗ này nhận ra nhau.
Trải qua một buổi chiều tìm kiếm, Ngu Tri Dao cũng đã nghĩ thông.
DTV
Tà mà dẫn bọn họ đi vào sợ rằng không có cách nào trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ, cần phải thông qua ảo cảnh làm môi giới để đạt được mục đích g.i.ế.c người.
Nếu không cần gì phải phí nhiều sức làm ra một ảo cảnh không khác gì với thế giới chân thật như vậy?
Những tu sĩ c.h.ế.t trong thôn Đồ Long, nói chung cũng là sa vào trong ảo cảnh, hoàn toàn bị lạc mất mình, sau khi đón nhận thân phận người bình thường rồi bị giết.
Đột nhiên Ngu Tri Dao cảm thấy may mắn không thôi.
Thật may nàng và Tiểu Vân đều là người đi con đường tu tiên có khoa học, tuyệt không để cho mình tu tiên đến mệt sống mệt chơi, tổn hao căn cơ!
Bên kia Lạc Vân Dã đang tìm người cũng nghĩ thông suốt vấn đề này, cộng thêm trên người Tiểu Ngư còn có rất nhiều pháp bảo hộ thân, vì vậy cũng trở về viện của mình, tắm rửa, nằm lên giường, chuẩn bị ngày mai nhận nhau.
Thận ma tránh trong bóng tối quan sát thiếu chút nữa tức phát khóc.
Nó thật muốn hét lên: "Chỉ biết ăn ăn, ngủ ngủ, phế vậy!"
Tu sĩ Vân giới sao có thể giống như vậy, ai mà không phải đều nắm chặt thời gian và cơ hội tu luyện, tu sĩ Nhân tộc trước đó đều vô cùng thích ứng với tình huống này, hơn nữa độ tiếp nhận thân phận mới cũng rất tốt, sau đó bị nó ăn sạch.
Mà hai người này, m.á.u thịt và linh hồn là hương vị ngọt ngào mê hoặc ngàn năm khó gặp!
Ai biết rốt cuộc lại là loại tham ăn lại lười, trong đầu trừ ăn chỉ có ngủ.
Không trách đến bây giờ chỉ là hai tiểu Trúc cơ!
Nhưng cũng bởi vì chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ, cho nên mới dễ dàng phá vỡ được bức tường chắn trí nhớ mà nó thiết lập.
Thận Ma thật sự muốn c.h.ế.t mà.
Ngày mai, ngày mai, nó nhất định sẽ nghĩ cách ăn nữ Trúc cơ xấu xa kia!
Nghĩ như vậy Thận ma che giấu thân thể đi đến cửa ra vào của Trường Trạch môn.