Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng
Chương 160
Quầy hàng kia tổng cộng có bốn người.
Ở trong bóng tối Phó Nghiêu cẩn thận quan sát cách ăn mặc và trang phục của bốn người kia.
Nữ tử mang mặt nạ phù dung, bên hông treo mấy tấm phù triện, có lẽ là một Phù tu.
Nam tử mang mặt nạ màu xanh da trời, cả người là đạo bào màu trắng, bộ dạng thuần thục sắp xếp lại hộp thuốc, có lẽ chính là một Đan tu.
DTV
Trước quầy hàng là thiếu nam thiếu nữ mang mặc nạ cá chép đen cá chép đỏ bình thường. Thiếu niên quần áo đỏ mang kiếm, thiếu nữ quần áo đỏ cõng thanh đại đao rất có khí thế, thấy thế nào cũng không có vấn đề gì.
Trong lòng Phó Nghiêu bình tĩnh, chỉ chờ bóng đen kia mua được Tu Phục đan bát phẩm cho mình.
Lúc này, Linh Tu mở hộp thuốc ra, sau khi cho mọi người đang vây trước quầy hàng thấy rõ viên Tu Phục đan bát phẩm, thì lập tức cho ra giá cả là mười triệu linh thạch hạ phẩm.
Bóng đen gật đầu: "Có thể."
Mấy nhân vật nổi tiếng của Nhạn thành cũng tranh nhau nói: "Ta cũng có thể mua!"
Thiếu niên mặc đồ đỏ cũng gật đầu: "Ta cũng có thể."
Ngu Tri Dao gánh thanh đại đao trên vai, mỉm cười với mọi người: "Ngư tông sư đã nói với ta, nếu như nhiều người muốn mua Tu Phục đan bát phẩm này, thì phải lấy cứu người làm lựa chọn đầu tiên, chỉ chọn người mua cần cứu người gấp nhất, nếu nhà ai cần dùng đan dược này, thì bán cho người đó!"
Bóng đen vội vàng tiến lên, nói: "Ta ta ta! Chủ nhân của ta bị thương nặng, nguy cơ sớm tối, cần viên đan dược này dùng để cứu mạng."
"Làm gì vậy làm gì vậy!" Thiếu niên áo hồng bị đẩy ra rất khó chịu, cũng chen lên nói: "Nói giống như chỉ có nhà ngươi có người cần cứu mạng vậy."
Hắn ta lắc eo nhỏ, giọng nói cũng trở nên thê thảm sướt mướt: "Trời xanh ơi! Mẫu thân tám trăm tuổi của ta bị trọng thương đe dọa đến tính mạng, nếu không có Tu Phục đan bát phẩm, sợ là không sống nổi tối nay!"
Mấy nhân vật nổi tiếng của Nhạn thành thấy vậy, cũng dồn dập đi lên phía trước. Ai cũng nóng nảy, ngươi một lời ta một lời bịa ra đủ lý do sinh tử---
"Cô nương, con trai út của ta ở biên giới bị Ma làm bị thương, thật sự cần đan dược Tu Phục đan này!"
"Ta! Cha ta đã hơn một ngàn tuổi, còn đang kiên trì ở biên giới của Nhạn thành, lần này trọng thương, chỉ có Tu Phục đan bát phẩm mới có thể cứu được!"
Người cuối cùng trực tiếp ra sức nặn ra nước mắt, nức nở nói: "Cô nương, thuở nhỏ ta không cha không nương, bái nhập sư môn bị sư huynh sư tỷ khi dễ, chỉ có sư muội là đối tốt với ta. Hai người chúng ta lưỡng tình tương duyệt, kết thành đạo lữ.
Chỉ là năm đó nàng vì cứu ta, không chỉ mất đi đứa bé trong bụng, còn bị thương hôn mê không tỉnh, đến nay đã qua một trăm năm. Tu vi của sư muội ta thấp, sợ là không duy trì lâu được nữa. Trong vòng trăm năm nay ta vẫn luôn khổ sở tìm kiếm Tu Phục đan, trời cao cho ta gặp Ngư tông sư, mong rằng Ngư tông sư thành toàn cho chúng ta!"
Ngu Tri Dao: "..."
Thật là giỏi, người cuối cùng vì tăng tỷ lệ cạnh tranh của mình, bắt đầu bịa ra một câu chuyện đáng thương rồi.
Thật là tiếc cho cha nương, con trai út, sư muội.
Bóng đen nói thật duy nhất đứng ngây ngẩn ở bên cạnh, hắn ta chưa từng thấy qua loại tình cảnh này, nhất thời bị hù dọa tại chỗ.
So sánh với tình hình của chủ nhân mình, thật giống như đám người này càng đáng thương hơn...
Nhất thời hiện trường rơi vào thế giằng co.
Ngu Tri Dao liếc nhìn bốn người đang điên cuồng diễn kịch ở phía trước, lại liếc nhìn bóng đen hơi có chút thành thật kia, không khỏi thấp giọng ho khan một tiếng: "Tu Phục đan bát phẩm này chỉ có một viên, nghe các ngươi nói, hình như đều là cần dùng gấp. Ngư tông sư từng dặn dò ta, nếu gặp phải tình huống này, người có thể chứng minh mình nói thật trước, thì sẽ bán Tu Phục đan bát phẩm này cho người đó."
Ba vị nhân vật nổi tiếng ở Nhạn thành nghe như vậy, biết không thể diễn được nữa. Dồn dập thu liễm vẻ mặt, cũng không nức nở nghẹn ngào, chắp tay tạm biệt bốn người Ngu Tri Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-160.html.]
Bóng đen:...?"
Chỉ có thiếu niên áo hồng vẫn cố gắng tranh thủ đến phút cuối cùng, hắn ta dùng sức hít lỗ mũi, ngồi dậy trước gian hàng, trịnh trọng nói: "Bốn vị đạo hữu chờ một chút. Vậy ta đi cõng mẹ già tám trăm tuổi của mình đến đây!"
Nói xong, hắn ta cũng không quay đầy lại nhanh chóng đi ra khỏi con đường đầy ánh đèn chói chang.
Bóng đen:!!!
Hắn ta còn chưa tỉnh hồn từ tràng cảnh mới vừa rồi, mắt thấy thiếu niên áo hồng rời đi, muốn cõng mẹ già của mình đến đây, bóng đen hoàn toàn đứng không vững.
Còn có thể làm đến mức này?!
Bóng đen cũng lập tức chắp tay trịnh trọng nói: "Chư vị, vậy ta cũng sẽ đưa chủ nhận bệnh đau triền miên của mình đến đây!"
Sau đó bóng đen cũng chạy mất.
Bốn người đứng sau quầy hàng rộng rãi, nhìn nhau một cái, đứng tại chỗ bình tĩnh chờ.
Trên đường phố người đến người đi.
Không cần chờ quá lâu, Ma linh dẫn của Kỷ Phù đã truyền đến động tĩnh nhỏ.
Trước khi tiếng chuông reo lên, nàng ấy đã nhanh chóng nhét vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Kỷ Phù bình tĩnh mở hộp thuốc trước mặt, giống như đang kiểm tra đan dược, sau đó lại đóng mạnh vào.
Tiếng đóng của hộp thuốc, làm cho ba người còn lại đồng thời nổi lên cảnh giác.
Chỉ thấy một người nam nhân mặc hắc ào nửa mặt bị mặt nạ đen che phủ chậm rãi đi đến, sau lưng gã là bóng đen cạnh tranh muốn mua đan dược mới vừa rồi.
Bóng đen thấy trước quầy hàng thiếu niên áo hồng còn chưa quay lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, chủ nhân ở xung quanh đây, nếu không trễ một chút, sợ rằng bọn họ đã thua mẹ già tám trăm tuổi bị trọng thương của người ta rồi.
Còn chưa đến trước gian hàng, bóng đen đã ở một bên nhắc nhở: "Chủ nhân, ngài nhất định nhớ phải giả bộ thê thảm một chút, tốt nhất chính là bộ dạng bị trọng thương, phía sau chúng ta còn có một người mẹ già tám trăm tuổi bị trọng thương nhìn chằm chằm đó.”
Phó Nghiêu: "..."
Gã vừa đi vừa ho mấy tiếng thật nặng, mặt nạ màu đen càng làm cho nửa bên mặt kia của gã càng tái nhợt, màu môi đỏ tươi, giống như bôi một lớp m.á.u.
Phó Nghiêu đi tới trước quầy hàng, mùi m.á.u tươi khắp người không thể che giấu được. Gã vừa lên tiếng, thì có m.á.u tươi xông ra, từ môi dưới chảy xuống từ giọt một.
"Không lâu trước đây vãn bối bị kẻ thù mai phục, trọng thương nhiều ngày, đau khổ kiên trì, đặc biệt đến xin thuốc của Ngư tông sư." Gã khẽ ngước mặt lên, giọng nói yếu ớt: "Xin Ngư tông sư có thể ban thuốc."
"Chủ nhân!" Bóng đêm khoa trương hô to một tiếng.
Trải qua một trận ồn ào vừa rồi, bóng đen cũng học được một chút tinh túy trong diễn kịch, giờ phúc này vội vàng đi đến lỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã Phó Nghiêu, giọng điệu còn vô cùng lo lắng khẩn thiết: "Lập tức sẽ có thuốc rồi, chủ nhân, ngài nhất định phải kiên trì!"
"Ngài không thể có chuyện được!"
"Mọi người trong tộc còn đang chờ ngài trở về cứu bọn họ nữa!"
Trong phút chốc bóng đen biến thành một ảnh đế gầm thét, bởi vì không khống chế tốt, trực tiếp diễn ra thành một màn gầm thét ra sóng âm.
Bốn người trong gian hàng: "..."
Ở trong bóng tối Phó Nghiêu cẩn thận quan sát cách ăn mặc và trang phục của bốn người kia.
Nữ tử mang mặt nạ phù dung, bên hông treo mấy tấm phù triện, có lẽ là một Phù tu.
Nam tử mang mặt nạ màu xanh da trời, cả người là đạo bào màu trắng, bộ dạng thuần thục sắp xếp lại hộp thuốc, có lẽ chính là một Đan tu.
DTV
Trước quầy hàng là thiếu nam thiếu nữ mang mặc nạ cá chép đen cá chép đỏ bình thường. Thiếu niên quần áo đỏ mang kiếm, thiếu nữ quần áo đỏ cõng thanh đại đao rất có khí thế, thấy thế nào cũng không có vấn đề gì.
Trong lòng Phó Nghiêu bình tĩnh, chỉ chờ bóng đen kia mua được Tu Phục đan bát phẩm cho mình.
Lúc này, Linh Tu mở hộp thuốc ra, sau khi cho mọi người đang vây trước quầy hàng thấy rõ viên Tu Phục đan bát phẩm, thì lập tức cho ra giá cả là mười triệu linh thạch hạ phẩm.
Bóng đen gật đầu: "Có thể."
Mấy nhân vật nổi tiếng của Nhạn thành cũng tranh nhau nói: "Ta cũng có thể mua!"
Thiếu niên mặc đồ đỏ cũng gật đầu: "Ta cũng có thể."
Ngu Tri Dao gánh thanh đại đao trên vai, mỉm cười với mọi người: "Ngư tông sư đã nói với ta, nếu như nhiều người muốn mua Tu Phục đan bát phẩm này, thì phải lấy cứu người làm lựa chọn đầu tiên, chỉ chọn người mua cần cứu người gấp nhất, nếu nhà ai cần dùng đan dược này, thì bán cho người đó!"
Bóng đen vội vàng tiến lên, nói: "Ta ta ta! Chủ nhân của ta bị thương nặng, nguy cơ sớm tối, cần viên đan dược này dùng để cứu mạng."
"Làm gì vậy làm gì vậy!" Thiếu niên áo hồng bị đẩy ra rất khó chịu, cũng chen lên nói: "Nói giống như chỉ có nhà ngươi có người cần cứu mạng vậy."
Hắn ta lắc eo nhỏ, giọng nói cũng trở nên thê thảm sướt mướt: "Trời xanh ơi! Mẫu thân tám trăm tuổi của ta bị trọng thương đe dọa đến tính mạng, nếu không có Tu Phục đan bát phẩm, sợ là không sống nổi tối nay!"
Mấy nhân vật nổi tiếng của Nhạn thành thấy vậy, cũng dồn dập đi lên phía trước. Ai cũng nóng nảy, ngươi một lời ta một lời bịa ra đủ lý do sinh tử---
"Cô nương, con trai út của ta ở biên giới bị Ma làm bị thương, thật sự cần đan dược Tu Phục đan này!"
"Ta! Cha ta đã hơn một ngàn tuổi, còn đang kiên trì ở biên giới của Nhạn thành, lần này trọng thương, chỉ có Tu Phục đan bát phẩm mới có thể cứu được!"
Người cuối cùng trực tiếp ra sức nặn ra nước mắt, nức nở nói: "Cô nương, thuở nhỏ ta không cha không nương, bái nhập sư môn bị sư huynh sư tỷ khi dễ, chỉ có sư muội là đối tốt với ta. Hai người chúng ta lưỡng tình tương duyệt, kết thành đạo lữ.
Chỉ là năm đó nàng vì cứu ta, không chỉ mất đi đứa bé trong bụng, còn bị thương hôn mê không tỉnh, đến nay đã qua một trăm năm. Tu vi của sư muội ta thấp, sợ là không duy trì lâu được nữa. Trong vòng trăm năm nay ta vẫn luôn khổ sở tìm kiếm Tu Phục đan, trời cao cho ta gặp Ngư tông sư, mong rằng Ngư tông sư thành toàn cho chúng ta!"
Ngu Tri Dao: "..."
Thật là giỏi, người cuối cùng vì tăng tỷ lệ cạnh tranh của mình, bắt đầu bịa ra một câu chuyện đáng thương rồi.
Thật là tiếc cho cha nương, con trai út, sư muội.
Bóng đen nói thật duy nhất đứng ngây ngẩn ở bên cạnh, hắn ta chưa từng thấy qua loại tình cảnh này, nhất thời bị hù dọa tại chỗ.
So sánh với tình hình của chủ nhân mình, thật giống như đám người này càng đáng thương hơn...
Nhất thời hiện trường rơi vào thế giằng co.
Ngu Tri Dao liếc nhìn bốn người đang điên cuồng diễn kịch ở phía trước, lại liếc nhìn bóng đen hơi có chút thành thật kia, không khỏi thấp giọng ho khan một tiếng: "Tu Phục đan bát phẩm này chỉ có một viên, nghe các ngươi nói, hình như đều là cần dùng gấp. Ngư tông sư từng dặn dò ta, nếu gặp phải tình huống này, người có thể chứng minh mình nói thật trước, thì sẽ bán Tu Phục đan bát phẩm này cho người đó."
Ba vị nhân vật nổi tiếng ở Nhạn thành nghe như vậy, biết không thể diễn được nữa. Dồn dập thu liễm vẻ mặt, cũng không nức nở nghẹn ngào, chắp tay tạm biệt bốn người Ngu Tri Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-160.html.]
Bóng đen:...?"
Chỉ có thiếu niên áo hồng vẫn cố gắng tranh thủ đến phút cuối cùng, hắn ta dùng sức hít lỗ mũi, ngồi dậy trước gian hàng, trịnh trọng nói: "Bốn vị đạo hữu chờ một chút. Vậy ta đi cõng mẹ già tám trăm tuổi của mình đến đây!"
Nói xong, hắn ta cũng không quay đầy lại nhanh chóng đi ra khỏi con đường đầy ánh đèn chói chang.
Bóng đen:!!!
Hắn ta còn chưa tỉnh hồn từ tràng cảnh mới vừa rồi, mắt thấy thiếu niên áo hồng rời đi, muốn cõng mẹ già của mình đến đây, bóng đen hoàn toàn đứng không vững.
Còn có thể làm đến mức này?!
Bóng đen cũng lập tức chắp tay trịnh trọng nói: "Chư vị, vậy ta cũng sẽ đưa chủ nhận bệnh đau triền miên của mình đến đây!"
Sau đó bóng đen cũng chạy mất.
Bốn người đứng sau quầy hàng rộng rãi, nhìn nhau một cái, đứng tại chỗ bình tĩnh chờ.
Trên đường phố người đến người đi.
Không cần chờ quá lâu, Ma linh dẫn của Kỷ Phù đã truyền đến động tĩnh nhỏ.
Trước khi tiếng chuông reo lên, nàng ấy đã nhanh chóng nhét vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Kỷ Phù bình tĩnh mở hộp thuốc trước mặt, giống như đang kiểm tra đan dược, sau đó lại đóng mạnh vào.
Tiếng đóng của hộp thuốc, làm cho ba người còn lại đồng thời nổi lên cảnh giác.
Chỉ thấy một người nam nhân mặc hắc ào nửa mặt bị mặt nạ đen che phủ chậm rãi đi đến, sau lưng gã là bóng đen cạnh tranh muốn mua đan dược mới vừa rồi.
Bóng đen thấy trước quầy hàng thiếu niên áo hồng còn chưa quay lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, chủ nhân ở xung quanh đây, nếu không trễ một chút, sợ rằng bọn họ đã thua mẹ già tám trăm tuổi bị trọng thương của người ta rồi.
Còn chưa đến trước gian hàng, bóng đen đã ở một bên nhắc nhở: "Chủ nhân, ngài nhất định nhớ phải giả bộ thê thảm một chút, tốt nhất chính là bộ dạng bị trọng thương, phía sau chúng ta còn có một người mẹ già tám trăm tuổi bị trọng thương nhìn chằm chằm đó.”
Phó Nghiêu: "..."
Gã vừa đi vừa ho mấy tiếng thật nặng, mặt nạ màu đen càng làm cho nửa bên mặt kia của gã càng tái nhợt, màu môi đỏ tươi, giống như bôi một lớp m.á.u.
Phó Nghiêu đi tới trước quầy hàng, mùi m.á.u tươi khắp người không thể che giấu được. Gã vừa lên tiếng, thì có m.á.u tươi xông ra, từ môi dưới chảy xuống từ giọt một.
"Không lâu trước đây vãn bối bị kẻ thù mai phục, trọng thương nhiều ngày, đau khổ kiên trì, đặc biệt đến xin thuốc của Ngư tông sư." Gã khẽ ngước mặt lên, giọng nói yếu ớt: "Xin Ngư tông sư có thể ban thuốc."
"Chủ nhân!" Bóng đêm khoa trương hô to một tiếng.
Trải qua một trận ồn ào vừa rồi, bóng đen cũng học được một chút tinh túy trong diễn kịch, giờ phúc này vội vàng đi đến lỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã Phó Nghiêu, giọng điệu còn vô cùng lo lắng khẩn thiết: "Lập tức sẽ có thuốc rồi, chủ nhân, ngài nhất định phải kiên trì!"
"Ngài không thể có chuyện được!"
"Mọi người trong tộc còn đang chờ ngài trở về cứu bọn họ nữa!"
Trong phút chốc bóng đen biến thành một ảnh đế gầm thét, bởi vì không khống chế tốt, trực tiếp diễn ra thành một màn gầm thét ra sóng âm.
Bốn người trong gian hàng: "..."